Trong nhà ăn, nhìn đám người xếp hàng dài lấy đồ ăn, vẻ mặt Trọng Quân xẹt qua một tia chán ghét, mặc dù rất nhanh thu hồi nhưng vẫn lọt vào tầm mắt Hải Lam. Anh ta vờ vu vơ nói.
_Tôi biết một nhà hàng rất được, hay là chúng ta tới đó…
_Tôi quen ăn ở đây rồi. Nếu không quen anh có thể đi chỗ khác.
Dĩ nhiên anh ta sẽ không!
_Vậy để tôi giúp cô chọn món.
_Không cần. – Cô trực tiếp bước xuống đứng phía cuối hàng. Lấy đến suất ăn xong cũng không để ý đến anh ta mà tự tìm một bàn trống ngồi.
Trọng Quân ngại ngần sờ sờ mũi, thật đúng là không nể mặt a. Nếu không phải từng làm việc với cô hai năm, biết đó vốn là tính cách Hải Lam, chắc hẳn anh đã nghĩ cô đang làm bộ rồi.
Nhưng mà, có thách thức thì mới có tính khiêu chiến, đúng không?
_Cô có vẻ thích ăn rau? – Cố gắng bắt chuyện, dù người nghe không quá hưởng ứng.
_…Bình thường.
_Mọi khi cô vẫn ăn ít thế sao?
_Tùy.
_Quản lý Lam gầy như vậy, nếu không ăn nhiều hơn làm sao béo hơn được?
_…-Béo hay gầy cần anh quan tâm?
_Tôi không thích món thịt chua ngọt, cô ăn hộ tôi được không?
Thấy anh ta thực sự định gắp món đó sang, cô lập tức bảo vệ khay của mình.
_Không thích! – Nếu không muốn ăn, sao anh còn lấy? Cô căm tức trừng anh ta.
Ánh mắt Trọng Quân chợt lóe, vốn chỉ tính đùa cô một chút, không nghĩ cô lại phản ứng mạnh thế. Xem ra cách này không tệ.
_Vậy cô hay ăn món gì? Trứng rán? Rau xào? Thịt băm?
_Anh tự lo phần của mình đi, không cần để ý tôi. – Giọng cô không khỏi lạnh xuống vài phần, thầm mong anh ta biết ý mà lui. Nhưng quả thật chẳng dễ dàng.
Cả hai cứ một hỏi một máy móc đáp, một tươi cười đầy mặt, một phiền chán mất kiên nhẫn. Là người sáng suốt đều nhận ra không khí giữa họ hoàn toàn không hài hòa. Nhưng hiển nhiên kẻ đang ghen tuông thì không nằm trong số đó.
Đình Phong đứng ở cửa, đáy mắt hừng hực lửa giận, hai đấm gắt gao nắm chặt. Đáng chết! Lẽ ra anh không nên nghe theo cái chủ ý vớ vẩn kia! Gì mà phụ nữ bình thường đều có lòng hư vinh, nếu người luôn theo đuổi mình đột nhiên hờ hững nhất định sẽ thấy hụt hẫng? Có quỷ mới hụt hẫng! Cô mà giống phụ nữ bình thường đã ngã vào lòng anh lâu rồi chứ cần gì bắt anh chờ mười năm? ( Anh tự kỉ vậy anh? ==” ) Giả bộ không quan tâm? Nếu anh mà còn giả bộ nữa thì cô đã bị người khác cướp mất rồi!
Đang gắng giải quyết nốt bữa ăn, Hải Lam bỗng thấy sau gáy lành lạnh. Chỉ một lát sau đã có người kéo ghế ngồi sát cạnh cô, sau đó là giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai.
_Đã bảo chờ tôi xong việc, vì sao em đã xuống trước rồi?
Cô hơi nhăn mày, khó hiểu nhìn anh. Rốt cuộc anh đang chơi trò gì? Hết dửng dưng rồi lại ra vẻ thân thiết? Hơn nữa họ hẹn nhau lúc nào, sao cô không nhớ?
Đình Phong bỏ qua nghi hoặc trong mắt cô, đột nhiên cầm tay Hải Lam đưa miếng thịt cô đang gắp vào trong miệng.
_Ừm, rất ngon, em có thể lấy một phần cho tôi được không?
Thân thể cô cứng đờ, há hốc miệng, song cuối cùng cái gì cũng chưa nói, lẳng lặng đứng dậy đi hướng quầy ăn. Đợi cô đi xa rồi, anh mới nhìn về phía Trọng Quân, cười như không cười nói.
_Giám đốc Quân có vẻ rất rảnh rỗi?
_Cũng bình thường thôi. – Trọng Quân khẽ nhếch khóe miệng, nhàn nhạt trả lời.
_Nghe nói anh vừa đi công tác, công việc có gì không thuận lợi sao?
