Tiếp đến là tiếng vải bị xé rách, cùng tiếng cười khoái chí của hai tên lưu manh xen lẫn tiếng kêu gào có doạ nạt, có van xin buông tha của Chu Bội Ngọc.
Diệp Chi Sinh bước nhanh thêm một chút, vừa nhìn thấy được hai tên lưu manh và Chu Bội Ngọc ở trong góc hẻm tối, anh liền cất giọng đầy uy lực.
“Mau buông cô gái đó ra.”
Hai tên lưu manh đó đang cúi đầu hôn ngấu nghiến trên cơ thể của Chu Bội Ngọc, nghe được có người lên tiếng, liền cùng ngẩn đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vì Diệp Chi Sinh đứng ngược với ánh đèn, khiến cho hai tên lưu manh bị chói mắt không nhìn rõ ràng là ai, liền bỏ cô gái dưới thân ra, đứng lên lớn tiếng doạ.
“Này, mày có biết bọn tao là ai không mà dám can dự vào chuyện của ông đây? Lập tức xéo đi, niếu không ông đây sẽ cho mày chết tại nơi này.”
Diệp Chi Sinh như nghe được chuyện cười, anh hừ bằng mũi một cái, sau mới lên tiếng.
“Các người có mười giây, để cút khỏi đây.”
Một tên trong đó nghe vậy liền tức khí, vừa lớn giọng phách lối: “Thằng khốn này, hôm nay ông đây cho mày không còn xác mang về.” vừa nhào tới, tung một quả đấm về phía Diệp Chi Sinh.
Diệp Chi Sinh từ xa đã nhìn thấy, động tác nhanh nhẹn xoay người một cái, tránh được quả đấm của tên lưu manh, vừa lúc anh nhìn thấy bên cạnh có một thanh sắt tròn vừa tay, anh liền nhanh tay chộp lấy thanh sắt, đánh vào đầu tên lưu manh một cái, tên còn lại cũng cầm một thanh sắt nhào tới.
Bọn họ không hề biết đối thủ của họ thời còn trung học đã lấy được rất nhiều huy chương ở các cuộc thi đánh võ, nên những đòn tấn công của bọn họ, điều được anh tránh hết, trái lại hai tên đó bị anh đánh tới bầm dập không còn nhìn ra, quỳ xuống cúi đầu xin anh tha cho.
Sau khi nghe được anh nói : “Cút đi.” liền bò lết ra khỏi hẻm nhỏ.
Đợi cho bóng lưng hai tên lưu manh đó khuất sau hẻm, Diệp Chi Sinh mới nhếch miệng cười một cái rồi ném thanh sắt sang một bên, quay đầu lại đi về phía Chu Bội Ngọc đang ngồi co ro cả người lại, cố dùng bàn tay che đi những nơi bị hai tên lưu manh xé rách.
Anh vừa đi tới vừa cởi áo khoát ngoài ra, khoát lên trên người cô, trầm giọng nói: “Không sao rồi, ra xe tôi đưa cô về.”
Chu Bội Ngọc như một đứa trẻ biết nghe lời, liền đứng lên để anh dìu ra xe, đợi cho Diệp Chi Sinh nổ máy lái xe rời đi, cô mới lí nhí nói.
“Cám ơn anh đã cứu mạng tôi.” Sau đó không nghe người đàn ông bên cạnh lên tiếng, cô mới lại nói.
“Thật xin lỗi, anh có thể cho tôi biết anh tên gì không? Tôi nhất định sẽ nói ba tôi hậu tạ anh thật tốt.”
Diệp Chi Sinh khẽ nhếch môi lên cười một cái, sau mới động môi.
“Chu Bội Ngọc, cô thật không nhận ra tôi?”
Chu Bội Ngọc bị câu nói của người đàn ông bên cạnh làm cho giật mình, cô liền xoay người nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông đó, mười giây sau, cô mới mơ hồ nói.
“Diệp Chi Sinh.”
Nhận ra trong giọng nói của Chu Bội Ngọc lộ ra kinh hãi, anh mới không nóng không lạnh nói.
“Bất ngờ lắm sao?”
“À, không.. Tôi, chuyện đó.”
Biết Chu Bội Ngọc là định nói gì, anh liền lên tiếng cắt đứt lời chưa nói hết của cô: “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, tôi không muốn nghe.”
