Được rồi, chắc có lẽ bạn nghĩ lý do tôi chia tay với Quốc Huy là hơi vô lý, hoặc bạn sẽ nghĩ tôi là người thực dụng. Nhưng lý do thật sự tôi nghĩ sẽ ảnh hưởng đến lòng tự tôn của hai chúng tôi.
Huy là mối tình đầu của tôi, nhưng tôi không vì thế mà ngây thơ, dại dột. Dì tôi đã dặn, không được cho đi cái thứ quý giá nhất của đời con gái trước khi cưới, nụ hôn đầu tôi chưa sẵn sàng nên anh cũng không ép, thi thoảng chỉ là một cái hôn vào má, một vòng tay ấm áp ôm tôi vào lòng, tôi cũng thấy vui.
Nhưng, cho đến cái ngày kỉ niệm ba năm chúng tôi yêu nhau…
Bản nhạc chuông “Hao Xiang Ni” vang lên, tôi vội lật tung đống hỗn độn trên giường để tìm “thứ phát ra tiếng nhạc”.
Là Quốc Huy. Tôi cười mỉm:
“Hello baby!” Không biết anh có nhớ hôm nay là ngày kỉ niệm của chúng tôi không.
“Linh à, ăn sáng chưa?”
“Em cũng vừa ngủ dậy thôi. Anh đi làm chưa?”
“Anh đang trên xe bus. À, về buổi hẹn hôm nay của em, có lẽ anh không đến được. Anh phải tăng ca…”
“Không sao…” Tôi hơi buồn.
“Xin lỗi em!”
“Sao phải xin lỗi? Em không sao mà hihi…” Tôi cười mà như mếu.
“Ừ, vậy thôi.”
“Vâng.” Tôi cúp máy, lòng hụt hẫng.
Nếu như hôm nay anh phải tăng ca, vậy thì tối nay tôi sẽ tạo bất ngờ cho anh.
Dò tìm trong danh bạ số của Linh Chi – cô bạn thân với tôi từ lúc còn học mẫu giáo.
“Ờ, tao nghe nè Linh.” Cái giọng uể oải của nó cất lên làm tôi thật muốn cúp điện thoại.
“Mày qua nhà tao đi, tao cần mày giúp.”
“Lại tư vấn tình cảm hả? Được thôi.”
Trong khi tôi chưa kịp giải thích gì, Chi đã cúp máy.
Nhà Chi ở khá gần nhà tôi, đi bộ tầm 20 phút, xe đạp thì khoảng 5 phút. Gia cảnh nhà Chi khá hơn nhà tôi, vì nhỏ vẫn còn cha mẹ…
Nửa tiếng sau…
“Ngọc Linh, có Chi đến chơi này!” Tiếng dì tôi từ phòng ngoài vọng vào.
“Vâng, con ra ngay!”
Thoáng thấy Chi, tôi vội vẫy tay. Chi bước vào phòng, hỏi:
“Sao nào đại tiểu thư của tôi?”
“Mày đi bộ à? Sao lâu thế?” Tôi không trả lời vội.
“Còn phải thay quần áo chứ! Tao mặc đồ ngủ ra đường à?”
“Haha…tao chỉ muốn rủ mày đi mua đồ thôi.”
“Sao hôm nay mày hào phóng thế?”
“Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm tao và Huy yêu nhau mà.”
Nghe xong câu nói của tôi, mắt nhỏ tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Thật á? Có lẽ tối nay hai đứa mày sẽ hẹn nhau ở một nơi thật lãng mạn, ôn lại những kỷ niệm xưa, rồi thề thốt, ước hẹn trăng sao,… Oa! Thích quá đi!”
“Thôi cái giọng điệu đời như mơ của mày đi. Hôm nay Huy phải tăng ca nên tao muốn đến chỗ anh ấy làm việc để tạo bất ngờ, Angel Café.”
