12.1
Đêm đó sau khi chơi trò chơi, hai người lần lượt rửa mặt chải đầu qua loa rồi Diêu Viễn đi thẳng vào phòng ngủ của bố mẹ. Phòng này cô vẫn quét tước thường xuyên, vô cùng gọn gàng sạch sẽ cho nên chỉ cần trải đệm giường là có thể ngủ được.
Giang An Lan thì vào phòng Diêu Viễn nghỉ ngơi. Gian phòng không lớn có giường cùng bàn làm việc, gần cửa sổ bày một chiếc sô pha nhỏ màu vàng nhạt, bên cạnh là giá sách. Giang An Lan đứng dậy đi tới, lướt qua những cuốn cô từng đọc, [ Thế Thuyết Tân Ngữ ] [ Cỏ Dại ] [ Tuân Sinh Bát Tiên ] [ Trăm Năm Cô Đơn ] [ Tình Yêu Mùa Sen Đầu Hạ ]… Giang An Lan cầm khung ảnh đặt trên giá sách lên, bên trong là một tấm ảnh chụp đã cũ, nhà ba người, bố bế con gái 7-8 tuổi, mẹ bên cạnh đang hôn lên gò má cô bé, dáng vẻ hạnh phúc yên vui.
Anh vốn luôn cho rằng lần đầu tiên gặp cô là đại học năm thứ tư, buổi tối anh bị choáng khi lái xe, nhưng hóa ra không phải.
Vào đêm Diêu Viễn rời Bắc Kinh về Giang Nính, Giang An Trình gọi cho anh một cú điện thoại, “Anh gửi mấy thứ vào email, ông bảo anh tra, nhưng anh nghĩ nên để em xem trước.”
Việc ông điều tra về đối tượng kết giao của cháu anh không hề lấy làm bất ngờ, điều khiến anh thực sự cảm thấy ngoài ý muốn lại là thứ anh đọc được trong mail.
Tư liệu ngay đầu tiên chính là về một cặp vợ chồng đã qua đời mười bảy năm trước, người đàn ông tên Diêu Quốc Hoa, người phụ nữ là Thái Phân. Anh không quen biết gì Diêu Quốc Hoa, Thái Phân cũng vậy, nhưng khi biết mười mấy năm trước hai người này là vì sự cố ngoài ý muốn do chính chú anh, Giang Văn Hàn tạo thành mà qua đời, khi anh thấy ảnh chụp con gái của Diêu Quốc Hoa đính kèm trong tư liệu thì mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra thấm ướt cả lòng bàn tay.
Năm ấy anh 11 tuổi, chữa bệnh ở Giang Nính. Lúc đó ông bà nội phần lớn thời gian đều lưu lại Giang Nính cùng anh, người lớn khác trong nhà thỉnh thoảng cũng sẽ tới thăm, mà thời điểm ấy chú anh vừa vặn đang công tác ở Giang Nính, vẫn là quan mới nhậm chức, nhà họ ở Giang Nính giao thiệp rộng cho nên người trong nhà ra ngoài rèn luyện đa số đều chọn thành phố này. Kết quả chú tại chức không được bao lâu thì xảy ra vụ việc, ông anh là người rất cố chấp, thích thể diện, chết đói là việc nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn.
Sau này chú anh ngồi tù, vừa mãn hạn thì ra nước ngoài luôn.
Giang An Lan không dám tin vào mắt mình, lật đi lật lại tài liệu mấy lần.
Nhưng trên đời này đúng là có sự trùng hợp như vậy, khiến anh không thể không cảm thán thiên ý trêu người, thế sự khó liệu.
Anh mơ hồ nhớ được chuyện xảy ra hôm đó, anh cùng bố cũng đến Giang Nính. Mới đầu anh cũng không biết chú nhà mình đâm vào người ta, mà đôi vợ chồng bị đam phải cũng được đưa đến bệnh viện anh đang điều trị để chạy chữa, là sau đó trong lúc vô tình nghe y tá đề cập mới biết được . Bởi vì tò mò, anh len lén chạy ra ngoài xem thì thấy ngoài cửa phòng bệnh kia, bác và bố anh đều có mặt. Hôm đó không ít người khóc, trong đó có một cô bé bị người ta giữ lại không cho ôm lấy thi thể kia, anh chỉ mới kịp vội vội vàng vàng nhìn thoáng qua đã bị y tá sau lưng nhìn thấy đưa đi chỗ khác. Anh nghe được trên hành lang có người nói: “Đáng thương quá, chết cả rồi.”
Bên kia đầu dây Giang An Trình lại nói: “Cũng sắp sang năm mới rồi, phỏng chừng 2 ngày này chú sẽ về nước đấy.”
“Em biết rồi.” Giang An Lan cúp máy, anh nghĩ, tình huống này thật sự là hỏng bét.
Ông trời thật giỏi trêu ngươi, chú anh hại chết cha mẹ cô, anh thì lại được cô cứu. Anh yêu cô, giờ cũng dần dần chiếm được trái tim cô rồi thì lại mọc ra thứ chuyện này đây.
Lúc này Giang An Lan nhìn bức ảnh trên tay, khẽ thở dài một tiếng, “Nếu em biết được, sẽ đối diện với anh thế nào đây?”
Sáng sớm hôm sau, Diêu Viễn vừa ngủ dậy đã nghe thấy chuông cửa réo vang, cô không khỏi kinh ngạc, ai mà đến náo sớm vậy?
Cô khoác thêm áo vào đi ra mở cửa, người đứng ngoài càng khiến cô giật mình không thôi, “Trần Đông Dương?”
Trần Đông Dương mỉm cười nói: “Mình có việc gần đây, nhớ ra nhà cậu hình như ở ngay trong tiểu khu này liền hỏi thăm một chút rồi tìm đến đây .”
“Ặc, vậy à?” Diêu Viễn lời này là thuận miệng đáp lại, kết quả lại làm cho đối phương lúng ta lúng túng ‘khụ’ một tiếng, “Không mời mình đi vào ngồi một chút sao?”
Kỳ thật Diêu Viễn vẫn luôn cảm thấy mình cùng Trần Đông Dương chỉ là quen biết sơ sơ, có điều cứ dùng dằng trước cửa như vậy cũng không phải cách, “Mời vào, khụ khụ!” Cô ho thật.
“Cậu bị cảm sao?”
Diêu Viễn ừm một tiếng.
Trần Đông Dương theo cô đi vào nhà, nhìn quanh bốn phía trang hoàng bố trí thực ấm áp, tầm mắt cuối cùng quay lại trở lại trên người Diêu Viễn, thấy cô muốn vào bếp rót nước thì vội nói: “Mình không cần uống gì đâu, cậu đừng khách sáo. Diêu Viễn, mình chỉ đến thăm cậu chút thôi.”
Lời này nói có chút bộc trực, ít nhất thẳng thắn hơn lời dạo đầu trước đó nhiều, còn so với câu vị bạn học cũ này nói lần trước “Nếu chưa có bạn trai, cậu thấy mình thế nào?” thì đương nhiên là không bằng. Diêu Viễn đối với chuyện tình cảm tương đối bị động, đây là vấn đề về tính cách, đừng thấy cô đối với ai cũng thân thiện mà lầm, bạn thâm giao của Diêu Viễn không nhiều, cho nên thái độ của cô đối với Trần Đông Dương trước giờ vẫn luôn dừng lại ở mức xã giao, không thất lễ, cũng tuyệt đối sẽ không làm cho người ta có suy nghĩ sai lệch.
Diêu Viễn không khỏi nghĩ tới mình chỉ đối đãi đặc biệt với Giang An Lan cũng là bởi vì người nào đó quá mức “Chủ động”, sấm rền gió cuốn mà đụng mặt, kết hôn trong game, gặp nhau, yêu đương… Trong khi cô còn chưa kịp làm rõ mạch suy nghĩ, trái tim đã không có chí tiến thủ thủ mà sinh ra địa chấn .
Tại sao cứ phải là anh nhỉ? Về vấn đề này, Diêu Viễn nghĩ rất lâu, nhưng vẫn cứ như cũ tìm không ra nguyên nhân, chỉ là cảm thấy từ khi bắt đầu tiếp xúc với anh tới nay, mình vẫn luôn vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Về phần Trần Đông Dương, thực ra Diêu Viễn cũng thấy rất khó hiểu, hồi đại học hai người cũng không giao lưu gì mấy, hai năm sau gặp lại lại đột nhiên nảy ra hứng thú với cô rồi? Còn không đợi cô mở miệng, Trần Đông Dương đã nói: “Diêu Viễn, lần trước cậu nói với mình là kết hôn rồi, nhưng bạn đại học Lý Tiểu Nguyệt nói cũng không nhận được tin tức này, có phải bởi vì lần đó mình nói muốn cùng cậu thử xem, cậu cảm thấy đột ngột nên mới tìm cớ…”
Lúc này cửa phòng Diêu Viễn bật mở, người đàn ông ngáp dài đi ra, mắt còn chưa mở hết hỏi: “Tiểu Viễn, ai mà sáng sớm đã đến làm phiền nhà người ta đi ngủ vậy ?”
Diêu Viễn: “…”
Trần pháo xịt: “…”
Trần Đông Dương cuối cùng xấu hổ, mặt xám như tro rời đi.
Nhìn người trước mặt chỉ mặc quần dài, nửa trên để trần, tóc có chút loạn nhưng ánh mắt lại rất thanh tỉnh, Diêu Viễn hỏi: “Anh không lạnh à?”
Soái ca chân dài Giang An Lan chép miệng, quay người đi về phòng.
Diêu Viễn không nói gì, vị đại thần này vừa rồi tuyệt đối là cố ý tác quái!
Trở về phòng, Giang An Lan dựa vào cửa ngửa cổ thở hắt ra, lẩm bẩm: “Mẹ, thật sự là loạn trong giặc ngoài.”
