Nhu Nhu nghỉ phép xách hành lý đi rồi, rốt cuộc cô đi đâu chứ?
Thủy Mộ Hàn không nói, mẹ vợ nói không biết!
Đường Diệc Sâm liên lạc với cô không được, cũng không tìm thấy cô, hỗn loạn sốt ruột, khó chịu bất an nhiễu loạn sự bình tĩnh trước giờ của anh!
“Vô Ngân, tạm thời không quay về Liên Khải, chúng ta đi Thương mại điện tử Hoàn Vũ trước. Mặt khác, cậu để cho người ta lưu ý ba đường biển, bộ, không, nhất định phải tra ra vợ tôi rốt cuộc đi đâu rồi.”
“Được!”
Đoạn Vô Ngân từ trong kính liếc thấy khuôn mặt Đường Diệc Sâm lộ ra sợ hãi chưa bao giờ có. Giờ phút này, anh ngoan ngoãn nghe lời anh phân phó, không tiếp tục nhiều chuyện trêu chọc anh ấy. Anh dám chắc tên khốn này yêu thật lòng, hơn nữa còn yêu thật sâu đậm. Anh không tiếp tục nghi ngờ tình cảm anh đối với Thủy Tâm Nhu có giả dối hay không nữa rồi.
Đường Diệc Sâm than nhỏ, khẽ cắn môi dưới, hàng lông mày khi thì nhíu chặt khi thì giãn ra, sắc mặt thay đổi thất thường. Anh nghĩ đến đầu muốn nổ tung cũng nghĩ không ra lần này Thủy Tâm Nhu trốn anh đi tới nơi nào.
Anh muốn an tĩnh một hồi nhưng cho dù như thế nào cũng không bình tĩnh được, cho dù anh nhắm hai mắt lại, trong đầu trong lòng anh đều nhớ tới từng cái nhăn mày từng nụ cười của Thủy Tâm Nhu.
Di động Đường Diệc Sâm thình lình vang lên, anh vui mừng lấy ra, vừa nhìn thấy trên màn hình là cuộc gọi của Dạ Vũ Dực, nháy mắt đôi mắt sáng như ngọc lại ảm đạm, ánh mắt cũng càng thêm u lãnh. Đường nét khôi ngô xuất sắc lộ ra thất vọng vô cùng!
“Đại luật sư Dạ, có việc gì sao?”
Giọng nói lạnh như băng không một chút nhiệt độ, không cần nhìn Dạ Vũ Dực cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt kia của Đường Diệc Sâm lúc này khó nhìn tới cỡ nào.
“Đường tổng, bây giờ anh có rảnh không? Đã nghĩ xong chưa? Là anh tới văn phòng luật của tôi ký tên hay là tôi tới Liên Khải tìm anh ký tên thì được hả?”
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm đen thui trong nháy mắt, cằm cũng căng cứng, giọng nói lãnh ngạnh rít qua kẽ răng, “Dạ Vụ Dực, mẹ nó anh là thằng khốn kiếp!”
“Đường tổng, anh ăn nhầm thuốc nổ sao? Muốn tôi gửi tới mấy ly trà lạnh cho anh hạ hỏa không? Lỡ như huyết áp tăng cao, anh lúc nào cũng có thể ngủm a…, đừng trách tôi không nhắc nhở anh kiềm chế chút. Đến lúc đó cho dù anh không muốn ly hôn, cô Thủy cũng thành người độc thân rồi.”
“Biến, anh đừng tới Liên Khải, tôi không muốn thấy mặt anh. Tôi cũng còn lâu mới tới văn phòng luật của anh, anh sớm bỏ ý nghĩ này đi. Tôi tin vợ tôi sẽ không ly hôn với tôi.”
