Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo
Chương 22: Bà xã, chẳng lẽ em không chịu nhận
/140
|
Mẹ kiếp, trên đời thậm chí lại có tên đàn ông thối kiêu căng ngông cuồng như vậy.
Giờ này phút này, Thuỷ Tâm Nhu thật sự cảm thấy đầu mình tối hôm qua là bị cửa kẹp hỏng, cho nên mới có thể gặp phải tên chó cùn thế này.
Không vui bĩu môi thở ra, Thuỷ Tâm Nhu ngạo nghễ ngẩng cằm, chỉ vào Đường Diệc Sâm hổn hển gầm thét.
“Anh anh anh…. vô sỉ, lưu manh!” Cùng với tiếng gào thét nghiêm nghị, ngón tay cái của Thuỷ Tâm Nhu giương ra, hơi hạ xuống, cô làm thế tay khinh bỉ đối với Đường Diệc Sâm.
“Tôi với anh không có quan hệ gì, ai muốn làm vợ chồng với anh, không biết xấu hổ. Biến, đừng xuất hiện trước mặt tôi. Thật ngại quá, nói cho anh biết, tôi đã có người đàn ông của mình rồi. Anh ấy là bạn trai tôi.”
Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu nắm lấy tay của Phí Lạc, đầu vô cùng thân thiết gác trên bả vai anh, ánh mắt lạnh lùng vô cùng khiêu khích nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm.
Nụ hôn đầu của cô cứ như vậy bị tên lưu manh này cướp đi, cô thật sự muốn một cước đạp anh xuống biển cho cá mập ăn.
“Ừ hử? Tức giận thành xấu hổ rồi hả? Theo cảm nhận của anh, em đối với nụ hôn vừa rồi của anh cực kỳ say mê nha….” Ánh mắt sắc bén tràn ngập hứng thú, trong phút chốc, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm lộ ra vẻ trêu đùa trước mặt Thủy Tâm Nhu.
“Từ giờ trở đi, anh là người đàn ông của em. Chúng ta đã đính hôn, bà xã, chẳng lẽ em không nhận sao? Nếu tương lai sẽ là vợ chồng, chúng ta nên chuẩn bị trước một chút chuyện vợ chồng là lẽ đương nhiên. Bà xã, em không cần phải thẹn thùng.”
Đường Diệc Sâm xấu xa nhíu mày, mặc dù anh không cười, nhưng ánh mắt dịu dàng ngóng nhìn Thuỷ Tâm Nhu lại giống như thấm rượu Brandy, khiến người cứ như vậy mà say.
“Anh…”
Đột nhiên một tay Đường Diệc Sâm tóm lấy Thuỷ Tâm Nhu kéo qua, cô còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong kinh ngạc, cô đã ở trong lòng anh, cũng bị anh ôm chặt lấy.
Lồng ngực ẩn nhẫn của Phí Lạc bùng cháy lửa giận, anh muốn đoạt lại Thuỷ Tâm Nhu. Trong phút chốc, cô lại bị Đường Diệc Sâm bế lên, anh giống như không để ý, thoải mái đi về phía chiếc Porsche màu bạc của mình.
“Anh bạn, đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, việc không liên quan đến anh, anh đừng can dự vào, biết không? Thức thời mà nói, anh tự mình trở về đi.”
Giống như nhìn thấu tâm tư của Phí Lạc, trước khi anh nghĩ tới việc đuổi theo Đường Diệc Sâm hài hước lên tiếng.
“Đường Diệc Sâm, tên khốn kiếp nhà anh.” Thuỷ Tâm Nhu nghiến răng nghiến lợi kêu rên, “Anh bỏ tôi xuống!”
“Anh Đường, anh ép buộc một người phụ nữ như vậy thú vị lắm sao?” Đã sớm không vừa mắt Đường Diệc Sâm, Phí Lạc cũng trào phúng nói.
Tựa hồ là không nghe thấy, Đường Diệc Sâm nhét Thuỷ Tâm Nhu vào chiếc Porsche màu bạc của anh.
Thuỷ Tâm Nhu tuyệt không an phận, thừa dịp Đường Diệc Sâm nhanh chóng leo lên xe, tay cô vừa chạm tới tay nắm cửa, mới mở cửa xe chưa kịp xuống xe, cô lại bị anh bắt trở về.
“Thuỷ Tâm Nhu, em dám trốn thử xem, anh lập tức xử lý em ở trong xe.” Đường Diệc Sâm híp mắt nói, giọng nói cuồng dã trầm thấp lại mang theo uy hiếp.
Biểu tình trên mặt Thuỷ Tâm Nhu cứng đờ, ánh mắt trừng lớn, yết hầu nhất thời giống như bị nghẹn lại, nói không ra lời.
Nhìn vẻ mặt tên khốn kiếp này, anh thật sự sẽ…
Thoáng chốc, Phí Lạc cũng đuổi theo, anh đứng bên cạnh mở cửa xe ra.
