Phi Phi lặng lẽ bước vào phòng, buông mình xuống chiếc giường êm ái, quăng cả cặp sang một bên. Uyển Tinh nhìn thấy bộ dạng của cô như thế thì không khỏi lo lắng. Uyển Tinh tiến lại gần, cô hoảng hốt khi thấy hai bên má Phi Phi bầm tím, mắt đỏ hoe
"Phi Phi cậu sao thế này? Ai đánh cậu hả? Sao lại ra nông nổi này chứ?"
Phi Phi lắc đầu cười khổ
"Mình không sao đâu"
Uyển Tinh vẫn không tin, gặng hỏi
"Không sao thì tại sao mặt cậu tái mét thế kia, lại còn khóc nữa?"
Phi Phi úp mặt xuống gối, trùm chăn kín đầu
"Mình đã nói là không sao mà"
"Phi Phi"
Không gian trở nên lắng đọng lại, chỉ còn nghe tiếng kim đồng hồ nhúc nhích, tiếng gió rít qua những tán cây, tiếng côn trùng ban đêm, u ám, cô tịch đến đáng sợ
Như không chịu đựng được nữa, Phi Phi ngồi dậy tựa vào bờ tường, ánh mắt nhìn ra phía xa, ánh mắt đẹp nhưng vô hồn
"Tớ bỉ ổi lắm phải không?"
Uyển Tinh nhìn sâu vào ánh mắt của Phi Phi, tay đặt lên vai cô
"Không đâu! Cậu là một cô bé cá tính, xinh đẹp lại tốt tính nữa, bỉ ổi cái gì chứ!"
"Vậy mà người ta xem tớ như một kẻ bỉ ổi, phản bội. Người ta hận tớ, căm thù tớ. Tất cả những gì tớ làm cho người ta đều trở nên lố bịch, đáng căm thù vậy sao? Tớ làm thế là sai sao?"
Phi Phi ôm lấy Uyển Tinh khóc nức nở, lần đầu tiên Uyển Tinh thấy cô khóc như thế, một Phi Phi mạnh mẽ cá tính mà gờ đây lại yếu đuối, đau khổ vậy sao?
************FlashBack**************
Ngồi trong ký túc xá, Phi Phi cứ bồn chồn lo lắng không yên. Từ sáng giờ chẳng thấy Thành Dương đâu, gọi điện thì không bắt máy, đến ký túc xá nam tìm cũng chẳng thấy, hỏi bạn bè của anh thì chỉ nhận được cái lắc đầu. Có chuyện gì thì cũng phải nói với cô một tiếng chứ, đằng này lại chẳng thấy tăm hơi đâu
Đang thấp thỏm không yên thì chuông điện thoại vang lên
Phi Phi nhanh chóng bắt máy
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạ hoắc kèm theo là nụ cười khả ố
Phi Phi cảm thấy khó chịu nhưng cũng đầy nghi hoặc
Người đầu dây bên kia dường như rất bình tĩnh
Dường như đã mất bình tĩnh, Phi Phi quát lớn
Tút...tút...tút
Phi Phi thẫn thờ ngồi phịch xuống đất, dường như mọi thứ xung quanh cô không hề tồn tại, chỉ còn lại một màu đen tăm tối, u uất, nặng nề, ảm đạm
********************
Lần theo địa chỉ, Phi Phi bước vào căn nhà hoang khá cũ kĩ, xung quanh toàn vỏ lon bia tàn thuốc lá , bụi bặm, mùi ẩm mốc...tất cả làm Phi Phi muốn nghẹt thở.
Phi Phi bước về phía trước hét lớn
"Thành Dương, anh ở đâu? Thành Dương"
Không gian trở nên ồn ào khi từ xa vọng lại tiếng dày da dẫm lên sàn nhà, từ từ tiến lại gần rồi đứng trước mặt cô
"Rất vui được gặp em, Tiêu Phi Phi"
Phi Phi cố nhìn thật kỹ người đang đứng trước mặt cô, Phi Phi trừng mắt, ngạc nhiên tột độ
"Triệu...Triệu Vĩnh Kiến!"