_Cám ơn giám đốc Phong quan tâm, chỉ chút chuyện mà thôi, tôi đã xử lý ổn thỏa rồi. – Tuy không hiểu sao anh bỗng dưng lại hỏi chuyện này, bề ngoài Trọng Quân vẫn điềm tĩnh không để lộ cảm xúc gì.
_Chút chuyện mà mất đến một tuần? Giám đốc Quân cũng đừng nói đùa, ngộ nhỡ người nào không hiểu chuyện nghe được lại tưởng anh không đủ năng lực, e là không hay…
Dường như hiểu được chút gì, Trọng Quân không giận mà cười.
_Tôi không đủ năng lực, cũng là tự mình đi lên vị trí này, đâu như ai đó có bạn bè để dựa vào?
_Đôi lúc muốn thành công, tất nhiên không tránh khỏi việc lợi dụng vài mối quan hệ. Cái chính là anh có khả năng thuyết phục người ta nâng đỡ mình hay không?
Mất một lúc sau, Trọng Quân mới mỉm cười, chợt toát ra một câu không đầu không đuôi.
_Tôi sẽ không từ bỏ.
_Biết rõ sẽ thất bại vẫn cố chấp đâm đầu vào, vậy tùy anh.
_Ai thua ai thắng còn chưa nhất định. Nếu là đàn ông vậy cạnh tranh công bằng, dùng thủ đoạn hèn hạ sau lưng thì tính cái gì?
_Vậy chúng ta chờ xem. – Ánh mắt anh lạnh lẽo, tràn ngập cảm giác áp bách. Trọng Quân ngồi đối diện không hề tránh né mà thản nhiên đón nhận, giữa không trung như có hai luồng sấm sét mãnh liệt đụng vào nhau.
Đến khi Hải Lam quay lại, cả bàn ăn chỉ còn lại Đình Phong. Cô đặt đĩa cơm xuống cạnh anh, vô thức hỏi.
_Giám đốc Quân đâu?
_Em có vẻ quan tâm anh ta? – Anh lạnh lùng châm chọc, cho dù cách xa trăm mét cũng cảm giác được nồng đậm vị chua.
Hải Lam không đáp lời, quái dị nhìn chiếc đĩa không trên bàn, mặt bất giác nóng lên. Anh ta…ăn hết? Không cảm thấy dơ sao? Nhưng hiển nhiên thái độ đó làm anh hiểu lầm.
Đình Phong đột ngột bắt lấy cổ tay cô, ánh nhìn sắc bén như dao.
_Em thích anh ta?
_Hả? Cái gì? – Cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần.
_Tôi nói…em thích anh ta sao?
_Ai?
_Trọng Quân! – Anh gằn từng chữ, có điểm nghiến răng nghiến lợi, xung quanh độ ấm càng lúc càng hạ.
Mà lần này thì cô đã nghe rõ ràng.
_Thích thì sao, mà không thì sao?- Chẳng phải anh hết hứng thú với cô rồi sao? Cần gì phải quan tâm?
Đình Phong lập tức siết chặt tay cô, nguy hiểm nheo lại mắt.
_Tốt nhất là không, còn nếu có, vậy xem như anh ta xui xẻo rồi.
Thủ đoạn hèn hạ thì như thế nào? Trước giờ anh vẫn luôn quan tâm kết quả, không để ý quá trình. Ngoại trừ anh, người khác mơ tưởng cướp cô đi!
*****
Róc rách…
Đứng dưới vòi hoa sen, cô nhìn dòng nước đang chảy dưới chân mình mà ngẩn người. Bên tai dường như vẫn còn quanh quẩn câu nói cuối cùng của anh.
“Em chỉ có thể là của tôi.”
Nực cười, cô là đồ vật sao? Thế mà lúc ấy cô lại không phản bác nổi, thậm chí…nơi này, đập thật nhanh.
Cô đã thấy trong mắt anh sự kiên quyết cùng cố chấp, khoảnh khắc đó, cô cảm giác bức tường vốn kiên cố trong lòng mình cũng lung lay. Nên bước tới? Hay ngừng lại? Nếu bỏ lỡ, cô có hối hận? Nếu nắm lấy, tương lai ai biết trước được? Sống trong cô đơn quá lâu, nỗi sợ hãi đã sớm ăn mòn cô. Một chút ánh sáng lúc này có thể khiến cô ấm áp, nhưng một khi nó tắt, chờ đợi cô chỉ còn vô tận hắc ám.
Trừng phạt lớn nhất của một con người, không phải chưa từng có được, mà là có được rồi lại mất đi. Cô không như Tịnh Yên, coi việc giữ gìn một mảng kí ức tốt đẹp là hạnh phúc. Với cô, kí ức sẽ chỉ là lưỡi dao, giết chết cô, hoặc ngày ngày hành hạ cô.
