" Em mệt lắm! Khi EM NÓI mà chả ai nghe… EM BUỒN mà không ai thấu… EM CÔ ĐƠN mà không thể có một người ở bên…"
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Sau buổi gặp mặt chẳng có gì tốt lành đó, Amaya cố gắng để trở về cuộc sống cũ… lạnh lẽo… cô đơn… coi như nỗi đau chưa từng tồn tại…
Buổi sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, VSCN như thường lệ rồi ăn sang. Hôm nay là Chủ nhật nên cô có vẻ thoải mái và thư giãn trên chiếc ghế sofa. Đang xem tivi, cô chợt nghĩ mông lung…
" Nếu còn bố mẹ… thì họ sẽ làm gì nhỉ???''
Đến đây, nước mắt cô chợt tuôn rơi… Nhưng chỉ vài 3-4 giọt vội tắt ngấm. Mái tóc hồng rủ xuống… che đi đôi mắt đang đỏ ngầu vì giận dữ… TRẢ THÙ… TA SẼ TRẢ THÙ…
Kẻ đã cướp đi những người thân quan trọng nhất, cái lòng tự trọng đáng quý kẻ đó cũng vứt đi mất. Cô ước… Mọi việc chỉ là 1 giấc mơ…
Bị tuyệt tình đến nảy sinh căm hận trong lòng, Amaya với lấy con dao trên bàn và nhìn nó hồi lâu, ngẫm nghĩ lại…
1 phút sau…
Reng reng…
Amaya thả lỏng con dao làm nó rơi xuống đất, chạy ra mở cửa…
… Mắt chữ A, miệng chữ O… khi cô nhìn thấy những kẻ đứng trước mặt mình….
Vậy… ĐÓ LÀ AI???
Bơ phờ hồi lâu, cô chợt tỉnh. Mấy kẻ đó… chẳng phải là… CẢNH SÁT…???
Một người trong đám đó đi lên phía trước, tự giới thiệu tên tuổi rồi nói:
- Chào cô, xin hỏi cô có phải là… Con gái nhà này không???
- Là tôi - Amaya sau vài phút bang hoàng thì lấy lại được bình tĩnh.
- Vậy hãy đi theo chúng tôi, còn vài nghi vấn chúng tôi cần phải điều tra.
- Như là??? - Cô nói với ánh mắt đáng sợ nhìn tên cảnh sát.
- Như là tính cách hay những gì liên quan đến gia đình cô.- Tên kia nghiêm nghị.
Amaya cô ko để tâm, lặng lẽ đi theo viên cảnh sát.
Người dân nhìn vào, thầm rủa cô, mọi người bắt đầu nói xấu về cô, tin được lan nhanh….
Mấy ngày sau…
Amaya trở lại việc học. Cả trường nhìn thấy cô đều nhốn nháo. Cậu cũng nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, lẳng lơ, trên môi đột nhiên nở lên 1 nụ cười khẩy. Bắt gặp thái độ ấy của người mình yêu, cô chợt rơi nước mắt, chạy đi…
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Bên kia hàng rào, Amaya lén lút nhìn cậu thân mật với hoa khôi của trường… đau đớn, tuyệt vọng…nhớ lại thái độ của cậu hồi nãy mà KHÓC ….
Nhưng… Tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt… Mà là một nụ cười lạnh ngắt đến vô tình…
----------------------------------------------- Hết chap 6---------------------------------------
_Chihiro_
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Sau buổi gặp mặt chẳng có gì tốt lành đó, Amaya cố gắng để trở về cuộc sống cũ… lạnh lẽo… cô đơn… coi như nỗi đau chưa từng tồn tại…
Buổi sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, VSCN như thường lệ rồi ăn sang. Hôm nay là Chủ nhật nên cô có vẻ thoải mái và thư giãn trên chiếc ghế sofa. Đang xem tivi, cô chợt nghĩ mông lung…
" Nếu còn bố mẹ… thì họ sẽ làm gì nhỉ???''
Đến đây, nước mắt cô chợt tuôn rơi… Nhưng chỉ vài 3-4 giọt vội tắt ngấm. Mái tóc hồng rủ xuống… che đi đôi mắt đang đỏ ngầu vì giận dữ… TRẢ THÙ… TA SẼ TRẢ THÙ…
Kẻ đã cướp đi những người thân quan trọng nhất, cái lòng tự trọng đáng quý kẻ đó cũng vứt đi mất. Cô ước… Mọi việc chỉ là 1 giấc mơ…
Bị tuyệt tình đến nảy sinh căm hận trong lòng, Amaya với lấy con dao trên bàn và nhìn nó hồi lâu, ngẫm nghĩ lại…
1 phút sau…
Reng reng…
Amaya thả lỏng con dao làm nó rơi xuống đất, chạy ra mở cửa…
… Mắt chữ A, miệng chữ O… khi cô nhìn thấy những kẻ đứng trước mặt mình….
Vậy… ĐÓ LÀ AI???
Bơ phờ hồi lâu, cô chợt tỉnh. Mấy kẻ đó… chẳng phải là… CẢNH SÁT…???
Một người trong đám đó đi lên phía trước, tự giới thiệu tên tuổi rồi nói:
- Chào cô, xin hỏi cô có phải là… Con gái nhà này không???
- Là tôi - Amaya sau vài phút bang hoàng thì lấy lại được bình tĩnh.
- Vậy hãy đi theo chúng tôi, còn vài nghi vấn chúng tôi cần phải điều tra.
- Như là??? - Cô nói với ánh mắt đáng sợ nhìn tên cảnh sát.
- Như là tính cách hay những gì liên quan đến gia đình cô.- Tên kia nghiêm nghị.
Amaya cô ko để tâm, lặng lẽ đi theo viên cảnh sát.
Người dân nhìn vào, thầm rủa cô, mọi người bắt đầu nói xấu về cô, tin được lan nhanh….
Mấy ngày sau…
Amaya trở lại việc học. Cả trường nhìn thấy cô đều nhốn nháo. Cậu cũng nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, lẳng lơ, trên môi đột nhiên nở lên 1 nụ cười khẩy. Bắt gặp thái độ ấy của người mình yêu, cô chợt rơi nước mắt, chạy đi…
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Bên kia hàng rào, Amaya lén lút nhìn cậu thân mật với hoa khôi của trường… đau đớn, tuyệt vọng…nhớ lại thái độ của cậu hồi nãy mà KHÓC ….
Nhưng… Tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt… Mà là một nụ cười lạnh ngắt đến vô tình…
----------------------------------------------- Hết chap 6---------------------------------------
_Chihiro_
/8
|