_Ha ha ha ha ha…
Trịnh Duy ôm bụng, ghé vào trên quầy bar cười nghiêng ngả. Ngồi bên cạnh Đình Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
_Cười đủ chưa? Nếu đủ rồi thì câm miệng!
_ Chư a đủ! Ha ha…Đình Phong, đến cả phụ nữ mà cậu cũng ghen sao?
Anh hắc nghiêm mặt nhìn tên bạn thân cười đến không còn hình tượng, thẹn quá thành giận rống lớn.
_Im ngay! Có tin là tôi chỉ cần một câu là cậu không cười nổi nữa không?
_Phụt…Không tin, ha ha…
Đình Phong gân xanh trên trán thoáng giật giật, sau đó, mặt không chút thay đổi, chầm chậm phun ra từng chữ.
_Tôi đã gặp Tịnh Yên. – Để xem cậu còn cười nổi không?
Quả nhiên, Trịnh Duy lập tức mặt biến sắc, tiếng cười đến bên miệng do bị sặc mà đột ngột biến thành tiếng ho.
_Khụ! Khụ!…Cậu nói cái gì? – Ánh mắt trừng lớn, biểu tình khó có thể tin.
_Tôi nói — sáng nay tôi đã gặp Tịnh Yên.
_Ở đâu? – Trịnh Duy cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt đã tiết lộ tâm tình của anh.
_Tại nhà Hải Lam. Có vẻ hiện giờ cô ta sống ở đó, hình như là họ quen biết nhau.
Trịnh Duy mím chặt môi không nói, đáy mắt dần toát lên hai ngọn lửa. Đình Phong thở dài, vỗ vỗ bờ vai anh.
_Tôi biết cô ta về nước, cũng biết cô ta đã li hôn.
_Cậu vẫn chưa quên được sao? – Lại còn sai người điều tra!? Đình Phong bỗng thấy hơi hối hận. Thật ra anh vốn cũng không định nói ra, nếu không phải “ai đó” đã đùa cợt quá trớn…
_Quên!? Sau tất cả những gì cô ta “dành tặng” cho tôi? – Nói dễ hơn làm!
Nhìn vẻ chấp nhất của anh, Đình Phong bất đắc dĩ than.
_Thôi bỏ đi. Không phải bây giờ cậu cũng rất tốt sao, cần gì phải so đo những việc trong quá khứ?
Trịnh Duy khẽ nhếch mép cười lạnh.
_Sao có thể nói bỏ là bỏ? Như thế chẳng phải là quá dễ dàng cho cô ta sao? – Ngừng một lát, anh giống như lại nghĩ đến cái gì. – Cậu nói…Cô ta và quản lý Lam là bạn!?
_Có lẽ.
_Vậy sao? – Ánh mắt anh bỗng lóe lên những tia kì dị. – Theo cậu, cách tốt nhất để trừng phạt một kẻ bạc tình là gì?
Biết nhau đã lâu, làm sao anh lại không hiểu cậu ta đang đánh chủ ý gì!? Phút chốc, giọng anh trầm xuống, ngữ điệu cũng lạnh như băng.
_Trịnh Duy, tôi không quan tâm cậu muốn đối với Tịnh Yên thế nào, nhưng — cấm cậu đụng tới Hải Lam.
Không khí trầm trọng, áp lực một lúc lâu, đột nhiên Trịnh Duy bật cười, giọng điệu cũng trở nên vui đùa thoải mái.
_Ha ha, đừng nghiêm trọng thế chứ! Yên tâm đi, tôi cũng biết cái gì gọi là “vợ bạn tuyệt không thể đụng.”
Hai hàng lông mày Đình Phong lúc này mới hơi giãn ra, khóe môi khẽ nhếch.
_Cậu biết vậy thì tốt. – Cho dù bất cứ ai, anh cũng tuyệt đối không để kẻ đó làm tổn thương đến cô mảy may, kể cả có là bạn thân nhất.
Trịnh Duy không nói gì, nhẹ lắc lư thứ chất lỏng trong ly rồi bỗng ngửa đầu uống cạn. Bề ngoài tuy vẫn giữ bộ dạng bất cần, nhưng không ai biết thật ra trong lòng anh đang nghĩ gì.
