Cố Thanh Yến giống như một chú mèo con ăn vụng bị chủ phát hiện, dè dặt rụt đầu, rồi lại xấu hổ cúi đầu xuống, như thể đang che đi đôi bàn chân nhỏ của mình bị đồ ăn làm bẩn.
Cô co lại sợ hãi, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Thời Thâm Niên.
Chờ tới chờ lui mà Thời Thâm Niên thì lại rất bình tĩnh, anh chỉ lặng lẽ nhìn trán cô, không nói gì cả.
Đến cùng Cố Thanh Yến uống say nên không tỉnh táo, như thể đang trở về lúc 18 tuổi, tâm tình cũng không bình tĩnh.
Cô cứ một mình nghịch ngón tay của mình, lén lút nhìn Thời Thâm Niên, nhưng thấy đối phương cứ đang nhìn mình chằm chằm, còn cô thì không dám nhìn nữa, nên nhanh chóng rời mắt.
Cô cúi đầu, rúc mình vào trong lồng ngực của Thời Thâm Niên, đột nhiên lại cảm thấy tủi thân ghê gớm. Cô cũng không biết hiện giờ cảm xúc của mình như thế nào, hệt chiếc tàu lượn, cứ lên rồi xuống, chỉ cần nghĩ thôi là nước mắt, nước mũi đã trào ra.
Một giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống quần của Thời Thâm Niên khiến anh đau lòng không nói lên lời. Cẩn thận chạm vào gò má của Cố Thanh Yến, lau sạch nước mặt của cô.
Cố Thanh Yến sụt sịt, rồi gạt phăng tay của Thời Thâm Niên, không để cho anh đụng vào mình.
Thời Thâm Niên nhớ tới những ngày ở bên Cố Thanh Yến, chưa bao giờ thấy cô ấm ức đến vậy.
Cho dù khi đó anh không kiểm soát được hành động của mình, thậm chí còn trói tay cô ở trên giường thì cô vẫn luôn tỉnh táo.
Thậm chí cô còn suy nghĩ vô cùng lý trí, lựa chọn quyết định có lợi cho bản thân mình nhất.
Cô càng lý trí bao nhiêu thì Thời Thâm Niên lại càng ra tay bấy nhiêu.
Anh không thể ngừng suy nghĩ lý do vì sao Cố Thanh Yến lại có thể lý trí đến như vậy. Có lẽ bởi vì cô không quan tâm đến anh.
Nếu như mà cô quan tâm tới anh thì tại sao ngay cả vào những lúc như thế này có thể tỉnh táo suy nghĩ biện pháp để đối phó.
Thời Thâm Niên luôn cho rằng chỉ cần anh dùng một chút thủ đoạn là có thể trói chặt Cố Thanh Yến ở bên cạnh mình. Nếu anh chỉ cần thả lỏng một chút là chú chim trong lồng sẽ nhân cơ hội mà chạy thoát.
Vì vậy đến khi Cố Thanh Yến thật sự rời đi, ngoài cảm giác đau khổ, nhiều hơn thế chính là kết quả mà anh đã thản nhiên dự đoán từ trước.
Cô không yêu bản thân cô.
Không có gì đáng buồn hơn là lòng chết lặng.
Khi đó, Thời Thâm Niên không biết nên làm cách nào để khiến Cố Thanh Yến yêu anh hơn. Có lẽ vì thế mà anh mới trở nên cực đoan như vậy.
Nhưng vào lúc này, thấy Cố Thanh Yến đau khổ và khó chịu như vậy, trái tim anh như mềm nhũn và rối rắm.
Sự cố chấp ấy, bá đạo ngang ngược ấy, chuyện rối như tơ vò này dường như tan tành thành mây khói trong chớp mắt.
Anh chỉ muốn moi trái tim mình ra và đưa cho cô, để cô không buồn và không khóc nữa.
