Convert: luoihoc (TTV)
Editor: nkunqjie
Beta: Ngân
Chu Lý bị gọi tên nhưng cô không để ý, cô tiếp tục theo dõi bộ phim kinh dị trước mặt, xem đến say mê mê mẩn.
Góc trên bên phải bàn học là một đống sách ôn tập sách giáo khoa cùng tư liệu được xếp thành một hàng tương tự bức tường ngăn cách, ở phía dưới đặt một chiếc điện thoại di động nằm ngang.
Cô rụt đầu lại hết sức chăm chú, ngay cả khi tiếng nói chuyện trên bục giảng đã ngừng tự bao giờ, thầy Lý mặt không cảm xúc đem viên phấn ở ngón tay chuẩn xác ném vào trong hộp rồi chăm chú nhìn cô đến tận ba phút cô cũng không hề phát hiện ra.
Toàn bộ người trong lớp đều theo ánh mắt của thầy Lý dạy Toán công khai nhìn vào Chu Lý.
Ở giữa, cô gái mặc áo sweater màu hồng tự cho là bản thân đã trốn kĩ ở phía sau chồng sách không phát hiện ra mình đã trở thành tâm điểm.
Giây tiếp theo, mũ áo của cô bị người ta xách lên.
"Aaaa --" tiếng kêu thảm thiết vội vàng không kịp chuẩn bị vang lên, Chu Lý vừa nhấc mắt đã đối diện với thầy Lý ở trước mặt đang nhìn cô hằm hằm, chân cô lúc này liền mềm nhũn không tự chủ được run rẩy.
"Lý, thầy Lý. . ."
"Chu Lý! Bây giờ đã đến lúc nào rồi! Em vậy mà lại dám lên lớp xem phim! Còn dám mang điện thoại di động đến trường học, thật hết nói nổi!"
"Lý thanh thiên" quát lớn lập tức mang điện thoại di động đang gác trên sách đi, kết quả vừa đúng lúc xuất hiện một ma nữ mặt trắng bệch ở trên màn hình, máu nhỏ xuống hai mắt xuyên thấu qua màn hình trực đâm thẳng tới, người đàn ông trung niên tay run một cái thiếu chút nữa bị dọa đến tái phát bệnh tim.
Ông tức giận đến mức ngực phập phồng môi run rẩy, giây tiếp theo tất cả mọi người đều nghe được thầy Lý phẫn nộ rít gào.
"Em tan học đến văn phòng một chuyến cho tôi! ! !"
Toán là tiết học cuối cùng của buổi sáng, chuông tan học vang lên, tất cả mọi người vui vẻ cùng nhau đi tới nhà ăn, chỉ có Chu Lý ủ rũ cụp đầu đi ra cửa phòng học cả người toát lên vẻ thê lương trái ngược với không khí nhẹ nhõm ở ngoài hành lang.
"Này, Chu Lý." Có nam sinh vỗ bả vai cô trêu chọc, "Trần Nghiễn Hiển mới xin phép nghỉ một ngày cậu liền bị bắt, cậu đã làm gì? ?"
"Làm gì chứ, Lý Lý nhà chúng ta đã rất khổ sở rồi, cậu ngậm miệng vào đi." Nữ sinh bên cạnh ôm cô vào lòng, mặt tràn đầy trìu mến ánh mắt giống như là đang nhìn con gái ruột khiến nam sinh chịu không được nổi da gà.
"Tưởng Bố Cốc, cậu có thấy buồn nôn không có thấy ghê tởm không?"
"Đây là chị em tốt đối với nhau, cái này thẳng nam như cậu căn bản không hiểu!" Tưởng Bố Cốc trả lời, thấy cậu ta còn muốn lên tiếng lập tức nói thêm đánh đòn phủ đầu.
"Tôi cho cậu tranh thủ thời gian để gọi điện thoại tới anh em tốt của cậu đó! Trần Nghiễn Hiển xảy ra chuyện gì đang êm đẹp nghỉ cái gì, không ai canh giáo viên hại Lý Lý đáng yêu của chúng ta rơi vào tay Lý thanh thiên."
