Cả căn phòng dường như đông cứng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ngay cả Tống Đào - người luôn miệng mắng chửi, cũng bị hành động này của Trần Ân Tứ làm cho đứng hình.
Một lúc sau Tống Đào mới hồi hồn, nhận ra vừa nãy mình bị cô gái nhỏ kia đe dọa, “Tao ***” một tiếng, do mất hết mặt mũi nên càng nổi xung:
- Con mẹ mày, mày biết tao là ai không? Mà dám đứng ra khiêu chiến tao? Mày có tin tao–––
Ánh mắt Trần Ân Tứ hiện vẻ thiếu kiên nhẫn. Cô vốn dĩ đã bị đám người trong phòng làm cho tức điên lên rồi, bây giờ nghe thêm lời kêu gào của Tống Đào, trong người càng nổi lửa, mọi tế bào trong cơ thể liền bùng nổ:
- Tôi nói lại một lần nữa, tôi muốn đi vệ sinh.
- Ông đây cũng nói lại lần nữa, mày chết chắc rồi!
Tống Đào nâng tay, chỉ vào Trần Ân Tứ, “Mày, chết, chắc, rồi––"
Trần Ân Tứ nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt mình, ngón tay khiêu khích chỉ trỏ, hơi nheo mắt, không nói một lời thừa thãi, bắt ngay lấy tay của Tống Đào, kéo về phía trước, sau đó nâng chân húc một cú vào đũng quần của hắn.
Từ “Rồi” còn chưa nói xong, lại biến thành tiếng “A––” thảm thiết. Một giây trước hắn còn đang hằm hè dọa dẫm, ngay giây sau ôm đũng quần khuỵu xuống.
Tất cả người trong phòng hóa đá.
Tần Nam đứng ở cầu thang trên tầng cũng không nhịn được nhướng mày, đáy mắt xẹt qua một tia không biết là thưởng thức hay kinh ngạc.
Biểu cảm của chủ quán là khoa trương nhất, chỉ thiếu chút nữa là rớt cả tròng mắt:
- Cái này là thật sao?
Tần Kiết từ đầu đến giờ vẫn giữ bộ dáng mải xem kịch vui, chầm chậm gật đầu:
- Thật đến không thể thật hơn được nữa.
Nói xong, Tần Kiết nhìn cô gái đang bốc hỏa, môi hơi nhếch lên:
- Có phải cảm thấy cô gái nhỏ nhà tôi càng dễ thương hơn không?
Càng? Dễ? Thương?
Ông chủ quán hoàn toàn điên đảo tam quan:
- Kiết ca, đừng giận tôi nói điều này, thực sự không hề thấy dễ thương chút nào, tôi chỉ thấy đáng sợ. Trần Ân Tứ đâu chỉ là cuồng bạo, đó còn là hung bạo!
Tần Kiết nhìn chủ quán:
- Xin lỗi, ngại quá, dọa ông mất rồi.
Tần Kiết dừng một chút:
- Có điều, lá gan của ông quá bé, cô gái nhỏ nhà tôi chỉ hơi nghịch ngợm mà thôi.
Lời của Tần Kiết vừa dứt, Trần Ân Tứ cầm bình rượu bị đập vỡ chĩa về phía Tống Đào:
- Xin hỏi, tôi có thể đi vệ sinh không?
Chủ quán bị hành động của Trần Ân Tứ làm cho tim lỡ một nhịp, mãi đến khi xác nhận Tống Đào không bị thương mới bình tĩnh lại.
Nghịch? Ngợm?
Chủ quán có cảm giác ngôn ngữ giao tiếp của mình với Tần Kiết hình như không cùng đẳng cấp.
...
Tống Đào nhìn bình rượu cách tròng mắt mình chỉ còn một centimet, sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Sự cuồng vọng thôi thúc hắn mắng chửi, nhưng hắn không dám nói những lời ấy, sợ Trần Ân Tứ thật sự sẽ hủy dung mình. Hắn ta nghẹn cả nửa ngày, mới nặn ra được một câu:
- Cô có biết, đầu tư của bộ phim này, tôi nắm ba mươi phần trăm, là tôi đó, cô có biết không...
- Tôi biết, vì vậy bây giờ tôi công bố luôn, bộ phim này tôi không diễn nữa.
