Nơi này vẫn như xưa không có gì thay đổi
-Cậu chủ… cậu ra ngoài lúc nào vậy?
Evil phẩy tay ra hiệu cho quản gia để hắn yên xong ung dung vào nhà…
Vũ từ trên tầng đi xuống định bụng đi kiếm con bé mời nó đi ăn
Bước chân anh khự lại đôi mắt hổ phách nhìn người giống mình như đúc một cách căm thù
-Vũ. Anh nghĩ gì mà đứng đực ra thế?
Chủ Tịch Lâm lên tiếng trêu chọc thằng con trai. Nhưng… hình như không có tác dụng.
Nhìn bàn tay Vũ siết chặt lan can cầu thang, ông khẽ nhíu mày.
Đôi mắt ông nheo lại nhìn theo hướng Vũ.
1 giây sau
Máu trong người chủ tịch Lâm Gia Khánh như sôi sục
Đôi mắt như muốn giết chết kẻ trước mặt
Evil vẫn bình thản thả vào mắt 2 người đối diện một ánh mắt thương hại
-Mày tới đây làm gì? Mày mang họa cho cái gia đình này còn chưa đủ hay sao?
Chủ tịch giận dữ
-Hai người quên hôm nay là ngày gì à? Hôm nay là sinh nhật Trâm Anh.
Nói xong Evil bước đến bàn thờ thắp lên nén hương trầm cho đứa em gái bạc mệnh
Chủ tịch Lâm đờ đẫn tim như bị ai bóp nghẹt. Con gái ông, cô con gái xấu số của ông… nó chết thật oan uổng quá
Vũ cũng cảm thấy khó thở… anh đã quên mất. Sinh nhật của con bé…
-Con bé thích hoa lưu ly xanh các người nên tặng nó một bông chứ… tôi thật thất vọng đấy
-…
-Tôi sẽ còn quay lại
Bóng evil khuất dần sau cánh cửa gỗ mộc
Mùi hương trầm lan tỏa sự tội lỗi
Ông Khánh lằng lặng bước vào phòng khuôn mặt thoáng buồn
Ngồi xuống bàn làm việc ông khẽ đưa mắt nhìn bức ảnh gia đình được đóng khung khĩ lưỡng
Trâm anh khoác tay hai thằng anh nó cười tươi lắm
Con gái ông xinh đẹp lắm…. đáng yêu lắm
……Vậy mà…nó bỏ ông mà đi
Khẽ ôm tấm ảnh vào lòng ông lẩm nhẩm trong miệng lời xin lỗi
-Ba xin lỗi con gái yêu.
***********
Vũ lái xe đi tới hết tiệm hoa này tới tiệm hoa khác đi khắp các cửa hàng hoa trong thành phố mới mua được một bó lưu ly xanh…
Trâm Anh là đứa bé bướng bỉnh nó thích làm theo những gì nó cho là đúng. Nó… cũng giống như hắn ta… rất cao ngạo…
Ngoài Evil… nó không nghe lời bấ kỳ ai . Kể cả anh người yêu chiều nó nhất… nhưng anh không phủ nhận Evil mới là người hiểu em gái anh nhất
Lặng lẽ mang bó hoa đến mộ nhỏ em… Vũ ngỡ ngàng khi thấy ở đó. Một bó hoa lưu ly xanh nằm ngay ngắn tấm thiệp nhỏ ghi 3 chữ ” Tặng Trâm Anh”
Sống mũi Vũ cay xè… anh vuốt mặt. Đặt nhanh bó hoa xuống mộ em gái rồi bỏ đi.
**********
Anh Nguyệt sau 3 ngày mất tích nay đã mò về
Diễm My ngồi chễm chệ trên sofa nhìn nó như người sao hỏa khỏa thân xuống trái đất
-Nhìn tao ghê vậy?
-3 Ngày qua mày đi đâu?
My hỏi
Nhỏ sẽ tra ra thằng nào có khả năng kéo con bạn trăm năm không ra khỏi nơi cư ngụ một lần
-Tao ở nhà của Tùy Phong!
-Tùy Phong là thằng đếch nào?
My cau mày
Định bụng nếu nó không khai cô lập tức cho nó nếm mùi lợi hại
-Chủ nhân “M”
-WTF??????
-Nguyệt vào anh bảo
Hải Anh vời tay gọi con em chết tiệt bỏ anh theo trai
Nó gật đầu quăng vào mặt con nhỏ một câu
-Im lặng tao với mày sẽ nói chuyện sau.
Xong nó vào phòng Hải Anh
Tuyết, nó , Hải Anh cùng đối mặt với nhau
-Mày… với cậu Tùy Phong đó…
Nó ra dấu cho Hải Anh ngừng lại rồi ra ngoài nôi sồng sộc Diễm My vào phòng
-Con điên thả ra… My vùng vẫy
-Nghe tao nói chuyện của Tùy Phong đây
-…..