“Vậy sao? Lời cô Thủy và Đường tổng đúng là khác xa nhau quá… Sáng nay cô ấy gọi điện cho tôi, bảo tôi cần phải cãi thắng vụ ly hôn này, cô ấy nói muốn phí luật sư bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Vừa nói điện thoại, Dạ Vũ Dực vừa xoay ghế da sang hướng cửa sổ sát đất hướng về cảng Victoria mỹ lệ ở phía xa.
Nghe thấy Đường Diệc Sâm nổi bão, anh ở bên kia đầu điện thoại mừng thầm, anh đặc biệt thích nhìn bộ dáng phát điên của anh ấy.
“Vợ tôi có nói với anh cô ấy đi đâu không?” Vừa nghe Thủy Tâm Nhu gọi điện cho Dạ Vũ Dục, giọng nói Đường Diệc Sâm không tự giác có một chút ôn hòa như thế. Nhưng giọng nói cứng rắn kia làm cho người ta nghe xong vẫn cực kỳ không thoải mái.
“Không có, cô ấy chỉ gọi điện thoại cho tôi thôi, hơn nữa là cô ấy chủ động tìm tôi.”
“Dạ Vũ Dực, thức thời mà nói anh chớ nằm mơ giữa ban ngày, tôi sẽ không ký tên, trong từ điển của tôi không có hai chữ ly hôn này, tôi và vợ sẽ sống với nhau đến chết không rời!”
Nói xong, Đường Diệc Sâm đột ngột ngắt điện thoại Dạ Vũ Dực.
“Vô Ngân, dặn bên dưới, về sau nếu Dạ Vũ Dục tới tập đoàn Liên Khải, không cho anh ta vào.”
“Không thành vấn đề!” Đoạn Vô Ngân một tay cầm lái một tay giơ lên làm tư thế OK với Đường Diệc Sâm.
Mẹ nó, tên khốn Dạ Vũ Dực không cho anh chút mặt mũi, trong lòng anh khó nguôi giận. Nghĩ lại, Đường Diệc Sâm nói thầm vài câu với Đoạn Vô Ngân.
Ha ha.. Bên môi Đoạn Vô Ngân vẽ ra một nụ cười rực rỡ!
Dạ Vũ Dực, đến lúc đó chỉ có anh đẹp mặt!
———————
Giống như Phí Lạc biết Đường Diệc Sâm sẽ đến, anh vừa mới tới Thương mại điện tử Hoàn Vũ, không cần thông báo cũng không cần hẹn trước, có người trực tiếp đón lên.
Vừa vào văn phòng Tổng giám đốc, Đường Diệc Sâm còn chưa đặt mông lên ghế, thậm chí còn chưa đi đến trước mặt Phí Lạc, anh lập tức thốt ra, “Đại tổng giám đốc Phí, vợ tôi có tới tìm anh không? Anh… có biết cô ấy đi đâu không?”
Ánh mắt sắc bén thâm trầm không chớp nhìn chằm chằm dáng ngồi lười biếng của Phí Lạc, biểu tình lạnh lùng làm cho người ta đọc không ra bất kỳ cảm xúc gì của anh.
“Đại tổng giám đốc Đường, anh không biết câu hỏi của anh khá buồn cười sao? Anh tìm vợ đâu có liên quan gì tới tôi, sao lại có thể đến chỗ này của tôi mà tìm hả?” Ánh mắt sắc bén lóe sáng mang theo trào phúng nhìn thẳng đôi mắt Đường Diệc Sâm.
Đường Diệc Sâm chống hai tay lên bàn làm việc, lấn người tiếp sát Phí Lạc, mắt trừng mắt, cực kỳ quan tâm hỏi:”Anh có biết cô ấy ở đâu không?”
Phí Lạc bỗng dưng ngồi thẳng người, anh cũng lấn đến gần Đường Diệc Sâm, khuôn mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mặt Đường Diệc Sâm, “Anh cũng không biết vợ mình ở nơi nào, tôi làm sao biết!”
“Cô ấy thật sự không đến tìm anh?”
“Không có!”