*****
Trong phòng kế hoạch, tất cả nhân viên đều đang tập trung công tác.
Dù chỉ tiếp xúc với Đình Phong hơn nửa tháng, nhưng họ cũng phần nào hiểu được phong cách làm việc của anh. Anh có thể hay cười, anh có thể dễ tính, song trong công việc lại hoàn toàn nghiêm túc. Không những các phần việc tồn đọng trước kia được phân loại xử lý, mà năng suất làm việc của cả phòng cũng tăng lên đáng kể. Vậy nên ngoài sự ngưỡng mộ của nhân viên nữ, anh còn giành được cả sự kính nể của cấp dưới. Đến cả những tin đồn nhảm kiểu anh dựa vào quan hệ mà lên chức, cũng chưa kịp nhen nhóm đã tắt ngóm.
Tuy nhiên, điều mà mọi người vẫn không hiểu là thái độ của anh với Hải Lam. Nói là ghét cô, anh lại chỉ riêng với cô “đặc biệt”, nói là thích cô, nhiều lúc anh lại làm khó dễ, giống như cố tình gây sự với cô. Điển hình như lúc này.
_Tôi muốn bản báo cáo thống kê tổng hợp trong ngày hôm nay, đây là tài liệu cô cần.
Nhìn đống tài liệu chất thành một tòa núi nhỏ trước mặt, suýt nữa cô đã mất khống chế mà hét to. Dù cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói cô vẫn không khó để nghe ra sự bất mãn.
_Nếu tôi nhớ không nhầm thì tổ viên tổ tôi đã làm rồi.
Hơn nữa bắt một quản lý đi làm một bản báo cáo thống kê, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu mà đi giết gà.
_Nó vẫn thiếu khá nhiều dữ liệu, ngoài ra còn mắc một vài lỗi, tuy không lớn nhưng lại phạm vào những lỗi cơ bản. Đã là cấp dưới làm sai, cấp trên cũng phải có trách nhiệm, không phải sao?
Rõ ràng là anh cố ý bắt bẻ, vậy mà còn tỏ vẻ như là điều hiển nhiên. Báo cáo đó, cô cũng xem qua, nào có vấn đề gì? Càng nghĩ, Hải Lam càng tức giận, rốt cuộc cô đã đắc tội với anh ta ở chỗ nào?
Mà bên cạnh, trông thấy biểu hiện của cô, mọi người xung quanh bắt đầu hào hứng ghé mắt lại đây. A, cuối cùng thì quản lý Lam của bọn họ cũng sắp “tức nước vỡ bờ”!
Tuy nhiên làm cho họ thất vọng là, bàn tay cô nắm chặt chỉ khẽ run lên một chút, tiếp đó cô hít sâu, cắn răng nhằn từng chữ.
_Được, tối nay tôi sẽ đưa cho anh.
Từ “tối nay” được cô đặc biệt nhấn mạnh. Dù bản báo cáo này tuy đơn giản, nhưng việc tập hợp số liệu cũng mất rất nhiều thời gian. Ngay cả lúc trước giao việc cho Uyển Vy, Hải Lam cũng gia hạn thời gian cho cô là hai ngày, mà giờ lại chỉ có một buổi chiều…Những ánh mắt đồng tình lại hướng về phía cô, trong lòng thì âm thầm bội phục khả năng nhẫn nhịn của Hải Lam. Nhưng họ không hề biết, cô chẳng qua chỉ là ghét phiền toái mà thôi. Đối phó với những kẻ mắc dịch, tức giận chỉ uổng phí khí lực chính mình, tốt nhất cứ coi anh ta như không khí là xong.
Thấy cô chốc lát đã lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí bỏ qua không thèm để ý đến anh, Đình Phong bỗng có cảm giác hẫng hụt tựa như đánh vào bông, bực bội không có chỗ phát quay bước đi.
Đợi khi bóng anh khuất sau cánh cửa văn phòng, Uyển Vy mới nhẹ giật ống tay áo Hải Lam.
