Cả Vạn An, ai ai cũng được mời đến dự hôn lễ của thiếu gia Long Môn tiêu cục, ngoại trừ nhà họ Mạch hàng xóm. Mạch Kiểm vì thế tức giận, chửi rủa Long Bách Phi cả ngày khiến cho Thu Nguyệt có muốn buồn cũng không còn tâm trạng.
- Lão già họ Long ấy tưởng mình hay lắm sao? Ta còn có ba tiểu nữ, lão chơi ta lần này cũng không có thằng Hiên Phi thứ hai, thứ ba nào “đấu hôn lễ” với ta. Đến lúc đó ta sẽ không mời lão lại những ba lần haha…
Mạch phu nhân để mặc cho chồng cười nham nhở đắc ý còn hơn nổi khùng vì hôn lễ nhà hàng xóm. Vì lo Thu Nguyệt sẽ buồn chuyện Hiên Phi nên phu nhân đặc biệt nấu chè hôm nay cho cả nhà ăn.
Bên kia nhanh chóng vọng qua tiếng kèn nhạc báo giờ lành thật nhộn nhịp. Phu nhân nhìn bàn chỉ có Dĩ Hồng và Thu Nguyệt vì Lệ Nhan từ sáng đến giờ vẫn không thèm ra khỏi phòng mới buồn buồn nói.
- Lệ Nhan chắc lại nhớ hôn lễ không thành lần nọ nên buồn quá không ra đây!
- Gọi nó ra, có gì phải buồn chứ? Ta sẽ nhanh chóng tìm nam nhân tốt cho Nhan nhi thành thân để trả thù Long Bách Phi! Còn con Nguyệt nhi, không được buồn đâu đó! - Mạch Kiểm biết con gái thứ của mình có ý với Hiên Phi mà nên dọa trước.
- Con đâu có!
Thu Nguyệt trong lòng cũng không mấy êm ái nhưng không hề buồn bã quá mức như cha nói. Chuyện thế này chỉ nên thầm chúc phúc cho Hiên Phi ca ca.
Ở bên ngoài cổng, Long Bách Phi cười nhìn tiểu tử nhà mình làm tân lang thật tuấn tú. Vận trên người hồng y, bước lên bạch mã tuy có chút thơ thẩn nhưng dáng vẻ của hắn vẫn vô cùng phong độ. Các cô nương chỉ biết thầm khóc đau khổ không muốn chứng kiến siêu cấp mỹ nam nhân “xuất giá” chút nào. Ai đi dự hôn lễ cũng thấy nhiều cảm xúc mâu thuẫn vui buồn lẫn lộn trong số khách đến.
Vậy mà Hiên Phi chẳng chú tâm đến xung quanh, hắn ngồi trơ ra trên ngựa khi kèn nhạc chứ thổi vang um xùm xung quanh. Mặt mày của mấy người thổi kèn đã tái xanh hết cả vì hụt hơi nhưng tân lang vẫn không chịu xuất phát rước tân nương về.
Bà mai cũng bồn chồn, quan khách bắt đầu xì xầm bàn tán không biết hôn lễ này có chuyện phát sinh giống Cửu Nhật tiêu cục lần trước hay không? Long Bách Phi hơi lo sợ, đứng nói với con…
- Đi nhanh cho kịp giờ lành đi con!
Long Bách Phi đưa mắt long lanh ra hi vọng thằng con mình sẽ không phụ lòng cha yêu thương con nhốt suốt mấy ngày nay. Nhưng cái mặt nam nhân già của ông ấy không đủ sức quyến rũ Hiên Phi. Hắn chẳng mảy may quan tâm, cứ thế tự lảm nhảm…
- Con không hiểu…
- Hiểu hay không cứ chờ rước tân nương về thành thân – động phòng rồi sanh cho cha một tiểu tôn nhi bồng bế sau đó hãy suy nghĩ sau nha con!
Long Bách Phi thật không muốn có chuyện kinh hãi nào xảy đến làm tổn thương trái tim mỹ nam trung niên của mình đâu.
Các vị khách đều hoài nghi chờ tân lang xuất phát trước tân nương về. Kiệu hoa, sính lễ đều chuẩn bị xong cả rồi nhưng quan trọng là tân lang có vấn đề. Họ truyền tai nhau không biết đây có phải là phong trào của các tiêu cục lớn muốn có một hôn lễ không thành thiệt là hoàng tráng.
Long Bách Phi nghe mồ hôi vương đầy trán khi cứ chờ con như thế. Nếu nhạc phụ đi rước tân nương được chắc ông ấy cũng nguyện đi rước ngay thay Hiên Phi rồi. Cuối cùng Hiên Phi có chút cử động nhưng hắn lại ngước mắt nhìn sang Cửu Nhật tiêu cục bên cạnh. Long Bách Phi hoảng lên, không muốn “chuyện đó” xảy ra chút nào…
- Đi rước tân nương đi Hiên nhi!!!
- … cho dù người ta có từ chối cũng đâu có nghĩa con phải tự chịu khổ một mình như vậy chứ!? Con hiểu ra rồi cha ơi!
Hiên Phi có chút tỉnh táo hơn vội nói với cha. Ông ấy rưng lệ nhìn con mong con đừng làm chuyện nông nổi. Tuy nhiên đến nước này có gì cản Hiên Phi lại cũng đã muộn, anh chàng kéo dây cương làm con ngựa hí vang.
Vạn An lần nữa lại có một hôn lễ khó quên nếu không nói là rất đáng nhớ khi tân lang thúc ngựa đi ngược vào nhà hàng xóm. Ai mà không biết Hiên Phi chắc cũng cho là hắn không biết cưỡi ngựa mới để “lạc dây cương” đi bậy bạ như thế. Còn Long Bách Phi nhìn cảnh chỉ có thể giơ tay lên trán, choáng vàng rồi té lăn quay không thể chịu nổi.
Trong Mạch gia, Mạch Kiểm đang nho nhã thưởng trà thấm giọng sau khi ăn chè thì nhìn thấy người ngựa xông vào sốc đến mức phun mưa cả ngụm trà trong miệng. Mạch phu nhân và Dĩ Hồng cũng tròn mắt nhìn Hiên Phi. Hắn trên ngựa vẫn bình tĩnh nói…
- Con xin phép thưa Mạch thúc, Mạch nương!
Lễ phép xong, hắn cứ vậy cưỡi bạch mã, áo tân lang phi nhanh vào trong hậu viện. Mạch Kiểm cầm chén trà ú ớ chạy ra nhìn không biết có phải Hiên Phi xin phép mình cho thử ngựa một vòng trong phủ nhà trước khi đi rước tân nương không nữa. Xong chưa chi Long Bách Phi đã chạy bổ vào gào lên…
- Long Hiên Phi! Đồ con bất hiếu! - Long Bách Phi thật quá đau lòng khi bị con trai phản bội. Mạch Kiểm không thèm nhìn sắc diện lão oan gia của mình ra sao đã túm lấy cổ áo Long Bách Phi ra hỏi.
- Sao hôn lễ Lệ Nhan, con ông cũng xông qua nhà ta phá, mà hôn lễ của nó nó cũng xông qua nhà ta luôn? Ông cho nhà ta là cái chùa hay sao? Rốt cuộc ông có biết dạy con không vậy Long Bách Phi?
Long Bách Phi đang bị đau lòng vì con quá độ, lại nhìn tới cái mặt đáng ghét của Mạch Kiểm nên nổi khùng lên trả lời không chút khách khí….
- Dạy được hay không thì ta cũng có con trai nối dõi, đỡ hơn ông nhiều Mạch Kiểm!?
