Đường Diệc Sâm, em nên tin tưởng anh sao?
Tầm mắt Thuỷ Tâm Nhu mờ mịt thâm sâu ngóng nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, không tự giác, ngón tay trắng nõn như búp sen nhẹ nhàng mơn trớn viên kim cương khoảng chừng 10 cara.
Đoán chừng chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô có giá trị ngàn vạn trở lên.
Thân là nhà thiết kế trang sức có thâm niên, lại có tuổi nghề trong việc giám định châu báu, cô biết viên kim cương chói mắt này là dùng công nghệ cắt mài mười khía mười cạnh.
Mức độ của vết cắt muốn càng tỉ mỉ tinh tế hoàn mỹ đến từng đường nét thì thời gian cắt phải lâu.
Trung bình trong 300 viên kim cương thô chỉ có thể tạo ra một viên mà cắt thành tới mười khía quang học như vậy, so với tám khía tám cạnh thì tốn thời gian hơn sáu lần.
Có điều tất cả vất vả không phải uổng phí, mười khía mười cạnh có tới 71 mặt cắt, so với loại tám khía tám cạnh nhiều hơn 14 mặt cắt, khiến cho ánh sáng phản quang càng mạnh như lửa. Ánh sáng nó chiếu ra so với công nghệ kim cương ngoại tám khía tám cạnh còn chói mắt hơn 1.2 lần.
Làm nhà thiết kế trang sức, cô vô cùng rõ ràng hàm ý đại biểu cho kim cương mười khía mười cạnh chính là hai người yêu nhau thập toàn thập mỹ, vĩnh hằng bất biến!
Hàng mi dài khẽ run nhẹ, Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên tắt trang web chính thức của DR.
Lúc chuẩn bị trở về phòng, trong phòng sách có thêm một người khách không mời mà đến.
“Chị dâu, chị ở trong này à. Ha ha…. ngại quá, em tới lấy chút đồ. Anh cả nói ở trong ngăn kéo của anh ấy, không khoá. Là cái đĩa, chị lấy giúp em một chút, có được không?”
Đường Diệc Tấn xấu xa hếch mày, anh rất có hứng thú nhìn Thuỷ Tâm Nhu.
Theo phản xạ, Thuỷ Tâm Nhu kéo ngăn kéo không có khoá kia của Đường Diệc Sâm ra, cô đem đĩa CD ở trong hộc đặt ở trên bàn.
Ngăn kéo thoáng cái trống rỗng, một hộp bao cao su Okamoto 003 hiện lên ngay trước mắt.
0.03 siêu mỏng, phiên bản 6, kéo dài độ bền.
Chỉ xem qua một chút, Thuỷ Tâm Nhu trong nháy mắt liền nhớ rõ.
Không tự giác, khuôn mặt cô đột nhiên nóng lên. Cô không biết là có đỏ mặt hay không nữa.
Lúc lơ đãng, cô lại liếc thấy cái trang bìa cực kỳ kích thích lại phóng đãng trên chiếc hộp cao nhất trên bàn kia.
Ặc… chẳng lẽ hai anh em này đều có loại ham mê này?
“Ha ha… cám ơn chị dâu.”
Vẻ mặt Đường Diệc Tấn lưu manh, anh cực kỳ vô vị cầm lấy chồng CD kia.
“Đường Diệc Tấn, em ở trong này làm gì? Không phải anh đã nói qua với em rồi sao, trong địa bàn của anh nếu không được mời thì em không thể tới.”
Đường Diệc Tấn xoay người lại, anh vừa lúc đối mặt Đường Diệc Sâm.
“Anh cả, anh lấy đồ của em, hiện tại em chẳng qua chỉ muốn lấy lại mà thôi. Thực tiễn mới đúng là đạo lý cứng rắn, nhỉ.”
Lời cuối kéo dài tràn ngập quỷ dị vừa dứt, Đường Diệc Tấn vô cùng hưng trí đánh vào ngực Đường Diệc Sâm một cái.
“Thiếu chút nữa đã quên, anh cả chị dâu, chúc hai người đêm tân hôn vui vẻ, đêm nay đêm đẹp không cần bỏ qua… ha ha ha… Em đi ngủ đây, đêm nay không trêu chọc cô dâu chú rể được.”
Đường Diệc Sâm cảm thấy tiếng cười quỷ dị của Đường Diệc Tấn đặc biệt chói tai, khẽ nhíu mi tâm, theo bản năng, đôi mắt thâm thuý của anh đối diện với đôi mắt của Thuỷ Tâm Nhu.
“À… tóc tôi khô rồi, tôi cũng nên quay về ngủ thôi.”