“…”
“Anh không biết hôm nay tôi đính hôn với con gái lớn công ty Chu thị sao? Tôi rất bận! Nếu Đường tổng có rảnh, không bằng uống thêm vài ly.”
“…”
“Một người phụ nữ đã kết hôn, một người đàn ông sắp phải đính hôn, ngẫm lại, anh cảm thấy có khả năng sao?”
“Đừng để cho tôi biết anh biết vợ tôi ở chỗ nào, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Thương mại điện tử Hoàn Vũ của các anh tôi chưa bao giờ để vào mắt, anh rể anh cũng không đáng nhắc tới.”
Ánh mắt sắc bén nhìn anh, Phí Lạc thấy được hai đóm lửa nhảy động trong đôi mắt sâu thẳm của Đường Diệc Sâm. Anh rất không cho là đúng giang tay, anh cũng không e ngại anh, “Đường tổng, không tiễn! Tiệc đính hôn đêm nay hy vọng có thể gặp anh.”
Ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng, Đường Diệc Sâm rút tay về, anh xoay người sải bước đi ra khỏi văn phòng Phí Lạc.
Trong lòng không thoải mái, vẻ mặt của anh như sương lạnh ngàn năm.
Thần thái đạm mạc cực kỳ giống pho tượng thạch cao được tạo hình hoàn mỹ, khiến người không dám dễ dàng tiếp sát, chỉ nhìn trộm từ xa.
Đường Diệc Sâm đi rồi, Phí Lạc lập tức cầm lấy điện thoại nội bộ gọi tới văn phòng trợ lý, “Ngụy Lai, chuyện ở đây giao cho cậu xử lý, bây giờ tôi phải đi. Còn nữa, cậu lập tức vận dụng mọi nguồn lực phong tỏa hành tung của Thủy Tâm Nhu, không thể để cho Đường Diệc Sâm tra ra.”
“Có thể hoãn bao lâu thì hoãn bấy lâu đi!” Cuối cùng, Phí Lạc lại bổ sung một câu. Sau đó Phí Lạc cũng vội vội vàng vàng rời khỏi Thương mại điện tử Hoàn Vũ.
Trước khi Đường Diệc Sâm tới, anh mới vừa nhận điện thoại của Ngụy Lai, người của bọn họ tra được hành tung Thủy Tâm Nhu, cô hiện tại đang ở Macao.
Anh muốn chạy tới Macao, anh tuyệt đối không thể để cho Đường Diệc Sâm tìm được cô trước. Ích kỷ thì ích kỷ, nếu anh lại bỏ lỡ lần nữa, anh sẽ vĩnh viễn hối hận!
————————–
Ngồi trong phòng làm việc, khuôn mặt Đường Diệc Sâm đờ đẫn lạnh lùng, hai ngón tay trong lúc đó cầm một điếu thuốc lá. Môi mỏng khẽ mở, anh hít một hơi, khói trắng lượn lờ mang theo phiền não trong lòng phun ra khỏi miệng, thế nhưng vẫn không mang đi ngọn nguồn nôn nóng.
Khói trắng lượn lờ bay lên rơi xuống… bao phủ cả một căn phòng.
Lo lắng trong lòng anh cũng bay lên, chìm xuống…. Cảm giác thất bại thảm hại tuôn trào, ánh mắt anh càng thêm u buồn.
Chuông điện thoại thình lình vang lên liên tục, theo bản năng cực kỳ thận trọng, Đường Diệc Sâm nhanh chóng nhận máy.
“Anh Sâm, đã điều tra ra, chị dâu sáng nay đi thuyền tới Macao.”
Đường Diệc Sâm vừa nghe điện thoại, tay thoáng run rẩy cầm lấy áo khoác tây trang trên lưng ghế dựa, bất chấp mặc vào, nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.
“Vô Ngân, lập tức chuẩn bị xe, tôi muốn đi Macao, đi ngay bây giờ, phải nhanh.”
