“À, thiếu chút nữa lại quên mất, em cũng biết rồi đó, anh dạo gần đây trí nhớ không tốt lắm, ngày hôm trước lúc anh đưa cho em thẻ nhớ có chứa đoạn video kia, anh cứ nghĩ đó là bản gốc, lại không biết bằng cách nào anh lại copy một bản nữa…”
“Cái gì? Cao Hạo, rõ ràng lúc tôi và anh giao dịch, đã cam kết không có bản sao rồi mà, anh thế này là có ý tứ gì hả?” Chu Bội Ngọc nóng nảy bật dậy từ ghế sô pha, ngữ khí lớn tiếng cắt đứt lời Cao Hạo.
Một câu nói của Cao Hạo phun ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho Chu Bội Ngọc cảm giác như, bên tai có tiếng sét đánh xuống đùng đùng, thân thể kích động run lên một trận, cô trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhàn nhã ngồi nơi ghế sô pha kia, tưởng chừng đôi mắt cũng sắp bắn ra lửa.
Tên đàn ông khốn kiếp này, ngay từ đầu đã cố ý sao chép ra một phần, rõ ràng là muốn có lần sau lại tới tìm cô, giở ra trò cũ, muốn tống tiền lần hai?
Chết tiệt, cô vì sao lại không sớm đoán ra việc này chứ? Loại hèn hạ như Cao Hạo thì có việc gì mà không dám làm…
Chu Bội Ngọc nghĩ tới đây, liền nhịn không được hất đổ tách trà trên tay Cao Hạo, lần nữa lên tiếng.
“Tôi hỏi anh rốt cuộc muốn gì hả?”
Chu Bội Ngọc dùng lực khá lớn, khiến cho tách trà tuột khỏi tay Cao Hạo, trực tiếp rơi xuống sàn nhà vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, phát ra một tiếng vang thanh thuý.
Nước trong tách trà có một ít đổ trên tay Cao Hạo, tuy nhiệt độ không nóng đến mức khiến cho anh bị bỏng, thế nhưng tay của anh cũng ửng đỏ một mảng, anh khẽ nhăn mặt ngẩng đầu nhìn lên.
Vốn là định sẽ mắng Chu Bội Ngọc lên cơn động kinh gì vậy? Nhưng là nhìn thấy vẻ mặt cô vô cùng khẩn trương, lúc mở miệng cũng không còn bình tĩnh, nên thôi không quát tháo.
Nghe Chu Bội Ngọc hỏi, anh không vội trả lời, trước là rút khăn giấy trên bàn trà, lau khô tay, sau mới chậm rãi đứng lên động môi lên tiếng: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn em sắp xếp cho tôi một vị trí ở trung tâm thương mại Triều Dương..”
Chu Bội Ngọc nhăn chặt đôi lông mày lợi hại hơn, cánh môi giật giật định nói gì đó, nhưng rồi lại không lên tiếng, mà liếc mắt, quan sát nét mặt của Cao Hạo, trong lòng thầm suy nghĩ.
Xin việc làm? Hắn ta lẽ nào tới đây chỉ là, thật sự muốn tìm một công việc? Không phải muốn tống tiền sao?
Nhưng niếu chỉ đơn giản là muốn nhờ cô tìm giúp một việc làm, anh ta cần gì phải nhắc nhở cho cô biết chuyện anh ta có sao chép đoạn video đó chứ? Còn có, lúc nãy ở nhà hàng, anh ta xin số điện thoại của Lương Tưởng Huân để làm gì? Anh ta muốn nói gì với Lương Tưởng Huân….
Cao Hạo kiên nhẫn đợi hơn ba phút, vẫn không nghe thấy Chu Bội Ngọc lên tiếng nói lời gì, nên liền hỏi.
“Thế nào? Đang lo lắng tôi vào đó sẽ gây bất lợi cho em sao?”
Bị Cao Hạo nhìn thấu ý nghĩ, khiến cô càng thêm khó chịu phun ra một câu: “Đừng nói linh tinh.” Rồi quay trở lại ngồi xuống ghế sô pha, mới lại nói.
“Trung tâm thương mại Triều Dương là của Diệp Chi Sinh, tôi không thể đưa anh vào đó được, thế nhưng niếu anh muốn tìm một công việc, tôi có thể tìm cho anh một nơi khác, sắp xếp một vi trí tốt cho anh, tiền lương cũng rất cao…”
“Không được, tôi chỉ làm ở trung tâm thương mại Triều Dương, không làm ở nơi khác, em liền sắp xếp đi…” Cao Hạo nhăn mặt, chen ngang cắt đứt lời của Chu Bội Ngọc.
“Tôi đã nói, chỗ đó là của Diệp Chi Sinh, tôi không thể đưa anh vào được.” Chu Bội Ngọc kiên nhẫn giải thích.