Cố Thanh Yến gạt tay của Thời Thâm Niên ra, miễn cưỡng không thèm để ý tới anh, rồi lại đỏ mặt, len lén nhìn anh.
Thấy Thời Thâm Niên đang suy nghĩ ngẩn cả người, không thèm phản ứng lại. Cô tức giận nhéo mạnh mu bàn tay anh một cái.
Thời Thâm Niên hoàn hồn, cũng không mở lời, chỉ ôm lấy cô, siết chặt vào lòng.
Anh ôm rất chặt, như thể dùng cái ôm này để truyền hết tình yêu của mình dành cho Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến sững sờ, sau đó cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức khiến cho cô không thể thở nổi, nhỏ giọng than phiền: “Em sắp không thở được rồi…”
Thời Thâm Niên không buông cô ra, chỉ nới lỏng một chút để cô có thể thở được.
Cố Thanh Yến đặt nhẹ cằm lên bả vai của anh. Thật ra cô đang vô cùng mệt mỏi, giống như nhắm lại có thể ngủ ngay tức thì.
Chẳng qua bây giờ cô không thể ngủ được. Đối với cô mà nói, Thời Thâm Niên bây giờ là hư ảo, không chân thật.
Nếu như cô ngủ, Thời Thâm Niên có thể sẽ lại bỏ chạy. Thời Thâm Niên dịu dàng như vậy khiến cô không thể ngủ được.
Cô nhắm hai mắt lại nhưng ý thức vẫn còn mơ màng, miệng vẫn thì thầm nói: “Em chính là người xấu xa như vậy, không muốn bị anh phát hiện ra, làm sao có thể để cho anh phát hiện ra được…”
“Không xấu.” Thời Thâm Niên buông cô ra, muốn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Không xấu một chút nào hết, anh chưa bao giờ nghĩ em là người xấu.”
“Không cho phép anh nhìn.” Cố Thanh Yến không để cho anh nhìn mình, chỉ để anh ôm lấy cô: “Em là người rất xấu. Em kể hết cho anh nghe. Lục Hải Yến không thể đến trường cũng là do em làm hại. Cố Thắng Nam làm ăn thất bại cũng là do em làm hại. Lục Chí Phong luôn bị bắt gian cũng là do em…”
“Em còn muốn hại cả Cố Nhất Thành. Tính tình cậu ta xấu như vậy, em không hề thích một chút nào hết.”
Thời Thâm Niên vuốt nhẹ mái tóc của cô, nghe cô làm nhảm. Nhân lúc cô đang im lặng thì nhẹ nhàng trấn an: “Em thích cậu ấy, em không hề làm hại cậu ấy.”
“Là bởi vì em nhìn cậu ta quá nhỏ. Em không hề, em không thích cậu ta!” Cố Thanh Yến tụt hứng thoát khỏi lồng ngực của Thời Thâm Niên, lớn tiếng phản bác.
Thời Thâm Niên dỗ dành cô: “Vậy thì em thích ai?”
Cố Thanh Yến bĩu môi, không biết đang nghĩ gì, cả người đều đỏ ửng lên vì uống rượu, như một quả trái chín vậy.
Y như chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể vắt ra được nước ngọt.
Cô hừ một tiếng, không chịu nói ra.
Thời Thâm Niên nhìn cô như vậy, không kiềm được ôm lấy gò má, khẽ hôn lên mí mắt của cô.
“Anh yêu em.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Thời Thâm Niên nói điều này với Cố Thanh Yến. Nếu như trước đây, anh rất mạnh mẽ và bá đạo, nhưng hết lần này tới lần khác đều từ chối bày tỏ lòng mình với Cố Thanh Yến.
Có lẽ vì sợ, sợ một khi cả thể xác lẫn tâm hồn rơi vào tay giặc, anh sẽ bị bỏ rơi.
Nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy bình yên đến lạ. Người con gái anh yêu, lại dễ thương như vậy, sao anh có thể không yêu cô được.