- Hứ!? Có con trai hay lắm sao? Ta có ba tiểu nữ xinh đẹp – giá trị khuynh thành đó!
Hai tiêu chủ nghiến răng nghiến lợi nắm áo nhau hận không có kiếm chứ nếu không cũng đâm đối phương vào nhát cho hả dạ rồi. Nhưng Mạch phu nhân rơi lệ, khóc nức nở khiến cả hai xoay qua. Mỹ nhân đổ lệ như thế còn đáng sợ hơn trời long đất lở nữa.
- Hic… tại thiếp không biết sanh con trai cho lão gia. Chàng hãy bỏ thiếp đi!
- Ây! Phu nhân của ta, ta không cần con trai mà!
Mạch Kiểm khổ sở vội ôm vợ. Lâu lâu Mạch phu nhân cũng hay cắn rứt lương tâm chuyện này lắm. Người lớn lộn xộn là thế nhưng Dĩ Hồng chỉ tròn mắt nhìn sau đó vẫn ngồi ăn chè thật ngoan không quan tâm thế sự trên đời.
Long Bách Phi cũng sợ hãi vội khúm núm tạ lỗi…
- Mạch tẩu, tại ta không tốt, lấy vấn đề đó ra chọc tức lão ta!
- Ông cũng biết là tại ông sao? - Mạch Kiểm hung hăng nhưng Long Bách Phi cũng không có hiền để chịu thiệt.
- Thì việc ông không có con trai ai ai không biết chứ!?
Mạch Kiểm lại khóc tiếp, hai ông nọ vì thế lúng túng cả lên không biết làm sao cho ổn. Vì ngoài sảnh rắc rối như vậy nên không ai quan tâm Hiên Phi đi đâu mất rồi.
Thu Nguyệt đang mang chè đi về phòng tỉ tỉ. Lệ Nhan từ sớm đã không thèm bước ra ngoài, chỉ nằm trong chăn sung sướng nhưng không thể nào ngủ được. Nàng cảm giác cứ như lời Hiên Phi nói thích mình văng vẳng hoài không dứt rất khó chịu.
Thật mong hắn thành thân mau mau cho nàng trở lại bình thường như trước.
Đột ngột cửa phòng bật tung vào trong khiến nàng bật dậy nhìn. Hiên Phi mặc áo đỏ cưỡi trên một con ngựa trắng tinh hảo chuẩn “mỹ bạch mã” lao vào phòng nàng. Giây phút ấy tim nàng nghẹn lại, chất giọng có chút run rẩy bấn loạn không đủ thời gian để suy nghĩ thêm lời nói thốt ra ngay với hắn.
- Ngươi điên hả Thổ Phỉ!? …mang con ngựa ra khỏi phòng ta ngay!
Hiên Phi nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm nghị và nhảy khỏi ngựa. Trông con bạch mã kia hình như rất có hứng thú với cái chuồng dành cho người của nàng nên vui vẻ vào luôn không khách sáo. Lệ Nhan nhảy khỏi giường, hướng đến dĩa bánh trên bàn ngăn con ngựa kia ăn mất.
Hiên Phi phát điên hận không thể giết chết nàng ngay đây được nên mạnh tay kéo nàng lại phía mình….
- Ta thành thân ngươi không sang phá cản lại đã đành, vậy mà còn dám sung sướng ngủ trong phòng thế này hả đầu heo kia!?
- Ngươi nghĩ ta điên hay sao lại đi phá hôn lễ? Mau đem con ngựa này ra ngoài cho ta!
Cái mặt con mỹ bạch mã này cũng thật khó ưa làm nàng lo lắng cho phòng mình nha. Hiên Phi bị nàng đối xử thiếu quan tâm hơn cả con ngựa kia nên tức giận tiếp tục ép nàng tập trung vào mình…
- Dù ngươi không thích ta thì cũng phải cản ta lấy người khác chứ!? - Hiên Phi nghiến răng nói giận dữ khiến nàng sững ra.
Nhìn hắn hôm nay mặc áo tân lang thật là tuấn tú hơn người nhưng không ngờ vẫn bá đạo như mọi khi. Hắn tức giận đến thế, nhìn hận thù còn hơn hơn nàng là đầu trâu mặt ngựa đày đọa hắn nơi âm phủ nữa… tất cả chỉ khiến nàng nghẹn lại không biết nói gì.
Dù gì người ta cũng nói thích nàng, nhưng nàng trốn chạy như vậy có chút không đúng. Hiên Phi vẫn nhất mực nhìn vào nàng, mong nàng làm rõ mọi chuyện với mình. Đau khổ gì hắn cũng chịu được nhưng phải có lí do thì mới cam tâm nha.
Không khí thật ngột ngạt, cả hai nhìn nhau chưa biết nói gì thì vọng khắp gian phòng là tiếng “vân tụ thủy tề” trong trẻo vang lên róc rách. Con bạch mã hí vang thỏa mãn sau khi xả ra một vũng nước sóng sánh trên sàn nhà.
Lệ Nhan run rẩy, còn đâu hai chữ “khuê phòng” thiếu nữ nữa chứ làm nàng điên lên không thèm ngại với hắn nữa mà thay bằng cú đấm hết sức lực.
- Đem con ngựa ra ngoài ngay cho ta Thổ Phỉ thúi!
Hiên Phi ngậm ngùi ôm má bầm dập dẫn con ngựa phá đám ra. Nhưng khi hắn vừa định xoay vào phòng nói tiếp với nàng thì nàng đã đóng sầm cửa lại. Lệ Nhan sợ sức hắn phá cửa dễ như chơi nên còn cẩn thận kéo bàn kéo ghế lại chặn cửa.
Hiên Phi không bình tĩnh, tay vỗ mạnh cửa phòng.
- Mở cửa ra! Chúng ta nói chuyện chưa xong mà!
- Ta không có gì để nói với ngươi cả. Ngươi về thành thân tiếp đi!
Nói ra môi nàng có chút mím chặt hi vọng trong lòng mình đủ mạnh mẽ không tổn thương theo hắn. Tiếc thay tên oan gia của nàng thật không hề thuộc loại nam nhân hiền lành, hắn đá cửa rồi hung hăng nói lớn không khách khí vì nàng là ý trung nhân trong lòng chút nào…
- Đồ đầu heo! Ta nói là ta thích ngươi, ta không muốn lấy ai khác hết! Ngươi tưởng cứ ở trong đó tận hưởng nước tiểu ngựa là trốn được ta sao?
Thu Nguyệt xoay người nép sau bờ tường, tay cầm chén chè một cách hơi run khi nghe thấy hết. Quả đúng là Hiên Phi thích đại tỉ nhưng chỉ vì cả hai chơi chung lâu quá không nhận ra điều đó.
Khi đó Lệ Nhan đang trong phòng bị sỉ nhục liền hùng hồn kéo bàn ghế chặn cửa trở ra rồi sau đó nổi khùng lao ra cải lộn…
- Ngươi nói ai tận hưởng nước tiểu ngựa hả?
- Nói ngươi chứ nói ai vào đây! Ta có gì không tốt chứ mà ngươi dám từ chối tình cảm của ta, còn không sang phá hôn lễ của ta nữa!
Xem ra Hiên Phi rất ấm ức chuyện Lệ Nhan không phá hôn lễ. Dĩ nhiên ngoài trường hợp người đó tinh thần bất thường thì chuyện phá hôn lễ chỉ dành cho người có tình ý với nhau thôi. Hắn vẫn không tin nàng không thích ngược lại hắn. Lệ Nhan thì nheo mắt, chu môi nhìn hắn một cách hoài nghi.
- Bộ ngươi thích hôn lễ bị phá lắm sao?
