Mặt trời rực rỡ, ban phát từng vạt nắng chói lóa xuống thế gian rộng lớn.
Oa!!!!Oa!!!Oa!!!!
"Sinh rồi! Sinh rồi!"
Tiếng bác sĩ reo lên cũng là lúc Uyển Tinh ngất đi...cô hạnh phúc...cuối cùng đứa bé cũng chào đời...
Đứa bé ra đời trong niềm hạnh phúc của biết bao nhiêu người...
Vừa được sinh ra, nó liền được tung hô như một vị thần huyền thoại lưu lạc xuống trần gian
"Xin chúc mừng ! Là một thiên thần! Sau này lớn lên nhất định sẽ là tuyệt sắc giai nhân khuynh nước khuynh thành!"
Âu Phong lạnh lùng ra hiệu mọi người không được vào, sau đó liền nhanh chóng đi vào phòng đóng sập cửa lại
Đàm thiếu gia vốn là người lạnh lùng và cũng không kém phần bá đạo thế đấy
Mọi người chỉ biết nhìn nhau thở dài, đến cả Đàm Uy Viễn và Lăng Thục Nhi dù rất muốn được nhìn thấy thiên thần của Đàm gia nhưng cũng không thể làm gì hơn
Âu Phong đi lại ngồi bên cạnh Uyển Tinh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô
"Cảm ơn em vì đã sinh cho anh một thiên thần"
Anh nhẹ nhàng ôm bé cưng lên, âu yếm bé trong niềm hạnh phúc vô bờ
"Bảo bối của ba!"
"Uyển Tinh! Em xem này, con chúng ta rất giống anh phải không?"
Uyển Tinh khẽ lờm anh
"Giống cả em nữa!"
Anh cười trừ, rồi lại dán mắt vào bé cưng
Uyển Tinh nhìn anh và bé cưng, đôi môi khẽ vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp
* * *
"Này, cậu gì ơi!"
Một cô bé xinh đẹp như một thiên thần lặng lẽ ngồi xuống, đưa tay lay lay vai cậu bé đang ngồi gục nơi gốc cây
"...."
"Cậu sao thế? Có cần mình giúp gì không?"
"..."
"Này..."
"Tránh ra! Để tao yên!"
Cậu bé tức giận hất cô bé ra, khiến cô bé mất đà ngã nhào xuống đất
"Ui da!"
Cô bé kêu lên một tiếng, cậu bé khẽ ngước lên nhìn, khuôn mặt cậu ta đẹp một cách hoàn hảo nhưng lại lạnh lùng vô cảm. Mới chỉ có 7 tuổi đầu mà đã lạnh lùng như thế, sau này lớn lên sẽ còn đáng sợ như thế nào nữa đây?
Mặc dù rất đau nhưng cô bé vẫn không khóc, chỉ lặng lẽ đứng dậy đi lại ngồi bên cạnh cậu bé. Mặc cho cậu bé có khó chịu thế nào, cô bé vẫn tươi cười, kể những câu chuyện vui cho cậu bé nghe
"Chị Nhã Uyên!"
Nghe có tiếng gọi, cô bé liền đứng dậy, tạm biệt cậu bé rồi chạy về nơi phát ra tiếng gọi ấy
Cậu bé lặng lẽ nhìn theo, khóe môi như đang nhếch lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp
* * *
"Hoàng Duy!"
"Chị đi đâu nãy giờ thế?"
"À, chị đi ra kia thôi"
"Mình về thôi!"
Nhã Uyên nắm tay Hoàng Duy đi về, vừa đi vừa nói chuyện râm ran
"Chị Nhã Uyên này, ba Khiết Luân của em với ba Âu Phong của chị ai đẹp trai hơn?"
"Tất nhiên là ba Âu Phong rồi"
"Không đâu, ba Khiết Luân đẹp trai hơn"
"Xí"
Rồi cả hai cùng nhìn nhau phì cười, nụ cười đẹp tựa ánh nắng ban mai
* * *
"Bảo bối ơi! Ba về rồi đây!"
