“Con vừa nhớ ra, ở công ty còn có cuộc họp quan trọng, mẹ nghỉ ngơi đi, xử lý xong công việc con liền quay về.”
Diệp Chi Sinh nói rồi đứng lên đi tới bên tủ nhỏ đầu giường, nhìn theo đơn thuốc bác sĩ Trác đã kê, lấy ra một phần thuốc để ra ngoài hộp nhỏ, rồi lại nói.
“Thuốc của mẹ con đã lấy sẵn rồi, tầm hai giờ nữa mẹ hãy uống…”
Qua chừng nữa phút, không nghe mẹ lên tiếng nói lời nào, anh hơi nhấc mi mắt nhìn một chút, thấy mẹ đang nghiên đầu nhìn khoảng không bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra một tia buồn ảm đạm.
Diệp Chi Sinh biết rõ, mẹ anh vẫn luôn bận lòng về Lương Tưởng Huân, mặc dù bị Lương Tưởng Huân lừa gạt, thế nhưng mẹ của anh vẫn thường xuyên hỏi anh, có nghe được tin tức gì về cô hay không? Cũng chưa từng mở miệng trách Lương Tưởng Huân dù chỉ một lần.
Chuyện anh gần đây gặp lại Lương Tưởng Huân, anh vẫn không có nói cho mẹ biết, vì nghĩ rằng, nhắc đến chỉ làm mẹ anh càng thêm nhớ cô.
Nhưng là hiện tại, mẹ anh sức khoẻ đang không tốt, lại cứ buồn bã như thế sẽ khiến cho bệnh tình của bà càng trở nên tồi tệ hơn, ở trong hoàn cảnh này, có lẽ không muốn nói cũng không được rồi!
Diệp Chi Sinh trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ rũ mi mắt xuống, cầm bình nước nóng rót vào ly, đạm nhạt mở miệng.
“Tưởng Huân, cô ấy hiện tại đang làm việc cho một công ty phiên dịch dịch thuật ở nước ngoài…”
Lâm Thiếu Lan vốn đang thất thần nhìn khoảng không bên ngoài cửa sổ, nghe được tin tức của Lương Tưởng Huân, tầm mắt liền thu trở về đặt trên người con trai mình.
Diệp Chi Sinh dừng lại một chút, dư quang nơi khoé mắt nhìn thấy mẹ đã có chút phản ứng, anh mi mắt điều không có nâng lên, mà nói tiếp: “Cuộc sống trôi qua rất tốt, vậy nên mẹ đừng bận lòng về cô ấy nữa.”
Anh nói xong như là sợ Lâm Thiếu Lan sẽ hỏi thêm gì, liền đặt ly nước nóng xuống cạnh hộp thuốc nhỏ, bỏ lại một câu: “Mẹ nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Rồi không có dừng lại, xoay người đi ra ngoài, xuống dưới lầu dặn dò chị Trương tầm hai giờ nữa mang thức ăn lên phòng Lâm Thiếu Lan, sau đó lái xe đi công ty.
-
Lâm Thiếu Lan là bởi vì trong suốt những năm này, không hề biết được một chút tin tức gì về Lương Tưởng Huân, cho nên trong lòng vẫn luôn lo lắng, hiện tại nghe được con trai bà nói như vậy, ở dưới đáy lòng của bà như quẳng được một cục đá to, nhẹ nhỏm đi rất nhiều.Thật ra, lúc vừa mới biết được Lương Tưởng Huân cùng với Chu gia nói dối bà, bà thật sự rất đau lòng, còn có hờn giận, bởi bà luôn hết mực thương yêu đứa con dâu này.
Nhưng rồi sau đó, bà đã suy nghĩ rằng, đứa trẻ này tới cùng cũng chỉ vì muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng người đã hy sinh bao nhiêu năm khổ cực nuôi nấng mình, ở dưới tình huống nhìn thấy ba mình, bị bệnh tật giày vò đau dớn, làm sao có thể nhắm mắt, xem như là không có việc gì?
Quãng thời gian Lương Tưởng Huân sống ở Diệp gia, trừ việc cô đóng giả con gái của Chu gia, thì chưa từng lừa dối bà bất kì điều gì, lại nói, dù là lời nói dối, nhưng là xuất phát từ tấm lòng hiếu thuận, nên bà đã không còn hờn giận.
Lâm Thiếu Lan lần nữa nghiên đầu nhìn ra ngoài ô cửa sổ, ngẫm nghĩ lại những lời vừa rồi của Diệp Chi Sinh, khoé môi bất chợt giương lên cao, nở ra một nụ cười từ ái.
-
Tám giờ tối, Lương Tưởng Huân và Hà Nghinh Phong đã có mặt ở nhà hàng Kim Ký, cùng ăn cơm với Đoàn Thiệu Nhậm.