Cố Thanh Yến nén nước mắt, vô cùng bất ngờ vì lời tỏ tình bất ngờ này. Sau khi nín khóc một lúc, nước mắt cũng không trào ra nữa.
Cô mèo nhỏ từng làm chuyện xấu rốt cuộc cũng biết thẹn thùng nên nhào vào lòng Thời Thâm Niên. Cô vùi đầu vào ngực anh, không chịu ngẩng đầu lên nói gì cả.
Thời Thâm Niên sờ nhẹ lên gò má của cô, nhỏ giọng lừa cô: “Nói đi! Sao em không chịu nói gì vậy?”
Cố Thanh Yến lắc đầu thật mạnh, tiện tay nắm lấy chiếc chăn bên cạnh, trùm nó lên đầu. Âm thanh rầu rĩ truyền từ bên trong chăn vang lên, lẩm bẩm.
“Em buồn ngủ rồi, không muốn nói nữa.”
Khóe môi của Thời Thâm Niên hơi cong, cầm chiếc chăn kéo xuống một chút: “Đừng trùm nữa, không thở được đâu.”
Cố Thanh Yến nói muốn ngủ thì thật sự rằng cô rất buồn ngủ. Cô khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung. Chỉ một lúc sau, cô đã chìm vào giấc mộng.
Thời Thâm Niên nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, lòng anh cũng dịu dàng.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Yến thức dậy thì đã là gần trưa.
Cô xoa xoa cổ của mình, cảm thấy thoải mái hơn vì giấc ngủ.
Cố Thanh Yến từ trên giường ngồi dậy, mặc trên người một bộ quần áo ngủ vô cùng sạch sẽ, Tóc và mặt cũng đã được rửa và lau sạch. Cô cũng không cảm thấy có điều gì bất thường.
Ngáp dài một cái, lê đôi dép đi vào trong phòng tắm, nhìn mình trong gương cô mới hốt hoảng cảm thấy có điều gì không đúng.
Cô xoa cổ. Tối hôm qua rõ ràng đã uống nước hoa quả. Không biết vì sao lại đột nhiên choáng váng, rồi lại gặp phải một lão già đầu trọc…
Cố Thanh Yến hơi nhức đầu, ấn huyệt Thái Dương một cái. Chuyện sau đó cô thật sự không ấn tượng chút nào hết.
Cô cảm thấy tối hôm qua như đang mơ vậy. Trong giấc mơ ấy, Thời Thâm Niên vô cùng dịu dàng, lại còn nói yêu cô.
Mộng tưởng này có chút nguy hiểm. Thời Thâm Niên nhất định không phải là người nói những điều như vậy.
Cố Thanh Yến rửa mặt bằng nước lạnh để giúp mình tỉnh táo lại. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô lau khô tay rồi đi ra khỏi phòng tắm.
“Em tỉnh rồi à? Có gì không thoải mái không?”
Đó là Kiều Vân.
“Không ạ.” Cố Thanh Yến lại hỏi ngược lại: “Tối hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kiều Vân cũng chỉ nói ngắn gọn: “Bây giờ anh đang ở cùng đạo diễn Từ. Đêm qua, người đại diện của Nhan Linh đã đánh tráo tất cả nước hoa quả mà mọi người uống. Bây giờ đã bị phát hiện, Túc Nghị đang muốn vạch trần mọi chuyện nhưng đang bị tổng giám đốc Thời ngăn cản lại.”
Kiều Vân vừa nói vừa bước ra ngoài cửa.
Anh ta hạ thấp giọng, sợ mọi người ở bên trong nghe thấy: “Rốt cuộc tổng giám đốc Thời với Nhan Linh có quan hệ gì vậy? Ngày hôm qua anh ấy không nói gì với em sao?”
Cố Thanh Yến cảm thấy tin tức hơi nhiều. Cô dừng hai giây trước khi nắm được điểm quan trọng nhất: “Ngày hôm qua Thời Thâm Niên đưa em về?”
