Chu Bội Ngọc nhíu chặt đôi lông mày, nhìn chằm chằm Chu Chính Nam, không lên tiếng.
Chu Chính Nam nhớ đến lúc ở Diệp gia, ông sau nhiều lần ra sức thuyết phục Lâm Thiếu Lan, đốc thúc chuyện hôn sự, và kể cho bà nghe vấn đề khó khăn mà xí nghiệp hiện đang đối mặt, Lâm Thiếu Lan đã trầm mặc một lúc, lâu sau đó mới thấp giọng nói ông, về việc xí nghiệp gặp khó khăn, bà sẽ nói con trai nghĩ phương án cứu lấy xí nghiệp, cũng như hoàn thành tâm nguyện của chồng bà trước lúc lâm chung đã uỷ thác lại. Còn về việc hôn sự, bởi vì bà một lần đó, cứ không ngừng đốc thúc, ép buộc con trai kết hôn, thuận theo ý bà, để rồi vì sự nông nóng của bà, mà khiến cho con trai chịu phải nhiều thương tổn, bà cảm thấy rất có lỗi. Cho nên chuyện chung thân đại sự sau này của con trai, bà sẽ không can thiệp vào hoặc có ý kiến, tất cả để cho con trai tự mình quyết định. . . Một câu nói này của Lâm Thiếu Lan, tuy là không có lôi ra chuyện cũ, nhưng cũng phần nào làm cho ông bị một phen ngượng mặt.
Chu Chính Nam nghĩ tới đây mới lại hỏi.
“Mối quan hệ của con và Diệp Chi Sinh đã tiến triển tới đâu rồi?”
Chu Bội Ngọc nghe ba hỏi tới vấn đề này, cô cảm thấy có chút mệt mỏi thở dài một hơi, tuỳ ý ngã lưng ra sau ghế sô pha, chậm chạp buông ra một câu: “Vẫn không khả quan cho lắm.”
Chu Chính Nam vừa nghe vào trong tai, liền giống như nghe thấy chuyện gì rất lạ, phun ra hai chữ “Cái gì?” rồi trợn mắt nhìn con gái đầy ngạc nhiên, giật giật cánh môi hỏi.
“Lẽ nào con và cậu ta, vẫn chưa một lần phát sinh chuyện đó sao?”
Kiều Mẫn từ đầu đến giờ vẫn luôn là một màn yên lặng, ngồi bên cạnh lắng nghe cuộc đối thoại giữa chồng và con gái, cho tới khi Chu Chính Nam phun ra những từ ngữ nhạy cảm, bà mới vội chen vào, cất giọng trách cứ.
“Ơ kìa, ông thật là, làm sao lại đi nói với con gái mình, những lời lẽ dung tục như thế chứ.”
Chu Chính Nam không chút để tâm đến lời trách cứ kia, mà bực dọc nói tiếp.
“Ngọc nhi, rốt cuộc hơn hai năm nay, con ở Bắc Kinh đã làm chuyện gì vậy? Quãng thời gian dài như thế, chỉ có mỗi việc quyến rũ một người đàn ông, con cũng làm không xong, thật là làm mất mặt nhà họ Chu mà!”
Kiều Mẫn nhăn mặt khó chịu, định lần nữa lên tiếng trách mắng, thì Chu Bội Ngọc vốn đang ngã người sau ghế dựa, chợt ngồi bật dậy thẳng lưng, ngữ khí mở miệng pha chút bất lực.
“Tính khí của Diệp Chi Sinh thế nào, ba có lẽ cũng phần nào hiểu được rồi đó, muốn tiếp cận anh ta là việc không phải một sớm một chiều liền được đâu ba à, lại thêm, ấn tượng của anh ta về gia đình mình ngay từ ban đầu đã không tốt, anh ta lại không giống những tên đàn ông trong đầu chứa toàn mị dục kia, yêu thích đường con trên cơ thể phụ nữ, cho nên những hành động câu dẫn ám muội tầm thường đó, cơ bản là không thể áp dụng với anh ta được.”
