Đoàn Thiệu Nhậm còn đang một mình mỉm cười tự mãn, chiếc xe liền được thắng gấp, cả người anh cứ như thế ngã nhào về phía trước, anh vẫn còn chưa kịp định thần nhìn xem đây hoàn cảnh gì, thì bên tai liền truyền tới thanh âm của Hà Tố Phấn, ngữ điệu lộ rõ tức giận.
“Đoàn Thiệu Nhậm, anh là đang tự mình đa tình sao? Cái gì mà yêu từ giây phút đầu chứ! Nói cho anh biết, cho dù cả thế giới chỉ còn duy nhất mình anh là đàn ông, thì Hà Tố Phấn tôi, cũng tuyệt đối không thèm yêu anh, có biết chưa hả, đồ tự kỷ.”
Đoàn Thiệu Nhậm bây giờ mới kịp nhìn đến cô gái nhỏ bên cạnh, vẻ mặt tức giận của cô thật rất đáng yêu, cánh môi không tự chủ lại giương lên, nở ra một nụ cười đẹp đẽ.
Hà Tố Phấn nhìn thấy tên đàn ông cao ngạo đó không lên tiếng, lại còn cười bằng điệu bộ khó hiểu thì lại càng tức giận hơn, khuôn ngực phập phồng lên xuống, cánh môi giật giật mấy lần, lên tiếng hỏi.
“Anh cười như vậy là có ý tứ gì hả?”
Vẫn không trả lời, tiếp tục nhìn cô cười.
Hà Tố Phấn từ tức giận chuyển qua khó hiểu, nhăn mặt đưa tay lay lay bờ vai Đoàn Thiệu Nhậm: “Nè, cười gì chứ, mau trả lời đi chứ, anh…”
Cô còn chưa nói xong, cổ tay liền bị Đoàn Thiệu Nhậm nắm giữ, rồi dùng lực mạnh một chút, kéo cô ngã về phía trước.
Tiếp xúc ánh mắt với Đoàn Thiệu Nhậm ở khoảng cách quá mức gần, trái tim của cô bỗng nhiên đập mỗi lúc một nhanh thêm, hai bên má cũng bắt đầu ửng đỏ.
Gần năm phút trôi qua, cô mới bắt đầu có chút phản ứng, đôi mắt to tròn chậm chạp khẽ động hai cái, ý thức được cả người đang khẽ run, cô mới dùng chút lực đẩy anh ra.
Nhưng là, tình huống thế này, Đoàn Thiệu Nhậm làm sao để cho cô nhóc trốn thoát, anh giữ chặt cô không cho cô có cơ hội rời khỏi, rồi gọi tên cô bằng âm điệu muốn bao nhiêu ngọt ngào liền có bấy nhiêu: “Tố Phấn…”
Giọng nói trầm thấp, mang đầy dịu dàng của Đoàn Thiệu Nhậm vang lên, Hà Tố Phấn liền giống như bị điểm huyệt đạo, thân thể bỗng chốc cứng đờ.
Nhận thấy các ngón tay của Hà Tố Phấn đang nắm vải áo sơ mi của mình đến thật chặt, Đoàn Thiệu Nhậm mới không nhanh không chậm, lần nữa lên tiếng.
“Tố Phấn, anh yêu em…”
“Từ giây phút đầu tiên gặp em ở hội trường, anh liền đã thích em, thích tính cách ngang bướng nhưng tấm lòng đầy nhiệt huyết của em, biểu cảm của em, tươi cười hay tức giận của em, anh điều rất thích... Những lời khi nãy anh nói, muốn gây sự để được chú ý, thật ra là anh nói chính mình, anh mới là người muốn em để ý đến, nên luôn tìm cách trêu chọc khiến cho em tức giận. Vì anh nghĩ rằng, cho dù là rất ghét, nhưng là như thế, anh vẫn sẽ có một vị trí nhất định ở trong lòng em…”
Đoàn Thiệu Nhậm nói tới đây thì hơi dừng lại, nhẹ rũ mi mắt xuống, ở dưới đáy mắt lộ ra một tia buồn bã, ước chừng vài giây, mới lại nói tiếp.
“Em nói, tuyệt đối sẽ không yêu anh, mặc dù lời nói này trực tiếp đánh vào nơi ngực trái của anh, khiến trái tim anh vỡ vụn, cũng biết rõ, sẽ chẳng bao giờ có ngày em sẽ yêu anh. Thế nhưng, anh vẫn muốn nói với em lời thật lòng từ tận sâu trong đáy lòng mình… Anh yêu em, rất yêu em, Đoàn Thiệu Nhậm rất rất rất yêu thích Hà Tố Phấn…”
“Đoàn Thiệu Nhậm, anh... Tôi…” Hà Tố Phấn ấp úng không biết nên nói làm sao.