Trần Ân Tứ đánh gãy lời nói của Tống Đào, khi cô nhất quyết xen vào chuyện này, cũng đã xác định không tham gia nữa. Tống Đào chắc chắn sẽ không tha cho cô, cô đâu có ngu mà đóng phim khi hắn ta có ba mươi phần trăm cổ phần, thật chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Nếu đã không còn tham gia nữa, thì cần gì phải cho nhau mặt mũi.
Sau đó, Trần Ân Tứ lại nói thêm một câu:
- Nhớ cho rõ là bà tự rút khỏi đoàn phim, chứ không phải mi tống cổ bà.
Nói xong, Trần Ân Tứ vẫn cố chấp hỏi thêm một câu:
- Bây giờ có cho bà đi vệ sinh hay không?
Tống Đào: “...”
Ba giây sau, Tống Đào lùi lại, mở cửa nhà vệ sinh.
Trần Ân Tứ nhìn lướt qua Chu Đồng ở trong góc, lớp trang điểm bị nhòe, mặt sưng phù, áo bị rách. Đáy mắt cô hiện lên sự lạnh lùng và chán ghét:
- Cô gái bên trong có thể ra ngoài hay không? Tôi không có thói quen đi vệ sinh bị người khác nhìn.
Chu Đồng ngay lập tức nhìn Trần Ân Tứ, sau đó sợ hãi gật đầu, từ mặt đất chầm chậm đứng dậy, rón rén bước ra ngoài cửa.
Tống Đào đứng ngay bên ngoài, khi cô ấy cách Tống Đào tầm một mét, đứng lại mà không dám bước tiếp.
Trần Ân Tứ ngẩng đầu nhìn Tống Đào, trừng hắn ta một cái, Tống Đào đành lùi về phía sau hai bước, Chu Đồng mới dám tiếp tục đi ra ngoài.
Khi Chu Đồng bước tới ngang mình, Trần Ân Tứ cởi áo khoác trên người ra, ném vào lòng Chu Đồng:
- Giúp tôi cầm áo một chút, cảm ơn.
Chu Đồng hé miệng, giọt nước mắt rơi xuống, cô biết Trần Ân Tứ mà mình không quen này, không phải chỉ nhờ mình cầm giúp quần áo, mà còn có ý giúp mình che chắn bản thân.
Cô còn biết, cô ấy tên Trần Ân Tứ, là Trần Ân Tứ mà dân mạng đòi đánh, danh tiếng hỗn độn, ai cũng nói cô ấy là đệ nhất giao tế hoa giới giải trí, ngủ với tất cả đạo diễn, những nhà đầu tư lớn và cả các nam minh tinh nổi tiếng.
Nhưng vào khắc này, cô cảm thấy cô ấy và Trần Ân Tứ trong lời mọi người lan truyền hoàn toàn khác nhau.
Chu Đồng cắn cắn môi, cố gắng dùng hết dũng khí, chỉ để nói câu “Cảm ơn” nhưng lời còn chưa nói xong, cô ấy trừng to mắt: “Cẩn...”
Chữ “Thận” trong lời Chu Đồng còn chưa nói ra, Trần Ân Tứ đã cảm giác có gì đó bất ổn, khi quay đầu nhìn về phía sau thì thấy Tống Đào đang cầm ghế chạy về hướng mình.
Nhưng có người còn nhanh hơn Tống Đào một bước, trước lúc hắn ta quăng ghế, cánh tay liền bị khống chế.
- ĐM, lại thằng chó nào! Từng người từng người một, đều muốn khiêu chiến với ông phải không?
Tống Đào giãy tay, nhưng không thoát được, tức giận đùng đùng quay đầu nhìn kẻ ghìm tay của mình lại:
- Nói đi, CMM cuối cùng mày muốn cái gì?
Người trả lời câu ấy là Tần Kiết, biểu cảm hời hợt, giọng nói lạnh lùng:
- CMN tao cũng muốn đi vệ sinh.
