Edit: Hoa Tuyết
Cha của Warren là một người trông rất thành đạt ưu tú. Ông khoảng bốn mươi hoặc đầu năm tuổi, dáng người cao lớn và khá chuẩn, tóc ngắn vàng, mặc âu phục giày da, thoạt nhìn hơi nghiêm khắc, không dễ gần cho lắm.
“Warren, come here.” Giọng ông trầm thấp, khi nói chuyện với con trai mình, gương mặt mang nét cười nhẹ, ánh mắt đầy vẻ ân cần.
Warren rụt rè đứng bên cạnh Hứa Du, không dám bước tới ngay. Hứa Du nhìn Warren rồi lại nhìn Đàm Tư Niên, nhất thời cục diện có hơi yên tĩnh. Trong lúc cô đang cho rằng Warren với cha mình không thân thiết lắm, thì cậu bé đột nhiên chạy đi như chú chim nhỏ xà vào vòng tay cha mình, sau đó oà khóc, rất lớn tiếng, không kiêng dè gì, khóc tức tửi.
Hứa Du sửng sờ, chưa kịp phản ứng lại, thì Đàm Tư Niên đã đặt tay lên vai cô, vẻ mặt thoạt nhìn cũng rất phức tạp. Hai người họ cứ thế nhìn Warren khóc nức nở trong lòng cha mình. Cha của Warren, ông Davis, không biết thì thầm gì đó bên tay cậu bé, mà không lâu sau, cậu bé cũng dần dần nín khóc.
Sau đó ông buông con trai ra, đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ đầu con trai: “Go wash your face.”
Warren ngoan ngoãn đi đến nhà vệ sinh, đến lúc này, họ mới bắt đầu chính thức chào hỏi nhau.
Có thể thấy ông Davis là người rất giàu. Ông đặt phòng tổng thống, đi cạnh còn có ba nhân viên và hai luật sư riêng. Chứng tỏ, tuy rằng sang đây khá vội vàng, nhưng Davis vẫn có chuẩn bị, và còn chuẩn bị rất chu đáo, không để mình rơi vào thế yếu nơi đất khách quê người.
Trình độ tiếng Anh của Hứa Du đã tiến bộ vượt bậc, căn bản có thể nghe hiểu đại khái đoạn đối thoại của Đàm Tư Niên và và ông Davis. Sau khi Warren từ nhà vệ sinh đi ra thì được một nhân viên của ông Davis dẫn tới khu trò chơi của phòng tổng thống chơi, thế nên cô giữ trẻ bất đắc dĩ cô đây xem ra chỉ có thể lui về tuyến hai.
Mặc dù căn bản nghe hiểu cả, nhưng Hứa Du cũng không chăm chú lắng nghe bọn họ nói chuyện. Cô ngồi đây nhưng lòng thì đang nghĩ tới chuyện khác. Cô tự hỏi không biết cớ gì mà mẹ của Đàm Tư Niên lại muốn ly hôn nhỉ, ông Davis đây trông rất đáng tin cậy, điển trai lại giàu có, tuy rằng không trẻ như gã Bruno kia, nhưng vẫn là một lão soái ca mà.
Có điều chuyện tình cảm không thể nói rõ được, cô có nghe Đàm Tư Niên nói mẹ anh là người đề nghị ly hôn, hình như là do bên nhà trai đã làm gì đó khiến mẹ anh không vừa lòng, còn nguyên nhân cụ thể cũng không rõ lắm, là ngoại tình hay sống không hợp thì không ai biết. Nhưng hôm nay, sau khi gặp mặt ông Davis, Hứa Du lại cảm thấy lời nói phiến diện từ mẹ Đàm Tư Niên chẳng hề đáng tin chút nào, ít nhất trông ông Davis không phải là một người tồi tệ.
Tất nhiên, vừa mới gặp mặt cũng không tiện kết luận gì.
Sau khi nói chuyện xong, Warren ở lại ông Davis, còn Hứa Du và Đàm Tư Niên thì rời khỏi khách sạn.
Hôm nay là tiểu thử*, nhiệt độ tối đa trong ngày lên tới 38 °, dù mặt trời đã lặn, nhưng thời tiết vẫn rất nóng bức, từ khách sạn ra bãi đỗ xe chỉ có hơn mười mét mà Hứa Du vẫn bị nóng không chịu được, vừa ngồi vào xe đã bảo Đàm Tư Niên nhanh chóng mở điều hòa.
(*tiểu thử: ngày nắng nóng vào ngày 6, 7, 8 tháng 7)
Đàm Tư Niên cũng rất nóng, anh đang mặc âu phục, còn thắt cà vạt, mở điều hòa xong, anh liền nghiêng người sang cô: “Mở cà vạt giúp anh đi.”
Hứa Du cạn lời: “Tay chân anh dùng để làm gì?”
Đàm Tư Niên đột nhiên ôm cô vào lòng: “Để làm thế này này.”
Hứa Du vừa bực mình vừa buồn cười, đấm anh một cái: “Nhàm chán.” Tuy nói vậy nhưng cô vẫn chủ động tháo cà vạt xuống cho anh, quấn vòng quanh cổ tay mình, màu xanh đen của cà vạt càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, ngón tay Đàm Tư Niên mơn trớn nhẹ nhàng lên, còn cúi đầu hôn một cái. Hứa Du có hơi nhột, kéo tay anh ra, hối thúc: “Lái xe đi nhanh đi, em đói sắp chết rồi này.”
Cha của Warren đến khách sạn vào lúc năm giờ mấy chiều, gần sáu giờ hai bên mới gặp mặt, chỉ có mỗi Warren ăn một cái hamburger, còn cô và Đàm Tư Niên đều chưa ăn uống gì, mà bây giờ đã sắp tám giờ tối rồi.
Trên đường đi, Hứa Du và Đàm Tư Niên thảo luận về nhân phẩm của ông Davis.
Đàm Tư Niên nói: “Trông cũng rất được, có trách nhiệm, chịu đảm đương, Nhận được điện thoại của anh thì bay sang ngay, cho thấy vị trí của Warren ở trong lòng ông rất quan trọng. Đồng thời, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà có thể tìm được hai luật sư riêng đi theo ông sang đây, chứng tỏ mạng lười giao thiệp của ông cũng rất mạnh.”
Hứa Du thì phân tích theo góc nhìn của mình: “Vừa rồi Warren đã sà vào lòng ông ấy òa khóc, nếu không phải có tình cảm rất tốt, thì một đứa bé hiểu chuyện như Warren sẽ không khóc thảm thiết như vậy, cậu bé hẳn là rất tin tưởng cha mình.”
Đàm Tư Niên im lặng trong chốc lát, sau đó mới khẽ ừa một tiếng: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì sau này chắc Warren sẽ sống với cha mình, còn phần mẹ anh, có lẽ sẽ bị khởi tố.”
Hứa Du nhìn anh: “Vậy anh…”
“Chuyện này anh không giúp bà được.” Giọng nói của Đàm Tư Niên hơi lạnh nhạt: “Bất cứ ai cũng phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, dù bà chủ động hay bị động, thì Warren vẫn là người bị hại duy nhất.”
Hứa Du không cho ý kiến, mà lại chuyển sang chuyện tốt nghiệp của mình, nói với anh ngày đó mình mặc gì để chụp ảnh tốt nghiệp. Khi chờ đèn xanh, cô còn cho anh xem ảnh bộ hán phục mà Trương Hiểu Nhã chọn cho mình. Đàm Tư Niên thật sự không rành mấy chuyện này, chỉ cảm thấy rất đẹp.
“Em xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp.”
Hứa Du cười hì hì: “Em cũng cảm thấy mình mặc hán phục rất đẹp.” Đang nói thì điện thoại đỗ chuông, là Trương Hiểu Nhã gọi đến.
“Hứa Du, lớp chúng ta đã đặt tiệc chia tay rồi, tối mai bảy ở phòng Mai Hương cư trong Cố Nhân Quy. Cậu nhớ lái xe đến đón tớ và Hồ Giai Giai nhé, Từ Tuệ thì đi với bạn trai, không đi cùng với chúng ta.”
Hứa Du rất ngạc nhiên: “Không phải trước đó đã nói là thứ tư sao?”
“Họ nói thứ tư gấp quá, thứ năm chúng ta dự lễ tốt nghiệp rồi, thứ tư không thể chơi thả ga được. Dù sao cũng là sự kiện lớn trong đời, mọi người đều muốn giữ cho nhan sắc và tinh thần của mình ở trạng thái tốt nhất.”
Hứa Du bật cười: “Ok, tớ biết rồi, vậy chiều mai tới sẽ gọi cho cậu.”
“Đúng rồi, ngày mai Trần Tâm Tâm khoa Trung Văn cũng đến đấy, cậu nhớ trang điểm cho đẹp vào nhé, đừng để con nhỏ giả tạo ấy lấn át sắc đẹp cậu.”
Hứa Du cạn lời: “Chỉ ăn một bữa thôi mà, có phải đi thi hoa hậu đâu, lấn tp sắc đẹp cái gì chứ.”
Trương Hiểu Nhã vẫn khăng khăng dặn: “Dù sao cậu cũng phải ăn diện thật lộng lẫy vào. Được rồi không nói nữa, tớ đang làm tóc, bây giờ phải đi gội đầu, cúp máy đây, bye.”
Nói xong thì cúp ngay, còn không để Hứa Du có thời gian nói câu tạm biệt. Hứa Du bất đắc dĩ, cất điện thoại vào rồi càu nhàu với Đàm Tư Niên: “Thật không muốn tham gia bữa tiệc này chút nào, lớp bọn em có rất nhiều tên uống vào là nhè, đến lúc đó sẽ lộn xộn lắm cho coi.”
Đàm Tư Niên nhướn mày: “Muốn anh đi cùng em không?”
Hứa Du suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Thôi đi, đến lúc đó lại có người hỏi này hỏi nọ, phiền lắm.”
Hai người đi ăn đồ Thái, cơm nước xong đã sắp mười giờ. Hứa Du muốn về nhà, ban ngày cô còn chưa gọi điện thoại cho bên bất động sản, mà nhà cô cũng đã có điện rồi. Đàm Tư Niên có chút không vui: “Về nhà một mình có ý nghĩa gì, ở cùng anh không phải rất tốt sao?”
Hứa Du kinh bỉ nói: “Ổ vàng ổ bạc không cần mổ chó nhà mình.”
“Vậy anh sang nhà em ở?”
Hứa Du xua tay: “Anh đừng quậy.”
Đàm Tư Niên đang định trêu cô tiếp thì điện thoại đổ chuông, là mẹ anh gọi đến, nụ cười trên mặt anh vụt tắt. Hứa Du cũng nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, bèn bảo anh: “Dừng xe sang một bên rồi hãy nghe máy.” Cô thật sự sợ anh lúc nghe điện thoại sẽ không khống chế được tâm trạng mà đạp ga.
Đàm Tư Niên trực tiếp cúp điện thoại: “Thôi đi, không nghe.”
Hứa Du nhìn anh, không nói gì.
Trong xe yên tĩnh lại, có điều không lâu sau, điện thoại của anh lại đổ chuông, vẫn là mẹ anh. Hứa Du cảm thấy nếu như anh không nghe máy thì vị kia chắc sẽ không bỏ cuộc, nhưng Đàm Tư Niên cũng rất kiên quyết, anh lại tắt máy, người gọi điện thoại còn cố chấp hơn anh, lại gọi đến nữa, cứ liên tục như thế bảy tám lần vẫn không chịu dừng. Điện thoại lại đổ chuông lần nữa, cuối cùng Đàm Tư Niên chịu thua, cáu kỉnh chậc một tiếng, rồi dừng xe bên đường, xuống xe nghe điện thoại.
Hứa Du ngồi trong xe, nhìn anh đứng ở bên đường nói gì đó vào tai phone, mày nhíu chặt, có vẻ đang rất tức giận và bất đắc dĩ. Cô không khỏi thông cảm cho anh, chuyện quái này thật tệ. Nếu cô gặp phải chuyện như thế thì nhất định sẽ xử lý không được, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng.
Đàm Tư Niên nói chuyện điện thoại khoảng năm phút thì cúp máy, mở cửa lên xe, vẻ mặt rất xấu.
Hứa Du đưa nước cho anh: “Uống nước trước đi.”
Anh nói: “Bà muốn gặp cha của Warren.”
“Vậy thì bà cứ liên hệ với ông Davis thôi.”
“Ông Davis không đồng ý.” Đàm Tư Niên đóng chai nước lại, trông có vẻ rất mệt mỏi: “Bà muốn anh đi cùng.”
Hứa Du cảm thấy mẹ của Đàm Tư Niên thật ích kỷ, Đàm Tư Niên mới đi giao Warren cho cha cậu bé, vừa xong, bà lại bắt anh đi với bà gặp mặt người ta, với thân phận gì chứ? Con trai của bà hay anh trai của Warren? Nếu Đàm Tư Niên thật sự đi cùng thì sẽ bị kẹp ở giữa, xấu hổ biết bao.