Bởi vì Kiều Mẫn mẹ cô vẫn chưa nói cho cô biết, chuyện Diệp Chi Sinh đã biết tất cả, cho nên cô có chút bất ngờ, nhưng bây giờ nghe anh nói vậy, cô cũng không dám nói thêm gì, chỉ im lặng ngoan ngoãn trong xe anh.
Đến khi nghe Diệp Chi Sinh hỏi: “Cô ở khách sạn nào?” cô mới nhớ ra vẫn chưa nói cho anh biết cô ở đâu, liền chỉ tay sang một khách sạn lớn phía trước không xa, lên tiếng: “Anh dừng ở đó đi.”
Diệp Chi Sinh không nói thêm gì, xe đến khách sạn liền tắp vào bên đường, Chu Bội ngọc nhìn thấy xe dừng, liền tháo dây an toàn, cởi áo khoát trả lại cho Diệp Chi Sinh vừa nói.
“Diệp Chi sinh, chuyện hôm nay.. Rất cám ơn anh.”
Biết là áo của Chu Bội Ngọc bị rách nhiều nơi, nên Diệp Chi Sinh không có trả lời câu nói của cô, cũng không có đưa tay ra nhận lại áo khoát, trầm giọng nói.
“Áo của cô như thế thì cô cứ giữ lại, khoát vào rồi mau xuống xe đi.”
Mặc dù là lời nói khó nghe, nhưng Chu Bội Ngọc lại thấy rất vui, cô mỉm cười, khoát áo lại trên người, vừa đầy cửa bước xuống xe, cất giọng uyển chuyển.
“Vậy.. Lần sau, em sẽ trả lại cho anh.”
Diệp Chi Sinh không đợi Chu Bội Ngọc đóng cửa hông xe lại, liền chồm người qua ghế lái phụ, vừa đóng cửa hông xe, vừa nói lạnh lùng dứt khoát.
“Không cần trả, tôi không muốn gặp người nhà họ Chu thêm lần nào nữa.” Sau đó liền trở về ghế tài xế, dẫm chân ga cho xe chạy đi.
Chu Bội Ngọc đứng nhìn theo chiếc xe của Diệp Chi Sinh rất lâu, cho đến khi bóng xe của anh khuất đi, cô mới khẽ mỉm cười đi vào trong khách sạn, lấy thẻ chứng minh thư ra làm thủ tục, rồi cầm lấy thẻ phòng đi lên lầu.
Diệp Chi Sinh bước nhanh thêm một chút, vừa nhìn thấy được hai tên lưu manh và Chu Bội Ngọc ở trong góc hẻm tối, anh liền cất giọng đầy uy lực.
“Mau buông cô gái đó ra.”
Hai tên lưu manh đó đang cúi đầu hôn ngấu nghiến trên cơ thể của Chu Bội Ngọc, nghe được có người lên tiếng, liền cùng ngẩn đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vì Diệp Chi Sinh đứng ngược với ánh đèn, khiến cho hai tên lưu manh bị chói mắt không nhìn rõ ràng là ai, liền bỏ cô gái dưới thân ra, đứng lên lớn tiếng doạ.
“Này, mày có biết bọn tao là ai không mà dám can dự vào chuyện của ông đây? Lập tức xéo đi, niếu không ông đây sẽ cho mày chết tại nơi này.”
Diệp Chi Sinh như nghe được chuyện cười, anh hừ bằng mũi một cái, sau mới lên tiếng.
“Các người có mười giây, để cút khỏi đây.”
Một tên trong đó nghe vậy liền tức khí, vừa lớn giọng phách lối: “Thằng khốn này, hôm nay ông đây cho mày không còn xác mang về.” vừa nhào tới, tung một quả đấm về phía Diệp Chi Sinh.
Diệp Chi Sinh từ xa đã nhìn thấy, động tác nhanh nhẹn xoay người một cái, tránh được quả đấm của tên lưu manh, vừa lúc anh nhìn thấy bên cạnh có một thanh sắt tròn vừa tay, anh liền nhanh tay chộp lấy thanh sắt, đánh vào đầu tên lưu manh một cái, tên còn lại cũng cầm một thanh sắt nhào tới.
Bọn họ không hề biết đối thủ của họ thời còn trung học đã lấy được rất nhiều huy chương ở các cuộc thi đánh võ, nên những đòn tấn công của bọn họ, điều được anh tránh hết, trái lại hai tên đó bị anh đánh tới bầm dập không còn nhìn ra, quỳ xuống cúi đầu xin anh tha cho.