- Ừh! Ta thích ngươi phá hôn lễ vì ta đó!
- Đồ Thổ Phỉ khùng! Ngươi không tỉnh táo rồi có phải không? Chả trách ta không thích ngươi là chí lí!
Nàng vừa khẳng khái nói ra lập tức bị hắn đánh cho một cú quất đầu tuyệt chiêu choáng váng ngay. Hiên Phi không còn kiềm nén được vội túm lấy cổ áo nàng lên chân không chạm đất. Nét mặt hắn côn đồ thật dã man khi gầm gừ đáng sợ vào cái mặt ngốc của nàng…
- Ngươi không rõ ràng chuyện tình cảm với ta thì ta sẽ đánh chết ngươi đó Lệ Nhan!
Nàng vừa khẳng khái nói ra lập tức bị hắn đánh cho một cú quất đầu tuyệt chiêu choáng váng ngay. Hiên Phi không còn kiềm nén được vội túm lấy cổ áo nàng lên chân không chạm đất. Nét mặt hắn côn đồ thật dã man khi gầm gừ đáng sợ vào cái mặt ngốc của nàng…
- Ngươi không rõ ràng chuyện tình cảm với ta thì ta sẽ đánh chết ngươi đó Lệ Nhan!
- Ngươi ức hiếp ta như thế còn hỏi tình cảm cái nỗi gì nữa chứ?
Có cô nương nào bị túm áo treo lủng lẳng như nàng sẽ chịu động lòng chứ? Trông hắn giống nguyện làm kẻ thù của nàng suốt đời chung thủy không đổi lòng hận ai khác thì đúng hơn. Nhưng ánh mắt Hiên Phi nhìn sâu vào mắt nàng mang chút vẻ đau đớn, vừa chờ đợi hi vọng vừa sợ hãi. Giọng hắn nghẹn lại khi kéo cho nàng gần hơn vào mình…
- Vì ta thật sự thích ngươi… ngươi nói không thể thích ta! Ta muốn biết lí do!
Nhìn hắn như thế, không hiểu sao lòng nàng quặn đau kì lạ. Lệ Nhan giơ tay chạm lên hai tay hắn đang túm cổ áo mình. Nhìn xa cũng không ai biết tư thế đó của cả hai là tình tứ hay là dã man nữa. Nhưng nàng đã nhìn hắn nói vẫn có ý né tránh…
- Ngươi biết không thể là được rồi!
Hiên Phi nhìn nàng rõ ràng đang không muốn nói rõ nên buông nhẹ tay trên cổ áo nàng và dời tay nâng má nhẹ nhàng ép nàng nhìn mình. Tim Lệ Nhan run rẩy khi phải nhìn thẳng vào ánh mắt khẩn thiết của Hiên Phi như thế. Hắn hỏi thật lòng…
- Vì cha chúng ta sao?
- … không phải. Nhưng đó cũng là một lí do nhỏ để ta không thể cùng ngươi rồi!
- Vậy nói ta nghe đi! Lí do lớn nhất là gì? Có phải là ngươi chán ghét ta, chỉ thích mấy loại công tử như Nhan Chí Bình!
- Không có! Ta không chán ghét ngươi! Ta cũng không có thích Nhan công tử!
Nhìn nàng lắc đầu chối thích Nhan Chí Bình khiến lòng Hiên Phi cũng an tâm hơn chút xíu. Hắn càng giữ lấy má nàng. Lệ Nhan nghe cả người run run khi tì sát vào hắn, bị đôi mắt đẹp tuyệt đó nhìn vào mình một cách nâng niu như vậy. Hiên Phi nói như năn nỉ nàng…
- Nói cho ta nghe đi Lệ Nhan!
Nàng khép mắt, giọng hắn gọi tên nàng thật có ma lực. Cuối cùng nàng ngoảnh mặt nhìn hướng khác trả lời…
- … Thu Nguyệt thích ngươi!
Thu Nguyệt đang nép sau bờ tường cũng chòm nhìn lại đại tỉ. Hiên Phi thậm chí nghe xong cũng không giật mình hay bất ngờ. Hắn giữ lấy hai vai nàng hỏi lại.
- Muội ấy thích ta thì có liên quan gì chứ?
- Ngươi thật là ngốc Thổ Phỉ! Tiểu muội của ta thích ngươi, ta thậm chí còn có ý tác hợp cho cả hai. Giờ ngươi thích ta hỏi ta còn mặt mũi đâu nhìn muội ấy nữa cơ chứ!?
Lệ Nhan rất thương muội muội dẫu cũng có chút ganh tị là mình xấu tàn bạo còn muội ấy xinh đẹp đến thế. Nàng biết Thu Nguyệt nặng tình với Hiên Phi từ lâu, nếu nàng bên cạnh hắn thì làm sao Thu Nguyệt chịu đựng nổi. Hai tỉ muội lúc ấy còn có thể nhìn mặt nhau hay sao?
Hiên Phi có chút thơ thẩn rồi lại lắc nhẹ vai nàng…
- Nhưng ta thích ngươi, muội ấy sẽ hiểu thôi!
- Cũng không được! Ta không để Thu Nguyệt phải đau lòng đâu! - Lệ Nhan nói thật dứt khoác nhưng đối với hắn thì quá tuyệt tình.
- Còn ta thì sao? Ta không biết đau lòng sao?
Hiên Phi hỏi ngược lại cứ như ép nàng chọn lựa. Cả hắn và Thu Nguyệt đau lòng, nàng đầu đau theo. Chỉ là nhìn hắn như thế, tim nàng cứ như bị một vết thương vô hình vò xé. Người nàng chọn tuyệt đối không phải là hắn.
Thu Nguyệt mím môi nhìn thấy hết từ xa chỉ thầm mắng tỉ tỉ ngốc của mình. Tuy nhiên Thu Nguyệt vẫn chưa ra mặt. Lệ Nhan tiếp tục né tránh không nhìn Hiên Phi, dù gì lí do nàng cũng đã nói ra hết xem như xong chuyện.
Hiên Phi thì hụt hẫn vì Lệ Nhan thật mặc kệ mình đau như thế không lo.
- Vậy không vì Thu Nguyệt, không vì bất cứ lí do gì cả… ngươi có thích ta không?
Nghe câu hỏi nhưng Lệ Nhan cắn chặt răng quyết không trả lời. Làm sao nàng có thể vừa tuyệt tình vừa trả lời câu hỏi như thế của hắn cho hợp lí chứ. Vừa may người lớn sau khi giải quyết lộn xộn cũng đi tìm xem Hiên Phi phi ngựa đi đâu.
Đến thấy Hiên Phi đứng nhìn Lệ Nhan như vậy, ba người lớn không cần hội ý cũng hiểu rõ vấn đề rồi. Hai ông cha liếc nhau quyết không thể từ thù trở thành sui gia. Nhưng Hiên Phi đã xoay người dắt ngựa về. Ánh mắt hắn có chút dại đi vì đau khổ nén chặt không để lộ ra.
- Con xin lỗi đã xông qua nhà như thế thưa Mạch thúc, Mạch nương!
Cha mẹ nàng cũng không biết nói gì vì chuyện cũng đã xảy ra, vả lại trong nhà cũng không bị thiệt hại gì. Long Bách Phi nhanh nhảu gạ ý với con…
- Về nhà làm lễ vẫn còn kịp đó con!
Hiên Phi nhìn cha rồi dúi dây cương dắt ngựa vào tay ông ấy…
- Cha thích thì tự làm lễ!
- Nè! Con bỏ ngang như vậy thì cha biết nói gì với nhà người ta đây! Hiên nhi àh!
