Không biết đã bao lâu rồi, Lương Tưởng Huân không có được một giấc ngủ sâu thật tốt như vậy, tâm tình thoải mái nên bên trong giấc mơ, cũng điều là mộng đẹp.
Cô thẳng một giấc liền ngủ đến khi điện thoại di động của cô reo to tiếng chuông báo thức, bảy giờ ba mươi, cô mới mắt nhắm mắt mở, vừa ngồi dậy vươn tay cầm lấy điện thoại, nhấn tắt chuông báo thức.
Ngủ đủ giấc, khiến cho tinh thần của Lương Tưởng Huân vào sáng hôm nay đặc biệt tốt đẹp, nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của Hà Nghinh Phong gửi trên QQ cho cô vào tối đêm qua, cũng không vội mở ra xem, ngồi ở trên giường, còn rất cao hứng, tuỳ tiện vươn tay lên cao làm động tác tập thể dục.
Qua một lúc sau, cô như là nhớ ra chuyện gì, đầu tiên liền quay đầu, liếc mắt nhìn qua bàn nhỏ cạnh giường, rồi lại đưa tay sờ sờ trên bụng.
Không nhìn thấy túi chườm nóng và chiếc cốc, chân mày cô hơi nhíu lại một chút, trong đầu thầm nghĩ, chẵng lẽ tối qua, bởi vì bụng đau quá, cho nên xuất hiện ảo giác sao?
Mà cũng đúng thôi, Diệp Chi Sinh chán ghét mình còn không hết, làm sao lại có chuyện, ngồi ở bên cạnh nhu thuận nói chuyện chứ!
Lương Tưởng Huân khẽ rũ mi mắt, che giấu tia buồn ảm đạm, nhẹ nâng cánh tay lên xoa đầu.
Còn đang tưởng niệm đến hình ảnh ảo giác vào tối đêm qua, bên tai cô liền truyền đến một tiếng “Cạch.”
Lương Tưởng Huân theo bản năng ngẩng đầu lên, quét ánh mắt hướng về phía cửa phòng.
Kết quả nhìn thấy, Diệp Chi Sinh sắc mặt lạnh nhạt, tay cầm một cái túi lớn, bước chân trầm ổn đi tới cạnh giường, rồi đặt túi lớn ở trên bàn nhỏ, rồi không lạnh không nhạt lên tiếng.
“Dậy rồi thì mau vào trong, rửa mặt rồi dùng bữa sáng đi.”
Bộ âu phục Diệp Chi Sinh đang mặc, giống y hệt hình ảnh cô mơ hồ nhìn thấy vào tối đêm qua, đây là nói, túi chườm và nước gừng đường đỏ cũng là có thật... Diệp Chi Sinh đêm qua thật sự ở đây, không phải cô xuất hiện ảo giác!
Lương Tưởng Huân nhẹ nhàng nhấp môi, không có lên tiếng mà hơi hơi nghiên đầu, liếc nhìn Diệp Chi Sinh bên cạnh.
Gương mặt anh tuấn trác tuyệt của anh, đến một chút biểu tình cũng không có, vẫn là sắc mặt lạnh nhạt như cũ, khiến cho cô tận lực quan sát, vẫn không nhìn đoán ra được tâm trạng của anh, hiện tại là như thế nào?
Diệp Chi Sinh giống như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Lương Tưởng Huân, cũng không để cho cô có thêm thời gian tò mò, thắc mắt, liền nâng tay lên xem thời gian trên cổ tay, sau mới lại đạm nhạt nói tiếp.
“Ăn xong bữa sáng không cần liền tới công ty đâu, ở lại đây nghỉ ngơi đi.”
Lương Tưởng Huân vẫn là không có động môi lên tiếng, đôi mắt bồ câu đen nhánh, tiếp tục dánh chặt trên người Diệp Chi Sinh.
Diệp Chi Sinh bị ánh mắt trong veo sáng ngời của cô, cứ nhìn chòng chọc như thế, khiến cho ở dưới đáy lòng của anh có chút chuyển động.
Qua tầm mười giây, Diệp Chi Sinh rất nhanh hồi phục lại tinh thần, hắng giọng một tiếng, ngữ khí có chút lạnh nhạt.
“Đừng suy nghĩ linh tinh, tôi đây là bởi vì lát nữa còn có cuộc họp quan trọng, kéo dài nhiều giờ, không có thời gian bàn việc với cô, vậy nên cô cứ ở đây đi, đầu giờ chiều hãy tới.”
Lương Tưởng Huân bây giờ mới chậm chạp liếc mắt nhìn qua bữa sáng được Diệp Chi Sinh mua cho, rồi thấp giọng “ồ” một tiếng, trong lòng có chút buồn bực, rũ mi mắt xuống, dùng ngón tay trỏ, mổ mổ trên màng hình điện thoại của mình.