"A! Ba về!"
Nhã Uyên nghe tiếng anh liền chạy ra, anh nhanh chóng ôm con bé vào lòng
"Con nhớ ba!"
Tiểu thiên thần ôm lấy cổ anh, rồi lại hôn lên má anh
"Ba cũng nhớ con!"
Anh nhìn tiểu thiên thần nở nụ cười ấm áp
"Anh về rồi à!"
Uyển Tinh đi ra, nhìn anh mỉm cười
"Ừ! Nhớ hai mẹ con chết đi được"
Rồi nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn
"Ơ...sao lại làm thế trước mặt con?"
Cô trách
"Sao đâu, con bé cũng đã 4 tuổi rồi mà"
Anh dửng dưng
Rồi anh bế tiểu thiên thần đặt lên cổ mình, ôm eo cô đi vào nhà
Cô phì cười, véo lấy tay anh, anh không nói gì chỉ nở nụ cười ấm áp
* * *
Hôm đó anh và cô dường như có chuyện gì đó xích mích
"Anh sẽ đi ra khỏi nhà cho em thấy!"
"Anh dám? Nếu đã bước chân ra khỏi đây thì đừng bao giờ về nữa"
"Anh mà về thì em là bà nội anh!"
Rồi anh tức giận bỏ đi ra khỏi nhà, cả ngày hôm đó cũng không thấy về
Tiểu thiên thần lo lắng cứ chạy ra cửa ngóng trông anh về. Cô thì thờ ơ không một chút lo lắng, vì cô biết rằng rồi anh sẽ tự mò về thôi
Quả đúng như vậy, tối hôm đó anh về đến cổng thì liền kêu lên
"Nội ơi! Con biết lỗi rồi! Nội mở cửa cho con!"
* * *
"Sao không đi luôn đi!"
Nằm trên giường, cô nhìn anh trách móc
"Hì, anh nào dám!"
"Giỏi lắm! Dám bỏ nhà đi cả ngày luôn đấy!"
"Vẫn còn giận anh sao?"
Cô vờ giận quay đi, không nói gì
Ngay sau đó, người đang nằm im kia bị anh kéo ra, môi bị anh xâm chiếm mãnh liệt, đồng thời cúc áo cũng bị anh cởi bỏ
Uyển Tinh lúc đó nằm trên ngực anh, nói không ra hơi
"Anh...đồ đáng ghét!"
* * *
Sáng chủ nhật, anh đưa cô và tiểu thiên thần đi chơi. Con bé ngồi lên cổ anh, ôm lấy cổ anh, cô đi bên cạnh, nắm lấy tay anh, cùng anh và tiểu thiên thần nói chuyện cười đùa vui vẻ Người ngoài nhìn vào ai cũng tưởng là 3 anh chị em. Tuy cô đã là mẹ một con rồi mà khuôn mặt cũng không khác đi là mấy, có chăng chỉ là càng ngày càng xinh đẹp ra thôi.
Cả ba đến khu tàu lượn, cô vốn rất sợ trò này nên chỉ ngồi ở ghế đá nhìn 2 cha con anh chơi tàu lượn
Đến lúc anh bước xuống thì liền thấy thằng con trai nào đó dường như là đang tán tỉnh vợ anh. Anh mặt hằm hằm đi lại, nhìn thằng con trai bằng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ
"Cút!"
Thấy biểu hiện của anh như thế thằng con trai đâm ra hoảng loạn liền chạy nhanh khỏi đó để bảo đảm an toàn tính mạng
Trên xe, anh và cô cũng vì chuyện đó mà xích mích
"ĐÀM ÂU PHONG!!! DỪNG XE LẠI NGAY!"
Rồi cô tức giận bỏ xuống đi bộ, đã thế lại còn kéo cả tiểu thiên thần đi theo. Đi được một đoạn thì anh chầm chậm chạy xe bên cạnh, nhấn còi inh ỏi.
