Mấy ngày tiếp theo, Cố Thanh Yến không gặp Thời Thâm Niên nữa, cô cũng không để ý quá nhiều.
Nhưng mỗi lần có cảnh diễn đối đầu với Nhan Linh thì cô ta lại mang rất nhiều đồ ăn vặt nhập khẩu đến, không chỉ chia cho diễn viên khác mà còn cả nhân viên của đoàn phim nữa.
Mỗi người ôm đầy đồ ăn trong lòng, cười nói vui vẻ khen ngon.
Cố Thanh Yến cho miếng socola đen vào miệng, nghe nhân viên khen nức nở Nhan Linh vừa tốt bụng lại thoáng tính, không hề kiêu căng nóng nảy chút nào, không giống những ngôi sao khác, không coi nhân viên như họ ra gì.
Cố Thanh Yến từ từ nếm vị ngọt của socola, thầm nghĩ đúng là phương diện này Nhan Linh làm rất tốt. Cho dù không phải thật tâm thật ý, nhưng ít nhất cô ta cũng làm.
Nhan Linh được mọi người khen ngợi, cười đáp: “Không phải tôi tốt đâu, mà là Thâm Niên mua nhiều đồ ăn vặt quá, tôi cũng không dám ăn. Mọi người biết mà, minh tinh thì phải giữ dáng chứ, đâu phải cái gì cũng ăn được!”
Lúc nói, mắt còn hơi liếc về phía Cố Thanh Yến.
Còn miệng thì vẫn tiếp tục: “Đàn ông chẳng hiểu ý tứ gì cả, cứ nghĩ mua ít đồ là dụ dỗ được, chúng ta đâu phải thích mấy thứ này đâu. Nhưng mà cũng là tấm lòng, đi công tác cũng không quên mua đồ ăn vặt đem về cho tôi.”
Cô ta nói mấy lời mập mờ này khiến mọi người trầm trồ, giọng đầy hâm mộ nói giám đốc Thời đối xử rất tốt với cô ta.
Bọn họ biết mang máng chút tình hình, đồ ăn trong miệng hơi khó nuốt trôi, tất cả quay sang nhìn Cố Thanh Yến.
Nhưng Cố Thanh Yến thì trái lại, cô làm như không nghe thấy lời Nhan Linh nói, socola trong miệng cô ngậm đến tan chảy, lại cầm bánh kem bơ của Pháp có thể khiến cô tăng thêm mười cân, mở túi ra rồi đút bánh vào miệng.
Hai mắt Nhan Linh nhìn về phía bên này, cũng không nóng lòng chờ Cố Thanh Yến phản ứng gay gắt. Cô ta nhoẻn miệng cười với những nhân viên khác, nói: “Mọi người ăn nhiều lên nhé, bình thường công việc cũng đã vất vả rồi. Tôi sẽ bảo trợ lý chuẩn bị một bữa trưa ở Secret, lát nữa mọi người đừng vội về sớm quá nhé.”
Vừa dứt lời, một vài nhân viên còn đang do dự muốn trả lại đồ ăn vặt cũng vội vàng hoan hô.
Secret là một nhà hàng sang trọng đắt tiền, chỉ phục vụ hội viên. Khách hàng phải có thẻ hội viên mới được mua đồ ăn ở đây. Hơn nữa, nhà hàng cùng được đánh giá thực phẩm chất lượng cao cho những cuộc gặp gỡ giữa những tay thương nhân.
Nghe nói mỗi con trâu của Secret đều nghe hiểu nhạc Beethoven.
Mọi người trong đoàn đều đã từng nghe đến danh tiếng của nhà hàng, nhưng cho tới bây giờ chưa từng được thưởng thức. Nghe Nhan Linh nói vậy, đương nhiên trong lòng vô cùng kích động. Còn có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn so với việc không cần ăn cơm hộp không có đùi gà?
