Yêu Đi Để Còn Chia Tay

Chương 30

/35


Nhưng trước khi Quân kịp hét lên thì bên tai đã nghẹn ngào một giọng nam khàn đặc:

“Anh xin lỗi! Xin lỗi em nhiều lắm!”

Quân đang bàng hoàng đột ngột chuyển sang trạng thái ngạc nhiên, ngay sau đó thì đau đớn đến tột cùng. Nước mắt cứ nghĩ sẽ không thể chảy nữa bắt đầu rơi lã chà cũng với màn mưa mỗi lúc một nặng nề.

“Nói gì với anh đi!”

Thấy Quân đứng im lặng, cũng không đáp lại cái ôm của mình, Thiên tuyệt vọng khẩn khoản.

Nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng.

Cơ thể Quân lạnh toát khiến Thiên có cảm giác đang ôm một tảng nước đá được trạm trổ.

Từ từ buông cô ra, anh nheo mắt trong ánh sáng mờ nhạt cố nhìn cho rõ gương mặt cô. Nó hoàn toàn phẳng lặng như một con búp bê không cảm xúc, chỉ có dòng nước từ hai hốc mắt chảy ra cho thấy đây là một con người đang sống.

Khổ đau cả đời Thiên cộng lại cũng không thể so sánh bằng cảm giác đang dày vò trái tim anh lúc này. Anh đã biến người con gái yêu anh thành gì thế này? Nhìn cô hoàn toàn không có linh hồn. Nỗi đau đã nuốt mất linh hồn cô mất rồi. Giờ đây chỉ còn là một cái xác trống rỗng sống qua ngày chờ qua đời.

Nước mắt Quân vẫn tiếp tục rơi như một cơ chế tự động, tay Thiên run run lau rồi lại chảy, chảy rồi lại lau.

Bầu trời chuyển mình mưa xối xả.

Gió quật mạnh từng hạt mưa đập vào da thịt đau nhói.

Từng đợt chớp giật sáng bừng trời đất.

“Mình về nhà thôi em!”

Cho đến khi cả hai đều đã ướt sũng, nước mắt hòa cùng mưa mặn đắng, Thiên nghẹn ngào nói với Quân.

……..

Khi người ta đã quen với nỗi đau thì hạnh phúc trở thành một môi trường lạ khó thích ứng. Quân thức dậy thấy mình nằm trong vòng tay Thiên vẫn không thể tin đêm qua anh đã ôm cô thật chặt mà ngủ.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Đêm qua sao anh lại đến đó tìm cô? Khi về nhà thì chẳng nói chẳng rằng, về phòng thay đồ xong lại qua phòng cô, giữ nguyên thái độ im lặng mà ôm cô nằm trong chăn.

Đã bao lâu rồi không còn cảm nhận hơi ấm này nhỉ? Quân đã chẳng còn khái niệm thời gian để xác định hai người đã xa nhau bao lâu. Vòng ôm này phải chăng quá sa sỉ với cô? Hai người đã chia tay rồi mà. Thiên và Yến đã…

Nghĩa đến đây, lòng Quân đau thắt, cơ thể bất giác gồng lên như đang chịu đựng.

Vòng ôm của Thiên khẽ siết chặt cô hơn.

Căng thẳng nằm trong lòng Thiên một lúc, Quân khó khăn mở lời:

“Em biết là anh dậy rồi.”

Cô muốn lắm được anh ôm thế này mãi mãi, nhưng mà vòng ôm này cô phải trả thôi. Hạnh phúc này chỉ là vay mượn.

“Cho anh ôm em thêm một chút xíu nữa thôi.”

Thiên vẫn nhắm mắt, giọng thì thào mệt mỏi, vòng tay kéo Quân sát vào mình hơn.

“Anh muốn gì ở em?”

Quân không cố thoát ra, vùi mặt trong lồng ngực Thiên, giọng nói lạnh tanh.

“Anh cũng không biết nữa.”