Vĩnh Kiến cười lớn, đi lại chiếc ghế cạnh đó, ngồi xuống, tay châm điếu thuốc. Dưới làn khói mờ ảo, khuôn mặt nam tính của hắn dần hiện ra rõ nét hơn
Phi Phi chạy lại, túm lấy cổ áo hắn, giờ đây cô đã thật sự mất bình tĩnh
"Thành Dương đâu? Anh đã giấu anh ấy ở đâu, hả?"
Vĩnh Kiến hút một hơi dài, nhả khói vào mặt Phi Phi
Phi Phi bất giác đưa tay xua chúng đi, ho sặc sụa. Khói thuốc làm cô thấy nghẹt thở
Vĩnh Kiến cười lớn trước điệu bộ của Phi Phi, hắn kéo cô ngã vào lòng hắn. Tay mân mê khuôn mặt xinh đẹp của cô
"Buông tôi ra đồ khốn!"
Phi Phi đưa tay định tát hắn nhưng hắn nhanh chóng đỡ lấy. Bất quá cô dùng chân tung một cước ngay vào đầu hắn
Hắn nhăn nhó ôm đầu khổ sỡ, nhân cơ hội đó Phi Phi tung cho hắn mấy quyền, thế nhưng Vĩnh Kiến nhanh chóng đỡ lấy, chỉ trong vài giây hắn đã hạ gục cô. Một cao thủ karate như Phi Phi mà bị hắn hạ gục chứng tỏ hắn thuộc dạng không tầm thường
"Em nên biết điều một chút nếu như không muốn nhìn thấy xác của nó"
"Đồ khốn!"
Vĩnh Kiến cười lớn, thanh âm vang lại nghe thật nhức tai
Vĩnh Kiến lấy ra chiếc điện thoại, đưa cho Phi Phi xem video đã được ghi lại trước đó
Phi Phi thẫn thờ, mặt trắng bệch, bờ vai run cầm cập, nghiến răng ken két. Người trong video đó không ai khác chính là Thành Dương.
Anh đang bất tỉnh lại bị trói, trên người có nhiều vết bầm tím, máu me chảy lan ra cả sàn
Phi Phi cảm thấy tức ngực khó thở, tim cô quặn thắt lại. Cô bất giác đưa tay vuốt lên màn hình, nước mắt bắt đầu tuôn ra như mưa, mặn chát
"Đau lắm phải không anh? Thành Dương tỉnh lại đi anh, đừng ngủ nữa, Thành Dương!"
Khuôn mặt Vĩnh Kiến trở nên tối sầm, hắn tức giận, lấy lại chiếc điện thoại, nhìn cô đay nghiến
"Mẹ kiếp! Em khóc vì nó sao?"
Phi Phi trừng mắt nhìn Vĩnh Kiến, tay nắm chặt, cô hận là không thể giết chết hắn ngay bây giờ
"Thả Thành Dương ra! thả anh ấy ra!"
Vĩnh Kiến lại châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá khiến Phi Phi cảm thấy khó thở
"Đâu có dễ như thế được hả cưng!"
"Anh muốn gì?"
"Có thế chứ. Điều kiện đơn giản thôi, hẹn hò với anh một ngày, OK"
"Không bao giờ"
Phi Phi dứt khoát
Vĩnh Kiến khẽ nhếch mép, rít một hơi dài, vứt tàn thuốc xuống đất chà mạnh
"Thế thì đừng trách anh độc ác nhé!"
Nói rồi Vĩnh Kiến bấm gọi cho ai đó
Phi Phi chạy lại giật chiếc điện thoại từ tay hắn, nước mắt cứ thế mà tuôn ra
"Chỉ cần anh tha cho anh ấy, muốn tôi làm gì tôi cũng chịu hết"
Vĩnh Kiến cười lớn, đưa tay vuốt ve bờ vai Phi Phi
"Biết điều như thế có phải ngoan hơn không. Haha ngày mai anh qua đón em nhé!"
Phi Phi hất tay hắn ra
"Vậy thì mau thả Thành Dương ra đi!"
"Sau ngày mai anh sẽ thả"
"Anh!"