Diệp Chi Sinh cũng “ừ” đáp trả, rồi liền ném ánh mắt qua khỏi người Lương Tưởng Huân, không nói thêm gì, trực tiếp xoay người, bước bước chân nhanh ra ngoài cửa, thẳng một đường vào trong thang máy, nhấn xuống tầng trệt, rồi đi ra bên ngoài lái xe tới công ty.
-
Diệp Chi Sinh rời phòng đã gần năm phút, mà Lương Tưởng Huân vẫn còn ngồi yên ở trên giường, cô không vội đi rửa mặt, mà vẫn tiếp tục dùng ngón tay trỏ, điều đặn mổ mổ trên màng hình điện thoại phát ra âm thanh “lách cách” nhỏ giọng lầm bầm: “Biết anh là vì công việc rồi, ai mà thèm suy nghĩ linh tinh chứ!”
Sau đó buồn bực ném điện thoại qua một bên, chu môi, nhăn mặt, xốc chăn bước xuống giường, lúc vào nhà vệ sinh, còn mạnh tay đóng sầm cánh cửa lại. Lần nữa trở ra, cô ngồi ở trên giường, lấy bữa sáng sắp ra trên bàn, vừa ăn cơm, vừa thong thả trả lời tin nhắn trên QQ cho Hà Nghinh Phong.
-
Diệp Chi Sinh là nhìn thấy Lương Tưởng Huân thân thể không khoẻ, nên mới giả vờ nói với cô công ty có cuộc họp quan trọng, chứ thật ra thì lịch hành trình của anh trong ngày hôm nay, gần như là để trống, thế nên sau khi anh tới công ty, liền gọi thư ký Mạc vào phòng làm việc, mang lịch hành trình ra lần nữa sắp xếp lại.
Thư ký Mạc vừa mới sắp xong lich hành trình, bây giờ lại bị Diệp Chi Sinh nói muốn thay đổi, bị xoay vòng vòng như thế, khiến cho thư ký Mạc đầu óc cũng muốn trở nên rối tinh rối mù, mà không dám hé môi than vãn.
Tận sâu trong đáy lòng, chỉ biết thầm cầu nguyện, mong sao cho Lương tiểu thư nhanh một chút trở về, để cho giám đốc của cô trở lại bình thường... Bằng không thì tất cả nhân viên, trên dưới ở trong công ty, sớm muộn gì cũng bị Diệp Chi Sinh hành đến chết mới thôi. @@
Cô thẳng một giấc liền ngủ đến khi điện thoại di động của cô reo to tiếng chuông báo thức, bảy giờ ba mươi, cô mới mắt nhắm mắt mở, vừa ngồi dậy vươn tay cầm lấy điện thoại, nhấn tắt chuông báo thức.
Ngủ đủ giấc, khiến cho tinh thần của Lương Tưởng Huân vào sáng hôm nay đặc biệt tốt đẹp, nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của Hà Nghinh Phong gửi trên QQ cho cô vào tối đêm qua, cũng không vội mở ra xem, ngồi ở trên giường, còn rất cao hứng, tuỳ tiện vươn tay lên cao làm động tác tập thể dục.
Qua một lúc sau, cô như là nhớ ra chuyện gì, đầu tiên liền quay đầu, liếc mắt nhìn qua bàn nhỏ cạnh giường, rồi lại đưa tay sờ sờ trên bụng.
Không nhìn thấy túi chườm nóng và chiếc cốc, chân mày cô hơi nhíu lại một chút, trong đầu thầm nghĩ, chẵng lẽ tối qua, bởi vì bụng đau quá, cho nên xuất hiện ảo giác sao?
Mà cũng đúng thôi, Diệp Chi Sinh chán ghét mình còn không hết, làm sao lại có chuyện, ngồi ở bên cạnh nhu thuận nói chuyện chứ!
Lương Tưởng Huân khẽ rũ mi mắt, che giấu tia buồn ảm đạm, nhẹ nâng cánh tay lên xoa đầu.
Còn đang tưởng niệm đến hình ảnh ảo giác vào tối đêm qua, bên tai cô liền truyền đến một tiếng “Cạch.”
Lương Tưởng Huân theo bản năng ngẩng đầu lên, quét ánh mắt hướng về phía cửa phòng.
Kết quả nhìn thấy, Diệp Chi Sinh sắc mặt lạnh nhạt, tay cầm một cái túi lớn, bước chân trầm ổn đi tới cạnh giường, rồi đặt túi lớn ở trên bàn nhỏ, rồi không lạnh không nhạt lên tiếng.
“Dậy rồi thì mau vào trong, rửa mặt rồi dùng bữa sáng đi.”
