“Em cho rằng nói một tiếng không thích đi, thì có thể không đi sao?” Anh nói đến đây khẽ nhếch môi cười lạnh một tiếng, gương mặt hiện lên vẻ giễu cợt, sau liền tiếp tục mở miệng, ngữ khí vô cùng sắc bén: “Lương Tưởng Huân, dường như em đã quên mất, mục đích tôi mang em đến đây chính là để trả nợ, vậy nên lời của tôi nói, em chỉ có thể tuyệt đối tuân theo, không có quyền cự tuyệt, em hiểu chứ?”
Lương Tưởng Huân sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt có chút mờ mịt.
Không biết có phải vì, từ sau lần cô và Diệp Chi Sinh bắt đầu trở lại làm bạn bè sau hơn hai năm mất liên lạc, thì liền đã không còn nghe anh dùng ngữ khí lớn tiếng với mình nữa, thế nên hiện tại, nhìn thấy Diệp Chi Sinh trên người tràn ngập hơi thở băng lạnh, dùng khẩu khí và ánh mắt sắc bén ý tứ cảnh cáo, khiến cho cô chợt nhớ lại quãng thời gian cô còn ở trong nhà Diệp gia.
Lúc đó, mỗi lần anh bất đắc dĩ phải đưa cô đi ra bên ngoài, rồi ở trước mặt mọi người, miễn cưỡng cùng cô phối hợp diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc, đến khi trở về nhà, ở trong phòng ngủ, nơi chỉ còn anh và cô, anh chính là sẽ dùng ngữ khí lãnh đạm vô tình này…
Diệp Chi Sinh sau khi hỏi cô đã nghe rõ lời anh nói hay chưa? Xong thì liền đứng yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua một phút, cô ngoại trừ đôi mắt đen nhánh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, thì không hề có ý tứ muốn nói chuyện.
Nghĩ cô lại muốn chơi trò, giả người khuyết tật, tai không nghe, mắt không nhìn thấy, môi không nói chuyện giống như ngày hôm qua, xem anh là không khí trong suốt, mặc kệ anh nói cái gì điều không trả lời, muốn anh tức giận bỏ đi.
Nhưng là, trò chơi này của cô, hiện tại vô tác dụng rồi, hôm nay anh không những sẽ không bỏ đi, ngược lại sẽ để cho cô nhìn thấy uy quyền của anh.
Đôi môi mỏng của Diệp Chi Sinh hơi nhếch lên, gương mặt tràn đầy nguy hiểm, anh cất giọng lạnh lẽo.
“Thế nào? Không lên tiếng à? Đừng nghĩ rằng cứ bảo trì thái độ trầm mặc thì tôi sẽ buông tha em, nói cho em biết, từ trước đến nay, chưa có chuyện gì Diệp Chi Sinh tôi không xử lý được! Đối với em thì mọi chuyện sẽ càng dễ dàng hơn rất nhiều, em là phụ nữ thông minh, ắt hẳn sẽ biết lựa chọn nên làm thế nào để bản thân không bị thương tổn, và được hưởng thứ tốt nhất phải không?”
Diệp Chi Sinh nói những lời này, vốn dĩ chỉ muốn doạ cô sợ, để cô ngoan ngoãn nghe lời một chút, chưa từng có ý nghĩ sẽ làm điều gì khiến cô đau đớn dù chỉ một lần.
Nhưng là rơi vào trong tai Lương Tưởng Huân, liền biến thành lời cảnh cáo, nhắc nhở cô nên nhớ chuyện năm đó, cái giá mà cô phải trả cho việc khiến anh không vừa lòng, chính là đổi bằng sinh mạng của đứa bé trong bụng cô, là cô mặc dù được người cứu sống thế nhưng trong hơn hai năm này vẫn phải dựa vào thuốc an thần để chống đỡ.
Lương Tưởng Huân cảm giác như ở giữa đỉnh đầu có một luồng sấm sét hung hăng đánh xuống, âm thanh vang lên vô cùng đinh tai nhức óc.