Tối qua Giang An Lan hầu như cả đêm trằn trọc, suy xét cả một buổi tối, anh muốn cùng cô kết hôn trong hiện thực, như vậy chuyện cũ năm xưa này anh nhất định phải thẳng thắn, bởi vì không có cách nào giấu diếm được cả đời, nhưng trước mắt anh thật sự không có đủ lòng tin đem nó nói ra miệng, thậm chí là vô cùng vô cùng hãi, sợ vừa nói ra thì đến khả năng tiếp tục bên nhau cũng không còn. Cho nên cuối cùng anh quyết định vẫn nên cân nhắc kỹ hơn, tạm thời về Bắc Kinh trước suy nghĩ mới có thể cam đoan mình không bị vứt bỏ.
Nhưng Giang An Lan như thế nào cũng không tưởng tượng được sự tình lại bại lộ nhanh đến vậy.
Ngay lúc anh còn đang vừa mặc quần áo vừa tỉ mỉ nghĩ sâu tính kỹ trong phòng, Diêu Viễn nhận được điện thoại của chị họ, giọng Diêu Hân Nhiên có chút trầm trọng, cũng có chút do dự, “Giang An Lan có phải đang ở chỗ em không?”
“Ừ.”
Diêu Hân Nhiên bên kia lưỡng lự một hồi lâu mới lại nói: “Đêm qua sau khi em cùng hắn logout, Ngạo Thị Thương Khung, cũng chính là Lý Cao trong lúc vô tình nói tới gia đình sếp hắn, ông hắn là đại nhân vật rất có mặt mũi ở Bắc Kinh, Giang Nguyên. Giang Nguyên có thể em không nhớ được, nhưng Giang Văn Hàn em nhất định không quên phải không? Cha hắn cũng tên là Giang Nguyên, cũng làm lãnh đạo ở Bắc Kinh. Chị lúc đầu hoài nghi cũng cảm thấy không thể tin được, nghĩ tới khả năng chỉ là trùng tên cho nên nhờ bạn trong ngành tra giúp, vừa rồi cậu ta gửi tin nhắn cho chị… Tiểu Viễn, ông của Giang An Lan chính là bố của Giang Văn Hàn, Giang Văn Hàn hẳn là chú của Giang An Lan. Tiểu Viễn, em có đang nghe không đấy?”
Giang Văn Hàn, Giang Văn Hàn… Người đâm chết cha mẹ cô.
Cái tên này vẫn luôn chôn dấu trong đoạn ký ức đen tối nhất của Diêu Viễn, một khi chạm đến, trí nhớ lại vận hành, theo cùng đó chính là tuyệt vọng vô tận cùng đau đớn khôn xiết.
“Người nhà của Diêu Quốc Hoa, Thái phân, xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức .”
“Con trai, con dâu đáng thương của tôi, ông trời ơi, sao ông không mang bà già sắp vào quan tài này đi? Cháu gái tôi mới 8 tuổi mà…”
Diêu Viễn cảm thấy đầu óc cứ ong ong, những lời tiếp sau đó cô không nghe nữa, trên thực tế là nghe không vào, giống như bị ù tai vậy.
Giang Nguyên, Giang Văn Hàn, Giang An Lan…
Diêu Viễn nhìn thấy cửa phòng mình bật mở, người nọ đi ra nhìn thấy cô đứng ngơ ngác liền hỏi: “Em sao vậy?”
Anh nhìn cô rất lâu, tay cô bóp chặt điện thoại đến đau nhức.
“Sư huynh, anh biết Giang Văn Hàn sao?”
Giang An Lan sắc mặt nháy mắt đại biến, anh muốn đi về phía cô, lại bị cử động lui về sau một bước của Diêu Viễn khiến cho không dám lại gần nữa. Anh nhắm mắt lại, nói: “Anh đi nấu ít cháo, chờ em ăn sáng xong chúng ta nói chuyện tiếp, được không?”
Diêu Viễn không thể hiện được biểu cảm gì trên mặt, chỉ lắc lắc đầu, “Anh đi đi.”
Giang An Lan cau mày nhìn cô, “Tiểu Viễn…”
Diêu Viễn mệt mỏi ngắt lời, nhưng thật sự không nỡ nhẫn tâm nói lời cay nghiệt, “Sư huynh, về quan hệ của chúng ta, chúng ta mỗi người tự xử lý, bây giờ, anh đi đi.”
Giang An Lan cuối cùng gật đầu, “Được.” sau đó nhàn nhạt nói tiếp, “Anh chờ em.” Một câu “Anh chờ em” này còn có ý không cho phép mọi chuyện chấm dứt ở đó.
Giang An Lan đi rồi.
Diêu Viễn vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, mắt đỏ bừng.
Ngày cha mẹ qua đời, chính là ngày cô đau khổ nhất. Cô mơ hồ biết có khả năng không cứu họ về được, cô úp mặt vào cửa thủy tinh bên ngoài một bước cũng không dám rời, một khắc cũng không ngừng cầu xin Thượng Thiên Bồ Tát, cầu bọn họ đừng mang người thân của cô đi. Nhưng cuối cùng mẹ đi rồi, không tới một giờ, bố cũng đi theo.
Giang Văn Hàn hại chết bố mẹ của mình rồi.
Giang An Lan biết từ bao giờ?
Vì sao anh lại giấu cô?
Anh tiếp cận cô là vì cái gì? Chẳng lẽ biết cô vì người nhà anh mới trở thành cô nhi nên thương hại?
Nhưng anh là người nếu quả thật chỉ vì thương hại sẽ không tốn công tốn sức với cô như vậy…
Nhưng mà… mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì, hiện tại đều đã không quan trọng. Cô không thể gào khàn giọng đi chất vấn anh, bài xích anh, nhưng cũng không có cách nào lại tâm bình khí hòa mà ở bên anh được nữa, tạm thời cứ như vậy đi.
Nhưng vì sao lại khổ sở như vậy?
Ngẫm lại một giờ trước rõ ràng còn đang tươi cười, hiện tại lại muốn khóc.
Cuộc đời này thật trớ trêu.
Lúc Diêu Hân Nhiên đến, Diêu Viễn ở trong phòng bếp đang chuẩn bị đun nước, lại cầm bình nước đứng yên như tượng không nhúc nhích.
Diêu Hân Nhiên tiến lên đón lấy bình nước, không khỏi thở dài, năm đó cô chú qua đời con bé 8 tuổi cũng là như vậy, lẻ loi mà đứng cũng không rên một tiếng. Diêu Hân Nhiên mở vòi, rót đầy nước rồi đặt lên bếp, sau đó lôi em ra ngoài, “Chúng ta vào phòng khách ngồi một chút.”
“Chị, chị nói xem anh ấy tại sao lại muốn cùng em bắt đầu? Rõ ràng quan hệ phức tạp như vậy…” Diêu Viễn âm thanh khô khốc, mặt mũi bi thương.
Thấy em họ như vậy, Diêu Hân Nhiên vốn hoạt ngôn lại không biết phải nói gì, cô không có ý định chia rẽ con bé và Giang An Lan, nhưng cô nếu đã biết chân tướng thì không thể giấu Diêu Viễn được.
Diêu Hân Nhiên gượng ép mở miệng: “Kỳ thật kẻ gây chuyện là chú của hắn, Giang An Lan cũng không phải là tòng phạm, em cần gì phải chụp ‘Tội liên đới’ lên đầu hắn? Hơn nữa nói không chừng việc này trước đó hắn cũng không biết chuyện thì sao?”
“Anh ấy biết, anh ấy nhạy bén thế nào chứ? Mà đã biết bố mẹ em là do chú mình đâm chết, anh ấy sao còn có thể… Còn có thể mang em về nhà, gặp người nhà anh ấy, vác bộ mặt cười đi qua đi lại hỏi han trò chuyện chứ…”
Diêu Hân Nhiên nghe đến đây cũng chỉ đành yên lặng đi rót cho em cốc nước, nấu bát cháo. Diêu Viễn không ăn được đến miếng thứ hai, Diêu Hân Nhiên thấy cô tinh thần thật sự không tốt cũng không miễn cưỡng, chỉ khuyên cô về phòng nghỉ ngơi.
Diêu Viễn vừa vào phòng mình, nhìn thấy chăn gối được gấp cẩn thận lại bần thần hồi lâu.
Bên ngoài Diêu Hân Nhiên không có việc gì, nhưng lại không yên tâm rời đi, liền vào thư phòng mở máy tính.
Tùy tiện lên weibo một lát, nghĩ đến cục diện trước mắt lại thấy bực bội.
Tuy rằng chuyện này là do cô bới móc ra, nhưng Diêu Hân Nhiên vẫn cảm thấy hoang đường, Giang An Lan thế nhưng lại là người nhà của Giang Văn Hàn.
Em họ cô rốt cuộc là kiếp trước tạo nghiệt gì, mới có thể xui xẻo như vậy?
Càng nghĩ càng phát hỏa.
Loại chuyện này nếu đặt trong phim truyền hình, có khi còn có thêm cả tình tiết trả thù ấy chứ.
Diêu Hân Nhiên thấy biểu tượng [ Thịnh Thế ] trên desktop liền click vào. Bách Hoa Đường bọn họ đang cùng Thiên Hạ Bang tán phét rất high trên kênh đồng minh.
Bảo Bối Ngoan: “A Di ca, nếu ta gả cho huynh huynh có thể cam đoan hôn lễ của chúng ta cũng xa hoa như bang chủ cùng Đại tẩu không? Đương nhiên không được thần tốc như họ!”
A Di: “Hoàn toàn có thể!”
Tẩu Na Thị Na: “Bảo Bối đừng gả cho hắn, ca mới có tiền, gả cho ca đi!”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Tẩu Na, hôm trước ngươi không phải nói mình nghèo đến trên răng dưới hàng họ rồi? Còn có tiền sao? Cưa bom vừa thôi!”
Huyết Sa: “Muốn gả thì phải gả cho người như bang chủ ấy, mà nói thực ra đại khái trong game này là hết lượt rồi…”
Bảo Bối Ngoan: “Nước mắt lưng tròng, thật hâm mộ Đại tẩu!”
Hoa Khai: “Huuu, cùng hâm mộ.”
Tẩu Na Thị Na: “Tối qua lão Đại cùng Đại tẩu lại làm trò cùng nhau logout gì gì đó …”
Diêu Hân Nhiên nhìn không nổi nữa : “Được rồi, chuyện của người khác các ngươi bàn tán hăng say như vậy làm quái gì?”