Một lúc sau, cô chịu không nổi quay lại quát
' Ồn ào quá! Anh không sợ người ta dòm ngó à?"
"Không hề! Anh đi theo bà xã của anh mà! Em đi bộ không mỏi chân à?"
" KHÔNG! "
" Em không mỏi nhưng Uyên nhi thì mỏi đó! Nhìn mặt con nhăn nhó kìa, em đành lòng sao?"
Đó, anh lại lấy tiểu thiên thần ra làm cái cớ, nhưng con bé cũng chịu hợp tác lắm, tuy không muốn mẹ đi một mình nhưng cũng không muốn tự hành hạ đôi chân của mình nên lập tức nhăn nhó, vuốt vuốt mấy hột mồ hôi.
Thấy con bé như thế, cô cũng động lòng, nên đành phải lên xe. Lần này cũng như thường lệ, mỗi khi “giận” xong, anh lại đưa cô và tiểu thiên thần đi ăn một bữa thịnh soạn như để chuộc lỗi
* * *
Trên cánh đồng cỏ xanh mướt, tiểu thiên thần ngồi đó, đôi tay uyển chuyển nhẹ nhàng vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Chợt
Tiểu thiên thần phát hiện bóng dáng ai đó rất quen
Cô bé chầm chậm tiến về phía người đó
Cô bé liền mở to mắt ngạc nhiên nhưng đó liền nở nụ cười tuyệt đẹp
Người đó không ai khác chính là cậu bé lạnh lùng mà cô bé gặp lúc trước.
Cậu bé ấy đang nằm giữa cánh đồng cỏ, ngước mặt lên trời, suy nghĩ vu vơ
Tiểu thiên thần nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, bất giác ngước mặt lên trời, đôi môi lại khẽ nở nụ cười tuyệt đẹp
"Bầu trời đẹp thật!"
Gió thổi qua lặng lẽ...
Mây chầm chậm trôi ngang qua bầu trời...
Mặt trời rực rỡ, ban phát từng vạt nắng chói lóa xuống thế gian rộng lớn.
~~~~~~~~~~~~~~~HẾT~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Oa!!!!Oa!!!Oa!!!!
"Sinh rồi! Sinh rồi!"
Tiếng bác sĩ reo lên cũng là lúc Uyển Tinh ngất đi...cô hạnh phúc...cuối cùng đứa bé cũng chào đời...
Đứa bé ra đời trong niềm hạnh phúc của biết bao nhiêu người...
Vừa được sinh ra, nó liền được tung hô như một vị thần huyền thoại lưu lạc xuống trần gian
"Xin chúc mừng ! Là một thiên thần! Sau này lớn lên nhất định sẽ là tuyệt sắc giai nhân khuynh nước khuynh thành!"
Âu Phong lạnh lùng ra hiệu mọi người không được vào, sau đó liền nhanh chóng đi vào phòng đóng sập cửa lại
Đàm thiếu gia vốn là người lạnh lùng và cũng không kém phần bá đạo thế đấy
Mọi người chỉ biết nhìn nhau thở dài, đến cả Đàm Uy Viễn và Lăng Thục Nhi dù rất muốn được nhìn thấy thiên thần của Đàm gia nhưng cũng không thể làm gì hơn
Âu Phong đi lại ngồi bên cạnh Uyển Tinh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô
"Cảm ơn em vì đã sinh cho anh một thiên thần"
Anh nhẹ nhàng ôm bé cưng lên, âu yếm bé trong niềm hạnh phúc vô bờ
"Bảo bối của ba!"
"Uyển Tinh! Em xem này, con chúng ta rất giống anh phải không?"
Uyển Tinh khẽ lờm anh
"Giống cả em nữa!"
Anh cười trừ, rồi lại dán mắt vào bé cưng
Uyển Tinh nhìn anh và bé cưng, đôi môi khẽ vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp
* * *
"Này, cậu gì ơi!"
Một cô bé xinh đẹp như một thiên thần lặng lẽ ngồi xuống, đưa tay lay lay vai cậu bé đang ngồi gục nơi gốc cây
"...."
