Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo
Chương 124: Bà xã nấu cái gì ăn cũng ngon
/140
|
Có nên gõ cửa đi vào không?
Thủy Tâm Nhu thất thần nhìn chằm chằm cửa sắt, biểu tình của cô rất phức tạp, trong lòng cũng rất loạn. Giống như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Thủy Tâm Nhu lập tức lấy điện thoại ra giữ phím mở máy, chờ một hồi, màn hình khôi phục bình thường, cô lập tức gọi cho Đoạn Vô Ngân.
“Alo, Vô Ngân, ngại quá quấy rầy anh. Tôi… muốn hỏi một chút, anh có biết Đường Diệc Sâm để thuốc ở chỗ nào không?”
“Lúc em đón anh ấy về Liên Khải thấy anh ấy bỏ vào trong túi áo vest, chị dâu, anh ấy làm sao vậy? Buổi chiều em thấy anh ấy, cảm thấy sắc mặt anh ấy không ổn, bảo anh ấy nghỉ ngơi thì lại không chịu.”
Thủy Tâm Nhu theo bản năng nắm chặt tay, cảm xúc phức tạp trong lòng lại càng ngổn ngang.
“Anh ấy lại sốt, bảo đi bệnh viện lại không chịu. Hỏi thuốc để chỗ nào thì anh ấy nói không biết, cho nên tôi mới hỏi anh.”
“Có cần em qua xem anh ấy không? Lúc xuất viện, em có nghe bác sỹ Tề nói anh ấy phải chú ý nghỉ ngơi, khuya ngày hôm trước anh ấy lại còn uống say… Thân thể anh ấy làm sao khỏe lại được.”
Thủy Tâm Nhu trong nháy mắt trầm mặc, hàng mày của cô cũng không tự giác nhíu lại.
Khẽ rung rung hàng mi, Thủy Tâm Nhu mới cất giọng: “Tạm thời không phiền anh, tôi phải đi xem anh ấy trước đã.”
“Được, có việc gì thì gọi điện cho em.”
Cúp điện thoại, Thủy Tâm Nhu sửng sốt đứng nhìn chằm chằm ngôi biệt thự sáng đèn, “Đường Diệc Sâm… Đường Diệc Sâm… Anh mở cửa ra cho tôi.”
Cất kỹ điện thoại, Thủy Tâm Nhu vỗ vỗ cửa, đợi một hồi không nhìn thấy Đường Diệc Sâm đi ra mở cửa, bên trong một chút phản ứng cũng không có. Theo bản năng, cô cầm tay nắm cửa vặn, Đường Diệc Sâm không khóa cửa, cô mở cửa đi vào.
———————
“Đường Diệc Sâm… Đường Diệc Sâm…” Thủy Tâm Nhu gọi vài tiếng Đường Diệc Sâm đều không phản ứng, giống như ngủ chết vậy.
Cô dùng lực đánh vài cái vào mặt anh, anh cũng không tỉnh. Vừa sờ trán anh còn nóng hơn lúc nãy, sắc mặt cũng đỏ bừng.
Trong lòng không hiểu sao có phần hoảng loạn, Thủy Tâm Nhu vội vàng mở ngăn kéo, nhìn xem có hòm thuốc sơ cứu.
May mắn trong biệt thự chuẩn bị thật đầy đủ, mới một hồi, cô đã tìm được dầu hạ sốt. Vặn mở bình dầu, cởi áo Đường Diệc Sâm ra, Thủy Tâm Nhu xoa dầu để anh hạ nhiệt.
Đoạn Vô Ngân rõ ràng thấy anh bỏ thuốc vào trong túi áo vest, anh còn nói không biết để chỗ nào, chẳng lẽ anh bỏ mất rồi? Ánh mắt không lưu tâm liếc thấy áo vest bị ném trên bàn trà, Thủy Tâm Nhu cầm lấy tìm kiếm túi áo, thật sự để cô tìm được thuốc, hơn nữa còn nguyên.
Khốn kiếp, đầu bị cháy hỏng rồi hả?
Thuốc ngay trong túi áo vest, anh còn nói không biết để chỗ nào, một cử cũng không uống, không sốt chết anh mới lạ.
Sau khi chia thuốc xong, Thủy Tâm Nhu rót một ly nước liền đỡ Đường Diệc Sâm dậy.
