Cùng với giọng nói trầm thấp lại hơi khàn khàn, Thuỷ Mộ Hàn thâm sâu nhìn Thuỷ Tâm Nhu không chớp mắt.
“Đường Diệc Sâm đã nói như vậy với giới truyền thông, em cảm thấy em có thể rõ ràng dứt khoát vứt bỏ quan hệ với anh ta sao? Em thích anh ta sao?”
“Hả?!” Một hồi kinh sợ giật mình, Thuỷ Tâm Nhu không tự giác trợn to đôi mắt đẹp tối đen như đêm kia, đôi đũa đang gảy cơm kia cũng bởi vậy mà ngừng lại.
Một cơn áp lực đè xuống, nhất thời cũng trở nên yên tĩnh dị thường.
Khẽ nhíu mày, Thuỷ Mộ Hàn thu hồi tầm mắt nhìn Thuỷ Tâm Nhu, ánh mắt sắc bén thâm trầm chớp loé, anh gắp một cục thịt kho tàu bỏ vào trong chén.
Anh chậm rãi tự mình ăn cơm.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, rồi sau đó chậm rãi giương lên liếc nhìn Thuỷ Mộ Hàn, không kiềm được, Thuỷ Tâm Nhu cũng cau mày lại, “Anh… em cùng anh ta… cho dù là quan hệ yêu đương bình thường, anh không thấy là nhanh quá sao?”
“Hơn nữa, ngoại trừ buổi tối đính hôn hôm đó, em cảm thấy Đường Diệc Sâm chính là cầm thú đội lốt người, tên khốn kiếp, đê tiện vô sỉ.”
Đột nhiên, Thuỷ Mộ Hàn sẵng giọng, ánh mắt thâm sâu chế trụ khuôn mặt Thuỷ Tâm Nhu, cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Em thích anh ta sao?”
…
Nhất thời, Thuỷ Tâm Nhu vẫn im lặng. Cô sắp thảm rồi, Thuỷ Mộ Hàn hờn giận, gương mặt đen lạnh băng, mặt mày đều nổi bão táp dữ dội.
“Thuỷ Tâm Nhu, em nghĩ em bây giờ còn là thiếu nữ 16 tuổi sao, sẽ xao động nổi xuân tâm làm việc không dùng đến não, ngây thơ thiếu cân nhắc hay sao? Sự bình tĩnh cùng kiêu ngạo ngày thường của em đều đi đâu cả rồi hả?
Lúc em gặp Đường Diệc Sâm, trên mặt anh ta có viết anh ta là một tên cầm thú đội lốt người, tên khốn kiếp, tiểu nhân đê tiện vô sỉ sao? Trước mắt bao người, tại khách sạn năm sao tiến hành lễ đính hôn, em cảm thấy việc kia có thể là trò đùa được sao?
Cho dù em không thừa nhận cùng anh ta đính hôn, vậy tối hôm qua cả đêm em không về, em ở đâu? Em cùng Đường Diệc Sâm đã làm cái gì? Hiện tại, anh ta nói với truyền thông ở Hongkong tối hôm qua em cùng với anh ta trải qua một buổi tối ngọt ngào.
Ok. Cho dù là tối hôm qua các người không xảy ra chuyện gì, giới truyền thông sẽ tin tưởng sao? Em cảm thấy kế tiếp bọn họ sẽ viết về hai người như thế nào? Anh đã nói qua với em, Đường Diệc Sâm không phải người đơn giản như trong suy nghĩ của em đâu, hôn nhân cũng không phải là trò đùa, không thể làm bừa.”
“Anh, anh vẫn yêu Hoa Thiên Tầm sao? Ở cùng với Bối Kỳ là điều anh muốn sao? Nhưng mà, em nhìn không ra anh vui vẻ. Anh hỏi em có thích Đường Diệc Sâm hay không, em hiện tại thật sự không trả lời được, nhưng mà, em chưa từng nghĩ tới muốn gả cho anh ta.
Không ai không muốn một tình yêu chân thật thiên trường địa cửu, em chưa từng nghĩ tới muốn lấy tình cảm cùng hôn nhân làm trò đùa. Em thừa nhận, tiệc đính hôn đêm đó em giống như bị trúng tà, em nhìn thấy ánh mắt u buồn của Đường Diệc Sâm giống như đã thấy qua ở nơi nào đó, không tự giác, lòng em liền đau bởi ánh mắt kia.
Anh ta xấu xa như thế, anh ta vô sỉ như thế, đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của em. Nếu em biết trước sẽ biến thành cục diện ngày hôm nay, em cũng sẽ không ngốc đến độ đi trêu chọc anh ta. Không đúng, là anh ta trêu chọc em trước.”