"Cậu sao thế? Có cần mình giúp gì không?"
"..."
"Này..."
"Tránh ra! Để tao yên!"
Cậu bé tức giận hất cô bé ra, khiến cô bé mất đà ngã nhào xuống đất
"Ui da!"
Cô bé kêu lên một tiếng, cậu bé khẽ ngước lên nhìn, khuôn mặt cậu ta đẹp một cách hoàn hảo nhưng lại lạnh lùng vô cảm. Mới chỉ có 7 tuổi đầu mà đã lạnh lùng như thế, sau này lớn lên sẽ còn đáng sợ như thế nào nữa đây?
Mặc dù rất đau nhưng cô bé vẫn không khóc, chỉ lặng lẽ đứng dậy đi lại ngồi bên cạnh cậu bé. Mặc cho cậu bé có khó chịu thế nào, cô bé vẫn tươi cười, kể những câu chuyện vui cho cậu bé nghe
"Chị Nhã Uyên!"
Nghe có tiếng gọi, cô bé liền đứng dậy, tạm biệt cậu bé rồi chạy về nơi phát ra tiếng gọi ấy
Cậu bé lặng lẽ nhìn theo, khóe môi như đang nhếch lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp
* * *
"Hoàng Duy!"
"Chị đi đâu nãy giờ thế?"
"À, chị đi ra kia thôi"
"Mình về thôi!"
Nhã Uyên nắm tay Hoàng Duy đi về, vừa đi vừa nói chuyện râm ran
"Chị Nhã Uyên này, ba Khiết Luân của em với ba Âu Phong của chị ai đẹp trai hơn?"
"Tất nhiên là ba Âu Phong rồi"
"Không đâu, ba Khiết Luân đẹp trai hơn"
"Xí"
Rồi cả hai cùng nhìn nhau phì cười, nụ cười đẹp tựa ánh nắng ban mai
* * *
"Bảo bối ơi! Ba về rồi đây!"
"A! Ba về!"
Nhã Uyên nghe tiếng anh liền chạy ra, anh nhanh chóng ôm con bé vào lòng
"Con nhớ ba!"
Tiểu thiên thần ôm lấy cổ anh, rồi lại hôn lên má anh
"Ba cũng nhớ con!"
Anh nhìn tiểu thiên thần nở nụ cười ấm áp
"Anh về rồi à!"
Uyển Tinh đi ra, nhìn anh mỉm cười
"Ừ! Nhớ hai mẹ con chết đi được"
Rồi nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn
"Ơ...sao lại làm thế trước mặt con?"
Cô trách
"Sao đâu, con bé cũng đã 4 tuổi rồi mà"
Anh dửng dưng
Rồi anh bế tiểu thiên thần đặt lên cổ mình, ôm eo cô đi vào nhà
Cô phì cười, véo lấy tay anh, anh không nói gì chỉ nở nụ cười ấm áp
* * *
Hôm đó anh và cô dường như có chuyện gì đó xích mích
"Anh sẽ đi ra khỏi nhà cho em thấy!"
"Anh dám? Nếu đã bước chân ra khỏi đây thì đừng bao giờ về nữa"
"Anh mà về thì em là bà nội anh!"
Rồi anh tức giận bỏ đi ra khỏi nhà, cả ngày hôm đó cũng không thấy về
Tiểu thiên thần lo lắng cứ chạy ra cửa ngóng trông anh về. Cô thì thờ ơ không một chút lo lắng, vì cô biết rằng rồi anh sẽ tự mò về thôi
Quả đúng như vậy, tối hôm đó anh về đến cổng thì liền kêu lên
"Nội ơi! Con biết lỗi rồi! Nội mở cửa cho con!"
* * *
"Sao không đi luôn đi!"
Nằm trên giường, cô nhìn anh trách móc
"Hì, anh nào dám!"
"Giỏi lắm! Dám bỏ nhà đi cả ngày luôn đấy!"
"Vẫn còn giận anh sao?"
