Một ngày đẹp trời Tổng giám đốc Lâm Thiên Vũ…đích thị bị áp tải về biệt thự dưới sự giám sát của ngót nghét 50 tên vệ sĩ được đào tạo tinh nhuệ
-Cậu chủ mời vào. Ông chủ đang đợi cậu trong phòng sách
Quản gia cung kính thưa… Lâm Thiên Vũ hứ lạnh một cái rồi vùng vằng xông vào phòng cha mình…anh đang bực … rất bực đây
-Ba…
-Ngồi xuống! Tôi có chuyện muốn nói với anh đây . Chủ tịch Lâm nói, khuôn mặt ông khá nghiên trọng
-Có gì thì để con đi công tác về rồi nói, có cần thiết phải sai người nôi cổ con về như vậy không? Vũ bực…
-Tôi gọi thì anh về ngay đấy! Chủ tịch lớn giọng
-Thế có chuyện gì? Ba nói nhanh đi. Con bận lắm
Vũ cằn nhằn, chốc chốc lại soi đồng hồ, anh còn có cuộc họp vào chiều nay
-Hủy hết các lịch cho tôi. Tối mai đi xem mắt 8h tại nhà hàng Lucky. Không cần biết anh dùng cách gì nhưng phải đưa được con bé đó về làm dâu nhà mình…
Vũ ngắt lời ba… đùa chứ ông định vùi dập tuổi thanh xuân của anh sao?????
Không, nhất quyết không! Anh còn trẻ ,còn có cả một tương lai ngời ngời phía trước làm sao có thể bị chói chân bởi hai chữ “gia đình”.
Với lại anh và người đó đâu có chút tình cảm gì với nhau…
Tóm lại chuyện này anh không chấp nhận
-Ba… con mới vừa tròn 20 tuổi…. còn trẻ lắm ba à….với lại con và cô ta đâu có tình cảm với nhau. Ở với nhau không ổn đâu.
-Một là anh đưa con bé đó về, hai là kí vào đây từ bỏ danh phận con trai tôi. Đồng nghĩa với việc anh sẽ không được hưởng một xu nào từ gia sản nhà họ Lâm. Đấy anh chọn đi
Chủ tịch ném cho anh một tờ giấy có sẵn chữ ký của ông
-Ba …. ba tuyệt tình như vậy sao?
Vũ cau có
-Một là cuộc sống nở hoa hai là cuộc sống bế tắc. Anh mau quyết định đi, tôi cũng không có thời gian đâu, anh có một phút để suy nghĩ
-Ba… từ từ…
…. thanh xuân và tự do….
Công danh và tiền tài….anh nên chọn cái nào?????
Suy nghĩ một hồi Lâm Thiên Vũ gật đầu cái rụt….
Lấy thì lấy, sau khi lấy được quyền thừa kế anh sẽ ly hôn.
Tốn vài năm tuổi xuân thôi…anh chịu đựng được
Nhìn bóng Vũ vội vã đi ngay đến công ty để kịp cuộc họp… chủ tịch khẽ mỉm cười hài lòng
************
Tại một căn biệt thự khác…
Người phụ nữ sinh đẹp khẽ vuốt mái tóc màu nâu đỏ mềm mượt của đứa con gái bảo bối.
-Con có thể không đi, ba mẹ không ép con đâu
-con sẽ đến.
Con bé vươn tay ôm mẹ yêu của nó …
Đối với một đứa con gái bình thường nếu bị ép hôn chắc chắn nó sẽ dãy nảy nên phản đối này nọ nhưng với nó thì không… vui vẻ chấp nhận dù chả biết mày ngang mũi dọc của thằng chồng tương lai ra sao
-Lớn rồi có phải con nít nữa đâu mà còn làm nũng với mẹ
-Con thích!
– Bảo bối của ba, ba không muốn gả con đi chút nào…
Ba nó ôm lấy hai mẹ con . Nó hơi cười
Đôi mắt long lanh khẽ ánh lên cái nhìn thích thú…
***—–***
Tối hôm ấy tại nhà hàng Lucky sang chảnh… à nhầm… sang trọng có một thằng con trai mặt mày nhăn nhó
-Không biết loại người gì nữa. Trễ 15 phút rồi….không biết thời gian là vàng à?
-Tôi biết, xin lỗi. Tắc đường.
Vũ giật mình, quay phắt lại… cái con người này đi lại chả có tí tiếng động nào. Khiến anh hốt cả hoảng
-Cô… cô…
-Chào . Tôi là Nguyệt.
Nó nói rồi từ động kéo ghế ngồi xuống
Vũ nhìn Nguyệt hết một lượt….
Cô khác xa với một đại tiểu thư thướt tha váy áo lụa là trong đầu anh…
Nguyệt xuất hiện đập tan tư tưởng ….
Cô mặc một chiếc áo thun bó màu đen khoác ngoài là một chiếc áo kẻ đỏ đen nhìn rất bình thường
Không những thế… Nguyệt còn mặc một chiếc quần rộng răng đầy dây xích, chân đi dày Nike…. trên cổ đeo một chiếc vòng thánh giá to bản đầu đội mũ hip hop
Tất cả đều bình thường và không hề giống một đại tiểu thư…
Ấn tượng về Nguyệt trong đầu Vũ… cô là một đứa bụi đường, phá phách….