Tẩu Na Thị Na: “Ái da, Thủy bang chủ online rồi!”
Bảo Bối Ngoan: “Thủy tỷ tỷ, ngươi là chị của Đại tẩu, lão Đại cùng Đại tẩu khi nào thì kết hôn thật vậy? Chúng ta muốn kẹo cưới!”
Diêu Hân Nhiên: “Ta nói này, xin mọi người đem mạng ảo cùng hiện thực tách biệt ra chút đi.”
Diêu Hân Nhiên nói xong liền thoát ra, nghĩ một phen cuối cùng lại login gửi tin nhắn cho Ôn Như Ngọc: “Phiền ngươi nói với người trong bang một tiếng, về sau ít bát quái đi. Mà kỳ thật nói cũng không sao, đằng nào con bé có lẽ cũng sẽ không chơi nữa.”
Ôn Trừng bên kia thấy có gì đó không ổn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, về sau em ta đại khái sẽ không chơi [ Thịnh Thế ] nữa.”
“Có liên quan đến Giang thiếu à?” Ôn Trừng rất cảnh giác.
“Ngươi nói xem?” Diêu Hân Nhiên lười không muốn nói thêm.
12.2
Khi Giang An Lan bước ra sân bay thì tài xế đã đậu xe chờ bên ngoài, anh vừa ngồi lên xe liền nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt rất khó nhìn, đôi môi trắng bệch.
Anh vừa xuống máy bay, mở di động ra liền nhận được điện thoại của Giang An Hoành nói hôm nay chú về nhà, nếu anh không có chuyện gì quan trọng thì cố gắng sắp xếp về tổ trạch ăn bữa tối khiến Giang An Lan bật cười, hiện giờ chuyện quan trọng nhất của anh đều đã bung bét cả rồi còn gì?
Giang An Lan day day huyệt Thái Dương trong khi tài xế dừng đèn đỏ. Anh nhìn khung cảnh ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, nhiều người như vậy, nhiều khả năng như vậy, thế mà bọn họ lại gặp nhau để có ngày hôm nay. Có nghiệt duyên thì cứ có nghiệt duyên đi, nhưng vì sao anh lại là người phải trả giá cho lỗi lầm kia?
Vì cứ nhớ mãi không quên lại không muốn phải đau khổ, không muốn thở dài, không muốn cảm thấy mình bất lực, anh đã phải chờ bao nhiêu năm?
Diêu Viễn về nước, vì không muốn làm cô sợ anh bận rộn thế nào cũng phải bỏ ra bao nhiêu công sức mà chơi điện tử, chỉ dám tiếp xúc thông qua internet, kềm chế tính tình từng bước từng bước đến gần cô.
Đang trong cơn bức bối Giang đại thiếu gia lại nhận được tin nhắn của Ôn Trừng: “Cậu cùng Đại tẩu làm sao vậy? Chị họ cô ấy nói tẩu tử về sau có thể sẽ không chơi [ Thịnh Thế ] nữa.”
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, ngoại trừ Diêu Viễn anh cực ít khi có đủ kiên nhẫn để nhắn tin, nhưng lần này là ngoại lệ: “Không sao.”
Bọn họ không sao.
Đúng vậy, mặc dù hiện tại xảy ra chút vấn đề, nhưng về sau cũng sẽ không sao hết.
Đã đến nước này, cho dù có phải xới tung hết lên, có mang danh bội tín bạc ước, anh cũng không cho phép làm sao.
Vị đại thần này một khi đã để tâm vào chuyện vụn vặt thì phải nói là hắc ám đến mức “Tam quan bất chính*” rồi.
(Nhân sinh quan, Giá trị quan, Thế giới quan méo mó, tư duy sai lệch, ý nói anh nhà có khuynh hướng rất khủng bố =)) )
Chập tối hôm đó, Giang Văn Hàn cũng được đón về từ sân bay, hành lí không nhiều, chỉ có độc một chiếc va li do tài xế đi sau kéo. Ông đến phòng khách trước, ở đó ông bà Giang, còn có Giang Văn Quốc, Giang An Hoành,… đang chờ.
Giang Văn Hàn đã 45 nhưng trông hoàn toàn không có vẻ đã già, ngược lại khoác trên mình áo măng tô dài khí chất vẫn vô cùng tao nhã.
Đầu tiên người nọ thỉnh an cha mẹ đang ngồi chính giữa sô pha khiến mắt bà Giang hồng lên, sau đó nhìn Giang Văn Quốc chào một tiếng “Anh” .
Giang Văn Quốc hơn 50 tuổi, mi mục rất giống Giang lão tiên sinh, ngay cả năng lực thủ đoạn cũng vậy. Hiện đã ở vào địa vị cao, ông trầm ổn đáp một tiếng, theo sau nói: “Anh hai chú kinh doanh ở nước ngoài bận quá, lễ mừng năm mới năm nay không về được, chú thay nó ở nhà thêm vài ngày đi.”
Giang Văn Hàn gật đầu, trong lòng không khỏi cười khổ. Anh em bọn họ ba người chỉ có ông là chẳng có thành tựu gì, thậm chí còn là một vết nhơ của gia tộc.
Mà mỗi lần ông nhìn mấy đứa nhỏ hậu bối đều không ngăn nổi cảm giác già nua.
Anh cả Giang Văn Quốc có nhiều con nhất, hai trai hai gái, trưởng tử Giang An Hoành từ năm 30 tuổi đã thành gia lập nghiệp, vợ cũng là hậu nhân của danh môn. Thứ tử Giang An Trình vào hệ thống công an, chỉ cần tôi luyện thêm mấy năm là có thể thăng chức. Hai con gái ngày xưa do Giang lão gia làm chủ cho Giang Văn Quốc nhận nuôi con mồ côi của liệt sĩ, hiện giờ cũng đều trở thành rường cột nước nhà. Anh hai Giang Văn Hoa cũng có hai con trai, con lớn Giang An Lan từ nhỏ đã rất thông minh, cháu trai cha già sủng nhất chính là thằng bé. Thứ tử Giang Kiệt thì ông chưa gặp bao giờ. Giang Văn Hàn nhìn qua một lượt, khi tầm mắt trở lại trên người cha già thì ông Giang mở miệng, giọng điệu nghiêm khắc, “Có phải nhìn mấy đứa nhỏ bây giờ đều đã lớn lên thành tài, sự nghiệp thành đạt, lại sinh mặc cảm trưởng bối phải không?”
Bà Giang cau mày, “Ông đừng sinh chuyện nữa, chẳng mấy khi con nó mới về.”
“Bà cũng biết là chẳng mấy khi? Tôi thấy nó rõ là cho tổ trạch Giang gia như cái nhà trọ .” Giang lão tiên sinh sắc mặt vẫn không đẹp mắt, Giang Văn Quốc cũng vội trấn an vài câu, nhưng Giang Văn Hàn dường như đối với châm chọc khiêu khích của bố đã thành quen rồi, nghe xong những lời này sắc mặt cũng không thay đổi một chút.
Giang An Lan nhìn một màn này, đứng lên trước bình thản nói: “Ăn cơm đi, con đói .” Sau đó dẫn đầu đi về phía phòng ăn. Giang An Trình cũng đứng lên theo, “Ông nội bà nội, ăn cơm thôi, đồ ăn nguội rồi không ngon nữa đâu.”
Giang lão tiên sinh nhìn Giang An Lan đã bảo dì giúp việc mang thức ăn lên, rốt cục lắc lắc đầu, nói một tiếng “Ăn cơm”.
Trên bàn ăn bầu không khí dịu đi nhiều, nhưng Giang lão gia vẫn không chịu nói chuyện với con trai út, Giang Văn Hàn cũng rất hiểu chuyện chỉ tán gẫu cùng mẹ, anh cả và mấy đứa cháu.
“An Lan, gần đây sức khỏe thế nào?”
Giang An Lan là người ít nói nhất trong đám vãn bối, nhưng lại cực kỳ thông minh. Giang Văn Hàn còn nhớ mười mấy năm trước kèm cặp mấy đứa làm bài tập, chỉ có tiểu Ngũ là không cần ông phải tiêu tốn quá nhiều thời gian bởi vì bất luận vấn đề gì, chỉ cần nói một lần là thằng bé hiểu ngay, cho dù mới đầu không rõ nhưng chỉ cần cho nó vài phút, thằng bé tuyệt đối có thể thông suốt được.
Giang An Lan hôm nay dạ dày không thoải mái, ăn uống tự nhiên cũng không mấy dễ chịu, nhưng trước mặt trưởng bối vẫn không muốn thất lễ, kể cả khi vị trường bối này hại anh hiện giờ rơi vào báo động, “Không có vấn đề gì ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giang Văn Hàn nói, “Chú mới quen một bác sĩ là chuyên gia về bệnh đường hô hấp, khi nào cháu đến Mĩ có thể…”
Giang lão gia trách mắng: “Trung Quốc không có thầy thuốc tốt hay sao? Lại còn phải chạy ra nước ngoài khám bệnh!”
Giang Văn Quốc cũng nói: “Bệnh của An Lan chủ yếu cần điều dưỡng, Tây y không thích hợp đâu.”
Giang An Lan ăn nửa bát cơm, thật sự không nuốt được nữa đành buông bát đũa xuống, nói: “Ông, đêm nay cháu qua nhà bên kia, xin phép đi trước .” Anh đứng dậy đi đến bên người bà, khom lưng nói, “Bà, cháu về đây.”
Bà Giang giữ chặt tay cháu trai, “Tiểu Ngũ, ăn no chưa? Bà thấy cháu mới gẩy đũa mấy cái thôi mà.”
“Cháu no rồi.”
Giang lão gia quan tâm nói: “Vậy bảo tài xế đưa về.”
Giang An Lan đứng thẳng dậy, gật đầu, “Vâng.” Anh cũng không phải tỏ thái độ gì với chú mình, về sớm chẳng qua là vì tâm tình không tốt mà thôi.
Lúc Giang An Lan chuẩn bị lên xe, Giang An Trình cũng đi ra, anh cau mày nói: “Còn có chuyện gì sao?”