“Nhu Nhu, xuống xe!”
Giờ này phút này, Thuỷ Tâm Nhu thật sự cảm thấy đầu mình tối hôm qua là bị cửa kẹp hỏng, cho nên mới có thể gặp phải tên chó cùn thế này.
Không vui bĩu môi thở ra, Thuỷ Tâm Nhu ngạo nghễ ngẩng cằm, chỉ vào Đường Diệc Sâm hổn hển gầm thét.
“Anh anh anh…. vô sỉ, lưu manh!” Cùng với tiếng gào thét nghiêm nghị, ngón tay cái của Thuỷ Tâm Nhu giương ra, hơi hạ xuống, cô làm thế tay khinh bỉ đối với Đường Diệc Sâm.
“Tôi với anh không có quan hệ gì, ai muốn làm vợ chồng với anh, không biết xấu hổ. Biến, đừng xuất hiện trước mặt tôi. Thật ngại quá, nói cho anh biết, tôi đã có người đàn ông của mình rồi. Anh ấy là bạn trai tôi.”
Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu nắm lấy tay của Phí Lạc, đầu vô cùng thân thiết gác trên bả vai anh, ánh mắt lạnh lùng vô cùng khiêu khích nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm.
Nụ hôn đầu của cô cứ như vậy bị tên lưu manh này cướp đi, cô thật sự muốn một cước đạp anh xuống biển cho cá mập ăn.
“Ừ hử? Tức giận thành xấu hổ rồi hả? Theo cảm nhận của anh, em đối với nụ hôn vừa rồi của anh cực kỳ say mê nha….” Ánh mắt sắc bén tràn ngập hứng thú, trong phút chốc, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm lộ ra vẻ trêu đùa trước mặt Thủy Tâm Nhu.
“Từ giờ trở đi, anh là người đàn ông của em. Chúng ta đã đính hôn, bà xã, chẳng lẽ em không nhận sao? Nếu tương lai sẽ là vợ chồng, chúng ta nên chuẩn bị trước một chút chuyện vợ chồng là lẽ đương nhiên. Bà xã, em không cần phải thẹn thùng.”
Đường Diệc Sâm xấu xa nhíu mày, mặc dù anh không cười, nhưng ánh mắt dịu dàng ngóng nhìn Thuỷ Tâm Nhu lại giống như thấm rượu Brandy, khiến người cứ như vậy mà say.
“Anh…”
Đột nhiên một tay Đường Diệc Sâm tóm lấy Thuỷ Tâm Nhu kéo qua, cô còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong kinh ngạc, cô đã ở trong lòng anh, cũng bị anh ôm chặt lấy.
Lồng ngực ẩn nhẫn của Phí Lạc bùng cháy lửa giận, anh muốn đoạt lại Thuỷ Tâm Nhu. Trong phút chốc, cô lại bị Đường Diệc Sâm bế lên, anh giống như không để ý, thoải mái đi về phía chiếc Porsche màu bạc của mình.
“Anh bạn, đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, việc không liên quan đến anh, anh đừng can dự vào, biết không? Thức thời mà nói, anh tự mình trở về đi.”
Giống như nhìn thấu tâm tư của Phí Lạc, trước khi anh nghĩ tới việc đuổi theo Đường Diệc Sâm hài hước lên tiếng.
“Đường Diệc Sâm, tên khốn kiếp nhà anh.” Thuỷ Tâm Nhu nghiến răng nghiến lợi kêu rên, “Anh bỏ tôi xuống!”
“Anh Đường, anh ép buộc một người phụ nữ như vậy thú vị lắm sao?” Đã sớm không vừa mắt Đường Diệc Sâm, Phí Lạc cũng trào phúng nói.
Tựa hồ là không nghe thấy, Đường Diệc Sâm nhét Thuỷ Tâm Nhu vào chiếc Porsche màu bạc của anh.
Thuỷ Tâm Nhu tuyệt không an phận, thừa dịp Đường Diệc Sâm nhanh chóng leo lên xe, tay cô vừa chạm tới tay nắm cửa, mới mở cửa xe chưa kịp xuống xe, cô lại bị anh bắt trở về.
“Thuỷ Tâm Nhu, em dám trốn thử xem, anh lập tức xử lý em ở trong xe.” Đường Diệc Sâm híp mắt nói, giọng nói cuồng dã trầm thấp lại mang theo uy hiếp.
Biểu tình trên mặt Thuỷ Tâm Nhu cứng đờ, ánh mắt trừng lớn, yết hầu nhất thời giống như bị nghẹn lại, nói không ra lời.
Nhìn vẻ mặt tên khốn kiếp này, anh thật sự sẽ…
Thoáng chốc, Phí Lạc cũng đuổi theo, anh đứng bên cạnh mở cửa xe ra.
“Nhu Nhu, xuống xe!”
/140
|