Khoảng cách khuôn mặt hai người thật gần, ánh mắt khiêu khích lẫn nhau, không ai chịu nhượng bộ ai. Đúng lúc này, cửa phòng không hề báo trước bật mở.
Hải Lam sững sờ chôn chân tại chỗ. Bên trong phòng, hai người vẫn cững ngắc duy trì tư thế cũ. Đặc biệt là Đình Phong, trực tiếp hóa đá…
Khoảng 10 phút trước.
_Chị Lam!
_Ừ?
Cô khẽ trả lời, song vẫn không dời mắt khỏi bản kế hoạch. Thấy thế, Uyển Vy hơi ngập ngừng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói.
_Tài liệu này mới được đưa đến…cần chữ kí của giám đốc gấp, nhưng mà…giám đốc bây giờ…- Đang ở phòng tổng tài.
Hai Lam ngẩng đầu, nhìn đến vẻ e ngại của Uyển Vy thì lấy quyển sách chặn lại tờ kế hoạch, rồi chống tay đứng dậy.
_Được rồi, để tôi.
_Cám ơn chị!
Uyển Vy cảm kích nhìn cô. Không có cách nào, cả phòng không ai chịu đi. Chỉ nghĩ đến việc đối diện với bộ mặt lạnh lùng của tổng tài thôi là đã đủ để người ta chùn bước rồi. Nếu nói tới người duy nhất có thể phản ứng bình thường, cũng chỉ có Hải Lam đi.
Thế cho nên, cô mới có mặt ở đây, cũng thật không may “đúng dịp” chứng kiến cảnh này…Ngây người mất một lúc lâu, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô là, tin đồn là thật. Ý nghĩ thứ hai, liệu cô có bị “giết người diệt khẩu” hay không? Ý nghĩ thứ ba, để bảo vệ “tính mệnh” cùng công việc chính mình, tốt nhất vẫn nên nhanh nhanh rời đi thì hơn.
Nghĩ vậy, Hải Lam thẳng tắp cúi người.
_Xin lỗi, đã làm phiền.
Sau đó lưu loát xoay người lui ra, cẩn thận đóng cửa lại.
5 phút sau, một tiếng bạo rống phát ra từ phòng tổng tài, cả kinh đến thư kí Hà cũng nhảy dựng lên.
_TRỊNH DUY!!! Cậu chết với tôi!!
*****
Đình Phong một bên lật bản kế hoạch, một bên không yên lòng liếc xem biểu tình của cô, đột nhiên thình lình toát ra một câu.
_Mọi chuyện không như cô tưởng đâu.
_Hả?
Giống như hiểu ra điều gì, cô bỗng nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói chắc chắn cam đoan.
_Giám đốc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với ai. ( Há há =)) )
Vẻ mặt anh bắt đầu biến đổi.
_Thật ra lúc đó chúng tôi chỉ đùa thôi!
_Tôi biết.
_Giữa chúng tôi không có gì cả…Hoàn toàn không như cô nghĩ đâu!
_Tôi hiểu mà.
Cô hiểu cái gì? Cô cái gì cũng không hiểu được không?
_Ý tôi là, tôi với cậu ta không phải cái kia…Không phải quan hệ đó!
Anh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói năng cũng lộn xộn cả lên. Chết tiệt, đúng là càng tô càng hắc, cái tên miệng quạ đen kia!
Hải Lam đồng tình nhìn Đình Phong, đột nhiên cảm thấy anh ta rất đáng thương. ( =)) )
_Anh không cần phải cuống lên thế đâu, tình cảm vốn dĩ cũng không có sai…Kì thật, cho dù thực sự là…cũng không phải là tội lỗi. Tôi cũng có quen mấy người bạn giống anh, tôi không thấy họ có gì khác thường cả.
Lần đầu tiên sau mười năm gặp lại, cô nói với anh nhiều đến thế, nhưng từng câu từng chữ đều làm anh tức muốn hộc máu! Anh mất kiên nhẫn đập bàn đứng lên.
_Tôi đã bảo không phải!!
_Anh đừng lo, tôi nói thì sẽ giữ lời, nhất định giữ kín chuyện này…
Cô còn chưa nói hết, anh đã kéo mạnh tay cô về phía mình. Dù giữa họ vẫn cách một cái bàn, song chóp mũi anh cơ hồ dán lên chóp mũi cô.
Chư a bao giờ tiếp xúc với người khác phái ở khoảng cách gần đến thế, Hải Lam cực độ mất tự nhiên. Nhất là khi hơi thở anh phả lên khuôn mặt cô, ấm áp mang theo nhè nhẹ mùi hương bạc hà, khiến tim cô không tự chủ đập tăng tốc.