Hai cha con đi về cùng con ngựa mà tiếng Long tiêu chủ hét ầm vẫn văng vẳng. Giờ đến phiên cha mẹ nàng nhìn sang con gái lớn, nhưng Lệ Nhan đã nhanh chóng gượng cười vui vẻ chạy đi.
- Thổ Phỉ chết tiệt dẫn ngựa sang tiểu bậy trong phòng con nên con đi dọn đây!
Nàng chạy đi giấu chút lệ vươn trên mi. Cha mẹ nàng xem như là không có gì hết, không ra hỏi thêm. Chỉ có Thu Nguyệt vẫn lặng thinh ở chổ cũ. Xem ra giờ đây tiểu muội trở thành gánh nặng tình cảm cho tỉ tỉ rồi.
—————-
Sau lần này, Long Môn tiêu cục và Cửu Nhật tiêu cục lại hòa nhau về mặt hôn lễ không thành rồi. Hỏi chuyện “siêu cấp mỹ nam nhân” thành thân không thành ai là người vui nhất thì chính là các thiếu nữ ở Vạn An. Họ mừng đến trẩy hội đó chứ vì cơ hội có Hiên Phi vẫn còn rộng mở.
Hiên Phi có gan làm, cũng có gan chịu phạt gia huy của cha. Dù sao giờ có đánh đập hay bỏ đói thì cũng không ảnh hưởng gì hắn cả nên chỉ tốn sức Long Bách Phi thôi. Sau đó hắn liên tục đi bảo tiêu để thật bận rộn, không bận tâm suy nghĩ lung tung nữa về Lệ Nhan.
Giờ thì chỉ còn có hai tiêu chủ sáng sáng đánh nhau như mọi ngày không còn tiếng Lệ Nhan và Hiên Phi hay hai con chó hai bên nhà xung đột nữa.
Lệ Nhan ngồi ôm tam muội rồi nói bâng quơ với cha…
- Cuộc thi đệ nhất tiêu cục năm nay con không tham dự đâu cha!
Mạch Kiểm nghe con gái tuyên bố lập tức ho sặc. Cả đến mẹ nàng cũng vì quá lo lắng nên sờ trán con xem sao…
- Con bệnh hả Nhan nhi? Tháng trước, năm trước, lúc nào con cũng đòi đi theo cha con đến đó mà!
- Giờ con không muốn nữa!
Nàng nói rất quả quyết làm Thu Nguyệt len lén nhìn. Lí do không đi có thể dễ dàng đoán ra là vì Hiên Phi. Mạch Kiểm húng hắng ho nói…
- Con phải đi! Cha muốn nhân cơ hội này để con chọn về một nghĩa tế tốt am hiểu công việc quản lí tiêu cục!
- Con không lấy chồng đâu cha!
Lệ Nhan hét toán lên. Để người ngoài nghe nàng nói thế chắc cũng cười vỡ bụng vì có chuyện nam nhân không thèm nàng chứ sao ngược đời như vậy xảy ra. Nhưng dù sao Mạch tiểu thư vẫn tự tin với giá trị của mình bù cho bề ngoài không ra nữ nhi.
Cha nàng thì không chấp nhận vội hung hăng chỉ vào mặt con gái…
- Sao lại không? Cha không cho con tự mình kế nghiệp phá hoại tiêu cục yêu dấu mà cha gây dựng bằng công sức cả đời này đâu Nhan nhi!
Cha nàng thật biết cách làm tân hồn con gái tan nát nha. May là nàng cũng không vội bi lụy, nhanh chóng hung hăng không thua gì Mạch Kiểm.
- Cha khi dễ nữ nhi. Giờ người ta toàn muốn tiêu cục của cha mới muốn lấy con. Không ai thương con gái cha thật lòng cả!
- Cha sẽ chọn người thương con! - Mạch Kiểm nói rồi cũng hơi vã mồ hôi lạnh nha hi vọng lời mình nói ra có thể làm tốt.
- Con không thèm! Cả cha còn thương tiêu cục này hơn con, con không tin cha đâu!
- Nhan nhi!
Lệ Nhan ôm đám chó con bỏ đi ra sau hậu viên làm Mạch Kiểm tức gần chết vì con mình thật cứng đầu y hệt ông ấy. Nhưng cứng đến thế nào, cha nàng hạ lệnh thì nàng cũng không thể không đi.
Mấy năm trước là vì có Vạn Sinh nên nàng mới háo hức đi. Giờ ở cuộc thi tiêu cục đó chắc chắn sẽ gặp Hiên Phi mới khiến nàng hèn nhát không muốn đi nữa. Dù gì ở nhà còn có thể trốn hắn, ra đó giáp mặt thật khó cho nàng. Giờ nàng chỉ mong cả hai có thể như trước đánh nhau, cải lộn không suy nghĩ gì cả.
Từ hôm hắn thành thân đến nay sắp tròn tháng rồi, trong lòng nàng cũng có chút nhớ hắn. Nhà cả hai cách nhau không quá hai mươi bước chân nhưng thật sự là xa tận chân trời. Thu Nguyệt xếp áo nhìn tỉ tỉ lén thờ dài. Cô nhóc níu lấy Lệ Nhan…
- Đại tỉ! Tỉ có thương muội không?
Lệ Nhan đang nằm đáng thương nghe xong cũng vội cười, tay với ôm lấy tiểu muội xinh đẹp của mình…
- Tất nhiên là thương muội rồi! Muốn tỉ mua quà gì về cho muội hả? Sao muội không đi theo tỉ và cha luôn cho biết cuộc thi ra sao!?
- Muội có biết gì đâu, theo càng vướn chân cha hơn. Tì àh… Tỉ thương muội nhiều nhưng cũng phải suy nghĩ cho bản thân tỉ nữa!
- Nghĩ gì?
Mặt Lệ Nhan nhăn nhúm lại rõ có chữ “ngốc” hằn trên trán nha. Thu Nguyệt mỉm cười rồi dúi vào tay Lệ Nhan một túi vài thêu nhỏ không quên nói…
- Tỉ đi lần này chắc sẽ gặp Hiên Phi ca ca. Lúc chỉ có tỉ và huynh ấy, tỉ hãy đưa cái này cho huynh ấy giúp muội nha. Nhớ là tỉ không được xem lén đó!
Lệ Nhan nhìn cái túi mà lòng như treo cả chục quả chì to. Chẳng lẽ lại là tình thư hay sao?
Nghĩ đến viễn cảnh nàng to gán dám đưa thứ này ra, Hiên Phi không giết nàng mới lạ. Thậm chí có khi hắn còn quẳng xác nàng cho Cẩu Cẩu chơi nhằm hả dạ ấy chứ. Dù sao nàng thật cũng không muốn đưa nên lắc đầu, miệng cười cười, tay đẩy túi về lại phía Thu Nguyệt…
- Tự muội đưa đi!
- Không! Phải chính tay tỉ đưa cho huynh ấy. Tỉ thương muội cơ mà đại tỉ!
- Tỉ…
Nhìn Thu Nguyệt xinh đẹp năn nỉ, dáng vẻ động lòng người khiến Lệ Nhan hơi run rẩy yếu lòng. Suy cho cùng nàng là kẻ nhu nhược chỉ biết chiều lòng người khác và rước họa vào thân. Thu Nguyệt cười ngay khi nàng đồng ý…
- Nhớ lúc chỉ có tỉ và Hiên Phi ca ca thôi nhé! Tỉ nhớ nha!