Đã yêu, một là yêu cả đời, hai là cả đời không yêu.
_Tôi biết một nhà hàng rất được, hay là chúng ta tới đó…
_Tôi quen ăn ở đây rồi. Nếu không quen anh có thể đi chỗ khác.
Dĩ nhiên anh ta sẽ không!
_Vậy để tôi giúp cô chọn món.
_Không cần. – Cô trực tiếp bước xuống đứng phía cuối hàng. Lấy đến suất ăn xong cũng không để ý đến anh ta mà tự tìm một bàn trống ngồi.
Trọng Quân ngại ngần sờ sờ mũi, thật đúng là không nể mặt a. Nếu không phải từng làm việc với cô hai năm, biết đó vốn là tính cách Hải Lam, chắc hẳn anh đã nghĩ cô đang làm bộ rồi.
Nhưng mà, có thách thức thì mới có tính khiêu chiến, đúng không?
_Cô có vẻ thích ăn rau? – Cố gắng bắt chuyện, dù người nghe không quá hưởng ứng.
_…Bình thường.
_Mọi khi cô vẫn ăn ít thế sao?
_Tùy.
_Quản lý Lam gầy như vậy, nếu không ăn nhiều hơn làm sao béo hơn được?
_…-Béo hay gầy cần anh quan tâm?
_Tôi không thích món thịt chua ngọt, cô ăn hộ tôi được không?
Thấy anh ta thực sự định gắp món đó sang, cô lập tức bảo vệ khay của mình.
_Không thích! – Nếu không muốn ăn, sao anh còn lấy? Cô căm tức trừng anh ta.
Ánh mắt Trọng Quân chợt lóe, vốn chỉ tính đùa cô một chút, không nghĩ cô lại phản ứng mạnh thế. Xem ra cách này không tệ.
_Vậy cô hay ăn món gì? Trứng rán? Rau xào? Thịt băm?
_Anh tự lo phần của mình đi, không cần để ý tôi. – Giọng cô không khỏi lạnh xuống vài phần, thầm mong anh ta biết ý mà lui. Nhưng quả thật chẳng dễ dàng.
Cả hai cứ một hỏi một máy móc đáp, một tươi cười đầy mặt, một phiền chán mất kiên nhẫn. Là người sáng suốt đều nhận ra không khí giữa họ hoàn toàn không hài hòa. Nhưng hiển nhiên kẻ đang ghen tuông thì không nằm trong số đó.
Đình Phong đứng ở cửa, đáy mắt hừng hực lửa giận, hai đấm gắt gao nắm chặt. Đáng chết! Lẽ ra anh không nên nghe theo cái chủ ý vớ vẩn kia! Gì mà phụ nữ bình thường đều có lòng hư vinh, nếu người luôn theo đuổi mình đột nhiên hờ hững nhất định sẽ thấy hụt hẫng? Có quỷ mới hụt hẫng! Cô mà giống phụ nữ bình thường đã ngã vào lòng anh lâu rồi chứ cần gì bắt anh chờ mười năm? ( Anh tự kỉ vậy anh? ==” ) Giả bộ không quan tâm? Nếu anh mà còn giả bộ nữa thì cô đã bị người khác cướp mất rồi!
Đang gắng giải quyết nốt bữa ăn, Hải Lam bỗng thấy sau gáy lành lạnh. Chỉ một lát sau đã có người kéo ghế ngồi sát cạnh cô, sau đó là giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai.
_Đã bảo chờ tôi xong việc, vì sao em đã xuống trước rồi?
Cô hơi nhăn mày, khó hiểu nhìn anh. Rốt cuộc anh đang chơi trò gì? Hết dửng dưng rồi lại ra vẻ thân thiết? Hơn nữa họ hẹn nhau lúc nào, sao cô không nhớ?
Đình Phong bỏ qua nghi hoặc trong mắt cô, đột nhiên cầm tay Hải Lam đưa miếng thịt cô đang gắp vào trong miệng.
_Ừm, rất ngon, em có thể lấy một phần cho tôi được không?
Thân thể cô cứng đờ, há hốc miệng, song cuối cùng cái gì cũng chưa nói, lẳng lặng đứng dậy đi hướng quầy ăn. Đợi cô đi xa rồi, anh mới nhìn về phía Trọng Quân, cười như không cười nói.
_Giám đốc Quân có vẻ rất rảnh rỗi?
_Cũng bình thường thôi. – Trọng Quân khẽ nhếch khóe miệng, nhàn nhạt trả lời.
_Nghe nói anh vừa đi công tác, công việc có gì không thuận lợi sao?