“Đi uống một ly đi?”
Giang An Lan ngồi trên xe Giang An Trình tới một quán bar, vừa ngồi xuống không bao lâu liền có vài cô gái đến chào hỏi. Giang An Trình nhất loạt trả lời: “Đang đợi bạn.” Trong đó một cô lớn mật nói: “Trước khi bạn gái các anh đến, cùng em uống một ly đi?”
Giang An Lan phiền lòng nói thẳng: “Tôi kết hôn rồi.”
“Vậy trước khi vợ anh đến chúng ta uống một ly nhé?”
Giang An Trình thấy em họ sắc mặt loáng một cái trở nên khó nhìn, không thể không lấy ra giấy tờ chứng nhận cho cô gái trẻ xem, “Xin lỗi, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ.”
Đối phương vừa thấy là cảnh sát cũng không dám làm càn nữa, thản nhiên tránh ra .
Giang An Trình quay sang nhìn em, “Cậu kết hôn lúc nào?”
Giang An Lan cửa đầu uống một hớp rượu, hỏi ngược lại: “Anh khi nào thì về?”
“Về chỗ nào?”
Giang An Lan cau mày hừ một tiếng, Giang An Trình nói: “Ai, thằng ranh này tính tình thật đúng là trước sau như một, chẳng có tí tẹo kiên nhẫn nào. Ngày mốt về, muốn cùng đi sao?”
“Mai em qua đó rồi.”
“Chuyện kia bạn gái cậu biết rồi? Hai người chiến tranh rồi?”
Giang An Lan không hề lên tiếng, nhưng tâm trạng tồi tệ hiện hết lên mặt.
Giang An Trình nói: “Nếu cần gì cứ nói một tiếng, chỗ anh em anh nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.”
“Không cần.” Giang An Lan lại uống một hớp rượu, “Đây là chuyện của em, em và cô ấy.”
Diêu Viễn ngủ một mạch đến 8 giờ tối mới dậy, tinh thần khôi phục không ít. Diêu Hân Nhiên vẫn luôn ở trong thư phòng xem TV, nghe thấy bên ngoài có âm thanh mới tắt đi đi ra. Diêu Viễn vừa thấy được gương mặt đầy lo lắng cùng quan tâm của chị họ thì miễn cưỡng cười cười, nói: “Đói quá.”
Diêu Hân Nhiên lập tức đáp: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn.”
Diêu Hân Nhiên lái xe đưa hai người đến một quán ăn nhỏ gọi hai món mặn một món canh, trong lúc chờ đợi thì tán gẫu một lát. Diêu Hân Nhiên biết ý, nói chuyện phiếm không hề mảy may đề cập đến trò chơi cùng với người trong trò chơi. Nhưng cho dù là như thế, Diêu Viễn cũng không thấy tâm tình mình tốt lên chút nào, vẫn luôn dùng tay chống trán, bộ dáng không tập trung. Cô kêu đói chẳng qua là để Diêu Hân Nhiên không hỏi thêm gì nữa, kỳ thực ngủ một giấc dậy cũng không có gì thay đổi, còn nhắc gì đến tâm tư nói chuyện phiếm?
Khi đồ ăn lục tục được mang lên, điện thoại Diêu Viễn đặt trên bàn reo một tiếng, là tin nhắn, cô mở ra xem thì thấy người gửi chính là Giang An Lan. Đầu óc Diêu Viễn trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Anh nói: “Em còn muốn xử lý đến bao giờ nữa? Anh chờ đợi thật buồn bực.”
Diêu Viễn nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, hồi lâu không nói gì. Cô sở dĩ nói “Về quan hệ của chúng ta, chúng ta mỗi người tự xử lý đi” chẳng qua là bởi không nỡ trở mặt vô tình nói hẳn ra nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng, còn có gì để bàn đâu?
Mà nếu như anh có khó chịu mười phần, thì cô chính là vạn phần khổ sở.
Cô cuối cùng cũng xem như được thể nghiệm thế nào là bị vận mệnh sờ gáy, mà một cái sờ này đã khiến cô đau tới không gượng dậy nổi. Diêu Viễn nghĩ tới đây không khỏi cười mỉa, loại thời điểm này cô thế nhưng vẫn không quên tự trêu tức bản thân.
Diêu Hân Nhiên thấy cô tắt máy, có chút kinh ngạc, “Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại tắt máy ?”
Diêu Viễn lắc đầu, “Không có gì.”
Diêu Hân Nhiên trầm mặc, sau đó gắp cho Diêu Viễn một ít đồ ăn, “Ăn đi.”
Được một lúc, Diêu Hân Nhiên tìm chủ đề nói: “Lại nói hai ngày trước, có người bạn giới thiệu đối tượng cho chị, thấy cũng thuận mắt liền trao đổi hai ngày, cuối cùng vẫn là thôi quên đi, lại còn phải trả tiền bữa cơm hai hôm đó.”
Diêu Viễn an ủi: “Loại đàn ông này không cần cũng được.”
Diêu Hân Nhiên cau mày, “Là chị đòi trả.”
Diêu Viễn mất hồn mất vía lờ đờ đáp: “À, vậy cái loại đàn bà này không cần cũng được.”
Diêu Hân Nhiên: “…”
Khi đó, Giang An Lan vừa bước vào chung cư mình ở, nhìn căn nhà trống rỗng trong lòng không tài nào dễ chịu nổi mới nhịn không được gửi tin nhắn cho cô.
Anh vào bếp đun nước, uống hai viên thuốc bao tử xong vẫn không thấy cô nhắn lại một từ một chữ nào. Giang An Lan liền cứ như vậy đờ đẫn đứng ở trong phòng bếp mãi mới đi ra, tắm rửa rồi về phòng, ngã lên giường là ngủ luôn.
Tạm thời cô thật sự không muốn để ý đến anh.
Lý Cao sáng sớm đến gõ cửa nhà Giang An Lan, gõ nửa ngày người ở bên trong mới mở.
Giang thiếu gia cả đêm ngủ không ngon, mặt mũi hung thần, “Chuyện gì?”
Lý Cao cười nói: “Đưa bữa sáng đến cho sếp.” Nói xong giơ tay đang cầm sữa đậu nành, bánh quẩy lên.
Phản ứng của Giang An Lan là trực tiếp đóng sầm cửa, Lý Cao vuốt vuốt mũi lại gõ, “Lãnh đạo tôi sai rồi, quên mất lãnh đạo không ăn dầu mỡ ! Lãnh đạo!!!~ Mở cửa đi tôi có việc muốn nói với ngài mà, bởi vì gọi điện ngài tắt máy, cho nên tôi mới không thể không đến gõ cửa, Đại tẩu…” Lời còn chưa nói xong cửa đã lại lần nữa bị kéo ra, Giang An Lan một tay túm cổ Lý Cao đem người lôi xềnh xệch vào, “Cô ấy làm sao?”
Lý Cao kéo tay lãnh đạo xuống, “Khụ khụ, là như thế này, đêm qua tầm tám chín giờ bên chỗ Đại tẩu tuyết rơi rất lớn mà, xong Tẩu Na Thị Na bang chúng ta cũng ở đó, hắn liền cấp tốc gọi điện thoại báo hỉ cho chúng ta nói trời tuyết rơi rồi các kiểu, đến khi gọi cho Đại tẩu…”
Giang An Lan không kiên nhẫn cắt ngang, “Trực tiếp nói cô ấy làm sao!”
Lý Cao nói: “Nghe nói Đại tẩu gặp tai nạn, sáng sớm hôm nay tôi cũng mới biết được, nhưng mà sếp yên tâm, chỉ hỏng xe thôi chứ người không có vấn đề gì.”
Giang An Lan lập tức xoay người cầm áo khoác cùng ví tiền đi ra ngoài, hô hấp có chút loạn. Anh thừa nhận chính mình chưa bao giờ hốt hoảng kích động như vậy.
Lý Cao đi theo phía sau tiếp, “Sếp ra thẳng sân bay phải không? Xe tôi đỗ ngay ở dưới lầu, tôi đưa sếp đi.” Thật đúng là lần đầu tiên gặp lãnh đạo đại loạn, Đại tẩu quả nhiên lực ảnh hưởng bất phàm. Lúc Lý Cao nghĩ như vậy, hắn cũng không biết câu nói đùa vô tâm của mình lại chính là ngòi nổ bất lương khiến sếp cùng Đại tẩu của hắn rơi vào cục diện rối rắm này.
Giang An Lan vừa lên xe liền lập tức sạc điện thoại gọi điện cho Diêu Viễn, kết quả đối phương lại tắt máy.
Lý Cao cầm lái bên cạnh còn cười nói: “Gọi điện thoại cho tẩu tử sao? Giờ này chắc cô ấy còn đang nghỉ ngơi đấy.” Giang An Lan liếc hắn một cái, Lý Cao rất có năng lực quan sát thấy vẻ mặt lãnh đạo không tốt lành gì thì lập tức ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa, chăm chú lái xe, cùng lúc liên hệ với công ty hàng không đặt vé máy bay cho sếp, đến sân bay cũng vô cùng tích cực đi hỗ trợ giải quyết thủ tục lên phi cơ.
Nhưng Giang An Lan trước khi lên phi cơ vẫn quẳng lại cho Lý Cao một câu: “Xử lý cậu sau.” Tối qua Ôn Trừng lại gọi điện thoại nói hiện giờ trong game ai cũng biết anh là con cháu của cán bộ cấp cao Giang Nguyên, chỉ hai ba câu Giang An Lan liền hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra .
Tuy rằng biết vấn đề căn nguyên không nằm ở Lý Cao, hắn cùng lắm chỉ là nhất thời lắm miệng mà thôi, nhưng Giang An Lan đối với việc này ít nhiều vẫn có chút bực dọc, anh vốn tính toán làm đâu chắc đấy, không nói có bao nhiêu phần thắng, nhưng chí ít cũng không đến mức mơ mơ hồ hồ như bây giờ.