“Theo như con nói, vậy là con không thể câu dẫn nổi Diệp Chi Sinh sao?” Chu Chính Nam hỏi vào trọng điểm.
“Cũng không hẳn là vậy, chỉ là…” Chu Bội Ngọc nói đến đây, trong đầu lại nhớ đến chuyện hãm hại Lương Tưởng Huân bất thành, lại còn bị Cao Hạo đe doạ, trong lòng liền cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cô khẽ rũ mi mắt xuống một chút, mấy chữ kế tiếp được cô nói ra bằng thanh âm rất thấp: “Giữa chừng gặp phải một chút vật cản trở…”
Lời nói ngập ngừng đầy ý vị sâu xa của Chu Bội Ngọc, làm cho đôi lông mày của Chu Chính Nam càng thêm nhíu chặt, cánh môi giật giật vài lần mới phát ra âm thanh hỏi.
“Là ý tứ gì? Con mau nói rõ chút đi.”
Chu Bội Ngọc cắn nhẹ môi dưới không lên tiếng, mà đưa mắt nhìn về phía mẹ Kiều Mẫn.
Ở trong mắt của mẹ cô, cô tuy rằng bản tính có chút xấu xa, ngang ngược xem nhẹ người thấp phận, nhưng cũng chỉ là một đứa con gái nhỏ chưa hiểu rõ chuyện đời, sẽ không dám làm điều gì vượt quá giới hạn, lương tâm của một con người. Niếu như mẹ cô biết được, ở bên trong dáng vẻ uỷ mị như lúc nào cũng cần có người bảo vệ kia, chính là một con quỷ dữ, tâm cơ nguy hiểm, vì mục đích của mình chuyện gì cũng có thể làm, thì mẹ cô chắc chắn sẽ bị sốc nặng…
Chu Chính Nam bắt gặp ánh mắt của con gái, liền hiểu được ý tứ, ông trước là quay sang nói Kiều Mẫn xuống lầu mua giúp một bao thuốc lá, rồi đợi cho Kiều Mẫn rời khỏi phòng mới lại lên tiếng hỏi Chu Bội Ngọc.
“Thế nào? Có việc gì mau nói đi.”
Chu Bội Ngọc bây giờ mới đem toàn bộ sự việc đã xảy ra, thuật lại một lần cho ba cô nghe.
Sắc mặt Chu Chính Nam theo từng diễn biến trong câu chuyện, mà liên tục biến hoá, thẳng đến sau khi Chu Bội Ngọc đã kết thúc câu chuyện được hơn một phút, vậy mà Chu Chính Nam vẫn còn chưa có bất kì phản ứng gì.
Chu Bội Ngọc nhìn thấy ba cô sầm mặt lại, im lặng không lên tiếng, nơi đáy lòng liền sinh ra cảm giác, lo sợ, bất an.
Vào lúc cô nhìn thấy cánh môi ông động đậy, cho rằng cô sẽ bị ông lớn tiếng mắng cho một trận, thì bên tai lại nghe được ông buông ra bảy chữ: “Chuyện chỉ có vậy thôi sao?” bằng ngữ điệu hết sức bình thản, khiến cho cô vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông đến sững sờ.
Chu Chính Nam bắt gặp ánh mắt của Chu Bội Ngọc, trong lòng không có nữa điểm rối loạn, trái lại còn khẽ nhếch môi tràn ra ý cười nguy hiểm, rồi “hừm” bằng mũi một tiếng, sau mới tiếp tục nói.
“Chỉ có chút chuyện nhỏ, mà con cũng không biết dọn dẹp cho thật sạch sẽ, lại còn để cho tên tiểu tử Cao Hạo đó nắm được điểm trọng yếu, quay sang đe doạ tống tiền! Thử hỏi sau này, con làm sao làm được chuyện lớn hả?”
Nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh, gặp nguy không loạn của Chu Chính Nam, lo lắng bất an nơi đáy lòng Chu Bội Ngọc mới dần dần được tiêu tán, cô cắn nhẹ môi dưới, do dự hồi lâu mới thấp giọng hỏi ba mình.
Vậy. . . Tiếp đến con nên làm gì với tên Cao Hạo đó hả ba?
Chu Chính Nam không nóng không lạnh mở miệng.
Tên tiểu tử đó, trước con cứ gửi cậu ta vào trung tâm thương mại Triều Dương như ý muốn của cậu ta đi, việc còn lại ba sẽ xử lý ổn thoả, còn về phần Lương Tưởng Huân, niếu kế hoạch lần này của con vẫn không hữu hiệu, thì liền báo cho ba biết, ba sẽ giải quyết luôn một thể.
Ông nói đến đây thì cho tay vào trong túi lấy bật lửa định châm một điếu thuốc hút, nhưng rồi lại chợt nhớ đến chuyện nguồn vốn cho dự án SNA, ông mới lại tiếp tục nói.
Vấn đề tài chính trong xí nghiệp hiện tại đang rất nguy cấp, niếu dự án SNA vẫn không được tiến hành trong tháng tới, Chu thị rất có khả năng phải tuyên bố phá sản, thế nên con nên nhanh một chút nghĩ ra cách trèo lên giường của Diệp Chi Sinh đi.
Chu Bội Ngọc giống như quăng xuống được tảng đá to đang mang trên người xuống, mừng rỡ gật mạnh đầu nói: Vâng, sẽ sớm thôi ba à. . .
Chu Chính Nam vẻ mặt hài lòng gật đầu một cái, rồi cũng không nói thêm gì, cầm lấy bật lửa châm điếu thuốc lên, sau đó hơi tựa lưng ra phía sau ghế sô pha, ngắm nhìn làn khói trắng mong manh đang dần khuếch tán trong không khí, khoé môi như có như không hiện ra ý cười tự mãn.
Chu Chính Nam nhớ đến lúc ở Diệp gia, ông sau nhiều lần ra sức thuyết phục Lâm Thiếu Lan, đốc thúc chuyện hôn sự, và kể cho bà nghe vấn đề khó khăn mà xí nghiệp hiện đang đối mặt, Lâm Thiếu Lan đã trầm mặc một lúc, lâu sau đó mới thấp giọng nói ông, về việc xí nghiệp gặp khó khăn, bà sẽ nói con trai nghĩ phương án cứu lấy xí nghiệp, cũng như hoàn thành tâm nguyện của chồng bà trước lúc lâm chung đã uỷ thác lại. Còn về việc hôn sự, bởi vì bà một lần đó, cứ không ngừng đốc thúc, ép buộc con trai kết hôn, thuận theo ý bà, để rồi vì sự nông nóng của bà, mà khiến cho con trai chịu phải nhiều thương tổn, bà cảm thấy rất có lỗi. Cho nên chuyện chung thân đại sự sau này của con trai, bà sẽ không can thiệp vào hoặc có ý kiến, tất cả để cho con trai tự mình quyết định. . . Một câu nói này của Lâm Thiếu Lan, tuy là không có lôi ra chuyện cũ, nhưng cũng phần nào làm cho ông bị một phen ngượng mặt.
Chu Chính Nam nghĩ tới đây mới lại hỏi.
“Mối quan hệ của con và Diệp Chi Sinh đã tiến triển tới đâu rồi?”
Chu Bội Ngọc nghe ba hỏi tới vấn đề này, cô cảm thấy có chút mệt mỏi thở dài một hơi, tuỳ ý ngã lưng ra sau ghế sô pha, chậm chạp buông ra một câu: “Vẫn không khả quan cho lắm.”