Thiên biết mình chẳng còn tư cách quay về bên Quân. Chỉ là muốn nuông chiều bản thân một chút, muốn khỏa lấp cái nỗi nhớ điên cuồng bao lâu nay gầm gừ cấu xé trong lòng. Anh còn dám muốn gì ở cô nữa đây?

Quân không nói thêm điều gì, im lặng để nỗi đau hoành hành trong lòng. Cô nhận ra mình đang hụt hẫng. Thì ra cô vừa mới hi vọng anh quay về.

Cả hai nằm im lặng bên nhau như thế cho đến khi điện thoại Thiên đổ chuông ầm ĩ. Thiên đã định không bắt máy nhưng Quân lại đưa điện thoại cho anh ý muốn anh nhận cuộc gọi.

“Kệ nó đi em!”

Thiên mệt mỏi kéo Quân trở lại lòng mình.

Nhưng lần này cô ghì người tránh vòng ôm của anh.

“Là Yến gọi.”

Nếu là Yến, Thiên lại càng không nghe.

Thái độ chán ghét của Thiên, Quân thu vào mắt một cách trọn vẹn.

“Thì ra là giận nhau nên chạy đến tìm em.”

Quân cười chua chất, hờ hững quăng chiếc điện thoại đang kêu gào khản cổ xuống giường, một mạch bỏ vào phòng tắm.

Vốc nước lên mặt, cô phủ nhận với chính mình rằng mình đang khóc. Sao anh lại ác với cô như thế? Đến bên cô vì cô trùng tên với mối tình đầu, giờ cãi nhau với Yến thì chạy đến bên cô. Rốt cuộc cô đã làm gì sai để anh đối xử với cô thế này?

“Mở cửa cho anh!”

Tiếng Thiên ở bên ngoài vọng đến vừa khẩn khoản lại cũng như ra lệnh.

“Anh điên à? Em đang tắm.”

Quân cố đáp lại bằng giọng tự nhiên nhất.

“Anh mặc kệ! Mở cửa hoặc anh phá cửa đấy.”

Cô đã muốn im lặng không tra hỏi, anh còn không biết điều im lặng mà rời đi? Sáng sớm đã muốn kiếm chuyện sao?

Quân bực bội lau hết nước trên mặt, mở mạnh cửa bước ra ngoài, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nhìn Thiên như thách thức.

“Em giận dỗi gì đấy? Không như em nghĩ đâu.”

Thiên vội giải thích, tự nhiên cảm thấy như hai người vẫn còn là một cặp.

“Việc gì em phải giận? Em đi đánh răng rửa mặt thôi. Hôm nay em có hẹn ăn sáng với bạn.”

Quân nhún vai bình thản, đi đến bên tủ quần áo lấy ra vài bộ so so ướm ướm trông rất hào hứng.

Thiên tức đến nghẹn cổ họng nhưng tự biết thân biết phận rằng mình không còn tư cách ghen tuông hay giận dỗi. Đành thế! Anh lững thững đi đến ngồi trên mép giường.

Điện thoại lại đổ chuông.

Thiên chán nản bắt máy. Quân muốn anh nghe thì anh sẽ nghe.

Qua tấm gương trên cánh cửa tủ quần áo, Quân thấy rõ nét mặt Thiên đang thay đổi thế nào. Trong đúng một cái chớp mắt, từ chán nản lập tức chuyển sang bàng hoàng, sau đó tái nhợt đi vì lo lắng.

Chiếc gương phản chiếu hình ảnh Thiên vội vã tắt máy, lao vụt ra khỏi phòng mà chẳng nói thêm với Quân câu nào.

Quân bần thần nhìn cánh cửa phòng mở toang còn đang đu đưa nhẹ, căn phòng mới vài giây trước còn hơi người giờ lạnh tanh.

Thả những bộ quần áo trên tay rơi tự do xuống sàn, cô như cái xác không hồn, lặng lẽ đến bên thành giường, ngồi xuống đất tì cằm lên đầu gối.

Nhưng ngồi yên chưa được bao lâu thì có tiếng chân dồn dập chạy lên cầu thang. Quân thấy mình ngờ nghệch hi vọng Thiên quay lại.