“Ý kiến hay đấy! Ok, đi thôi. Tao biết có một chỗ đang giảm 50% đấy, quần áo vừa rẻ, chất và kiểu dáng lại đẹp, nhưng là mốt năm ngoái rồi.” Chi nhảy cẫng lên.“50% cơ á? Đi luôn không hết hàng bây giờ, mốt miếc cái gì, hợp với mình là được.” Cách chọn quần áo của tôi xưa nay vẫn thế, rẻ, đẹp, bền, hợp, chứ không có “mốt”.
Chợ X đông vui náo nhiệt, đây dường như là khu chợ dành riêng cho những người có hoàn cảnh không khá giả cho lắm. Trong kí ức của tôi, chưa thấy một người giàu có nào bước chân vào khu chợ này. Không phải vì nó bẩn, mà dường như họ khinh người nghèo. Nghèo thì sao chứ? Bọn tôi nghèo nhưng bọn tôi vẫn đáng được sống bình đẳng.
Tuy có giảm nhưng hiếm thấy trong chợ có hàng quần áo giảm tận 50%. Cầu mong là còn hàng, nếu không tối nay không biết xoay xở thế nào nữa.
May thay, còn một chiếc váy trắng cổ tròn, ống tay may bằng vải ren, phần eo bó sát, váy dài đến đầu gối, vừa vặn với thân hình của tôi. Sau khi thanh toán tiền, tôi vui vẻ cùng Chi đi khắp chợ. Nào là ăn bánh tráng trộn, tào phớ, nhỏ Chi còn xách một túi đầy ngôn tình. Nhỏ là vậy, đi chơi lúc nào cũng chỉ thích mua truyện, hầu như không có hứng thú gì khác.
Trước mặt xuất hiện bà lão đang ngồi trên một chiếc chiếu ở góc chợ, tôi kéo nhỏ Chi lại gần. Bà ngước mắt lên, nheo nheo nhìn chúng tôi nói:
“Các cháu muốn xem bói không?”
Hai đứa nhìn nhau, dù sao cũng muốn thử vận may với chuyện bói toán. Hiểu ý, cả hai đứa cùng nhìn bà, gật đầu “Có ạ!”
“Cháu là Linh Chi, con bà…, con ông…, ở…, gia đình có…, vừa xảy ra…, sẽ xảy ra…, sắp tới…, cháu nên…, cháu sẽ…”
Bà nói một mạch về Linh Chi, về gia thế của nhỏ, về những chuyện vừa xảy ra, không sai một câu, một chữ nào.
Nhưng đến khi quay sang tôi, bà không nói gì về gia thế, có lẽ bà biết, nhưng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ của tôi:
“Người yêu của cháu hiện tại không phải chân mệnh thiên tử của cháu, người cùng cháu đi hết cuộc đời là một người khác.”
“Là ai vậy bà?” Tôi tò mò hỏi.
“Thiên cơ bất khả lộ.” Rồi bà cúi xuống, ý nói rằng không muốn chúng tôi hỏi gì nữa, tiễn khách.
Tôi không tin, làm sao có thể? Quốc Huy không phải chân mệnh thiên tử của tôi, thì là ai?
Còn nhỏ Chi, nhỏ cứ lâng lâng, bởi bà lão nói Chi sẽ có cuộc sống bình yên, có công việc, kết hôn rồi sinh con, yên bình đến hết đời. Nhưng có lẽ, cuộc đời tôi quá rắc rối, bà không thể nói ra.
Tối, 20 giờ 30 phút.
Tôi bước vào Angel Café.
“Xin chào quý khách!” Một cô nhân viên niềm nở bước tới trước mặt tôi.
“Chị ơi, cho em hỏi…” Tôi e dè “…anh Quốc Huy ở đâu ạ?”
Chị ta trố mắt, ngạc nhiên.
“Bạn không biết à? Cậu ta đã nghỉ làm được gần một năm rồi. Không hiểu sao cậu ta làm việc tốt vậy mà lại xin nghỉ.”
“Dạ…em cảm ơn chị!”
Sao Quốc Huy lại nói dối tôi? Hay anh đi làm ở chỗ khác? Hay anh đang ở nhà chuẩn bị cho tôi bất ngờ?
Tôi bắt taxi đến nhà anh, hy vọng điều mình nghĩ là đúng, có lẽ anh chỉ muốn trêu tôi, để tôi bất ngờ.