Trong lúc ăn cơm, cả ba người trò chuyện rất vui vẻ, Lương Tưởng Huân còn chưa chịu buông tha chuyện cũ, giở trò trêu chọc Đoàn Thiệu Nhậm chuyện chàng trai đưa Hà Tố Phấn đi ăn cơm.
Hà Nghinh Phong mọi khi vẫn là người rất trầm tính, thế mà hôm nay cũng hùa theo Lương Tưởng Huân trêu chọc, khiến cho không khí ở trong bữa ăn đặc biệt tốt…
Gần cuối bữa, Lương Tưởng Huân mới đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Lúc cô đẩy cửa nhà vệ sinh trở ra ngoài, bên tai liền nghe được giọng nói trầm thấp không thể nào quen thuộc hơn, cô ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Nhìn thấy được gần cuối hành lang, là Diệp Chi Sinh một thân âu phục đen, bên trong là áo sơ mi trắng, anh là đang tiếp điện thoại với một khách hàng người nước ngoài, vốn không có nhìn thấy cô.
Lương Tưởng Huân rõ ràng đã quá quen thuộc với hình ảnh của Diệp Chi Sinh, dù cho không nhìn thấy anh, cô chỉ cần nhắm mắt lại, liền có thể tưởng tượng ra khuôn mặt anh thật rõ.
Nhưng không biết tại sao, ngay tại thời khắc này, cô bỗng nhiên cảm thấy, gương mặt anh tuấn của Diệp Chi Sinh quá đỗi hoàn mỹ, giọng nói nhàn nhạt, có mang vài phần lãnh đạm của anh, truyền vài tai cô lại biến thành, thanh âm trầm ấm dễ nghe, từ ở trên người anh toả ra một lực hấp dẫn mạnh mẽ, khiến cho người ta nhìn điều không muốn dời tầm mắt.
Có lẽ do cô cả ngày hôm nay, nghe được rất nhiều chuyện về Diệp Chi Sinh từ trong miệng của bà Triều Sẫm, làm cho cô khởi lên nhiều ý nghĩ, hiện tại lại nhìn thấy Diệp Chi Sinh chân chân thật thật ở ngay trước mắt, trái tim cô bất chợt đập mỗi lúc một nhanh, cảm giác được có một loại ấm áp hiếm thấy đang dâng ngược lên trong lòng.
Diệp Chi Sinh nói rồi đứng lên đi tới bên tủ nhỏ đầu giường, nhìn theo đơn thuốc bác sĩ Trác đã kê, lấy ra một phần thuốc để ra ngoài hộp nhỏ, rồi lại nói.
“Thuốc của mẹ con đã lấy sẵn rồi, tầm hai giờ nữa mẹ hãy uống…”
Qua chừng nữa phút, không nghe mẹ lên tiếng nói lời nào, anh hơi nhấc mi mắt nhìn một chút, thấy mẹ đang nghiên đầu nhìn khoảng không bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra một tia buồn ảm đạm.
Diệp Chi Sinh biết rõ, mẹ anh vẫn luôn bận lòng về Lương Tưởng Huân, mặc dù bị Lương Tưởng Huân lừa gạt, thế nhưng mẹ của anh vẫn thường xuyên hỏi anh, có nghe được tin tức gì về cô hay không? Cũng chưa từng mở miệng trách Lương Tưởng Huân dù chỉ một lần.
Chuyện anh gần đây gặp lại Lương Tưởng Huân, anh vẫn không có nói cho mẹ biết, vì nghĩ rằng, nhắc đến chỉ làm mẹ anh càng thêm nhớ cô.
Nhưng là hiện tại, mẹ anh sức khoẻ đang không tốt, lại cứ buồn bã như thế sẽ khiến cho bệnh tình của bà càng trở nên tồi tệ hơn, ở trong hoàn cảnh này, có lẽ không muốn nói cũng không được rồi!
Diệp Chi Sinh trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ rũ mi mắt xuống, cầm bình nước nóng rót vào ly, đạm nhạt mở miệng.
“Tưởng Huân, cô ấy hiện tại đang làm việc cho một công ty phiên dịch dịch thuật ở nước ngoài…”
Lâm Thiếu Lan vốn đang thất thần nhìn khoảng không bên ngoài cửa sổ, nghe được tin tức của Lương Tưởng Huân, tầm mắt liền thu trở về đặt trên người con trai mình.
Diệp Chi Sinh dừng lại một chút, dư quang nơi khoé mắt nhìn thấy mẹ đã có chút phản ứng, anh mi mắt điều không có nâng lên, mà nói tiếp: “Cuộc sống trôi qua rất tốt, vậy nên mẹ đừng bận lòng về cô ấy nữa.”
