Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư

Chương 209: Cảm giác an toàn

/211


Rốt cuộc Diệp Hân Đồng cũng chạy đến biệt thự Mặc Tử Hiên.

Ngẫm nghĩ lại, dưới bể phun nước có một bậc thang dẫn xuống phía dưới, trên bậc thang đầy ắp người, bên ngoài cũng vậy, mọi người dường như đang chờ đợi khoảnh khắc kho báu lộ diện, thần kinh của họ đều căng lên, vì họ biết mạng của họ cũng có thể mất bất cứ lúc nào.

Diệp Hân Đồng không để ý đến những người khác, phi về phía bậc thang.

Đột nhiên cô bị một đám đông vây quanh.

“Bây giờ là thời điểm đặc biệt, không cho phép bất kỳ ai đi vào” Một người đàn ông nói, lời của ông càng khiến mọi người căng thẳng hơn.

“Tôi muốn vào, nếu không, Mặc Tử Hiên sẽ…” Chết chắc, hai chữ này Diệp Hân Đồng không nói ra, cô không phân biệt được những kẻ đứng đây là bạn hay là thù “Dù sao, tôi cũng muốn đi vào, tôi đi hay ở cũng không gây trở ngại gì cho các người.”

“Trước khi nhìn thấy kho báu, chúng tôi không thể cho cô vào”

“Nếu tôi không đi vào, các người vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy được kho báu.” Diệp Hân Đồng lo lắng nhìn xuống dưới, cô đánh cuộc một lần.

“Không thể đi vào, bảo cô không thể là không thể” Người đàn ông căng thẳng đến phát điên kích động giương súng lục lên.

Động tác của hắn gây ra một phản ứng dây chuyền, mọi người đều giơ súng, nhưng lại không biết phải chỉ vào ai, kết quả gây ra sự hỗn loạn.

Rốt cuộc, những kẻ núp trong bóng tối không thể kiềm chế được nữa, 10 người đi ra cầm súng trong tay, nóng lòng muốn khống chế tình trạng.

Người của Lý trí vương đi tới, bọn họ tạo thành lực lượng cuối cùng của trận đấu.

Một người đàn ông trung niên mặc quân phục mày xanh lá cây đi ra.

“Tôi muốn đi vào” Diệp Hân Đồng quát lên với ông.

Người này cũng không nói chuyện.

Diệp Hân Đồng tự mình chui xuống dưới, một thuộc hạ của Lý trí vương giơ súng lên, người đàn ông trung niên liền giơ tay lên, ngăn cản hắn nổ sung.

“Để cho cô ấy đi, bây giờ cũng sắp thấy kho báu rồi” Ông nói.

Diệp Hân Đồng nhanh chóng lao xuống lòng đất

“Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên” Cô lớn tiếng gọi, nhưng chỉ nghe được tiếng của mình dội lại.

Đột nhiên, xuất hiện một thứ giống nghiên mực, phía trên nghiên có rất nhiều ống dẫn máu, máu tràn từ các ống này chảy vào một lỗ nhỏ.

Điều này chứng tỏ Mặc Tử Hiên đã dùng máu của mình mở ra một cánh cửa rồi.

Diệp Hân Đồng quan sát xung quanh, rốt cuộc phát hiện, phía dưới nghiên máu có một cái động, chỉ một người chui lọt.

Diệp Hân Đồng bò vào, càng vào trong càng rộng, bên trong cũng có một cái nghiên máu tương tự, máu cũng đã chảy vào lỗ nhỏ, Diệp Hân Đồng vô cùng vội vã, nhanh chóng chui vào cái động thứ hai.

“Mặc Tử Hiên” Cô vừa sợ vừa gọi.

Rột cuộc nhìn thấy Mặc Tử Hiên đứng trước nghiên máu, anh đang cầm ống máu định đổ vào trong mạch.

“Mặc Tử Hiên, tôi không phải con gái Diệp Thiểu Hoa, máu này không thể dùng được, chạy mau” Diệp Hân Đồng lo lắng kêu lên.

Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn về phía Đinh Tứ Khuê, Đinh Tứ Khuê thấy Diệp Hân Đồng cũng kinh hoàng, lập tức chạy ra cửa động, chuẩn bị chạy trốn.