Lý Cao lệ rơi đầy mặt mà nhìn theo bong lưng lãnh đạo, không biết mình lúc nào thì phạm vào long nhan rồi, người ta biết điều như vậy mà…
Đêm đó sau khi chơi trò chơi, hai người lần lượt rửa mặt chải đầu qua loa rồi Diêu Viễn đi thẳng vào phòng ngủ của bố mẹ. Phòng này cô vẫn quét tước thường xuyên, vô cùng gọn gàng sạch sẽ cho nên chỉ cần trải đệm giường là có thể ngủ được.
Giang An Lan thì vào phòng Diêu Viễn nghỉ ngơi. Gian phòng không lớn có giường cùng bàn làm việc, gần cửa sổ bày một chiếc sô pha nhỏ màu vàng nhạt, bên cạnh là giá sách. Giang An Lan đứng dậy đi tới, lướt qua những cuốn cô từng đọc, [ Thế Thuyết Tân Ngữ ] [ Cỏ Dại ] [ Tuân Sinh Bát Tiên ] [ Trăm Năm Cô Đơn ] [ Tình Yêu Mùa Sen Đầu Hạ ]… Giang An Lan cầm khung ảnh đặt trên giá sách lên, bên trong là một tấm ảnh chụp đã cũ, nhà ba người, bố bế con gái 7-8 tuổi, mẹ bên cạnh đang hôn lên gò má cô bé, dáng vẻ hạnh phúc yên vui.
Anh vốn luôn cho rằng lần đầu tiên gặp cô là đại học năm thứ tư, buổi tối anh bị choáng khi lái xe, nhưng hóa ra không phải.
Vào đêm Diêu Viễn rời Bắc Kinh về Giang Nính, Giang An Trình gọi cho anh một cú điện thoại, “Anh gửi mấy thứ vào email, ông bảo anh tra, nhưng anh nghĩ nên để em xem trước.”
Việc ông điều tra về đối tượng kết giao của cháu anh không hề lấy làm bất ngờ, điều khiến anh thực sự cảm thấy ngoài ý muốn lại là thứ anh đọc được trong mail.
Tư liệu ngay đầu tiên chính là về một cặp vợ chồng đã qua đời mười bảy năm trước, người đàn ông tên Diêu Quốc Hoa, người phụ nữ là Thái Phân. Anh không quen biết gì Diêu Quốc Hoa, Thái Phân cũng vậy, nhưng khi biết mười mấy năm trước hai người này là vì sự cố ngoài ý muốn do chính chú anh, Giang Văn Hàn tạo thành mà qua đời, khi anh thấy ảnh chụp con gái của Diêu Quốc Hoa đính kèm trong tư liệu thì mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra thấm ướt cả lòng bàn tay.
Năm ấy anh 11 tuổi, chữa bệnh ở Giang Nính. Lúc đó ông bà nội phần lớn thời gian đều lưu lại Giang Nính cùng anh, người lớn khác trong nhà thỉnh thoảng cũng sẽ tới thăm, mà thời điểm ấy chú anh vừa vặn đang công tác ở Giang Nính, vẫn là quan mới nhậm chức, nhà họ ở Giang Nính giao thiệp rộng cho nên người trong nhà ra ngoài rèn luyện đa số đều chọn thành phố này. Kết quả chú tại chức không được bao lâu thì xảy ra vụ việc, ông anh là người rất cố chấp, thích thể diện, chết đói là việc nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn.
Sau này chú anh ngồi tù, vừa mãn hạn thì ra nước ngoài luôn.
Giang An Lan không dám tin vào mắt mình, lật đi lật lại tài liệu mấy lần.
Nhưng trên đời này đúng là có sự trùng hợp như vậy, khiến anh không thể không cảm thán thiên ý trêu người, thế sự khó liệu.
Anh mơ hồ nhớ được chuyện xảy ra hôm đó, anh cùng bố cũng đến Giang Nính. Mới đầu anh cũng không biết chú nhà mình đâm vào người ta, mà đôi vợ chồng bị đam phải cũng được đưa đến bệnh viện anh đang điều trị để chạy chữa, là sau đó trong lúc vô tình nghe y tá đề cập mới biết được . Bởi vì tò mò, anh len lén chạy ra ngoài xem thì thấy ngoài cửa phòng bệnh kia, bác và bố anh đều có mặt. Hôm đó không ít người khóc, trong đó có một cô bé bị người ta giữ lại không cho ôm lấy thi thể kia, anh chỉ mới kịp vội vội vàng vàng nhìn thoáng qua đã bị y tá sau lưng nhìn thấy đưa đi chỗ khác. Anh nghe được trên hành lang có người nói: “Đáng thương quá, chết cả rồi.”
Bên kia đầu dây Giang An Trình lại nói: “Cũng sắp sang năm mới rồi, phỏng chừng 2 ngày này chú sẽ về nước đấy.”
“Em biết rồi.” Giang An Lan cúp máy, anh nghĩ, tình huống này thật sự là hỏng bét.
Ông trời thật giỏi trêu ngươi, chú anh hại chết cha mẹ cô, anh thì lại được cô cứu. Anh yêu cô, giờ cũng dần dần chiếm được trái tim cô rồi thì lại mọc ra thứ chuyện này đây.
Lúc này Giang An Lan nhìn bức ảnh trên tay, khẽ thở dài một tiếng, “Nếu em biết được, sẽ đối diện với anh thế nào đây?”
Sáng sớm hôm sau, Diêu Viễn vừa ngủ dậy đã nghe thấy chuông cửa réo vang, cô không khỏi kinh ngạc, ai mà đến náo sớm vậy?
Cô khoác thêm áo vào đi ra mở cửa, người đứng ngoài càng khiến cô giật mình không thôi, “Trần Đông Dương?”
Trần Đông Dương mỉm cười nói: “Mình có việc gần đây, nhớ ra nhà cậu hình như ở ngay trong tiểu khu này liền hỏi thăm một chút rồi tìm đến đây .”
“Ặc, vậy à?” Diêu Viễn lời này là thuận miệng đáp lại, kết quả lại làm cho đối phương lúng ta lúng túng ‘khụ’ một tiếng, “Không mời mình đi vào ngồi một chút sao?”
Kỳ thật Diêu Viễn vẫn luôn cảm thấy mình cùng Trần Đông Dương chỉ là quen biết sơ sơ, có điều cứ dùng dằng trước cửa như vậy cũng không phải cách, “Mời vào, khụ khụ!” Cô ho thật.
“Cậu bị cảm sao?”
Diêu Viễn ừm một tiếng.
Trần Đông Dương theo cô đi vào nhà, nhìn quanh bốn phía trang hoàng bố trí thực ấm áp, tầm mắt cuối cùng quay lại trở lại trên người Diêu Viễn, thấy cô muốn vào bếp rót nước thì vội nói: “Mình không cần uống gì đâu, cậu đừng khách sáo. Diêu Viễn, mình chỉ đến thăm cậu chút thôi.”
Lời này nói có chút bộc trực, ít nhất thẳng thắn hơn lời dạo đầu trước đó nhiều, còn so với câu vị bạn học cũ này nói lần trước “Nếu chưa có bạn trai, cậu thấy mình thế nào?” thì đương nhiên là không bằng. Diêu Viễn đối với chuyện tình cảm tương đối bị động, đây là vấn đề về tính cách, đừng thấy cô đối với ai cũng thân thiện mà lầm, bạn thâm giao của Diêu Viễn không nhiều, cho nên thái độ của cô đối với Trần Đông Dương trước giờ vẫn luôn dừng lại ở mức xã giao, không thất lễ, cũng tuyệt đối sẽ không làm cho người ta có suy nghĩ sai lệch.
Diêu Viễn không khỏi nghĩ tới mình chỉ đối đãi đặc biệt với Giang An Lan cũng là bởi vì người nào đó quá mức “Chủ động”, sấm rền gió cuốn mà đụng mặt, kết hôn trong game, gặp nhau, yêu đương… Trong khi cô còn chưa kịp làm rõ mạch suy nghĩ, trái tim đã không có chí tiến thủ thủ mà sinh ra địa chấn .
Tại sao cứ phải là anh nhỉ? Về vấn đề này, Diêu Viễn nghĩ rất lâu, nhưng vẫn cứ như cũ tìm không ra nguyên nhân, chỉ là cảm thấy từ khi bắt đầu tiếp xúc với anh tới nay, mình vẫn luôn vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Về phần Trần Đông Dương, thực ra Diêu Viễn cũng thấy rất khó hiểu, hồi đại học hai người cũng không giao lưu gì mấy, hai năm sau gặp lại lại đột nhiên nảy ra hứng thú với cô rồi? Còn không đợi cô mở miệng, Trần Đông Dương đã nói: “Diêu Viễn, lần trước cậu nói với mình là kết hôn rồi, nhưng bạn đại học Lý Tiểu Nguyệt nói cũng không nhận được tin tức này, có phải bởi vì lần đó mình nói muốn cùng cậu thử xem, cậu cảm thấy đột ngột nên mới tìm cớ…”
Lúc này cửa phòng Diêu Viễn bật mở, người đàn ông ngáp dài đi ra, mắt còn chưa mở hết hỏi: “Tiểu Viễn, ai mà sáng sớm đã đến làm phiền nhà người ta đi ngủ vậy ?”
Diêu Viễn: “…”
Trần pháo xịt: “…”
Trần Đông Dương cuối cùng xấu hổ, mặt xám như tro rời đi.
Nhìn người trước mặt chỉ mặc quần dài, nửa trên để trần, tóc có chút loạn nhưng ánh mắt lại rất thanh tỉnh, Diêu Viễn hỏi: “Anh không lạnh à?”
Soái ca chân dài Giang An Lan chép miệng, quay người đi về phòng.
Diêu Viễn không nói gì, vị đại thần này vừa rồi tuyệt đối là cố ý tác quái!
Trở về phòng, Giang An Lan dựa vào cửa ngửa cổ thở hắt ra, lẩm bẩm: “Mẹ, thật sự là loạn trong giặc ngoài.”