Nhan Linh nở nụ cười dịu dàng chờ mọi người khen xong mới cố ý đi tới trước mặt Cố Thanh Yến, nói với cô và Túc Nghị: “Lát nữa hai người cũng ở lại nhé, ai cũng có phần.”
Nói xong, gật đầu một cái rồi đi. Y như chỉ ban phúc lợi cho mọi người, thấy hai người họ nên thuận miệng nhắc tới thôi.
Túc Nghị nhún vai: “Tôi còn cần một bữa cơm của cô ta à?”
Anh ta nhìn cái miệng nhỏ nhai kỹ bánh ngọt của Cố Thanh Yến mà không biết phải làm sao: “Sao cô vẫn còn ăn? Loại bánh này rất nhiều bơ, chính cô ta không ăn nên mới đưa cho mọi người ăn, cô không nhìn ra dụng ý của cô ta à?”
Cố Thanh Yến nuốt miếng bánh trong miệng xuống: “Ăn ngon mà, ngày nào cô ta cũng mang đi thì tốt quá.”
Túc Nghị hận rèn sắt không thể thành thép: “Rõ ràng là cô ta ghim cô đó, cô thật sự không nhìn ra được ư?”
Anh ta nhanh mồm nhanh miệng, cộng thêm vốn dĩ không thích Nhan Linh, dĩ nhiên sẽ thiên về giúp Cố Thanh Yến rồi.
Cố Thanh Yến gật đầu một cái, còn không quên cắn miếng bánh ngọt: “Nhìn ra rồi, cô ta coi tôi là kẻ thù, nhưng mà.”
Cô nuốt miếng bánh xuống rồi mới tiếp tục nói: “Phương châm chiến lược của cô ta chắc là muốn vỗ béo tôi, mỗi ngày mang đồ ăn tới cho tôi, nhưng tôi sẽ không bị béo đâu. Có một kẻ thù như cô ta, cũng rất tốt.”
Ông trời không cho cô một tuổi thơ tốt đẹp, nhưng lại cho cô một vóc dáng mà ai ai cũng hâm mộ. Ăn bao nhiêu cũng không béo, câu này chính là nói cô đó.
Trước kia ở trường cô phải đi làm quá cực khổ, có lúc một ngày cô phải ăn năm sáu bữa, nhưng vẫn gầy như thường.
Túc Nghị trưng ra vẻ mặt tâm phục khẩu phục vô cùng khoa trương: “Cô ăn không béo, cô ghê nhất, nhưng cô không nhìn ra cô ta muốn cô lập cô sao?”
Mỗi lần Nhan Linh đều vô tình hay cố ý nhắc tới Thời Thâm Niên, những nhân viên không biết ngọn nguồn mọi chuyện cũng suy đoán Cố Thanh Yến là người thứ ba nhúng tay vào.
Cô vốn chỉ là một người mới, không đủ chỗ đứng. Có một số chuyện nhỏ nhặt luôn qua loa lấy lệ với cô, mọi người cũng có, chỉ có cô là không có.
Nhưng Cố Thanh Yến cũng chẳng so đo, ví dụ nhân viên chưa chuẩn bị nước cho cô, cô sẽ tự đi lấy, tính tình rất tốt.
Túc Nghị cũng không phải đứng trơ mắt nhìn, anh ta luôn muốn giúp, nhưng anh ta không có lập trường để giúp.
Cố Thanh Yến cuối cùng cũng ăn xong chiếc bánh kem bơ, hơi chút chưa thỏa mãn.
Cô nhìn Túc Nghị, bỗng nhiên mặt mày nghiêm túc: “Cảm ơn anh, Túc Nghị, tôi biết, nhưng trên thực tế không có sự cô lập nào cả, tôi vốn không thể hòa nhập với bọn họ.