_Anh…
Cô muốn lùi lại, nhưng anh nắm tay cô rất chặt. Đình Phong lần đầu tiên đối mặt với cô, cảm nhận hơi thở cô gần trong gang tấc, trông thấy hai má cô dần dần nhuộm hồng. Hơn nữa, đôi môi cô hồng nhuận hơi hé mở, lông mi khẽ run rẩy vì bối rối…Bất giác lửa giận trong mắt anh dần tán đi, thay vào đó là vực sâu thâm trầm không thấy đáy.
Hiện giờ cô rất gần, chỉ cần chút nữa thôi là có thể chạm tới…
Bỗng nhiên, cô dồn hết sức lực đẩy anh ra, sau đó đẩy cửa chạy vội ra khỏi phòng.
Anh nhìn bóng cô giống như đang chạy trốn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
…
Hải Lam hoảng hốt ra khỏi phòng giám đốc, cũng không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người mà chạy thẳng đến phòng toilet, vội mở vòi nước vốc nước lên mặt. Cô đang làm sao thế này? Vì sao cô không thể khống chế nhịp tim của mình? Vì sao cô không ngăn được mặt mình nóng lên?
Không, không ổn! Cô không thể để mình có tình cảm, tuyệt đối không! Cô sẽ không cho ai cơ hội làm tổn thương chính mình…
*****
Chung cư cao cấp Khánh Long.
Đình Phong mệt mỏi ngã xuống sô pha, tiện tay tháo cà vạt vứt lên thành ghế. Được một lúc, anh bỗng ngồi dậy với lấy điện thoại.
Nhẹ bấm vài nút ở bàn phím, đèn nhấp nháy sáng lên. Trên màn hình là một cô gái trẻ, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đang đứng dưới gốc cây bằng lăng. Cô mặc chiếc áo dài trắng, buộc tóc đuôi gà, đôi mắt dưới cặp kính cận lặng yên nhìn về phương xa. Một cơn gió chợt thổi qua, từng cánh hoa bay múa xung quanh cô, tựa như một cơn mưa hoa màu tím…
Cô không thích chụp ảnh, vậy nên ngoài ảnh kỉ niệm lớp, đây là bức ảnh duy nhất mà anh lén chụp được cô. So với trước kia, cô hầu như không thay đổi, vẫn xa cách như thế, khuyết thiếu cảm giác an toàn đến thế. Cô tạo ra một vòng tròn ngăn cách tất cả những người muốn tiếp cận mình. Mấy ngày này cô cố ý tránh anh, anh biết. Bởi vì lí trí của cô quá lớn, phòng ngự cũng quá nặng nề. Bất kì khi nào cô cảm thấy có người thích mình, cô sẽ đẩy những người đó ra xa. Vì cô sợ mình cũng có tình cảm với người đó, cô sợ sẽ bị tổn thương.
Ngày xưa cũng vậy, cứ mỗi lần anh tiến gần cô một bước, cô lại tránh xa anh một thước. Mới đầu anh còn nghĩ vì cô ngại ngùng, nhưng lâu dần anh mới hiểu, cô thực sự muốn giữ khoảng cách với anh. Anh càng cố kiên trì bao nhiêu, cô càng đẩy anh ra xa bấy nhiêu. Thậm chí anh đã phải ngờ rằng cô rất chán ghét anh, chán ghét đến mức chỉ cần thấy mặt anh là sẽ khó chịu.
Nhưng anh không muốn bỏ cuộc như thế. Ngày tốt nghiệp, anh đã cố lấy dũng khí để thổ lộ với cô, cho dù có thể bị từ chối, anh cũng không còn gì để hối tiếc. Nhưng chết tiệt, câu đầu tiên cô nói với anh lại là: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư”. Lúc đó anh thực sự xúc động đến mức muốn bóp nát đầu cô, để xem trong đó cất chứa những gì. Anh chỉ thiếu nước moi tim của mình ra cho cô xem, vậy mà cô còn cho là anh đang đùa giỡn cô? Anh không có rảnh đến thế! Mà nếu anh có thừa hơi đến mức muốn tìm người để chơi đùa thì cũng không ngu ngốc mà tìm đến cô! Con người gì mà vừa nghiêm túc, vừa không thú vị, đã thù dai lại còn hay dỗi! Có đôi khi chấp nhất như trẻ con, có đôi khi lại nhiều lời như bà lão. Ngoại trừ việc học được, đầu óc cũng nhanh nhạy một chút…thì cô dường như chẳng còn ưu điểm nào. Ngoại hình bình thường, cũng chẳng có gì nổi bật…
Hải Lam sững sờ chôn chân tại chỗ. Bên trong phòng, hai người vẫn cững ngắc duy trì tư thế cũ. Đặc biệt là Đình Phong, trực tiếp hóa đá…
Khoảng 10 phút trước.