Cao Hạo quét mắt về phía Chu Bội Ngọc, khẽ hừ bằng mũi một tiếng.
“Em dường như quên rằng, cục diện hiện tại là gì? Tốt nhất em đừng nên chọc giận tôi, bằng không thì tương lai của em như thế nào, tôi thật không dám đảm bảo…”
Cao Hạo nói đến đây thì hơi dừng lại một chút, liếc mắt nhìn thời gian trên mu bàn tay một chút, sau mới lại nói tiếp.
“Gần hai giờ sáng rồi, em nên vào trong nghỉ ngơi thật tốt đi, để quầng thâm xuất hiện thì sẽ không quyến rũ được đàn ông đâu, tôi sẽ gọi cho em vào sáng ngày mai, ngủ ngon nhé bảo bối…”
Cao Hạo nói xong điều không để cho Chu Bội Ngọc nói thêm lời gì, lập tức thẳng một đường đi tới mở cửa rời khỏi phòng.
Nhìn thấy Cao Hạo tiêu sái bước đi, mà Chu Bội Ngọc lại càng thêm tức giận, cuối cùng nhịn không được buông ra một câu chửi tục, trong lòng vô cùng oán hận.
Cả đời này của cô, sai lầm lớn nhất chính là quen biết với gã đàn ông tồi này, tất cả điều từ hắn ta mà ra, niếu ngay từ đầu không gặp hắn, thì cô đã không bỏ lỡ đi mối nhân duyên của đời mình, cũng không phải làm ra nhiều chuyện hại người.
Niếu không phải bởi vì thanh xuân ngốc nghếch yêu phải loại đàn ông hèn hạ như hắn, thì thời khắc này, cô khẳng định là đang rất hạnh phúc nằm ở trong lòng của Diệp Chi Sinh, cùng Diệp Chi Sinh nhập mộng đẹp.
Niếu không bởi vì hắn ta, Diệp Chi Sinh đã không yêu con gái của một người làm công cho nhà cô, cũng sẽ không có ác cảm với cô mà ghét bỏ cô, tất cả điều tại tên đàn ông bạc tình đó…
Chu Bội Ngọc càng nghĩ, uất khí trong lòng càng dân lên cao, bàn tay càng dùng thêm nhiều lực bóp chặt, thẳng đến khi lòng bàn tay bị móng nhọn của cô bấm rách, truyền đi đau đớn, cô mới cố hít vào một ngụm khí, khép mi mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc, thật lâu sau đó, mới chậm chạp đứng lên, cầm chiếc ví da đi vào trong phòng ngủ.
“Cái gì? Cao Hạo, rõ ràng lúc tôi và anh giao dịch, đã cam kết không có bản sao rồi mà, anh thế này là có ý tứ gì hả?” Chu Bội Ngọc nóng nảy bật dậy từ ghế sô pha, ngữ khí lớn tiếng cắt đứt lời Cao Hạo.
Một câu nói của Cao Hạo phun ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho Chu Bội Ngọc cảm giác như, bên tai có tiếng sét đánh xuống đùng đùng, thân thể kích động run lên một trận, cô trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhàn nhã ngồi nơi ghế sô pha kia, tưởng chừng đôi mắt cũng sắp bắn ra lửa.
Tên đàn ông khốn kiếp này, ngay từ đầu đã cố ý sao chép ra một phần, rõ ràng là muốn có lần sau lại tới tìm cô, giở ra trò cũ, muốn tống tiền lần hai?
Chết tiệt, cô vì sao lại không sớm đoán ra việc này chứ? Loại hèn hạ như Cao Hạo thì có việc gì mà không dám làm…
Chu Bội Ngọc nghĩ tới đây, liền nhịn không được hất đổ tách trà trên tay Cao Hạo, lần nữa lên tiếng.
“Tôi hỏi anh rốt cuộc muốn gì hả?”
Chu Bội Ngọc dùng lực khá lớn, khiến cho tách trà tuột khỏi tay Cao Hạo, trực tiếp rơi xuống sàn nhà vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, phát ra một tiếng vang thanh thuý.
Nước trong tách trà có một ít đổ trên tay Cao Hạo, tuy nhiệt độ không nóng đến mức khiến cho anh bị bỏng, thế nhưng tay của anh cũng ửng đỏ một mảng, anh khẽ nhăn mặt ngẩng đầu nhìn lên.
Vốn là định sẽ mắng Chu Bội Ngọc lên cơn động kinh gì vậy? Nhưng là nhìn thấy vẻ mặt cô vô cùng khẩn trương, lúc mở miệng cũng không còn bình tĩnh, nên thôi không quát tháo.
Nghe Chu Bội Ngọc hỏi, anh không vội trả lời, trước là rút khăn giấy trên bàn trà, lau khô tay, sau mới chậm rãi đứng lên động môi lên tiếng: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn em sắp xếp cho tôi một vị trí ở trung tâm thương mại Triều Dương..”