Khoé miệng giật giật một phen, Thuỷ Tâm Nhu khẩn trương rời khỏi phòng sách. Đường Diệc Sâm vẫn ngớ ra tại chỗ.
———————————
Cả căn phòng đỏ bừng, Thuỷ Tâm Nhu cảm thấy rất không thoải mái. Dù vậy, cô cũng chui vào trong chăn nằm xuống.
Từ nay về sau, sinh hoạt của cô thật sự có thêm một người đàn ông.
Mặc dù cô cùng Đường Diệc Sâm sớm có sinh hoạt vợ chồng, nhưng mà, thời điểm đó cô bị ảnh hưởng của cồn gây nên.
Nếu là vào lúc tỉnh táo, bọn họ còn chưa có cái kia cái kia nha…
Đêm nay, cô cố ý mặc áo ngủ kiểu bảo thủ, không biết Đường Diệc Sâm có thể hay không…. Đêm tân hôn của bọn họ sẽ trải qua như thế nào….
Ặc… anh cũng đã chuẩn bị tốt áo mưa rồi.
Nghe được tiếng mở cửa, Thuỷ Tâm Nhu lập tức nhắm hai mắt lại, tất cả suy nghĩ ngừng lại tại đây.
Mới vài giây mà thôi, cô nghe được tiếng cởi áo ‘sột soạt’.
Không tự chủ, cô rụt người lại.
Ngay sau đó, cô biết đèn tắt, Đường Diệc Sâm cũng chui vào trong chăn nằm xuống.
Hai tay Thuỷ Tâm Nhu nắm chặt thành hình quả đấm, trong lòng bàn tay cô đã lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.
Đường Diệc Sâm có thể bổ nhào qua hay không chứ?
Cô vẫn là thuận theo anh hay là một cước đạp anh xuống giường?
Anh có thể dùng sức mạnh hay không?
Cô đồng ý gả cho anh, nhưng mà, cô cũng không nói muốn làm chuyện vợ chồng với anh nha!
Đôi mắt giảo hoạt di chuyển qua lại trong bóng đêm, trong lòng Thuỷ Tâm Nhu vẫn chưa xác định ra nguyên do vì sao. Thình lình, một đôi tay ôm eo nhỏ của cô, kéo cả người cô vào trong một lồng ngực ấm áp.
Nhất thời, cô khẩn trương ngừng hô hấp, thân thể cũng đột nhiên căng thẳng.
Cô cho rằng tiếp theo Đường Diệc Sâm sẽ gắt gao bộc lộ thú tính, trực tiếp 360 độ đưa cô vào góc chết hung hăng giày vò.
Tuyệt đối không ngờ chính là chỉ truyền đến một câu nói dịu dàng của anh: “Ngủ sớm chút đi, sáng mai chúng ta phải ra sân bay.”
Ặc… kế tiếp đó là yên tĩnh!
Anh cũng chỉ ôm cô, cũng không có cử động quá mức nào khác.
Đôi mắt giảo hoạt bị sự mờ mịt thay thế, Thuỷ Tâm Nhu an tĩnh tuỳ ý để Đường Diệc Sâm ôm.
Mùi xạ hương trên người anh xâm nhập vào trong hơi thở của cô, ngửi rất thơm, lại vẫn không hiểu sao có một loại an tâm dị thường dâng lên trong lòng, tạo nên gợn sóng.
Anh không có hé răng, cô cũng không biết anh ngủ thiếp đi hay chưa.
Kề sát như vậy, vốn dĩ nên bình tĩnh, nhưng mà, nỗi lòng Thuỷ Tâm Nhu lại làm sao cũng không bình tĩnh được.
Sáng sớm hôm sau, Thuỷ Tâm Nhu cùng Đường Diệc Sâm về nhà mẹ đẻ.
Buổi chiều, bọn họ liền bắt chuyến bay đi Paris.
Có lẽ là tối hôm qua ngủ không ngon, Thuỷ Tâm Nhu ở trên máy bay gối lên bả vai Đường Diệc Sâm ngủ thật say.
—————————————
Vừa đến Paris, Thuỷ Tâm Nhu lập tức không thích ứng với khí hậu lạnh ở nơi đó, bị chút cảm lạnh, ước chừng ở trong khách sạn hai ngày.
Ngày thứ ba, sức khoẻ của cô tốt hơn nhiều, Đường Diệc Sâm mới cùng cô ra ngoài.
So với Hong Kong, mùa đông ở Paris lạnh hơn, có điều, không khí giáng sinh ở nơi đây vô cùng náo nhiệt.