Bộ âu phục Diệp Chi Sinh đang mặc, giống y hệt hình ảnh cô mơ hồ nhìn thấy vào tối đêm qua, đây là nói, túi chườm và nước gừng đường đỏ cũng là có thật... Diệp Chi Sinh đêm qua thật sự ở đây, không phải cô xuất hiện ảo giác!
Lương Tưởng Huân nhẹ nhàng nhấp môi, không có lên tiếng mà hơi hơi nghiên đầu, liếc nhìn Diệp Chi Sinh bên cạnh.
Gương mặt anh tuấn trác tuyệt của anh, đến một chút biểu tình cũng không có, vẫn là sắc mặt lạnh nhạt như cũ, khiến cho cô tận lực quan sát, vẫn không nhìn đoán ra được tâm trạng của anh, hiện tại là như thế nào?
Diệp Chi Sinh giống như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Lương Tưởng Huân, cũng không để cho cô có thêm thời gian tò mò, thắc mắt, liền nâng tay lên xem thời gian trên cổ tay, sau mới lại đạm nhạt nói tiếp.
“Ăn xong bữa sáng không cần liền tới công ty đâu, ở lại đây nghỉ ngơi đi.”
Lương Tưởng Huân vẫn là không có động môi lên tiếng, đôi mắt bồ câu đen nhánh, tiếp tục dánh chặt trên người Diệp Chi Sinh.
Diệp Chi Sinh bị ánh mắt trong veo sáng ngời của cô, cứ nhìn chòng chọc như thế, khiến cho ở dưới đáy lòng của anh có chút chuyển động.
Qua tầm mười giây, Diệp Chi Sinh rất nhanh hồi phục lại tinh thần, hắng giọng một tiếng, ngữ khí có chút lạnh nhạt.
“Đừng suy nghĩ linh tinh, tôi đây là bởi vì lát nữa còn có cuộc họp quan trọng, kéo dài nhiều giờ, không có thời gian bàn việc với cô, vậy nên cô cứ ở đây đi, đầu giờ chiều hãy tới.”
Lương Tưởng Huân bây giờ mới chậm chạp liếc mắt nhìn qua bữa sáng được Diệp Chi Sinh mua cho, rồi thấp giọng “ồ” một tiếng, trong lòng có chút buồn bực, rũ mi mắt xuống, dùng ngón tay trỏ, mổ mổ trên màng hình điện thoại của mình.
Diệp Chi Sinh cũng “ừ” đáp trả, rồi liền ném ánh mắt qua khỏi người Lương Tưởng Huân, không nói thêm gì, trực tiếp xoay người, bước bước chân nhanh ra ngoài cửa, thẳng một đường vào trong thang máy, nhấn xuống tầng trệt, rồi đi ra bên ngoài lái xe tới công ty.
-
Diệp Chi Sinh rời phòng đã gần năm phút, mà Lương Tưởng Huân vẫn còn ngồi yên ở trên giường, cô không vội đi rửa mặt, mà vẫn tiếp tục dùng ngón tay trỏ, điều đặn mổ mổ trên màng hình điện thoại phát ra âm thanh “lách cách” nhỏ giọng lầm bầm: “Biết anh là vì công việc rồi, ai mà thèm suy nghĩ linh tinh chứ!”
Sau đó buồn bực ném điện thoại qua một bên, chu môi, nhăn mặt, xốc chăn bước xuống giường, lúc vào nhà vệ sinh, còn mạnh tay đóng sầm cánh cửa lại. Lần nữa trở ra, cô ngồi ở trên giường, lấy bữa sáng sắp ra trên bàn, vừa ăn cơm, vừa thong thả trả lời tin nhắn trên QQ cho Hà Nghinh Phong.
-
Diệp Chi Sinh là nhìn thấy Lương Tưởng Huân thân thể không khoẻ, nên mới giả vờ nói với cô công ty có cuộc họp quan trọng, chứ thật ra thì lịch hành trình của anh trong ngày hôm nay, gần như là để trống, thế nên sau khi anh tới công ty, liền gọi thư ký Mạc vào phòng làm việc, mang lịch hành trình ra lần nữa sắp xếp lại.
Thư ký Mạc vừa mới sắp xong lich hành trình, bây giờ lại bị Diệp Chi Sinh nói muốn thay đổi, bị xoay vòng vòng như thế, khiến cho thư ký Mạc đầu óc cũng muốn trở nên rối tinh rối mù, mà không dám hé môi than vãn.
Tận sâu trong đáy lòng, chỉ biết thầm cầu nguyện, mong sao cho Lương tiểu thư nhanh một chút trở về, để cho giám đốc của cô trở lại bình thường... Bằng không thì tất cả nhân viên, trên dưới ở trong công ty, sớm muộn gì cũng bị Diệp Chi Sinh hành đến chết mới thôi. @@
/135
|