“Vậy anh có đi không?”
“Không đi.” Đàm Tư Niên lại khởi động xe: “Dù sao Warren cũng chỉ là em trai cùng mẹ khác cha với anh, thằng bé có cha mẹ, phía cảnh sát cũng đã đã thu thập được bằng chứng để chính thức bắt giam Bruno, cho nên nhiệm vụ của anh trong chuyện này sẽ chấm dứt tại đây, tiếp đến anh không tiện tham gia nữa.”
Hứa Du rất tán thành với suy nghĩ này. Ban đầu họ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu trách nhiệm tới cùng với Warren, kể cả các vấn đề sau khi ra tòa cũng đã được lên kế hoạch. Nhưng bây giờ biết được cha của Warren là một người rất có năng lực và có trách nhiệm, cho nên kế hoạch ban đầu của bọn họ tất nhiên không cần đến nữa. Nói trắng ra, cha mẹ mới là người giám hộ của đứa bé, điều bọn họ có thể làm cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi.”
Sáng hôm sau, Hứa Du đang ngủ thì bị điện thoại của mẹ đánh thức. Cô mơ mơ màng màng bắt máy, Triệu Thục Hoa bên kia ra liền nói: “Đã gần tám giờ rồi mà sao vẫn chưa dậy?”
Hứa Du chậm rãi nói: “Sắp dậy rồi, mẹ, mẹ gọi cho con chi vậy?”
“Lát nữa con đến cửa tiệm một chút đi, Tiểu Lữ nói bên cửa tiệm vừa thay đồng hồ điện, cần có chữ ký của chủ nhà, con sang đó ký tên đi.”
Hứa Du vâng một tiếng, vừa định ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì thặt lưng bị kéo lại, cô lập tức tỉnh hẳn, nhìn sang bên cạnh thì bắt gặp ánh mắt bởn cợt của Đàm Tư Niên.
Hứa Du: “….” Cô quên anh mất tiêu.
Hứa Du tỏ ý bảo anh bỏ tay ra, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Con nhớ năm rồi vừa thay đồng hồ điện mà, sao lại thay nữa thế?”
“Ai biết, người ta đến bắt thay thì chúng ta thay thôi, còn có thể cãi lại à? … Em trai của Tiểu Đàm sao rồi?” Triệu Thục Hoa hơi ngập ngừng.
Hứa Du nhìn sang Đàm Tư Niên, ậm ờ nói: “Không sao rồi ạ. Con không nói với mẹ nữa, con muốn đi vệ sinh.”
Sau khi cúp máy, Hứa Du bèn ngáp một cái: “Hôm nay là thứ hai mà anh không đi làm sao?”
Đàm Tư Niên bóp bóp vành tai cô, lười biếng đáp: “Còn sớm mà.” Anh lại kéo mạnh một cái, áp cô dưới người mình: “Bảo bối, mình đùa tí nữa đi, hử?”
Hứa Du: “… Cút.”
______
Lúc này Hứa Du đang rất hối hận.
Vì tối hôm qua nhẹ dạ mà dẫn Đàm Tư Niên về nhà, để bây giờ tay chân cô đều bủn rủn, thật phiền muốn chết. Đến khi tắm rửa xong vẫn cảm thấy trên tay còn mùi là lạ, khiến cô hơi mất tự nhiên. Đàm Tư Niên đã mua bữa sáng về, là sữa đậu nành và bánh bao bánh quẩy. Lúc hai người ăn sáng, Hứa Du hỏi anh thứ năm có đi Maldives nữa không. Đàm Tư Niên trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Cũng không biết nữa, xem tình hình đã.” Anh thở dài: “Chưa sắp xếp cho Warren xong, anh không an tâm.”
Hứa Du nói: “Không đi cũng không sao, chuyện của Warren quan trọng hơn. Có điều nếu anh không tham dự hôn lễ của bạn anh được thì nhớ nói trước với người ta, đừng để đến hôm đó mới báo thì không phải phép.”
Đàm Tư Niên cười trêu: “Người ta thường nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, bây giờ em còn chưa gả cho anh mà đã quan tâm đến quan hệ giao tiếp của anh như vậy, đúng thật là hiền huệ mà.”
Hứa Du trắng mắt lườm anh: “Anh lảm nhảm ít thôi. Em vẫn thích anh như lúc tụi mình mới gặp hơn, tốt biết bao, kiệm lời như vàng, giỏi tỏ ra lạnh lùng cao ngạo nữa.”
Cô vừa dứt lời, một miếng bánh quẩy đã tập kích vào đầu cô. Hứa Du tức điên lên: “Em vừa mới gội đầu đó, sao anh lại đáng ghét như vậy.”
Đàm Tư Niên cười lạnh, bỏ miếng bánh vừa đánh lên đầu cô vào miệng ăn.
Hứa Du: “… Bẩn lắm đó có biết không hả, vậy mà anh cũng ăn.”
Đàm Tư Niên hùng hồn nói: “Anh không chê em bẩn.”
Hứa Du: “…” Tên này đúng là có máu lưu manh đánh chết không đổi.
Ăn sáng xong, Đàm Tư Niên đến công ty làm, còn Hứa Du sửa soạn một chút rồi lái xe đến cửa tiệm.
Lúc Hứa Du đến, dì Hoan Hoan đang phun nước cho mấy Hứa Du. Cô đưa túi trái cây và bánh mình mua trên đường cho dì ấy, rồi hỏi: “Dì Hoan Hoan, sao Tiểu Lữ còn chưa đến thế ạ?”
“Bạn trai con bé bị tai nạn xe cộ phải nằm viện, nên sáng sớm nó gọi điện xin nghỉ hai giờ.” Dì Hoan Hoan vừa đáp vừa lột một quả sung ăn: “Con mua bao nhiêu một cân thế? Hôm qua dì đến tiệm trái cây mà không thấy bán.”
Hứa Du phun nước cho hoa tiếp: “Con mua chín tệ chín. Mua dưới lầu nhà chúng ta đấy, nếu dì muốn ăn thì khi về con mua thêm mai đem đến cho dì.”
Trâu Hoan Hoan xua tay: “Không cần không cần, để dì lên mạng đặt bảo người ta giao tới là được. Mẹ con và chú Đàm đang gặp trục trặc hay sao ấy. Tối qua trò chuyện với mẹ con, dì thấy giọng điệu bà ấy là lạ.”
Hứa Du rất ngạc nhiên, bỏ bình phun đi tới: “Mẹ con nói gì ạ?”
“Thật ra cũng không có gì. Chỉ là khi dì hỏi bà ấy định bao giờ tổ chức lễ cưới, thì bà ấy nói kết hôn hay không không quan trọng, tạm thời cứ thế này đi. Có phải bọn họ cãi nhau không, con về khuyên nhủ bà ấy một tiếng đi, nếu không vui vẻ thì bây giờ dừng lại vẫn chưa muộn, đừng kéo dài.”
Hứa Du cảm thấy có lẽ là do mẹ của Đàm Tư Niên. Hôm đó, ánh mắt của chú Đàm nhìn vợ cũ đầy mừng rỡ và lưu luyến, hoàn toàn không giấu được người khác. Mặc dù sau đó chuyện của Warren khiến chú Đàm có vẻ hơi bất mãn với vợ cũ, nhưng với một người có lòng tự trọng cao như mẹ cô thì chắc chắn vẫn rất khó chịu.
Có điều, mẹ vẫn không cho cô xen vào chuyện tình cảm của mẹ, Hứa Du nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định vờ như không biết. Dù sao bất kể mẹ và chú Đàm có thế nào, mẹ vẫn là mẹ ruột của cô.
Tiểu Lữ đến cửa tiệm vào lúc mười một giờ. Hứa Du hỏi bạn trai cô ấy bị thương có nặng không, Tiểu Lữ chỉ thở dài: “Gãy xương chân trái. Hôm qua anh ấy vội giao hàng, thấy không có nhiều xe nên vượt đèn đỏ, cảnh sát xử anh ấy chịu toàn bộ trách nhiệm, phải tự chi trả tiền thuốc men. May mà chủ xe bên kia rất tốt bụng, không bắt anh ấy bồi thường tiền xe, ngược lại còn cho năm ngàn tệ để để uống thuốc.”
Hứa Du cảm thấy vượt đèn đỏ là hành vi hại mình hại người, nên chỉ an ủi: “Mẹ chị cũng gãy xương, hiện giờ đã lành rồi, em đừng lo, cậu ấy còn trẻ, chắc chắn sẽ mau hồi phục hơn mẹ chị mà.”
Tiểu Lữ cười khổ: “Em không lo lắng về vết thương của anh ấy, đó là do anh ấy làm ẩu nên phải chịu. Mà giờ bị như vậy chắc chắn cần có người chăm sóc, mời hộ lý thì quá tốn kém, nên chỉ có thể gọi cho cha mẹ của anh ấy. Nhưng cha mẹ anh ấy đến thì ở đâu chứ? Hiện tại bọn em đang ở trong một căn phòng thuê nhỏ, ngay cả phòng khách cũng không có, ở làm sao được. Hơn nữa em còn chưa bao giờ gặp mặt cha mẹ anh ấy, ở chung thì ngại lắm.”
Hứa Du không biết nên tiếp lời thế nào nữa, theo như Tiểu Lữ nói, đương nhiên phải thuê một căn phòng khác cho cha mẹ bạn trai ở, nhưng thuê thì phải cần tiền chứ không chỉ nói miệng là được.
Lúc này Trâu Hoan Hoan mới nói: “Việc này cứ để bạn trai con giải quyết đi, con là con gái, chẳng lẽ lại ở chung với cha cậu ta dưới một mái nhà? Làm sao có chuyện như thế được.”
Tiểu Lữ hơi do dự, có lẽ do xấu hổ nên ngại nói. Trâu Hoan Hoan chỉ vào trán cô ấy: “Con bé ngốc, con cẩn thận một chút đi, hiền lành quá sẽ bị người khác lấn lướt mất. Dì cũng không trông cậy vào chuyện con trên cơ người khác, nhưng nhất định phải bảo vệ quyền lợi của mình, nếu như chút chuyện nhỏ này cũng không thể tính toán được thì sau này đừng mong có thể sống yên ổn.”
Hứa Du vẫn chưa hiểu lắm, chỉ cảm thấy dì ấy nói rất có lý, làm con gái, đôi lúc thật sự nên đặt ra điềm mấu chốt và cứng rắn.
Sáu giờ chiều, một ngày nóng bức chậm rãi vơi dần, Hứa Du dừng xe ở cổng phía nam trường học. Trương Hiểu Nhã và Hồ Giai Giai đã đứng chờ ở bên đường, cô bóp còi, hai cô gái kia bèn dắt tay nhau chạy tới.
Hai người lên xe, Trương Hiểu Nhã ngồi ở ghế phụ, tự quạt quạt cho mình: “Nóng chết mất, son phấn trôi đi hết rồi.” Nói xong, cô ấy bắt đầu lấy một cái gương nhỏ ra, vừa xem vừa nói với Hứa Du: “Cậu vẫn chưa gặp bạn trai của Từ Tuệ đúng không? Móa, trông cực kì đứng đắn luôn, mày rậm mắt to, vừa nhìn đã biết là người tốt.”
Hứa Du khởi động xe, hiếu kỳ hỏi: “Bạn trai của cậu ấy còn có tâm đến tham gia lễ tốt nghiệp nữa à?”
Hồ Giai Giai ngồi phía sau tu nước, gật đầu: “Ừa, ngọt chết tới luôn. Bạn trai của Từ Tuệ tốt với cậu ấy lắm, thật là ganh tị.”
“Bảo bối, nếu như cậu quyết tâm giảm béo thì chị đi cam đoan trai sẽ theo cậu dài dài.” Trương Hiểu Nhã nắm bắt thời cơ khuyên chị em tốt của mình giảm béo.
Hồ Giai Giai bực mình: “Tớ cũng muốn giảm mà, nhưng không thể nào giảm được, tớ không khống chế được cái miệng của mình. Bỏ đói tới một bữa thì được, nhưng bắt tớ ăn ít thì tớ thật sự đi mất.”
“Đi tập gym, phải thật kiên trì bền bỉ vào, một tháng giảm mười kí còn được kìa. Trương Thiến khoa pháp luật đấy, lúc nhập học cũng cực kì béo, nhưng cậu xem người ta bây giờ đi, vóc dáng được người người khen ngợi, đến bạn trai cũng thay ba lượt rồi.”
Hứa Du bật người: “Cậu đừng đã kích cậu ấy nữa, khỏe mạnh là được rồi, Giai Giai, tớ thấy lúc này rất lưu hành chuyện giảm béo tại trung tâm, mọi người nói rất hiệu quả, hơn nữa toàn là người cùng chung chí hướng nên càng giúp nhau kiên trì hơn. Cậu cũng chẳng béo lắm, người ta đến hơn trăm ký còn có thể gầy xuống, cậu chỉ hơn chín mươi kí thôi, giảm hai ba chục kí là được.”