Sau khi nghe được anh nói : “Cút đi.” liền bò lết ra khỏi hẻm nhỏ.
Đợi cho bóng lưng hai tên lưu manh đó khuất sau hẻm, Diệp Chi Sinh mới nhếch miệng cười một cái rồi ném thanh sắt sang một bên, quay đầu lại đi về phía Chu Bội Ngọc đang ngồi co ro cả người lại, cố dùng bàn tay che đi những nơi bị hai tên lưu manh xé rách.
Anh vừa đi tới vừa cởi áo khoát ngoài ra, khoát lên trên người cô, trầm giọng nói: “Không sao rồi, ra xe tôi đưa cô về.”
Chu Bội Ngọc như một đứa trẻ biết nghe lời, liền đứng lên để anh dìu ra xe, đợi cho Diệp Chi Sinh nổ máy lái xe rời đi, cô mới lí nhí nói.
“Cám ơn anh đã cứu mạng tôi.” Sau đó không nghe người đàn ông bên cạnh lên tiếng, cô mới lại nói.
“Thật xin lỗi, anh có thể cho tôi biết anh tên gì không? Tôi nhất định sẽ nói ba tôi hậu tạ anh thật tốt.”
Diệp Chi Sinh khẽ nhếch môi lên cười một cái, sau mới động môi.
“Chu Bội Ngọc, cô thật không nhận ra tôi?”
Chu Bội Ngọc bị câu nói của người đàn ông bên cạnh làm cho giật mình, cô liền xoay người nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông đó, mười giây sau, cô mới mơ hồ nói.
“Diệp Chi Sinh.”
Nhận ra trong giọng nói của Chu Bội Ngọc lộ ra kinh hãi, anh mới không nóng không lạnh nói.
“Bất ngờ lắm sao?”
“À, không.. Tôi, chuyện đó.”
Biết Chu Bội Ngọc là định nói gì, anh liền lên tiếng cắt đứt lời chưa nói hết của cô: “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, tôi không muốn nghe.”
Bởi vì Kiều Mẫn mẹ cô vẫn chưa nói cho cô biết, chuyện Diệp Chi Sinh đã biết tất cả, cho nên cô có chút bất ngờ, nhưng bây giờ nghe anh nói vậy, cô cũng không dám nói thêm gì, chỉ im lặng ngoan ngoãn trong xe anh.
Đến khi nghe Diệp Chi Sinh hỏi: “Cô ở khách sạn nào?” cô mới nhớ ra vẫn chưa nói cho anh biết cô ở đâu, liền chỉ tay sang một khách sạn lớn phía trước không xa, lên tiếng: “Anh dừng ở đó đi.”
Diệp Chi Sinh không nói thêm gì, xe đến khách sạn liền tắp vào bên đường, Chu Bội ngọc nhìn thấy xe dừng, liền tháo dây an toàn, cởi áo khoát trả lại cho Diệp Chi Sinh vừa nói.
“Diệp Chi sinh, chuyện hôm nay.. Rất cám ơn anh.”
Biết là áo của Chu Bội Ngọc bị rách nhiều nơi, nên Diệp Chi Sinh không có trả lời câu nói của cô, cũng không có đưa tay ra nhận lại áo khoát, trầm giọng nói.
“Áo của cô như thế thì cô cứ giữ lại, khoát vào rồi mau xuống xe đi.”
Mặc dù là lời nói khó nghe, nhưng Chu Bội Ngọc lại thấy rất vui, cô mỉm cười, khoát áo lại trên người, vừa đầy cửa bước xuống xe, cất giọng uyển chuyển.
“Vậy.. Lần sau, em sẽ trả lại cho anh.”
Diệp Chi Sinh không đợi Chu Bội Ngọc đóng cửa hông xe lại, liền chồm người qua ghế lái phụ, vừa đóng cửa hông xe, vừa nói lạnh lùng dứt khoát.
“Không cần trả, tôi không muốn gặp người nhà họ Chu thêm lần nào nữa.” Sau đó liền trở về ghế tài xế, dẫm chân ga cho xe chạy đi.
Chu Bội Ngọc đứng nhìn theo chiếc xe của Diệp Chi Sinh rất lâu, cho đến khi bóng xe của anh khuất đi, cô mới khẽ mỉm cười đi vào trong khách sạn, lấy thẻ chứng minh thư ra làm thủ tục, rồi cầm lấy thẻ phòng đi lên lầu.
/135
|