“Này… Đường Diệc Sâm, anh tỉnh đi, uống thuốc nè.”
Mặc kệ Thủy Tâm Nhu gọi anh thế nào, anh không có một chút phản ứng, giống như sốt đến mê man rồi. Hết cách, Thủy Tâm Nhu đành phải nghiền thuốc thành bột hòa với nước, rồi ngậm trong miệng. Lấy tay cạy miệng Đường Diệc Sâm, cánh môi của cô áp lên, trút hết nước thuốc vào trong miệng anh.
Cô đè đầu lưỡi của anh, buộc anh phải nuốt xuống. Sau khi cho anh uống thuốc xong, cô lại vội vàng chạy lên lầu cầm chăn nệm đắp cho anh. Lại còn rót một ly nước ấm, không ngừng chườm mát cho anh.
Cảm xúc lúc này là gì, còn tức giận không, Thủy Tâm Nhu đã không có tâm tư đi so đo, đầu óc trống rỗng chỉ nghĩ tới rốt cuộc khi nào Đường Diệc Sâm mới tỉnh lại.
Đổi mấy lần nước chườm nóng, lại cho Đường Diệc Sâm uống mấy ly nước ấm, anh rốt cuộc cũng đổ mồ hôi. Thủy Tâm Nhu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Cô yên tĩnh ngồi trên ghế sofa đơn, đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia của Đường Diệc Sâm. Mày kiếm dương lên, chiếc cằm cương nghị, mũi thẳng.. đường nét cực kỳ hoàn mỹ, cho dù nhìn từ góc độ nào anh cũng đều đẹp trai!
Cho dù mi tâm anh nhíu chặt, khí thế vương giả trong người cũng không hề kém đi.
Đường Diệc Sâm từ từ hạ sốt, anh giống như có cảm giác, tựa hồ phát hiện có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình, anh cố gắng từ từ mở mí mắt nặng trĩu ra.
“Bà… xã…”
Chung quanh anh tràn ngập hương thơm quen thuộc, trực giác là Thủy Tâm Nhu, anh liền biết cô sẽ không bỏ anh mặc kệ. Cho nên, lúc vào anh vốn không khóa cửa.
Cho dù giọng nói trầm thấp lại khàn khàn cũng có thể làm Thủy Tâm Nhu giật mình tỉnh dậy, cô bỗng dưng đi đến bên cạnh Đường Diệc Sâm.
“Này… Anh cảm thấy thế nào? Đỡ chút không?” Thủy Tâm Nhu theo bản năng sờ trán Đường Diệc Sâm, anh không còn nóng như thế, cũng dinh dính mồ hôi, trái tim căng thẳng mới đột nhiên thả lỏng.
“Nước… anh muốn uống nước…” Tiếng nói Đường Diệc Sâm có chút khô khàn, cũng có chút đau buốt, còn kèm theo vài tiếng ho khan.
Nhìn Đường Diệc Sâm như vậy, Thủy Tâm Nhu thấy phức tạp trong lòng. Suy nghĩ của cô lộn xộn, cho dù lý trí đã nói cho cô biết nên làm thế nào, lòng cô vẫn cảm thấy vùng vẫy cùng dày vò.
“Anh có đói bụng không? Tôi đi nấu chút đồ cho anh ăn.” Có lẽ thấy Đường Diệc Sâm mua về gì đó biết anh chưa ăn cơm chiều, có lẽ cô không muốn ở cùng một chỗ với anh, Thủy Tâm Nhu lấy đồ anh mua từ siêu thị về đem vào phòng bếp.
———————-
Đường Diệc Sâm từ trên lầu đi xuống, anh mặc áo tắm, đuôi tóc còn đang nhỏ nước. Toàn thân đều ướt đẫm, dinh dính, rất khó chịu, cho nên anh tranh thủ lên lầu tắm một phen.
Anh mới đi đến cửa phòng bếp đã nhìn thấy Thủy Tâm Nhu bưng hai cái chén đi ra.
“Lại đây ngồi ăn chút gì đi.”
Mặc dù giọng nói Thủy Tâm Nhu lạnh như băng, cũng rất gượng gạo, nhưng Đường Diệc Sâm lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm khó hiểu.
Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên anh thấy Thủy Tâm Nhu vào bếp nấu gì đó, lại còn nấu cho anh ăn.
“Anh không cần cảm ơn tôi, đêm nay tôi cũng chưa ăn gì, tôi thuận tiện nấu nhiều thêm một chén. Anh cũng không cần hy vọng tôi nấu ngon thế nào, bình thường tôi không biết nấu, cho nên nếu anh cảm thấy không thể ăn thì có thể đổ đi, tôi không yêu cầu anh ăn hết.”
So với tay nghề nấu cao lương mỹ vị của anh thì cô còn kém rất xa, riêng màu sắc bên ngoài đã không hấp dẫn người ăn rồi.
Thủy Tâm Nhu cúi đầu bắt đầu ăn, cô không để ý Đường Diệc Sâm, nhưng cô nghe thấy tiếng anh đang ăn mì.
“Mì bã xã nấu rất ngon, anh thích ăn!”
Thình lình nghe được tiếng khen ngợi, lòng Thủy Tâm Nhu không hiểu sao rung động, rớt mất nửa nhịp.
Cô không ngước mắt cũng có thể phát hiện Đường Diệc Sâm vừa ăn vừa nhìn chằm chằm cô. Kỳ thật, mùi vị mì cô nấu cũng bình thường, có thể ăn được, anh vậy mà còn ăn nhanh hơn cô, lại còn ăn hết.
Thu dọn xong phòng bếp, thấy Đường Diệc Sâm có tinh thần, Thủy Tâm Nhu cũng tính đi về.
“À phải rồi… tôi về trước đây, anh nhớ rõ trước khi ngủ uống một cử thuốc nữa, có chuyện gì anh gọi Vô Ngân tới.”
Nói xong, Thủy Tâm Nhu đã xách túi xách lên xoay người.
Thoáng chốc, Đường Diệc Sâm từ phía sau ôm lấy cô, ở bên tai cô thì thầm, “Bà xã, đừng đi, có được không? Anh nhớ em, ở lại đi!”
“Đường Diệc Sâm, anh buông tay, tôi không thể ở lại với anh.”
Thủy Tâm Nhu tách hai tay Đường Diệc Sâm ra, lại bị anh bắt chặt lấy trong lòng bàn tay. Cô muốn vùng vẫy, lại sợ đụng tới vết thương tay trái, lỡ như chảy máu thật sự khó khép lại.
“Đường Diệc Sâm, anh cực kỳ vô sỉ nha!”
“Nếu trong lòng em không có anh, sao em lại ở lại chăm sóc anh? Em có thể bỏ đi, để anh sốt chết.”
Trong nháy mắt Thủy Tâm Nhu không phản bác được, cô ão não bản thân mềm lòng.
“Đường Diệc Sâm, chuyện nào ra chuyện đó, không thể nói nhập làm một. Tôi chăm sóc anh chẳng qua là nể tình mẹ anh, tôi không hy vọng bà ấy người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
“Viện cớ, anh biết trong lòng em không nghĩ như vậy.”
“Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao tôi nhất định phải ly hôn!”
“Anh không… anh không ký tên.”
“Anh khốn kiếp!”
“Ừ, anh không chỉ khốn kiếp, hơn nữa còn là người rất xấu. Tùy em mắng, chỉ cần em cảm thấy trong lòng dễ chịu chút.”
Không thể nói lý, Thủy Tâm Nhu tức giận bĩu môi, chân mày nhếch cao.
“Bà xã, đừng nóng giận có được không? Bên ngoài trời đã tối, hiện tại cũng khuya, sáng mai anh để Vô Ngân đưa em về. Nếu em về rồi anh sẽ không uống thuốc, để cho nó tiếp tục sốt đi. Em không để ý tới anh, vậy đành chết thôi, cũng giống như tâm nguyện của em rồi.”
Uy hiếp trắng trợn, đồ lưu manh!
Thủy Tâm Nhu hung hăng mắng trong lòng, ngoài miệng tức giận lạnh giọng: “Này, nếu anh còn không buông tay, anh không buông tay tôi làm sao đi tắm.”
Đồ lưu manh khốn kiếp này thật giống như sinh ra để khắc chế cô không bằng, từ khi gặp phải anh, cô không trốn chỗ nào được.