Vốn dĩ muốn mượn cơ hội để dạy dỗ Trần Ân Tứ không sợ trời không sợ đất này, ai biết được nửa đường lại gặp phải Trình Giảo Kim*, Tống Đào liên tiếp bị nghẹn lửa giận, hoàn toàn không biết xấu hổ:
- Tao thấy mày không phải muốn đi vệ sinh, mà là muốn bị ăn đòn, ông đây không ra tay với phái nữ, mày nghĩ mày là đàn ông, ông đây không dám đánh mày? Xem tao có *** chết mày không...
Tống Đào còn chưa nói xong, anh trực tiếp nắm lấy cổ hắn, đập vào bức tường bên cạnh, thành công làm hắn ta bất tỉnh.
Tất cả mọi người ngơ toàn tập.
Trong lúc mọi người ngây ra, Tần Kiết buông tay, Tống Đào rơi tự do, đầu đập mạnh xuống đất, bụp một cái, người khác nghe cũng thấy đau đầu.
Tần Kiết lắc lắc tay, nhìn chủ quán:
- Làm phiền gọi xe, đem hắn và cô ta, cùng đưa vào bệnh viện.
Tần Kiết chỉ vào Tống Đào và Chu Đồng.
Ông chủ quán phản ứng lại, đi cho người chuẩn bị xe.
Rất nhanh, cửa nhà vệ sinh chỉ còn lại hai người là Tần Kiết và Trần Ân Tứ. Tần Kiết nhìn nhà vệ sinh cho một người, lại nhìn Trần Ân Tứ, sau đó đứng đối diện nhà vệ sinh bày ra tư thế mời:
- Ưu tiên phái nữ.
***Trình Giảo Kim: Trình Giảo Kim (chữ Hán: 程咬金; 589-665), Nghĩa Trinh (义贞), húy Tri Tiết (知節), là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Ông được xếp thứ 19 trong số 24 công thần được vẽ chân dung trên Lăng Yên các.
Trình Giảo Kim từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, từ thời thiếu niên đã nổi tiếng kiêu dũng, giỏi cưỡi ngựa và sử dụng mã sóc (một loại giáo dài) rất thiện nghệ. Ông khỏe như voi, chuyên gia đi phá bĩnh, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha. Vì vậy, những người xông vào phá chuyện của người khác, được gọi là Trình Giảo Kim.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
Ngay cả Tống Đào - người luôn miệng mắng chửi, cũng bị hành động này của Trần Ân Tứ làm cho đứng hình.
Một lúc sau Tống Đào mới hồi hồn, nhận ra vừa nãy mình bị cô gái nhỏ kia đe dọa, “Tao ***” một tiếng, do mất hết mặt mũi nên càng nổi xung:
- Con mẹ mày, mày biết tao là ai không? Mà dám đứng ra khiêu chiến tao? Mày có tin tao–––
Ánh mắt Trần Ân Tứ hiện vẻ thiếu kiên nhẫn. Cô vốn dĩ đã bị đám người trong phòng làm cho tức điên lên rồi, bây giờ nghe thêm lời kêu gào của Tống Đào, trong người càng nổi lửa, mọi tế bào trong cơ thể liền bùng nổ:
- Tôi nói lại một lần nữa, tôi muốn đi vệ sinh.
- Ông đây cũng nói lại lần nữa, mày chết chắc rồi!
Tống Đào nâng tay, chỉ vào Trần Ân Tứ, “Mày, chết, chắc, rồi––"
Trần Ân Tứ nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt mình, ngón tay khiêu khích chỉ trỏ, hơi nheo mắt, không nói một lời thừa thãi, bắt ngay lấy tay của Tống Đào, kéo về phía trước, sau đó nâng chân húc một cú vào đũng quần của hắn.
Từ “Rồi” còn chưa nói xong, lại biến thành tiếng “A––” thảm thiết. Một giây trước hắn còn đang hằm hè dọa dẫm, ngay giây sau ôm đũng quần khuỵu xuống.
Tất cả người trong phòng hóa đá.
Tần Nam đứng ở cầu thang trên tầng cũng không nhịn được nhướng mày, đáy mắt xẹt qua một tia không biết là thưởng thức hay kinh ngạc.
Biểu cảm của chủ quán là khoa trương nhất, chỉ thiếu chút nữa là rớt cả tròng mắt:
- Cái này là thật sao?