"Hahaha"
Vĩnh Kiến bước đi ra khỏi căn nhà đó
Phi Phi ngồi xuống sàn, bó gối ôm mặt khóc nức nở. Cô biết việc làm này là phản bội lại Thành Dương thế nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, vì anh cô có thể làm tất cả, thậm chí là từ bỏ cả mạng sống của mình
Nhớ lại bộ dạng thê thảm của Thành Dương Phi Phi không khỏi đau lòng, tim cô như bị hàng ngàn mũi kim nhọn hoắc đâm vào. Đau lắm! Nó như đang rỉ máu, như đang gào thét lên, tuyệt vọng và đau đớn
Ngày hôm sau, đúng như đã hứa, Tiêu Phi Phi đành đi chơi với Triệu Vĩnh Kiến, mặc cho hắn nắm tay, ôm ấp, cô chỉ biết nuốt nước mắt vào tim
Tối đó Triệu vĩnh Kiến đưa cô về ký túc xá, trước khi đi vào Phi Phi đã hỏi hắn
"Tại sao anh lại đối xử với tôi và Thành Dương như thế? Tại sao hả?"
Vĩnh Kiến bước xuống xe, đi lại trước mặt Phi Phi, nhìn thấu vào đáy mắt cô
"Vì anh yêu em!"
Phi Phi trừng mắt nhìn Vĩnh Kiến, hoang mang tột độ, Vĩnh Kiến đặt tay lên vai cô giọng nghiêm túc
"Em biết không, anh đã yêu em từ năm lớp 10 kìa, anh không dám thổ lộ lòng mình để phải đau đớn khi biết em và cái thằng chết tiệt đó yêu nhau. Anh đã hứa với lòng mình là sẽ có được em bằng mọi cách và thời cơ đã đến, chắc nó không biết ai là kẻ chủ mưu bắt cóc nó đâu nhỉ? Dù sao thì đi chơi với em một ngày cũng làm anh mãn nguyện lắm rồi"
"Đồ bỉ ổi!"
Phi Phi dơ tay định tát hắn thì hắn nhanh chóng đỡ lấy, tay còn lại ôm trọn cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn
Phi Phi hất hắn ra
"Đừng đụng vào người tôi, đồ khốn!"
Phi Phi chạy thật nhanh vào ký túc xá, giọt nước mắt chực tuôn rơi, cô đưa tay lâu bờ môi vừa bị hắn chiếm đóng, cô khinh bỉ và hận hắn vô cùng
Vĩnh Kiến đứng tựa vào chiếc mô tô Sportbike kawasaki ZX-10R, tay châm điếu thuốc, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt thanh tú của hắn được ánh đèn điện hắt lên trông càng đẹp hơn nhưng lại khiến người ta cảm thấy bí hiểm khó đoán.
"Phi Phi cậu sao thế này? Ai đánh cậu hả? Sao lại ra nông nổi này chứ?"
Phi Phi lắc đầu cười khổ
"Mình không sao đâu"
Uyển Tinh vẫn không tin, gặng hỏi
"Không sao thì tại sao mặt cậu tái mét thế kia, lại còn khóc nữa?"
Phi Phi úp mặt xuống gối, trùm chăn kín đầu
"Mình đã nói là không sao mà"
"Phi Phi"
Không gian trở nên lắng đọng lại, chỉ còn nghe tiếng kim đồng hồ nhúc nhích, tiếng gió rít qua những tán cây, tiếng côn trùng ban đêm, u ám, cô tịch đến đáng sợ
Như không chịu đựng được nữa, Phi Phi ngồi dậy tựa vào bờ tường, ánh mắt nhìn ra phía xa, ánh mắt đẹp nhưng vô hồn
"Tớ bỉ ổi lắm phải không?"
Uyển Tinh nhìn sâu vào ánh mắt của Phi Phi, tay đặt lên vai cô
"Không đâu! Cậu là một cô bé cá tính, xinh đẹp lại tốt tính nữa, bỉ ổi cái gì chứ!"
"Vậy mà người ta xem tớ như một kẻ bỉ ổi, phản bội. Người ta hận tớ, căm thù tớ. Tất cả những gì tớ làm cho người ta đều trở nên lố bịch, đáng căm thù vậy sao? Tớ làm thế là sai sao?"
Phi Phi ôm lấy Uyển Tinh khóc nức nở, lần đầu tiên Uyển Tinh thấy cô khóc như thế, một Phi Phi mạnh mẽ cá tính mà gờ đây lại yếu đuối, đau khổ vậy sao?