Hồ Giai Giai thở dài: “Mẹ tớ cũng bảo tớ sau khi tốt nghiệp đến trung tâm giảm béo, nói tớ bây giờ béo quá, sau này sẽ không tìm được được chồng.”
Trương Hiểu Nhã lập tức cổ vũ cô ấy: “Vậy cậu đi đi, cố gắng giảm cân sau ba tháng để hù chết tớ đi, cho mấy tên khốn kiếp ngày xưa kỳ thì cậu nhìn thấy. Béo nhưng đẹp tiềm ẩn, gầy xuống chắc chắn sẽ đẹp chết người.”
Hồ Giai Giai cười haha, nắm chặt tay: “Được, vậy tốt nghiệp xong tớ sẽ đi giảm béo.”
Ba người đến Cố Nhân Quy, sau khi dừng xe, Hứa Du lại xác nhận với chị em: “Chỉ ăn thôi, không hát nhé.”
“Biết rồi biết rồi, cậu đã nói mấy lần rồi.” Trương Hiểu Nhã xua tay với cô: “Yên tâm đi, cậu đẹp như vậy, tớ không yên tâm để cậu hát với mấy tên kia đâu.”
Khi các cô vào đến Mai Hương Cư, đã có rất nhiều người trong lớp đến, bên trong ầm ĩ loạn cả lên, không ít người dẫn theo người yêu tham gia, ai cũng nói nói cười cười. Hứa Du là hoa khôi giảng đường, mức độ được chú ý cực kỳ cao, cô vừa xuất hiện, mọi người đã nháo nhào đến chào hỏi, còn có vài chàng trai chỉ vào chỗ cạnh bên mình, nói là cố ý chừa chỗ cho cô.
Hứa Du không ngồi cùng họ, mà ngồi với Trương Hiểu Nhã và Hồ Giai Giai, hai cô bạn đặc biệt ăn ý kẹp cô ở giữa, không cho bất cứ tên nào có cơ hội thực hiện mưu đồ xấu. Có một chàng trai cười ha ha trêu: “Tớ nói này Trương Hiểu Nhã, sắp tốt nghiệp rồi, các cậu có thể để Hứa Du hóng gió một chút không, cũng cho tớ một cơ hội tiếp cận với chứ.”
Trương Hiểu Nhã xí một tiếng, thân thiệt ôm chầm lấy Hứa Du: “Ngưỡng mộ không, ai bảo cậu không phải là nữ chứ.”
Những người khác nghe thế thì cười rộ lên, bầu không khí chỗ này phút chốc náo nhiệt hẳn. Hứa Du đang cúi đầu gửi định vị vị trí cho Đàm Tư Niên thì nghe Hồ Giai Giai phấn chấn gọi: “Từ Tuệ, bên này bên này, tới đây ngồi nè.”
Nghe thế, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ tuệ bước đến trong bộ váy dài màu xanh nhạt. Đi cạnh cô ấy là một người đàn ông ngoại không cao không thấp, mặc áo thun quần jean, thật sự mày rậm mắt to trông rất đứng đắn. Hai người đứng cạnh nhau tuy không phải là trai xinh gái đẹp, nhưng rất xứng đôi.
Từ Tuệ tự nhiên giới thiệu bạn trai mình với Hứa Du: “Đây là Chu Triển, bạn trai tớ.”
Hứa Du chảo hỏi, hai người lại tự giới thiệu về bản thân.
Đến khi các giáo viên được mời đến đông đủ, buổi tiệc mới chính thức bắt đầu. Đầu tiên, lớp trưởng thay mặt cả lớp đứng lên mời rượu thầy cô, kế tiếp thầy cô nói đôi lời, sau đó là ăn uống tiệc tùng. Hứa Du cố gắng tàn hình, im lặng ăn uống, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu với mấy cô bạn bên cạnh đôi câu. Trương Hiểu Nhã nói với cô: “Trần Tâm Tâm vậy mà còn chưa tới, tớ nghe nói cô ta chắc chắn sẽ tới mà.”
Hứa Du lườm cô ấy: “Cậu có vẻ thất vọng quá nhỉ.”
“Tớ đã chờ ngày làm cô ta mất mặt lâu rồi, cậu nói xem cô ta mà không tới thì có đáng thất vọng không, tớ đã chuẩn bị mấy ngày trời rồi!”
Hứa Du: “…”
“Hứa Du, uống với tớ một ly nhé.”
Phía sau đột nhiên có người gọi, nhóm Hứa Du đồng loạt quay đầu lại nhìn, là Lý Nghị trong Hội sinh viên, một người rất bình thường sôi nổi trong lớp, hoạt động gì cũng đều tích cực tham gia, năm ngoái còn chính thức gia nhập đảng, trở thành đảng viên hay nhất của lớp họ, là sinh viên thật sự xuất sắc trong một ngôi trường không lớn không nhỏ như trường bọn họ.
Hứa Du không thân quen với cậu ấy lắm, nên rất ngạc nhiên khi cậu ấy mời rượu mình. Nhưng người ta đã mời, cô cũng không tiện từ chối, bèn giơ ly nước trái cây của mình lên uống một ngụm: “Cảm ơn.”
Không biết là do uống nhiều rồi hay do ngại ngùng mà khuôn mặt Lý Nghị đặc biệt đỏ, cậu ta uống một hơi hết ly rượu của mình, sau đó nói một câu: “Hứa Du, cậu mãi mãi là nữ thần trong lòng tớ.” Sau đó chạy về chỗ mình.
Hứa Du sửng người một lúc, nghe thấy tiếng trêu chọc của các bạn khác, cô chỉ mỉm cười, chứ không nói gì. Trương Hiểu Nhã huýt vào vai cô một cái: “Mãi mãi là nữ thần đấy nhé.”
Hứa Du tức giận: “Cậu thật là nhàm chán.”
Sau đó lại có mấy bạn nam khác đến mời rượu cô. Hứa Du cũng rất nể tình đáp lễ bằng nước trái cây. Nói tóm lại, tổng thể bầu không khí đêm nay rất tốt, không có chuyện gì khiến người khác xấu hổ quá mức cả.
Bữa ăn này đến mười giờ tối thì tàn, nhiều người còn muốn đi hát nữa, nhóm Hứa Du, Trương Hiểu Nhã và Hồ Giai Giai đều không đi nữa, còn Từ Tuệ với bạn trai thì tiếp tục tham gia góp vui. Phần lớn con trai đều uống không ít rượu, giáo viên căn dặn vài câu rồi về trước, Hứa Du chuẩn bị lái xe đưa hai cô bạn về trường học, sau đó trở về nhà mình.
“Hứa Du, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu được không?” Còn chưa ra đến bãi đỗ xe, lý nghị đã đuổi theo. Trương Hiểu Nhã và Hồ Giai Giai cười haha: “Tớ và Giai Giai qua bên kia chờ. Cậu nhanh lên nhé.” Nói xong hai người họ liền hớn hở bỏ đi. Hứa Du muốn đỡ trán, chị chị em em là vậy sao.
Lý Nghị hơi khẩn trương nhìn cô: “Tôi, tôi biết dù có bày tỏ cũng sẽ bị từ chối, nhưng, nhưng không nói ra sẽ không thể cam lòng. Hứa Du, tôi thích cậu! Từ ngày đầu tiên nhập học đã thích. Tôi là tên nhát gan, không có can đảm theo đuổi cậu, nhưng cậu hãy tin tôi, tôi thật sự thật sự rất thích cậu!” Nói xong không đợi Hứa Du đáp lại chàng trai cao một mét tám mươi lắm lại quay người bỏ chạy hệt như khi trên bàn ăn vừa nãy.
Hứa Du: “…” Sao lại có cảm giác người này hơi đáng yêu nhỉ.
Đưa Trương Hiểu Nhã và Hồ Giai Giai tới trường học, Hứa Du vừa định khởi động xe thì điện thoại đổ chuông, là Đàm Tư Niên gọi.
“A lô.”
“Được người khác tỏ tình có cảm giác thế nào?”
“…” Hứa Du hạ cửa sổ xe xuống nhìn dáo dác xung quanh, đột nhiên trông thấy đèn pha của một chiếc Land Rover màu trắng cách đó khoảng mười mét nhấp nháy liên tục.
Hứa Du: “…Anh lại đổi xe à?”
Đàm Tư Niên ở đầu kia hừ lạnh vào điện thoại, Hứa Du bèn cười nhạo anh: “Tiểu Đàm tổng còn có kỹ năng theo dõi người khác à, anh mới khám phá ra sở thích mới chăng?”
Đàm Tư Niên nghiến răng nghiến lợi: “Còn không phải vì lo con bé hư hỏng nhà em không nghe lời sao.”
Hứa Du đáp: “Vậy con bé hư hỏng em đây bây giờ muốn về nhà ngủ một giấc, Tiểu Đàm tổng còn dặn dò gì nữa không?”
Đàm Tư Niên: “Em đợi đó cho anh!” Dứt lời, anh bèn ngắt điện thoại, sau đó Hứa Du liền thấy một đôi chân dài vươn ra từ chiếc Land Rover trắng kia, Đàm Tư Niên đóng sầm cửa lại đi về phía cô. Hứa Du nhấc chân, do dự không có biết nên bỏ chạy hay không, cuối cùng vẫn không đạp chân ga.
Cửa bên ghế phụ bị mở ra, Đàm Tư Niên ngồi vào, cũng không cho Hứa Du cơ hội mở miệng, mà nhanh chóng đưa tay kéo cô qua, mạnh mẽ và chuẩn xác hôn lên môi cô. Hứa Du rất dịu dàng, ngoan ngoãn để anh hôn, không phản kháng tẹo nào. Thái độ của cô làm Đàm Tư Niên rất hài lòng, hôn một lúc, anh thả cô ra, áp trán lên trán cô, cười khẽ: “Không có uống rượu, thật ngoan.”
Hứa Du buông bàn tay đang luồn vào tóc anh ra, đặt lên vai anh: “Uống rượu không thể lái xe, em biết kiến thức căn bản này mà.” Sau đó cô lại hỏi: “Anh chờ ở bên ngoài từ lúc nào thế? Sao không nói với em một tiếng?”
Đàm Tư Niên tức giận: “Sợ em khó xử chứ sao. Chẳng phải anh không được công khai sao?!”
Hứa Du cười khẽ: “Chẳng phải không được công khai, em chỉ không muốn giải thích nhiều thôi, phiền lắm.”
Đàm Tư Niên lười so đo với cô, thấy thời gian không còn sớm nữa nên nói: “Được rồi, em lái xe đi trước đi, anh chạy theo sau, hôm nay đến chỗ anh cho gần trường học em.”
Hứa Du không muốn lắm, nhưng không hiểu sao lại có hơi chột dạ, sau cùng vẫn thoả hiệp.
Thứ ba, Đàm Tư Niên cùng ông Davis hẹn nhau đưa Warren đi gặp bác sĩ. Tối qua Hứa Du bị anh bắt nạt đến thê thảm, suýt chút nữa đã làm bước cuối cùng. Đến khi cô còn chưa tỉnh hẳn, anh đã trở về với một đống đồ ăn, còn có cả bánh Đàm Tư Niên.
Ăn uống xong, Hứa Du bị mẹ gọi gọi đi, lái xe đến biệt thự nhà họ Đàm. Đàm Tư Niên có một cuộc họp quan trọng, không có thời gian đi với cô.
Chú Đàm không có ở nhà, mẹ đã bắt đầu khỏi dần, có thể bước đi chậm rãi. Hai mẹ con ở trong phòng khách uống trà trò chuyện, Triệu Thục Hoa hỏi con gái: “Con đã tốt nghiệp rồi, vậy tuần này có đến công ty làm không?”
Chuyện này cô đã từng bàn với Đàm Tư Niên, đề nghị của anh là bảo cô tiếp tục trở về công ty theo cạnh anh học hỏi tích lũy kinh nghiệm, đến khi thích hợp sẽ thả cô làm ở một phòng ban nào đó. Thật sự thì Hứa Du không muốn lắm, cứ cảm thấy như thế hơi mất tự nhiên, nhưng mẹ và bạn trai đều không cho cô ra ngoài tìm việc, nói trắng ra là không tin cô có thể tìm được công việc tốt, ra ngoài làm chỉ lãng phí thời gian chứ không có ý nghĩa gì.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng hiện thực chính là như vậy, trình độ học vấn và chuyên ngành cô học quá bình thường, công ty lớn sẽ không cần cô, công ty nhỏ thì không có tương lai. Dù trước đó cô còn hùng hồ mạnh miệng, nhưng cô đã có câu trả lời sau khi lén lút gửi hồ sơ đến một số công ty tương đối khá và không hề nhận được bất kì một phản hồi nào.