“Đúng vậy. Em không nhớ gì sao?”
Cố Thanh Yến bất lực, không biết nên nói như thế nào: “Chuyện em không nhớ là chuyện nhỏ, anh nói em nghe rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Vân ở lại cùng với trợ lý của Thời Thâm Niên, tra ra được người đại diện của Nhan Linh đã thuê nhân viên làm việc đánh tráo tất cả nước trái cây.
“Điều tra đã tìm ra được, hơn nữa còn có bằng chứng. Nhưng trợ lý của tổng giám đốc Thời lại không muốn cung cấp nó và còn muốn chúng ta phải sắp xếp ổn thỏa. Bây giờ ngoại trừ Túc Nghị ra, không ai muốn chọc tới Nhan Linh, em nghĩ thế nào?”
Nhan Linh bỏ gói thuốc vào nước trái cây, lại còn sắp xếp cho giám đốc Ôn, rõ ràng là nhắm tới Cố Thanh Yến. Nếu bên này, Cố Thanh Yến không truy cứu thì chắc chắn Túc Nghị cũng sẽ không làm tới cùng nữa.
Kiều Vân cảm thấy bớt đi một chuyện là việc tốt. Dẫu sao thì bây giờ thực lực cũng chưa đủ nhưng cũng không hại gì. Mặt khác, anh ta lại không thể nhẫn nhịn được thái độ của Thời Thâm Niên đối với Nhan Linh, làm anh cảm thấy vô cùng tức giận.
Hành động của Thời Thâm Niên còn không chân thành bằng một người bạn bình thường như Túc Nghị.
Sau khi biết được Thời Thâm Niên là người đưa mình về, không hiểu sao từ tận đáy lòng Cố Thanh Yến lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nhớ đến giấc mơ mù mịt lại có phần chân thật kia, trong lòng cô run lên.
Cô im lặng hai giây rồi nói với Kiều Vân: “Chúng ta không cần truy cứu nữa đâu. Anh giúp em cảm ơn Túc Nghị nhé.”
Kiều Vân không hiểu: “Không truy cứu nữa? Đây đâu phải là chuyện lần một lần hai. Em quá mềm lòng rồi đấy, không chừng có khi là bị người ta bắt nạt ấy chứ.”
Cố Thanh Yến nói: “Thời Thâm Niên sẽ xử lý tốt.”
“Được.” Kiều Vân dừng lại hai giây: “Là do em nghĩ và nói tốt đấy. Theo như anh biết thì Nhan Linh là cháu gái của mẹ kế anh ta đấy, anh ta nhất định sẽ không chiếu cố em đâu.”
“Em biết.” Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Cố Thanh Yến thầm nghĩ rằng mặc dù có rất nhiều chuyện cô không hợp với Thời Thâm Niên nhưng chắc chắn một điều là anh sẽ giúp đỡ cô, cô chưa bao giờ nghi ngờ điều này.
Sau khi Túc Nghị biết được Cố Thanh Yến không muốn truy cứu vấn đề này nữa thì anh ta trở nên tức giận, hùng hổ nói với đạo diễn Từ rằng Cố Thanh Yến không biết ai là người tốt, sớm muộn cũng sẽ bị giới giải trí này nuốt chửng.
Đạo diễn Từ chỉ nhìn đứa cháu trai lớn của mình, thở dài rồi vỗ vai anh.
“Cháu không cần lo những vấn đề này đây. Chú đã nói với cháu rằng Tiểu Cố cùng với tổng giám đốc Thời là hàng xóm, thanh mai trúc mã. Chuyện của bọn họ, người khác cũng không nên chen vào.”
Túc Nghị cảm thấy bí mật trong lòng bị lộ ra, nóng nảy hất tay đạo diễn Từ: “Ai muốn chen vào? Cháu quản được cô ấy chắc!”
Nói xong, lập tức cầm áo khoác đi ra ngoài.