************FlashBack**************
Ngồi trong ký túc xá, Phi Phi cứ bồn chồn lo lắng không yên. Từ sáng giờ chẳng thấy Thành Dương đâu, gọi điện thì không bắt máy, đến ký túc xá nam tìm cũng chẳng thấy, hỏi bạn bè của anh thì chỉ nhận được cái lắc đầu. Có chuyện gì thì cũng phải nói với cô một tiếng chứ, đằng này lại chẳng thấy tăm hơi đâu
Đang thấp thỏm không yên thì chuông điện thoại vang lên
Phi Phi nhanh chóng bắt máy
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạ hoắc kèm theo là nụ cười khả ố
Phi Phi cảm thấy khó chịu nhưng cũng đầy nghi hoặc
Người đầu dây bên kia dường như rất bình tĩnh
Dường như đã mất bình tĩnh, Phi Phi quát lớn
Tút...tút...tút
Phi Phi thẫn thờ ngồi phịch xuống đất, dường như mọi thứ xung quanh cô không hề tồn tại, chỉ còn lại một màu đen tăm tối, u uất, nặng nề, ảm đạm
********************
Lần theo địa chỉ, Phi Phi bước vào căn nhà hoang khá cũ kĩ, xung quanh toàn vỏ lon bia tàn thuốc lá , bụi bặm, mùi ẩm mốc...tất cả làm Phi Phi muốn nghẹt thở.
Phi Phi bước về phía trước hét lớn
"Thành Dương, anh ở đâu? Thành Dương"
Không gian trở nên ồn ào khi từ xa vọng lại tiếng dày da dẫm lên sàn nhà, từ từ tiến lại gần rồi đứng trước mặt cô
"Rất vui được gặp em, Tiêu Phi Phi"
Phi Phi cố nhìn thật kỹ người đang đứng trước mặt cô, Phi Phi trừng mắt, ngạc nhiên tột độ
"Triệu...Triệu Vĩnh Kiến!"
Vĩnh Kiến cười lớn, đi lại chiếc ghế cạnh đó, ngồi xuống, tay châm điếu thuốc. Dưới làn khói mờ ảo, khuôn mặt nam tính của hắn dần hiện ra rõ nét hơn
Phi Phi chạy lại, túm lấy cổ áo hắn, giờ đây cô đã thật sự mất bình tĩnh
"Thành Dương đâu? Anh đã giấu anh ấy ở đâu, hả?"
Vĩnh Kiến hút một hơi dài, nhả khói vào mặt Phi Phi
Phi Phi bất giác đưa tay xua chúng đi, ho sặc sụa. Khói thuốc làm cô thấy nghẹt thở
Vĩnh Kiến cười lớn trước điệu bộ của Phi Phi, hắn kéo cô ngã vào lòng hắn. Tay mân mê khuôn mặt xinh đẹp của cô
"Buông tôi ra đồ khốn!"
Phi Phi đưa tay định tát hắn nhưng hắn nhanh chóng đỡ lấy. Bất quá cô dùng chân tung một cước ngay vào đầu hắn
Hắn nhăn nhó ôm đầu khổ sỡ, nhân cơ hội đó Phi Phi tung cho hắn mấy quyền, thế nhưng Vĩnh Kiến nhanh chóng đỡ lấy, chỉ trong vài giây hắn đã hạ gục cô. Một cao thủ karate như Phi Phi mà bị hắn hạ gục chứng tỏ hắn thuộc dạng không tầm thường
"Em nên biết điều một chút nếu như không muốn nhìn thấy xác của nó"
"Đồ khốn!"
Vĩnh Kiến cười lớn, thanh âm vang lại nghe thật nhức tai
Vĩnh Kiến lấy ra chiếc điện thoại, đưa cho Phi Phi xem video đã được ghi lại trước đó
Phi Phi thẫn thờ, mặt trắng bệch, bờ vai run cầm cập, nghiến răng ken két. Người trong video đó không ai khác chính là Thành Dương.
Anh đang bất tỉnh lại bị trói, trên người có nhiều vết bầm tím, máu me chảy lan ra cả sàn
Phi Phi cảm thấy tức ngực khó thở, tim cô quặn thắt lại. Cô bất giác đưa tay vuốt lên màn hình, nước mắt bắt đầu tuôn ra như mưa, mặn chát
"Đau lắm phải không anh? Thành Dương tỉnh lại đi anh, đừng ngủ nữa, Thành Dương!"