Đoàn Thiệu Nhậm cười buồn ảm đảm: “Tố Phấn, em không cần bận tâm việc này đâu, anh chỉ là không muốn về sau phải hối hận, yêu lại không dám bày tỏ, chỉ là như vậy thôi... Em yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu, khi nào em kết hôn, nhớ phải gửi thiệp mừng đến cho anh nhé!” anh nói rồi mới nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay đang giữ chặt Hà Tố Phấn.
Vào lúc Đoàn Thiệu Nhậm thu tay mình trở về, Hà Tố Phấn bất chợt cảm giác ở dưới đáy lòng có một cỗ cảm xúc không thể nói thành lời, đang dâng ngược lên, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến sau này sẽ không còn gặp Đoàn Thiệu Nhậm nữa, trái tim cô liền co thắt lại.
Cảm giác như mất mát một thứ gì đó rất quan trọng, mắt nhìn thấy khuôn mặt Đoàn Thiệu Nhậm một lúc dần xa, hoảng sợ ở dưới đáy lòng càng lớn thêm, một giây kế liền đưa tay túm lấy cổ áo Đoàn Thiệu Nhậm, dùng chút sức kéo mạnh.
Đoàn Thiệu Nhậm bất ngờ bị túm cổ áo, còn chưa theo kịp tình huống, giọng nói trong trẻo thanh ngọt của Hà Tố Phấn liền vang lên: “Chú rể mà vẫn muốn thiệp mời sao?”
Theo lời vừa dứt, Hà Tố Phấn liền nghiên đầu, áp đôi môi đỏ mọng của mình lên trên cánh môi nóng bỏng của Đoàn Thiệu Nhậm.
Đây là nụ hôn đầu đời của cô, cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn đàn ông thế này, cô ngượng ngùng nhắm chặt đôi mắt lại, toàn thân có chút run rẫy, vụng về hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Đoàn Thiệu Nhậm hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của cô gái nhỏ, anh không đoán được tình huống này sẽ xảy ra, thân thể cứng đờ một chút, trong đầu cẩn thận đọc lại từng chữ vừa rồi cô vừa nói.
-Chú rể mà vẫn muốn thiệp mời sao?- Đây là nói, lời tỏ tình vừa rồi của anh, là được cô đáp lại? Muốn anh là chú rể... Đoàn Thiệu Nhậm hiểu được hàm ý bên trong lời nói của Hà Tố Phấn, ở nơi mềm mại nhất trong lòng anh không nhịn được mạnh mẽ rung lên vì vui sướng.
Một giây sau, liền kích động vòng tay ôm lấy eo cô, một tay nâng đầu, đáp lại nụ hôn của cô một cách mãnh liệt.
“Đoàn Thiệu Nhậm, anh là đang tự mình đa tình sao? Cái gì mà yêu từ giây phút đầu chứ! Nói cho anh biết, cho dù cả thế giới chỉ còn duy nhất mình anh là đàn ông, thì Hà Tố Phấn tôi, cũng tuyệt đối không thèm yêu anh, có biết chưa hả, đồ tự kỷ.”
Đoàn Thiệu Nhậm bây giờ mới kịp nhìn đến cô gái nhỏ bên cạnh, vẻ mặt tức giận của cô thật rất đáng yêu, cánh môi không tự chủ lại giương lên, nở ra một nụ cười đẹp đẽ.
Hà Tố Phấn nhìn thấy tên đàn ông cao ngạo đó không lên tiếng, lại còn cười bằng điệu bộ khó hiểu thì lại càng tức giận hơn, khuôn ngực phập phồng lên xuống, cánh môi giật giật mấy lần, lên tiếng hỏi.
“Anh cười như vậy là có ý tứ gì hả?”
Vẫn không trả lời, tiếp tục nhìn cô cười.
Hà Tố Phấn từ tức giận chuyển qua khó hiểu, nhăn mặt đưa tay lay lay bờ vai Đoàn Thiệu Nhậm: “Nè, cười gì chứ, mau trả lời đi chứ, anh…”
Cô còn chưa nói xong, cổ tay liền bị Đoàn Thiệu Nhậm nắm giữ, rồi dùng lực mạnh một chút, kéo cô ngã về phía trước.
Tiếp xúc ánh mắt với Đoàn Thiệu Nhậm ở khoảng cách quá mức gần, trái tim của cô bỗng nhiên đập mỗi lúc một nhanh thêm, hai bên má cũng bắt đầu ửng đỏ.
Gần năm phút trôi qua, cô mới bắt đầu có chút phản ứng, đôi mắt to tròn chậm chạp khẽ động hai cái, ý thức được cả người đang khẽ run, cô mới dùng chút lực đẩy anh ra.