Nghe vậy, Đường Diệc Sâm buông tay, anh nắm tay cô lên lầu, lại cực kỳ săn sóc lấy đồ thay cho cô.
Thủy Tâm Nhu rất kinh ngạc, không thể tưởng được trong căn nhà này lại chuẩn bị đồ của cô, lại còn giống y đúc như ở nhà họ Đường.
“Bà xã, anh biết em thích vịnh Du Cảnh, em thích đến bên này nghỉ ngơi, anh mua cho em nơi này, về sau chúng ta tới không cần ở khách sạn rồi.”
Cái gì? Nơi này là mua cho cô, Đường Diệc Sâm thật là không tiếc tiêu tiền.
Một biệt thự thế này bao gồm cả nội thật cao cấp ít nhất cũng phải gần 3 tỷ.
Trong lòng nổi lên gợn sóng vô hình, Thủy Tâm Nhu không ngừng cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không được trúng mật ngọt của Đường Diệc Sâm.
Bình tĩnh, bình tĩnh, quyết định của cô không thể dao động, lại càng không thể mềm lòng.
Thủy Tâm Nhu hơi nheo mắt theo dõi anh, hừ lạnh, “Anh giàu rồi? Tôi nghe nói Liên Khải anh vẫn còn thiếu Vạn Huy 20 tỷ, mấy ngày nay chắc mới trả được 5 tỷ hả, anh không trả cho tôi.”
“Bà xã, nếu em không ly hôn, tài sản của anh đều là của em, của em đương nhiên là Vạn Huy rồi.” Đường Diệc Sâm cực kỳ dịu dàng ôm Thủy Tâm Nhu, giọng nói anh trầm thấp lại tràn ngập tà mị mê hoặc.
Xì… Tưởng cô là con nít ba tuổi sao? Cô không ngốc như vậy!
Cô làm sao có thể tiếp tục tin tưởng lời anh nói.
“Không có khả năng!” Từng ngón tay như sen ngọc đẩy bàn tay to của Đường Diệc Sâm ra, Thủy Tâm Nhu cầm quần áo thay mới vào buồng tắm.
Đường Diệc Sâm bình tĩnh nhìn cửa đóng chặt, thì thầm, “Anh đương nhiên sẽ không ly hôn với em, Thủy Tâm Nhu, em không thoát khỏi lòng bàn tay anh đâu. Cả kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, về sau em đều là của anh, chỉ có anh cùng em đi đến hết con đường.”
—————
Uống thuốc rồi mới ngủ, hơn nữa sống chết ôm Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm ngủ một giấc thật sâu, hơn nữa lại đặc biệt ngon giấc.
Bàn tay để phía ngoài chăn mỏng rụt lại theo người đang xoay, Đường Diệc sâm vẫn đang trong giấc nồng đột nhiên tỉnh dậy.
Anh mở mắt ngồi dậy.
Bàn tay anh trống không, ánh mắt nhìn xung quanh. Khoác áo ngủ lên, Đường Diệc Sâm nhảy xuống giường, vừa gọi ‘bà xã’ vừa nhanh chóng đi xuống lầu.
“Bà xã.. bà xã.. em ở đâu?”
Tìm khắp biệt thự, Đường Diệc Sâm rất chắc chắn Thủy Tâm Nhu không từ mà biệt, anh gọi di động cho cô, vậy mà lại tắt máy.
“Thủy Tâm Nhu, cho dù em chạy tới chân trời góc bể, anh cũng mang em trở về, phạt em ở lại bên cạnh anh đời đời kiếp kiếp, chỉ có thể yêu một người đàn ông là anh.”
Hít mấy hơi, Đường Diệc Sâm tiện tay gọi cho Đoạn Vô Ngân, anh để cho anh tới đón.
Bên kia, anh thần tốc lên lầu rửa mặt. Thình lình, anh nhận được cuộc gọi của thanh tra Trình Triển Bằng.
“Đường tổng, anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh đến cục cảnh sát một chuyến.”
“Thanh tra Trình, có chuyện gì sao? Tôi trước giờ vẫn là công dân lương thiện tuân theo luật pháp.”
“Đường tổng, anh hiểu lầm, không phải anh có việc, mà vợ anh mấy ngày trước báo án. Bởi vì chúng tôi gọi cho cô ấy không được, nên mời anh tới một chút để tìm hiểu về tiến triển mới nhất của vụ án.