Túc Nghị ngẩn ra, Cố Thanh Yến không nói anh ta cũng không nhận ra. Ở đoàn phim cũng đã nhiều ngày, nhưng hình như ngoại trừ anh ta ra, Cố Thanh Yến rất ít khi trao đổi với người khác.
Cô luôn mỉm cười, thái độ vô cùng hòa nhã, cho dù có một số nhân viên làm sai, nhưng cô chưa từng nổi giận.
Nhưng chính vì thái độ như vậy, thật ra cô đã tạo khoảng cách với những người khác bên ngoài vòng.
Mỗi lần trước khi quay phim, cô sẽ ngồi trong góc đọc kịch bản, cố gắng thuộc trong một lần, để tránh không may lại làm chậm trễ thời gian của mọi người.
Quay xong phân cảnh, nếu không còn cảnh của cô, cô sẽ rời đi trước, chỉ chào hỏi với đạo diễn, cho tới giờ chưa từng ở lại ăn cơm với mọi người.
Ngay cả Túc Nghị cũng là nhờ vào mặt dày, mặc kệ Cố Thanh Yến lãnh đạm ra sao, anh ta cũng chẳng thèm để ý, cố theo đuôi cô nên hai người mới thân hơn một ít.
Tới tận bây giờ, Cố Thanh Yến chưa từng chủ động nói chuyện với ai khác, cô cũng không muốn thử hòa nhập với bất kỳ ai.
Túc Nghị đột nhiên nhận ra chuyện này, cô vốn không quan tâm Nhan Linh đang dồn hết tâm trí muốn cô lập cô hay không. Có lẽ trong mắt cô, Nhan Linh làm những việc đó như một thằng hề nhảy nhót [1] vậy, cơ bản cô không thèm nhìn.
[1] Dùng để miêu tả những người ngu ngốc mà cứ tưởng mình tài ba nhưng thực ra trong mắt người khác hành động của họ như những thằng hề.
Túc Nghị nghĩ, cô gái này vẻ ngoài thì nhu mì, gặp ai cũng cười, nhìn như không có ý kiến gì, nhưng thực tế cô rất có chủ kiến.
Nhan Linh sẽ chẳng lợi thế được gì đâu, hắn chắc chắn.
Cố Thanh Yến đang nghỉ ngơi trong phòng, đột nhiên Weibo thông báo có tin nhắn mới.
Lại là tài khoản vô danh đó, mỗi ngày người này đều gửi cho Cố Thanh Yến mấy câu truyện cười không được buồn cười cho lắm, cũng không nói chuyện gì khác.
Hai ngày gần đây hình như cũng tiến bộ không ít, mấy truyện cười cũng buồn cười hơn so với hồi trước, ít nhất không xuất hiện truyện cười que diêm quấn bông gòn.
Ảnh đại diện của anh là một con chim to màu đen, Cố Thanh Yến thấy hình con chim này, trong lòng hơi động, đổi lại biệt danh là… Chim to.
Đây là một loài chim ở một quốc gia nhỏ thuộc châu Phi, sinh tồn khó khăn, vì để sống mà phải qua trăm ngàn cay đắng. Trước kia Cố Thanh Yến đã từng xem một bộ phim tài liệu về loài chim này, sau đó vô cùng muốn đến châu Phi xem thử.
Thời Thâm Niên không cho cô đi, lúc đầu chỉ đồng ý lấy lệ, khiến cô bừng bừng phấn khích. Mua xong vé máy bay, sắp xếp lịch trình xong xuôi, thậm chí còn tưởng tượng hành trình của hai người sẽ có những chuyện gì xảy ra.
Sau đó Thời Thâm Niên nói với cô, ở đó đang xảy ra chiến loạn, đợi một thời gian nữa rồi đi.
Có điều trong suy nghĩ của anh, đợi một thời gian nữa cũng không có chuyện được đi đâu. Nhưng khi đối mặt với cô, anh dùng cách giải thích uyển chuyển.