-Anh ấy tên thật là Lâm Hoàng Vũ chứ không phải Tùy Phong. Và…là… Anh trai song sinh của Lâm Thiên Vũ
Nó nói
Hai người còn lại kinh ngạc. Song sinh? ????
-Mày nói rõ ra đi Nguyệt…. chuyện này….
Hải Anh cau mày
-Phải đấy Nguyệt. Sao có thể cơ chứ? Điều này thật phi thực tế… hư cấu…. rất hư cấu
Vương Tuyết nói
Lâm gia lại có liên quan đến hắc đạo????
Con trai cả của Lâm Gia Khánh lại chính là ông trùm của tập đoàn sát thủ xuyên quốc gia?
Thật không thể tin được
-Chuyện đó là sự thật… chuyện là vậy …. bla… blu… bla…
Bắt đầu kể tường tận
Trong đầu 3 kẻ của Tam Thiên Hội tha hồ cho chí tưởng tượng của mình bay cao bay xa…
*****-
Dinh cơ của “M”
-Út Quỳnh…
Evil gọi
-Anh cả
-Mày thật không biết điều.
-Anh ơi nhưng nó…
-Tao không muốn ra tay với mày đâu. Đừng cho tao cơ hội
Evil nói khuôn mặt điển trai lại núp sau cánh mặt lạ
Út Quỳnh nghiến răng nghiến lợi “Dạ” một tiếng lấy lòng Anh cả
Trong lòng lại nghĩ trăm phương ngàn kế hãm hại Anh Nguyệt
Nó không có được anh. Cũng đừng con nào mong được ở bên anh.
Nhỏ không cho phép
Cứ chờ mà xem nhỏ sẽ cho con nhóc đó biến mất
Khi bạn mệt hãy tựa vào vai tôi…
Khi bạn buồn hãy gọi cho tôi..tôi sẽ lắng nghe những nỗi buồn sâu thẳm
Khi bạn ngã gục đừng sợ hãi bởi vì tôi có tôi ở bên bạn ,tôi sẽ vực bạn dậy…
Khi bạn yếu đuối tôi sẽ tiếp thêm cho bạn sức mạnh…
Cuộc sống này vốn không như mơ
Nhưng….
….
……Hãy để tôi bên bạn…
Khóc cùng bạn….
Để tôi là người nắng nghe những tâm tư của bạn…
Đừng e ngại.
….bởi vì….
…..
…….chúng ta là bạn…
********
My, Tuyết và Hải Anh gật gù như hiểu ra sự tình…
Éo le thay…
-Tất cả đâu có thể trách một mình Tùy Phong của mày. Ông chủ tịch thật là….
My chán nản lắc đầu
Hải Anh cũng gật gù đồng ý
-Chuyện này thật rắc rối. Hoàng Vũ…. Thiên Vũ… Tập đoàn “M”… Lâm gia…
Tuyết bóp chán
-Liệu mà giải quyết. Thu xếp làm sao cho ven toàn đôi bên
Hải Anh dặn dò
Em gái nhỏ của anh chắc chắn sẽ bị cuốn vào cuộc chiến của hai anh em song sinh kia…
Anh lo nhiều hơn cho Vũ… vì linh cảm của một người anh trai cho anh biết trái tim con bé đang dần bị Lâm Hoàng Vũ nắm giữ
Nó gật đầu nhìn anh
Căn phòng nhỏ trở nên im lặng khác thường
Tinh tinh
Nhạc tin nhắn vang lên thu hút mọi sự chú ý . My cười trừ….
-Haha… bạn em nhắn tin
-Bạn?? Bạn nào đấy?
Nó cau mày. Con My dạo này khùng điên lắm nhá… từ khi anh Bảo về Nhật là nó không có ai quản tự tung tự tác…
-À… bạn mới của tao
My cười
-Trai à? Tao biết không? Nó hỏi dồn đôi mắt tím biếc như đang đe dọa
Lướt nhìn Hải Anh và Vương Tuyết. Diễm My nuốt nước bọt cái ực… hai vợ chồng nhà này đồng tâm hiệp lực nhìn nhỏ với anh mắt ” Không nói cô xác định”
Tự nhiên nhớ Bảo đại ca tha thiết, nếu anh ở đây chắc chắn anh sẽ bảo vệ nhỏ
Nuốt sự tủi hờn vào trong bạn trẻ nào đó mặt đỏ nựng đáp lại
-Là Khả Viễn
-À….
Cả 3 người còn lại “À” lên một tiếng rồi nhìn nhỏ bằng ánh mắt nguy hiểm
Nó tiếp tục tra khảo
-Lạ nha mày . Trước giờ tao toàn thấy mày gọi hắn là não phẳng hay tên điên này nọ sao hôm nay tình cảm thế? Khai đi có phải đổ người ta rồi không?