“Anh Sâm, trước đó không lâu Phí Lạc cũng đi Macao, phỏng chừng anh ta cũng sắp xuống thuyền rồi.”
Khốn kiếp, anh biết ngay anh ta không chịu nói gì!
“Tối nay là tiệc đính hôn của anh ta đúng không? Chuẩn bị cho anh ta một phần lễ lớn, tốt nhất là để cho anh ta suốt đời khó quên.”
“Được, em sẽ thay anh sắp xếp tốt. Cố lên, anh em sẽ ủng hộ anh, nhất định phải đưa chị dâu trở về.”
Nôn nóng không yên, hỗn loạn sợ hãi, khiến cho cõi lòng Đường Diệc Sâm không cách nào bình tĩnh.
Chết tiệt, anh hận bản thân không thể có mặt tại Macaco ngay lúc này, nhất định phải dẫn cô về cạnh mình!
Anh nhất định phải tìm được cô trước Phí Lạc!
Mí mắt Đường Diệc Sâm không tự chủ được giựt giựt. Anh dụi dụi mắt, vẫn không ngừng giựt.
Mắt thấy xe sắp chạy đến cửa khẩu, di động anh đột nhiên vang lên. Dãy số xa lạ nhưng anh biết người biết số điện thoại riêng của anh không nhiều, anh mẫn cảm nhận điện thoại.
“Anh, anh giúp em nhanh lên, không thấy Vũ Văn Thác nữa, mới chớp mắt một cái em đã nhìn không thấy anh ấy rồi.” Đầu kia điện thoại lập tức truyền ra giọng nói nghẹn ngào run rẩy của Đường Khả Tâm.
Không phải cô đang ở Anh sao? Cô về Hong Kong khi nào vậy?
Giọng nói này đích xác là của cô, anh sẽ không nghe lầm.
Nhất thời Đường Diệc Sâm nhíu chặt mày.
Thực không ngoài anh sở liệu, Vũ Văn Thác cũng không phải là cái người sống đời sống thực vật, Vũ Văn Huyễn khẳng định là che giấu bí mật không thể cho ai biết.
Thủy Mộ Hàn không nói, mẹ vợ nói không biết!
Đường Diệc Sâm liên lạc với cô không được, cũng không tìm thấy cô, hỗn loạn sốt ruột, khó chịu bất an nhiễu loạn sự bình tĩnh trước giờ của anh!
“Vô Ngân, tạm thời không quay về Liên Khải, chúng ta đi Thương mại điện tử Hoàn Vũ trước. Mặt khác, cậu để cho người ta lưu ý ba đường biển, bộ, không, nhất định phải tra ra vợ tôi rốt cuộc đi đâu rồi.”
“Được!”
Đoạn Vô Ngân từ trong kính liếc thấy khuôn mặt Đường Diệc Sâm lộ ra sợ hãi chưa bao giờ có. Giờ phút này, anh ngoan ngoãn nghe lời anh phân phó, không tiếp tục nhiều chuyện trêu chọc anh ấy. Anh dám chắc tên khốn này yêu thật lòng, hơn nữa còn yêu thật sâu đậm. Anh không tiếp tục nghi ngờ tình cảm anh đối với Thủy Tâm Nhu có giả dối hay không nữa rồi.
Đường Diệc Sâm than nhỏ, khẽ cắn môi dưới, hàng lông mày khi thì nhíu chặt khi thì giãn ra, sắc mặt thay đổi thất thường. Anh nghĩ đến đầu muốn nổ tung cũng nghĩ không ra lần này Thủy Tâm Nhu trốn anh đi tới nơi nào.
Anh muốn an tĩnh một hồi nhưng cho dù như thế nào cũng không bình tĩnh được, cho dù anh nhắm hai mắt lại, trong đầu trong lòng anh đều nhớ tới từng cái nhăn mày từng nụ cười của Thủy Tâm Nhu.