Tất cả mọi người đều chạy ra cửa động, Diệp Hân Đồng chạy ngược lại về phía Mặc Tử Hiên.

“Sao em lại tới đây?” Tâm trạng Mặc Tử Hiên lúc này rất phức tạp, rối rắm hỏi Diệp Hân Đồng.

Trong đầu cô chẳng nghĩ được gì, kích động chạy đến đây chỉ hi vọng Mặc Tử Hiên không chết, nghĩn đến anh có thể chết khiến cố đau đớn đến không thể thở nổi.

Diệp Hân Đồng ổn định lại hô hấp, nhìn khuôn mặt luôn gặp trong mơ của anh, nghiêm túc hỏi “Mặc Tử Hiên, hôm nay, chúng ta đều sẽ chết ở đây, tôi chỉ hỏi anh một câu, rốt cuộc anh yêu tôi là thật hay giả?”

Diệp Hân Đồng không suy xét đến sự sống hay cái chết.

Không một chút suy nghĩ, Mặc Tử Hiên ôm chặt lấy Diệp Hân Đồng “Cái đầu dưa của em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Anh đã nói rồi, lúc đầu có thể chỉ là vui đùa một chút, nhưng bây giờ anh thật sự yêu em”

Diệp Hân Đồng dựa vào người Mặc Tử Hiên, nước mắt lã chã rơi, tâm trạng ảo não tự trách.

“Xin lỗi, em nên nói cho anh biết sớm em không phải là con gái Diệp Thiểu Hoa”

Mặc Tử Hiên buông Diệp Hân Đồng ra, hơi kinh ngạc nhìn cô “Nếu em không phải là con gái Diệp Thiểu Hoa, vậy em là ai?”

Ánh mắt Mặc Tử Hiên nhìn về phía nghiên máu, máu đang từ từ chảy về giữa.

“Bây giờ em vẫn còn chưa rõ, chúng ta mau đi thôi” Diệp Hân Đồng kéo tay Mặc Tử Hiên, đáng tiếc cửa động chỉ cho Đinh Tứ Khuê đi ra ngoài sau đó đột ngột chặn lại.

Hai người đều sửng sốt, Mặc Tử Hiên ôm lấy Diệp Hân Đồng, không biết vì sao, trong tình cảnh này, tâm trạng anh rất bình thản.

“Em sợ ư?” Mặc Tử Hiên nhìn nghiên máu bên tường.

“Không sợ, anh đoán xem một lúc nữa sẽ xảy ra cáu gì, súng ống càn quét hay bị lửa thiêu chết?” Diệp Hân Đồng tựa vào ngực Mặc Tử Hiên.

“Không biết, máu bỏ vào sau một giờ mới có phản ứng, vì máu trước đều đúng nên tất cả các đường đều thông qua không bị chăn, bây giờ là sai nên các ngả đều bị chặn, có lẽ bây giờ chúng ta chỉ còn sống được nửa giờ.” Mặc Tử Hiên nói hơi bi quan.

“Xin lỗi, lúc trước suy nghĩ của em quá rối loạn, nếu em nói sớm cho anh biết chuyện này, anh sẽ không bị chôn trong đống đổ nát này, bao nhiêu cố gắng của anh đến giờ đều thành nước chảy, khiến cho anh không đạt được tâm nguyện, đều là lỗi của em.” Diệp Hân Đồng vừa khóc vừa nói, càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Mặc Tử Hiên, cảm giác tất cả đều do cô hại anh.

Mặc Tử Hiên thở dài một cái.

Trong lòng Diệp Hân Đồng càng thêm khổ sở.

“Nhưng mà, bây giờ anh cảm thấy trong lòng tốt hơn nhiều, thậm chí còn thấy hạnh phúc” Mặc Tử Hiên cười nói với Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên cười dịu dàng với cô “Lúc trước thấy em và Vũ Văn Thành bên nhau làm anh tức muốn chết rồi, sự đau lòng đó so với lúc này còn khó chịu hơn gấp trăm lần, anh cho rằng mình sẽ cô đơn tới già, bây giờ có thể cùng chết bên người mình yêu, cùng chôn ở một chỗ, đây có lẽ là một loại hạnh phúc”

“Lúc này mà anh còn cười được?” Diệp Hân Đồng bĩu môi, nhưng cũng không tức giận, tâm trạng của cô lúc này so với trước cũng dễ chịu hơn nhiều, không còn khổ sở, chỉ có điều thấy Mặc Tử Hiên ra quân chưa thắng trận đã chết, cô cảm thấy rất áy náy.