Cô vờ giận quay đi, không nói gì
Ngay sau đó, người đang nằm im kia bị anh kéo ra, môi bị anh xâm chiếm mãnh liệt, đồng thời cúc áo cũng bị anh cởi bỏ
Uyển Tinh lúc đó nằm trên ngực anh, nói không ra hơi
"Anh...đồ đáng ghét!"
* * *
Sáng chủ nhật, anh đưa cô và tiểu thiên thần đi chơi. Con bé ngồi lên cổ anh, ôm lấy cổ anh, cô đi bên cạnh, nắm lấy tay anh, cùng anh và tiểu thiên thần nói chuyện cười đùa vui vẻ Người ngoài nhìn vào ai cũng tưởng là 3 anh chị em. Tuy cô đã là mẹ một con rồi mà khuôn mặt cũng không khác đi là mấy, có chăng chỉ là càng ngày càng xinh đẹp ra thôi.
Cả ba đến khu tàu lượn, cô vốn rất sợ trò này nên chỉ ngồi ở ghế đá nhìn 2 cha con anh chơi tàu lượn
Đến lúc anh bước xuống thì liền thấy thằng con trai nào đó dường như là đang tán tỉnh vợ anh. Anh mặt hằm hằm đi lại, nhìn thằng con trai bằng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ
"Cút!"
Thấy biểu hiện của anh như thế thằng con trai đâm ra hoảng loạn liền chạy nhanh khỏi đó để bảo đảm an toàn tính mạng
Trên xe, anh và cô cũng vì chuyện đó mà xích mích
"ĐÀM ÂU PHONG!!! DỪNG XE LẠI NGAY!"
Rồi cô tức giận bỏ xuống đi bộ, đã thế lại còn kéo cả tiểu thiên thần đi theo. Đi được một đoạn thì anh chầm chậm chạy xe bên cạnh, nhấn còi inh ỏi.
Một lúc sau, cô chịu không nổi quay lại quát
' Ồn ào quá! Anh không sợ người ta dòm ngó à?"
"Không hề! Anh đi theo bà xã của anh mà! Em đi bộ không mỏi chân à?"
" KHÔNG! "
" Em không mỏi nhưng Uyên nhi thì mỏi đó! Nhìn mặt con nhăn nhó kìa, em đành lòng sao?"
Đó, anh lại lấy tiểu thiên thần ra làm cái cớ, nhưng con bé cũng chịu hợp tác lắm, tuy không muốn mẹ đi một mình nhưng cũng không muốn tự hành hạ đôi chân của mình nên lập tức nhăn nhó, vuốt vuốt mấy hột mồ hôi.
Thấy con bé như thế, cô cũng động lòng, nên đành phải lên xe. Lần này cũng như thường lệ, mỗi khi “giận” xong, anh lại đưa cô và tiểu thiên thần đi ăn một bữa thịnh soạn như để chuộc lỗi
* * *
Trên cánh đồng cỏ xanh mướt, tiểu thiên thần ngồi đó, đôi tay uyển chuyển nhẹ nhàng vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Chợt
Tiểu thiên thần phát hiện bóng dáng ai đó rất quen
Cô bé chầm chậm tiến về phía người đó
Cô bé liền mở to mắt ngạc nhiên nhưng đó liền nở nụ cười tuyệt đẹp
Người đó không ai khác chính là cậu bé lạnh lùng mà cô bé gặp lúc trước.
Cậu bé ấy đang nằm giữa cánh đồng cỏ, ngước mặt lên trời, suy nghĩ vu vơ
Tiểu thiên thần nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, bất giác ngước mặt lên trời, đôi môi lại khẽ nở nụ cười tuyệt đẹp
"Bầu trời đẹp thật!"
Gió thổi qua lặng lẽ...
Mây chầm chậm trôi ngang qua bầu trời...
Mặt trời rực rỡ, ban phát từng vạt nắng chói lóa xuống thế gian rộng lớn.
~~~~~~~~~~~~~~~HẾT~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
/46
|