Tối qua Giang An Lan hầu như cả đêm trằn trọc, suy xét cả một buổi tối, anh muốn cùng cô kết hôn trong hiện thực, như vậy chuyện cũ năm xưa này anh nhất định phải thẳng thắn, bởi vì không có cách nào giấu diếm được cả đời, nhưng trước mắt anh thật sự không có đủ lòng tin đem nó nói ra miệng, thậm chí là vô cùng vô cùng hãi, sợ vừa nói ra thì đến khả năng tiếp tục bên nhau cũng không còn. Cho nên cuối cùng anh quyết định vẫn nên cân nhắc kỹ hơn, tạm thời về Bắc Kinh trước suy nghĩ mới có thể cam đoan mình không bị vứt bỏ.
Nhưng Giang An Lan như thế nào cũng không tưởng tượng được sự tình lại bại lộ nhanh đến vậy.
Ngay lúc anh còn đang vừa mặc quần áo vừa tỉ mỉ nghĩ sâu tính kỹ trong phòng, Diêu Viễn nhận được điện thoại của chị họ, giọng Diêu Hân Nhiên có chút trầm trọng, cũng có chút do dự, “Giang An Lan có phải đang ở chỗ em không?”
“Ừ.”
Diêu Hân Nhiên bên kia lưỡng lự một hồi lâu mới lại nói: “Đêm qua sau khi em cùng hắn logout, Ngạo Thị Thương Khung, cũng chính là Lý Cao trong lúc vô tình nói tới gia đình sếp hắn, ông hắn là đại nhân vật rất có mặt mũi ở Bắc Kinh, Giang Nguyên. Giang Nguyên có thể em không nhớ được, nhưng Giang Văn Hàn em nhất định không quên phải không? Cha hắn cũng tên là Giang Nguyên, cũng làm lãnh đạo ở Bắc Kinh. Chị lúc đầu hoài nghi cũng cảm thấy không thể tin được, nghĩ tới khả năng chỉ là trùng tên cho nên nhờ bạn trong ngành tra giúp, vừa rồi cậu ta gửi tin nhắn cho chị… Tiểu Viễn, ông của Giang An Lan chính là bố của Giang Văn Hàn, Giang Văn Hàn hẳn là chú của Giang An Lan. Tiểu Viễn, em có đang nghe không đấy?”
Giang Văn Hàn, Giang Văn Hàn… Người đâm chết cha mẹ cô.
Cái tên này vẫn luôn chôn dấu trong đoạn ký ức đen tối nhất của Diêu Viễn, một khi chạm đến, trí nhớ lại vận hành, theo cùng đó chính là tuyệt vọng vô tận cùng đau đớn khôn xiết.
“Người nhà của Diêu Quốc Hoa, Thái phân, xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức .”
“Con trai, con dâu đáng thương của tôi, ông trời ơi, sao ông không mang bà già sắp vào quan tài này đi? Cháu gái tôi mới 8 tuổi mà…”
Diêu Viễn cảm thấy đầu óc cứ ong ong, những lời tiếp sau đó cô không nghe nữa, trên thực tế là nghe không vào, giống như bị ù tai vậy.
Giang Nguyên, Giang Văn Hàn, Giang An Lan…
Diêu Viễn nhìn thấy cửa phòng mình bật mở, người nọ đi ra nhìn thấy cô đứng ngơ ngác liền hỏi: “Em sao vậy?”
Anh nhìn cô rất lâu, tay cô bóp chặt điện thoại đến đau nhức.
“Sư huynh, anh biết Giang Văn Hàn sao?”
Giang An Lan sắc mặt nháy mắt đại biến, anh muốn đi về phía cô, lại bị cử động lui về sau một bước của Diêu Viễn khiến cho không dám lại gần nữa. Anh nhắm mắt lại, nói: “Anh đi nấu ít cháo, chờ em ăn sáng xong chúng ta nói chuyện tiếp, được không?”
Diêu Viễn không thể hiện được biểu cảm gì trên mặt, chỉ lắc lắc đầu, “Anh đi đi.”
Giang An Lan cau mày nhìn cô, “Tiểu Viễn…”
Diêu Viễn mệt mỏi ngắt lời, nhưng thật sự không nỡ nhẫn tâm nói lời cay nghiệt, “Sư huynh, về quan hệ của chúng ta, chúng ta mỗi người tự xử lý, bây giờ, anh đi đi.”
Giang An Lan cuối cùng gật đầu, “Được.” sau đó nhàn nhạt nói tiếp, “Anh chờ em.” Một câu “Anh chờ em” này còn có ý không cho phép mọi chuyện chấm dứt ở đó.
Giang An Lan đi rồi.
Diêu Viễn vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, mắt đỏ bừng.
Ngày cha mẹ qua đời, chính là ngày cô đau khổ nhất. Cô mơ hồ biết có khả năng không cứu họ về được, cô úp mặt vào cửa thủy tinh bên ngoài một bước cũng không dám rời, một khắc cũng không ngừng cầu xin Thượng Thiên Bồ Tát, cầu bọn họ đừng mang người thân của cô đi. Nhưng cuối cùng mẹ đi rồi, không tới một giờ, bố cũng đi theo.
Giang Văn Hàn hại chết bố mẹ của mình rồi.
Giang An Lan biết từ bao giờ?
Vì sao anh lại giấu cô?
Anh tiếp cận cô là vì cái gì? Chẳng lẽ biết cô vì người nhà anh mới trở thành cô nhi nên thương hại?
Nhưng anh là người nếu quả thật chỉ vì thương hại sẽ không tốn công tốn sức với cô như vậy…
Nhưng mà… mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì, hiện tại đều đã không quan trọng. Cô không thể gào khàn giọng đi chất vấn anh, bài xích anh, nhưng cũng không có cách nào lại tâm bình khí hòa mà ở bên anh được nữa, tạm thời cứ như vậy đi.
Nhưng vì sao lại khổ sở như vậy?
Ngẫm lại một giờ trước rõ ràng còn đang tươi cười, hiện tại lại muốn khóc.
Cuộc đời này thật trớ trêu.
Lúc Diêu Hân Nhiên đến, Diêu Viễn ở trong phòng bếp đang chuẩn bị đun nước, lại cầm bình nước đứng yên như tượng không nhúc nhích.
Diêu Hân Nhiên tiến lên đón lấy bình nước, không khỏi thở dài, năm đó cô chú qua đời con bé 8 tuổi cũng là như vậy, lẻ loi mà đứng cũng không rên một tiếng. Diêu Hân Nhiên mở vòi, rót đầy nước rồi đặt lên bếp, sau đó lôi em ra ngoài, “Chúng ta vào phòng khách ngồi một chút.”
“Chị, chị nói xem anh ấy tại sao lại muốn cùng em bắt đầu? Rõ ràng quan hệ phức tạp như vậy…” Diêu Viễn âm thanh khô khốc, mặt mũi bi thương.
Thấy em họ như vậy, Diêu Hân Nhiên vốn hoạt ngôn lại không biết phải nói gì, cô không có ý định chia rẽ con bé và Giang An Lan, nhưng cô nếu đã biết chân tướng thì không thể giấu Diêu Viễn được.
Diêu Hân Nhiên gượng ép mở miệng: “Kỳ thật kẻ gây chuyện là chú của hắn, Giang An Lan cũng không phải là tòng phạm, em cần gì phải chụp ‘Tội liên đới’ lên đầu hắn? Hơn nữa nói không chừng việc này trước đó hắn cũng không biết chuyện thì sao?”
“Anh ấy biết, anh ấy nhạy bén thế nào chứ? Mà đã biết bố mẹ em là do chú mình đâm chết, anh ấy sao còn có thể… Còn có thể mang em về nhà, gặp người nhà anh ấy, vác bộ mặt cười đi qua đi lại hỏi han trò chuyện chứ…”
Diêu Hân Nhiên nghe đến đây cũng chỉ đành yên lặng đi rót cho em cốc nước, nấu bát cháo. Diêu Viễn không ăn được đến miếng thứ hai, Diêu Hân Nhiên thấy cô tinh thần thật sự không tốt cũng không miễn cưỡng, chỉ khuyên cô về phòng nghỉ ngơi.
Diêu Viễn vừa vào phòng mình, nhìn thấy chăn gối được gấp cẩn thận lại bần thần hồi lâu.
Bên ngoài Diêu Hân Nhiên không có việc gì, nhưng lại không yên tâm rời đi, liền vào thư phòng mở máy tính.
Tùy tiện lên weibo một lát, nghĩ đến cục diện trước mắt lại thấy bực bội.
Tuy rằng chuyện này là do cô bới móc ra, nhưng Diêu Hân Nhiên vẫn cảm thấy hoang đường, Giang An Lan thế nhưng lại là người nhà của Giang Văn Hàn.
Em họ cô rốt cuộc là kiếp trước tạo nghiệt gì, mới có thể xui xẻo như vậy?
Càng nghĩ càng phát hỏa.
Loại chuyện này nếu đặt trong phim truyền hình, có khi còn có thêm cả tình tiết trả thù ấy chứ.
Diêu Hân Nhiên thấy biểu tượng [ Thịnh Thế ] trên desktop liền click vào. Bách Hoa Đường bọn họ đang cùng Thiên Hạ Bang tán phét rất high trên kênh đồng minh.
Bảo Bối Ngoan: “A Di ca, nếu ta gả cho huynh huynh có thể cam đoan hôn lễ của chúng ta cũng xa hoa như bang chủ cùng Đại tẩu không? Đương nhiên không được thần tốc như họ!”
A Di: “Hoàn toàn có thể!”
Tẩu Na Thị Na: “Bảo Bối đừng gả cho hắn, ca mới có tiền, gả cho ca đi!”
Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Tẩu Na, hôm trước ngươi không phải nói mình nghèo đến trên răng dưới hàng họ rồi? Còn có tiền sao? Cưa bom vừa thôi!”
Huyết Sa: “Muốn gả thì phải gả cho người như bang chủ ấy, mà nói thực ra đại khái trong game này là hết lượt rồi…”
Bảo Bối Ngoan: “Nước mắt lưng tròng, thật hâm mộ Đại tẩu!”
Hoa Khai: “Huuu, cùng hâm mộ.”
Tẩu Na Thị Na: “Tối qua lão Đại cùng Đại tẩu lại làm trò cùng nhau logout gì gì đó …”
Diêu Hân Nhiên nhìn không nổi nữa : “Được rồi, chuyện của người khác các ngươi bàn tán hăng say như vậy làm quái gì?”