Lệ Nhan không nói gì nổi, vì tiểu muội, nàng biết sẽ bị hắn ta một cú giết chết vẫn nhẫn làm. Nàng không biết Thu Nguyệt cười mỉm rất vui hi vọng đại tỉ sẽ vì mình giao nó tận tay Hiên Phi càng sớm càng tốt.
- Lão già họ Long ấy tưởng mình hay lắm sao? Ta còn có ba tiểu nữ, lão chơi ta lần này cũng không có thằng Hiên Phi thứ hai, thứ ba nào “đấu hôn lễ” với ta. Đến lúc đó ta sẽ không mời lão lại những ba lần haha…
Mạch phu nhân để mặc cho chồng cười nham nhở đắc ý còn hơn nổi khùng vì hôn lễ nhà hàng xóm. Vì lo Thu Nguyệt sẽ buồn chuyện Hiên Phi nên phu nhân đặc biệt nấu chè hôm nay cho cả nhà ăn.
Bên kia nhanh chóng vọng qua tiếng kèn nhạc báo giờ lành thật nhộn nhịp. Phu nhân nhìn bàn chỉ có Dĩ Hồng và Thu Nguyệt vì Lệ Nhan từ sáng đến giờ vẫn không thèm ra khỏi phòng mới buồn buồn nói.
- Lệ Nhan chắc lại nhớ hôn lễ không thành lần nọ nên buồn quá không ra đây!
- Gọi nó ra, có gì phải buồn chứ? Ta sẽ nhanh chóng tìm nam nhân tốt cho Nhan nhi thành thân để trả thù Long Bách Phi! Còn con Nguyệt nhi, không được buồn đâu đó! - Mạch Kiểm biết con gái thứ của mình có ý với Hiên Phi mà nên dọa trước.
- Con đâu có!
Thu Nguyệt trong lòng cũng không mấy êm ái nhưng không hề buồn bã quá mức như cha nói. Chuyện thế này chỉ nên thầm chúc phúc cho Hiên Phi ca ca.
Ở bên ngoài cổng, Long Bách Phi cười nhìn tiểu tử nhà mình làm tân lang thật tuấn tú. Vận trên người hồng y, bước lên bạch mã tuy có chút thơ thẩn nhưng dáng vẻ của hắn vẫn vô cùng phong độ. Các cô nương chỉ biết thầm khóc đau khổ không muốn chứng kiến siêu cấp mỹ nam nhân “xuất giá” chút nào. Ai đi dự hôn lễ cũng thấy nhiều cảm xúc mâu thuẫn vui buồn lẫn lộn trong số khách đến.
Vậy mà Hiên Phi chẳng chú tâm đến xung quanh, hắn ngồi trơ ra trên ngựa khi kèn nhạc chứ thổi vang um xùm xung quanh. Mặt mày của mấy người thổi kèn đã tái xanh hết cả vì hụt hơi nhưng tân lang vẫn không chịu xuất phát rước tân nương về.
Bà mai cũng bồn chồn, quan khách bắt đầu xì xầm bàn tán không biết hôn lễ này có chuyện phát sinh giống Cửu Nhật tiêu cục lần trước hay không? Long Bách Phi hơi lo sợ, đứng nói với con…
- Đi nhanh cho kịp giờ lành đi con!
Long Bách Phi đưa mắt long lanh ra hi vọng thằng con mình sẽ không phụ lòng cha yêu thương con nhốt suốt mấy ngày nay. Nhưng cái mặt nam nhân già của ông ấy không đủ sức quyến rũ Hiên Phi. Hắn chẳng mảy may quan tâm, cứ thế tự lảm nhảm…
- Con không hiểu…
- Hiểu hay không cứ chờ rước tân nương về thành thân – động phòng rồi sanh cho cha một tiểu tôn nhi bồng bế sau đó hãy suy nghĩ sau nha con!
Long Bách Phi thật không muốn có chuyện kinh hãi nào xảy đến làm tổn thương trái tim mỹ nam trung niên của mình đâu.
Các vị khách đều hoài nghi chờ tân lang xuất phát trước tân nương về. Kiệu hoa, sính lễ đều chuẩn bị xong cả rồi nhưng quan trọng là tân lang có vấn đề. Họ truyền tai nhau không biết đây có phải là phong trào của các tiêu cục lớn muốn có một hôn lễ không thành thiệt là hoàng tráng.
Long Bách Phi nghe mồ hôi vương đầy trán khi cứ chờ con như thế. Nếu nhạc phụ đi rước tân nương được chắc ông ấy cũng nguyện đi rước ngay thay Hiên Phi rồi. Cuối cùng Hiên Phi có chút cử động nhưng hắn lại ngước mắt nhìn sang Cửu Nhật tiêu cục bên cạnh. Long Bách Phi hoảng lên, không muốn “chuyện đó” xảy ra chút nào…
- Đi rước tân nương đi Hiên nhi!!!
- … cho dù người ta có từ chối cũng đâu có nghĩa con phải tự chịu khổ một mình như vậy chứ!? Con hiểu ra rồi cha ơi!
Hiên Phi có chút tỉnh táo hơn vội nói với cha. Ông ấy rưng lệ nhìn con mong con đừng làm chuyện nông nổi. Tuy nhiên đến nước này có gì cản Hiên Phi lại cũng đã muộn, anh chàng kéo dây cương làm con ngựa hí vang.
Vạn An lần nữa lại có một hôn lễ khó quên nếu không nói là rất đáng nhớ khi tân lang thúc ngựa đi ngược vào nhà hàng xóm. Ai mà không biết Hiên Phi chắc cũng cho là hắn không biết cưỡi ngựa mới để “lạc dây cương” đi bậy bạ như thế. Còn Long Bách Phi nhìn cảnh chỉ có thể giơ tay lên trán, choáng vàng rồi té lăn quay không thể chịu nổi.
Trong Mạch gia, Mạch Kiểm đang nho nhã thưởng trà thấm giọng sau khi ăn chè thì nhìn thấy người ngựa xông vào sốc đến mức phun mưa cả ngụm trà trong miệng. Mạch phu nhân và Dĩ Hồng cũng tròn mắt nhìn Hiên Phi. Hắn trên ngựa vẫn bình tĩnh nói…
- Con xin phép thưa Mạch thúc, Mạch nương!
Lễ phép xong, hắn cứ vậy cưỡi bạch mã, áo tân lang phi nhanh vào trong hậu viện. Mạch Kiểm cầm chén trà ú ớ chạy ra nhìn không biết có phải Hiên Phi xin phép mình cho thử ngựa một vòng trong phủ nhà trước khi đi rước tân nương không nữa. Xong chưa chi Long Bách Phi đã chạy bổ vào gào lên…
- Long Hiên Phi! Đồ con bất hiếu! - Long Bách Phi thật quá đau lòng khi bị con trai phản bội. Mạch Kiểm không thèm nhìn sắc diện lão oan gia của mình ra sao đã túm lấy cổ áo Long Bách Phi ra hỏi.
- Sao hôn lễ Lệ Nhan, con ông cũng xông qua nhà ta phá, mà hôn lễ của nó nó cũng xông qua nhà ta luôn? Ông cho nhà ta là cái chùa hay sao? Rốt cuộc ông có biết dạy con không vậy Long Bách Phi?
Long Bách Phi đang bị đau lòng vì con quá độ, lại nhìn tới cái mặt đáng ghét của Mạch Kiểm nên nổi khùng lên trả lời không chút khách khí….
- Dạy được hay không thì ta cũng có con trai nối dõi, đỡ hơn ông nhiều Mạch Kiểm!?
- Hứ!? Có con trai hay lắm sao? Ta có ba tiểu nữ xinh đẹp – giá trị khuynh thành đó!