Cửa không khóa, chắc anh ở trong nhà.
Cả ngôi nhà đều không bật đèn, tôi hơi sợ, vội rút điện thoại ra để chế độ im lặng đề phòng nhỡ là kẻ trộm, rồi soi đèn, lần vào phòng trong.
Ngôi nhà này ngoài phòng ngoài để tiếp khách và ăn cơm, một phòng nhỏ để tắm, một phòng để ngủ thì chẳng còn gì cả. Vừa chạm đến tay nắm cửa phòng ngủ, thì đèn điện thoại bỗng tắt, tôi chuẩn bị mở lại thì…
“Ưm…ưm…Quốc Huy…em không …ưm…em không chịu nổi…nữa rồi…ư…ư…a…nhanh lên…đi…ư…anh…Huy…Huy…em…ư…yêu anh…”
Tiếng thở dốc của phụ nữ và tiếng da thịt cọ xát vào nhau khiến tôi như ngừng thở. Giọng nói này…
“Thu Hòa…gọi tên anh…”
“Ưm…H…Huy…”
Những âm thanh ám muội trong phòng khiến tim tôi như như ngừng đập. Gần một năm qua, anh đã làm những gì sau lưng tôi? Hóa ra, những khi anh bảo anh tăng ca, anh bận, tôi đều tin, đều nghĩ anh bận thật, nhưng anh bận cái gì, tăng ca cái gì? Tất cả là dối trá! Tôi không cho anh thì anh đi tìm người phụ nữ khác sao?
Thu Hòa – hoa khôi số một trường cấp ba tôi từng học, vẻ đẹp quyến rũ, nóng bỏng, nghe đồn là con nhà giàu, rất hay đi chơi đêm. Nhan sắc của tôi đứng sau Hòa là bởi tôi không quyến rũ, không nóng bỏng, theo mấy đứa bạn tôi vẫn thường nói, tôi có vẻ đẹp thuần khiết, nhưng tính hơi tiết kiệm, không phóng túng như Thu Hòa.
Thu Hòa phóng túng như vậy, nên anh mới thích? Vậy, tôi sẽ buông tay…
Huy là mối tình đầu của tôi, nhưng tôi không vì thế mà ngây thơ, dại dột. Dì tôi đã dặn, không được cho đi cái thứ quý giá nhất của đời con gái trước khi cưới, nụ hôn đầu tôi chưa sẵn sàng nên anh cũng không ép, thi thoảng chỉ là một cái hôn vào má, một vòng tay ấm áp ôm tôi vào lòng, tôi cũng thấy vui.
Nhưng, cho đến cái ngày kỉ niệm ba năm chúng tôi yêu nhau…
Bản nhạc chuông “Hao Xiang Ni” vang lên, tôi vội lật tung đống hỗn độn trên giường để tìm “thứ phát ra tiếng nhạc”.
Là Quốc Huy. Tôi cười mỉm:
“Hello baby!” Không biết anh có nhớ hôm nay là ngày kỉ niệm của chúng tôi không.
“Linh à, ăn sáng chưa?”
“Em cũng vừa ngủ dậy thôi. Anh đi làm chưa?”
“Anh đang trên xe bus. À, về buổi hẹn hôm nay của em, có lẽ anh không đến được. Anh phải tăng ca…”
“Không sao…” Tôi hơi buồn.
“Xin lỗi em!”
“Sao phải xin lỗi? Em không sao mà hihi…” Tôi cười mà như mếu.
“Ừ, vậy thôi.”
“Vâng.” Tôi cúp máy, lòng hụt hẫng.
Nếu như hôm nay anh phải tăng ca, vậy thì tối nay tôi sẽ tạo bất ngờ cho anh.
Dò tìm trong danh bạ số của Linh Chi – cô bạn thân với tôi từ lúc còn học mẫu giáo.
“Ờ, tao nghe nè Linh.” Cái giọng uể oải của nó cất lên làm tôi thật muốn cúp điện thoại.
“Mày qua nhà tao đi, tao cần mày giúp.”