Quay đầu là bị tạt một gáo nước lạnh, Cố Thanh Yến đành bỏ đi ý nghĩ này.
Trái lại càng thích chim đen lớn này hơn.
Cố Thanh Yến thấy ảnh đại diện này, không nhịn được hỏi: “Tại sao anh lại đổi hình đại diện này?”
Lần này đối phương lại trả lời rất nhanh: “Tôi thích loài chim này, nếu có cơ hội cũng muốn đến châu Phi nhìn chút.”
Cố Thanh Yến ngẩn ra, nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, ngón cái mới khẽ khẽ nhấn trên màn hình: “Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn đi để nhìn.”
Đối phương hỏi cô: “Tại sao cô chưa đi?”
Cố Thanh Yến nhấn vào thanh khung chat: “Bạn trai cũ của tôi không cho…”
Nhấn dòng chữ ngắn ngủn này, nhưng ngón cái của cô cũng nóng bừng lên. Cô do dự một chút, mới quyết định nhấn gửi.
Đây là lần đầu tiên hình dung Thời Thâm Niên như vậy, cái cảm giác này thật sự quá kì dị.
Cũng may người kia chỉ là một người xa lạ, cô không cần đặt quá nhiều gánh nặng trong lòng.
Dường như đối phương cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư quá nhiều, cũng không thèm quan tâm tại sao bạn trai cũ lại quản nhiều chuyện như vậy, điều này cũng làm cho Cố Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đối phương hỏi cái này cái kia, có lẽ sự hảo cảm của cô dành cho người đó cũng biến mất như chưa từng có.
Cô hỏi đối phương tại sao không đi.
Đối phương lời ít ý nhiều: “Sức khoẻ không cho phép.”
Cố Thanh Yến ma xui quỷ khiến lại hỏi: “Sức khỏe của bạn kém lắm sao?”
Gửi đi rồi cô mới thấy hối hận, vội vàng thu hồi tin nhắn, lại gửi tiếp một tin: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy.”
“Không phải rất kém.” Đối phương trả lời lại, chữ viết của anh giống như con chim to đen kia vậy, trong cái nặng nề lại mang chút hoạt bát: “Chẳng qua là tôi dễ bị vi khuẩn lây nhiễm, mà hoàn cảnh ở châu Phi rất kém. Cũng may là tố chất thân thể không tệ, thoát chết trong chân tơ kẽ tóc.”
Cố Thanh Yến thở phào một cái, thả lỏng nói: “Vậy bạn không có cơ hội để đi đâu, sau này nếu tôi đi, tôi sẽ gửi video cho bạn.”
Tin nhắn hiện đã xem, Cố Thanh Yến đợi một lúc, khung đối thoại không hiện tin nhắn mới, cô thoát ra ngoài, lướt lướt vài cái xem tin tức mới.
Rồi sau đó nghe được tiếng ting nhắc nhở, hình đại diện con chim to màu đen sáng lên, chỉ có một chữ: “Được.”
Cố Thanh Yến cười cười, cũng không trả lời lại.
Cô đang đợi phân cảnh tiếp theo, chống cằm nghĩ, đối phương hẳn là một người hướng nội, không biết cách nói chuyện. Không biết là nam hay nữ, nhưng tuổi chắc cũng không còn nhỏ nữa.
Có lẽ là một người đàn ông trung niên mới học cách dùng mạng xã hội, yêu thiên nhiên, lại nói năng thận trọng.
Hơi giống với hình tượng người cha hoàn mỹ, kiến thức uyên bác, trầm tĩnh nhưng lại thân thiện trong tưởng tượng của cô.
Cố Thanh Yến không hiểu sao thấy gần gũi, cô chống cằm suy nghĩ một lúc.
Cho đến khi đạo diễn Từ gọi cô vào chuẩn bị, nói cảnh quay tiếp theo là cảnh đối đầu của cô với Nhan Linh. Cô mới cất điện thoại, vào trong phòng cùng thợ trang điểm, sửa sang phần tạo hình của mình một chút.
