Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo
Chương 49: Cầm tiền của người phải làm việc cho người
/140
|
Phảng phất có năng lực nhìn thấu, môi mỏng của Dạ Vũ Dực có thâm ý khác nhếch lên một độ cong.
“Đường Diệc Sâm vô sỉ như thế, thì ra Đại luật sư Dạ là bạn của anh ta?” Đôi mắt đen của Thuỷ Tâm Nhu tràn ngập hứng thú tìm tòi nghiên cứu.
“Tôi cùng anh ấy không xem như bạn bè, chẳng qua có chút việc công cần thảo luận.”
“Đại luật sư Dạ, phạm vi nghiệp vụ của anh thật đúng là rộng nha!”
“Cô Thuỷ, mong cô hợp tác, tôi là luật sư của cô, tôi cần biết rõ ràng chân tướng. Nếu cô muốn 48 giờ tiếp theo đều tiếp tục ngồi trong cục cảnh sát uống cà phê, tôi hiện tại có thể về báo cáo với anh cô.”
“Tôi cũng có thể lập tức đổi anh, Hongkong không phải chỉ có một mình anh làm luật sư.”
Đôi mắt đối diện Thuỷ Tâm Nhu phóng ra ý vị sâu xa quan sát, ha ha, Dạ Vũ Dực khẽ cười ra tiếng, anh lập tức lưu manh nhíu mày.
“Tuỳ cô. Có điều nói thật cho cô biết, khăn quàng cổ trên cổ cô kia thật sự rất không hợp với khí chất của cô. Hơn nữa, hôm nay thời tiết sáng sủa, nhiệt độ không khí cũng chỉ có 19 độ, không đến mức phải quàng khăn cổ đi. Cô Thuỷ, cô cảm thấy rất lạnh sao?”
Đôi môi mỏng cong lên, Dạ Vũ Dực lộ ra biểu tình mỉa mai, ánh mắt sắc bén thâm trầm nở rộ ý cười sâu xa.
Trong phút chốc, biểu tình của Thuỷ Tâm Nhu như bị bao phủ bởi sương lạnh ngàn năm, khoé miệng không tự giác giật giật một phen.
Một cơn đè nén đi qua, hai đôi mắt sâu thẳm đối diện nhau không vì vậy mà dời đi.
Chân mày hướng lên, cánh môi mê người vừa mở, tiếng nói lãnh ngạnh theo giữa hàm răng bật ra, “Đại luật sư Dạ, tôi cực kỳ chờ mong anh làm thế nào thay tôi thoát khỏi Đường Diệc Sâm.”
Dạ Vũ Dực mở ra hai tay nhún vai, anh cực kỳ cẩn thận lắng nghe.
“Xe của Đường Diệc Sâm là do tôi lái đi, hiện tại đang ở trong gara nhà tôi. Đại luật sư Dạ, anh có diệu chiêu gì ứng phó? Anh có thể thay tôi giải vây tội trộm cắp này – cái này có thể bị định tội danh không?”
“Ok, hiện tại cô nói với tôi những gì, chờ một chút liền nói lại như thế là được. Tôi đi làm thủ tục nộp tiền bảo lãnh cho cô.”
“Như vậy là xong rồi?”
Thuỷ Tâm Nhu nhìn anh bĩu môi hừ lạnh, Dạ Vũ Dực đã đứng lên dừng một chút, tiếp tục nói: “Uhm, có thể nói là xong rồi. Bên phía cảnh sát đã cầm lệnh khám xét đi điều tra nhà cô, sau đó chứng cớ vô cùng xác thực, bọn họ sẽ mời Đường Diệc Sâm tới cục cảnh sát uống ly cà phê.”
“Sau đó… tôi đảm bảo cô không có việc gì. Chẳng qua, cô nên cẩn thận suy nghĩ phải giải thích chuyện giữa cô cùng Đường Diệc Sâm như thế nào với anh cô, khuôn mặt kia của anh ta thật sự thối, từ trong điện thoại tôi đã ngửi được.
Tệ nhất, chớ có trách tôi không nhắc nhở cô, bước tiếp theo, có lẽ Đường Diệc Sâm sẽ mời họp báo chiêu đãi ký giả để làm rõ vụ xe anh ta bị mất trộm. Nghe nói, sau khi anh ta báo án, tất cả truyền thông ở Hongkong đang theo dõi anh ta.”
“Đại luật sư Dạ, cầm tiền của người thì làm việc cho người, anh đối xử với đương sự của anh vậy à? Anh xác định tôi sẽ không có việc gì?” Giọng nói Thuỷ Tâm Nhu lạnh lẽo lãnh khốc, không mang theo một tia hảo cảm, khinh thường trừng mắt nhìn Dạ Vũ Dực.
“Mặc dù cô là đương sự của tôi không sai nhưng tôi lấy tiền của anh cô, tôi chỉ cần giao phó rõ ràng với anh cô là được. Theo tôi biết, Đường Diệc Sâm hiện vào lúc này đã mời anh cô ăn cơm rồi.”