Sắc mặt Lương Tưởng Huân chợt tái nhợt, con ngươi hơi nhúc nhích, bất chợt mở miệng, giọng nói có chút kích động.
“Anh đã chán ghét tôi như vậy, vì sao còn muốn mang tôi đi tham gia buổi tiệc để làm gì? Trên đời này, loại khó chịu nhất chính là, nhìn thấy người mình chán ghét cứ không ngừng xuất hiện ở trước tầm mắt mình! Anh đưa tôi đến đó, đại biểu cho việc phải miễn cưỡng tiếp xúc với tôi, phải thường xuyên nhìn thấy tôi quẩn quanh ở bên cạnh, như thế chẳng phải chỉ khiến cho tâm tình của anh trở nên buồn bực thêm ư? Thật ra anh muốn gì ở tôi hả?”
Phản ứng của Lương Tưởng Huân khiến Diệp Chi Sinh hơi ngạc nhiên, thế nhưng anh rất nhanh bỏ qua kích động của cô, anh cười lạnh một tiếng, cánh tay đang nắm chặt cổ tay cô chợt buông lỏng, cầm chiếc váy đặt vào trong tay cô, dùng ngữ khí lãnh đạm đáp lại.
“Em quan trọng hoá vấn đề rồi, thư ký của tôi tối đêm nay có việc bận, không thể theo tôi đến Tây Hải được, tôi chỉ là trong lúc khẩn cấp, chưa tìm được người thích hợp, vừa hay thấy em cũng là người giỏi chuyện giao tiếp, cho nên mới mang em theo đến đó, gặp người tôi quen biết thì thay tôi kính rượu họ.”
Lương Tưởng Huân nhíu mày.
“Cái gì? Anh nói, tôi đi theo anh để thay anh uống rượu?”
Diệp Chi Sinh không chút chậm trễ, trả lời một chữ “Đúng!”
Hoá ra Diệp Chi Sinh là cần cô đi theo để bồi rượu, vậy mà vừa rồi nhìn thấy anh hung dữ kéo cô lại, trong đầu cô còn chợt thoáng hiện lên hình ảnh lúc ở Diệp gia, trong lòng còn có chút hoài niệm… Là cô nghĩ nhiều rồi.
Lương Tưởng Huân sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt có chút mờ mịt.
Không biết có phải vì, từ sau lần cô và Diệp Chi Sinh bắt đầu trở lại làm bạn bè sau hơn hai năm mất liên lạc, thì liền đã không còn nghe anh dùng ngữ khí lớn tiếng với mình nữa, thế nên hiện tại, nhìn thấy Diệp Chi Sinh trên người tràn ngập hơi thở băng lạnh, dùng khẩu khí và ánh mắt sắc bén ý tứ cảnh cáo, khiến cho cô chợt nhớ lại quãng thời gian cô còn ở trong nhà Diệp gia.
Lúc đó, mỗi lần anh bất đắc dĩ phải đưa cô đi ra bên ngoài, rồi ở trước mặt mọi người, miễn cưỡng cùng cô phối hợp diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc, đến khi trở về nhà, ở trong phòng ngủ, nơi chỉ còn anh và cô, anh chính là sẽ dùng ngữ khí lãnh đạm vô tình này…
Diệp Chi Sinh sau khi hỏi cô đã nghe rõ lời anh nói hay chưa? Xong thì liền đứng yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua một phút, cô ngoại trừ đôi mắt đen nhánh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, thì không hề có ý tứ muốn nói chuyện.
Nghĩ cô lại muốn chơi trò, giả người khuyết tật, tai không nghe, mắt không nhìn thấy, môi không nói chuyện giống như ngày hôm qua, xem anh là không khí trong suốt, mặc kệ anh nói cái gì điều không trả lời, muốn anh tức giận bỏ đi.
Nhưng là, trò chơi này của cô, hiện tại vô tác dụng rồi, hôm nay anh không những sẽ không bỏ đi, ngược lại sẽ để cho cô nhìn thấy uy quyền của anh.