"Các cậu đừng nói đùa nữa. . ." Chu Lý ủ rũ, "Đến lúc này còn ở đây nói lung tung."
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, xem cái miệng của tớ này " Tưởng Bố Cốc vội vàng ra vẻ xin lỗi, nhưng trong lời nói tràn ngập ý cười thành ý lại không có mấy phần.
Chu Lý từ trước tới nay không thích người khác mang cô cùng Trần Nghiễn Hiển ra làm trò đùa, tuy rằng trong mắt tất cả mọi người quan hệ của hai người đã tốt quá mức bình thường, chủ yếu là do Trần Nghiễn Hiển đối với cô dung túng quá mức rõ ràng.
Người kia từ trước đến nay tự tin kiêu ngạo đối với người nào cũng đều nhàn nhạt duy chỉ có đối mặt với Chu Lý thường đáp ứng tất cả yêu cầu lớn nhỏ của cô, là người đều có thể nhìn ra mờ ám.
Cũng chỉ có Chu Lý một mực nhận định Trần Nghiễn Hiển là bạn tốt.
Xuống lầu rẽ trái đến phòng làm việc của giáo viên tại tầng một, Lý thanh thiên sớm đã chờ cô từ lâu, Chu Lý thoáng nhìn cái cốc đã được rót đầy trà ấm trên bàn cảm thấy chính mình hôm nay khó mà vượt qua được kiếp nạn này.
Bị phạt đứng gần nửa giờ sớm đã đói bụng, Chu Lý ngoan ngoãn nhận lỗi mấy lần nhưng người trước mặt vẫn dõng dạc khiển trách "hành vi phạm tội" của cô, đã mười lần nghiêm nghị nhắc đến gọi phụ huynh không hề có dấu hiệu muốn dừng tay để nghỉ ngơi.
Chu Lý nghe xong đầu nặng chân nhẹ, nghĩ đến lúc sắp gặp phải vận mệnh bi thảm, dạ dày trống rỗng cũng bắt đầu kêu "ùng ục ùng ục".
Thần linh ơi, ai đó tới cứu cô đi.
Nội tâm của cô lệ đổ thành sông, tuyệt vọng nhìn chăm chú lên bộ mặt chứa đầy tình cảm dạt dào của thầy Lý, bị mắng đến không còn gì luyến tiếc chỉ có thể điên cuồng thành kính khẩn cầu ở trong đầu.
Giống như là nghe được cô gọi một khắc sau cửa bị gõ vang giống như tiếng trời, cùng với tiếng gọi.
"Thầy Lý -- "
Tiếng răn dạy ở trên đỉnh đầu cô dừng lại.
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Nghiễn Hiển ôm một đống bài thi đứng tại cửa.
Nam sinh đồng phục chỉnh tề, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt trắng nõn lãng tử nổi bật cùng vẻ ôn hòa lễ phép.
"Em đem bài thi ngày hôm qua đưa tới cho thầy."
Trần Nghiễn Hiển là đại biểu môn Toán của khối, lần nào thi cũng đứng nhất trường, thi đại học chắc chắn là thủ khoa tương lai, các giáo viên đều đem anh đặt ở trong lòng bàn tay hết sức nâng niu.
Nhìn thấy học trò cưng, Lý thanh thiên trong nháy mắt từ hung thần đổi thành hiền từ.
"Tốt lắm! Vất vả cho em rồi, cứ để ở nơi này là được."
Trần Nghiễn Hiển đáp lời, ôm bài thi trong tay đặt lên cái bàn bên cạnh xong xuôi lại không ra ngoài mà đứng bên cạnh Chu Lý.
Lý thanh thiên chờ mãi không thấy anh đi nghi hoặc lên tiếng, "Còn có chuyện gì sao?"
"Thầy Lý. " Trần Nghiễn Hiển do dự một chút chần chờ nói, "Liên quan tới cái điện thoại kia, thật ra là em hôm qua mang đến trường học cho Chu Lý, phim cũng là em tải xuống, nếu như thầy muốn phạt thì phạt em đi."
"Gọi phụ huynh hay viết kiểm điểm em đều phối hợp với thầy."
Lý thanh thiên sửng sốt nhìn anh hồi lâu trên mặt lộ ra hoài nghi.