Đường Diệc Sâm mặc áo lông cặp đôi rất tự nhiên ôm Thủy Tâm Nhu, bọn họ đi ra khỏi khách sạn trên đại lộ Champs-Élysées, đi tới bờ sông Seine.
“Đường Diệc Sâm, anh tới nơi này rồi hả?”
“Không có, một mình anh rất ít khi đi du lịch đây đó, bởi vì cảm thấy bên người thiếu đi một người. Anh tới Paris cơ bản là vì giới thiệu sản phẩm mới, chưa từng tới nơi này.”
Tóc Thuỷ Tâm Nhu bị gió thổi trúng có chút lộn xộn, Đường Diệc Sâm giúp cô nhẹ nhàng vén ra sau tai.
Thuỷ Tâm Nhu giật giật khoé miệng, cười như không cười.
Nói là anh nói, ai biết là thật hay giả nha.
Dù cho anh cùng cô gái nào đó đã tới đây, cô cũng có biết đâu.
Bờ sông Seine có một cây cầu khoá tình yêu truyền kỳ, vô cùng lãng mạn, anh không có lý do gì không biết.
“Tháng tám năm sau, anh dẫn em đi Provence xem hoa oải hương, còn có hoa nhài.
Em biết không, vì tránh để hư hao hoa cùng mùi hương của hoa nhài, trà nhài tất nhiên phải tuyển chọn nhân công hái, từ mùng 7 tới mùng 10. Bởi vì hoa nhài không thích ánh mặt trời, hái nó phải chờ tới hoàng hôn, công nhân làm tốt nhất 1 giờ cũng chỉ có thể hái được 500-700 cánh hoa, 1kg tức 1 vạn đoá hoa.
350kg hoa mới có thể tạo ra được 1kg tinh dầu, cuối cùng chiết xuất ra được 550 gram tinh hoa. Mà 550 gram tinh hoa này chính là mùi hương tạo nên thương hiệu nước hoa Channel số 5.”
Hiển nhiên, Thuỷ Tâm Nhu đối với phân tích của Đường Diệc Sâm cảm thấy cực kỳ hứng thú, đôi mắt như nước của cô thường thường sẽ đối diện với cặp mắt thâm thuý kia của anh.
“Đường Diệc Sâm, anh làm sao biết được?” Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu chớp chớp đôi mắt to trong suốt như suối.
“Bà xã, có phải em hỏi thừa ông xã em rồi không? Em đã quên sao, ông xã em làm cái gì? Anh chính là ông lớn ngành mỹ phẩm, cái mũi vô cùng nhạy, mùi hương trên người em là mùi gì, anh chỉ cần nhẹ nhàng ngửi một chút là có thể phân biệt được.”
Đường Diệc Sâm nói nhỏ trên cánh môi của Thuỷ Tâm Nhu, tiếng nói tràn ngập mị lực, khoé môi hơi hơi gợi lên.
Xì…. tự cao tự đại!
Thuỷ Tâm Nhu tức giận trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.
“Đây… tặng em, giáng sinh vui vẻ!” Nói xong, Đường Diệc Sâm từ trong túi lấy ra một viên kẹo sô cô la đen Thuỵ Sĩ. Anh nhẹ nhàng đưa cho Thuỷ Tâm Nhu.
Cách đóng gói quen thuộc như vậy, cho dù hoá thành tro, Thuỷ Tâm Nhu cũng có thể nhận ra nó.
Đây không phải là loại sô cô la cô thích ăn nhất hay sao?
Anh thậm chí cũng có!
Ngay cả lúc anh cầu hôn, anh cũng đưa cho cô 11 đoá hoa sô cô la loại này, là màu lam cô ưa thích.
Đúng rồi, hôm nay là lễ Giáng sinh sao?
Cô ở khách sạn ngủ hai ngày, anh cũng săn sóc cô hai ngày, cô thật sự đã quên thời gian rồi.
Cùng anh đi trên bờ sông Seine, cô chỉ phát giác nơi này có nhiều cặp tình nhân hơn bình thường, từ đầu đều không nhớ rõ hôm nay là Giáng sinh.
“À… cám ơn, anh cũng giáng sinh vui vẻ!”
Thuỷ Tâm Nhu lột giấy gói ra, bỏ sô cô la vào trong miệng, vừa vào miệng liền tan, mềm nhẵn. Cô chính là thuỷ chung yêu thích loại cảm giác này.
Trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy.
Mấp máy môi, Đường Diệc Sâm kéo cô bước nhanh tới nơi mọi người đang đổ về.
