“Huống hồ chúng ta là thanh mai trúc mã, mọi người lại quen thuộc vô cùng. Người hai nhà lại là thế giao, cha mẹ đôi bên khẳng định sẽ đồng ý. Theo anh, anh sẽ không khi dễ em, nhất định nâng niu em trong lòng bàn tay.”
Nói xong, tầm mắt Phí Lạc thật sự rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Thuỷ Tâm Nhu, đáy mắt cất giấu nỗi niềm chờ mong.
Hì hì… Thuỷ Tâm Nhu cười cười, cô cực kỳ cảm kích trừng mắt nhìn.
“Phí Lạc, cảm ơn anh thẳng thắn với em như vậy. Em với anh căn bản không phải cùng một tuýp người, tâm ý của anh em hiểu rõ, chuyện của em em tin tưởng xử lý ổn thoả, không cần phải lo lắng.”
“Nhu Nhu…… kỳ thật, anh thích…..”
“Này, anh chuyên tâm chút, bằng không chút nữa hai người chúng ta đều toi, sẽ không còn thấy ngày mai tươi đẹp nữa. Trưa ngày mai em mời anh ăn cơm, hiện tại phiền anh đưa em về nhà trước, sáng ngày mai em còn có một hội nghị quan trọng.”
Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu mở túi xách lấy ra một cuốn sổ, bút máy vung vài cái, sau đó xé xuống một tờ giấy đặt xuống ngay ô vuông gần ghế lái của Phí Lạc.
“Tên em đã ký rồi, số tiền tuỳ anh điền vào, tóm lại đủ để cho em mua quần áo, mỹ phẩm là được rồi.”
Nghe vậy, môi mỏng Phí Lạc mím chặt, trong lòng truyền đến một cơn đau nhói.
———————-
Tối hôm qua đến bây giờ, ngoại trừ buổi sáng cứ theo lẽ thường nhận được hoa của Đường Diệc Sâm, công tác cùng sinh hoạt của Thuỷ Tâm Nhu toàn bộ đều bình thường. Cô tuyệt không lo lắng anh sẽ trả thù, cô cũng không sợ anh.
Sau khi bị cô chỉnh ác, Đường Diệc Sâm nên biết khó mà lui.
Có lẽ cao hứng quá sớm, đang nghĩ ngợi tới lúc tan làm cùng Phí Lạc chúc mừng như thế nào, Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên nghe được thư ký báo.
“Tổng giám, anh Đường đến đây, để cho anh ta đi thẳng lên hay sao?”
Ặc —-
Nháy mắt, một đám quạ bay ngang đầu Thuỷ Tâm Nhu, tâm tình tốt nhất thời như bị mưa xối xả trút xuống như nước thử thách, ướt chèm nhẹp, không có chỗ nào là tốt lành yên ổn cả!
Tên khốn kiếp này thật là có tinh thần ‘tiểu cường’ đánh không chết nha!
Hàng lông mày đẹp nhăn nhăn, đôi môi mê người mím chặt, Thuỷ Tâm Nhu hừ nhẹ, “Cô dẫn anh ta tới phòng khách chờ trước đi, tiếp đãi cà phê, nói tôi đang họp nha.”
Căn dặn thư ký xong, tay phải Thuỷ Tâm Nhu vẫn xoay tròn đặt bút viết. Đôi mắt đẹp như nước hiện lên sự ranh ma, khoé miệng cũng chầm chậm nhếch lên nụ cười mềm mại đáng yêu.
Nửa giờ trôi qua, Đường Diệc Sâm không đợi được Thuỷ Tâm Nhu, lại nhận được điện thoại của Đoạn Vô Ngân.
Ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt Đường Diệc Sâm có phần ngưng trọng, ánh mắt thâm thuý nheo lại.
Anh nói vài câu với Đoạn Vô Ngân xong liền cúp điện thoại. Anh cũng không rời khỏi văn phòng của Vạn Huy Châu Bảo, mà là nhấm nháp cà phê, sau đó giơ tay lên xem thời gian.
Đã qua giờ tan tầm, anh vẫn không gặp được Thuỷ Tâm Nhu.
Đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh ‘lộc cộc lộc cộc’ của giày cao gót, Đường Diệc Sâm quay đầu nhìn về phía cửa, lại nhìn thấy người đến là thư ký của Thuỷ Tâm Nhu.
“Anh Đường, thật ngại quá, Tổng giám cô ấy còn phải tăng ca. Cô ấy nói anh về trước đi, không cần chờ cô ấy.” Thư ký giật giật khoé miệng che giấu sự chột dạ. Nửa giờ trước Tổng giám đã rời khỏi, hơn nữa, cô cũng sắp đến giờ tan làm rồi.