Mặc Tử Hiên đặt tay lên bụng Diệp Hân Đồng “Đứa bé này thực sự là của Vũ Văn Thành

sao? Anh vẫn không thể tin được.”

“Không phải, là của anh” Diệp Hân Đồng hơi ngượng ngùng.

Mặc Tử Hiên dịu dàng cười một tiếng “Anh biết ngay là như thế mà, haiz, không ngờ cả nhà chúng ta lại vùi thân ở đây” Mặc Tử Hiên nhạo báng,.

Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn 3 người Mặc Tử Hiên đưa tới cũng đang kẹt lại “Anh còn dẫn theo cả người giúp việc, chúng ta chết cũng có người hầu hạ, thật là tốt ha”

“Ừ, không ngờ lúc đối mặt với cái chết lại vui vẻ như vậy, anh thực sự là một thánh nhân” Mặc Tử Hiên tự khích lệ bản thân.

“Không biết xấu hổ” Diệp Hân Đồng cùng Mặc Tử Hiên cười đối mặt với cái chết.

Máu từ từ chảy vào trong lỗ nhỏ, đột nhiên phát ra một tia sáng, Mặc Tử Hiên ôm chặt lấy Diệp Hân Đồng, dùng thân thể bảo vệ cô. Giờ phút này, Diệp Hân Đồng cảm thấy thật hạnh phúc, trong lòng cũng không còn đau khổ.

Ba giây sau, vách tường sụp xuống, một bậc thang thông lên phía trên.

Hai người kinh ngạc trái với dự tính.

Mặc Tử Hiên định bước lên bậc thang, Diệp Hân Đồng đột nhiên kéo lại. Không biết vì sao, cô cảm thấy đi lên đó quan hệ giữa họ sẽ lại thay đổi, cô không bỏ được sự dịu dàng ngọt ngào này, sợ là, vừa đi lên, tất cả đều biến mất.

Mặc Tử Hiên dịu dàng đặt tay lên tay cô “Ngoài đi lên, chúng ta không còn lựa chọn nào khác”

Mặc Tử Hiên dắt tay cô, từng bước từng bước đi lên, đến nấc thang cuối cùng là một cánh cửa sắt đã rỉ, Mặc Tử Hiên bắn một phát tung khóa, đá văng cửa, đi ra ngoài.

Trong lòng Diệp Hân Đồng sinh ra một sự khủng hoảng, thật ra cô sợ nấc thang cuối là một cửa ra, trước đó vì lo cho sự an toàn của Mặc Tử Hiên nên vội vã chạy tới, nếu đi ra ngoài, cô phải đối mặt thế nào với Vũ Văn Thành, làm sao đối mặt với thân thế phức tạp của mình. (Cũng may giờ em còn nghĩ được đến Vũ Văn Thành, nếu em chết thì chả một chút mảy may nghĩ đến kẻ si tình vì em mười mấy năm. Haizz…)

Đây là vườn sau biệt thự, thì ra vườn sau có một chỗ như thế này, bọn họ lại không biết, nhưng mà, tại sao dùng sai máu lại ra kết quả như vậy? Kho báu đó biến đâu rồi? Chẳng lẽ họ dùng sai bản đồ kho báu, tìm một kho báu rỗng?

Mặc Tử Hiên muốn dẫn Diệp Hân Đồng đến trước cửa.

Diệp Hân Đồng kéo anh lại.

“Vừa rồi khi em tới, ở cửa có rất nhiều người, bây giờ chúng ta đi ra không phải là lựa chọn hay” Diệp Hân Đồng lo lắng.

Mặc Tử Hiên cười khổ “Anh tưởng là phái tới 10 người có thể khống chế được cục diện, thì ra là do người khác làm, nếu thực sự ở đây có kho báu, e rằng bây giờ anh đã chết không có chỗ chôn”

“Đừng tìm kho báu nữa, yên tâm làm một thương nhân không được sao? Nếu anh không đi tranh đoạt ngôi vị đó, cũng sẽ không gặp nguy hiểm” Diệp Hân Đồng khuyên nhủ.