Tẩu Na Thị Na: “Ái da, Thủy bang chủ online rồi!”
Bảo Bối Ngoan: “Thủy tỷ tỷ, ngươi là chị của Đại tẩu, lão Đại cùng Đại tẩu khi nào thì kết hôn thật vậy? Chúng ta muốn kẹo cưới!”
Diêu Hân Nhiên: “Ta nói này, xin mọi người đem mạng ảo cùng hiện thực tách biệt ra chút đi.”
Diêu Hân Nhiên nói xong liền thoát ra, nghĩ một phen cuối cùng lại login gửi tin nhắn cho Ôn Như Ngọc: “Phiền ngươi nói với người trong bang một tiếng, về sau ít bát quái đi. Mà kỳ thật nói cũng không sao, đằng nào con bé có lẽ cũng sẽ không chơi nữa.”
Ôn Trừng bên kia thấy có gì đó không ổn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, về sau em ta đại khái sẽ không chơi [ Thịnh Thế ] nữa.”
“Có liên quan đến Giang thiếu à?” Ôn Trừng rất cảnh giác.
“Ngươi nói xem?” Diêu Hân Nhiên lười không muốn nói thêm.
12.2
Khi Giang An Lan bước ra sân bay thì tài xế đã đậu xe chờ bên ngoài, anh vừa ngồi lên xe liền nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt rất khó nhìn, đôi môi trắng bệch.
Anh vừa xuống máy bay, mở di động ra liền nhận được điện thoại của Giang An Hoành nói hôm nay chú về nhà, nếu anh không có chuyện gì quan trọng thì cố gắng sắp xếp về tổ trạch ăn bữa tối khiến Giang An Lan bật cười, hiện giờ chuyện quan trọng nhất của anh đều đã bung bét cả rồi còn gì?
Giang An Lan day day huyệt Thái Dương trong khi tài xế dừng đèn đỏ. Anh nhìn khung cảnh ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, nhiều người như vậy, nhiều khả năng như vậy, thế mà bọn họ lại gặp nhau để có ngày hôm nay. Có nghiệt duyên thì cứ có nghiệt duyên đi, nhưng vì sao anh lại là người phải trả giá cho lỗi lầm kia?
Vì cứ nhớ mãi không quên lại không muốn phải đau khổ, không muốn thở dài, không muốn cảm thấy mình bất lực, anh đã phải chờ bao nhiêu năm?
Diêu Viễn về nước, vì không muốn làm cô sợ anh bận rộn thế nào cũng phải bỏ ra bao nhiêu công sức mà chơi điện tử, chỉ dám tiếp xúc thông qua internet, kềm chế tính tình từng bước từng bước đến gần cô.
Đang trong cơn bức bối Giang đại thiếu gia lại nhận được tin nhắn của Ôn Trừng: “Cậu cùng Đại tẩu làm sao vậy? Chị họ cô ấy nói tẩu tử về sau có thể sẽ không chơi [ Thịnh Thế ] nữa.”
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, ngoại trừ Diêu Viễn anh cực ít khi có đủ kiên nhẫn để nhắn tin, nhưng lần này là ngoại lệ: “Không sao.”
Bọn họ không sao.
Đúng vậy, mặc dù hiện tại xảy ra chút vấn đề, nhưng về sau cũng sẽ không sao hết.
Đã đến nước này, cho dù có phải xới tung hết lên, có mang danh bội tín bạc ước, anh cũng không cho phép làm sao.
Vị đại thần này một khi đã để tâm vào chuyện vụn vặt thì phải nói là hắc ám đến mức “Tam quan bất chính*” rồi.
(Nhân sinh quan, Giá trị quan, Thế giới quan méo mó, tư duy sai lệch, ý nói anh nhà có khuynh hướng rất khủng bố =)) )
Chập tối hôm đó, Giang Văn Hàn cũng được đón về từ sân bay, hành lí không nhiều, chỉ có độc một chiếc va li do tài xế đi sau kéo. Ông đến phòng khách trước, ở đó ông bà Giang, còn có Giang Văn Quốc, Giang An Hoành,… đang chờ.
Giang Văn Hàn đã 45 nhưng trông hoàn toàn không có vẻ đã già, ngược lại khoác trên mình áo măng tô dài khí chất vẫn vô cùng tao nhã.
Đầu tiên người nọ thỉnh an cha mẹ đang ngồi chính giữa sô pha khiến mắt bà Giang hồng lên, sau đó nhìn Giang Văn Quốc chào một tiếng “Anh” .
Giang Văn Quốc hơn 50 tuổi, mi mục rất giống Giang lão tiên sinh, ngay cả năng lực thủ đoạn cũng vậy. Hiện đã ở vào địa vị cao, ông trầm ổn đáp một tiếng, theo sau nói: “Anh hai chú kinh doanh ở nước ngoài bận quá, lễ mừng năm mới năm nay không về được, chú thay nó ở nhà thêm vài ngày đi.”
Giang Văn Hàn gật đầu, trong lòng không khỏi cười khổ. Anh em bọn họ ba người chỉ có ông là chẳng có thành tựu gì, thậm chí còn là một vết nhơ của gia tộc.
Mà mỗi lần ông nhìn mấy đứa nhỏ hậu bối đều không ngăn nổi cảm giác già nua.
Anh cả Giang Văn Quốc có nhiều con nhất, hai trai hai gái, trưởng tử Giang An Hoành từ năm 30 tuổi đã thành gia lập nghiệp, vợ cũng là hậu nhân của danh môn. Thứ tử Giang An Trình vào hệ thống công an, chỉ cần tôi luyện thêm mấy năm là có thể thăng chức. Hai con gái ngày xưa do Giang lão gia làm chủ cho Giang Văn Quốc nhận nuôi con mồ côi của liệt sĩ, hiện giờ cũng đều trở thành rường cột nước nhà. Anh hai Giang Văn Hoa cũng có hai con trai, con lớn Giang An Lan từ nhỏ đã rất thông minh, cháu trai cha già sủng nhất chính là thằng bé. Thứ tử Giang Kiệt thì ông chưa gặp bao giờ. Giang Văn Hàn nhìn qua một lượt, khi tầm mắt trở lại trên người cha già thì ông Giang mở miệng, giọng điệu nghiêm khắc, “Có phải nhìn mấy đứa nhỏ bây giờ đều đã lớn lên thành tài, sự nghiệp thành đạt, lại sinh mặc cảm trưởng bối phải không?”
Bà Giang cau mày, “Ông đừng sinh chuyện nữa, chẳng mấy khi con nó mới về.”
“Bà cũng biết là chẳng mấy khi? Tôi thấy nó rõ là cho tổ trạch Giang gia như cái nhà trọ .” Giang lão tiên sinh sắc mặt vẫn không đẹp mắt, Giang Văn Quốc cũng vội trấn an vài câu, nhưng Giang Văn Hàn dường như đối với châm chọc khiêu khích của bố đã thành quen rồi, nghe xong những lời này sắc mặt cũng không thay đổi một chút.
Giang An Lan nhìn một màn này, đứng lên trước bình thản nói: “Ăn cơm đi, con đói .” Sau đó dẫn đầu đi về phía phòng ăn. Giang An Trình cũng đứng lên theo, “Ông nội bà nội, ăn cơm thôi, đồ ăn nguội rồi không ngon nữa đâu.”
Giang lão tiên sinh nhìn Giang An Lan đã bảo dì giúp việc mang thức ăn lên, rốt cục lắc lắc đầu, nói một tiếng “Ăn cơm”.
Trên bàn ăn bầu không khí dịu đi nhiều, nhưng Giang lão gia vẫn không chịu nói chuyện với con trai út, Giang Văn Hàn cũng rất hiểu chuyện chỉ tán gẫu cùng mẹ, anh cả và mấy đứa cháu.
“An Lan, gần đây sức khỏe thế nào?”
Giang An Lan là người ít nói nhất trong đám vãn bối, nhưng lại cực kỳ thông minh. Giang Văn Hàn còn nhớ mười mấy năm trước kèm cặp mấy đứa làm bài tập, chỉ có tiểu Ngũ là không cần ông phải tiêu tốn quá nhiều thời gian bởi vì bất luận vấn đề gì, chỉ cần nói một lần là thằng bé hiểu ngay, cho dù mới đầu không rõ nhưng chỉ cần cho nó vài phút, thằng bé tuyệt đối có thể thông suốt được.
Giang An Lan hôm nay dạ dày không thoải mái, ăn uống tự nhiên cũng không mấy dễ chịu, nhưng trước mặt trưởng bối vẫn không muốn thất lễ, kể cả khi vị trường bối này hại anh hiện giờ rơi vào báo động, “Không có vấn đề gì ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giang Văn Hàn nói, “Chú mới quen một bác sĩ là chuyên gia về bệnh đường hô hấp, khi nào cháu đến Mĩ có thể…”
Giang lão gia trách mắng: “Trung Quốc không có thầy thuốc tốt hay sao? Lại còn phải chạy ra nước ngoài khám bệnh!”
Giang Văn Quốc cũng nói: “Bệnh của An Lan chủ yếu cần điều dưỡng, Tây y không thích hợp đâu.”
Giang An Lan ăn nửa bát cơm, thật sự không nuốt được nữa đành buông bát đũa xuống, nói: “Ông, đêm nay cháu qua nhà bên kia, xin phép đi trước .” Anh đứng dậy đi đến bên người bà, khom lưng nói, “Bà, cháu về đây.”
Bà Giang giữ chặt tay cháu trai, “Tiểu Ngũ, ăn no chưa? Bà thấy cháu mới gẩy đũa mấy cái thôi mà.”
“Cháu no rồi.”
Giang lão gia quan tâm nói: “Vậy bảo tài xế đưa về.”
Giang An Lan đứng thẳng dậy, gật đầu, “Vâng.” Anh cũng không phải tỏ thái độ gì với chú mình, về sớm chẳng qua là vì tâm tình không tốt mà thôi.
Lúc Giang An Lan chuẩn bị lên xe, Giang An Trình cũng đi ra, anh cau mày nói: “Còn có chuyện gì sao?”