Cô thậm chí còn không nhận được lời mời đi phỏng vấn trực tiếp.
Danh dự có đôi khi rất quan trọng, nhưng danh dự không thể ăn được. Con người có ai mà không ước mơ đạp gió rẽ sóng cuối cùng đứng trên đỉnh vinh quang chứ? Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ, chuyện về những người bé nhỏ dốc hết sức mình chăm chỉ miệt mài để thành công chỉ là câu chuyện để truyền cảm hứng, mà đầu tiên người bé nhỏ ấy phải là người phi thường.
Nhưng cô chỉ là một người bình thường.
“Vậy thì cuối tuần đi, cuối tuần con sẽ đi làm lại.”
Triệu Thục Hoa hơi bất ngời: “Mẹ còn nghĩ phải làm công tác tư tưởng cho con mấy ngày nữa chứ.”
Hứa Du bất lực: “Mẹ đừng nói móc con.”
Triệu Thục Hoa cười khẽ: “Con có thể nghĩ thông thì không còn gì bằng, chứng tỏ con cũng không ngốc lắm. À, em trai của Tiểu Đàm sau này sẽ sống với cha à?”
Hứa Du đáp: “Xảy ra chuyện như thế rồi, mẹ của Đàm Tư Niên chắc chắn sẽ không được quyền tiếp tục nuôi đứa bé nữa.”
“Chứ sao.” Triệu Thục Hoa coi thường: “Con phải nhớ kỹ, mặc dù làm người cần có cá tính và điểm mấu chốt, nhưng cũng không nên xem mình là tất cả, phải biết hài lòng, biết thế nào là đủ, tư lợi tham lam quá sẽ chẳng có kết cục tốt đâu.”
Nghe vậy, Hứa Du cảm thấy mẹ vẫn còn giận, cô cẩn thận hỏi: “Mẹ à, vậy rốt cuộc mẹ và chứ Đàm có kết hôn không?”
“Không.”
Vốn cứ tưởng phải tốn sức lắm mới có thể hỏi ra, không ngờ mẹ lại trả lời dứt khoát như vậy, Hứa Du hơi ngẩn người: “Không kết hôn à??”
Triệu Thục Hoa ừ một tiếng, hời hợt nói: “Thay vì bị hôn nhân ràng buộc, chi bằng cứ tự do tự tại cho khỏe. Như vậy lão Đàm không cần phải công chứng tài sản làm gì, Tiểu Đàm và dòng họ cũng không cần đề phòng lo lắng về mẹ, tốt biết bao, ai cũng khỏe.”
Hứa Du hơi khó chịu: “Mẹ…”
Triệu Thục Hoa tỏ ra ghét bỏ: “Đừng có dùng ánh mắt buồn nôn như vậy nhìn mẹ, mẹ không hề cảm thấy thiệt thòi.”
“Thế nhưng trước đó mẹ không phải nói như vậy.” Trước đó mục đích của mẹ luôn là hôn nhân, tuy cô vẫn thấy không khả quan, cảm thấy cuộc hôn nhân của mẹ không được đảm bảo, nhưng mẹ vẫn kiên trì kết hôn. Còn bây giờ, chỉ vì vô tình gặp được mẹ ruột của Đàm Tư Niên, mà mẹ cô lại thay đổi ước nguyện ban đầu, điều này làm Hứa Du không thể nào chấp nhận được.
Triệu Thục Hoa thấy con gái phiền muộn, bèn đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Mẹ thật sự không muốn kết hôn nữa, thái độ của Lão Đàm hôm nhìn thấy vợ trước thật sự khiến mẹ quá thất vọng. Nhưng cũng chính ngày đó, mẹ đột nhiên tỉnh ngộ, nhất quyết kết hôn không hề có ý nghĩa gì cả, mẹ hồ đồ hay quá phóng khoáng cũng được, từng tuổi này rồi, cớ gì phải tự tìm phiền muộn nữa. Đến khi mẹ và lão Đàm không còn tình cảm với nhau, muốn chia tay cũng không quá phiền phức, tốt biết bao.”
“Nói thẳng ra là mẹ vẫn chịu tổn thương vì chú Đàm.”
Triệu Thục Hoa cười nhạt: “Đàn ông mà, mẹ chỉ hy vọng sau này con đừng xui xẻo như mẹ thôi.”
Hứa Du hơi chột dạ, nếu để mẹ biết chuyện của cô và Đàm Tư Niên, thì không biết mẹ con bóp chết cô hay không nữa.
Vào ngày lễ tốt nghiệp hôm thứ năm, mẹ cô, chú Đàm và Đàm Tư Niên đều tới. Hứa Du mặc đồ cử nhân, nhận giấy chứng nhận từ hiệu trưởng, sau khi hoàn thành nghi thức, cô đột nhiên có một cảm giác thật viên mãn. Hôm nay, bức tranh về mười sáu năm cuộc đời gắn bó với trường lớp cuối cùng cũng hoàn thiện, cô không còn là học sinh nữa, mà đã là người sắp bước ra xã hội.
Sau khi chụp ảnh với lớp xong, Hứa Du lại chụp ảnh với mẹ, sau đó chụp với cả chú Đàm và Đàm Tư Niên, bốn người họ chụp chung một tấm ảnh. Tiếp đó Hứa Du chạy đến WC thay quần áo, bốn người phòng cô đều chọn Hán Phục, lúc bước ra tất cả đều xinh đẹp và khí chất vô cùng.
Có rất nhiều bạn học cả quen lẫn lạ đến chụp ảnh với Hứa Du, làm cô cười suýt nữa cứng cả mặt. Bốn chị em cùng phòng lại chụp chung với nhau vài slot, sau đó lại đi tìm người nhà của mình chụp ảnh rồi giải tán. Đêm đó đi liên hoan, nên tâm tình đã tâm tình, nên khóc cũng đã khóc, vì vậy hôm nay không buồn lắm.
Đàm Tư Niên đã đặt một nhà hàng. Hiện giờ mẹ cô đã có thể chống nạn đi chậm rãi, đến nhà hàng ngồi xuống, Đàm Quảng Tư còn bùi ngùi nói: “Bốn người nhà ta đã lâu rồi không ra ngoài dùng bữa, thật là không dễ dàng gì mà.”
Triệu Thục Hoa cười nói: “Ăn ở ngoài có gì ngon đâu, ăn ở nhà vẫn là thoải mái nhất.”
Đàm Quảng Tư bèn nói hùa theo: “Cũng đúng, sau này muốn ăn gì mình sẽ mời đầu bếp về nhà nấu ăn.”
Hứa Du cảm thấy tuy chú Đàm làm mẹ tổn thương, nhưng mẹ vẫn dạy chồng thật giỏi, xem cách chú Đàm ăn nói đi, so ra, Đàm Tư Niên thật chẳng đạt tiêu chuẩn chút nào.
Sau khi ăn xong, mọi người cùng về biệt thự nhà họ Đàm, vừa ngồi xuống phòng khách, thím Trương đã nói có khách tới. Đàm Quảng Tư hỏi là ai,thì thím Trương hơi ấp úng rồi nhìn sang Triệu Thục Hoa. Triệu Thục Hoa nhướn mày: “Tìm tôi à?”
Thím Trương nói: “Vâng, là bà Lâm ạ.”
Bà Lâm… Vậy chẳng phải là Lâm Kha, mẹ của Đàm Tư Niên sao?
Phòng khách lập tức tĩnh lặng hẳn, một sự bối rối không giải thích được tràn lan. Hứa Du nổi giận, còn Đàm Tư Niên đứng dậy: “Để con ra xem.”
Đàm Quảng Tư thở dài, cũng đứng dậy: “Quên đi, để anh đi với Tư Niên xem bà ấy có chuyện gì. Du Du, trong tủ lạnh có Đàm Tư Niên tươi vừa được giao tới hôm nay, con ăn nhiều vào.” Vừa nói vừa vỗ vai Triệu Thục Hoa, biểu cảm hơi chột dạ.
Ngược lại, Triệu Thục Hoa rất hào phóng: “Mời người đến phòng hoa nói chuyện ssi, đừng thất lễ.”
Sau khi hai cha con họ rời đi, Hứa Du ngồi qua cạnh mẹ cô, bức xúc nói: “Tại sao người này lại kỳ cục đến vậy? Chúng ta vừa vừa mới trở về bà ấy đã có mặt, chắc chắn là đã đợi suốt ở ngoài!”
Triệu Thục Hoa vỗ về cô: “Nói linh tinh gì vậy, đó là mẹ ruốt của Tiểu Đàm đấy.”
Hứa Du bĩu môi: “Mẹ, sao mẹ không tức giận?”
“Giận là gì chứ.” Giọng điệu của Triệu Thục Hoa rất khẽ: “Cái gì là của mẹ thì sẽ là của mẹ, còn không phải là của mẹ, mẹ cũng chẳng thèm. Trước đây mẹ cứ nghĩ rằng vợ cũ của Lão Đàm rất giỏi, nhưng cũng chỉ có thể thôi.”
Hứa Du đột nhiên cảm thấy rằng mẹ mình thật ngầu, đây mới thật sự là cầm lên được bỏ xuống được nè. Cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng, rằng tình cảm của mẹ đối với chú Đàm Đã chẳng còn quá sâu đậm nữa. Điều này khiến cô vừa an tâm lại vừa lo lắng, có phóng khoáng đến đâu, thì cầm lên được bỏ xuống được vẫn là một lựa chọn hết sức khó khăn.
Khoảng nửa tiếng sau, chú Đàm và Đàm Tư Niên trở lại, nhưng không ai nhắc gì đến Lâm Khả cả. Đàm Tư Niên đột nhiên nói: “Cha, dì, một người bạn của con sẽ tổ chức đám cưới ở Maldives, đúng lúc Du Du vừa tốt nghiệp, con muốn đưa em ấy đi chơi cùng, coi như là du kịch sau tốt nghiệp luôn ạ.”
Triệu Thục Hoa và Đàm Quảng Tư đều cho rằng Đàm Tư Niên làm vậy là do cảm thấy áy này vì chuyện vừa rồi. Đàm Quảng Tư vội nói: “Được được đuọc, đưa Du Du đi chơi đi. Maldives là một nơi rất đẹp, hiện giờ Du Du đã tốt nghiệp rồi, nên ra ngoài nhiều hơn.”
Triệu Thục Hoa nghĩ ngợi rồi cũng không phản đối. Bà cảm thấy sau này con gái mình sẽ phải làm việc với Đàm Tư Niên, để hai đứa tiếp xúc và bồi dưỡng tình cảm cũng tốt. Còn chuyện Hứa du với Đàm Tư Niên có nảy sinh tình yêu hay không thì, cả cha anh và mẹ cô đều cảm thấy không thể.
Đàm Tư Niên đã độc thân suốt nhiều năm qua, có người đẹp nào mà anh chưa từng thấy, nếu thật sự thích kiểu như Hứa Du, thì đã tìm được bạn gái từ lâu rồi, cần gì ế đến tới giờ.
Hơn nữa Triệu Thục Hoa và Đàm Quảng Tư có quan hệ như thế, Đàm Tư Niên và Hứa Du không thể nào lại đi ăn cỏ gần hang được.
Sau khi ra khỏi nhà họ Đàm, Hứa Du mới hỏi: “Không phải đã nói không đi à?”
Đàm Tư Niên đáp: “Kinh hỉ không?”
Hứa Du lầm bầm: “Vừa rồi em toát cả mồ hôi, kinh thì có chứ hỉ thì không thấy đâu, đến giờ tim em vẫn còn đập tình thịch nè.”
Đàm Tư Niên đưa tay xoa đầu cô: “Tiến bộ chút đi.”
Hứa Du tức giận gạt tay anh ra: “Lái xe đi!” Sau đó cô lạiv: “Máy bay cất canh lúc mấy giờ?”
“Mười giờ tối, vẫn còn nhiều thời gian mà, ah dẫn em đi mua sắm trước nhé?”
Hứa Du nhướn mày nhìn anh: “Tại sao em lại cảm thấy anh hơi chột dạ vậy?”
Đàm Tư Niên nói: “Anh làm gì mà chột dạ Đừng quan tâm tới chuyện riêng của người lớn, chúng ta giao ước trước nhé, không được giận cá chém thớt.”
Hứa Du không vui: “Nói chứ như em không biết phân biệt đúng sao vậy. Hơn nữa mẹ em cũng không cho em quan tâm tới chuyện của mẹ, không cần anh phải nhắc nhở đâu.”
“Anh sợ em giận cá chém thớt thôi.” Đàm Tư Niên lại xoa đầu cô: “Bây giờ em là tiểu tổ tông của anh rồi.”
Khóe môi của Hứa Du cong lên không kiểm soát được, giây phút này trong lòng ngọt ngào khôn siết, bèn nói: “Còn xem biểu hiện của anh nữa.” Nói xong liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, không muốn để anh thấy vẻ mặt đầy ý cười của mình.