“Đường Diệc Sâm đã nói như vậy với giới truyền thông, em cảm thấy em có thể rõ ràng dứt khoát vứt bỏ quan hệ với anh ta sao? Em thích anh ta sao?”
“Hả?!” Một hồi kinh sợ giật mình, Thuỷ Tâm Nhu không tự giác trợn to đôi mắt đẹp tối đen như đêm kia, đôi đũa đang gảy cơm kia cũng bởi vậy mà ngừng lại.
Một cơn áp lực đè xuống, nhất thời cũng trở nên yên tĩnh dị thường.
Khẽ nhíu mày, Thuỷ Mộ Hàn thu hồi tầm mắt nhìn Thuỷ Tâm Nhu, ánh mắt sắc bén thâm trầm chớp loé, anh gắp một cục thịt kho tàu bỏ vào trong chén.
Anh chậm rãi tự mình ăn cơm.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, rồi sau đó chậm rãi giương lên liếc nhìn Thuỷ Mộ Hàn, không kiềm được, Thuỷ Tâm Nhu cũng cau mày lại, “Anh… em cùng anh ta… cho dù là quan hệ yêu đương bình thường, anh không thấy là nhanh quá sao?”
“Hơn nữa, ngoại trừ buổi tối đính hôn hôm đó, em cảm thấy Đường Diệc Sâm chính là cầm thú đội lốt người, tên khốn kiếp, đê tiện vô sỉ.”
Đột nhiên, Thuỷ Mộ Hàn sẵng giọng, ánh mắt thâm sâu chế trụ khuôn mặt Thuỷ Tâm Nhu, cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Em thích anh ta sao?”
…
Nhất thời, Thuỷ Tâm Nhu vẫn im lặng. Cô sắp thảm rồi, Thuỷ Mộ Hàn hờn giận, gương mặt đen lạnh băng, mặt mày đều nổi bão táp dữ dội.
“Thuỷ Tâm Nhu, em nghĩ em bây giờ còn là thiếu nữ 16 tuổi sao, sẽ xao động nổi xuân tâm làm việc không dùng đến não, ngây thơ thiếu cân nhắc hay sao? Sự bình tĩnh cùng kiêu ngạo ngày thường của em đều đi đâu cả rồi hả?
Lúc em gặp Đường Diệc Sâm, trên mặt anh ta có viết anh ta là một tên cầm thú đội lốt người, tên khốn kiếp, tiểu nhân đê tiện vô sỉ sao? Trước mắt bao người, tại khách sạn năm sao tiến hành lễ đính hôn, em cảm thấy việc kia có thể là trò đùa được sao?
Cho dù em không thừa nhận cùng anh ta đính hôn, vậy tối hôm qua cả đêm em không về, em ở đâu? Em cùng Đường Diệc Sâm đã làm cái gì? Hiện tại, anh ta nói với truyền thông ở Hongkong tối hôm qua em cùng với anh ta trải qua một buổi tối ngọt ngào.
Ok. Cho dù là tối hôm qua các người không xảy ra chuyện gì, giới truyền thông sẽ tin tưởng sao? Em cảm thấy kế tiếp bọn họ sẽ viết về hai người như thế nào? Anh đã nói qua với em, Đường Diệc Sâm không phải người đơn giản như trong suy nghĩ của em đâu, hôn nhân cũng không phải là trò đùa, không thể làm bừa.”
“Anh, anh vẫn yêu Hoa Thiên Tầm sao? Ở cùng với Bối Kỳ là điều anh muốn sao? Nhưng mà, em nhìn không ra anh vui vẻ. Anh hỏi em có thích Đường Diệc Sâm hay không, em hiện tại thật sự không trả lời được, nhưng mà, em chưa từng nghĩ tới muốn gả cho anh ta.
Không ai không muốn một tình yêu chân thật thiên trường địa cửu, em chưa từng nghĩ tới muốn lấy tình cảm cùng hôn nhân làm trò đùa. Em thừa nhận, tiệc đính hôn đêm đó em giống như bị trúng tà, em nhìn thấy ánh mắt u buồn của Đường Diệc Sâm giống như đã thấy qua ở nơi nào đó, không tự giác, lòng em liền đau bởi ánh mắt kia.
Anh ta xấu xa như thế, anh ta vô sỉ như thế, đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của em. Nếu em biết trước sẽ biến thành cục diện ngày hôm nay, em cũng sẽ không ngốc đến độ đi trêu chọc anh ta. Không đúng, là anh ta trêu chọc em trước.”
/140
|