_Chị Lam, để em làm lại cho…
Trịnh Duy ôm bụng, ghé vào trên quầy bar cười nghiêng ngả. Ngồi bên cạnh Đình Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
_Cười đủ chưa? Nếu đủ rồi thì câm miệng!
_ Chư a đủ! Ha ha…Đình Phong, đến cả phụ nữ mà cậu cũng ghen sao?
Anh hắc nghiêm mặt nhìn tên bạn thân cười đến không còn hình tượng, thẹn quá thành giận rống lớn.
_Im ngay! Có tin là tôi chỉ cần một câu là cậu không cười nổi nữa không?
_Phụt…Không tin, ha ha…
Đình Phong gân xanh trên trán thoáng giật giật, sau đó, mặt không chút thay đổi, chầm chậm phun ra từng chữ.
_Tôi đã gặp Tịnh Yên. – Để xem cậu còn cười nổi không?
Quả nhiên, Trịnh Duy lập tức mặt biến sắc, tiếng cười đến bên miệng do bị sặc mà đột ngột biến thành tiếng ho.
_Khụ! Khụ!…Cậu nói cái gì? – Ánh mắt trừng lớn, biểu tình khó có thể tin.
_Tôi nói — sáng nay tôi đã gặp Tịnh Yên.
_Ở đâu? – Trịnh Duy cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt đã tiết lộ tâm tình của anh.
_Tại nhà Hải Lam. Có vẻ hiện giờ cô ta sống ở đó, hình như là họ quen biết nhau.
Trịnh Duy mím chặt môi không nói, đáy mắt dần toát lên hai ngọn lửa. Đình Phong thở dài, vỗ vỗ bờ vai anh.
_Tôi biết cô ta về nước, cũng biết cô ta đã li hôn.
_Cậu vẫn chưa quên được sao? – Lại còn sai người điều tra!? Đình Phong bỗng thấy hơi hối hận. Thật ra anh vốn cũng không định nói ra, nếu không phải “ai đó” đã đùa cợt quá trớn…
_Quên!? Sau tất cả những gì cô ta “dành tặng” cho tôi? – Nói dễ hơn làm!
Nhìn vẻ chấp nhất của anh, Đình Phong bất đắc dĩ than.
_Thôi bỏ đi. Không phải bây giờ cậu cũng rất tốt sao, cần gì phải so đo những việc trong quá khứ?
Trịnh Duy khẽ nhếch mép cười lạnh.
_Sao có thể nói bỏ là bỏ? Như thế chẳng phải là quá dễ dàng cho cô ta sao? – Ngừng một lát, anh giống như lại nghĩ đến cái gì. – Cậu nói…Cô ta và quản lý Lam là bạn!?
_Có lẽ.
_Vậy sao? – Ánh mắt anh bỗng lóe lên những tia kì dị. – Theo cậu, cách tốt nhất để trừng phạt một kẻ bạc tình là gì?
Biết nhau đã lâu, làm sao anh lại không hiểu cậu ta đang đánh chủ ý gì!? Phút chốc, giọng anh trầm xuống, ngữ điệu cũng lạnh như băng.
_Trịnh Duy, tôi không quan tâm cậu muốn đối với Tịnh Yên thế nào, nhưng — cấm cậu đụng tới Hải Lam.
Không khí trầm trọng, áp lực một lúc lâu, đột nhiên Trịnh Duy bật cười, giọng điệu cũng trở nên vui đùa thoải mái.
_Ha ha, đừng nghiêm trọng thế chứ! Yên tâm đi, tôi cũng biết cái gì gọi là “vợ bạn tuyệt không thể đụng.”
Hai hàng lông mày Đình Phong lúc này mới hơi giãn ra, khóe môi khẽ nhếch.
_Cậu biết vậy thì tốt. – Cho dù bất cứ ai, anh cũng tuyệt đối không để kẻ đó làm tổn thương đến cô mảy may, kể cả có là bạn thân nhất.
Trịnh Duy không nói gì, nhẹ lắc lư thứ chất lỏng trong ly rồi bỗng ngửa đầu uống cạn. Bề ngoài tuy vẫn giữ bộ dạng bất cần, nhưng không ai biết thật ra trong lòng anh đang nghĩ gì.