Chu Bội Ngọc nhăn chặt đôi lông mày lợi hại hơn, cánh môi giật giật định nói gì đó, nhưng rồi lại không lên tiếng, mà liếc mắt, quan sát nét mặt của Cao Hạo, trong lòng thầm suy nghĩ.
Xin việc làm? Hắn ta lẽ nào tới đây chỉ là, thật sự muốn tìm một công việc? Không phải muốn tống tiền sao?
Nhưng niếu chỉ đơn giản là muốn nhờ cô tìm giúp một việc làm, anh ta cần gì phải nhắc nhở cho cô biết chuyện anh ta có sao chép đoạn video đó chứ? Còn có, lúc nãy ở nhà hàng, anh ta xin số điện thoại của Lương Tưởng Huân để làm gì? Anh ta muốn nói gì với Lương Tưởng Huân….
Cao Hạo kiên nhẫn đợi hơn ba phút, vẫn không nghe thấy Chu Bội Ngọc lên tiếng nói lời gì, nên liền hỏi.
“Thế nào? Đang lo lắng tôi vào đó sẽ gây bất lợi cho em sao?”
Bị Cao Hạo nhìn thấu ý nghĩ, khiến cô càng thêm khó chịu phun ra một câu: “Đừng nói linh tinh.” Rồi quay trở lại ngồi xuống ghế sô pha, mới lại nói.
“Trung tâm thương mại Triều Dương là của Diệp Chi Sinh, tôi không thể đưa anh vào đó được, thế nhưng niếu anh muốn tìm một công việc, tôi có thể tìm cho anh một nơi khác, sắp xếp một vi trí tốt cho anh, tiền lương cũng rất cao…”
“Không được, tôi chỉ làm ở trung tâm thương mại Triều Dương, không làm ở nơi khác, em liền sắp xếp đi…” Cao Hạo nhăn mặt, chen ngang cắt đứt lời của Chu Bội Ngọc.
“Tôi đã nói, chỗ đó là của Diệp Chi Sinh, tôi không thể đưa anh vào được.” Chu Bội Ngọc kiên nhẫn giải thích.
Cao Hạo quét mắt về phía Chu Bội Ngọc, khẽ hừ bằng mũi một tiếng.
“Em dường như quên rằng, cục diện hiện tại là gì? Tốt nhất em đừng nên chọc giận tôi, bằng không thì tương lai của em như thế nào, tôi thật không dám đảm bảo…”
Cao Hạo nói đến đây thì hơi dừng lại một chút, liếc mắt nhìn thời gian trên mu bàn tay một chút, sau mới lại nói tiếp.
“Gần hai giờ sáng rồi, em nên vào trong nghỉ ngơi thật tốt đi, để quầng thâm xuất hiện thì sẽ không quyến rũ được đàn ông đâu, tôi sẽ gọi cho em vào sáng ngày mai, ngủ ngon nhé bảo bối…”
Cao Hạo nói xong điều không để cho Chu Bội Ngọc nói thêm lời gì, lập tức thẳng một đường đi tới mở cửa rời khỏi phòng.
Nhìn thấy Cao Hạo tiêu sái bước đi, mà Chu Bội Ngọc lại càng thêm tức giận, cuối cùng nhịn không được buông ra một câu chửi tục, trong lòng vô cùng oán hận.
Cả đời này của cô, sai lầm lớn nhất chính là quen biết với gã đàn ông tồi này, tất cả điều từ hắn ta mà ra, niếu ngay từ đầu không gặp hắn, thì cô đã không bỏ lỡ đi mối nhân duyên của đời mình, cũng không phải làm ra nhiều chuyện hại người.
Niếu không phải bởi vì thanh xuân ngốc nghếch yêu phải loại đàn ông hèn hạ như hắn, thì thời khắc này, cô khẳng định là đang rất hạnh phúc nằm ở trong lòng của Diệp Chi Sinh, cùng Diệp Chi Sinh nhập mộng đẹp.
Niếu không bởi vì hắn ta, Diệp Chi Sinh đã không yêu con gái của một người làm công cho nhà cô, cũng sẽ không có ác cảm với cô mà ghét bỏ cô, tất cả điều tại tên đàn ông bạc tình đó…
Chu Bội Ngọc càng nghĩ, uất khí trong lòng càng dân lên cao, bàn tay càng dùng thêm nhiều lực bóp chặt, thẳng đến khi lòng bàn tay bị móng nhọn của cô bấm rách, truyền đi đau đớn, cô mới cố hít vào một ngụm khí, khép mi mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc, thật lâu sau đó, mới chậm chạp đứng lên, cầm chiếc ví da đi vào trong phòng ngủ.
/135
|