Tần Kiết từ đầu đến giờ vẫn giữ bộ dáng mải xem kịch vui, chầm chậm gật đầu:
- Thật đến không thể thật hơn được nữa.
Nói xong, Tần Kiết nhìn cô gái đang bốc hỏa, môi hơi nhếch lên:
- Có phải cảm thấy cô gái nhỏ nhà tôi càng dễ thương hơn không?
Càng? Dễ? Thương?
Ông chủ quán hoàn toàn điên đảo tam quan:
- Kiết ca, đừng giận tôi nói điều này, thực sự không hề thấy dễ thương chút nào, tôi chỉ thấy đáng sợ. Trần Ân Tứ đâu chỉ là cuồng bạo, đó còn là hung bạo!
Tần Kiết nhìn chủ quán:
- Xin lỗi, ngại quá, dọa ông mất rồi.
Tần Kiết dừng một chút:
- Có điều, lá gan của ông quá bé, cô gái nhỏ nhà tôi chỉ hơi nghịch ngợm mà thôi.
Lời của Tần Kiết vừa dứt, Trần Ân Tứ cầm bình rượu bị đập vỡ chĩa về phía Tống Đào:
- Xin hỏi, tôi có thể đi vệ sinh không?
Chủ quán bị hành động của Trần Ân Tứ làm cho tim lỡ một nhịp, mãi đến khi xác nhận Tống Đào không bị thương mới bình tĩnh lại.
Nghịch? Ngợm?
Chủ quán có cảm giác ngôn ngữ giao tiếp của mình với Tần Kiết hình như không cùng đẳng cấp.
...
Tống Đào nhìn bình rượu cách tròng mắt mình chỉ còn một centimet, sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Sự cuồng vọng thôi thúc hắn mắng chửi, nhưng hắn không dám nói những lời ấy, sợ Trần Ân Tứ thật sự sẽ hủy dung mình. Hắn ta nghẹn cả nửa ngày, mới nặn ra được một câu:
- Cô có biết, đầu tư của bộ phim này, tôi nắm ba mươi phần trăm, là tôi đó, cô có biết không...
- Tôi biết, vì vậy bây giờ tôi công bố luôn, bộ phim này tôi không diễn nữa.
Trần Ân Tứ đánh gãy lời nói của Tống Đào, khi cô nhất quyết xen vào chuyện này, cũng đã xác định không tham gia nữa. Tống Đào chắc chắn sẽ không tha cho cô, cô đâu có ngu mà đóng phim khi hắn ta có ba mươi phần trăm cổ phần, thật chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Nếu đã không còn tham gia nữa, thì cần gì phải cho nhau mặt mũi.
Sau đó, Trần Ân Tứ lại nói thêm một câu:
- Nhớ cho rõ là bà tự rút khỏi đoàn phim, chứ không phải mi tống cổ bà.
Nói xong, Trần Ân Tứ vẫn cố chấp hỏi thêm một câu:
- Bây giờ có cho bà đi vệ sinh hay không?
Tống Đào: “...”
Ba giây sau, Tống Đào lùi lại, mở cửa nhà vệ sinh.
Trần Ân Tứ nhìn lướt qua Chu Đồng ở trong góc, lớp trang điểm bị nhòe, mặt sưng phù, áo bị rách. Đáy mắt cô hiện lên sự lạnh lùng và chán ghét:
- Cô gái bên trong có thể ra ngoài hay không? Tôi không có thói quen đi vệ sinh bị người khác nhìn.
Chu Đồng ngay lập tức nhìn Trần Ân Tứ, sau đó sợ hãi gật đầu, từ mặt đất chầm chậm đứng dậy, rón rén bước ra ngoài cửa.
Tống Đào đứng ngay bên ngoài, khi cô ấy cách Tống Đào tầm một mét, đứng lại mà không dám bước tiếp.
Trần Ân Tứ ngẩng đầu nhìn Tống Đào, trừng hắn ta một cái, Tống Đào đành lùi về phía sau hai bước, Chu Đồng mới dám tiếp tục đi ra ngoài.
Khi Chu Đồng bước tới ngang mình, Trần Ân Tứ cởi áo khoác trên người ra, ném vào lòng Chu Đồng:
- Giúp tôi cầm áo một chút, cảm ơn.