Đôi môi mỏng của Diệp Chi Sinh hơi nhếch lên, gương mặt tràn đầy nguy hiểm, anh cất giọng lạnh lẽo.
“Thế nào? Không lên tiếng à? Đừng nghĩ rằng cứ bảo trì thái độ trầm mặc thì tôi sẽ buông tha em, nói cho em biết, từ trước đến nay, chưa có chuyện gì Diệp Chi Sinh tôi không xử lý được! Đối với em thì mọi chuyện sẽ càng dễ dàng hơn rất nhiều, em là phụ nữ thông minh, ắt hẳn sẽ biết lựa chọn nên làm thế nào để bản thân không bị thương tổn, và được hưởng thứ tốt nhất phải không?”
Diệp Chi Sinh nói những lời này, vốn dĩ chỉ muốn doạ cô sợ, để cô ngoan ngoãn nghe lời một chút, chưa từng có ý nghĩ sẽ làm điều gì khiến cô đau đớn dù chỉ một lần.
Nhưng là rơi vào trong tai Lương Tưởng Huân, liền biến thành lời cảnh cáo, nhắc nhở cô nên nhớ chuyện năm đó, cái giá mà cô phải trả cho việc khiến anh không vừa lòng, chính là đổi bằng sinh mạng của đứa bé trong bụng cô, là cô mặc dù được người cứu sống thế nhưng trong hơn hai năm này vẫn phải dựa vào thuốc an thần để chống đỡ.
Lương Tưởng Huân cảm giác như ở giữa đỉnh đầu có một luồng sấm sét hung hăng đánh xuống, âm thanh vang lên vô cùng đinh tai nhức óc.
Sắc mặt Lương Tưởng Huân chợt tái nhợt, con ngươi hơi nhúc nhích, bất chợt mở miệng, giọng nói có chút kích động.
“Anh đã chán ghét tôi như vậy, vì sao còn muốn mang tôi đi tham gia buổi tiệc để làm gì? Trên đời này, loại khó chịu nhất chính là, nhìn thấy người mình chán ghét cứ không ngừng xuất hiện ở trước tầm mắt mình! Anh đưa tôi đến đó, đại biểu cho việc phải miễn cưỡng tiếp xúc với tôi, phải thường xuyên nhìn thấy tôi quẩn quanh ở bên cạnh, như thế chẳng phải chỉ khiến cho tâm tình của anh trở nên buồn bực thêm ư? Thật ra anh muốn gì ở tôi hả?”
Phản ứng của Lương Tưởng Huân khiến Diệp Chi Sinh hơi ngạc nhiên, thế nhưng anh rất nhanh bỏ qua kích động của cô, anh cười lạnh một tiếng, cánh tay đang nắm chặt cổ tay cô chợt buông lỏng, cầm chiếc váy đặt vào trong tay cô, dùng ngữ khí lãnh đạm đáp lại.
“Em quan trọng hoá vấn đề rồi, thư ký của tôi tối đêm nay có việc bận, không thể theo tôi đến Tây Hải được, tôi chỉ là trong lúc khẩn cấp, chưa tìm được người thích hợp, vừa hay thấy em cũng là người giỏi chuyện giao tiếp, cho nên mới mang em theo đến đó, gặp người tôi quen biết thì thay tôi kính rượu họ.”
Lương Tưởng Huân nhíu mày.
“Cái gì? Anh nói, tôi đi theo anh để thay anh uống rượu?”
Diệp Chi Sinh không chút chậm trễ, trả lời một chữ “Đúng!”
Hoá ra Diệp Chi Sinh là cần cô đi theo để bồi rượu, vậy mà vừa rồi nhìn thấy anh hung dữ kéo cô lại, trong đầu cô còn chợt thoáng hiện lên hình ảnh lúc ở Diệp gia, trong lòng còn có chút hoài niệm… Là cô nghĩ nhiều rồi.
/135
|