Di động Đường Diệc Sâm thình lình vang lên, anh vui mừng lấy ra, vừa nhìn thấy trên màn hình là cuộc gọi của Dạ Vũ Dực, nháy mắt đôi mắt sáng như ngọc lại ảm đạm, ánh mắt cũng càng thêm u lãnh. Đường nét khôi ngô xuất sắc lộ ra thất vọng vô cùng!
“Đại luật sư Dạ, có việc gì sao?”
Giọng nói lạnh như băng không một chút nhiệt độ, không cần nhìn Dạ Vũ Dực cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt kia của Đường Diệc Sâm lúc này khó nhìn tới cỡ nào.
“Đường tổng, bây giờ anh có rảnh không? Đã nghĩ xong chưa? Là anh tới văn phòng luật của tôi ký tên hay là tôi tới Liên Khải tìm anh ký tên thì được hả?”
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm đen thui trong nháy mắt, cằm cũng căng cứng, giọng nói lãnh ngạnh rít qua kẽ răng, “Dạ Vụ Dực, mẹ nó anh là thằng khốn kiếp!”
“Đường tổng, anh ăn nhầm thuốc nổ sao? Muốn tôi gửi tới mấy ly trà lạnh cho anh hạ hỏa không? Lỡ như huyết áp tăng cao, anh lúc nào cũng có thể ngủm a…, đừng trách tôi không nhắc nhở anh kiềm chế chút. Đến lúc đó cho dù anh không muốn ly hôn, cô Thủy cũng thành người độc thân rồi.”
“Biến, anh đừng tới Liên Khải, tôi không muốn thấy mặt anh. Tôi cũng còn lâu mới tới văn phòng luật của anh, anh sớm bỏ ý nghĩ này đi. Tôi tin vợ tôi sẽ không ly hôn với tôi.”
“Vậy sao? Lời cô Thủy và Đường tổng đúng là khác xa nhau quá… Sáng nay cô ấy gọi điện cho tôi, bảo tôi cần phải cãi thắng vụ ly hôn này, cô ấy nói muốn phí luật sư bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Vừa nói điện thoại, Dạ Vũ Dực vừa xoay ghế da sang hướng cửa sổ sát đất hướng về cảng Victoria mỹ lệ ở phía xa.
Nghe thấy Đường Diệc Sâm nổi bão, anh ở bên kia đầu điện thoại mừng thầm, anh đặc biệt thích nhìn bộ dáng phát điên của anh ấy.
“Vợ tôi có nói với anh cô ấy đi đâu không?” Vừa nghe Thủy Tâm Nhu gọi điện cho Dạ Vũ Dục, giọng nói Đường Diệc Sâm không tự giác có một chút ôn hòa như thế. Nhưng giọng nói cứng rắn kia làm cho người ta nghe xong vẫn cực kỳ không thoải mái.
“Không có, cô ấy chỉ gọi điện thoại cho tôi thôi, hơn nữa là cô ấy chủ động tìm tôi.”
“Dạ Vũ Dực, thức thời mà nói anh chớ nằm mơ giữa ban ngày, tôi sẽ không ký tên, trong từ điển của tôi không có hai chữ ly hôn này, tôi và vợ sẽ sống với nhau đến chết không rời!”
Nói xong, Đường Diệc Sâm đột ngột ngắt điện thoại Dạ Vũ Dực.
“Vô Ngân, dặn bên dưới, về sau nếu Dạ Vũ Dục tới tập đoàn Liên Khải, không cho anh ta vào.”
“Không thành vấn đề!” Đoạn Vô Ngân một tay cầm lái một tay giơ lên làm tư thế OK với Đường Diệc Sâm.
Mẹ nó, tên khốn Dạ Vũ Dực không cho anh chút mặt mũi, trong lòng anh khó nguôi giận. Nghĩ lại, Đường Diệc Sâm nói thầm vài câu với Đoạn Vô Ngân.
Ha ha.. Bên môi Đoạn Vô Ngân vẽ ra một nụ cười rực rỡ!