“Đường Diệc Sâm vô sỉ như thế, thì ra Đại luật sư Dạ là bạn của anh ta?” Đôi mắt đen của Thuỷ Tâm Nhu tràn ngập hứng thú tìm tòi nghiên cứu.
“Tôi cùng anh ấy không xem như bạn bè, chẳng qua có chút việc công cần thảo luận.”
“Đại luật sư Dạ, phạm vi nghiệp vụ của anh thật đúng là rộng nha!”
“Cô Thuỷ, mong cô hợp tác, tôi là luật sư của cô, tôi cần biết rõ ràng chân tướng. Nếu cô muốn 48 giờ tiếp theo đều tiếp tục ngồi trong cục cảnh sát uống cà phê, tôi hiện tại có thể về báo cáo với anh cô.”
“Tôi cũng có thể lập tức đổi anh, Hongkong không phải chỉ có một mình anh làm luật sư.”
Đôi mắt đối diện Thuỷ Tâm Nhu phóng ra ý vị sâu xa quan sát, ha ha, Dạ Vũ Dực khẽ cười ra tiếng, anh lập tức lưu manh nhíu mày.
“Tuỳ cô. Có điều nói thật cho cô biết, khăn quàng cổ trên cổ cô kia thật sự rất không hợp với khí chất của cô. Hơn nữa, hôm nay thời tiết sáng sủa, nhiệt độ không khí cũng chỉ có 19 độ, không đến mức phải quàng khăn cổ đi. Cô Thuỷ, cô cảm thấy rất lạnh sao?”
Đôi môi mỏng cong lên, Dạ Vũ Dực lộ ra biểu tình mỉa mai, ánh mắt sắc bén thâm trầm nở rộ ý cười sâu xa.
Trong phút chốc, biểu tình của Thuỷ Tâm Nhu như bị bao phủ bởi sương lạnh ngàn năm, khoé miệng không tự giác giật giật một phen.
Một cơn đè nén đi qua, hai đôi mắt sâu thẳm đối diện nhau không vì vậy mà dời đi.
Chân mày hướng lên, cánh môi mê người vừa mở, tiếng nói lãnh ngạnh theo giữa hàm răng bật ra, “Đại luật sư Dạ, tôi cực kỳ chờ mong anh làm thế nào thay tôi thoát khỏi Đường Diệc Sâm.”
Dạ Vũ Dực mở ra hai tay nhún vai, anh cực kỳ cẩn thận lắng nghe.
“Xe của Đường Diệc Sâm là do tôi lái đi, hiện tại đang ở trong gara nhà tôi. Đại luật sư Dạ, anh có diệu chiêu gì ứng phó? Anh có thể thay tôi giải vây tội trộm cắp này – cái này có thể bị định tội danh không?”
“Ok, hiện tại cô nói với tôi những gì, chờ một chút liền nói lại như thế là được. Tôi đi làm thủ tục nộp tiền bảo lãnh cho cô.”
“Như vậy là xong rồi?”
Thuỷ Tâm Nhu nhìn anh bĩu môi hừ lạnh, Dạ Vũ Dực đã đứng lên dừng một chút, tiếp tục nói: “Uhm, có thể nói là xong rồi. Bên phía cảnh sát đã cầm lệnh khám xét đi điều tra nhà cô, sau đó chứng cớ vô cùng xác thực, bọn họ sẽ mời Đường Diệc Sâm tới cục cảnh sát uống ly cà phê.”
“Sau đó… tôi đảm bảo cô không có việc gì. Chẳng qua, cô nên cẩn thận suy nghĩ phải giải thích chuyện giữa cô cùng Đường Diệc Sâm như thế nào với anh cô, khuôn mặt kia của anh ta thật sự thối, từ trong điện thoại tôi đã ngửi được.
Tệ nhất, chớ có trách tôi không nhắc nhở cô, bước tiếp theo, có lẽ Đường Diệc Sâm sẽ mời họp báo chiêu đãi ký giả để làm rõ vụ xe anh ta bị mất trộm. Nghe nói, sau khi anh ta báo án, tất cả truyền thông ở Hongkong đang theo dõi anh ta.”
“Đại luật sư Dạ, cầm tiền của người thì làm việc cho người, anh đối xử với đương sự của anh vậy à? Anh xác định tôi sẽ không có việc gì?” Giọng nói Thuỷ Tâm Nhu lạnh lẽo lãnh khốc, không mang theo một tia hảo cảm, khinh thường trừng mắt nhìn Dạ Vũ Dực.
“Mặc dù cô là đương sự của tôi không sai nhưng tôi lấy tiền của anh cô, tôi chỉ cần giao phó rõ ràng với anh cô là được. Theo tôi biết, Đường Diệc Sâm hiện vào lúc này đã mời anh cô ăn cơm rồi.”
/140
|