Đạo diễn Từ chỉ thở dài, nhìn bóng lưng anh ta từ từ biến mất.
Cô co lại sợ hãi, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Thời Thâm Niên.
Chờ tới chờ lui mà Thời Thâm Niên thì lại rất bình tĩnh, anh chỉ lặng lẽ nhìn trán cô, không nói gì cả.
Đến cùng Cố Thanh Yến uống say nên không tỉnh táo, như thể đang trở về lúc 18 tuổi, tâm tình cũng không bình tĩnh.
Cô cứ một mình nghịch ngón tay của mình, lén lút nhìn Thời Thâm Niên, nhưng thấy đối phương cứ đang nhìn mình chằm chằm, còn cô thì không dám nhìn nữa, nên nhanh chóng rời mắt.
Cô cúi đầu, rúc mình vào trong lồng ngực của Thời Thâm Niên, đột nhiên lại cảm thấy tủi thân ghê gớm. Cô cũng không biết hiện giờ cảm xúc của mình như thế nào, hệt chiếc tàu lượn, cứ lên rồi xuống, chỉ cần nghĩ thôi là nước mắt, nước mũi đã trào ra.
Một giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống quần của Thời Thâm Niên khiến anh đau lòng không nói lên lời. Cẩn thận chạm vào gò má của Cố Thanh Yến, lau sạch nước mặt của cô.
Cố Thanh Yến sụt sịt, rồi gạt phăng tay của Thời Thâm Niên, không để cho anh đụng vào mình.
Thời Thâm Niên nhớ tới những ngày ở bên Cố Thanh Yến, chưa bao giờ thấy cô ấm ức đến vậy.
Cho dù khi đó anh không kiểm soát được hành động của mình, thậm chí còn trói tay cô ở trên giường thì cô vẫn luôn tỉnh táo.
Thậm chí cô còn suy nghĩ vô cùng lý trí, lựa chọn quyết định có lợi cho bản thân mình nhất.
Cô càng lý trí bao nhiêu thì Thời Thâm Niên lại càng ra tay bấy nhiêu.
Anh không thể ngừng suy nghĩ lý do vì sao Cố Thanh Yến lại có thể lý trí đến như vậy. Có lẽ bởi vì cô không quan tâm đến anh.
Nếu như mà cô quan tâm tới anh thì tại sao ngay cả vào những lúc như thế này có thể tỉnh táo suy nghĩ biện pháp để đối phó.
Thời Thâm Niên luôn cho rằng chỉ cần anh dùng một chút thủ đoạn là có thể trói chặt Cố Thanh Yến ở bên cạnh mình. Nếu anh chỉ cần thả lỏng một chút là chú chim trong lồng sẽ nhân cơ hội mà chạy thoát.
Vì vậy đến khi Cố Thanh Yến thật sự rời đi, ngoài cảm giác đau khổ, nhiều hơn thế chính là kết quả mà anh đã thản nhiên dự đoán từ trước.
Cô không yêu bản thân cô.
Không có gì đáng buồn hơn là lòng chết lặng.
Khi đó, Thời Thâm Niên không biết nên làm cách nào để khiến Cố Thanh Yến yêu anh hơn. Có lẽ vì thế mà anh mới trở nên cực đoan như vậy.
Nhưng vào lúc này, thấy Cố Thanh Yến đau khổ và khó chịu như vậy, trái tim anh như mềm nhũn và rối rắm.
Sự cố chấp ấy, bá đạo ngang ngược ấy, chuyện rối như tơ vò này dường như tan tành thành mây khói trong chớp mắt.
Anh chỉ muốn moi trái tim mình ra và đưa cho cô, để cô không buồn và không khóc nữa.
Cố Thanh Yến gạt tay của Thời Thâm Niên ra, miễn cưỡng không thèm để ý tới anh, rồi lại đỏ mặt, len lén nhìn anh.