“Lại tư vấn tình cảm hả? Được thôi.”
Trong khi tôi chưa kịp giải thích gì, Chi đã cúp máy.
Nhà Chi ở khá gần nhà tôi, đi bộ tầm 20 phút, xe đạp thì khoảng 5 phút. Gia cảnh nhà Chi khá hơn nhà tôi, vì nhỏ vẫn còn cha mẹ…
Nửa tiếng sau…
“Ngọc Linh, có Chi đến chơi này!” Tiếng dì tôi từ phòng ngoài vọng vào.
“Vâng, con ra ngay!”
Thoáng thấy Chi, tôi vội vẫy tay. Chi bước vào phòng, hỏi:
“Sao nào đại tiểu thư của tôi?”
“Mày đi bộ à? Sao lâu thế?” Tôi không trả lời vội.
“Còn phải thay quần áo chứ! Tao mặc đồ ngủ ra đường à?”
“Haha…tao chỉ muốn rủ mày đi mua đồ thôi.”
“Sao hôm nay mày hào phóng thế?”
“Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm tao và Huy yêu nhau mà.”
Nghe xong câu nói của tôi, mắt nhỏ tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Thật á? Có lẽ tối nay hai đứa mày sẽ hẹn nhau ở một nơi thật lãng mạn, ôn lại những kỷ niệm xưa, rồi thề thốt, ước hẹn trăng sao,… Oa! Thích quá đi!”
“Thôi cái giọng điệu đời như mơ của mày đi. Hôm nay Huy phải tăng ca nên tao muốn đến chỗ anh ấy làm việc để tạo bất ngờ, Angel Café.”
“Ý kiến hay đấy! Ok, đi thôi. Tao biết có một chỗ đang giảm 50% đấy, quần áo vừa rẻ, chất và kiểu dáng lại đẹp, nhưng là mốt năm ngoái rồi.” Chi nhảy cẫng lên.“50% cơ á? Đi luôn không hết hàng bây giờ, mốt miếc cái gì, hợp với mình là được.” Cách chọn quần áo của tôi xưa nay vẫn thế, rẻ, đẹp, bền, hợp, chứ không có “mốt”.
Chợ X đông vui náo nhiệt, đây dường như là khu chợ dành riêng cho những người có hoàn cảnh không khá giả cho lắm. Trong kí ức của tôi, chưa thấy một người giàu có nào bước chân vào khu chợ này. Không phải vì nó bẩn, mà dường như họ khinh người nghèo. Nghèo thì sao chứ? Bọn tôi nghèo nhưng bọn tôi vẫn đáng được sống bình đẳng.
Tuy có giảm nhưng hiếm thấy trong chợ có hàng quần áo giảm tận 50%. Cầu mong là còn hàng, nếu không tối nay không biết xoay xở thế nào nữa.
May thay, còn một chiếc váy trắng cổ tròn, ống tay may bằng vải ren, phần eo bó sát, váy dài đến đầu gối, vừa vặn với thân hình của tôi. Sau khi thanh toán tiền, tôi vui vẻ cùng Chi đi khắp chợ. Nào là ăn bánh tráng trộn, tào phớ, nhỏ Chi còn xách một túi đầy ngôn tình. Nhỏ là vậy, đi chơi lúc nào cũng chỉ thích mua truyện, hầu như không có hứng thú gì khác.
Trước mặt xuất hiện bà lão đang ngồi trên một chiếc chiếu ở góc chợ, tôi kéo nhỏ Chi lại gần. Bà ngước mắt lên, nheo nheo nhìn chúng tôi nói:
“Các cháu muốn xem bói không?”
Hai đứa nhìn nhau, dù sao cũng muốn thử vận may với chuyện bói toán. Hiểu ý, cả hai đứa cùng nhìn bà, gật đầu “Có ạ!”
“Cháu là Linh Chi, con bà…, con ông…, ở…, gia đình có…, vừa xảy ra…, sẽ xảy ra…, sắp tới…, cháu nên…, cháu sẽ…”
Bà nói một mạch về Linh Chi, về gia thế của nhỏ, về những chuyện vừa xảy ra, không sai một câu, một chữ nào.