_Chị Lam!
_Ừ?
Cô khẽ trả lời, song vẫn không dời mắt khỏi bản kế hoạch. Thấy thế, Uyển Vy hơi ngập ngừng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói.
_Tài liệu này mới được đưa đến…cần chữ kí của giám đốc gấp, nhưng mà…giám đốc bây giờ…- Đang ở phòng tổng tài.
Hai Lam ngẩng đầu, nhìn đến vẻ e ngại của Uyển Vy thì lấy quyển sách chặn lại tờ kế hoạch, rồi chống tay đứng dậy.
_Được rồi, để tôi.
_Cám ơn chị!
Uyển Vy cảm kích nhìn cô. Không có cách nào, cả phòng không ai chịu đi. Chỉ nghĩ đến việc đối diện với bộ mặt lạnh lùng của tổng tài thôi là đã đủ để người ta chùn bước rồi. Nếu nói tới người duy nhất có thể phản ứng bình thường, cũng chỉ có Hải Lam đi.
Thế cho nên, cô mới có mặt ở đây, cũng thật không may “đúng dịp” chứng kiến cảnh này…Ngây người mất một lúc lâu, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô là, tin đồn là thật. Ý nghĩ thứ hai, liệu cô có bị “giết người diệt khẩu” hay không? Ý nghĩ thứ ba, để bảo vệ “tính mệnh” cùng công việc chính mình, tốt nhất vẫn nên nhanh nhanh rời đi thì hơn.
Nghĩ vậy, Hải Lam thẳng tắp cúi người.
_Xin lỗi, đã làm phiền.
Sau đó lưu loát xoay người lui ra, cẩn thận đóng cửa lại.
5 phút sau, một tiếng bạo rống phát ra từ phòng tổng tài, cả kinh đến thư kí Hà cũng nhảy dựng lên.
_TRỊNH DUY!!! Cậu chết với tôi!!
*****
Đình Phong một bên lật bản kế hoạch, một bên không yên lòng liếc xem biểu tình của cô, đột nhiên thình lình toát ra một câu.
_Mọi chuyện không như cô tưởng đâu.
_Hả?
Giống như hiểu ra điều gì, cô bỗng nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói chắc chắn cam đoan.
_Giám đốc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với ai. ( Há há =)) )
Vẻ mặt anh bắt đầu biến đổi.
_Thật ra lúc đó chúng tôi chỉ đùa thôi!
_Tôi biết.
_Giữa chúng tôi không có gì cả…Hoàn toàn không như cô nghĩ đâu!
_Tôi hiểu mà.
Cô hiểu cái gì? Cô cái gì cũng không hiểu được không?
_Ý tôi là, tôi với cậu ta không phải cái kia…Không phải quan hệ đó!
Anh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói năng cũng lộn xộn cả lên. Chết tiệt, đúng là càng tô càng hắc, cái tên miệng quạ đen kia!
Hải Lam đồng tình nhìn Đình Phong, đột nhiên cảm thấy anh ta rất đáng thương. ( =)) )
_Anh không cần phải cuống lên thế đâu, tình cảm vốn dĩ cũng không có sai…Kì thật, cho dù thực sự là…cũng không phải là tội lỗi. Tôi cũng có quen mấy người bạn giống anh, tôi không thấy họ có gì khác thường cả.
Lần đầu tiên sau mười năm gặp lại, cô nói với anh nhiều đến thế, nhưng từng câu từng chữ đều làm anh tức muốn hộc máu! Anh mất kiên nhẫn đập bàn đứng lên.
_Tôi đã bảo không phải!!
_Anh đừng lo, tôi nói thì sẽ giữ lời, nhất định giữ kín chuyện này…
Cô còn chưa nói hết, anh đã kéo mạnh tay cô về phía mình. Dù giữa họ vẫn cách một cái bàn, song chóp mũi anh cơ hồ dán lên chóp mũi cô.
Chư a bao giờ tiếp xúc với người khác phái ở khoảng cách gần đến thế, Hải Lam cực độ mất tự nhiên. Nhất là khi hơi thở anh phả lên khuôn mặt cô, ấm áp mang theo nhè nhẹ mùi hương bạc hà, khiến tim cô không tự chủ đập tăng tốc.