Nhưng mỗi lần có cảnh diễn đối đầu với Nhan Linh thì cô ta lại mang rất nhiều đồ ăn vặt nhập khẩu đến, không chỉ chia cho diễn viên khác mà còn cả nhân viên của đoàn phim nữa.
Mỗi người ôm đầy đồ ăn trong lòng, cười nói vui vẻ khen ngon.
Cố Thanh Yến cho miếng socola đen vào miệng, nghe nhân viên khen nức nở Nhan Linh vừa tốt bụng lại thoáng tính, không hề kiêu căng nóng nảy chút nào, không giống những ngôi sao khác, không coi nhân viên như họ ra gì.
Cố Thanh Yến từ từ nếm vị ngọt của socola, thầm nghĩ đúng là phương diện này Nhan Linh làm rất tốt. Cho dù không phải thật tâm thật ý, nhưng ít nhất cô ta cũng làm.
Nhan Linh được mọi người khen ngợi, cười đáp: “Không phải tôi tốt đâu, mà là Thâm Niên mua nhiều đồ ăn vặt quá, tôi cũng không dám ăn. Mọi người biết mà, minh tinh thì phải giữ dáng chứ, đâu phải cái gì cũng ăn được!”
Lúc nói, mắt còn hơi liếc về phía Cố Thanh Yến.
Còn miệng thì vẫn tiếp tục: “Đàn ông chẳng hiểu ý tứ gì cả, cứ nghĩ mua ít đồ là dụ dỗ được, chúng ta đâu phải thích mấy thứ này đâu. Nhưng mà cũng là tấm lòng, đi công tác cũng không quên mua đồ ăn vặt đem về cho tôi.”
Cô ta nói mấy lời mập mờ này khiến mọi người trầm trồ, giọng đầy hâm mộ nói giám đốc Thời đối xử rất tốt với cô ta.
Bọn họ biết mang máng chút tình hình, đồ ăn trong miệng hơi khó nuốt trôi, tất cả quay sang nhìn Cố Thanh Yến.
Nhưng Cố Thanh Yến thì trái lại, cô làm như không nghe thấy lời Nhan Linh nói, socola trong miệng cô ngậm đến tan chảy, lại cầm bánh kem bơ của Pháp có thể khiến cô tăng thêm mười cân, mở túi ra rồi đút bánh vào miệng.
Hai mắt Nhan Linh nhìn về phía bên này, cũng không nóng lòng chờ Cố Thanh Yến phản ứng gay gắt. Cô ta nhoẻn miệng cười với những nhân viên khác, nói: “Mọi người ăn nhiều lên nhé, bình thường công việc cũng đã vất vả rồi. Tôi sẽ bảo trợ lý chuẩn bị một bữa trưa ở Secret, lát nữa mọi người đừng vội về sớm quá nhé.”
Vừa dứt lời, một vài nhân viên còn đang do dự muốn trả lại đồ ăn vặt cũng vội vàng hoan hô.
Secret là một nhà hàng sang trọng đắt tiền, chỉ phục vụ hội viên. Khách hàng phải có thẻ hội viên mới được mua đồ ăn ở đây. Hơn nữa, nhà hàng cùng được đánh giá thực phẩm chất lượng cao cho những cuộc gặp gỡ giữa những tay thương nhân.
Nghe nói mỗi con trâu của Secret đều nghe hiểu nhạc Beethoven.
Mọi người trong đoàn đều đã từng nghe đến danh tiếng của nhà hàng, nhưng cho tới bây giờ chưa từng được thưởng thức. Nghe Nhan Linh nói vậy, đương nhiên trong lòng vô cùng kích động. Còn có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn so với việc không cần ăn cơm hộp không có đùi gà?