Thấy Thời Thâm Niên đang suy nghĩ ngẩn cả người, không thèm phản ứng lại. Cô tức giận nhéo mạnh mu bàn tay anh một cái.
Thời Thâm Niên hoàn hồn, cũng không mở lời, chỉ ôm lấy cô, siết chặt vào lòng.
Anh ôm rất chặt, như thể dùng cái ôm này để truyền hết tình yêu của mình dành cho Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến sững sờ, sau đó cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức khiến cho cô không thể thở nổi, nhỏ giọng than phiền: “Em sắp không thở được rồi…”
Thời Thâm Niên không buông cô ra, chỉ nới lỏng một chút để cô có thể thở được.
Cố Thanh Yến đặt nhẹ cằm lên bả vai của anh. Thật ra cô đang vô cùng mệt mỏi, giống như nhắm lại có thể ngủ ngay tức thì.
Chẳng qua bây giờ cô không thể ngủ được. Đối với cô mà nói, Thời Thâm Niên bây giờ là hư ảo, không chân thật.
Nếu như cô ngủ, Thời Thâm Niên có thể sẽ lại bỏ chạy. Thời Thâm Niên dịu dàng như vậy khiến cô không thể ngủ được.
Cô nhắm hai mắt lại nhưng ý thức vẫn còn mơ màng, miệng vẫn thì thầm nói: “Em chính là người xấu xa như vậy, không muốn bị anh phát hiện ra, làm sao có thể để cho anh phát hiện ra được…”
“Không xấu.” Thời Thâm Niên buông cô ra, muốn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Không xấu một chút nào hết, anh chưa bao giờ nghĩ em là người xấu.”
“Không cho phép anh nhìn.” Cố Thanh Yến không để cho anh nhìn mình, chỉ để anh ôm lấy cô: “Em là người rất xấu. Em kể hết cho anh nghe. Lục Hải Yến không thể đến trường cũng là do em làm hại. Cố Thắng Nam làm ăn thất bại cũng là do em làm hại. Lục Chí Phong luôn bị bắt gian cũng là do em…”
“Em còn muốn hại cả Cố Nhất Thành. Tính tình cậu ta xấu như vậy, em không hề thích một chút nào hết.”
Thời Thâm Niên vuốt nhẹ mái tóc của cô, nghe cô làm nhảm. Nhân lúc cô đang im lặng thì nhẹ nhàng trấn an: “Em thích cậu ấy, em không hề làm hại cậu ấy.”
“Là bởi vì em nhìn cậu ta quá nhỏ. Em không hề, em không thích cậu ta!” Cố Thanh Yến tụt hứng thoát khỏi lồng ngực của Thời Thâm Niên, lớn tiếng phản bác.
Thời Thâm Niên dỗ dành cô: “Vậy thì em thích ai?”
Cố Thanh Yến bĩu môi, không biết đang nghĩ gì, cả người đều đỏ ửng lên vì uống rượu, như một quả trái chín vậy.
Y như chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể vắt ra được nước ngọt.
Cô hừ một tiếng, không chịu nói ra.
Thời Thâm Niên nhìn cô như vậy, không kiềm được ôm lấy gò má, khẽ hôn lên mí mắt của cô.
“Anh yêu em.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Thời Thâm Niên nói điều này với Cố Thanh Yến. Nếu như trước đây, anh rất mạnh mẽ và bá đạo, nhưng hết lần này tới lần khác đều từ chối bày tỏ lòng mình với Cố Thanh Yến.
Có lẽ vì sợ, sợ một khi cả thể xác lẫn tâm hồn rơi vào tay giặc, anh sẽ bị bỏ rơi.
Nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy bình yên đến lạ. Người con gái anh yêu, lại dễ thương như vậy, sao anh có thể không yêu cô được.
Cố Thanh Yến nén nước mắt, vô cùng bất ngờ vì lời tỏ tình bất ngờ này. Sau khi nín khóc một lúc, nước mắt cũng không trào ra nữa.