Ông bố của anh đúng là điên khi bắt anh phải cưới một con bé như Nguyệt….
Ôi anh điên mất thôi….
-Cậu chủ mời vào. Ông chủ đang đợi cậu trong phòng sách
Quản gia cung kính thưa… Lâm Thiên Vũ hứ lạnh một cái rồi vùng vằng xông vào phòng cha mình…anh đang bực … rất bực đây
-Ba…
-Ngồi xuống! Tôi có chuyện muốn nói với anh đây . Chủ tịch Lâm nói, khuôn mặt ông khá nghiên trọng
-Có gì thì để con đi công tác về rồi nói, có cần thiết phải sai người nôi cổ con về như vậy không? Vũ bực…
-Tôi gọi thì anh về ngay đấy! Chủ tịch lớn giọng
-Thế có chuyện gì? Ba nói nhanh đi. Con bận lắm
Vũ cằn nhằn, chốc chốc lại soi đồng hồ, anh còn có cuộc họp vào chiều nay
-Hủy hết các lịch cho tôi. Tối mai đi xem mắt 8h tại nhà hàng Lucky. Không cần biết anh dùng cách gì nhưng phải đưa được con bé đó về làm dâu nhà mình…
Vũ ngắt lời ba… đùa chứ ông định vùi dập tuổi thanh xuân của anh sao?????
Không, nhất quyết không! Anh còn trẻ ,còn có cả một tương lai ngời ngời phía trước làm sao có thể bị chói chân bởi hai chữ “gia đình”.
Với lại anh và người đó đâu có chút tình cảm gì với nhau…
Tóm lại chuyện này anh không chấp nhận
-Ba… con mới vừa tròn 20 tuổi…. còn trẻ lắm ba à….với lại con và cô ta đâu có tình cảm với nhau. Ở với nhau không ổn đâu.
-Một là anh đưa con bé đó về, hai là kí vào đây từ bỏ danh phận con trai tôi. Đồng nghĩa với việc anh sẽ không được hưởng một xu nào từ gia sản nhà họ Lâm. Đấy anh chọn đi
Chủ tịch ném cho anh một tờ giấy có sẵn chữ ký của ông
-Ba …. ba tuyệt tình như vậy sao?
Vũ cau có
-Một là cuộc sống nở hoa hai là cuộc sống bế tắc. Anh mau quyết định đi, tôi cũng không có thời gian đâu, anh có một phút để suy nghĩ
-Ba… từ từ…
…. thanh xuân và tự do….
Công danh và tiền tài….anh nên chọn cái nào?????
Suy nghĩ một hồi Lâm Thiên Vũ gật đầu cái rụt….
Lấy thì lấy, sau khi lấy được quyền thừa kế anh sẽ ly hôn.
Tốn vài năm tuổi xuân thôi…anh chịu đựng được
Nhìn bóng Vũ vội vã đi ngay đến công ty để kịp cuộc họp… chủ tịch khẽ mỉm cười hài lòng
************
Tại một căn biệt thự khác…
Người phụ nữ sinh đẹp khẽ vuốt mái tóc màu nâu đỏ mềm mượt của đứa con gái bảo bối.
-Con có thể không đi, ba mẹ không ép con đâu
-con sẽ đến.
Con bé vươn tay ôm mẹ yêu của nó …
Đối với một đứa con gái bình thường nếu bị ép hôn chắc chắn nó sẽ dãy nảy nên phản đối này nọ nhưng với nó thì không… vui vẻ chấp nhận dù chả biết mày ngang mũi dọc của thằng chồng tương lai ra sao
-Lớn rồi có phải con nít nữa đâu mà còn làm nũng với mẹ
-Con thích!
– Bảo bối của ba, ba không muốn gả con đi chút nào…
Ba nó ôm lấy hai mẹ con . Nó hơi cười
Đôi mắt long lanh khẽ ánh lên cái nhìn thích thú…
***—–***
Tối hôm ấy tại nhà hàng Lucky sang chảnh… à nhầm… sang trọng có một thằng con trai mặt mày nhăn nhó
-Không biết loại người gì nữa. Trễ 15 phút rồi….không biết thời gian là vàng à?
-Tôi biết, xin lỗi. Tắc đường.
Vũ giật mình, quay phắt lại… cái con người này đi lại chả có tí tiếng động nào. Khiến anh hốt cả hoảng
-Cô… cô…
-Chào . Tôi là Nguyệt.
Nó nói rồi từ động kéo ghế ngồi xuống
Vũ nhìn Nguyệt hết một lượt….
Cô khác xa với một đại tiểu thư thướt tha váy áo lụa là trong đầu anh…
Nguyệt xuất hiện đập tan tư tưởng ….
Cô mặc một chiếc áo thun bó màu đen khoác ngoài là một chiếc áo kẻ đỏ đen nhìn rất bình thường
Không những thế… Nguyệt còn mặc một chiếc quần rộng răng đầy dây xích, chân đi dày Nike…. trên cổ đeo một chiếc vòng thánh giá to bản đầu đội mũ hip hop
Tất cả đều bình thường và không hề giống một đại tiểu thư…
Ấn tượng về Nguyệt trong đầu Vũ… cô là một đứa bụi đường, phá phách….
Ông bố của anh đúng là điên khi bắt anh phải cưới một con bé như Nguyệt….
Ôi anh điên mất thôi….
/61
|