“Đi uống một ly đi?”
Giang An Lan ngồi trên xe Giang An Trình tới một quán bar, vừa ngồi xuống không bao lâu liền có vài cô gái đến chào hỏi. Giang An Trình nhất loạt trả lời: “Đang đợi bạn.” Trong đó một cô lớn mật nói: “Trước khi bạn gái các anh đến, cùng em uống một ly đi?”
Giang An Lan phiền lòng nói thẳng: “Tôi kết hôn rồi.”
“Vậy trước khi vợ anh đến chúng ta uống một ly nhé?”
Giang An Trình thấy em họ sắc mặt loáng một cái trở nên khó nhìn, không thể không lấy ra giấy tờ chứng nhận cho cô gái trẻ xem, “Xin lỗi, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ.”
Đối phương vừa thấy là cảnh sát cũng không dám làm càn nữa, thản nhiên tránh ra .
Giang An Trình quay sang nhìn em, “Cậu kết hôn lúc nào?”
Giang An Lan cửa đầu uống một hớp rượu, hỏi ngược lại: “Anh khi nào thì về?”
“Về chỗ nào?”
Giang An Lan cau mày hừ một tiếng, Giang An Trình nói: “Ai, thằng ranh này tính tình thật đúng là trước sau như một, chẳng có tí tẹo kiên nhẫn nào. Ngày mốt về, muốn cùng đi sao?”
“Mai em qua đó rồi.”
“Chuyện kia bạn gái cậu biết rồi? Hai người chiến tranh rồi?”
Giang An Lan không hề lên tiếng, nhưng tâm trạng tồi tệ hiện hết lên mặt.
Giang An Trình nói: “Nếu cần gì cứ nói một tiếng, chỗ anh em anh nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.”
“Không cần.” Giang An Lan lại uống một hớp rượu, “Đây là chuyện của em, em và cô ấy.”
Diêu Viễn ngủ một mạch đến 8 giờ tối mới dậy, tinh thần khôi phục không ít. Diêu Hân Nhiên vẫn luôn ở trong thư phòng xem TV, nghe thấy bên ngoài có âm thanh mới tắt đi đi ra. Diêu Viễn vừa thấy được gương mặt đầy lo lắng cùng quan tâm của chị họ thì miễn cưỡng cười cười, nói: “Đói quá.”
Diêu Hân Nhiên lập tức đáp: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn.”
Diêu Hân Nhiên lái xe đưa hai người đến một quán ăn nhỏ gọi hai món mặn một món canh, trong lúc chờ đợi thì tán gẫu một lát. Diêu Hân Nhiên biết ý, nói chuyện phiếm không hề mảy may đề cập đến trò chơi cùng với người trong trò chơi. Nhưng cho dù là như thế, Diêu Viễn cũng không thấy tâm tình mình tốt lên chút nào, vẫn luôn dùng tay chống trán, bộ dáng không tập trung. Cô kêu đói chẳng qua là để Diêu Hân Nhiên không hỏi thêm gì nữa, kỳ thực ngủ một giấc dậy cũng không có gì thay đổi, còn nhắc gì đến tâm tư nói chuyện phiếm?
Khi đồ ăn lục tục được mang lên, điện thoại Diêu Viễn đặt trên bàn reo một tiếng, là tin nhắn, cô mở ra xem thì thấy người gửi chính là Giang An Lan. Đầu óc Diêu Viễn trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Anh nói: “Em còn muốn xử lý đến bao giờ nữa? Anh chờ đợi thật buồn bực.”
Diêu Viễn nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, hồi lâu không nói gì. Cô sở dĩ nói “Về quan hệ của chúng ta, chúng ta mỗi người tự xử lý đi” chẳng qua là bởi không nỡ trở mặt vô tình nói hẳn ra nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng, còn có gì để bàn đâu?
Mà nếu như anh có khó chịu mười phần, thì cô chính là vạn phần khổ sở.
Cô cuối cùng cũng xem như được thể nghiệm thế nào là bị vận mệnh sờ gáy, mà một cái sờ này đã khiến cô đau tới không gượng dậy nổi. Diêu Viễn nghĩ tới đây không khỏi cười mỉa, loại thời điểm này cô thế nhưng vẫn không quên tự trêu tức bản thân.
Diêu Hân Nhiên thấy cô tắt máy, có chút kinh ngạc, “Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại tắt máy ?”
Diêu Viễn lắc đầu, “Không có gì.”
Diêu Hân Nhiên trầm mặc, sau đó gắp cho Diêu Viễn một ít đồ ăn, “Ăn đi.”
Được một lúc, Diêu Hân Nhiên tìm chủ đề nói: “Lại nói hai ngày trước, có người bạn giới thiệu đối tượng cho chị, thấy cũng thuận mắt liền trao đổi hai ngày, cuối cùng vẫn là thôi quên đi, lại còn phải trả tiền bữa cơm hai hôm đó.”
Diêu Viễn an ủi: “Loại đàn ông này không cần cũng được.”
Diêu Hân Nhiên cau mày, “Là chị đòi trả.”
Diêu Viễn mất hồn mất vía lờ đờ đáp: “À, vậy cái loại đàn bà này không cần cũng được.”
Diêu Hân Nhiên: “…”
Khi đó, Giang An Lan vừa bước vào chung cư mình ở, nhìn căn nhà trống rỗng trong lòng không tài nào dễ chịu nổi mới nhịn không được gửi tin nhắn cho cô.
Anh vào bếp đun nước, uống hai viên thuốc bao tử xong vẫn không thấy cô nhắn lại một từ một chữ nào. Giang An Lan liền cứ như vậy đờ đẫn đứng ở trong phòng bếp mãi mới đi ra, tắm rửa rồi về phòng, ngã lên giường là ngủ luôn.
Tạm thời cô thật sự không muốn để ý đến anh.
Lý Cao sáng sớm đến gõ cửa nhà Giang An Lan, gõ nửa ngày người ở bên trong mới mở.
Giang thiếu gia cả đêm ngủ không ngon, mặt mũi hung thần, “Chuyện gì?”
Lý Cao cười nói: “Đưa bữa sáng đến cho sếp.” Nói xong giơ tay đang cầm sữa đậu nành, bánh quẩy lên.
Phản ứng của Giang An Lan là trực tiếp đóng sầm cửa, Lý Cao vuốt vuốt mũi lại gõ, “Lãnh đạo tôi sai rồi, quên mất lãnh đạo không ăn dầu mỡ ! Lãnh đạo!!!~ Mở cửa đi tôi có việc muốn nói với ngài mà, bởi vì gọi điện ngài tắt máy, cho nên tôi mới không thể không đến gõ cửa, Đại tẩu…” Lời còn chưa nói xong cửa đã lại lần nữa bị kéo ra, Giang An Lan một tay túm cổ Lý Cao đem người lôi xềnh xệch vào, “Cô ấy làm sao?”
Lý Cao kéo tay lãnh đạo xuống, “Khụ khụ, là như thế này, đêm qua tầm tám chín giờ bên chỗ Đại tẩu tuyết rơi rất lớn mà, xong Tẩu Na Thị Na bang chúng ta cũng ở đó, hắn liền cấp tốc gọi điện thoại báo hỉ cho chúng ta nói trời tuyết rơi rồi các kiểu, đến khi gọi cho Đại tẩu…”
Giang An Lan không kiên nhẫn cắt ngang, “Trực tiếp nói cô ấy làm sao!”
Lý Cao nói: “Nghe nói Đại tẩu gặp tai nạn, sáng sớm hôm nay tôi cũng mới biết được, nhưng mà sếp yên tâm, chỉ hỏng xe thôi chứ người không có vấn đề gì.”
Giang An Lan lập tức xoay người cầm áo khoác cùng ví tiền đi ra ngoài, hô hấp có chút loạn. Anh thừa nhận chính mình chưa bao giờ hốt hoảng kích động như vậy.
Lý Cao đi theo phía sau tiếp, “Sếp ra thẳng sân bay phải không? Xe tôi đỗ ngay ở dưới lầu, tôi đưa sếp đi.” Thật đúng là lần đầu tiên gặp lãnh đạo đại loạn, Đại tẩu quả nhiên lực ảnh hưởng bất phàm. Lúc Lý Cao nghĩ như vậy, hắn cũng không biết câu nói đùa vô tâm của mình lại chính là ngòi nổ bất lương khiến sếp cùng Đại tẩu của hắn rơi vào cục diện rối rắm này.
Giang An Lan vừa lên xe liền lập tức sạc điện thoại gọi điện cho Diêu Viễn, kết quả đối phương lại tắt máy.
Lý Cao cầm lái bên cạnh còn cười nói: “Gọi điện thoại cho tẩu tử sao? Giờ này chắc cô ấy còn đang nghỉ ngơi đấy.” Giang An Lan liếc hắn một cái, Lý Cao rất có năng lực quan sát thấy vẻ mặt lãnh đạo không tốt lành gì thì lập tức ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa, chăm chú lái xe, cùng lúc liên hệ với công ty hàng không đặt vé máy bay cho sếp, đến sân bay cũng vô cùng tích cực đi hỗ trợ giải quyết thủ tục lên phi cơ.
Nhưng Giang An Lan trước khi lên phi cơ vẫn quẳng lại cho Lý Cao một câu: “Xử lý cậu sau.” Tối qua Ôn Trừng lại gọi điện thoại nói hiện giờ trong game ai cũng biết anh là con cháu của cán bộ cấp cao Giang Nguyên, chỉ hai ba câu Giang An Lan liền hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra .
Tuy rằng biết vấn đề căn nguyên không nằm ở Lý Cao, hắn cùng lắm chỉ là nhất thời lắm miệng mà thôi, nhưng Giang An Lan đối với việc này ít nhiều vẫn có chút bực dọc, anh vốn tính toán làm đâu chắc đấy, không nói có bao nhiêu phần thắng, nhưng chí ít cũng không đến mức mơ mơ hồ hồ như bây giờ.
Lý Cao lệ rơi đầy mặt mà nhìn theo bong lưng lãnh đạo, không biết mình lúc nào thì phạm vào long nhan rồi, người ta biết điều như vậy mà…
/33
|