Nhan Linh nở nụ cười dịu dàng chờ mọi người khen xong mới cố ý đi tới trước mặt Cố Thanh Yến, nói với cô và Túc Nghị: “Lát nữa hai người cũng ở lại nhé, ai cũng có phần.”
Nói xong, gật đầu một cái rồi đi. Y như chỉ ban phúc lợi cho mọi người, thấy hai người họ nên thuận miệng nhắc tới thôi.
Túc Nghị nhún vai: “Tôi còn cần một bữa cơm của cô ta à?”
Anh ta nhìn cái miệng nhỏ nhai kỹ bánh ngọt của Cố Thanh Yến mà không biết phải làm sao: “Sao cô vẫn còn ăn? Loại bánh này rất nhiều bơ, chính cô ta không ăn nên mới đưa cho mọi người ăn, cô không nhìn ra dụng ý của cô ta à?”
Cố Thanh Yến nuốt miếng bánh trong miệng xuống: “Ăn ngon mà, ngày nào cô ta cũng mang đi thì tốt quá.”
Túc Nghị hận rèn sắt không thể thành thép: “Rõ ràng là cô ta ghim cô đó, cô thật sự không nhìn ra được ư?”
Anh ta nhanh mồm nhanh miệng, cộng thêm vốn dĩ không thích Nhan Linh, dĩ nhiên sẽ thiên về giúp Cố Thanh Yến rồi.
Cố Thanh Yến gật đầu một cái, còn không quên cắn miếng bánh ngọt: “Nhìn ra rồi, cô ta coi tôi là kẻ thù, nhưng mà.”
Cô nuốt miếng bánh xuống rồi mới tiếp tục nói: “Phương châm chiến lược của cô ta chắc là muốn vỗ béo tôi, mỗi ngày mang đồ ăn tới cho tôi, nhưng tôi sẽ không bị béo đâu. Có một kẻ thù như cô ta, cũng rất tốt.”
Ông trời không cho cô một tuổi thơ tốt đẹp, nhưng lại cho cô một vóc dáng mà ai ai cũng hâm mộ. Ăn bao nhiêu cũng không béo, câu này chính là nói cô đó.
Trước kia ở trường cô phải đi làm quá cực khổ, có lúc một ngày cô phải ăn năm sáu bữa, nhưng vẫn gầy như thường.
Túc Nghị trưng ra vẻ mặt tâm phục khẩu phục vô cùng khoa trương: “Cô ăn không béo, cô ghê nhất, nhưng cô không nhìn ra cô ta muốn cô lập cô sao?”
Mỗi lần Nhan Linh đều vô tình hay cố ý nhắc tới Thời Thâm Niên, những nhân viên không biết ngọn nguồn mọi chuyện cũng suy đoán Cố Thanh Yến là người thứ ba nhúng tay vào.
Cô vốn chỉ là một người mới, không đủ chỗ đứng. Có một số chuyện nhỏ nhặt luôn qua loa lấy lệ với cô, mọi người cũng có, chỉ có cô là không có.
Nhưng Cố Thanh Yến cũng chẳng so đo, ví dụ nhân viên chưa chuẩn bị nước cho cô, cô sẽ tự đi lấy, tính tình rất tốt.
Túc Nghị cũng không phải đứng trơ mắt nhìn, anh ta luôn muốn giúp, nhưng anh ta không có lập trường để giúp.
Cố Thanh Yến cuối cùng cũng ăn xong chiếc bánh kem bơ, hơi chút chưa thỏa mãn.
Cô nhìn Túc Nghị, bỗng nhiên mặt mày nghiêm túc: “Cảm ơn anh, Túc Nghị, tôi biết, nhưng trên thực tế không có sự cô lập nào cả, tôi vốn không thể hòa nhập với bọn họ.
Túc Nghị ngẩn ra, Cố Thanh Yến không nói anh ta cũng không nhận ra. Ở đoàn phim cũng đã nhiều ngày, nhưng hình như ngoại trừ anh ta ra, Cố Thanh Yến rất ít khi trao đổi với người khác.