"Là như vậy sao? Trần Nghiễn Hiển, em không phải là vì giúp Chu Lý cố ý ra gánh tội thay đấy chứ?"
Nói xong mặt không tỏ rõ ý tứ nhìn qua Chu Lý làm cô sợ đến chảy mồ hôi lạnh, lại thấy Trần Nghiễn Hiển sắc mặt trấn định vững vàng bình tĩnh.
"Là như vậy, thầy Lý, các bạn trong lớp đều biết cái điện thoại kia là của em."
Mặt mày anh nghiêm túc chắc chắn không giống làm bộ, trên mặt Lý thanh thiên biến mất dần sự nghi ngờ, nhíu mày trầm tư một lát mới thở dài thật mạnh nhìn qua Trần Nghiễn Hiển buồn bã.
"Này -- "
"Trần Nghiễn Hiển ơi Trần Nghiễn Hiển, em cũng không thể ỷ mình có thành tích tốt mà tùy ý làm loạn, coi như sẽ không ảnh hưởng đến mình cũng phải quan tâm lấy bạn học bên cạnh, em nhìn Chu Lý mà xem, thành tích của trò ấy nếu không học lại, đoán chừng đại học cũng không thi được. . ."
"Thầy Lý, em biết sai rồi, về sau nhất định sẽ phụ đạo cho bạn học Chu Lý giúp cậu ấy học tập thật tốt." Trần Nghiễn Hiển thông minh nói thuận theo, Lý thanh thiên nghe xong biểu tình trên mặt ngừng lại lần nữa.
"Cái kia. . ." Ông sầu lo trầm ngâm nửa ngày muốn nói lại thôi, "Cũng không cần quá tốn tâm tư đi phụ đạo, đầu tiên vẫn là phải tự mình học tập. Bạn học Trần Nghiễn Hiển, trường học đối với em đặt kì vọng rất cao em biết chứ?"
"Em nhất định sẽ dốc hết toàn sức lực."
"Được, tốt lắm." Thầy Lý vỗ bả vai học trò cưng cười đến là thỏa mãn, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có Chu Lý trước đó bị ông mắng đến thảm.
. . .
Trải qua một phen khó khăn trắc trở, hai người từ phòng làm việc của giáo viên trốn trở về. Tháng ba bên ngoài tràn ngập màu xanh biếc, đầu cành mọc ra mầm non, bên trong bồn hoa nở ra nhiều đám hoa nhỏ không biết tên, gió mát thổi vào mặt, tất cả đều nhàn nhạt mang theo mùi thơm ngát.
Chu Lý chợt cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu, xoa xoa hai chân đã sớm tê dại rồi ngước nhìn "ân nhân" trước mặt, hít mũi một cái.
"Trần Nghiễn Hiển, cậu tới thật đúng lúc quá đi! Vừa rồi may mà có cậu!" Nói xong cô lập tức nhớ tới cái gì nhăn mặt lại hỏi.
"Cậu không phải xin nghỉ sao? Làm sao lại tới."
Người nam sinh trước mặt lườm cô một cái, giọng điệu tùy ý, "Vệ Tu Kiệt gọi điện thoại cho tớ nói tình huống của cậu cấp tốc phải nhanh chóng nghĩ cách cứu viện."
"Cậu cố ý từ trong nhà chạy tới sao? Tớ thấy cảm động quá -- "
"Cũng không phải cố ý, là thuận tiện. . ." Trần Nghiễn Hiển mập mờ giải thích, lời còn chưa nói hết chỉ thấy Chu Lý kéo tay áo của hắn lại, cảm động đến hai mắt lưng tròng, trong giọng nói chứa đầy sự chân thành.
" Trần Nghiễn Hiển, cậu thật sự là bạn tốt nhất của tớ! Chúng ta chính là anh em tốt!!"
". . ."
Anh quay mặt đi nhìn về phía khác, sắc mặt khôi phục thành sự bình tĩnh trước đó.
"Cậu trở về phòng học trước đi tớ còn có chút việc." Trần Nghiễn Hiển nói với ngữ khí bình thường, ngay sau đó đi về phía trước, Chu Lý vội vàng đuổi theo hỏi han.
