Trên lí luận, Tiêu Lãng có thể phóng thích mười lần Tình tuyệt. Trên thực tế nhiều nhất chỉ có thể phóng thích bảy, tám lần. Trên người hắn nếu không còn chút năng lượng nào, sẽ bởi vì năng lượng tổn hao quá lớn, thân thể xuất hiện thương tích nghiêm trọng, thậm chí sẽ trực tiếp chết.
Thứ này quá bá đạo. Tiêu Lãng âm thầm nghĩ sau đó tuyệt đối chỉ có thể xem nó như thần thông bảo mệnh để sử dụng. Đương nhiên nếu như năng lượng bên trong thân thể hắn cường đại hơn gấp mười lần, có lẽ có thể tùy tiện đánh ra.
- Ừm! Luyện hóa tử thánh thạch thôi. Lạc Thủy cho mười vạn tử thánh thạch. Nếu luyện hóa tất cả, cũng có thể tăng cường một chút thực lực!
Tiêu Lãng quyết định chủ ý. Thật ra có kiến kim thạch, cho dù có người lục soát cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Thời gian một tháng vừa vặn để bọn họ lục soát gần đó mấy lần, mất công trở ra.
Không để ý đến mọi người, Tiêu Lãng bắt đầu luyện hóa tử thánh thạch. Tình tuyệt phát ra khiến mọi người khiếp sợ, vừa vặn khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời. Một đoàn đội chỉ cần một thủ lĩnh. Những người còn lại chỉ cần phục tùng là được. Tâm tư mọi người một khi không cùng một mối, rất dễ dàng có chuyện.
Tử thánh thạch dễ luyện hóa hơn so với huyền thạch. Tử thánh thạch vừa tiến vào bên trong thân thể, tự động bị 1008 huyệt đạo chia cắt. Tiêu Lãng cũng không cần vận công. Những năng lượng kia tiến vào trong huyệt đạo, bị vòng xoáy trong huyệt đạo hấp thu, cuối cùng dung hợp tiến vào trong năng lượng kim châu.
- Không biết những năng lượng kim châu này khi lớn lên, không hấp thu năng lượng nữa, thân thể của ta có thể ngưng tụ thần thể không?
Tiêu Lãng vừa luyện hóa, vừa âm thầm huyễn suy nghĩ một chút về chuyện thần thể. Không phải thần thể và là thần thể vẫn có sự khác biệt về bản chất. Nếu như giờ phút này Tiêu Lãng là thần thể, chắc hẳn thực lực có thể nâng cao hơn một chút. Hơn nữa đối với phát triển sau đó có ảnh hưởng rất lớn.
Phàm thể là hài tử, thần thể là người trưởng thành. Hài tử dù có nghịch thiên cường đại hơn nữa, bị thể chất bản thân ảnh hưởng chỉ có thể phát huy ra một mức độ lực lượng xác định, cuối cùng khẳng định không đánh được người trưởng thành.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Độc Long cũng luyện hóa xong số tử thánh thạch còn lại. Tiêu Lãng nói giữ lại là lãng phí. Số tử thánh thạch này chính là thứ khốn kiếp, dùng hết rồi kiếm lại được. Nhưng thực lực không cường đại, mạng cũng mất giữ lại tử thánh thạch chỉ có thể tiện nghi cho người khác.
Thời gian một tháng đã trôi qua, Tiêu Lãng đúng thời điểm ngừng tu luyện! Tử thánh thạch còn có một chút, hắn giữ lại dự phòng. Hiện tại là thời điểm cần lên đường. Chuyện hắn đã đáp ứng Đại thần Thiên Vũ, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó.
- Đi thôi!
Tiêu Lãng đổi y phục dạ hành, che mặt, phất tay với mọi người sau đó phóng ra ngoài.
- A!
Chạy cùng với đám người Tiêu Lãng còn có vô số kiến kim thạch đi theo, giống như cấm vệ quân hộ giá, khiến trong lòng tiểu thiếu gia và mấy người còn lại cảm thấy bình tĩnh hơn.