Dạ Vũ Dực, đến lúc đó chỉ có anh đẹp mặt!
———————
Giống như Phí Lạc biết Đường Diệc Sâm sẽ đến, anh vừa mới tới Thương mại điện tử Hoàn Vũ, không cần thông báo cũng không cần hẹn trước, có người trực tiếp đón lên.
Vừa vào văn phòng Tổng giám đốc, Đường Diệc Sâm còn chưa đặt mông lên ghế, thậm chí còn chưa đi đến trước mặt Phí Lạc, anh lập tức thốt ra, “Đại tổng giám đốc Phí, vợ tôi có tới tìm anh không? Anh… có biết cô ấy đi đâu không?”
Ánh mắt sắc bén thâm trầm không chớp nhìn chằm chằm dáng ngồi lười biếng của Phí Lạc, biểu tình lạnh lùng làm cho người ta đọc không ra bất kỳ cảm xúc gì của anh.
“Đại tổng giám đốc Đường, anh không biết câu hỏi của anh khá buồn cười sao? Anh tìm vợ đâu có liên quan gì tới tôi, sao lại có thể đến chỗ này của tôi mà tìm hả?” Ánh mắt sắc bén lóe sáng mang theo trào phúng nhìn thẳng đôi mắt Đường Diệc Sâm.
Đường Diệc Sâm chống hai tay lên bàn làm việc, lấn người tiếp sát Phí Lạc, mắt trừng mắt, cực kỳ quan tâm hỏi:”Anh có biết cô ấy ở đâu không?”
Phí Lạc bỗng dưng ngồi thẳng người, anh cũng lấn đến gần Đường Diệc Sâm, khuôn mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mặt Đường Diệc Sâm, “Anh cũng không biết vợ mình ở nơi nào, tôi làm sao biết!”
“Cô ấy thật sự không đến tìm anh?”
“Không có!”
“…”
“Anh không biết hôm nay tôi đính hôn với con gái lớn công ty Chu thị sao? Tôi rất bận! Nếu Đường tổng có rảnh, không bằng uống thêm vài ly.”
“…”
“Một người phụ nữ đã kết hôn, một người đàn ông sắp phải đính hôn, ngẫm lại, anh cảm thấy có khả năng sao?”
“Đừng để cho tôi biết anh biết vợ tôi ở chỗ nào, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Thương mại điện tử Hoàn Vũ của các anh tôi chưa bao giờ để vào mắt, anh rể anh cũng không đáng nhắc tới.”
Ánh mắt sắc bén nhìn anh, Phí Lạc thấy được hai đóm lửa nhảy động trong đôi mắt sâu thẳm của Đường Diệc Sâm. Anh rất không cho là đúng giang tay, anh cũng không e ngại anh, “Đường tổng, không tiễn! Tiệc đính hôn đêm nay hy vọng có thể gặp anh.”
Ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng, Đường Diệc Sâm rút tay về, anh xoay người sải bước đi ra khỏi văn phòng Phí Lạc.
Trong lòng không thoải mái, vẻ mặt của anh như sương lạnh ngàn năm.
Thần thái đạm mạc cực kỳ giống pho tượng thạch cao được tạo hình hoàn mỹ, khiến người không dám dễ dàng tiếp sát, chỉ nhìn trộm từ xa.
Đường Diệc Sâm đi rồi, Phí Lạc lập tức cầm lấy điện thoại nội bộ gọi tới văn phòng trợ lý, “Ngụy Lai, chuyện ở đây giao cho cậu xử lý, bây giờ tôi phải đi. Còn nữa, cậu lập tức vận dụng mọi nguồn lực phong tỏa hành tung của Thủy Tâm Nhu, không thể để cho Đường Diệc Sâm tra ra.”
“Có thể hoãn bao lâu thì hoãn bấy lâu đi!” Cuối cùng, Phí Lạc lại bổ sung một câu. Sau đó Phí Lạc cũng vội vội vàng vàng rời khỏi Thương mại điện tử Hoàn Vũ.