Nhưng là, tình huống thế này, Đoàn Thiệu Nhậm làm sao để cho cô nhóc trốn thoát, anh giữ chặt cô không cho cô có cơ hội rời khỏi, rồi gọi tên cô bằng âm điệu muốn bao nhiêu ngọt ngào liền có bấy nhiêu: “Tố Phấn…”
Giọng nói trầm thấp, mang đầy dịu dàng của Đoàn Thiệu Nhậm vang lên, Hà Tố Phấn liền giống như bị điểm huyệt đạo, thân thể bỗng chốc cứng đờ.
Nhận thấy các ngón tay của Hà Tố Phấn đang nắm vải áo sơ mi của mình đến thật chặt, Đoàn Thiệu Nhậm mới không nhanh không chậm, lần nữa lên tiếng.
“Tố Phấn, anh yêu em…”
“Từ giây phút đầu tiên gặp em ở hội trường, anh liền đã thích em, thích tính cách ngang bướng nhưng tấm lòng đầy nhiệt huyết của em, biểu cảm của em, tươi cười hay tức giận của em, anh điều rất thích... Những lời khi nãy anh nói, muốn gây sự để được chú ý, thật ra là anh nói chính mình, anh mới là người muốn em để ý đến, nên luôn tìm cách trêu chọc khiến cho em tức giận. Vì anh nghĩ rằng, cho dù là rất ghét, nhưng là như thế, anh vẫn sẽ có một vị trí nhất định ở trong lòng em…”
Đoàn Thiệu Nhậm nói tới đây thì hơi dừng lại, nhẹ rũ mi mắt xuống, ở dưới đáy mắt lộ ra một tia buồn bã, ước chừng vài giây, mới lại nói tiếp.
“Em nói, tuyệt đối sẽ không yêu anh, mặc dù lời nói này trực tiếp đánh vào nơi ngực trái của anh, khiến trái tim anh vỡ vụn, cũng biết rõ, sẽ chẳng bao giờ có ngày em sẽ yêu anh. Thế nhưng, anh vẫn muốn nói với em lời thật lòng từ tận sâu trong đáy lòng mình… Anh yêu em, rất yêu em, Đoàn Thiệu Nhậm rất rất rất yêu thích Hà Tố Phấn…”
“Đoàn Thiệu Nhậm, anh... Tôi…” Hà Tố Phấn ấp úng không biết nên nói làm sao.
Đoàn Thiệu Nhậm cười buồn ảm đảm: “Tố Phấn, em không cần bận tâm việc này đâu, anh chỉ là không muốn về sau phải hối hận, yêu lại không dám bày tỏ, chỉ là như vậy thôi... Em yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu, khi nào em kết hôn, nhớ phải gửi thiệp mừng đến cho anh nhé!” anh nói rồi mới nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay đang giữ chặt Hà Tố Phấn.
Vào lúc Đoàn Thiệu Nhậm thu tay mình trở về, Hà Tố Phấn bất chợt cảm giác ở dưới đáy lòng có một cỗ cảm xúc không thể nói thành lời, đang dâng ngược lên, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến sau này sẽ không còn gặp Đoàn Thiệu Nhậm nữa, trái tim cô liền co thắt lại.
Cảm giác như mất mát một thứ gì đó rất quan trọng, mắt nhìn thấy khuôn mặt Đoàn Thiệu Nhậm một lúc dần xa, hoảng sợ ở dưới đáy lòng càng lớn thêm, một giây kế liền đưa tay túm lấy cổ áo Đoàn Thiệu Nhậm, dùng chút sức kéo mạnh.
Đoàn Thiệu Nhậm bất ngờ bị túm cổ áo, còn chưa theo kịp tình huống, giọng nói trong trẻo thanh ngọt của Hà Tố Phấn liền vang lên: “Chú rể mà vẫn muốn thiệp mời sao?”
Theo lời vừa dứt, Hà Tố Phấn liền nghiên đầu, áp đôi môi đỏ mọng của mình lên trên cánh môi nóng bỏng của Đoàn Thiệu Nhậm.
Đây là nụ hôn đầu đời của cô, cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn đàn ông thế này, cô ngượng ngùng nhắm chặt đôi mắt lại, toàn thân có chút run rẫy, vụng về hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Đoàn Thiệu Nhậm hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của cô gái nhỏ, anh không đoán được tình huống này sẽ xảy ra, thân thể cứng đờ một chút, trong đầu cẩn thận đọc lại từng chữ vừa rồi cô vừa nói.
-Chú rể mà vẫn muốn thiệp mời sao?- Đây là nói, lời tỏ tình vừa rồi của anh, là được cô đáp lại? Muốn anh là chú rể... Đoàn Thiệu Nhậm hiểu được hàm ý bên trong lời nói của Hà Tố Phấn, ở nơi mềm mại nhất trong lòng anh không nhịn được mạnh mẽ rung lên vì vui sướng.
Một giây sau, liền kích động vòng tay ôm lấy eo cô, một tay nâng đầu, đáp lại nụ hôn của cô một cách mãnh liệt.
/135
|