Cha của Warren là một người trông rất thành đạt ưu tú. Ông khoảng bốn mươi hoặc đầu năm tuổi, dáng người cao lớn và khá chuẩn, tóc ngắn vàng, mặc âu phục giày da, thoạt nhìn hơi nghiêm khắc, không dễ gần cho lắm.
“Warren, come here.” Giọng ông trầm thấp, khi nói chuyện với con trai mình, gương mặt mang nét cười nhẹ, ánh mắt đầy vẻ ân cần.
Warren rụt rè đứng bên cạnh Hứa Du, không dám bước tới ngay. Hứa Du nhìn Warren rồi lại nhìn Đàm Tư Niên, nhất thời cục diện có hơi yên tĩnh. Trong lúc cô đang cho rằng Warren với cha mình không thân thiết lắm, thì cậu bé đột nhiên chạy đi như chú chim nhỏ xà vào vòng tay cha mình, sau đó oà khóc, rất lớn tiếng, không kiêng dè gì, khóc tức tửi.
Hứa Du sửng sờ, chưa kịp phản ứng lại, thì Đàm Tư Niên đã đặt tay lên vai cô, vẻ mặt thoạt nhìn cũng rất phức tạp. Hai người họ cứ thế nhìn Warren khóc nức nở trong lòng cha mình. Cha của Warren, ông Davis, không biết thì thầm gì đó bên tay cậu bé, mà không lâu sau, cậu bé cũng dần dần nín khóc.
Sau đó ông buông con trai ra, đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ đầu con trai: “Go wash your face.”
Warren ngoan ngoãn đi đến nhà vệ sinh, đến lúc này, họ mới bắt đầu chính thức chào hỏi nhau.
Có thể thấy ông Davis là người rất giàu. Ông đặt phòng tổng thống, đi cạnh còn có ba nhân viên và hai luật sư riêng. Chứng tỏ, tuy rằng sang đây khá vội vàng, nhưng Davis vẫn có chuẩn bị, và còn chuẩn bị rất chu đáo, không để mình rơi vào thế yếu nơi đất khách quê người.
Trình độ tiếng Anh của Hứa Du đã tiến bộ vượt bậc, căn bản có thể nghe hiểu đại khái đoạn đối thoại của Đàm Tư Niên và và ông Davis. Sau khi Warren từ nhà vệ sinh đi ra thì được một nhân viên của ông Davis dẫn tới khu trò chơi của phòng tổng thống chơi, thế nên cô giữ trẻ bất đắc dĩ cô đây xem ra chỉ có thể lui về tuyến hai.
Mặc dù căn bản nghe hiểu cả, nhưng Hứa Du cũng không chăm chú lắng nghe bọn họ nói chuyện. Cô ngồi đây nhưng lòng thì đang nghĩ tới chuyện khác. Cô tự hỏi không biết cớ gì mà mẹ của Đàm Tư Niên lại muốn ly hôn nhỉ, ông Davis đây trông rất đáng tin cậy, điển trai lại giàu có, tuy rằng không trẻ như gã Bruno kia, nhưng vẫn là một lão soái ca mà.
Có điều chuyện tình cảm không thể nói rõ được, cô có nghe Đàm Tư Niên nói mẹ anh là người đề nghị ly hôn, hình như là do bên nhà trai đã làm gì đó khiến mẹ anh không vừa lòng, còn nguyên nhân cụ thể cũng không rõ lắm, là ngoại tình hay sống không hợp thì không ai biết. Nhưng hôm nay, sau khi gặp mặt ông Davis, Hứa Du lại cảm thấy lời nói phiến diện từ mẹ Đàm Tư Niên chẳng hề đáng tin chút nào, ít nhất trông ông Davis không phải là một người tồi tệ.
Tất nhiên, vừa mới gặp mặt cũng không tiện kết luận gì.
Sau khi nói chuyện xong, Warren ở lại ông Davis, còn Hứa Du và Đàm Tư Niên thì rời khỏi khách sạn.
Hôm nay là tiểu thử*, nhiệt độ tối đa trong ngày lên tới 38 °, dù mặt trời đã lặn, nhưng thời tiết vẫn rất nóng bức, từ khách sạn ra bãi đỗ xe chỉ có hơn mười mét mà Hứa Du vẫn bị nóng không chịu được, vừa ngồi vào xe đã bảo Đàm Tư Niên nhanh chóng mở điều hòa.
(*tiểu thử: ngày nắng nóng vào ngày 6, 7, 8 tháng 7)
Đàm Tư Niên cũng rất nóng, anh đang mặc âu phục, còn thắt cà vạt, mở điều hòa xong, anh liền nghiêng người sang cô: “Mở cà vạt giúp anh đi.”
Hứa Du cạn lời: “Tay chân anh dùng để làm gì?”
Đàm Tư Niên đột nhiên ôm cô vào lòng: “Để làm thế này này.”
Hứa Du vừa bực mình vừa buồn cười, đấm anh một cái: “Nhàm chán.” Tuy nói vậy nhưng cô vẫn chủ động tháo cà vạt xuống cho anh, quấn vòng quanh cổ tay mình, màu xanh đen của cà vạt càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, ngón tay Đàm Tư Niên mơn trớn nhẹ nhàng lên, còn cúi đầu hôn một cái. Hứa Du có hơi nhột, kéo tay anh ra, hối thúc: “Lái xe đi nhanh đi, em đói sắp chết rồi này.”
Cha của Warren đến khách sạn vào lúc năm giờ mấy chiều, gần sáu giờ hai bên mới gặp mặt, chỉ có mỗi Warren ăn một cái hamburger, còn cô và Đàm Tư Niên đều chưa ăn uống gì, mà bây giờ đã sắp tám giờ tối rồi.
Trên đường đi, Hứa Du và Đàm Tư Niên thảo luận về nhân phẩm của ông Davis.
Đàm Tư Niên nói: “Trông cũng rất được, có trách nhiệm, chịu đảm đương, Nhận được điện thoại của anh thì bay sang ngay, cho thấy vị trí của Warren ở trong lòng ông rất quan trọng. Đồng thời, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà có thể tìm được hai luật sư riêng đi theo ông sang đây, chứng tỏ mạng lười giao thiệp của ông cũng rất mạnh.”
Hứa Du thì phân tích theo góc nhìn của mình: “Vừa rồi Warren đã sà vào lòng ông ấy òa khóc, nếu không phải có tình cảm rất tốt, thì một đứa bé hiểu chuyện như Warren sẽ không khóc thảm thiết như vậy, cậu bé hẳn là rất tin tưởng cha mình.”
Đàm Tư Niên im lặng trong chốc lát, sau đó mới khẽ ừa một tiếng: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì sau này chắc Warren sẽ sống với cha mình, còn phần mẹ anh, có lẽ sẽ bị khởi tố.”
Hứa Du nhìn anh: “Vậy anh…”
“Chuyện này anh không giúp bà được.” Giọng nói của Đàm Tư Niên hơi lạnh nhạt: “Bất cứ ai cũng phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, dù bà chủ động hay bị động, thì Warren vẫn là người bị hại duy nhất.”
Hứa Du không cho ý kiến, mà lại chuyển sang chuyện tốt nghiệp của mình, nói với anh ngày đó mình mặc gì để chụp ảnh tốt nghiệp. Khi chờ đèn xanh, cô còn cho anh xem ảnh bộ hán phục mà Trương Hiểu Nhã chọn cho mình. Đàm Tư Niên thật sự không rành mấy chuyện này, chỉ cảm thấy rất đẹp.
“Em xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp.”
Hứa Du cười hì hì: “Em cũng cảm thấy mình mặc hán phục rất đẹp.” Đang nói thì điện thoại đỗ chuông, là Trương Hiểu Nhã gọi đến.
“Hứa Du, lớp chúng ta đã đặt tiệc chia tay rồi, tối mai bảy ở phòng Mai Hương cư trong Cố Nhân Quy. Cậu nhớ lái xe đến đón tớ và Hồ Giai Giai nhé, Từ Tuệ thì đi với bạn trai, không đi cùng với chúng ta.”
Hứa Du rất ngạc nhiên: “Không phải trước đó đã nói là thứ tư sao?”
“Họ nói thứ tư gấp quá, thứ năm chúng ta dự lễ tốt nghiệp rồi, thứ tư không thể chơi thả ga được. Dù sao cũng là sự kiện lớn trong đời, mọi người đều muốn giữ cho nhan sắc và tinh thần của mình ở trạng thái tốt nhất.”
Hứa Du bật cười: “Ok, tớ biết rồi, vậy chiều mai tới sẽ gọi cho cậu.”
“Đúng rồi, ngày mai Trần Tâm Tâm khoa Trung Văn cũng đến đấy, cậu nhớ trang điểm cho đẹp vào nhé, đừng để con nhỏ giả tạo ấy lấn át sắc đẹp cậu.”
Hứa Du cạn lời: “Chỉ ăn một bữa thôi mà, có phải đi thi hoa hậu đâu, lấn tp sắc đẹp cái gì chứ.”
Trương Hiểu Nhã vẫn khăng khăng dặn: “Dù sao cậu cũng phải ăn diện thật lộng lẫy vào. Được rồi không nói nữa, tớ đang làm tóc, bây giờ phải đi gội đầu, cúp máy đây, bye.”
Nói xong thì cúp ngay, còn không để Hứa Du có thời gian nói câu tạm biệt. Hứa Du bất đắc dĩ, cất điện thoại vào rồi càu nhàu với Đàm Tư Niên: “Thật không muốn tham gia bữa tiệc này chút nào, lớp bọn em có rất nhiều tên uống vào là nhè, đến lúc đó sẽ lộn xộn lắm cho coi.”
Đàm Tư Niên nhướn mày: “Muốn anh đi cùng em không?”
Hứa Du suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Thôi đi, đến lúc đó lại có người hỏi này hỏi nọ, phiền lắm.”
Hai người đi ăn đồ Thái, cơm nước xong đã sắp mười giờ. Hứa Du muốn về nhà, ban ngày cô còn chưa gọi điện thoại cho bên bất động sản, mà nhà cô cũng đã có điện rồi. Đàm Tư Niên có chút không vui: “Về nhà một mình có ý nghĩa gì, ở cùng anh không phải rất tốt sao?”
Hứa Du kinh bỉ nói: “Ổ vàng ổ bạc không cần mổ chó nhà mình.”
“Vậy anh sang nhà em ở?”
Hứa Du xua tay: “Anh đừng quậy.”
Đàm Tư Niên đang định trêu cô tiếp thì điện thoại đổ chuông, là mẹ anh gọi đến, nụ cười trên mặt anh vụt tắt. Hứa Du cũng nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, bèn bảo anh: “Dừng xe sang một bên rồi hãy nghe máy.” Cô thật sự sợ anh lúc nghe điện thoại sẽ không khống chế được tâm trạng mà đạp ga.
Đàm Tư Niên trực tiếp cúp điện thoại: “Thôi đi, không nghe.”
Hứa Du nhìn anh, không nói gì.
Trong xe yên tĩnh lại, có điều không lâu sau, điện thoại của anh lại đổ chuông, vẫn là mẹ anh. Hứa Du cảm thấy nếu như anh không nghe máy thì vị kia chắc sẽ không bỏ cuộc, nhưng Đàm Tư Niên cũng rất kiên quyết, anh lại tắt máy, người gọi điện thoại còn cố chấp hơn anh, lại gọi đến nữa, cứ liên tục như thế bảy tám lần vẫn không chịu dừng. Điện thoại lại đổ chuông lần nữa, cuối cùng Đàm Tư Niên chịu thua, cáu kỉnh chậc một tiếng, rồi dừng xe bên đường, xuống xe nghe điện thoại.
Hứa Du ngồi trong xe, nhìn anh đứng ở bên đường nói gì đó vào tai phone, mày nhíu chặt, có vẻ đang rất tức giận và bất đắc dĩ. Cô không khỏi thông cảm cho anh, chuyện quái này thật tệ. Nếu cô gặp phải chuyện như thế thì nhất định sẽ xử lý không được, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng.
Đàm Tư Niên nói chuyện điện thoại khoảng năm phút thì cúp máy, mở cửa lên xe, vẻ mặt rất xấu.
Hứa Du đưa nước cho anh: “Uống nước trước đi.”
Anh nói: “Bà muốn gặp cha của Warren.”
“Vậy thì bà cứ liên hệ với ông Davis thôi.”
“Ông Davis không đồng ý.” Đàm Tư Niên đóng chai nước lại, trông có vẻ rất mệt mỏi: “Bà muốn anh đi cùng.”
Hứa Du cảm thấy mẹ của Đàm Tư Niên thật ích kỷ, Đàm Tư Niên mới đi giao Warren cho cha cậu bé, vừa xong, bà lại bắt anh đi với bà gặp mặt người ta, với thân phận gì chứ? Con trai của bà hay anh trai của Warren? Nếu Đàm Tư Niên thật sự đi cùng thì sẽ bị kẹp ở giữa, xấu hổ biết bao.