Thuỷ Tâm Nhu đương nhiên biết hiện tại cô đứng ở chỗ nào. Cô nằm mơ cũng muốn, một ngày kia, cô muốn cùng người trong lòng tới thánh địa lãng mạn —- cầu khoá, lưu lại lời cầu nguyện tình yêu.
Tương truyền, cặp đôi yêu nhau chỉ cần ở tại chỗ này đem ổ khoá đồng tâm có khắc tên của hai người khoá ở trên cầu, có thể tâm tâm tương thông, yêu nhau đến già….
Trong lúc Thủy Tâm Nhu không để ý, Đường Diệc Sâm đã mua một cái khoá đồng tâm, gồm tên bọn họ viết trên khoá.
Cực kỳ thành kính, anh đem ổ khoá có tên bọn họ kia khoá ở trên lan can cầu, cũng cực kỳ kiên định anh vứt cái chìa khoá kia xuống sông Seine.
“Bà xã, sao vậy? Thấy lạnh phải không, hay là không thoải mái?” Đường Diệc Sâm cực kỳ nghiêm túc làm toàn bộ xong, anh phát hiện Thuỷ Tâm Nhu sững sờ đứng, cô bình tĩnh nhìn anh.
“Nếu không, chúng ta quay về khách sạn đi!”
Thuỷ Tâm Nhu chỉ nhìn anh, hàng mi thật dài run rẩy, cô không nói một tiếng.
Đường Diệc Sâm giật giật cánh môi, đột nhiên anh đưa tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu chiếm lấy môi cô, ôn nhu triền miên….
Không chỉ có bọn họ, có rất nhiều cặp đôi hôn nhau trên cầu khoá.
Hơn nữa, người nước ngoài cũng phóng khoáng, người khác căn bản không ngại người ta ngẫu hứng trong nháy mắt.
Nụ hôn của Đường Diệc Sâm sâu như vậy, giàu tình cảm, mềm như nước.
Anh điên cuồng nhấm nháp vẻ đẹp ngọt ngào của cô, anh tham lam hấp thu hơi thở của cô. Anh muốn nhiều hơn nữa…
Trong đầu Thuỷ Tâm Nhu trống rỗng, toàn thân như bị điện giật, nỗi lòng cũng bị quấy phá rối loạn.
Cái hôn này tràn ngập hơi thở Đường Diệc Sâm, ở trên chóp mũi của cô, trên môi, nấn ná trong miệng.
Sững sờ một phen, Thuỷ Tâm Nhu giống như bị một luồng điện bắn trúng, theo bản năng cô giơ tay ôm lấy cổ Đường Diệc Sâm.
Cô giống như không có việc gì đáp lại nụ hôn của anh, đem giờ khắc này vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ bọn họ.
—————————-
Đây là lễ Giáng sinh đầu tiên bọn họ trải qua cùng nhau, Đường Diệc Sâm tuyệt đối không muốn làm qua loa.
Sắc trời có mưa bụi, anh nắm tay Thuỷ Tâm Nhu đi vào trong một nhà hàng Tây tao nhã lãng mạn.
Nếu đến Paris, đương nhiên muốn nhấm nháp rượu đỏ thượng hạng nhất.
Nấm cục, ốc sên, gan ngỗng càng là món ăn nổi tiếng nước Pháp, phối hợp với rượu đỏ nguyên chất, xác thực là mỹ vị làm người khác say mê.
Bữa tối kết thúc, Đường Diệc Sâm ôm Thuỷ Tâm Nhu đi trên đại lộ Champs-Élysées, chậm rãi đi trở về khách sạn.
Vào đêm cây hai bên đại lộ Champs-Élysées đều treo đèn, phóng mắt nhìn xa xa, giống như một chuỗi vòng cổ kim cương tinh mỹ, hình ảnh kia quá mê người rồi.
Bọn họ lưu luyến đi vào khách sạn trên đại lộ Champs-Élysées, từ cửa sổ kia nhìn ra ngoài, cảnh đêm càng giống như trong tranh.
“Đường Diệc Sâm, cám ơn anh cho tôi một lễ giáng sinh vui vẻ như vậy.” Đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, Thuỷ Tâm Nhu nghe được Đường Diệc Sâm từ trong phòng tắm đi ra. Cô quay đầu nhìn anh, bên môi hiện lên ý cười yếu ớt nhẹ nhàng hiếm có.
Cô lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của Đường Diệc Sâm, đôi chân thon dài, đường cong hoàn mỹ đang không tiếng động mê hoặc dục vọng nguyên thuỷ nhất của anh.
Ngày mai sẽ là một bước ngoặt lớn, về sau mọi người sẽ hoài niệm sự yên lặng của hiện tại.