Cô luôn mỉm cười, thái độ vô cùng hòa nhã, cho dù có một số nhân viên làm sai, nhưng cô chưa từng nổi giận.
Nhưng chính vì thái độ như vậy, thật ra cô đã tạo khoảng cách với những người khác bên ngoài vòng.
Mỗi lần trước khi quay phim, cô sẽ ngồi trong góc đọc kịch bản, cố gắng thuộc trong một lần, để tránh không may lại làm chậm trễ thời gian của mọi người.
Quay xong phân cảnh, nếu không còn cảnh của cô, cô sẽ rời đi trước, chỉ chào hỏi với đạo diễn, cho tới giờ chưa từng ở lại ăn cơm với mọi người.
Ngay cả Túc Nghị cũng là nhờ vào mặt dày, mặc kệ Cố Thanh Yến lãnh đạm ra sao, anh ta cũng chẳng thèm để ý, cố theo đuôi cô nên hai người mới thân hơn một ít.
Tới tận bây giờ, Cố Thanh Yến chưa từng chủ động nói chuyện với ai khác, cô cũng không muốn thử hòa nhập với bất kỳ ai.
Túc Nghị đột nhiên nhận ra chuyện này, cô vốn không quan tâm Nhan Linh đang dồn hết tâm trí muốn cô lập cô hay không. Có lẽ trong mắt cô, Nhan Linh làm những việc đó như một thằng hề nhảy nhót [1] vậy, cơ bản cô không thèm nhìn.
[1] Dùng để miêu tả những người ngu ngốc mà cứ tưởng mình tài ba nhưng thực ra trong mắt người khác hành động của họ như những thằng hề.
Túc Nghị nghĩ, cô gái này vẻ ngoài thì nhu mì, gặp ai cũng cười, nhìn như không có ý kiến gì, nhưng thực tế cô rất có chủ kiến.
Nhan Linh sẽ chẳng lợi thế được gì đâu, hắn chắc chắn.
Cố Thanh Yến đang nghỉ ngơi trong phòng, đột nhiên Weibo thông báo có tin nhắn mới.
Lại là tài khoản vô danh đó, mỗi ngày người này đều gửi cho Cố Thanh Yến mấy câu truyện cười không được buồn cười cho lắm, cũng không nói chuyện gì khác.
Hai ngày gần đây hình như cũng tiến bộ không ít, mấy truyện cười cũng buồn cười hơn so với hồi trước, ít nhất không xuất hiện truyện cười que diêm quấn bông gòn.
Ảnh đại diện của anh là một con chim to màu đen, Cố Thanh Yến thấy hình con chim này, trong lòng hơi động, đổi lại biệt danh là… Chim to.
Đây là một loài chim ở một quốc gia nhỏ thuộc châu Phi, sinh tồn khó khăn, vì để sống mà phải qua trăm ngàn cay đắng. Trước kia Cố Thanh Yến đã từng xem một bộ phim tài liệu về loài chim này, sau đó vô cùng muốn đến châu Phi xem thử.
Thời Thâm Niên không cho cô đi, lúc đầu chỉ đồng ý lấy lệ, khiến cô bừng bừng phấn khích. Mua xong vé máy bay, sắp xếp lịch trình xong xuôi, thậm chí còn tưởng tượng hành trình của hai người sẽ có những chuyện gì xảy ra.
Sau đó Thời Thâm Niên nói với cô, ở đó đang xảy ra chiến loạn, đợi một thời gian nữa rồi đi.
Có điều trong suy nghĩ của anh, đợi một thời gian nữa cũng không có chuyện được đi đâu. Nhưng khi đối mặt với cô, anh dùng cách giải thích uyển chuyển.
Quay đầu là bị tạt một gáo nước lạnh, Cố Thanh Yến đành bỏ đi ý nghĩ này.