“Vậy anh có đi không?”
“Không đi.” Đàm Tư Niên lại khởi động xe: “Dù sao Warren cũng chỉ là em trai cùng mẹ khác cha với anh, thằng bé có cha mẹ, phía cảnh sát cũng đã đã thu thập được bằng chứng để chính thức bắt giam Bruno, cho nên nhiệm vụ của anh trong chuyện này sẽ chấm dứt tại đây, tiếp đến anh không tiện tham gia nữa.”
Hứa Du rất tán thành với suy nghĩ này. Ban đầu họ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu trách nhiệm tới cùng với Warren, kể cả các vấn đề sau khi ra tòa cũng đã được lên kế hoạch. Nhưng bây giờ biết được cha của Warren là một người rất có năng lực và có trách nhiệm, cho nên kế hoạch ban đầu của bọn họ tất nhiên không cần đến nữa. Nói trắng ra, cha mẹ mới là người giám hộ của đứa bé, điều bọn họ có thể làm cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi.”
Sáng hôm sau, Hứa Du đang ngủ thì bị điện thoại của mẹ đánh thức. Cô mơ mơ màng màng bắt máy, Triệu Thục Hoa bên kia ra liền nói: “Đã gần tám giờ rồi mà sao vẫn chưa dậy?”
Hứa Du chậm rãi nói: “Sắp dậy rồi, mẹ, mẹ gọi cho con chi vậy?”
“Lát nữa con đến cửa tiệm một chút đi, Tiểu Lữ nói bên cửa tiệm vừa thay đồng hồ điện, cần có chữ ký của chủ nhà, con sang đó ký tên đi.”
Hứa Du vâng một tiếng, vừa định ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì thặt lưng bị kéo lại, cô lập tức tỉnh hẳn, nhìn sang bên cạnh thì bắt gặp ánh mắt bởn cợt của Đàm Tư Niên.
Hứa Du: “….” Cô quên anh mất tiêu.
Hứa Du tỏ ý bảo anh bỏ tay ra, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Con nhớ năm rồi vừa thay đồng hồ điện mà, sao lại thay nữa thế?”
“Ai biết, người ta đến bắt thay thì chúng ta thay thôi, còn có thể cãi lại à? … Em trai của Tiểu Đàm sao rồi?” Triệu Thục Hoa hơi ngập ngừng.
Hứa Du nhìn sang Đàm Tư Niên, ậm ờ nói: “Không sao rồi ạ. Con không nói với mẹ nữa, con muốn đi vệ sinh.”
Sau khi cúp máy, Hứa Du bèn ngáp một cái: “Hôm nay là thứ hai mà anh không đi làm sao?”
Đàm Tư Niên bóp bóp vành tai cô, lười biếng đáp: “Còn sớm mà.” Anh lại kéo mạnh một cái, áp cô dưới người mình: “Bảo bối, mình đùa tí nữa đi, hử?”
Hứa Du: “… Cút.”
______
Lúc này Hứa Du đang rất hối hận.
Vì tối hôm qua nhẹ dạ mà dẫn Đàm Tư Niên về nhà, để bây giờ tay chân cô đều bủn rủn, thật phiền muốn chết. Đến khi tắm rửa xong vẫn cảm thấy trên tay còn mùi là lạ, khiến cô hơi mất tự nhiên. Đàm Tư Niên đã mua bữa sáng về, là sữa đậu nành và bánh bao bánh quẩy. Lúc hai người ăn sáng, Hứa Du hỏi anh thứ năm có đi Maldives nữa không. Đàm Tư Niên trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Cũng không biết nữa, xem tình hình đã.” Anh thở dài: “Chưa sắp xếp cho Warren xong, anh không an tâm.”
Hứa Du nói: “Không đi cũng không sao, chuyện của Warren quan trọng hơn. Có điều nếu anh không tham dự hôn lễ của bạn anh được thì nhớ nói trước với người ta, đừng để đến hôm đó mới báo thì không phải phép.”
Đàm Tư Niên cười trêu: “Người ta thường nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, bây giờ em còn chưa gả cho anh mà đã quan tâm đến quan hệ giao tiếp của anh như vậy, đúng thật là hiền huệ mà.”
Hứa Du trắng mắt lườm anh: “Anh lảm nhảm ít thôi. Em vẫn thích anh như lúc tụi mình mới gặp hơn, tốt biết bao, kiệm lời như vàng, giỏi tỏ ra lạnh lùng cao ngạo nữa.”
Cô vừa dứt lời, một miếng bánh quẩy đã tập kích vào đầu cô. Hứa Du tức điên lên: “Em vừa mới gội đầu đó, sao anh lại đáng ghét như vậy.”
Đàm Tư Niên cười lạnh, bỏ miếng bánh vừa đánh lên đầu cô vào miệng ăn.
Hứa Du: “… Bẩn lắm đó có biết không hả, vậy mà anh cũng ăn.”
Đàm Tư Niên hùng hồn nói: “Anh không chê em bẩn.”
Hứa Du: “…” Tên này đúng là có máu lưu manh đánh chết không đổi.
Ăn sáng xong, Đàm Tư Niên đến công ty làm, còn Hứa Du sửa soạn một chút rồi lái xe đến cửa tiệm.
Lúc Hứa Du đến, dì Hoan Hoan đang phun nước cho mấy Hứa Du. Cô đưa túi trái cây và bánh mình mua trên đường cho dì ấy, rồi hỏi: “Dì Hoan Hoan, sao Tiểu Lữ còn chưa đến thế ạ?”
“Bạn trai con bé bị tai nạn xe cộ phải nằm viện, nên sáng sớm nó gọi điện xin nghỉ hai giờ.” Dì Hoan Hoan vừa đáp vừa lột một quả sung ăn: “Con mua bao nhiêu một cân thế? Hôm qua dì đến tiệm trái cây mà không thấy bán.”
Hứa Du phun nước cho hoa tiếp: “Con mua chín tệ chín. Mua dưới lầu nhà chúng ta đấy, nếu dì muốn ăn thì khi về con mua thêm mai đem đến cho dì.”
Trâu Hoan Hoan xua tay: “Không cần không cần, để dì lên mạng đặt bảo người ta giao tới là được. Mẹ con và chú Đàm đang gặp trục trặc hay sao ấy. Tối qua trò chuyện với mẹ con, dì thấy giọng điệu bà ấy là lạ.”
Hứa Du rất ngạc nhiên, bỏ bình phun đi tới: “Mẹ con nói gì ạ?”
“Thật ra cũng không có gì. Chỉ là khi dì hỏi bà ấy định bao giờ tổ chức lễ cưới, thì bà ấy nói kết hôn hay không không quan trọng, tạm thời cứ thế này đi. Có phải bọn họ cãi nhau không, con về khuyên nhủ bà ấy một tiếng đi, nếu không vui vẻ thì bây giờ dừng lại vẫn chưa muộn, đừng kéo dài.”
Hứa Du cảm thấy có lẽ là do mẹ của Đàm Tư Niên. Hôm đó, ánh mắt của chú Đàm nhìn vợ cũ đầy mừng rỡ và lưu luyến, hoàn toàn không giấu được người khác. Mặc dù sau đó chuyện của Warren khiến chú Đàm có vẻ hơi bất mãn với vợ cũ, nhưng với một người có lòng tự trọng cao như mẹ cô thì chắc chắn vẫn rất khó chịu.
Có điều, mẹ vẫn không cho cô xen vào chuyện tình cảm của mẹ, Hứa Du nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định vờ như không biết. Dù sao bất kể mẹ và chú Đàm có thế nào, mẹ vẫn là mẹ ruột của cô.
Tiểu Lữ đến cửa tiệm vào lúc mười một giờ. Hứa Du hỏi bạn trai cô ấy bị thương có nặng không, Tiểu Lữ chỉ thở dài: “Gãy xương chân trái. Hôm qua anh ấy vội giao hàng, thấy không có nhiều xe nên vượt đèn đỏ, cảnh sát xử anh ấy chịu toàn bộ trách nhiệm, phải tự chi trả tiền thuốc men. May mà chủ xe bên kia rất tốt bụng, không bắt anh ấy bồi thường tiền xe, ngược lại còn cho năm ngàn tệ để để uống thuốc.”
Hứa Du cảm thấy vượt đèn đỏ là hành vi hại mình hại người, nên chỉ an ủi: “Mẹ chị cũng gãy xương, hiện giờ đã lành rồi, em đừng lo, cậu ấy còn trẻ, chắc chắn sẽ mau hồi phục hơn mẹ chị mà.”
Tiểu Lữ cười khổ: “Em không lo lắng về vết thương của anh ấy, đó là do anh ấy làm ẩu nên phải chịu. Mà giờ bị như vậy chắc chắn cần có người chăm sóc, mời hộ lý thì quá tốn kém, nên chỉ có thể gọi cho cha mẹ của anh ấy. Nhưng cha mẹ anh ấy đến thì ở đâu chứ? Hiện tại bọn em đang ở trong một căn phòng thuê nhỏ, ngay cả phòng khách cũng không có, ở làm sao được. Hơn nữa em còn chưa bao giờ gặp mặt cha mẹ anh ấy, ở chung thì ngại lắm.”
Hứa Du không biết nên tiếp lời thế nào nữa, theo như Tiểu Lữ nói, đương nhiên phải thuê một căn phòng khác cho cha mẹ bạn trai ở, nhưng thuê thì phải cần tiền chứ không chỉ nói miệng là được.
Lúc này Trâu Hoan Hoan mới nói: “Việc này cứ để bạn trai con giải quyết đi, con là con gái, chẳng lẽ lại ở chung với cha cậu ta dưới một mái nhà? Làm sao có chuyện như thế được.”
Tiểu Lữ hơi do dự, có lẽ do xấu hổ nên ngại nói. Trâu Hoan Hoan chỉ vào trán cô ấy: “Con bé ngốc, con cẩn thận một chút đi, hiền lành quá sẽ bị người khác lấn lướt mất. Dì cũng không trông cậy vào chuyện con trên cơ người khác, nhưng nhất định phải bảo vệ quyền lợi của mình, nếu như chút chuyện nhỏ này cũng không thể tính toán được thì sau này đừng mong có thể sống yên ổn.”
Hứa Du vẫn chưa hiểu lắm, chỉ cảm thấy dì ấy nói rất có lý, làm con gái, đôi lúc thật sự nên đặt ra điềm mấu chốt và cứng rắn.
Sáu giờ chiều, một ngày nóng bức chậm rãi vơi dần, Hứa Du dừng xe ở cổng phía nam trường học. Trương Hiểu Nhã và Hồ Giai Giai đã đứng chờ ở bên đường, cô bóp còi, hai cô gái kia bèn dắt tay nhau chạy tới.
Hai người lên xe, Trương Hiểu Nhã ngồi ở ghế phụ, tự quạt quạt cho mình: “Nóng chết mất, son phấn trôi đi hết rồi.” Nói xong, cô ấy bắt đầu lấy một cái gương nhỏ ra, vừa xem vừa nói với Hứa Du: “Cậu vẫn chưa gặp bạn trai của Từ Tuệ đúng không? Móa, trông cực kì đứng đắn luôn, mày rậm mắt to, vừa nhìn đã biết là người tốt.”
Hứa Du khởi động xe, hiếu kỳ hỏi: “Bạn trai của cậu ấy còn có tâm đến tham gia lễ tốt nghiệp nữa à?”
Hồ Giai Giai ngồi phía sau tu nước, gật đầu: “Ừa, ngọt chết tới luôn. Bạn trai của Từ Tuệ tốt với cậu ấy lắm, thật là ganh tị.”
“Bảo bối, nếu như cậu quyết tâm giảm béo thì chị đi cam đoan trai sẽ theo cậu dài dài.” Trương Hiểu Nhã nắm bắt thời cơ khuyên chị em tốt của mình giảm béo.
Hồ Giai Giai bực mình: “Tớ cũng muốn giảm mà, nhưng không thể nào giảm được, tớ không khống chế được cái miệng của mình. Bỏ đói tới một bữa thì được, nhưng bắt tớ ăn ít thì tớ thật sự đi mất.”
“Đi tập gym, phải thật kiên trì bền bỉ vào, một tháng giảm mười kí còn được kìa. Trương Thiến khoa pháp luật đấy, lúc nhập học cũng cực kì béo, nhưng cậu xem người ta bây giờ đi, vóc dáng được người người khen ngợi, đến bạn trai cũng thay ba lượt rồi.”
Hứa Du bật người: “Cậu đừng đã kích cậu ấy nữa, khỏe mạnh là được rồi, Giai Giai, tớ thấy lúc này rất lưu hành chuyện giảm béo tại trung tâm, mọi người nói rất hiệu quả, hơn nữa toàn là người cùng chung chí hướng nên càng giúp nhau kiên trì hơn. Cậu cũng chẳng béo lắm, người ta đến hơn trăm ký còn có thể gầy xuống, cậu chỉ hơn chín mươi kí thôi, giảm hai ba chục kí là được.”