Tầm mắt Thuỷ Tâm Nhu mờ mịt thâm sâu ngóng nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, không tự giác, ngón tay trắng nõn như búp sen nhẹ nhàng mơn trớn viên kim cương khoảng chừng 10 cara.
Đoán chừng chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô có giá trị ngàn vạn trở lên.
Thân là nhà thiết kế trang sức có thâm niên, lại có tuổi nghề trong việc giám định châu báu, cô biết viên kim cương chói mắt này là dùng công nghệ cắt mài mười khía mười cạnh.
Mức độ của vết cắt muốn càng tỉ mỉ tinh tế hoàn mỹ đến từng đường nét thì thời gian cắt phải lâu.
Trung bình trong 300 viên kim cương thô chỉ có thể tạo ra một viên mà cắt thành tới mười khía quang học như vậy, so với tám khía tám cạnh thì tốn thời gian hơn sáu lần.
Có điều tất cả vất vả không phải uổng phí, mười khía mười cạnh có tới 71 mặt cắt, so với loại tám khía tám cạnh nhiều hơn 14 mặt cắt, khiến cho ánh sáng phản quang càng mạnh như lửa. Ánh sáng nó chiếu ra so với công nghệ kim cương ngoại tám khía tám cạnh còn chói mắt hơn 1.2 lần.
Làm nhà thiết kế trang sức, cô vô cùng rõ ràng hàm ý đại biểu cho kim cương mười khía mười cạnh chính là hai người yêu nhau thập toàn thập mỹ, vĩnh hằng bất biến!
Hàng mi dài khẽ run nhẹ, Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên tắt trang web chính thức của DR.
Lúc chuẩn bị trở về phòng, trong phòng sách có thêm một người khách không mời mà đến.
“Chị dâu, chị ở trong này à. Ha ha…. ngại quá, em tới lấy chút đồ. Anh cả nói ở trong ngăn kéo của anh ấy, không khoá. Là cái đĩa, chị lấy giúp em một chút, có được không?”
Đường Diệc Tấn xấu xa hếch mày, anh rất có hứng thú nhìn Thuỷ Tâm Nhu.
Theo phản xạ, Thuỷ Tâm Nhu kéo ngăn kéo không có khoá kia của Đường Diệc Sâm ra, cô đem đĩa CD ở trong hộc đặt ở trên bàn.
Ngăn kéo thoáng cái trống rỗng, một hộp bao cao su Okamoto 003 hiện lên ngay trước mắt.
0.03 siêu mỏng, phiên bản 6, kéo dài độ bền.
Chỉ xem qua một chút, Thuỷ Tâm Nhu trong nháy mắt liền nhớ rõ.
Không tự giác, khuôn mặt cô đột nhiên nóng lên. Cô không biết là có đỏ mặt hay không nữa.
Lúc lơ đãng, cô lại liếc thấy cái trang bìa cực kỳ kích thích lại phóng đãng trên chiếc hộp cao nhất trên bàn kia.
Ặc… chẳng lẽ hai anh em này đều có loại ham mê này?
“Ha ha… cám ơn chị dâu.”
Vẻ mặt Đường Diệc Tấn lưu manh, anh cực kỳ vô vị cầm lấy chồng CD kia.
“Đường Diệc Tấn, em ở trong này làm gì? Không phải anh đã nói qua với em rồi sao, trong địa bàn của anh nếu không được mời thì em không thể tới.”
Đường Diệc Tấn xoay người lại, anh vừa lúc đối mặt Đường Diệc Sâm.
“Anh cả, anh lấy đồ của em, hiện tại em chẳng qua chỉ muốn lấy lại mà thôi. Thực tiễn mới đúng là đạo lý cứng rắn, nhỉ.”
Lời cuối kéo dài tràn ngập quỷ dị vừa dứt, Đường Diệc Tấn vô cùng hưng trí đánh vào ngực Đường Diệc Sâm một cái.
“Thiếu chút nữa đã quên, anh cả chị dâu, chúc hai người đêm tân hôn vui vẻ, đêm nay đêm đẹp không cần bỏ qua… ha ha ha… Em đi ngủ đây, đêm nay không trêu chọc cô dâu chú rể được.”
Đường Diệc Sâm cảm thấy tiếng cười quỷ dị của Đường Diệc Tấn đặc biệt chói tai, khẽ nhíu mi tâm, theo bản năng, đôi mắt thâm thuý của anh đối diện với đôi mắt của Thuỷ Tâm Nhu.
“À… tóc tôi khô rồi, tôi cũng nên quay về ngủ thôi.”