Trước khi Đường Diệc Sâm tới, anh mới vừa nhận điện thoại của Ngụy Lai, người của bọn họ tra được hành tung Thủy Tâm Nhu, cô hiện tại đang ở Macao.
Anh muốn chạy tới Macao, anh tuyệt đối không thể để cho Đường Diệc Sâm tìm được cô trước. Ích kỷ thì ích kỷ, nếu anh lại bỏ lỡ lần nữa, anh sẽ vĩnh viễn hối hận!
————————–
Ngồi trong phòng làm việc, khuôn mặt Đường Diệc Sâm đờ đẫn lạnh lùng, hai ngón tay trong lúc đó cầm một điếu thuốc lá. Môi mỏng khẽ mở, anh hít một hơi, khói trắng lượn lờ mang theo phiền não trong lòng phun ra khỏi miệng, thế nhưng vẫn không mang đi ngọn nguồn nôn nóng.
Khói trắng lượn lờ bay lên rơi xuống… bao phủ cả một căn phòng.
Lo lắng trong lòng anh cũng bay lên, chìm xuống…. Cảm giác thất bại thảm hại tuôn trào, ánh mắt anh càng thêm u buồn.
Chuông điện thoại thình lình vang lên liên tục, theo bản năng cực kỳ thận trọng, Đường Diệc Sâm nhanh chóng nhận máy.
“Anh Sâm, đã điều tra ra, chị dâu sáng nay đi thuyền tới Macao.”
Đường Diệc Sâm vừa nghe điện thoại, tay thoáng run rẩy cầm lấy áo khoác tây trang trên lưng ghế dựa, bất chấp mặc vào, nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.
“Vô Ngân, lập tức chuẩn bị xe, tôi muốn đi Macao, đi ngay bây giờ, phải nhanh.”
“Anh Sâm, trước đó không lâu Phí Lạc cũng đi Macao, phỏng chừng anh ta cũng sắp xuống thuyền rồi.”
Khốn kiếp, anh biết ngay anh ta không chịu nói gì!
“Tối nay là tiệc đính hôn của anh ta đúng không? Chuẩn bị cho anh ta một phần lễ lớn, tốt nhất là để cho anh ta suốt đời khó quên.”
“Được, em sẽ thay anh sắp xếp tốt. Cố lên, anh em sẽ ủng hộ anh, nhất định phải đưa chị dâu trở về.”
Nôn nóng không yên, hỗn loạn sợ hãi, khiến cho cõi lòng Đường Diệc Sâm không cách nào bình tĩnh.
Chết tiệt, anh hận bản thân không thể có mặt tại Macaco ngay lúc này, nhất định phải dẫn cô về cạnh mình!
Anh nhất định phải tìm được cô trước Phí Lạc!
Mí mắt Đường Diệc Sâm không tự chủ được giựt giựt. Anh dụi dụi mắt, vẫn không ngừng giựt.
Mắt thấy xe sắp chạy đến cửa khẩu, di động anh đột nhiên vang lên. Dãy số xa lạ nhưng anh biết người biết số điện thoại riêng của anh không nhiều, anh mẫn cảm nhận điện thoại.
“Anh, anh giúp em nhanh lên, không thấy Vũ Văn Thác nữa, mới chớp mắt một cái em đã nhìn không thấy anh ấy rồi.” Đầu kia điện thoại lập tức truyền ra giọng nói nghẹn ngào run rẩy của Đường Khả Tâm.
Không phải cô đang ở Anh sao? Cô về Hong Kong khi nào vậy?
Giọng nói này đích xác là của cô, anh sẽ không nghe lầm.
Nhất thời Đường Diệc Sâm nhíu chặt mày.
Thực không ngoài anh sở liệu, Vũ Văn Thác cũng không phải là cái người sống đời sống thực vật, Vũ Văn Huyễn khẳng định là che giấu bí mật không thể cho ai biết.
/140
|