Nói xong, tầm mắt Phí Lạc thật sự rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Thuỷ Tâm Nhu, đáy mắt cất giấu nỗi niềm chờ mong.
Hì hì… Thuỷ Tâm Nhu cười cười, cô cực kỳ cảm kích trừng mắt nhìn.
“Phí Lạc, cảm ơn anh thẳng thắn với em như vậy. Em với anh căn bản không phải cùng một tuýp người, tâm ý của anh em hiểu rõ, chuyện của em em tin tưởng xử lý ổn thoả, không cần phải lo lắng.”
“Nhu Nhu…… kỳ thật, anh thích…..”
“Này, anh chuyên tâm chút, bằng không chút nữa hai người chúng ta đều toi, sẽ không còn thấy ngày mai tươi đẹp nữa. Trưa ngày mai em mời anh ăn cơm, hiện tại phiền anh đưa em về nhà trước, sáng ngày mai em còn có một hội nghị quan trọng.”
Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu mở túi xách lấy ra một cuốn sổ, bút máy vung vài cái, sau đó xé xuống một tờ giấy đặt xuống ngay ô vuông gần ghế lái của Phí Lạc.
“Tên em đã ký rồi, số tiền tuỳ anh điền vào, tóm lại đủ để cho em mua quần áo, mỹ phẩm là được rồi.”
Nghe vậy, môi mỏng Phí Lạc mím chặt, trong lòng truyền đến một cơn đau nhói.
———————-
Tối hôm qua đến bây giờ, ngoại trừ buổi sáng cứ theo lẽ thường nhận được hoa của Đường Diệc Sâm, công tác cùng sinh hoạt của Thuỷ Tâm Nhu toàn bộ đều bình thường. Cô tuyệt không lo lắng anh sẽ trả thù, cô cũng không sợ anh.
Sau khi bị cô chỉnh ác, Đường Diệc Sâm nên biết khó mà lui.
Có lẽ cao hứng quá sớm, đang nghĩ ngợi tới lúc tan làm cùng Phí Lạc chúc mừng như thế nào, Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên nghe được thư ký báo.
“Tổng giám, anh Đường đến đây, để cho anh ta đi thẳng lên hay sao?”
Ặc —-
Nháy mắt, một đám quạ bay ngang đầu Thuỷ Tâm Nhu, tâm tình tốt nhất thời như bị mưa xối xả trút xuống như nước thử thách, ướt chèm nhẹp, không có chỗ nào là tốt lành yên ổn cả!
Tên khốn kiếp này thật là có tinh thần ‘tiểu cường’ đánh không chết nha!
Hàng lông mày đẹp nhăn nhăn, đôi môi mê người mím chặt, Thuỷ Tâm Nhu hừ nhẹ, “Cô dẫn anh ta tới phòng khách chờ trước đi, tiếp đãi cà phê, nói tôi đang họp nha.”
Căn dặn thư ký xong, tay phải Thuỷ Tâm Nhu vẫn xoay tròn đặt bút viết. Đôi mắt đẹp như nước hiện lên sự ranh ma, khoé miệng cũng chầm chậm nhếch lên nụ cười mềm mại đáng yêu.
Nửa giờ trôi qua, Đường Diệc Sâm không đợi được Thuỷ Tâm Nhu, lại nhận được điện thoại của Đoạn Vô Ngân.
Ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt Đường Diệc Sâm có phần ngưng trọng, ánh mắt thâm thuý nheo lại.
Anh nói vài câu với Đoạn Vô Ngân xong liền cúp điện thoại. Anh cũng không rời khỏi văn phòng của Vạn Huy Châu Bảo, mà là nhấm nháp cà phê, sau đó giơ tay lên xem thời gian.
Đã qua giờ tan tầm, anh vẫn không gặp được Thuỷ Tâm Nhu.
Đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh ‘lộc cộc lộc cộc’ của giày cao gót, Đường Diệc Sâm quay đầu nhìn về phía cửa, lại nhìn thấy người đến là thư ký của Thuỷ Tâm Nhu.
“Anh Đường, thật ngại quá, Tổng giám cô ấy còn phải tăng ca. Cô ấy nói anh về trước đi, không cần chờ cô ấy.” Thư ký giật giật khoé miệng che giấu sự chột dạ. Nửa giờ trước Tổng giám đã rời khỏi, hơn nữa, cô cũng sắp đến giờ tan làm rồi.
/140
|