Mặc Tử Hiên nhíu mày, không trả lời.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem sao, anh cũng muốn biết rốt cuộc ai sẽ cười đến cùng” Mặc Tử Hiên kéo Diệp Hân Đồng lặng lẽ trốn vào một gian phòng.

Kéo rèm cửa sổ ra, Mặc Tử Hiên nhíu mày, vẻ mặt rất kinh ngạc.

“Thì ra là ông ấy”

“Sao vậy?” Diệp Hân Đồng cũng thò đầu ra xem.

Phía dưới rất nhiều người, nhiều bang phái, mỗi khẩu súng chĩa vào đầu một người, thế cục rất hỗn loạn, người mặc quân phục xanh lá cây khống chế cục diện lúc trước bây giờ đã bị một người mặc quần áo đen chĩa súng vào đầu, mà người kia dáng dấp y chang Mặc Tử Hiên, chỉ có điều tuổi tác xem ra lớn hơn.

Diệp Hân Đồng lấy tay bịt miệng.

“Người kia là cha anh sao?” Diệp Hân Đồng thì thào.

“Phải, nhưng người khống chế cục diện thì ra là Đinh Tứ Khuê, gừng càng già càng cay, kho báu có thể đã bị ông ta chuyển đi, không hiểu rốt cuộc ông ta đang chơi trò gì?” Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm phía dưới.

Diệp Hân Đồng lại nhìn xuống dưới, tất cả mọi người không nhúc nhích, chỉ riêng Đinh Tứ Khuê tùy ý đi lại.

Dường như ông ta nói gì đó, rất nhanh, một số người tản đi, Mặc Ngôn Thông cũng hạ súng, người mặc bộ quân phục xanh lá cây cũng rút lui, lại trở về như không có chuyện gì xảy ra.

Mặc Ngôn Thông dẫn đầu, Đinh Tứ Khuê cũng theo vào biệt thư. Lão Kim ở bên ngoài bố trí cũng bị bắt đi vào nhà.

Diệp Hân Đồng và Mặc Tử Hiên nhìn nhau một cái, họ không biết chuyện gì vừa xảy ra..

“Cộc cộc cộc” Có người gõ cửa phòng bọn họ.

“Đi ra đi, đã thấy các người ở đây” Đinh Tứ Khuê nói.

Mặc Tử Hiên đi ra mở cửa, Đinh Tứ Khuê bước vào, theo sau là Mặc Ngôn Thông.

Bọn họ cùng đi vào, sau đó khóa cửa lại.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ba vẫn còn sống tại sao không đến gặp con? Ba mất tích nhiều năm như vậy rốt cuộc là đi đâu?” Mặc Tử Hiên nổi nóng hỏi Mặc Ngôn Thông.

“Ngồi xuống nói đi, nên nói với họ khi còn tinh tường” Đinh Tứ Khuê làm người hòa giải nói xong ngồi vào cái bàn tròn trước mặt.

Mặc Ngôn Thông cũng sang đó ngồi, khuôn mặt tang thương, nhìn qua có thể thấy những năm này ông sống cũng không dễ dàng.

Diệp Hân Đồng kéo Mặc Tử Hiên ngồi xuống.

“Người trước đây giúp con chính là ba phải không? Ba định làm gì?” Mặc Tử Hiên tiếp tục chât vấn.

“Để dàn xếp ổn thỏa, ba chỉ có thể biến mất, cứ tưởng rằng lúc này đã kết thúc, không ngờ lại có người ám sát người bạn Diệp Thiểu Hoa của ta, vì thế, ba lẻn vào trại lính của Kim Thụy Tường, làm tử sĩ cho hắn, một năm trước, ba trốn ra ngoài, thành lập thế lực của mình, luôn âm thầm quan sát, nếu không phải là phát hiện hắn muốn hại con, ba cũng sẽ không xuất hiện” Mặc Ngôn Thông nói tóm tắt, nhìn về phía Đinh Tứ Khuê “Trời tính không bằng người tính, tôi không ngờ, cậu đã sớm lợi dụng ưu thế thiết kế của mình để dời kho báu đi, thật thiệt thòi cho tôi vì bảo vệ khoa báu, vứt bỏ cả vợ con” Mặc Ngôn Thông mất bình tĩnh chĩa mũi nhọn về phía Đinh Tứ Khuê.