Hai tiêu chủ nghiến răng nghiến lợi nắm áo nhau hận không có kiếm chứ nếu không cũng đâm đối phương vào nhát cho hả dạ rồi. Nhưng Mạch phu nhân rơi lệ, khóc nức nở khiến cả hai xoay qua. Mỹ nhân đổ lệ như thế còn đáng sợ hơn trời long đất lở nữa.
- Hic… tại thiếp không biết sanh con trai cho lão gia. Chàng hãy bỏ thiếp đi!
- Ây! Phu nhân của ta, ta không cần con trai mà!
Mạch Kiểm khổ sở vội ôm vợ. Lâu lâu Mạch phu nhân cũng hay cắn rứt lương tâm chuyện này lắm. Người lớn lộn xộn là thế nhưng Dĩ Hồng chỉ tròn mắt nhìn sau đó vẫn ngồi ăn chè thật ngoan không quan tâm thế sự trên đời.
Long Bách Phi cũng sợ hãi vội khúm núm tạ lỗi…
- Mạch tẩu, tại ta không tốt, lấy vấn đề đó ra chọc tức lão ta!
- Ông cũng biết là tại ông sao? - Mạch Kiểm hung hăng nhưng Long Bách Phi cũng không có hiền để chịu thiệt.
- Thì việc ông không có con trai ai ai không biết chứ!?
Mạch Kiểm lại khóc tiếp, hai ông nọ vì thế lúng túng cả lên không biết làm sao cho ổn. Vì ngoài sảnh rắc rối như vậy nên không ai quan tâm Hiên Phi đi đâu mất rồi.
Thu Nguyệt đang mang chè đi về phòng tỉ tỉ. Lệ Nhan từ sớm đã không thèm bước ra ngoài, chỉ nằm trong chăn sung sướng nhưng không thể nào ngủ được. Nàng cảm giác cứ như lời Hiên Phi nói thích mình văng vẳng hoài không dứt rất khó chịu.
Thật mong hắn thành thân mau mau cho nàng trở lại bình thường như trước.
Đột ngột cửa phòng bật tung vào trong khiến nàng bật dậy nhìn. Hiên Phi mặc áo đỏ cưỡi trên một con ngựa trắng tinh hảo chuẩn “mỹ bạch mã” lao vào phòng nàng. Giây phút ấy tim nàng nghẹn lại, chất giọng có chút run rẩy bấn loạn không đủ thời gian để suy nghĩ thêm lời nói thốt ra ngay với hắn.
- Ngươi điên hả Thổ Phỉ!? …mang con ngựa ra khỏi phòng ta ngay!
Hiên Phi nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm nghị và nhảy khỏi ngựa. Trông con bạch mã kia hình như rất có hứng thú với cái chuồng dành cho người của nàng nên vui vẻ vào luôn không khách sáo. Lệ Nhan nhảy khỏi giường, hướng đến dĩa bánh trên bàn ngăn con ngựa kia ăn mất.
Hiên Phi phát điên hận không thể giết chết nàng ngay đây được nên mạnh tay kéo nàng lại phía mình….
- Ta thành thân ngươi không sang phá cản lại đã đành, vậy mà còn dám sung sướng ngủ trong phòng thế này hả đầu heo kia!?
- Ngươi nghĩ ta điên hay sao lại đi phá hôn lễ? Mau đem con ngựa này ra ngoài cho ta!
Cái mặt con mỹ bạch mã này cũng thật khó ưa làm nàng lo lắng cho phòng mình nha. Hiên Phi bị nàng đối xử thiếu quan tâm hơn cả con ngựa kia nên tức giận tiếp tục ép nàng tập trung vào mình…
- Dù ngươi không thích ta thì cũng phải cản ta lấy người khác chứ!? - Hiên Phi nghiến răng nói giận dữ khiến nàng sững ra.
Nhìn hắn hôm nay mặc áo tân lang thật là tuấn tú hơn người nhưng không ngờ vẫn bá đạo như mọi khi. Hắn tức giận đến thế, nhìn hận thù còn hơn hơn nàng là đầu trâu mặt ngựa đày đọa hắn nơi âm phủ nữa… tất cả chỉ khiến nàng nghẹn lại không biết nói gì.
Dù gì người ta cũng nói thích nàng, nhưng nàng trốn chạy như vậy có chút không đúng. Hiên Phi vẫn nhất mực nhìn vào nàng, mong nàng làm rõ mọi chuyện với mình. Đau khổ gì hắn cũng chịu được nhưng phải có lí do thì mới cam tâm nha.
Không khí thật ngột ngạt, cả hai nhìn nhau chưa biết nói gì thì vọng khắp gian phòng là tiếng “vân tụ thủy tề” trong trẻo vang lên róc rách. Con bạch mã hí vang thỏa mãn sau khi xả ra một vũng nước sóng sánh trên sàn nhà.
Lệ Nhan run rẩy, còn đâu hai chữ “khuê phòng” thiếu nữ nữa chứ làm nàng điên lên không thèm ngại với hắn nữa mà thay bằng cú đấm hết sức lực.
- Đem con ngựa ra ngoài ngay cho ta Thổ Phỉ thúi!
Hiên Phi ngậm ngùi ôm má bầm dập dẫn con ngựa phá đám ra. Nhưng khi hắn vừa định xoay vào phòng nói tiếp với nàng thì nàng đã đóng sầm cửa lại. Lệ Nhan sợ sức hắn phá cửa dễ như chơi nên còn cẩn thận kéo bàn kéo ghế lại chặn cửa.
Hiên Phi không bình tĩnh, tay vỗ mạnh cửa phòng.
- Mở cửa ra! Chúng ta nói chuyện chưa xong mà!
- Ta không có gì để nói với ngươi cả. Ngươi về thành thân tiếp đi!
Nói ra môi nàng có chút mím chặt hi vọng trong lòng mình đủ mạnh mẽ không tổn thương theo hắn. Tiếc thay tên oan gia của nàng thật không hề thuộc loại nam nhân hiền lành, hắn đá cửa rồi hung hăng nói lớn không khách khí vì nàng là ý trung nhân trong lòng chút nào…
- Đồ đầu heo! Ta nói là ta thích ngươi, ta không muốn lấy ai khác hết! Ngươi tưởng cứ ở trong đó tận hưởng nước tiểu ngựa là trốn được ta sao?
Thu Nguyệt xoay người nép sau bờ tường, tay cầm chén chè một cách hơi run khi nghe thấy hết. Quả đúng là Hiên Phi thích đại tỉ nhưng chỉ vì cả hai chơi chung lâu quá không nhận ra điều đó.
Khi đó Lệ Nhan đang trong phòng bị sỉ nhục liền hùng hồn kéo bàn ghế chặn cửa trở ra rồi sau đó nổi khùng lao ra cải lộn…
- Ngươi nói ai tận hưởng nước tiểu ngựa hả?
- Nói ngươi chứ nói ai vào đây! Ta có gì không tốt chứ mà ngươi dám từ chối tình cảm của ta, còn không sang phá hôn lễ của ta nữa!
Xem ra Hiên Phi rất ấm ức chuyện Lệ Nhan không phá hôn lễ. Dĩ nhiên ngoài trường hợp người đó tinh thần bất thường thì chuyện phá hôn lễ chỉ dành cho người có tình ý với nhau thôi. Hắn vẫn không tin nàng không thích ngược lại hắn. Lệ Nhan thì nheo mắt, chu môi nhìn hắn một cách hoài nghi.
- Bộ ngươi thích hôn lễ bị phá lắm sao?
- Ừh! Ta thích ngươi phá hôn lễ vì ta đó!