*****
Trong phòng kế hoạch, tất cả nhân viên đều đang tập trung công tác.
Dù chỉ tiếp xúc với Đình Phong hơn nửa tháng, nhưng họ cũng phần nào hiểu được phong cách làm việc của anh. Anh có thể hay cười, anh có thể dễ tính, song trong công việc lại hoàn toàn nghiêm túc. Không những các phần việc tồn đọng trước kia được phân loại xử lý, mà năng suất làm việc của cả phòng cũng tăng lên đáng kể. Vậy nên ngoài sự ngưỡng mộ của nhân viên nữ, anh còn giành được cả sự kính nể của cấp dưới. Đến cả những tin đồn nhảm kiểu anh dựa vào quan hệ mà lên chức, cũng chưa kịp nhen nhóm đã tắt ngóm.
Tuy nhiên, điều mà mọi người vẫn không hiểu là thái độ của anh với Hải Lam. Nói là ghét cô, anh lại chỉ riêng với cô “đặc biệt”, nói là thích cô, nhiều lúc anh lại làm khó dễ, giống như cố tình gây sự với cô. Điển hình như lúc này.
_Tôi muốn bản báo cáo thống kê tổng hợp trong ngày hôm nay, đây là tài liệu cô cần.
Nhìn đống tài liệu chất thành một tòa núi nhỏ trước mặt, suýt nữa cô đã mất khống chế mà hét to. Dù cố hết sức giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói cô vẫn không khó để nghe ra sự bất mãn.
_Nếu tôi nhớ không nhầm thì tổ viên tổ tôi đã làm rồi.
Hơn nữa bắt một quản lý đi làm một bản báo cáo thống kê, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu mà đi giết gà.
_Nó vẫn thiếu khá nhiều dữ liệu, ngoài ra còn mắc một vài lỗi, tuy không lớn nhưng lại phạm vào những lỗi cơ bản. Đã là cấp dưới làm sai, cấp trên cũng phải có trách nhiệm, không phải sao?
Rõ ràng là anh cố ý bắt bẻ, vậy mà còn tỏ vẻ như là điều hiển nhiên. Báo cáo đó, cô cũng xem qua, nào có vấn đề gì? Càng nghĩ, Hải Lam càng tức giận, rốt cuộc cô đã đắc tội với anh ta ở chỗ nào?
Mà bên cạnh, trông thấy biểu hiện của cô, mọi người xung quanh bắt đầu hào hứng ghé mắt lại đây. A, cuối cùng thì quản lý Lam của bọn họ cũng sắp “tức nước vỡ bờ”!
Tuy nhiên làm cho họ thất vọng là, bàn tay cô nắm chặt chỉ khẽ run lên một chút, tiếp đó cô hít sâu, cắn răng nhằn từng chữ.
_Được, tối nay tôi sẽ đưa cho anh.
Từ “tối nay” được cô đặc biệt nhấn mạnh. Dù bản báo cáo này tuy đơn giản, nhưng việc tập hợp số liệu cũng mất rất nhiều thời gian. Ngay cả lúc trước giao việc cho Uyển Vy, Hải Lam cũng gia hạn thời gian cho cô là hai ngày, mà giờ lại chỉ có một buổi chiều…Những ánh mắt đồng tình lại hướng về phía cô, trong lòng thì âm thầm bội phục khả năng nhẫn nhịn của Hải Lam. Nhưng họ không hề biết, cô chẳng qua chỉ là ghét phiền toái mà thôi. Đối phó với những kẻ mắc dịch, tức giận chỉ uổng phí khí lực chính mình, tốt nhất cứ coi anh ta như không khí là xong.
Thấy cô chốc lát đã lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí bỏ qua không thèm để ý đến anh, Đình Phong bỗng có cảm giác hẫng hụt tựa như đánh vào bông, bực bội không có chỗ phát quay bước đi.
Đợi khi bóng anh khuất sau cánh cửa văn phòng, Uyển Vy mới nhẹ giật ống tay áo Hải Lam.
_Chị Lam, để em làm lại cho…
/86
|