Cô mèo nhỏ từng làm chuyện xấu rốt cuộc cũng biết thẹn thùng nên nhào vào lòng Thời Thâm Niên. Cô vùi đầu vào ngực anh, không chịu ngẩng đầu lên nói gì cả.
Thời Thâm Niên sờ nhẹ lên gò má của cô, nhỏ giọng lừa cô: “Nói đi! Sao em không chịu nói gì vậy?”
Cố Thanh Yến lắc đầu thật mạnh, tiện tay nắm lấy chiếc chăn bên cạnh, trùm nó lên đầu. Âm thanh rầu rĩ truyền từ bên trong chăn vang lên, lẩm bẩm.
“Em buồn ngủ rồi, không muốn nói nữa.”
Khóe môi của Thời Thâm Niên hơi cong, cầm chiếc chăn kéo xuống một chút: “Đừng trùm nữa, không thở được đâu.”
Cố Thanh Yến nói muốn ngủ thì thật sự rằng cô rất buồn ngủ. Cô khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung. Chỉ một lúc sau, cô đã chìm vào giấc mộng.
Thời Thâm Niên nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, lòng anh cũng dịu dàng.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Yến thức dậy thì đã là gần trưa.
Cô xoa xoa cổ của mình, cảm thấy thoải mái hơn vì giấc ngủ.
Cố Thanh Yến từ trên giường ngồi dậy, mặc trên người một bộ quần áo ngủ vô cùng sạch sẽ, Tóc và mặt cũng đã được rửa và lau sạch. Cô cũng không cảm thấy có điều gì bất thường.
Ngáp dài một cái, lê đôi dép đi vào trong phòng tắm, nhìn mình trong gương cô mới hốt hoảng cảm thấy có điều gì không đúng.
Cô xoa cổ. Tối hôm qua rõ ràng đã uống nước hoa quả. Không biết vì sao lại đột nhiên choáng váng, rồi lại gặp phải một lão già đầu trọc…
Cố Thanh Yến hơi nhức đầu, ấn huyệt Thái Dương một cái. Chuyện sau đó cô thật sự không ấn tượng chút nào hết.
Cô cảm thấy tối hôm qua như đang mơ vậy. Trong giấc mơ ấy, Thời Thâm Niên vô cùng dịu dàng, lại còn nói yêu cô.
Mộng tưởng này có chút nguy hiểm. Thời Thâm Niên nhất định không phải là người nói những điều như vậy.
Cố Thanh Yến rửa mặt bằng nước lạnh để giúp mình tỉnh táo lại. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô lau khô tay rồi đi ra khỏi phòng tắm.
“Em tỉnh rồi à? Có gì không thoải mái không?”
Đó là Kiều Vân.
“Không ạ.” Cố Thanh Yến lại hỏi ngược lại: “Tối hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kiều Vân cũng chỉ nói ngắn gọn: “Bây giờ anh đang ở cùng đạo diễn Từ. Đêm qua, người đại diện của Nhan Linh đã đánh tráo tất cả nước hoa quả mà mọi người uống. Bây giờ đã bị phát hiện, Túc Nghị đang muốn vạch trần mọi chuyện nhưng đang bị tổng giám đốc Thời ngăn cản lại.”
Kiều Vân vừa nói vừa bước ra ngoài cửa.
Anh ta hạ thấp giọng, sợ mọi người ở bên trong nghe thấy: “Rốt cuộc tổng giám đốc Thời với Nhan Linh có quan hệ gì vậy? Ngày hôm qua anh ấy không nói gì với em sao?”
Cố Thanh Yến cảm thấy tin tức hơi nhiều. Cô dừng hai giây trước khi nắm được điểm quan trọng nhất: “Ngày hôm qua Thời Thâm Niên đưa em về?”
“Đúng vậy. Em không nhớ gì sao?”