"Chuyện gì? Cần tớ giúp không? Cậu muốn đi đâu?"
"Không có việc gì, đi ra cổng trường thôi." Lúc đến vội vàng quá làm anh quên mất việc khóa xe đạp.
"À, vậy tớ đi về trước?"
"Ừ."
Hai người ở đầu bậc thang tách ra, một người đi lên trên, một người hướng sang phía bên phải. Chu Lý một hơi không cần nghỉ leo đến tầng ba, trong lòng nhớ ra hôm nay Tưởng Bố Cốc mang cơm trưa cho cô mà hôm nay là thứ tư nhà ăn có thịt kho tàu cùng xương sườn. . .
Cô thở hồng hộc đi đến cửa phòng học, dừng lại trấn tĩnh mấy giây, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe được bên trong truyền đến tiếng cười đùa.
Buổi chiều nhàn hạ, ngày qua ngày bị bài tập bao quanh học sinh chỉ có thể từ buồn tẻ tìm thú vui trong sinh hoạt.
Nam nữ ở chung một chỗ khiến cho các loại dục vọng dễ dàng thức tỉnh, trong mỗi lớp luôn có mấy đôi như vậy bị dư luận cưỡng ép gắn danh người yêu, làm CP nam nữ bạn học, rất không may Chu Lý là người được để mắt tới.
Không có việc gì liền thích thú mang cô cùng Trần Nghiễn Hiển ra làm trò đùa.
Bất luận Chu Lý giải thích thế nào đều không ai nghe.
Vừa nghĩ đến bả vai cô đã sụp xuống, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt.
"Chu Lý trở về rồi!"
"Thật không dễ dàng, thầy Lý nhanh như vậy liền buông tha cho cậu."
"A, lúc nãy tớ lên lầu nhìn thấy Trần Nghiễn Hiển, chắc là cậu ấy đi tới văn phòng của giáo viên vớt cậu cứu ra, cậu ấy chính là học trò cưng của thầy Lý."
"Đoán đúng rồi!" Vệ Tu Kiệt nghe xong liền đắc ý kêu lên, bước về phía bục giảng.
"Chính là tớ gọi điện cho Trần Nghiễn Hiển! Tớ chỉ đùa một chút, không nghĩ tới cậu ấy không nói hai lời từ nhà chạy đến trường, tớ khẳng định đây chính là chân ái!"
"A --" trong phòng học vang lên một trận ồn ào, mọi người nhìn nhau ánh mắt mang theo ý vị thâm trường, biết rõ suy nghĩ trong lòng lẫn nhau.
"Bé con đáng yêu của chúng ta lại một lần nữa được kỵ sĩ giải cứu từ tay ác long." Có người kéo dài giọng điệu, tiếng cười vang bên tai không dứt, Chu Lý vừa vội vừa tức mặt đỏ bừng lên...
"Đủ rồi! Tớ tức lên đó!" Cô tay oán hận vỗ lên trên bàn nhưng mà không có chút uy hiếp nào.
"Tức giận cái gì, cái này chẳng lẽ không phải sự thật, bọn tớ nói sai chỗ nào sao?" Đối phương so với cô còn tỏ vẻ vô tội, một người khác nói tiếp.
"Chu Lý trong lòng có quỷ nên không dám để cho mọi người nói nha."
"Chính là muốn nói cậu cùng Trần Nghiễn Hiển cái gì cũng không có, mọi người tin sao? Ngày bình thường còn thân thiết như vậy."
"Chúng tớ chỉ là bạn tốt!" Chu Lý cứng cổ, cố gắng giải thích.
"Có thể là một nghĩa khác của từ bạn tốt, cậu hiểu được. . ." Có người tỏ vẻ khoa trương nháy mắt ra hiệu, chọc cười tất cả mọi người, nhìn từng gương mặt đắc ý trước mặt đầu óc cô nóng lên miệng liền thốt ra --
"Nói nhăng nói cuội gì đấy!"
"Tớ mà yêu đương với Trần Nghiễn Hiển tớ đem đầu vặn xuống!"
Trần Nghiễn Hiển mới về đến phòng học: ". . ."
/10
|