Nó cười
Nhìn nụ cười của nó mà nhỏ thấy nguy hiểm quá…
Vội lấp liếm
-Làm…. làm gì … gì có
-Điêu. Mặt mày đang đỏ ửng lên kia kìa.
Nó cười như con dở hơi bẹo má Diễm My . Con nhỏ hốt hoảng đặt hai tay lên gò má ửng hồng
Lòng gào thét. Chả lẽ lại rõ ràng thế?
-Tao với mày quen nhau từ khi nọt lòng nhớ…mày nói dối không qua được mắt bổn tiểu thư đâu. Mày có nói không hay để tao hỏi anh ta…?
Nó hất mặt
-Bọn tao quen nhau được chưa.
Bạn trẻ nào đó bị dồn đến chân tường đành lòng gào to tướng rồi lao ra khỏi phòng
3 kẻ xấu xa còn lại ôm bụng cười nghiêng ngả…
Quen biết Phạm Diễm My lâu nay mà giờ mới được chứng kiến khuôn mặt xấu con mẹ nó hổ của nhỏ….a… tức cười quá
Nó còn bồi thêm một câu rõ to
-Chúc mừng mày thoát kiếp FA…
Khỏi nói bạn trẻ kia có cảm giác thế nào
Chỉ biết có một người cả ngày hôm ấy chui trong phòng không nó mặt ra tới hành lang
*****-*****
Chiều nó lái chiếc mui tràn màu sữa định bụng tới Lucky xem thử tình hình thì khự lại khi thấy ai kia đang thất thiểu đi trên vỉa hè
Có vẻ say sỉn…
Vũ bước từng bước siêu vẹo… bật cười ngô nghê như thằng hề trong dạp xiếc
Buồn.
Tại sao anh buồn?
Tại sao…???? Tại sao nhỉ… ha ha…
Vì anh là một thằng anh tồi…
Ha ha đúng rồi.
Anh là một thằng tồi…
-Vũ…
Bước chân Vũ ngừng hẳn lại như có một ma lực vô hình níu anh ở lại
Giọng nói này nghe thật quen nha
-Vũ??? Đi theo tôi nào…
Một bàn tay nắm lấy tay anh kéo đi
Vũ nhìn như thôi miên vào dáng người mảnh khảnh nhỏ bé của con bé…
Tại sao cô ấy ở đây? Trời ơi sao lại để cô ấy thấy anh trong hoàn cảnh này….
-Anh say rồi
Vũ im lặng không đáp… anh bận lắm bận ngắm cô nên quên cả câu trả lời
Nó lại cứ tưởng anh buồn nên không muốn đáp lại
Nó lái xe tới nhà hàng rồi nôi tồng tộc anh vào phòng nghỉ ngơi riêng của nó…
-Anh say rồi nghỉ ngơi đi tôi đi pha trà giải rượu cho anh
Nó ấn Vũ xuống giường rồi nhanh chân đi pha trà
Vũ bật cười anh say… nhưng chưa say đến mức độ không biết trời trăng là gì
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đang núi húi pha trà tự nhiên anh thấy ấm lòng
Cô gái này quả thật rất đặc biệt. Có thể làm người ta thấy ấm áp chả trách Evil nhất quyết tranh dành cô với anh
Anh chợt nghĩ tới Trâm Anh. Đứa em gái nhỏ cũng chăm sóc anh như vậy…. vậy mà nó đã…
Vũ vò đầu …
Nó mang trà đến nhìn khuôn mặt đau đớn của Vũ hơi chạnh lòng
Nó đặt tách trà nóng hổi xuống bàn rồi vòng tay ôm lấy anh
Cái ôm an ủi của một người bạn
Nó muốn anh cảm thấy mình không cô đơn. Rằng anh luôn có bạn
Đơn thuần vậy… như cách nó an ủi bất kỳ người bạn nào của nó
Nhưng…
Vũ thì khác….
…….anh bất ngờ
-Đừng buồn. Mọi chuyện qua rồi
Nó an ủi dù chả biết nỗi buồn của anh là gì… nhưng mẹ dạy nó…
Hãy cho người ta một vòng tay ấm áp
Vũ vòng tay ôm lấy nó
Đôi mắt nhắm nghiền.
-Nó đã chết. Ngay trước mặt anh… nó đã chết
Vũ nói nước mắt chảy ra từ khóe mi khô cạn
Nó hiểu Vũ đang nói đến cái chết của Trâm Anh, nó vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng rộng lớn
-Mọi chuyện qua rồi
Vũ mệt mỏi gục trên vai nó… trên vai nữ thần chiếm trọn trái tim anh…
Nó lặng lẽ nhìn Vũ suy tư…
Tách trà thơm nghi ngút hương vị ấm áp tô thêm nét thanh thản trên khuôn mặt người con trai đang dần chìm sâu vào giấc ngủ
/61
|