Hồ Giai Giai thở dài: “Mẹ tớ cũng bảo tớ sau khi tốt nghiệp đến trung tâm giảm béo, nói tớ bây giờ béo quá, sau này sẽ không tìm được được chồng.”
Trương Hiểu Nhã lập tức cổ vũ cô ấy: “Vậy cậu đi đi, cố gắng giảm cân sau ba tháng để hù chết tớ đi, cho mấy tên khốn kiếp ngày xưa kỳ thì cậu nhìn thấy. Béo nhưng đẹp tiềm ẩn, gầy xuống chắc chắn sẽ đẹp chết người.”
Hồ Giai Giai cười haha, nắm chặt tay: “Được, vậy tốt nghiệp xong tớ sẽ đi giảm béo.”
Ba người đến Cố Nhân Quy, sau khi dừng xe, Hứa Du lại xác nhận với chị em: “Chỉ ăn thôi, không hát nhé.”
“Biết rồi biết rồi, cậu đã nói mấy lần rồi.” Trương Hiểu Nhã xua tay với cô: “Yên tâm đi, cậu đẹp như vậy, tớ không yên tâm để cậu hát với mấy tên kia đâu.”
Khi các cô vào đến Mai Hương Cư, đã có rất nhiều người trong lớp đến, bên trong ầm ĩ loạn cả lên, không ít người dẫn theo người yêu tham gia, ai cũng nói nói cười cười. Hứa Du là hoa khôi giảng đường, mức độ được chú ý cực kỳ cao, cô vừa xuất hiện, mọi người đã nháo nhào đến chào hỏi, còn có vài chàng trai chỉ vào chỗ cạnh bên mình, nói là cố ý chừa chỗ cho cô.
Hứa Du không ngồi cùng họ, mà ngồi với Trương Hiểu Nhã và Hồ Giai Giai, hai cô bạn đặc biệt ăn ý kẹp cô ở giữa, không cho bất cứ tên nào có cơ hội thực hiện mưu đồ xấu. Có một chàng trai cười ha ha trêu: “Tớ nói này Trương Hiểu Nhã, sắp tốt nghiệp rồi, các cậu có thể để Hứa Du hóng gió một chút không, cũng cho tớ một cơ hội tiếp cận với chứ.”
Trương Hiểu Nhã xí một tiếng, thân thiệt ôm chầm lấy Hứa Du: “Ngưỡng mộ không, ai bảo cậu không phải là nữ chứ.”
Những người khác nghe thế thì cười rộ lên, bầu không khí chỗ này phút chốc náo nhiệt hẳn. Hứa Du đang cúi đầu gửi định vị vị trí cho Đàm Tư Niên thì nghe Hồ Giai Giai phấn chấn gọi: “Từ Tuệ, bên này bên này, tới đây ngồi nè.”
Nghe thế, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ tuệ bước đến trong bộ váy dài màu xanh nhạt. Đi cạnh cô ấy là một người đàn ông ngoại không cao không thấp, mặc áo thun quần jean, thật sự mày rậm mắt to trông rất đứng đắn. Hai người đứng cạnh nhau tuy không phải là trai xinh gái đẹp, nhưng rất xứng đôi.
Từ Tuệ tự nhiên giới thiệu bạn trai mình với Hứa Du: “Đây là Chu Triển, bạn trai tớ.”
Hứa Du chảo hỏi, hai người lại tự giới thiệu về bản thân.
Đến khi các giáo viên được mời đến đông đủ, buổi tiệc mới chính thức bắt đầu. Đầu tiên, lớp trưởng thay mặt cả lớp đứng lên mời rượu thầy cô, kế tiếp thầy cô nói đôi lời, sau đó là ăn uống tiệc tùng. Hứa Du cố gắng tàn hình, im lặng ăn uống, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu với mấy cô bạn bên cạnh đôi câu. Trương Hiểu Nhã nói với cô: “Trần Tâm Tâm vậy mà còn chưa tới, tớ nghe nói cô ta chắc chắn sẽ tới mà.”
Hứa Du lườm cô ấy: “Cậu có vẻ thất vọng quá nhỉ.”
“Tớ đã chờ ngày làm cô ta mất mặt lâu rồi, cậu nói xem cô ta mà không tới thì có đáng thất vọng không, tớ đã chuẩn bị mấy ngày trời rồi!”
Hứa Du: “…”
“Hứa Du, uống với tớ một ly nhé.”
Phía sau đột nhiên có người gọi, nhóm Hứa Du đồng loạt quay đầu lại nhìn, là Lý Nghị trong Hội sinh viên, một người rất bình thường sôi nổi trong lớp, hoạt động gì cũng đều tích cực tham gia, năm ngoái còn chính thức gia nhập đảng, trở thành đảng viên hay nhất của lớp họ, là sinh viên thật sự xuất sắc trong một ngôi trường không lớn không nhỏ như trường bọn họ.
Hứa Du không thân quen với cậu ấy lắm, nên rất ngạc nhiên khi cậu ấy mời rượu mình. Nhưng người ta đã mời, cô cũng không tiện từ chối, bèn giơ ly nước trái cây của mình lên uống một ngụm: “Cảm ơn.”
Không biết là do uống nhiều rồi hay do ngại ngùng mà khuôn mặt Lý Nghị đặc biệt đỏ, cậu ta uống một hơi hết ly rượu của mình, sau đó nói một câu: “Hứa Du, cậu mãi mãi là nữ thần trong lòng tớ.” Sau đó chạy về chỗ mình.
Hứa Du sửng người một lúc, nghe thấy tiếng trêu chọc của các bạn khác, cô chỉ mỉm cười, chứ không nói gì. Trương Hiểu Nhã huýt vào vai cô một cái: “Mãi mãi là nữ thần đấy nhé.”
Hứa Du tức giận: “Cậu thật là nhàm chán.”
Sau đó lại có mấy bạn nam khác đến mời rượu cô. Hứa Du cũng rất nể tình đáp lễ bằng nước trái cây. Nói tóm lại, tổng thể bầu không khí đêm nay rất tốt, không có chuyện gì khiến người khác xấu hổ quá mức cả.
Bữa ăn này đến mười giờ tối thì tàn, nhiều người còn muốn đi hát nữa, nhóm Hứa Du, Trương Hiểu Nhã và Hồ Giai Giai đều không đi nữa, còn Từ Tuệ với bạn trai thì tiếp tục tham gia góp vui. Phần lớn con trai đều uống không ít rượu, giáo viên căn dặn vài câu rồi về trước, Hứa Du chuẩn bị lái xe đưa hai cô bạn về trường học, sau đó trở về nhà mình.
“Hứa Du, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu được không?” Còn chưa ra đến bãi đỗ xe, lý nghị đã đuổi theo. Trương Hiểu Nhã và Hồ Giai Giai cười haha: “Tớ và Giai Giai qua bên kia chờ. Cậu nhanh lên nhé.” Nói xong hai người họ liền hớn hở bỏ đi. Hứa Du muốn đỡ trán, chị chị em em là vậy sao.
Lý Nghị hơi khẩn trương nhìn cô: “Tôi, tôi biết dù có bày tỏ cũng sẽ bị từ chối, nhưng, nhưng không nói ra sẽ không thể cam lòng. Hứa Du, tôi thích cậu! Từ ngày đầu tiên nhập học đã thích. Tôi là tên nhát gan, không có can đảm theo đuổi cậu, nhưng cậu hãy tin tôi, tôi thật sự thật sự rất thích cậu!” Nói xong không đợi Hứa Du đáp lại chàng trai cao một mét tám mươi lắm lại quay người bỏ chạy hệt như khi trên bàn ăn vừa nãy.
Hứa Du: “…” Sao lại có cảm giác người này hơi đáng yêu nhỉ.
Đưa Trương Hiểu Nhã và Hồ Giai Giai tới trường học, Hứa Du vừa định khởi động xe thì điện thoại đổ chuông, là Đàm Tư Niên gọi.
“A lô.”
“Được người khác tỏ tình có cảm giác thế nào?”
“…” Hứa Du hạ cửa sổ xe xuống nhìn dáo dác xung quanh, đột nhiên trông thấy đèn pha của một chiếc Land Rover màu trắng cách đó khoảng mười mét nhấp nháy liên tục.
Hứa Du: “…Anh lại đổi xe à?”
Đàm Tư Niên ở đầu kia hừ lạnh vào điện thoại, Hứa Du bèn cười nhạo anh: “Tiểu Đàm tổng còn có kỹ năng theo dõi người khác à, anh mới khám phá ra sở thích mới chăng?”
Đàm Tư Niên nghiến răng nghiến lợi: “Còn không phải vì lo con bé hư hỏng nhà em không nghe lời sao.”
Hứa Du đáp: “Vậy con bé hư hỏng em đây bây giờ muốn về nhà ngủ một giấc, Tiểu Đàm tổng còn dặn dò gì nữa không?”
Đàm Tư Niên: “Em đợi đó cho anh!” Dứt lời, anh bèn ngắt điện thoại, sau đó Hứa Du liền thấy một đôi chân dài vươn ra từ chiếc Land Rover trắng kia, Đàm Tư Niên đóng sầm cửa lại đi về phía cô. Hứa Du nhấc chân, do dự không có biết nên bỏ chạy hay không, cuối cùng vẫn không đạp chân ga.
Cửa bên ghế phụ bị mở ra, Đàm Tư Niên ngồi vào, cũng không cho Hứa Du cơ hội mở miệng, mà nhanh chóng đưa tay kéo cô qua, mạnh mẽ và chuẩn xác hôn lên môi cô. Hứa Du rất dịu dàng, ngoan ngoãn để anh hôn, không phản kháng tẹo nào. Thái độ của cô làm Đàm Tư Niên rất hài lòng, hôn một lúc, anh thả cô ra, áp trán lên trán cô, cười khẽ: “Không có uống rượu, thật ngoan.”
Hứa Du buông bàn tay đang luồn vào tóc anh ra, đặt lên vai anh: “Uống rượu không thể lái xe, em biết kiến thức căn bản này mà.” Sau đó cô lại hỏi: “Anh chờ ở bên ngoài từ lúc nào thế? Sao không nói với em một tiếng?”
Đàm Tư Niên tức giận: “Sợ em khó xử chứ sao. Chẳng phải anh không được công khai sao?!”
Hứa Du cười khẽ: “Chẳng phải không được công khai, em chỉ không muốn giải thích nhiều thôi, phiền lắm.”
Đàm Tư Niên lười so đo với cô, thấy thời gian không còn sớm nữa nên nói: “Được rồi, em lái xe đi trước đi, anh chạy theo sau, hôm nay đến chỗ anh cho gần trường học em.”
Hứa Du không muốn lắm, nhưng không hiểu sao lại có hơi chột dạ, sau cùng vẫn thoả hiệp.
Thứ ba, Đàm Tư Niên cùng ông Davis hẹn nhau đưa Warren đi gặp bác sĩ. Tối qua Hứa Du bị anh bắt nạt đến thê thảm, suýt chút nữa đã làm bước cuối cùng. Đến khi cô còn chưa tỉnh hẳn, anh đã trở về với một đống đồ ăn, còn có cả bánh Đàm Tư Niên.
Ăn uống xong, Hứa Du bị mẹ gọi gọi đi, lái xe đến biệt thự nhà họ Đàm. Đàm Tư Niên có một cuộc họp quan trọng, không có thời gian đi với cô.
Chú Đàm không có ở nhà, mẹ đã bắt đầu khỏi dần, có thể bước đi chậm rãi. Hai mẹ con ở trong phòng khách uống trà trò chuyện, Triệu Thục Hoa hỏi con gái: “Con đã tốt nghiệp rồi, vậy tuần này có đến công ty làm không?”
Chuyện này cô đã từng bàn với Đàm Tư Niên, đề nghị của anh là bảo cô tiếp tục trở về công ty theo cạnh anh học hỏi tích lũy kinh nghiệm, đến khi thích hợp sẽ thả cô làm ở một phòng ban nào đó. Thật sự thì Hứa Du không muốn lắm, cứ cảm thấy như thế hơi mất tự nhiên, nhưng mẹ và bạn trai đều không cho cô ra ngoài tìm việc, nói trắng ra là không tin cô có thể tìm được công việc tốt, ra ngoài làm chỉ lãng phí thời gian chứ không có ý nghĩa gì.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng hiện thực chính là như vậy, trình độ học vấn và chuyên ngành cô học quá bình thường, công ty lớn sẽ không cần cô, công ty nhỏ thì không có tương lai. Dù trước đó cô còn hùng hồ mạnh miệng, nhưng cô đã có câu trả lời sau khi lén lút gửi hồ sơ đến một số công ty tương đối khá và không hề nhận được bất kì một phản hồi nào.