_Cám ơn giám đốc Phong quan tâm, chỉ chút chuyện mà thôi, tôi đã xử lý ổn thỏa rồi. – Tuy không hiểu sao anh bỗng dưng lại hỏi chuyện này, bề ngoài Trọng Quân vẫn điềm tĩnh không để lộ cảm xúc gì.
_Chút chuyện mà mất đến một tuần? Giám đốc Quân cũng đừng nói đùa, ngộ nhỡ người nào không hiểu chuyện nghe được lại tưởng anh không đủ năng lực, e là không hay…
Dường như hiểu được chút gì, Trọng Quân không giận mà cười.
_Tôi không đủ năng lực, cũng là tự mình đi lên vị trí này, đâu như ai đó có bạn bè để dựa vào?
_Đôi lúc muốn thành công, tất nhiên không tránh khỏi việc lợi dụng vài mối quan hệ. Cái chính là anh có khả năng thuyết phục người ta nâng đỡ mình hay không?
Mất một lúc sau, Trọng Quân mới mỉm cười, chợt toát ra một câu không đầu không đuôi.
_Tôi sẽ không từ bỏ.
_Biết rõ sẽ thất bại vẫn cố chấp đâm đầu vào, vậy tùy anh.
_Ai thua ai thắng còn chưa nhất định. Nếu là đàn ông vậy cạnh tranh công bằng, dùng thủ đoạn hèn hạ sau lưng thì tính cái gì?
_Vậy chúng ta chờ xem. – Ánh mắt anh lạnh lẽo, tràn ngập cảm giác áp bách. Trọng Quân ngồi đối diện không hề tránh né mà thản nhiên đón nhận, giữa không trung như có hai luồng sấm sét mãnh liệt đụng vào nhau.
Đến khi Hải Lam quay lại, cả bàn ăn chỉ còn lại Đình Phong. Cô đặt đĩa cơm xuống cạnh anh, vô thức hỏi.
_Giám đốc Quân đâu?
_Em có vẻ quan tâm anh ta? – Anh lạnh lùng châm chọc, cho dù cách xa trăm mét cũng cảm giác được nồng đậm vị chua.
Hải Lam không đáp lời, quái dị nhìn chiếc đĩa không trên bàn, mặt bất giác nóng lên. Anh ta…ăn hết? Không cảm thấy dơ sao? Nhưng hiển nhiên thái độ đó làm anh hiểu lầm.
Đình Phong đột ngột bắt lấy cổ tay cô, ánh nhìn sắc bén như dao.
_Em thích anh ta?
_Hả? Cái gì? – Cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần.
_Tôi nói…em thích anh ta sao?
_Ai?
_Trọng Quân! – Anh gằn từng chữ, có điểm nghiến răng nghiến lợi, xung quanh độ ấm càng lúc càng hạ.
Mà lần này thì cô đã nghe rõ ràng.
_Thích thì sao, mà không thì sao?- Chẳng phải anh hết hứng thú với cô rồi sao? Cần gì phải quan tâm?
Đình Phong lập tức siết chặt tay cô, nguy hiểm nheo lại mắt.
_Tốt nhất là không, còn nếu có, vậy xem như anh ta xui xẻo rồi.
Thủ đoạn hèn hạ thì như thế nào? Trước giờ anh vẫn luôn quan tâm kết quả, không để ý quá trình. Ngoại trừ anh, người khác mơ tưởng cướp cô đi!
*****
Róc rách…
Đứng dưới vòi hoa sen, cô nhìn dòng nước đang chảy dưới chân mình mà ngẩn người. Bên tai dường như vẫn còn quanh quẩn câu nói cuối cùng của anh.
“Em chỉ có thể là của tôi.”
Nực cười, cô là đồ vật sao? Thế mà lúc ấy cô lại không phản bác nổi, thậm chí…nơi này, đập thật nhanh.
Cô đã thấy trong mắt anh sự kiên quyết cùng cố chấp, khoảnh khắc đó, cô cảm giác bức tường vốn kiên cố trong lòng mình cũng lung lay. Nên bước tới? Hay ngừng lại? Nếu bỏ lỡ, cô có hối hận? Nếu nắm lấy, tương lai ai biết trước được? Sống trong cô đơn quá lâu, nỗi sợ hãi đã sớm ăn mòn cô. Một chút ánh sáng lúc này có thể khiến cô ấm áp, nhưng một khi nó tắt, chờ đợi cô chỉ còn vô tận hắc ám.
Trừng phạt lớn nhất của một con người, không phải chưa từng có được, mà là có được rồi lại mất đi. Cô không như Tịnh Yên, coi việc giữ gìn một mảng kí ức tốt đẹp là hạnh phúc. Với cô, kí ức sẽ chỉ là lưỡi dao, giết chết cô, hoặc ngày ngày hành hạ cô.
Đã yêu, một là yêu cả đời, hai là cả đời không yêu.
/86
|