Trái lại càng thích chim đen lớn này hơn.
Cố Thanh Yến thấy ảnh đại diện này, không nhịn được hỏi: “Tại sao anh lại đổi hình đại diện này?”
Lần này đối phương lại trả lời rất nhanh: “Tôi thích loài chim này, nếu có cơ hội cũng muốn đến châu Phi nhìn chút.”
Cố Thanh Yến ngẩn ra, nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, ngón cái mới khẽ khẽ nhấn trên màn hình: “Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn đi để nhìn.”
Đối phương hỏi cô: “Tại sao cô chưa đi?”
Cố Thanh Yến nhấn vào thanh khung chat: “Bạn trai cũ của tôi không cho…”
Nhấn dòng chữ ngắn ngủn này, nhưng ngón cái của cô cũng nóng bừng lên. Cô do dự một chút, mới quyết định nhấn gửi.
Đây là lần đầu tiên hình dung Thời Thâm Niên như vậy, cái cảm giác này thật sự quá kì dị.
Cũng may người kia chỉ là một người xa lạ, cô không cần đặt quá nhiều gánh nặng trong lòng.
Dường như đối phương cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư quá nhiều, cũng không thèm quan tâm tại sao bạn trai cũ lại quản nhiều chuyện như vậy, điều này cũng làm cho Cố Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đối phương hỏi cái này cái kia, có lẽ sự hảo cảm của cô dành cho người đó cũng biến mất như chưa từng có.
Cô hỏi đối phương tại sao không đi.
Đối phương lời ít ý nhiều: “Sức khoẻ không cho phép.”
Cố Thanh Yến ma xui quỷ khiến lại hỏi: “Sức khỏe của bạn kém lắm sao?”
Gửi đi rồi cô mới thấy hối hận, vội vàng thu hồi tin nhắn, lại gửi tiếp một tin: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy.”
“Không phải rất kém.” Đối phương trả lời lại, chữ viết của anh giống như con chim to đen kia vậy, trong cái nặng nề lại mang chút hoạt bát: “Chẳng qua là tôi dễ bị vi khuẩn lây nhiễm, mà hoàn cảnh ở châu Phi rất kém. Cũng may là tố chất thân thể không tệ, thoát chết trong chân tơ kẽ tóc.”
Cố Thanh Yến thở phào một cái, thả lỏng nói: “Vậy bạn không có cơ hội để đi đâu, sau này nếu tôi đi, tôi sẽ gửi video cho bạn.”
Tin nhắn hiện đã xem, Cố Thanh Yến đợi một lúc, khung đối thoại không hiện tin nhắn mới, cô thoát ra ngoài, lướt lướt vài cái xem tin tức mới.
Rồi sau đó nghe được tiếng ting nhắc nhở, hình đại diện con chim to màu đen sáng lên, chỉ có một chữ: “Được.”
Cố Thanh Yến cười cười, cũng không trả lời lại.
Cô đang đợi phân cảnh tiếp theo, chống cằm nghĩ, đối phương hẳn là một người hướng nội, không biết cách nói chuyện. Không biết là nam hay nữ, nhưng tuổi chắc cũng không còn nhỏ nữa.
Có lẽ là một người đàn ông trung niên mới học cách dùng mạng xã hội, yêu thiên nhiên, lại nói năng thận trọng.
Hơi giống với hình tượng người cha hoàn mỹ, kiến thức uyên bác, trầm tĩnh nhưng lại thân thiện trong tưởng tượng của cô.
Cố Thanh Yến không hiểu sao thấy gần gũi, cô chống cằm suy nghĩ một lúc.
Cho đến khi đạo diễn Từ gọi cô vào chuẩn bị, nói cảnh quay tiếp theo là cảnh đối đầu của cô với Nhan Linh. Cô mới cất điện thoại, vào trong phòng cùng thợ trang điểm, sửa sang phần tạo hình của mình một chút.
/49
|