Khuôn mặt Vĩnh Kiến trở nên tối sầm, hắn tức giận, lấy lại chiếc điện thoại, nhìn cô đay nghiến
"Mẹ kiếp! Em khóc vì nó sao?"
Phi Phi trừng mắt nhìn Vĩnh Kiến, tay nắm chặt, cô hận là không thể giết chết hắn ngay bây giờ
"Thả Thành Dương ra! thả anh ấy ra!"
Vĩnh Kiến lại châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá khiến Phi Phi cảm thấy khó thở
"Đâu có dễ như thế được hả cưng!"
"Anh muốn gì?"
"Có thế chứ. Điều kiện đơn giản thôi, hẹn hò với anh một ngày, OK"
"Không bao giờ"
Phi Phi dứt khoát
Vĩnh Kiến khẽ nhếch mép, rít một hơi dài, vứt tàn thuốc xuống đất chà mạnh
"Thế thì đừng trách anh độc ác nhé!"
Nói rồi Vĩnh Kiến bấm gọi cho ai đó
Phi Phi chạy lại giật chiếc điện thoại từ tay hắn, nước mắt cứ thế mà tuôn ra
"Chỉ cần anh tha cho anh ấy, muốn tôi làm gì tôi cũng chịu hết"
Vĩnh Kiến cười lớn, đưa tay vuốt ve bờ vai Phi Phi
"Biết điều như thế có phải ngoan hơn không. Haha ngày mai anh qua đón em nhé!"
Phi Phi hất tay hắn ra
"Vậy thì mau thả Thành Dương ra đi!"
"Sau ngày mai anh sẽ thả"
"Anh!"
"Hahaha"
Vĩnh Kiến bước đi ra khỏi căn nhà đó
Phi Phi ngồi xuống sàn, bó gối ôm mặt khóc nức nở. Cô biết việc làm này là phản bội lại Thành Dương thế nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác, vì anh cô có thể làm tất cả, thậm chí là từ bỏ cả mạng sống của mình
Nhớ lại bộ dạng thê thảm của Thành Dương Phi Phi không khỏi đau lòng, tim cô như bị hàng ngàn mũi kim nhọn hoắc đâm vào. Đau lắm! Nó như đang rỉ máu, như đang gào thét lên, tuyệt vọng và đau đớn
Ngày hôm sau, đúng như đã hứa, Tiêu Phi Phi đành đi chơi với Triệu Vĩnh Kiến, mặc cho hắn nắm tay, ôm ấp, cô chỉ biết nuốt nước mắt vào tim
Tối đó Triệu vĩnh Kiến đưa cô về ký túc xá, trước khi đi vào Phi Phi đã hỏi hắn
"Tại sao anh lại đối xử với tôi và Thành Dương như thế? Tại sao hả?"
Vĩnh Kiến bước xuống xe, đi lại trước mặt Phi Phi, nhìn thấu vào đáy mắt cô
"Vì anh yêu em!"
Phi Phi trừng mắt nhìn Vĩnh Kiến, hoang mang tột độ, Vĩnh Kiến đặt tay lên vai cô giọng nghiêm túc
"Em biết không, anh đã yêu em từ năm lớp 10 kìa, anh không dám thổ lộ lòng mình để phải đau đớn khi biết em và cái thằng chết tiệt đó yêu nhau. Anh đã hứa với lòng mình là sẽ có được em bằng mọi cách và thời cơ đã đến, chắc nó không biết ai là kẻ chủ mưu bắt cóc nó đâu nhỉ? Dù sao thì đi chơi với em một ngày cũng làm anh mãn nguyện lắm rồi"
"Đồ bỉ ổi!"
Phi Phi dơ tay định tát hắn thì hắn nhanh chóng đỡ lấy, tay còn lại ôm trọn cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn
Phi Phi hất hắn ra
"Đừng đụng vào người tôi, đồ khốn!"
Phi Phi chạy thật nhanh vào ký túc xá, giọt nước mắt chực tuôn rơi, cô đưa tay lâu bờ môi vừa bị hắn chiếm đóng, cô khinh bỉ và hận hắn vô cùng
Vĩnh Kiến đứng tựa vào chiếc mô tô Sportbike kawasaki ZX-10R, tay châm điếu thuốc, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt thanh tú của hắn được ánh đèn điện hắt lên trông càng đẹp hơn nhưng lại khiến người ta cảm thấy bí hiểm khó đoán.
/46
|