“Aiz, ban đầu tôi gặp khó khăn, tình nguyện hi sinh tất cả, cho nên, bí mật dời đi kho báu, ai ngờ, Tiểu Mạn vì sinh ra một đứa con gái vội vàng chạy mất, một đi không trở lại.” Đinh Tứ Khuê có vẻ thẹn,

“Vậy bây giờ kho báu ở đâu?” Mặc Ngôn Thông hỏi.

“Cậu biết kho báu ở đâu cũng vô ích, thiết kế ban đầu và bây giờ không khác biệt mấy, cần dùng máu của Tiểu mạn, cả chìa khóa, không có chìa khóa này không thể mở được kho báu, sau khi Tiểu Mạn đi, tôi muốn phòng ngừa cô ta lén cướp kho báu đã gia cố thêm, đáng tiếc, cô ta dường như thực sự biến mất, lần này tôi cho rằng cô ta sẽ xuất hiện, nhưng cuối cùng vẫn không hề. Tôi để Đinh Đinh Đang theo dõi Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành, hi vọng Diệp Hân Đồng có thể biết gì đó, giúp tôi tìm ra Tiểu Mạn, nhưng Đinh Đinh Đang không nghe sự chỉ huy của tôi lại thả Diệp Hân Đồng ra ngoài tìm Mặc Tử Hiên, bây giờ tôi đang trong một mớ hỗn độn.” Đinh Tứ Khuê giải thích.

Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi “Vậy ý ông Hân Đồng là con của ông và bà Tiểu Mạn?”

Vẻ mặt Đinh Tứ Khuê càng thêm lúng túng, có chút ngượng ngùng khó nói, Diệp Hân Đồng vì chưa tự mình xác nhận được thân phận cũng giữ im lặng, thì ra, mình đã bị giăng lưới, chỉ chờ mắc câu.

“Tôi thật sự không biết cậu là có chuyện này.” Mặc Ngôn Thông có phần tự trách.

“Aiz, cái này cũng có liên quan đến cậu, nếu không phải cậu làm bại lộ kho báu, Tiểu Mạn cũng sẽ không dùng trăm phương ngàn kế quyến rũ tôi” Đinh Tứ Khuê nói vẻ uất ức.

“Tại sao cô ta lại muốn trăm phương nghìn kế tìm đến cậu? Tại sao cô ta lại biết về kho báu? Tiểu tử cậu từ khi nào biết nói láo rồi, cậu cho rằng người ngay cả nói chuyện còn nói không rõ bây giờ đã biết nói láo không chớp mắt?” Mặc Ngôn Thông chỉ trích.

Từ vẻ mặt, giọng nói của họ cũng có thể thấy trước đây bọn họ rất thân thiết.

“Cô ấy là bạn gái của Đại Quân năm đó, sau khi Đại Quân bị hại chết, cô ấy ôm máu mủ chạy trốn đếu TQ, vốn hi vọng Đông Sơn tái khởi (chắc là cuộc khởi nghĩa Đông Sơn này liên quan gì đó đến việc lật đổ ngai vàng, mình rất dốt lịch sử, keke), cho là trong bụng mình mang một đứa con trai, aiz, nói ra rất dài dòng, vài ba lời không thể rõ ràng được. Dù sao, bây giờ cục diện là như vậy.” Đinh Tứ Khuê phiền não nói.

“Người anh em, trợ giúp con tôi trở thành vua đi, nó không thành công thì cũng thành nhân (mà không thành nhân thì thành phân, hê hê). Nếu được, nó sẽ đối xử tử tế với người an hem, còn không được, chỉ còn một con đường chết, cứ xem như tôi cầu xin cậu.” Mặc Ngôn Thông gượng ép nói, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

Mặc Tử Hiên vẫn kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng không hề nói gì.

“Ông ấy nói là sự thật sao? Em là công chúa Hàn Quốc, là huyết thống Hoàng thất chân chính?”

Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên một cái “Em cũng vừa mới biêt, nhưng còn chưa chứng thực là thật hay giả”

Đinh Tứ Khuê quan sát Mặc Tử Hiên.

“Ngôn Thông, con trai cậu thật sự rất giống cậu, thật là hâm mộ”

“Đừng có xỏ xiên tôi, có giúp hay không?” Mặc Ngôn Thông nghiêm giọng nói.

Đinh Tứ Khuê nhìn Mặc Ngôn Thông “Cậu cũng biết kho báu đối với mình không cần dùng tới, nhiều năm nay mình chỉ nhớ một người, đó là Tiểu Mạn, mình muốn biết rốt cuộc cô ấy có từng thích mình hay không, không hỏi được rõ ràng, mình chết cũng không nhắm được mắt. Cho nên cậu giúp mình tìm Tiểu Mạn, kho báu có thể cầm đi”

Mặc Tử Hiên tươi cười “Người anh em, đa tạ”

“Đa tạ? Còn những kẻ luôn theo sát các người thì sao? Tìm được kho báu rồi, nhưng để an toàn mang đi sợ là cũng không dễ dàng” Đinh Tứ Khuê đứng lên, mở cửa sổ ra, nhìn lên trời “Không biết Đinh Đinh Đang bây giờ đang làm cái gì? Đuổi Diệp Hân Đồng đi, tách Diệp Hân Đồng với Vũ Văn Thành ra, sợ là Vũ Văn Thành cũng không chấp nhận tình cảm của nó”

Nghe thấy ba chữ Vũ Văn Thành, Diệp Hân Đồng như ngồi trên bàn chông. Vũ Văn Thành vẫn luôn toàn tâm toàn ý với cô, cô đã từng hạ quyết tâm, nhất định không làm tổn thương anh nữa, không thể phụ lòng tốt của anh, nhưng hôm nayl…

Diệp Hân Đồng muốn nổi điên đứng dậy, đến bên cửa sổ.

Mấy ngày nay, Vũ Văn Thành luôn ở bên cạnh cô, vì cô suy tính khắp nơi, toàn tâm toàn ý giúp cô ra khỏi nước, ẩn núp bí mật, làm tất cả những gì cô muốn, bất kể cô đi đâu, bất kể gặp phải chuyện nguy hiểm gì, anh luôn xuất hiện trước tiên.

Cô không thể ở bên cạnh Mặc Tử Hiên, nếu không cô đã quá ích kỷ.

Diệp Hân Đồng giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cô không thể phụ Vũ Văn Thành, xoay người, Diệp Hân Đồng cảm thấy hồn siêu phách lạc.

“Hân Đồng, em sao vậy?” Mặc Tử Hiên cũng đứng dậy, lo lắng nhìn Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng thương cảm nhìn Mặc Tử Hiên “Xin lỗi, chúng ta hữu duyên vô phận, em không thể ở bên cạnh anh”

Mặc Tử Hiên căng thẳng trong lòng, bước nhanh tới trước mặc Diệp Hân Đồng, kéo bàn tay lạnh băng của cô “Đừng hành hạ anh nữa đừng được không? Trái tim anh đã bị em kích thích sắp vỡ tan thành từng mảnh rồi”

Diệp Hân Đồng rút tay mình ra.

“Thật xin lõi, hôm nay em đến đây chỉ hi vọng là anh không chết thôi, em sẽ không hủy bỏ hôn lễ với Vũ Văn Thành, nếu muốn, anh cũng đến đi” Diệp Hân Đồng quay đi, mở cửa, lão Kim đang đứng ở bên ngoài.

Mặc Tử Hiên lập tức giữ Diệp Hân Đồng, không còn lý trí quát lên: “Em đang nói cái gì đấy? Ôm con của anh đừng mơ tưởng lấy người khác, em có tin là anh sẽ đánh chết hắn không?”

Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn anh một cái “Cầu xin anh hãy lý trí một chút được không? Em nhất định phải ở bên anh ấy, em không muốn làm anh ấy tổn thương”

“Vậy em sẽ làm tổn thương anh sao? Em ôm con anh nhào vào ngực người đàn ông khác, để con anh gọi người khác là cha, anh không đồng ý, không chấp nhận, chúng ta khó khăn lắm mới hóa giải được hiểu lầm, hãy biết quý trọng đi.”