Thủy Tâm Nhu thất thần nhìn chằm chằm cửa sắt, biểu tình của cô rất phức tạp, trong lòng cũng rất loạn. Giống như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Thủy Tâm Nhu lập tức lấy điện thoại ra giữ phím mở máy, chờ một hồi, màn hình khôi phục bình thường, cô lập tức gọi cho Đoạn Vô Ngân.
“Alo, Vô Ngân, ngại quá quấy rầy anh. Tôi… muốn hỏi một chút, anh có biết Đường Diệc Sâm để thuốc ở chỗ nào không?”
“Lúc em đón anh ấy về Liên Khải thấy anh ấy bỏ vào trong túi áo vest, chị dâu, anh ấy làm sao vậy? Buổi chiều em thấy anh ấy, cảm thấy sắc mặt anh ấy không ổn, bảo anh ấy nghỉ ngơi thì lại không chịu.”
Thủy Tâm Nhu theo bản năng nắm chặt tay, cảm xúc phức tạp trong lòng lại càng ngổn ngang.
“Anh ấy lại sốt, bảo đi bệnh viện lại không chịu. Hỏi thuốc để chỗ nào thì anh ấy nói không biết, cho nên tôi mới hỏi anh.”
“Có cần em qua xem anh ấy không? Lúc xuất viện, em có nghe bác sỹ Tề nói anh ấy phải chú ý nghỉ ngơi, khuya ngày hôm trước anh ấy lại còn uống say… Thân thể anh ấy làm sao khỏe lại được.”
Thủy Tâm Nhu trong nháy mắt trầm mặc, hàng mày của cô cũng không tự giác nhíu lại.
Khẽ rung rung hàng mi, Thủy Tâm Nhu mới cất giọng: “Tạm thời không phiền anh, tôi phải đi xem anh ấy trước đã.”
“Được, có việc gì thì gọi điện cho em.”
Cúp điện thoại, Thủy Tâm Nhu sửng sốt đứng nhìn chằm chằm ngôi biệt thự sáng đèn, “Đường Diệc Sâm… Đường Diệc Sâm… Anh mở cửa ra cho tôi.”
Cất kỹ điện thoại, Thủy Tâm Nhu vỗ vỗ cửa, đợi một hồi không nhìn thấy Đường Diệc Sâm đi ra mở cửa, bên trong một chút phản ứng cũng không có. Theo bản năng, cô cầm tay nắm cửa vặn, Đường Diệc Sâm không khóa cửa, cô mở cửa đi vào.
———————
“Đường Diệc Sâm… Đường Diệc Sâm…” Thủy Tâm Nhu gọi vài tiếng Đường Diệc Sâm đều không phản ứng, giống như ngủ chết vậy.
Cô dùng lực đánh vài cái vào mặt anh, anh cũng không tỉnh. Vừa sờ trán anh còn nóng hơn lúc nãy, sắc mặt cũng đỏ bừng.
Trong lòng không hiểu sao có phần hoảng loạn, Thủy Tâm Nhu vội vàng mở ngăn kéo, nhìn xem có hòm thuốc sơ cứu.
May mắn trong biệt thự chuẩn bị thật đầy đủ, mới một hồi, cô đã tìm được dầu hạ sốt. Vặn mở bình dầu, cởi áo Đường Diệc Sâm ra, Thủy Tâm Nhu xoa dầu để anh hạ nhiệt.
Đoạn Vô Ngân rõ ràng thấy anh bỏ thuốc vào trong túi áo vest, anh còn nói không biết để chỗ nào, chẳng lẽ anh bỏ mất rồi? Ánh mắt không lưu tâm liếc thấy áo vest bị ném trên bàn trà, Thủy Tâm Nhu cầm lấy tìm kiếm túi áo, thật sự để cô tìm được thuốc, hơn nữa còn nguyên.
Khốn kiếp, đầu bị cháy hỏng rồi hả?
Thuốc ngay trong túi áo vest, anh còn nói không biết để chỗ nào, một cử cũng không uống, không sốt chết anh mới lạ.
Sau khi chia thuốc xong, Thủy Tâm Nhu rót một ly nước liền đỡ Đường Diệc Sâm dậy.