Anh nói xong như là sợ Lâm Thiếu Lan sẽ hỏi thêm gì, liền đặt ly nước nóng xuống cạnh hộp thuốc nhỏ, bỏ lại một câu: “Mẹ nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Rồi không có dừng lại, xoay người đi ra ngoài, xuống dưới lầu dặn dò chị Trương tầm hai giờ nữa mang thức ăn lên phòng Lâm Thiếu Lan, sau đó lái xe đi công ty.
-
Lâm Thiếu Lan là bởi vì trong suốt những năm này, không hề biết được một chút tin tức gì về Lương Tưởng Huân, cho nên trong lòng vẫn luôn lo lắng, hiện tại nghe được con trai bà nói như vậy, ở dưới đáy lòng của bà như quẳng được một cục đá to, nhẹ nhỏm đi rất nhiều.Thật ra, lúc vừa mới biết được Lương Tưởng Huân cùng với Chu gia nói dối bà, bà thật sự rất đau lòng, còn có hờn giận, bởi bà luôn hết mực thương yêu đứa con dâu này.
Nhưng rồi sau đó, bà đã suy nghĩ rằng, đứa trẻ này tới cùng cũng chỉ vì muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng người đã hy sinh bao nhiêu năm khổ cực nuôi nấng mình, ở dưới tình huống nhìn thấy ba mình, bị bệnh tật giày vò đau dớn, làm sao có thể nhắm mắt, xem như là không có việc gì?
Quãng thời gian Lương Tưởng Huân sống ở Diệp gia, trừ việc cô đóng giả con gái của Chu gia, thì chưa từng lừa dối bà bất kì điều gì, lại nói, dù là lời nói dối, nhưng là xuất phát từ tấm lòng hiếu thuận, nên bà đã không còn hờn giận.
Lâm Thiếu Lan lần nữa nghiên đầu nhìn ra ngoài ô cửa sổ, ngẫm nghĩ lại những lời vừa rồi của Diệp Chi Sinh, khoé môi bất chợt giương lên cao, nở ra một nụ cười từ ái.
-
Tám giờ tối, Lương Tưởng Huân và Hà Nghinh Phong đã có mặt ở nhà hàng Kim Ký, cùng ăn cơm với Đoàn Thiệu Nhậm.
Trong lúc ăn cơm, cả ba người trò chuyện rất vui vẻ, Lương Tưởng Huân còn chưa chịu buông tha chuyện cũ, giở trò trêu chọc Đoàn Thiệu Nhậm chuyện chàng trai đưa Hà Tố Phấn đi ăn cơm.
Hà Nghinh Phong mọi khi vẫn là người rất trầm tính, thế mà hôm nay cũng hùa theo Lương Tưởng Huân trêu chọc, khiến cho không khí ở trong bữa ăn đặc biệt tốt…
Gần cuối bữa, Lương Tưởng Huân mới đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Lúc cô đẩy cửa nhà vệ sinh trở ra ngoài, bên tai liền nghe được giọng nói trầm thấp không thể nào quen thuộc hơn, cô ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Nhìn thấy được gần cuối hành lang, là Diệp Chi Sinh một thân âu phục đen, bên trong là áo sơ mi trắng, anh là đang tiếp điện thoại với một khách hàng người nước ngoài, vốn không có nhìn thấy cô.
Lương Tưởng Huân rõ ràng đã quá quen thuộc với hình ảnh của Diệp Chi Sinh, dù cho không nhìn thấy anh, cô chỉ cần nhắm mắt lại, liền có thể tưởng tượng ra khuôn mặt anh thật rõ.
Nhưng không biết tại sao, ngay tại thời khắc này, cô bỗng nhiên cảm thấy, gương mặt anh tuấn của Diệp Chi Sinh quá đỗi hoàn mỹ, giọng nói nhàn nhạt, có mang vài phần lãnh đạm của anh, truyền vài tai cô lại biến thành, thanh âm trầm ấm dễ nghe, từ ở trên người anh toả ra một lực hấp dẫn mạnh mẽ, khiến cho người ta nhìn điều không muốn dời tầm mắt.
Có lẽ do cô cả ngày hôm nay, nghe được rất nhiều chuyện về Diệp Chi Sinh từ trong miệng của bà Triều Sẫm, làm cho cô khởi lên nhiều ý nghĩ, hiện tại lại nhìn thấy Diệp Chi Sinh chân chân thật thật ở ngay trước mắt, trái tim cô bất chợt đập mỗi lúc một nhanh, cảm giác được có một loại ấm áp hiếm thấy đang dâng ngược lên trong lòng.
/135
|