Khoé miệng giật giật một phen, Thuỷ Tâm Nhu khẩn trương rời khỏi phòng sách. Đường Diệc Sâm vẫn ngớ ra tại chỗ.
———————————
Cả căn phòng đỏ bừng, Thuỷ Tâm Nhu cảm thấy rất không thoải mái. Dù vậy, cô cũng chui vào trong chăn nằm xuống.
Từ nay về sau, sinh hoạt của cô thật sự có thêm một người đàn ông.
Mặc dù cô cùng Đường Diệc Sâm sớm có sinh hoạt vợ chồng, nhưng mà, thời điểm đó cô bị ảnh hưởng của cồn gây nên.
Nếu là vào lúc tỉnh táo, bọn họ còn chưa có cái kia cái kia nha…
Đêm nay, cô cố ý mặc áo ngủ kiểu bảo thủ, không biết Đường Diệc Sâm có thể hay không…. Đêm tân hôn của bọn họ sẽ trải qua như thế nào….
Ặc… anh cũng đã chuẩn bị tốt áo mưa rồi.
Nghe được tiếng mở cửa, Thuỷ Tâm Nhu lập tức nhắm hai mắt lại, tất cả suy nghĩ ngừng lại tại đây.
Mới vài giây mà thôi, cô nghe được tiếng cởi áo ‘sột soạt’.
Không tự chủ, cô rụt người lại.
Ngay sau đó, cô biết đèn tắt, Đường Diệc Sâm cũng chui vào trong chăn nằm xuống.
Hai tay Thuỷ Tâm Nhu nắm chặt thành hình quả đấm, trong lòng bàn tay cô đã lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.
Đường Diệc Sâm có thể bổ nhào qua hay không chứ?
Cô vẫn là thuận theo anh hay là một cước đạp anh xuống giường?
Anh có thể dùng sức mạnh hay không?
Cô đồng ý gả cho anh, nhưng mà, cô cũng không nói muốn làm chuyện vợ chồng với anh nha!
Đôi mắt giảo hoạt di chuyển qua lại trong bóng đêm, trong lòng Thuỷ Tâm Nhu vẫn chưa xác định ra nguyên do vì sao. Thình lình, một đôi tay ôm eo nhỏ của cô, kéo cả người cô vào trong một lồng ngực ấm áp.
Nhất thời, cô khẩn trương ngừng hô hấp, thân thể cũng đột nhiên căng thẳng.
Cô cho rằng tiếp theo Đường Diệc Sâm sẽ gắt gao bộc lộ thú tính, trực tiếp 360 độ đưa cô vào góc chết hung hăng giày vò.
Tuyệt đối không ngờ chính là chỉ truyền đến một câu nói dịu dàng của anh: “Ngủ sớm chút đi, sáng mai chúng ta phải ra sân bay.”
Ặc… kế tiếp đó là yên tĩnh!
Anh cũng chỉ ôm cô, cũng không có cử động quá mức nào khác.
Đôi mắt giảo hoạt bị sự mờ mịt thay thế, Thuỷ Tâm Nhu an tĩnh tuỳ ý để Đường Diệc Sâm ôm.
Mùi xạ hương trên người anh xâm nhập vào trong hơi thở của cô, ngửi rất thơm, lại vẫn không hiểu sao có một loại an tâm dị thường dâng lên trong lòng, tạo nên gợn sóng.
Anh không có hé răng, cô cũng không biết anh ngủ thiếp đi hay chưa.
Kề sát như vậy, vốn dĩ nên bình tĩnh, nhưng mà, nỗi lòng Thuỷ Tâm Nhu lại làm sao cũng không bình tĩnh được.
Sáng sớm hôm sau, Thuỷ Tâm Nhu cùng Đường Diệc Sâm về nhà mẹ đẻ.
Buổi chiều, bọn họ liền bắt chuyến bay đi Paris.
Có lẽ là tối hôm qua ngủ không ngon, Thuỷ Tâm Nhu ở trên máy bay gối lên bả vai Đường Diệc Sâm ngủ thật say.
—————————————
Vừa đến Paris, Thuỷ Tâm Nhu lập tức không thích ứng với khí hậu lạnh ở nơi đó, bị chút cảm lạnh, ước chừng ở trong khách sạn hai ngày.
Ngày thứ ba, sức khoẻ của cô tốt hơn nhiều, Đường Diệc Sâm mới cùng cô ra ngoài.
So với Hong Kong, mùa đông ở Paris lạnh hơn, có điều, không khí giáng sinh ở nơi đây vô cùng náo nhiệt.