“Này… Đường Diệc Sâm, anh tỉnh đi, uống thuốc nè.”
Mặc kệ Thủy Tâm Nhu gọi anh thế nào, anh không có một chút phản ứng, giống như sốt đến mê man rồi. Hết cách, Thủy Tâm Nhu đành phải nghiền thuốc thành bột hòa với nước, rồi ngậm trong miệng. Lấy tay cạy miệng Đường Diệc Sâm, cánh môi của cô áp lên, trút hết nước thuốc vào trong miệng anh.
Cô đè đầu lưỡi của anh, buộc anh phải nuốt xuống. Sau khi cho anh uống thuốc xong, cô lại vội vàng chạy lên lầu cầm chăn nệm đắp cho anh. Lại còn rót một ly nước ấm, không ngừng chườm mát cho anh.
Cảm xúc lúc này là gì, còn tức giận không, Thủy Tâm Nhu đã không có tâm tư đi so đo, đầu óc trống rỗng chỉ nghĩ tới rốt cuộc khi nào Đường Diệc Sâm mới tỉnh lại.
Đổi mấy lần nước chườm nóng, lại cho Đường Diệc Sâm uống mấy ly nước ấm, anh rốt cuộc cũng đổ mồ hôi. Thủy Tâm Nhu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Cô yên tĩnh ngồi trên ghế sofa đơn, đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia của Đường Diệc Sâm. Mày kiếm dương lên, chiếc cằm cương nghị, mũi thẳng.. đường nét cực kỳ hoàn mỹ, cho dù nhìn từ góc độ nào anh cũng đều đẹp trai!
Cho dù mi tâm anh nhíu chặt, khí thế vương giả trong người cũng không hề kém đi.
Đường Diệc Sâm từ từ hạ sốt, anh giống như có cảm giác, tựa hồ phát hiện có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình, anh cố gắng từ từ mở mí mắt nặng trĩu ra.
“Bà… xã…”
Chung quanh anh tràn ngập hương thơm quen thuộc, trực giác là Thủy Tâm Nhu, anh liền biết cô sẽ không bỏ anh mặc kệ. Cho nên, lúc vào anh vốn không khóa cửa.
Cho dù giọng nói trầm thấp lại khàn khàn cũng có thể làm Thủy Tâm Nhu giật mình tỉnh dậy, cô bỗng dưng đi đến bên cạnh Đường Diệc Sâm.
“Này… Anh cảm thấy thế nào? Đỡ chút không?” Thủy Tâm Nhu theo bản năng sờ trán Đường Diệc Sâm, anh không còn nóng như thế, cũng dinh dính mồ hôi, trái tim căng thẳng mới đột nhiên thả lỏng.
“Nước… anh muốn uống nước…” Tiếng nói Đường Diệc Sâm có chút khô khàn, cũng có chút đau buốt, còn kèm theo vài tiếng ho khan.
Nhìn Đường Diệc Sâm như vậy, Thủy Tâm Nhu thấy phức tạp trong lòng. Suy nghĩ của cô lộn xộn, cho dù lý trí đã nói cho cô biết nên làm thế nào, lòng cô vẫn cảm thấy vùng vẫy cùng dày vò.
“Anh có đói bụng không? Tôi đi nấu chút đồ cho anh ăn.” Có lẽ thấy Đường Diệc Sâm mua về gì đó biết anh chưa ăn cơm chiều, có lẽ cô không muốn ở cùng một chỗ với anh, Thủy Tâm Nhu lấy đồ anh mua từ siêu thị về đem vào phòng bếp.
———————-
Đường Diệc Sâm từ trên lầu đi xuống, anh mặc áo tắm, đuôi tóc còn đang nhỏ nước. Toàn thân đều ướt đẫm, dinh dính, rất khó chịu, cho nên anh tranh thủ lên lầu tắm một phen.
Anh mới đi đến cửa phòng bếp đã nhìn thấy Thủy Tâm Nhu bưng hai cái chén đi ra.
“Lại đây ngồi ăn chút gì đi.”
Mặc dù giọng nói Thủy Tâm Nhu lạnh như băng, cũng rất gượng gạo, nhưng Đường Diệc Sâm lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm khó hiểu.
Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên anh thấy Thủy Tâm Nhu vào bếp nấu gì đó, lại còn nấu cho anh ăn.