Chu Chính Nam vừa nghe vào trong tai, liền giống như nghe thấy chuyện gì rất lạ, phun ra hai chữ “Cái gì?” rồi trợn mắt nhìn con gái đầy ngạc nhiên, giật giật cánh môi hỏi.
“Lẽ nào con và cậu ta, vẫn chưa một lần phát sinh chuyện đó sao?”
Kiều Mẫn từ đầu đến giờ vẫn luôn là một màn yên lặng, ngồi bên cạnh lắng nghe cuộc đối thoại giữa chồng và con gái, cho tới khi Chu Chính Nam phun ra những từ ngữ nhạy cảm, bà mới vội chen vào, cất giọng trách cứ.
“Ơ kìa, ông thật là, làm sao lại đi nói với con gái mình, những lời lẽ dung tục như thế chứ.”
Chu Chính Nam không chút để tâm đến lời trách cứ kia, mà bực dọc nói tiếp.
“Ngọc nhi, rốt cuộc hơn hai năm nay, con ở Bắc Kinh đã làm chuyện gì vậy? Quãng thời gian dài như thế, chỉ có mỗi việc quyến rũ một người đàn ông, con cũng làm không xong, thật là làm mất mặt nhà họ Chu mà!”
Kiều Mẫn nhăn mặt khó chịu, định lần nữa lên tiếng trách mắng, thì Chu Bội Ngọc vốn đang ngã người sau ghế dựa, chợt ngồi bật dậy thẳng lưng, ngữ khí mở miệng pha chút bất lực.
“Tính khí của Diệp Chi Sinh thế nào, ba có lẽ cũng phần nào hiểu được rồi đó, muốn tiếp cận anh ta là việc không phải một sớm một chiều liền được đâu ba à, lại thêm, ấn tượng của anh ta về gia đình mình ngay từ ban đầu đã không tốt, anh ta lại không giống những tên đàn ông trong đầu chứa toàn mị dục kia, yêu thích đường con trên cơ thể phụ nữ, cho nên những hành động câu dẫn ám muội tầm thường đó, cơ bản là không thể áp dụng với anh ta được.”
“Theo như con nói, vậy là con không thể câu dẫn nổi Diệp Chi Sinh sao?” Chu Chính Nam hỏi vào trọng điểm.
“Cũng không hẳn là vậy, chỉ là…” Chu Bội Ngọc nói đến đây, trong đầu lại nhớ đến chuyện hãm hại Lương Tưởng Huân bất thành, lại còn bị Cao Hạo đe doạ, trong lòng liền cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cô khẽ rũ mi mắt xuống một chút, mấy chữ kế tiếp được cô nói ra bằng thanh âm rất thấp: “Giữa chừng gặp phải một chút vật cản trở…”
Lời nói ngập ngừng đầy ý vị sâu xa của Chu Bội Ngọc, làm cho đôi lông mày của Chu Chính Nam càng thêm nhíu chặt, cánh môi giật giật vài lần mới phát ra âm thanh hỏi.
“Là ý tứ gì? Con mau nói rõ chút đi.”
Chu Bội Ngọc cắn nhẹ môi dưới không lên tiếng, mà đưa mắt nhìn về phía mẹ Kiều Mẫn.
Ở trong mắt của mẹ cô, cô tuy rằng bản tính có chút xấu xa, ngang ngược xem nhẹ người thấp phận, nhưng cũng chỉ là một đứa con gái nhỏ chưa hiểu rõ chuyện đời, sẽ không dám làm điều gì vượt quá giới hạn, lương tâm của một con người. Niếu như mẹ cô biết được, ở bên trong dáng vẻ uỷ mị như lúc nào cũng cần có người bảo vệ kia, chính là một con quỷ dữ, tâm cơ nguy hiểm, vì mục đích của mình chuyện gì cũng có thể làm, thì mẹ cô chắc chắn sẽ bị sốc nặng…
Chu Chính Nam bắt gặp ánh mắt của con gái, liền hiểu được ý tứ, ông trước là quay sang nói Kiều Mẫn xuống lầu mua giúp một bao thuốc lá, rồi đợi cho Kiều Mẫn rời khỏi phòng mới lại lên tiếng hỏi Chu Bội Ngọc.