- Đồ Thổ Phỉ khùng! Ngươi không tỉnh táo rồi có phải không? Chả trách ta không thích ngươi là chí lí!
Nàng vừa khẳng khái nói ra lập tức bị hắn đánh cho một cú quất đầu tuyệt chiêu choáng váng ngay. Hiên Phi không còn kiềm nén được vội túm lấy cổ áo nàng lên chân không chạm đất. Nét mặt hắn côn đồ thật dã man khi gầm gừ đáng sợ vào cái mặt ngốc của nàng…
- Ngươi không rõ ràng chuyện tình cảm với ta thì ta sẽ đánh chết ngươi đó Lệ Nhan!
Nàng vừa khẳng khái nói ra lập tức bị hắn đánh cho một cú quất đầu tuyệt chiêu choáng váng ngay. Hiên Phi không còn kiềm nén được vội túm lấy cổ áo nàng lên chân không chạm đất. Nét mặt hắn côn đồ thật dã man khi gầm gừ đáng sợ vào cái mặt ngốc của nàng…
- Ngươi không rõ ràng chuyện tình cảm với ta thì ta sẽ đánh chết ngươi đó Lệ Nhan!
- Ngươi ức hiếp ta như thế còn hỏi tình cảm cái nỗi gì nữa chứ?
Có cô nương nào bị túm áo treo lủng lẳng như nàng sẽ chịu động lòng chứ? Trông hắn giống nguyện làm kẻ thù của nàng suốt đời chung thủy không đổi lòng hận ai khác thì đúng hơn. Nhưng ánh mắt Hiên Phi nhìn sâu vào mắt nàng mang chút vẻ đau đớn, vừa chờ đợi hi vọng vừa sợ hãi. Giọng hắn nghẹn lại khi kéo cho nàng gần hơn vào mình…
- Vì ta thật sự thích ngươi… ngươi nói không thể thích ta! Ta muốn biết lí do!
Nhìn hắn như thế, không hiểu sao lòng nàng quặn đau kì lạ. Lệ Nhan giơ tay chạm lên hai tay hắn đang túm cổ áo mình. Nhìn xa cũng không ai biết tư thế đó của cả hai là tình tứ hay là dã man nữa. Nhưng nàng đã nhìn hắn nói vẫn có ý né tránh…
- Ngươi biết không thể là được rồi!
Hiên Phi nhìn nàng rõ ràng đang không muốn nói rõ nên buông nhẹ tay trên cổ áo nàng và dời tay nâng má nhẹ nhàng ép nàng nhìn mình. Tim Lệ Nhan run rẩy khi phải nhìn thẳng vào ánh mắt khẩn thiết của Hiên Phi như thế. Hắn hỏi thật lòng…
- Vì cha chúng ta sao?
- … không phải. Nhưng đó cũng là một lí do nhỏ để ta không thể cùng ngươi rồi!
- Vậy nói ta nghe đi! Lí do lớn nhất là gì? Có phải là ngươi chán ghét ta, chỉ thích mấy loại công tử như Nhan Chí Bình!
- Không có! Ta không chán ghét ngươi! Ta cũng không có thích Nhan công tử!
Nhìn nàng lắc đầu chối thích Nhan Chí Bình khiến lòng Hiên Phi cũng an tâm hơn chút xíu. Hắn càng giữ lấy má nàng. Lệ Nhan nghe cả người run run khi tì sát vào hắn, bị đôi mắt đẹp tuyệt đó nhìn vào mình một cách nâng niu như vậy. Hiên Phi nói như năn nỉ nàng…
- Nói cho ta nghe đi Lệ Nhan!
Nàng khép mắt, giọng hắn gọi tên nàng thật có ma lực. Cuối cùng nàng ngoảnh mặt nhìn hướng khác trả lời…
- … Thu Nguyệt thích ngươi!
Thu Nguyệt đang nép sau bờ tường cũng chòm nhìn lại đại tỉ. Hiên Phi thậm chí nghe xong cũng không giật mình hay bất ngờ. Hắn giữ lấy hai vai nàng hỏi lại.
- Muội ấy thích ta thì có liên quan gì chứ?
- Ngươi thật là ngốc Thổ Phỉ! Tiểu muội của ta thích ngươi, ta thậm chí còn có ý tác hợp cho cả hai. Giờ ngươi thích ta hỏi ta còn mặt mũi đâu nhìn muội ấy nữa cơ chứ!?
Lệ Nhan rất thương muội muội dẫu cũng có chút ganh tị là mình xấu tàn bạo còn muội ấy xinh đẹp đến thế. Nàng biết Thu Nguyệt nặng tình với Hiên Phi từ lâu, nếu nàng bên cạnh hắn thì làm sao Thu Nguyệt chịu đựng nổi. Hai tỉ muội lúc ấy còn có thể nhìn mặt nhau hay sao?
Hiên Phi có chút thơ thẩn rồi lại lắc nhẹ vai nàng…
- Nhưng ta thích ngươi, muội ấy sẽ hiểu thôi!
- Cũng không được! Ta không để Thu Nguyệt phải đau lòng đâu! - Lệ Nhan nói thật dứt khoác nhưng đối với hắn thì quá tuyệt tình.
- Còn ta thì sao? Ta không biết đau lòng sao?
Hiên Phi hỏi ngược lại cứ như ép nàng chọn lựa. Cả hắn và Thu Nguyệt đau lòng, nàng đầu đau theo. Chỉ là nhìn hắn như thế, tim nàng cứ như bị một vết thương vô hình vò xé. Người nàng chọn tuyệt đối không phải là hắn.
Thu Nguyệt mím môi nhìn thấy hết từ xa chỉ thầm mắng tỉ tỉ ngốc của mình. Tuy nhiên Thu Nguyệt vẫn chưa ra mặt. Lệ Nhan tiếp tục né tránh không nhìn Hiên Phi, dù gì lí do nàng cũng đã nói ra hết xem như xong chuyện.
Hiên Phi thì hụt hẫn vì Lệ Nhan thật mặc kệ mình đau như thế không lo.
- Vậy không vì Thu Nguyệt, không vì bất cứ lí do gì cả… ngươi có thích ta không?
Nghe câu hỏi nhưng Lệ Nhan cắn chặt răng quyết không trả lời. Làm sao nàng có thể vừa tuyệt tình vừa trả lời câu hỏi như thế của hắn cho hợp lí chứ. Vừa may người lớn sau khi giải quyết lộn xộn cũng đi tìm xem Hiên Phi phi ngựa đi đâu.
Đến thấy Hiên Phi đứng nhìn Lệ Nhan như vậy, ba người lớn không cần hội ý cũng hiểu rõ vấn đề rồi. Hai ông cha liếc nhau quyết không thể từ thù trở thành sui gia. Nhưng Hiên Phi đã xoay người dắt ngựa về. Ánh mắt hắn có chút dại đi vì đau khổ nén chặt không để lộ ra.
- Con xin lỗi đã xông qua nhà như thế thưa Mạch thúc, Mạch nương!
Cha mẹ nàng cũng không biết nói gì vì chuyện cũng đã xảy ra, vả lại trong nhà cũng không bị thiệt hại gì. Long Bách Phi nhanh nhảu gạ ý với con…
- Về nhà làm lễ vẫn còn kịp đó con!
Hiên Phi nhìn cha rồi dúi dây cương dắt ngựa vào tay ông ấy…
- Cha thích thì tự làm lễ!
- Nè! Con bỏ ngang như vậy thì cha biết nói gì với nhà người ta đây! Hiên nhi àh!
Hai cha con đi về cùng con ngựa mà tiếng Long tiêu chủ hét ầm vẫn văng vẳng. Giờ đến phiên cha mẹ nàng nhìn sang con gái lớn, nhưng Lệ Nhan đã nhanh chóng gượng cười vui vẻ chạy đi.