“Anh không cần cảm ơn tôi, đêm nay tôi cũng chưa ăn gì, tôi thuận tiện nấu nhiều thêm một chén. Anh cũng không cần hy vọng tôi nấu ngon thế nào, bình thường tôi không biết nấu, cho nên nếu anh cảm thấy không thể ăn thì có thể đổ đi, tôi không yêu cầu anh ăn hết.”
So với tay nghề nấu cao lương mỹ vị của anh thì cô còn kém rất xa, riêng màu sắc bên ngoài đã không hấp dẫn người ăn rồi.
Thủy Tâm Nhu cúi đầu bắt đầu ăn, cô không để ý Đường Diệc Sâm, nhưng cô nghe thấy tiếng anh đang ăn mì.
“Mì bã xã nấu rất ngon, anh thích ăn!”
Thình lình nghe được tiếng khen ngợi, lòng Thủy Tâm Nhu không hiểu sao rung động, rớt mất nửa nhịp.
Cô không ngước mắt cũng có thể phát hiện Đường Diệc Sâm vừa ăn vừa nhìn chằm chằm cô. Kỳ thật, mùi vị mì cô nấu cũng bình thường, có thể ăn được, anh vậy mà còn ăn nhanh hơn cô, lại còn ăn hết.
Thu dọn xong phòng bếp, thấy Đường Diệc Sâm có tinh thần, Thủy Tâm Nhu cũng tính đi về.
“À phải rồi… tôi về trước đây, anh nhớ rõ trước khi ngủ uống một cử thuốc nữa, có chuyện gì anh gọi Vô Ngân tới.”
Nói xong, Thủy Tâm Nhu đã xách túi xách lên xoay người.
Thoáng chốc, Đường Diệc Sâm từ phía sau ôm lấy cô, ở bên tai cô thì thầm, “Bà xã, đừng đi, có được không? Anh nhớ em, ở lại đi!”
“Đường Diệc Sâm, anh buông tay, tôi không thể ở lại với anh.”
Thủy Tâm Nhu tách hai tay Đường Diệc Sâm ra, lại bị anh bắt chặt lấy trong lòng bàn tay. Cô muốn vùng vẫy, lại sợ đụng tới vết thương tay trái, lỡ như chảy máu thật sự khó khép lại.
“Đường Diệc Sâm, anh cực kỳ vô sỉ nha!”
“Nếu trong lòng em không có anh, sao em lại ở lại chăm sóc anh? Em có thể bỏ đi, để anh sốt chết.”
Trong nháy mắt Thủy Tâm Nhu không phản bác được, cô ão não bản thân mềm lòng.
“Đường Diệc Sâm, chuyện nào ra chuyện đó, không thể nói nhập làm một. Tôi chăm sóc anh chẳng qua là nể tình mẹ anh, tôi không hy vọng bà ấy người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
“Viện cớ, anh biết trong lòng em không nghĩ như vậy.”
“Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao tôi nhất định phải ly hôn!”
“Anh không… anh không ký tên.”
“Anh khốn kiếp!”
“Ừ, anh không chỉ khốn kiếp, hơn nữa còn là người rất xấu. Tùy em mắng, chỉ cần em cảm thấy trong lòng dễ chịu chút.”
Không thể nói lý, Thủy Tâm Nhu tức giận bĩu môi, chân mày nhếch cao.
“Bà xã, đừng nóng giận có được không? Bên ngoài trời đã tối, hiện tại cũng khuya, sáng mai anh để Vô Ngân đưa em về. Nếu em về rồi anh sẽ không uống thuốc, để cho nó tiếp tục sốt đi. Em không để ý tới anh, vậy đành chết thôi, cũng giống như tâm nguyện của em rồi.”
Uy hiếp trắng trợn, đồ lưu manh!
Thủy Tâm Nhu hung hăng mắng trong lòng, ngoài miệng tức giận lạnh giọng: “Này, nếu anh còn không buông tay, anh không buông tay tôi làm sao đi tắm.”
Đồ lưu manh khốn kiếp này thật giống như sinh ra để khắc chế cô không bằng, từ khi gặp phải anh, cô không trốn chỗ nào được.
Nghe vậy, Đường Diệc Sâm buông tay, anh nắm tay cô lên lầu, lại cực kỳ săn sóc lấy đồ thay cho cô.