Nhưng đó là Linh.

Nhìn Quân dáng vẻ nhỏ bé thu người dưới sàn, ánh mắt Linh trở nên se sắt.

“Mày biết rồi hả?”

“Biết gì?”

Quân nhướn mày lơ đãng nhìn Linh.

“Chuyện con Yến tự tử…”

Linh dè chừng nhìn Quân thăm dò, dường như điều vừa nói ra chỉ là một nửa của câu chuyện.

“Chết không?”

Quân bình thản hỏi nhẹ tênh, trong lòng chẳng hả hê càng không thương xót.

“Thật ra là nó chưa tự tử. Mới trèo lên lầu trường nhưng mà được khuyên can nên thôi. Ngất xỉu rồi giờ đang nói trong phòng y tế.”

Linh tặc lưỡi, chậm rãi đến ngồi bên mép giường.

“Mày đến báo với tao chuyện này?”

“Tao đến bảo mày dọn qua nhà tao ở đi.”

“Tao có nhà. Tao sẽ về nhà.”

Trong khoảng thời gian Thiên chạy đi cho đến khi Linh đến, Quân đã nghĩ điều này. Cô sẽ đi khỏi đây. Ở lại càng làm cô méo mó và thảm hại.

“Vậy tao đến sống với mày.”

Linh quả quyết.

“Không mượn! Tốn cơm tốn gạo chứ được gì.”

Quân phũ phàng từ chối, giọng nói đều đều không lên chẳng xuống.

Linh thay vì cãi lại như mọi khi lại trở nên trầm tư, trông như già đi mấy tuổi.

Không gian chìm vào khoảng không im lặng.

Mất rất lâu sau Linh mới khẽ khàng nói qua hơi thở:

“Có điều này, tao nghĩ mày nên biết.”

Quân vẫn im lặng, nếu nói thì cô nghe, còn không thì cũng chẳng sao.

“Con Yến… có thai rồi.”

Câu nói của Linh nhẹ như gió thoảng sương bay nhưng mạnh mẽ va vào tim Quân đau đớn. Cô cảm thấy như ai đó vừa cắm phập mũi tiêm chứa thuộc độc vào tim mình. Độc tố lan dần đang bóp chết từng tế bào, tê liệt mọi cảm xúc.

Trái đất vẫn quay, thời gian vẫn chạy chỉ riêng cô chết lặng.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Quân, Linh thở dài. Ngay từ đầu cô đã dự đoán Quân sẽ rất sốc. Nhưng sớm muộn cũng phải biết, thôi thì đau sớm để còn quên.

“Sao mày biết?”

Trái với kiểu không quan tâm bất cứ điều gì cố hữu, Quân mấp máy môi hỏi lại như đang chờ đợi một khe hở lập luận để có thể xem xét lại độ chính xác của sự việc.

“Sáng nay con Loan lớp tao trúng gió, nằm trong phòng y tế ấy. Lúc người ta đưa con Yến vào, nó bảo cô y tá nhìn một cái đã lắc đầu. Hồi sau con Yến tỉnh, cô y tá hỏi luôn có phải đang có thai. Con Yến nó gật đầu.”

“Nhìn cũng biết được sao?”

Hi vọng trong Quân mập mờ lóe sáng.

“Tao nghe mẹ nói ở người có thai nhìn cái biết liền.”

Linh xoa cằm ngẫm nghĩ.

“Thế mày nhìn cái biết không?”

Quân nhíu mày nghi hoặc.

“Tao thì không, nhưng mà mấy người có kinh nghiệm thì có.”

Quân bán tín bán nghi nhìn Linh, lòng bải hoải với những hi vọng không căn cứ, tuyệt vọng đã lăm le xâm chiếm tâm hồn.

Mồi một điếu thuốc, cô rít vội mấy hơi dài.

Khó thuốc xanh xám buồn bã lững lờ bay.

Đôi môi nhạt nhả từng cụm mờ ảo.

Ánh mắt buồn bị che lấp bởi làn khói mong manh nhưng chẳng cách nào xuyên thấu.


/35

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status