- Thổ Phỉ chết tiệt dẫn ngựa sang tiểu bậy trong phòng con nên con đi dọn đây!
Nàng chạy đi giấu chút lệ vươn trên mi. Cha mẹ nàng xem như là không có gì hết, không ra hỏi thêm. Chỉ có Thu Nguyệt vẫn lặng thinh ở chổ cũ. Xem ra giờ đây tiểu muội trở thành gánh nặng tình cảm cho tỉ tỉ rồi.
—————-
Sau lần này, Long Môn tiêu cục và Cửu Nhật tiêu cục lại hòa nhau về mặt hôn lễ không thành rồi. Hỏi chuyện “siêu cấp mỹ nam nhân” thành thân không thành ai là người vui nhất thì chính là các thiếu nữ ở Vạn An. Họ mừng đến trẩy hội đó chứ vì cơ hội có Hiên Phi vẫn còn rộng mở.
Hiên Phi có gan làm, cũng có gan chịu phạt gia huy của cha. Dù sao giờ có đánh đập hay bỏ đói thì cũng không ảnh hưởng gì hắn cả nên chỉ tốn sức Long Bách Phi thôi. Sau đó hắn liên tục đi bảo tiêu để thật bận rộn, không bận tâm suy nghĩ lung tung nữa về Lệ Nhan.
Giờ thì chỉ còn có hai tiêu chủ sáng sáng đánh nhau như mọi ngày không còn tiếng Lệ Nhan và Hiên Phi hay hai con chó hai bên nhà xung đột nữa.
Lệ Nhan ngồi ôm tam muội rồi nói bâng quơ với cha…
- Cuộc thi đệ nhất tiêu cục năm nay con không tham dự đâu cha!
Mạch Kiểm nghe con gái tuyên bố lập tức ho sặc. Cả đến mẹ nàng cũng vì quá lo lắng nên sờ trán con xem sao…
- Con bệnh hả Nhan nhi? Tháng trước, năm trước, lúc nào con cũng đòi đi theo cha con đến đó mà!
- Giờ con không muốn nữa!
Nàng nói rất quả quyết làm Thu Nguyệt len lén nhìn. Lí do không đi có thể dễ dàng đoán ra là vì Hiên Phi. Mạch Kiểm húng hắng ho nói…
- Con phải đi! Cha muốn nhân cơ hội này để con chọn về một nghĩa tế tốt am hiểu công việc quản lí tiêu cục!
- Con không lấy chồng đâu cha!
Lệ Nhan hét toán lên. Để người ngoài nghe nàng nói thế chắc cũng cười vỡ bụng vì có chuyện nam nhân không thèm nàng chứ sao ngược đời như vậy xảy ra. Nhưng dù sao Mạch tiểu thư vẫn tự tin với giá trị của mình bù cho bề ngoài không ra nữ nhi.
Cha nàng thì không chấp nhận vội hung hăng chỉ vào mặt con gái…
- Sao lại không? Cha không cho con tự mình kế nghiệp phá hoại tiêu cục yêu dấu mà cha gây dựng bằng công sức cả đời này đâu Nhan nhi!
Cha nàng thật biết cách làm tân hồn con gái tan nát nha. May là nàng cũng không vội bi lụy, nhanh chóng hung hăng không thua gì Mạch Kiểm.
- Cha khi dễ nữ nhi. Giờ người ta toàn muốn tiêu cục của cha mới muốn lấy con. Không ai thương con gái cha thật lòng cả!
- Cha sẽ chọn người thương con! - Mạch Kiểm nói rồi cũng hơi vã mồ hôi lạnh nha hi vọng lời mình nói ra có thể làm tốt.
- Con không thèm! Cả cha còn thương tiêu cục này hơn con, con không tin cha đâu!
- Nhan nhi!
Lệ Nhan ôm đám chó con bỏ đi ra sau hậu viên làm Mạch Kiểm tức gần chết vì con mình thật cứng đầu y hệt ông ấy. Nhưng cứng đến thế nào, cha nàng hạ lệnh thì nàng cũng không thể không đi.
Mấy năm trước là vì có Vạn Sinh nên nàng mới háo hức đi. Giờ ở cuộc thi tiêu cục đó chắc chắn sẽ gặp Hiên Phi mới khiến nàng hèn nhát không muốn đi nữa. Dù gì ở nhà còn có thể trốn hắn, ra đó giáp mặt thật khó cho nàng. Giờ nàng chỉ mong cả hai có thể như trước đánh nhau, cải lộn không suy nghĩ gì cả.
Từ hôm hắn thành thân đến nay sắp tròn tháng rồi, trong lòng nàng cũng có chút nhớ hắn. Nhà cả hai cách nhau không quá hai mươi bước chân nhưng thật sự là xa tận chân trời. Thu Nguyệt xếp áo nhìn tỉ tỉ lén thờ dài. Cô nhóc níu lấy Lệ Nhan…
- Đại tỉ! Tỉ có thương muội không?
Lệ Nhan đang nằm đáng thương nghe xong cũng vội cười, tay với ôm lấy tiểu muội xinh đẹp của mình…
- Tất nhiên là thương muội rồi! Muốn tỉ mua quà gì về cho muội hả? Sao muội không đi theo tỉ và cha luôn cho biết cuộc thi ra sao!?
- Muội có biết gì đâu, theo càng vướn chân cha hơn. Tì àh… Tỉ thương muội nhiều nhưng cũng phải suy nghĩ cho bản thân tỉ nữa!
- Nghĩ gì?
Mặt Lệ Nhan nhăn nhúm lại rõ có chữ “ngốc” hằn trên trán nha. Thu Nguyệt mỉm cười rồi dúi vào tay Lệ Nhan một túi vài thêu nhỏ không quên nói…
- Tỉ đi lần này chắc sẽ gặp Hiên Phi ca ca. Lúc chỉ có tỉ và huynh ấy, tỉ hãy đưa cái này cho huynh ấy giúp muội nha. Nhớ là tỉ không được xem lén đó!
Lệ Nhan nhìn cái túi mà lòng như treo cả chục quả chì to. Chẳng lẽ lại là tình thư hay sao?
Nghĩ đến viễn cảnh nàng to gán dám đưa thứ này ra, Hiên Phi không giết nàng mới lạ. Thậm chí có khi hắn còn quẳng xác nàng cho Cẩu Cẩu chơi nhằm hả dạ ấy chứ. Dù sao nàng thật cũng không muốn đưa nên lắc đầu, miệng cười cười, tay đẩy túi về lại phía Thu Nguyệt…
- Tự muội đưa đi!
- Không! Phải chính tay tỉ đưa cho huynh ấy. Tỉ thương muội cơ mà đại tỉ!
- Tỉ…
Nhìn Thu Nguyệt xinh đẹp năn nỉ, dáng vẻ động lòng người khiến Lệ Nhan hơi run rẩy yếu lòng. Suy cho cùng nàng là kẻ nhu nhược chỉ biết chiều lòng người khác và rước họa vào thân. Thu Nguyệt cười ngay khi nàng đồng ý…
- Nhớ lúc chỉ có tỉ và Hiên Phi ca ca thôi nhé! Tỉ nhớ nha!
Lệ Nhan không nói gì nổi, vì tiểu muội, nàng biết sẽ bị hắn ta một cú giết chết vẫn nhẫn làm. Nàng không biết Thu Nguyệt cười mỉm rất vui hi vọng đại tỉ sẽ vì mình giao nó tận tay Hiên Phi càng sớm càng tốt.
/13
|