Nhưng đến khi quay sang tôi, bà không nói gì về gia thế, có lẽ bà biết, nhưng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ của tôi:
“Người yêu của cháu hiện tại không phải chân mệnh thiên tử của cháu, người cùng cháu đi hết cuộc đời là một người khác.”
“Là ai vậy bà?” Tôi tò mò hỏi.
“Thiên cơ bất khả lộ.” Rồi bà cúi xuống, ý nói rằng không muốn chúng tôi hỏi gì nữa, tiễn khách.
Tôi không tin, làm sao có thể? Quốc Huy không phải chân mệnh thiên tử của tôi, thì là ai?
Còn nhỏ Chi, nhỏ cứ lâng lâng, bởi bà lão nói Chi sẽ có cuộc sống bình yên, có công việc, kết hôn rồi sinh con, yên bình đến hết đời. Nhưng có lẽ, cuộc đời tôi quá rắc rối, bà không thể nói ra.
Tối, 20 giờ 30 phút.
Tôi bước vào Angel Café.
“Xin chào quý khách!” Một cô nhân viên niềm nở bước tới trước mặt tôi.
“Chị ơi, cho em hỏi…” Tôi e dè “…anh Quốc Huy ở đâu ạ?”
Chị ta trố mắt, ngạc nhiên.
“Bạn không biết à? Cậu ta đã nghỉ làm được gần một năm rồi. Không hiểu sao cậu ta làm việc tốt vậy mà lại xin nghỉ.”
“Dạ…em cảm ơn chị!”
Sao Quốc Huy lại nói dối tôi? Hay anh đi làm ở chỗ khác? Hay anh đang ở nhà chuẩn bị cho tôi bất ngờ?
Tôi bắt taxi đến nhà anh, hy vọng điều mình nghĩ là đúng, có lẽ anh chỉ muốn trêu tôi, để tôi bất ngờ.
Cửa không khóa, chắc anh ở trong nhà.
Cả ngôi nhà đều không bật đèn, tôi hơi sợ, vội rút điện thoại ra để chế độ im lặng đề phòng nhỡ là kẻ trộm, rồi soi đèn, lần vào phòng trong.
Ngôi nhà này ngoài phòng ngoài để tiếp khách và ăn cơm, một phòng nhỏ để tắm, một phòng để ngủ thì chẳng còn gì cả. Vừa chạm đến tay nắm cửa phòng ngủ, thì đèn điện thoại bỗng tắt, tôi chuẩn bị mở lại thì…
“Ưm…ưm…Quốc Huy…em không …ưm…em không chịu nổi…nữa rồi…ư…ư…a…nhanh lên…đi…ư…anh…Huy…Huy…em…ư…yêu anh…”
Tiếng thở dốc của phụ nữ và tiếng da thịt cọ xát vào nhau khiến tôi như ngừng thở. Giọng nói này…
“Thu Hòa…gọi tên anh…”
“Ưm…H…Huy…”
Những âm thanh ám muội trong phòng khiến tim tôi như như ngừng đập. Gần một năm qua, anh đã làm những gì sau lưng tôi? Hóa ra, những khi anh bảo anh tăng ca, anh bận, tôi đều tin, đều nghĩ anh bận thật, nhưng anh bận cái gì, tăng ca cái gì? Tất cả là dối trá! Tôi không cho anh thì anh đi tìm người phụ nữ khác sao?
Thu Hòa – hoa khôi số một trường cấp ba tôi từng học, vẻ đẹp quyến rũ, nóng bỏng, nghe đồn là con nhà giàu, rất hay đi chơi đêm. Nhan sắc của tôi đứng sau Hòa là bởi tôi không quyến rũ, không nóng bỏng, theo mấy đứa bạn tôi vẫn thường nói, tôi có vẻ đẹp thuần khiết, nhưng tính hơi tiết kiệm, không phóng túng như Thu Hòa.
Thu Hòa phóng túng như vậy, nên anh mới thích? Vậy, tôi sẽ buông tay…
/13
|