Thủy Tâm Nhu rất kinh ngạc, không thể tưởng được trong căn nhà này lại chuẩn bị đồ của cô, lại còn giống y đúc như ở nhà họ Đường.
“Bà xã, anh biết em thích vịnh Du Cảnh, em thích đến bên này nghỉ ngơi, anh mua cho em nơi này, về sau chúng ta tới không cần ở khách sạn rồi.”
Cái gì? Nơi này là mua cho cô, Đường Diệc Sâm thật là không tiếc tiêu tiền.
Một biệt thự thế này bao gồm cả nội thật cao cấp ít nhất cũng phải gần 3 tỷ.
Trong lòng nổi lên gợn sóng vô hình, Thủy Tâm Nhu không ngừng cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không được trúng mật ngọt của Đường Diệc Sâm.
Bình tĩnh, bình tĩnh, quyết định của cô không thể dao động, lại càng không thể mềm lòng.
Thủy Tâm Nhu hơi nheo mắt theo dõi anh, hừ lạnh, “Anh giàu rồi? Tôi nghe nói Liên Khải anh vẫn còn thiếu Vạn Huy 20 tỷ, mấy ngày nay chắc mới trả được 5 tỷ hả, anh không trả cho tôi.”
“Bà xã, nếu em không ly hôn, tài sản của anh đều là của em, của em đương nhiên là Vạn Huy rồi.” Đường Diệc Sâm cực kỳ dịu dàng ôm Thủy Tâm Nhu, giọng nói anh trầm thấp lại tràn ngập tà mị mê hoặc.
Xì… Tưởng cô là con nít ba tuổi sao? Cô không ngốc như vậy!
Cô làm sao có thể tiếp tục tin tưởng lời anh nói.
“Không có khả năng!” Từng ngón tay như sen ngọc đẩy bàn tay to của Đường Diệc Sâm ra, Thủy Tâm Nhu cầm quần áo thay mới vào buồng tắm.
Đường Diệc Sâm bình tĩnh nhìn cửa đóng chặt, thì thầm, “Anh đương nhiên sẽ không ly hôn với em, Thủy Tâm Nhu, em không thoát khỏi lòng bàn tay anh đâu. Cả kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, về sau em đều là của anh, chỉ có anh cùng em đi đến hết con đường.”
—————
Uống thuốc rồi mới ngủ, hơn nữa sống chết ôm Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm ngủ một giấc thật sâu, hơn nữa lại đặc biệt ngon giấc.
Bàn tay để phía ngoài chăn mỏng rụt lại theo người đang xoay, Đường Diệc sâm vẫn đang trong giấc nồng đột nhiên tỉnh dậy.
Anh mở mắt ngồi dậy.
Bàn tay anh trống không, ánh mắt nhìn xung quanh. Khoác áo ngủ lên, Đường Diệc Sâm nhảy xuống giường, vừa gọi ‘bà xã’ vừa nhanh chóng đi xuống lầu.
“Bà xã.. bà xã.. em ở đâu?”
Tìm khắp biệt thự, Đường Diệc Sâm rất chắc chắn Thủy Tâm Nhu không từ mà biệt, anh gọi di động cho cô, vậy mà lại tắt máy.
“Thủy Tâm Nhu, cho dù em chạy tới chân trời góc bể, anh cũng mang em trở về, phạt em ở lại bên cạnh anh đời đời kiếp kiếp, chỉ có thể yêu một người đàn ông là anh.”
Hít mấy hơi, Đường Diệc Sâm tiện tay gọi cho Đoạn Vô Ngân, anh để cho anh tới đón.
Bên kia, anh thần tốc lên lầu rửa mặt. Thình lình, anh nhận được cuộc gọi của thanh tra Trình Triển Bằng.
“Đường tổng, anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh đến cục cảnh sát một chuyến.”
“Thanh tra Trình, có chuyện gì sao? Tôi trước giờ vẫn là công dân lương thiện tuân theo luật pháp.”
“Đường tổng, anh hiểu lầm, không phải anh có việc, mà vợ anh mấy ngày trước báo án. Bởi vì chúng tôi gọi cho cô ấy không được, nên mời anh tới một chút để tìm hiểu về tiến triển mới nhất của vụ án.
/140
|