Chu Đồng hé miệng, giọt nước mắt rơi xuống, cô biết Trần Ân Tứ mà mình không quen này, không phải chỉ nhờ mình cầm giúp quần áo, mà còn có ý giúp mình che chắn bản thân.
Cô còn biết, cô ấy tên Trần Ân Tứ, là Trần Ân Tứ mà dân mạng đòi đánh, danh tiếng hỗn độn, ai cũng nói cô ấy là đệ nhất giao tế hoa giới giải trí, ngủ với tất cả đạo diễn, những nhà đầu tư lớn và cả các nam minh tinh nổi tiếng.
Nhưng vào khắc này, cô cảm thấy cô ấy và Trần Ân Tứ trong lời mọi người lan truyền hoàn toàn khác nhau.
Chu Đồng cắn cắn môi, cố gắng dùng hết dũng khí, chỉ để nói câu “Cảm ơn” nhưng lời còn chưa nói xong, cô ấy trừng to mắt: “Cẩn...”
Chữ “Thận” trong lời Chu Đồng còn chưa nói ra, Trần Ân Tứ đã cảm giác có gì đó bất ổn, khi quay đầu nhìn về phía sau thì thấy Tống Đào đang cầm ghế chạy về hướng mình.
Nhưng có người còn nhanh hơn Tống Đào một bước, trước lúc hắn ta quăng ghế, cánh tay liền bị khống chế.
- ĐM, lại thằng chó nào! Từng người từng người một, đều muốn khiêu chiến với ông phải không?
Tống Đào giãy tay, nhưng không thoát được, tức giận đùng đùng quay đầu nhìn kẻ ghìm tay của mình lại:
- Nói đi, CMM cuối cùng mày muốn cái gì?
Người trả lời câu ấy là Tần Kiết, biểu cảm hời hợt, giọng nói lạnh lùng:
- CMN tao cũng muốn đi vệ sinh.
Vốn dĩ muốn mượn cơ hội để dạy dỗ Trần Ân Tứ không sợ trời không sợ đất này, ai biết được nửa đường lại gặp phải Trình Giảo Kim*, Tống Đào liên tiếp bị nghẹn lửa giận, hoàn toàn không biết xấu hổ:
- Tao thấy mày không phải muốn đi vệ sinh, mà là muốn bị ăn đòn, ông đây không ra tay với phái nữ, mày nghĩ mày là đàn ông, ông đây không dám đánh mày? Xem tao có *** chết mày không...
Tống Đào còn chưa nói xong, anh trực tiếp nắm lấy cổ hắn, đập vào bức tường bên cạnh, thành công làm hắn ta bất tỉnh.
Tất cả mọi người ngơ toàn tập.
Trong lúc mọi người ngây ra, Tần Kiết buông tay, Tống Đào rơi tự do, đầu đập mạnh xuống đất, bụp một cái, người khác nghe cũng thấy đau đầu.
Tần Kiết lắc lắc tay, nhìn chủ quán:
- Làm phiền gọi xe, đem hắn và cô ta, cùng đưa vào bệnh viện.
Tần Kiết chỉ vào Tống Đào và Chu Đồng.
Ông chủ quán phản ứng lại, đi cho người chuẩn bị xe.
Rất nhanh, cửa nhà vệ sinh chỉ còn lại hai người là Tần Kiết và Trần Ân Tứ. Tần Kiết nhìn nhà vệ sinh cho một người, lại nhìn Trần Ân Tứ, sau đó đứng đối diện nhà vệ sinh bày ra tư thế mời:
- Ưu tiên phái nữ.
***Trình Giảo Kim: Trình Giảo Kim (chữ Hán: 程咬金; 589-665), Nghĩa Trinh (义贞), húy Tri Tiết (知節), là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Ông được xếp thứ 19 trong số 24 công thần được vẽ chân dung trên Lăng Yên các.
Trình Giảo Kim từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, từ thời thiếu niên đã nổi tiếng kiêu dũng, giỏi cưỡi ngựa và sử dụng mã sóc (một loại giáo dài) rất thiện nghệ. Ông khỏe như voi, chuyên gia đi phá bĩnh, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha. Vì vậy, những người xông vào phá chuyện của người khác, được gọi là Trình Giảo Kim.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC
/628
|