Cố Thanh Yến bất lực, không biết nên nói như thế nào: “Chuyện em không nhớ là chuyện nhỏ, anh nói em nghe rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Vân ở lại cùng với trợ lý của Thời Thâm Niên, tra ra được người đại diện của Nhan Linh đã thuê nhân viên làm việc đánh tráo tất cả nước trái cây.
“Điều tra đã tìm ra được, hơn nữa còn có bằng chứng. Nhưng trợ lý của tổng giám đốc Thời lại không muốn cung cấp nó và còn muốn chúng ta phải sắp xếp ổn thỏa. Bây giờ ngoại trừ Túc Nghị ra, không ai muốn chọc tới Nhan Linh, em nghĩ thế nào?”
Nhan Linh bỏ gói thuốc vào nước trái cây, lại còn sắp xếp cho giám đốc Ôn, rõ ràng là nhắm tới Cố Thanh Yến. Nếu bên này, Cố Thanh Yến không truy cứu thì chắc chắn Túc Nghị cũng sẽ không làm tới cùng nữa.
Kiều Vân cảm thấy bớt đi một chuyện là việc tốt. Dẫu sao thì bây giờ thực lực cũng chưa đủ nhưng cũng không hại gì. Mặt khác, anh ta lại không thể nhẫn nhịn được thái độ của Thời Thâm Niên đối với Nhan Linh, làm anh cảm thấy vô cùng tức giận.
Hành động của Thời Thâm Niên còn không chân thành bằng một người bạn bình thường như Túc Nghị.
Sau khi biết được Thời Thâm Niên là người đưa mình về, không hiểu sao từ tận đáy lòng Cố Thanh Yến lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nhớ đến giấc mơ mù mịt lại có phần chân thật kia, trong lòng cô run lên.
Cô im lặng hai giây rồi nói với Kiều Vân: “Chúng ta không cần truy cứu nữa đâu. Anh giúp em cảm ơn Túc Nghị nhé.”
Kiều Vân không hiểu: “Không truy cứu nữa? Đây đâu phải là chuyện lần một lần hai. Em quá mềm lòng rồi đấy, không chừng có khi là bị người ta bắt nạt ấy chứ.”
Cố Thanh Yến nói: “Thời Thâm Niên sẽ xử lý tốt.”
“Được.” Kiều Vân dừng lại hai giây: “Là do em nghĩ và nói tốt đấy. Theo như anh biết thì Nhan Linh là cháu gái của mẹ kế anh ta đấy, anh ta nhất định sẽ không chiếu cố em đâu.”
“Em biết.” Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Cố Thanh Yến thầm nghĩ rằng mặc dù có rất nhiều chuyện cô không hợp với Thời Thâm Niên nhưng chắc chắn một điều là anh sẽ giúp đỡ cô, cô chưa bao giờ nghi ngờ điều này.
Sau khi Túc Nghị biết được Cố Thanh Yến không muốn truy cứu vấn đề này nữa thì anh ta trở nên tức giận, hùng hổ nói với đạo diễn Từ rằng Cố Thanh Yến không biết ai là người tốt, sớm muộn cũng sẽ bị giới giải trí này nuốt chửng.
Đạo diễn Từ chỉ nhìn đứa cháu trai lớn của mình, thở dài rồi vỗ vai anh.
“Cháu không cần lo những vấn đề này đây. Chú đã nói với cháu rằng Tiểu Cố cùng với tổng giám đốc Thời là hàng xóm, thanh mai trúc mã. Chuyện của bọn họ, người khác cũng không nên chen vào.”
Túc Nghị cảm thấy bí mật trong lòng bị lộ ra, nóng nảy hất tay đạo diễn Từ: “Ai muốn chen vào? Cháu quản được cô ấy chắc!”
Nói xong, lập tức cầm áo khoác đi ra ngoài.
Đạo diễn Từ chỉ thở dài, nhìn bóng lưng anh ta từ từ biến mất.
/49
|