Diệp Hân Đồng lại liếc Mặc Tử Hiên “Đáng đời anh, ai bảo anh đung trái đưa phải, hết lần này đến lần khác, làm tổn thương tôi rồi lại dụ dỗ tôi quay lại, anh cho là tôi IQ thấp sao? Đều là lỗi của anh”

Diệp Hân Đồng cũng không bình tĩnh được quát lên với Mặc Tử Hiên, cô cũng có quyền uất ức.

“Thật xin lỗi, anh sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa” Mặc Tử Hiên lập tức ôm lấy Diệp Hân Đồng. (Haiz, cái cục diện rối rắm này)

Diệp Hân Đồng như sực nhớ ra điều gì, đẩy Mặc Tử Hiên ra.

“Đừng nghĩ vài ba lời có thể dụ dỗ tôi quay lại, cũng đừng nghĩ tôi dễ gạt, tôi hỏi anh, anh lấy tôi hay Kim Lệ Châu?” Diệp Hân Đồng chăm chú nhìn Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên sửng sốt “Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Cho anh 3 năm, sau khi ổn định ngôi vị hoàng đế sẽ trở lại cưới em.”

Diệp Hân Đồng nhếch miệng cười khổ một tiếng “Lấy tôi, hai vợ một chồng sao? Cô ta là hoàng hậu, nếu ly hôn, con dân của anh sẽ chỉ trích anh, ngôi vị hoàng đế của anh có thể ổn định được không? Vậy anh hi vọng tôi vẫn cứ làm người phụ nữ núp sau lưng anh, thật xin lỗi, tôi là kẻ cao ngạo, không làm được” Diệp Hân Đồng ra khỏi phòng.

Sắc mặt Lão Kim rất khó coi.

Mặc Tử Hiên đuổi theo bị Lão Kim kéo tay lại.

“Điện hạ, tìm được kho báu mới là mấu chốt của người” Giọng Lão Kim có phần không vui.

Mặc Tử Hiên nhíu mày, xoay người.

Anh ngồi lại ghế, hơi chán chường, nhưng vừa đặt mông xuống lại đứng lên như nghĩ ra điều gì, chạy đến cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Nhưng rất lâu cũng không thấy Diệp Hân Đồng đi xuống.

Diệp Hân Đồng trở lại trên lầu, đứng ngoài cửa, nhìn vẻ mặt lo lắng của Mặc Tử Hiên, trong lòng lại có cảm giác khó chịu, nhưng mà cô thật sự không muốn làm tổn thương Vũ Văn Thành, cô đặt tay lên bụng, lúc này rất mơ hồ.

“Khụ khụ” Đinh Tứ Khuê làm bộ ho khan.

Mặc Tử Hiên quay đầu lại, mới nhìn thấy Diệp Hân Đồng, anh lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười.

“Em quay lại là tốt rồi” Mặc Tử Hiên cười chạy đến trước mặt Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng liếc anh một cái đi đến trước mặt Đinh Tứ Khuê.

“Bác, tôi muốn đi tìm Vũ Văn Thành, xin bác hãy sai người đưa tôi đến biệt thự của bác.”

Mặc Tử Hiên lại bị kích thích.

“Hân Đồng, đừng mà, đừng đến với Vũ Văn Thành, anh xin em, coi như là anh van em được không?” Mặc Tử Hiên bất lực nói.

Diệp Hân Đồng cũng rất mâu thuẫn, cô cắn cắn môi “Thật xin lỗi, chúng ta đã bỏ lỡ rồi”.

Trái tim như đang rỉ máu, bởi vì Mặc Tử Hiên không thể khẳng định, bởi vì Vũ Văn Thành đã vì nghĩa hi sinh.

“Được rồi, ta đưa con về” Đinh Tứ Khuê đứng dậy.

“Hân Đồng, chờ anh 3 năm, chỉ ba năm thôi” Mặc Tử Hiên vẫn không buông tha.

Ba năm lại ba năm. Hắn không thể nói chỉ cưới cô được sao. Cô yêu hắn, nhưng ở hắn cô thấy thiếu cảm giác an toàn…


/211

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status