_Anh…
Cô muốn lùi lại, nhưng anh nắm tay cô rất chặt. Đình Phong lần đầu tiên đối mặt với cô, cảm nhận hơi thở cô gần trong gang tấc, trông thấy hai má cô dần dần nhuộm hồng. Hơn nữa, đôi môi cô hồng nhuận hơi hé mở, lông mi khẽ run rẩy vì bối rối…Bất giác lửa giận trong mắt anh dần tán đi, thay vào đó là vực sâu thâm trầm không thấy đáy.
Hiện giờ cô rất gần, chỉ cần chút nữa thôi là có thể chạm tới…
Bỗng nhiên, cô dồn hết sức lực đẩy anh ra, sau đó đẩy cửa chạy vội ra khỏi phòng.
Anh nhìn bóng cô giống như đang chạy trốn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
…
Hải Lam hoảng hốt ra khỏi phòng giám đốc, cũng không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người mà chạy thẳng đến phòng toilet, vội mở vòi nước vốc nước lên mặt. Cô đang làm sao thế này? Vì sao cô không thể khống chế nhịp tim của mình? Vì sao cô không ngăn được mặt mình nóng lên?
Không, không ổn! Cô không thể để mình có tình cảm, tuyệt đối không! Cô sẽ không cho ai cơ hội làm tổn thương chính mình…
*****
Chung cư cao cấp Khánh Long.
Đình Phong mệt mỏi ngã xuống sô pha, tiện tay tháo cà vạt vứt lên thành ghế. Được một lúc, anh bỗng ngồi dậy với lấy điện thoại.
Nhẹ bấm vài nút ở bàn phím, đèn nhấp nháy sáng lên. Trên màn hình là một cô gái trẻ, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đang đứng dưới gốc cây bằng lăng. Cô mặc chiếc áo dài trắng, buộc tóc đuôi gà, đôi mắt dưới cặp kính cận lặng yên nhìn về phương xa. Một cơn gió chợt thổi qua, từng cánh hoa bay múa xung quanh cô, tựa như một cơn mưa hoa màu tím…
Cô không thích chụp ảnh, vậy nên ngoài ảnh kỉ niệm lớp, đây là bức ảnh duy nhất mà anh lén chụp được cô. So với trước kia, cô hầu như không thay đổi, vẫn xa cách như thế, khuyết thiếu cảm giác an toàn đến thế. Cô tạo ra một vòng tròn ngăn cách tất cả những người muốn tiếp cận mình. Mấy ngày này cô cố ý tránh anh, anh biết. Bởi vì lí trí của cô quá lớn, phòng ngự cũng quá nặng nề. Bất kì khi nào cô cảm thấy có người thích mình, cô sẽ đẩy những người đó ra xa. Vì cô sợ mình cũng có tình cảm với người đó, cô sợ sẽ bị tổn thương.
Ngày xưa cũng vậy, cứ mỗi lần anh tiến gần cô một bước, cô lại tránh xa anh một thước. Mới đầu anh còn nghĩ vì cô ngại ngùng, nhưng lâu dần anh mới hiểu, cô thực sự muốn giữ khoảng cách với anh. Anh càng cố kiên trì bao nhiêu, cô càng đẩy anh ra xa bấy nhiêu. Thậm chí anh đã phải ngờ rằng cô rất chán ghét anh, chán ghét đến mức chỉ cần thấy mặt anh là sẽ khó chịu.
Nhưng anh không muốn bỏ cuộc như thế. Ngày tốt nghiệp, anh đã cố lấy dũng khí để thổ lộ với cô, cho dù có thể bị từ chối, anh cũng không còn gì để hối tiếc. Nhưng chết tiệt, câu đầu tiên cô nói với anh lại là: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư”. Lúc đó anh thực sự xúc động đến mức muốn bóp nát đầu cô, để xem trong đó cất chứa những gì. Anh chỉ thiếu nước moi tim của mình ra cho cô xem, vậy mà cô còn cho là anh đang đùa giỡn cô? Anh không có rảnh đến thế! Mà nếu anh có thừa hơi đến mức muốn tìm người để chơi đùa thì cũng không ngu ngốc mà tìm đến cô! Con người gì mà vừa nghiêm túc, vừa không thú vị, đã thù dai lại còn hay dỗi! Có đôi khi chấp nhất như trẻ con, có đôi khi lại nhiều lời như bà lão. Ngoại trừ việc học được, đầu óc cũng nhanh nhạy một chút…thì cô dường như chẳng còn ưu điểm nào. Ngoại hình bình thường, cũng chẳng có gì nổi bật…
/86
|