Cô thậm chí còn không nhận được lời mời đi phỏng vấn trực tiếp.
Danh dự có đôi khi rất quan trọng, nhưng danh dự không thể ăn được. Con người có ai mà không ước mơ đạp gió rẽ sóng cuối cùng đứng trên đỉnh vinh quang chứ? Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ, chuyện về những người bé nhỏ dốc hết sức mình chăm chỉ miệt mài để thành công chỉ là câu chuyện để truyền cảm hứng, mà đầu tiên người bé nhỏ ấy phải là người phi thường.
Nhưng cô chỉ là một người bình thường.
“Vậy thì cuối tuần đi, cuối tuần con sẽ đi làm lại.”
Triệu Thục Hoa hơi bất ngời: “Mẹ còn nghĩ phải làm công tác tư tưởng cho con mấy ngày nữa chứ.”
Hứa Du bất lực: “Mẹ đừng nói móc con.”
Triệu Thục Hoa cười khẽ: “Con có thể nghĩ thông thì không còn gì bằng, chứng tỏ con cũng không ngốc lắm. À, em trai của Tiểu Đàm sau này sẽ sống với cha à?”
Hứa Du đáp: “Xảy ra chuyện như thế rồi, mẹ của Đàm Tư Niên chắc chắn sẽ không được quyền tiếp tục nuôi đứa bé nữa.”
“Chứ sao.” Triệu Thục Hoa coi thường: “Con phải nhớ kỹ, mặc dù làm người cần có cá tính và điểm mấu chốt, nhưng cũng không nên xem mình là tất cả, phải biết hài lòng, biết thế nào là đủ, tư lợi tham lam quá sẽ chẳng có kết cục tốt đâu.”
Nghe vậy, Hứa Du cảm thấy mẹ vẫn còn giận, cô cẩn thận hỏi: “Mẹ à, vậy rốt cuộc mẹ và chứ Đàm có kết hôn không?”
“Không.”
Vốn cứ tưởng phải tốn sức lắm mới có thể hỏi ra, không ngờ mẹ lại trả lời dứt khoát như vậy, Hứa Du hơi ngẩn người: “Không kết hôn à??”
Triệu Thục Hoa ừ một tiếng, hời hợt nói: “Thay vì bị hôn nhân ràng buộc, chi bằng cứ tự do tự tại cho khỏe. Như vậy lão Đàm không cần phải công chứng tài sản làm gì, Tiểu Đàm và dòng họ cũng không cần đề phòng lo lắng về mẹ, tốt biết bao, ai cũng khỏe.”
Hứa Du hơi khó chịu: “Mẹ…”
Triệu Thục Hoa tỏ ra ghét bỏ: “Đừng có dùng ánh mắt buồn nôn như vậy nhìn mẹ, mẹ không hề cảm thấy thiệt thòi.”
“Thế nhưng trước đó mẹ không phải nói như vậy.” Trước đó mục đích của mẹ luôn là hôn nhân, tuy cô vẫn thấy không khả quan, cảm thấy cuộc hôn nhân của mẹ không được đảm bảo, nhưng mẹ vẫn kiên trì kết hôn. Còn bây giờ, chỉ vì vô tình gặp được mẹ ruột của Đàm Tư Niên, mà mẹ cô lại thay đổi ước nguyện ban đầu, điều này làm Hứa Du không thể nào chấp nhận được.
Triệu Thục Hoa thấy con gái phiền muộn, bèn đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Mẹ thật sự không muốn kết hôn nữa, thái độ của Lão Đàm hôm nhìn thấy vợ trước thật sự khiến mẹ quá thất vọng. Nhưng cũng chính ngày đó, mẹ đột nhiên tỉnh ngộ, nhất quyết kết hôn không hề có ý nghĩa gì cả, mẹ hồ đồ hay quá phóng khoáng cũng được, từng tuổi này rồi, cớ gì phải tự tìm phiền muộn nữa. Đến khi mẹ và lão Đàm không còn tình cảm với nhau, muốn chia tay cũng không quá phiền phức, tốt biết bao.”
“Nói thẳng ra là mẹ vẫn chịu tổn thương vì chú Đàm.”
Triệu Thục Hoa cười nhạt: “Đàn ông mà, mẹ chỉ hy vọng sau này con đừng xui xẻo như mẹ thôi.”
Hứa Du hơi chột dạ, nếu để mẹ biết chuyện của cô và Đàm Tư Niên, thì không biết mẹ con bóp chết cô hay không nữa.
Vào ngày lễ tốt nghiệp hôm thứ năm, mẹ cô, chú Đàm và Đàm Tư Niên đều tới. Hứa Du mặc đồ cử nhân, nhận giấy chứng nhận từ hiệu trưởng, sau khi hoàn thành nghi thức, cô đột nhiên có một cảm giác thật viên mãn. Hôm nay, bức tranh về mười sáu năm cuộc đời gắn bó với trường lớp cuối cùng cũng hoàn thiện, cô không còn là học sinh nữa, mà đã là người sắp bước ra xã hội.
Sau khi chụp ảnh với lớp xong, Hứa Du lại chụp ảnh với mẹ, sau đó chụp với cả chú Đàm và Đàm Tư Niên, bốn người họ chụp chung một tấm ảnh. Tiếp đó Hứa Du chạy đến WC thay quần áo, bốn người phòng cô đều chọn Hán Phục, lúc bước ra tất cả đều xinh đẹp và khí chất vô cùng.
Có rất nhiều bạn học cả quen lẫn lạ đến chụp ảnh với Hứa Du, làm cô cười suýt nữa cứng cả mặt. Bốn chị em cùng phòng lại chụp chung với nhau vài slot, sau đó lại đi tìm người nhà của mình chụp ảnh rồi giải tán. Đêm đó đi liên hoan, nên tâm tình đã tâm tình, nên khóc cũng đã khóc, vì vậy hôm nay không buồn lắm.
Đàm Tư Niên đã đặt một nhà hàng. Hiện giờ mẹ cô đã có thể chống nạn đi chậm rãi, đến nhà hàng ngồi xuống, Đàm Quảng Tư còn bùi ngùi nói: “Bốn người nhà ta đã lâu rồi không ra ngoài dùng bữa, thật là không dễ dàng gì mà.”
Triệu Thục Hoa cười nói: “Ăn ở ngoài có gì ngon đâu, ăn ở nhà vẫn là thoải mái nhất.”
Đàm Quảng Tư bèn nói hùa theo: “Cũng đúng, sau này muốn ăn gì mình sẽ mời đầu bếp về nhà nấu ăn.”
Hứa Du cảm thấy tuy chú Đàm làm mẹ tổn thương, nhưng mẹ vẫn dạy chồng thật giỏi, xem cách chú Đàm ăn nói đi, so ra, Đàm Tư Niên thật chẳng đạt tiêu chuẩn chút nào.
Sau khi ăn xong, mọi người cùng về biệt thự nhà họ Đàm, vừa ngồi xuống phòng khách, thím Trương đã nói có khách tới. Đàm Quảng Tư hỏi là ai,thì thím Trương hơi ấp úng rồi nhìn sang Triệu Thục Hoa. Triệu Thục Hoa nhướn mày: “Tìm tôi à?”
Thím Trương nói: “Vâng, là bà Lâm ạ.”
Bà Lâm… Vậy chẳng phải là Lâm Kha, mẹ của Đàm Tư Niên sao?
Phòng khách lập tức tĩnh lặng hẳn, một sự bối rối không giải thích được tràn lan. Hứa Du nổi giận, còn Đàm Tư Niên đứng dậy: “Để con ra xem.”
Đàm Quảng Tư thở dài, cũng đứng dậy: “Quên đi, để anh đi với Tư Niên xem bà ấy có chuyện gì. Du Du, trong tủ lạnh có Đàm Tư Niên tươi vừa được giao tới hôm nay, con ăn nhiều vào.” Vừa nói vừa vỗ vai Triệu Thục Hoa, biểu cảm hơi chột dạ.
Ngược lại, Triệu Thục Hoa rất hào phóng: “Mời người đến phòng hoa nói chuyện ssi, đừng thất lễ.”
Sau khi hai cha con họ rời đi, Hứa Du ngồi qua cạnh mẹ cô, bức xúc nói: “Tại sao người này lại kỳ cục đến vậy? Chúng ta vừa vừa mới trở về bà ấy đã có mặt, chắc chắn là đã đợi suốt ở ngoài!”
Triệu Thục Hoa vỗ về cô: “Nói linh tinh gì vậy, đó là mẹ ruốt của Tiểu Đàm đấy.”
Hứa Du bĩu môi: “Mẹ, sao mẹ không tức giận?”
“Giận là gì chứ.” Giọng điệu của Triệu Thục Hoa rất khẽ: “Cái gì là của mẹ thì sẽ là của mẹ, còn không phải là của mẹ, mẹ cũng chẳng thèm. Trước đây mẹ cứ nghĩ rằng vợ cũ của Lão Đàm rất giỏi, nhưng cũng chỉ có thể thôi.”
Hứa Du đột nhiên cảm thấy rằng mẹ mình thật ngầu, đây mới thật sự là cầm lên được bỏ xuống được nè. Cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng, rằng tình cảm của mẹ đối với chú Đàm Đã chẳng còn quá sâu đậm nữa. Điều này khiến cô vừa an tâm lại vừa lo lắng, có phóng khoáng đến đâu, thì cầm lên được bỏ xuống được vẫn là một lựa chọn hết sức khó khăn.
Khoảng nửa tiếng sau, chú Đàm và Đàm Tư Niên trở lại, nhưng không ai nhắc gì đến Lâm Khả cả. Đàm Tư Niên đột nhiên nói: “Cha, dì, một người bạn của con sẽ tổ chức đám cưới ở Maldives, đúng lúc Du Du vừa tốt nghiệp, con muốn đưa em ấy đi chơi cùng, coi như là du kịch sau tốt nghiệp luôn ạ.”
Triệu Thục Hoa và Đàm Quảng Tư đều cho rằng Đàm Tư Niên làm vậy là do cảm thấy áy này vì chuyện vừa rồi. Đàm Quảng Tư vội nói: “Được được đuọc, đưa Du Du đi chơi đi. Maldives là một nơi rất đẹp, hiện giờ Du Du đã tốt nghiệp rồi, nên ra ngoài nhiều hơn.”
Triệu Thục Hoa nghĩ ngợi rồi cũng không phản đối. Bà cảm thấy sau này con gái mình sẽ phải làm việc với Đàm Tư Niên, để hai đứa tiếp xúc và bồi dưỡng tình cảm cũng tốt. Còn chuyện Hứa du với Đàm Tư Niên có nảy sinh tình yêu hay không thì, cả cha anh và mẹ cô đều cảm thấy không thể.
Đàm Tư Niên đã độc thân suốt nhiều năm qua, có người đẹp nào mà anh chưa từng thấy, nếu thật sự thích kiểu như Hứa Du, thì đã tìm được bạn gái từ lâu rồi, cần gì ế đến tới giờ.
Hơn nữa Triệu Thục Hoa và Đàm Quảng Tư có quan hệ như thế, Đàm Tư Niên và Hứa Du không thể nào lại đi ăn cỏ gần hang được.
Sau khi ra khỏi nhà họ Đàm, Hứa Du mới hỏi: “Không phải đã nói không đi à?”
Đàm Tư Niên đáp: “Kinh hỉ không?”
Hứa Du lầm bầm: “Vừa rồi em toát cả mồ hôi, kinh thì có chứ hỉ thì không thấy đâu, đến giờ tim em vẫn còn đập tình thịch nè.”
Đàm Tư Niên đưa tay xoa đầu cô: “Tiến bộ chút đi.”
Hứa Du tức giận gạt tay anh ra: “Lái xe đi!” Sau đó cô lạiv: “Máy bay cất canh lúc mấy giờ?”
“Mười giờ tối, vẫn còn nhiều thời gian mà, ah dẫn em đi mua sắm trước nhé?”
Hứa Du nhướn mày nhìn anh: “Tại sao em lại cảm thấy anh hơi chột dạ vậy?”
Đàm Tư Niên nói: “Anh làm gì mà chột dạ Đừng quan tâm tới chuyện riêng của người lớn, chúng ta giao ước trước nhé, không được giận cá chém thớt.”
Hứa Du không vui: “Nói chứ như em không biết phân biệt đúng sao vậy. Hơn nữa mẹ em cũng không cho em quan tâm tới chuyện của mẹ, không cần anh phải nhắc nhở đâu.”
“Anh sợ em giận cá chém thớt thôi.” Đàm Tư Niên lại xoa đầu cô: “Bây giờ em là tiểu tổ tông của anh rồi.”
Khóe môi của Hứa Du cong lên không kiểm soát được, giây phút này trong lòng ngọt ngào khôn siết, bèn nói: “Còn xem biểu hiện của anh nữa.” Nói xong liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, không muốn để anh thấy vẻ mặt đầy ý cười của mình.
/50
|