Đường Diệc Sâm mặc áo lông cặp đôi rất tự nhiên ôm Thủy Tâm Nhu, bọn họ đi ra khỏi khách sạn trên đại lộ Champs-Élysées, đi tới bờ sông Seine.
“Đường Diệc Sâm, anh tới nơi này rồi hả?”
“Không có, một mình anh rất ít khi đi du lịch đây đó, bởi vì cảm thấy bên người thiếu đi một người. Anh tới Paris cơ bản là vì giới thiệu sản phẩm mới, chưa từng tới nơi này.”
Tóc Thuỷ Tâm Nhu bị gió thổi trúng có chút lộn xộn, Đường Diệc Sâm giúp cô nhẹ nhàng vén ra sau tai.
Thuỷ Tâm Nhu giật giật khoé miệng, cười như không cười.
Nói là anh nói, ai biết là thật hay giả nha.
Dù cho anh cùng cô gái nào đó đã tới đây, cô cũng có biết đâu.
Bờ sông Seine có một cây cầu khoá tình yêu truyền kỳ, vô cùng lãng mạn, anh không có lý do gì không biết.
“Tháng tám năm sau, anh dẫn em đi Provence xem hoa oải hương, còn có hoa nhài.
Em biết không, vì tránh để hư hao hoa cùng mùi hương của hoa nhài, trà nhài tất nhiên phải tuyển chọn nhân công hái, từ mùng 7 tới mùng 10. Bởi vì hoa nhài không thích ánh mặt trời, hái nó phải chờ tới hoàng hôn, công nhân làm tốt nhất 1 giờ cũng chỉ có thể hái được 500-700 cánh hoa, 1kg tức 1 vạn đoá hoa.
350kg hoa mới có thể tạo ra được 1kg tinh dầu, cuối cùng chiết xuất ra được 550 gram tinh hoa. Mà 550 gram tinh hoa này chính là mùi hương tạo nên thương hiệu nước hoa Channel số 5.”
Hiển nhiên, Thuỷ Tâm Nhu đối với phân tích của Đường Diệc Sâm cảm thấy cực kỳ hứng thú, đôi mắt như nước của cô thường thường sẽ đối diện với cặp mắt thâm thuý kia của anh.
“Đường Diệc Sâm, anh làm sao biết được?” Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu chớp chớp đôi mắt to trong suốt như suối.
“Bà xã, có phải em hỏi thừa ông xã em rồi không? Em đã quên sao, ông xã em làm cái gì? Anh chính là ông lớn ngành mỹ phẩm, cái mũi vô cùng nhạy, mùi hương trên người em là mùi gì, anh chỉ cần nhẹ nhàng ngửi một chút là có thể phân biệt được.”
Đường Diệc Sâm nói nhỏ trên cánh môi của Thuỷ Tâm Nhu, tiếng nói tràn ngập mị lực, khoé môi hơi hơi gợi lên.
Xì…. tự cao tự đại!
Thuỷ Tâm Nhu tức giận trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.
“Đây… tặng em, giáng sinh vui vẻ!” Nói xong, Đường Diệc Sâm từ trong túi lấy ra một viên kẹo sô cô la đen Thuỵ Sĩ. Anh nhẹ nhàng đưa cho Thuỷ Tâm Nhu.
Cách đóng gói quen thuộc như vậy, cho dù hoá thành tro, Thuỷ Tâm Nhu cũng có thể nhận ra nó.
Đây không phải là loại sô cô la cô thích ăn nhất hay sao?
Anh thậm chí cũng có!
Ngay cả lúc anh cầu hôn, anh cũng đưa cho cô 11 đoá hoa sô cô la loại này, là màu lam cô ưa thích.
Đúng rồi, hôm nay là lễ Giáng sinh sao?
Cô ở khách sạn ngủ hai ngày, anh cũng săn sóc cô hai ngày, cô thật sự đã quên thời gian rồi.
Cùng anh đi trên bờ sông Seine, cô chỉ phát giác nơi này có nhiều cặp tình nhân hơn bình thường, từ đầu đều không nhớ rõ hôm nay là Giáng sinh.
“À… cám ơn, anh cũng giáng sinh vui vẻ!”
Thuỷ Tâm Nhu lột giấy gói ra, bỏ sô cô la vào trong miệng, vừa vào miệng liền tan, mềm nhẵn. Cô chính là thuỷ chung yêu thích loại cảm giác này.
Trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy.
Mấp máy môi, Đường Diệc Sâm kéo cô bước nhanh tới nơi mọi người đang đổ về.