“Thế nào? Có việc gì mau nói đi.”
Chu Bội Ngọc bây giờ mới đem toàn bộ sự việc đã xảy ra, thuật lại một lần cho ba cô nghe.
Sắc mặt Chu Chính Nam theo từng diễn biến trong câu chuyện, mà liên tục biến hoá, thẳng đến sau khi Chu Bội Ngọc đã kết thúc câu chuyện được hơn một phút, vậy mà Chu Chính Nam vẫn còn chưa có bất kì phản ứng gì.
Chu Bội Ngọc nhìn thấy ba cô sầm mặt lại, im lặng không lên tiếng, nơi đáy lòng liền sinh ra cảm giác, lo sợ, bất an.
Vào lúc cô nhìn thấy cánh môi ông động đậy, cho rằng cô sẽ bị ông lớn tiếng mắng cho một trận, thì bên tai lại nghe được ông buông ra bảy chữ: “Chuyện chỉ có vậy thôi sao?” bằng ngữ điệu hết sức bình thản, khiến cho cô vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông đến sững sờ.
Chu Chính Nam bắt gặp ánh mắt của Chu Bội Ngọc, trong lòng không có nữa điểm rối loạn, trái lại còn khẽ nhếch môi tràn ra ý cười nguy hiểm, rồi “hừm” bằng mũi một tiếng, sau mới tiếp tục nói.
“Chỉ có chút chuyện nhỏ, mà con cũng không biết dọn dẹp cho thật sạch sẽ, lại còn để cho tên tiểu tử Cao Hạo đó nắm được điểm trọng yếu, quay sang đe doạ tống tiền! Thử hỏi sau này, con làm sao làm được chuyện lớn hả?”
Nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh, gặp nguy không loạn của Chu Chính Nam, lo lắng bất an nơi đáy lòng Chu Bội Ngọc mới dần dần được tiêu tán, cô cắn nhẹ môi dưới, do dự hồi lâu mới thấp giọng hỏi ba mình.
Vậy. . . Tiếp đến con nên làm gì với tên Cao Hạo đó hả ba?
Chu Chính Nam không nóng không lạnh mở miệng.
Tên tiểu tử đó, trước con cứ gửi cậu ta vào trung tâm thương mại Triều Dương như ý muốn của cậu ta đi, việc còn lại ba sẽ xử lý ổn thoả, còn về phần Lương Tưởng Huân, niếu kế hoạch lần này của con vẫn không hữu hiệu, thì liền báo cho ba biết, ba sẽ giải quyết luôn một thể.
Ông nói đến đây thì cho tay vào trong túi lấy bật lửa định châm một điếu thuốc hút, nhưng rồi lại chợt nhớ đến chuyện nguồn vốn cho dự án SNA, ông mới lại tiếp tục nói.
Vấn đề tài chính trong xí nghiệp hiện tại đang rất nguy cấp, niếu dự án SNA vẫn không được tiến hành trong tháng tới, Chu thị rất có khả năng phải tuyên bố phá sản, thế nên con nên nhanh một chút nghĩ ra cách trèo lên giường của Diệp Chi Sinh đi.
Chu Bội Ngọc giống như quăng xuống được tảng đá to đang mang trên người xuống, mừng rỡ gật mạnh đầu nói: Vâng, sẽ sớm thôi ba à. . .
Chu Chính Nam vẻ mặt hài lòng gật đầu một cái, rồi cũng không nói thêm gì, cầm lấy bật lửa châm điếu thuốc lên, sau đó hơi tựa lưng ra phía sau ghế sô pha, ngắm nhìn làn khói trắng mong manh đang dần khuếch tán trong không khí, khoé môi như có như không hiện ra ý cười tự mãn.
/135
|