Thuỷ Tâm Nhu đương nhiên biết hiện tại cô đứng ở chỗ nào. Cô nằm mơ cũng muốn, một ngày kia, cô muốn cùng người trong lòng tới thánh địa lãng mạn —- cầu khoá, lưu lại lời cầu nguyện tình yêu.
Tương truyền, cặp đôi yêu nhau chỉ cần ở tại chỗ này đem ổ khoá đồng tâm có khắc tên của hai người khoá ở trên cầu, có thể tâm tâm tương thông, yêu nhau đến già….
Trong lúc Thủy Tâm Nhu không để ý, Đường Diệc Sâm đã mua một cái khoá đồng tâm, gồm tên bọn họ viết trên khoá.
Cực kỳ thành kính, anh đem ổ khoá có tên bọn họ kia khoá ở trên lan can cầu, cũng cực kỳ kiên định anh vứt cái chìa khoá kia xuống sông Seine.
“Bà xã, sao vậy? Thấy lạnh phải không, hay là không thoải mái?” Đường Diệc Sâm cực kỳ nghiêm túc làm toàn bộ xong, anh phát hiện Thuỷ Tâm Nhu sững sờ đứng, cô bình tĩnh nhìn anh.
“Nếu không, chúng ta quay về khách sạn đi!”
Thuỷ Tâm Nhu chỉ nhìn anh, hàng mi thật dài run rẩy, cô không nói một tiếng.
Đường Diệc Sâm giật giật cánh môi, đột nhiên anh đưa tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu chiếm lấy môi cô, ôn nhu triền miên….
Không chỉ có bọn họ, có rất nhiều cặp đôi hôn nhau trên cầu khoá.
Hơn nữa, người nước ngoài cũng phóng khoáng, người khác căn bản không ngại người ta ngẫu hứng trong nháy mắt.
Nụ hôn của Đường Diệc Sâm sâu như vậy, giàu tình cảm, mềm như nước.
Anh điên cuồng nhấm nháp vẻ đẹp ngọt ngào của cô, anh tham lam hấp thu hơi thở của cô. Anh muốn nhiều hơn nữa…
Trong đầu Thuỷ Tâm Nhu trống rỗng, toàn thân như bị điện giật, nỗi lòng cũng bị quấy phá rối loạn.
Cái hôn này tràn ngập hơi thở Đường Diệc Sâm, ở trên chóp mũi của cô, trên môi, nấn ná trong miệng.
Sững sờ một phen, Thuỷ Tâm Nhu giống như bị một luồng điện bắn trúng, theo bản năng cô giơ tay ôm lấy cổ Đường Diệc Sâm.
Cô giống như không có việc gì đáp lại nụ hôn của anh, đem giờ khắc này vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ bọn họ.
—————————-
Đây là lễ Giáng sinh đầu tiên bọn họ trải qua cùng nhau, Đường Diệc Sâm tuyệt đối không muốn làm qua loa.
Sắc trời có mưa bụi, anh nắm tay Thuỷ Tâm Nhu đi vào trong một nhà hàng Tây tao nhã lãng mạn.
Nếu đến Paris, đương nhiên muốn nhấm nháp rượu đỏ thượng hạng nhất.
Nấm cục, ốc sên, gan ngỗng càng là món ăn nổi tiếng nước Pháp, phối hợp với rượu đỏ nguyên chất, xác thực là mỹ vị làm người khác say mê.
Bữa tối kết thúc, Đường Diệc Sâm ôm Thuỷ Tâm Nhu đi trên đại lộ Champs-Élysées, chậm rãi đi trở về khách sạn.
Vào đêm cây hai bên đại lộ Champs-Élysées đều treo đèn, phóng mắt nhìn xa xa, giống như một chuỗi vòng cổ kim cương tinh mỹ, hình ảnh kia quá mê người rồi.
Bọn họ lưu luyến đi vào khách sạn trên đại lộ Champs-Élysées, từ cửa sổ kia nhìn ra ngoài, cảnh đêm càng giống như trong tranh.
“Đường Diệc Sâm, cám ơn anh cho tôi một lễ giáng sinh vui vẻ như vậy.” Đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, Thuỷ Tâm Nhu nghe được Đường Diệc Sâm từ trong phòng tắm đi ra. Cô quay đầu nhìn anh, bên môi hiện lên ý cười yếu ớt nhẹ nhàng hiếm có.
Cô lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của Đường Diệc Sâm, đôi chân thon dài, đường cong hoàn mỹ đang không tiếng động mê hoặc dục vọng nguyên thuỷ nhất của anh.
Ngày mai sẽ là một bước ngoặt lớn, về sau mọi người sẽ hoài niệm sự yên lặng của hiện tại.
/140
|