Vừa đi ra ngoài sơn động, Tiêu Lãng liền vung tay lên, chạy hết tốc lực, dường như hoàn toàn không lo lắng tới nguy hiểm gần đó. Hắn cũng không hề tra xét. Độc Long trầm mặc đuổi theo. Tiểu thiếu gia và mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, cắn răng đuổi theo. Hai Đại Thần đỉnh phong lần lượt dẫn theo hai người, tốc độ gần như đã tận cùng.
Tiêu Lãng chạy ở phía trước, tốc độ nhanh như u ảnh, dường như hoàn toàn không để ý xem phía trước có nguy hiểm hay không. Càng chạy, bốn người tiểu thiếu gia càng lo lắng. Bởi vì bọn họ không nhìn thấy những con kiến kim thạch kia. Con đường Tiêu Lãng đi cũng không theo một hướng nào, xem ra giống như một con ruồi bay tán loạn xung quanh.
Nhưng chuyện cực kỳ kỳ quái xảy ra. Mọi người đã chạy năm, sáu ngày, không chỉ không gặp một bóng người, ngay cả hoang thú cũng không gặp phải một con...
Tiểu thiếu gia và hai Đại Thần đỉnh phong không ngừng giao lưu ánh mắt, nhưng trước sau vẫn nghĩ không ra. Rốt cuộc là Tiêu Lãng vận khí tốt, hay là hắn có thần thông quỷ dị? Hoặc là con hoang thú trân quý kia chạy trốn tới sơn lĩnh khác, dẫn đám người bên này đều chạy về hướng về bên kia?
- Tất cả dừng lại!
Ngày thứ tám, Tiêu Lãng đang chạy đột nhiên ngừng lại, phóng vào một lùm cây bên cạnh. Mọi người hồ nghi đuổi theo. Trời còn sớm tại sao lại chuẩn bị qua đêm?
- Tất cả thu liễm khí tức, không được vọng động!
Sắc mặt Tiêu Lãng ngưng trọng căn dặn. Sau khi ẩn núp vào bên trong lùm cây, ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào bầu trời phía đông. Mọi người vội vàng ẩn núp, không dám phát ra chút tiếng động nào. Ánh mắt bọn họ cũng nhìn về phía trời đông.
Vèo!
Bầu trời phía đông chợt có mấy chục bạch quang lóe lên, khí thế bàng bạc lại cường đại. Năm, sáu người đi phía trước rõ ràng là cường giả Thần Tổ.
- Cúi đầu, không nên nhìn nữa!
Tiêu Lãng truyền âm một câu. Cường giả có thể cảm ứng được. Nếu chẳng may hắn cảm ứng có mấy người đang lén lút nhìn hắn, tiện tay đánh một chiêu tiêu diệt bọn họ thì phiền phức.
Vèo!
Đám người kia chạy đi rất vội vàng, lóe lên rất nhanh biến mất ở bầu trời phía tây. Chờ bọn họ đi hết, lúc này Tiêu Lãng mới nhảy ra, vung tay lên nói:
- Đi, tiếp tục chạy!
Tiểu thiếu gia và hai Đại Thần đỉnh phong liếc mắt nhìn nhau, nhận thấy sự khiếp sợ từ trong mắt đối phương. Mấy ngày nay không phải vận khí Tiêu Lãng tốt, mà hắn có thể điều tra được tình hình xung quanh!
Rất nhanh, Tiêu Lãng lại xác định năng lực của hắn. Bọn họ đi chưa lâu, phía nam lại có một đám người bay tới, cũng bay về phía tây. Tất cả đều rất vội vàng. Tiêu Lãng đã sớm báo trước nên dễ dàng tránh được.
Hai Đại Thần đỉnh phong nghĩ tới tình cảnh Tiêu Lãng thuần hóa những con kiến kim thạch kia, trong lòng đã nắm chắc, cũng trở nên hưng phấn. Có nhiều kiến kim thạch như thế tra xét tình huống gần đó, hi vọng bọn họ có thể còn sống đi tới Hoàn Nhan Lĩnh sẽ tăng lên rất nhiều.
Bọn họ lại nghĩ tới chuyện có thể thành công trở lại Hoàn Nhan Lĩnh, thân phận của tiểu thiếu gia được thông báo ra ngoài, bọn họ và tiểu thiếu gia đồng hội đồng thuyền, sau đó nhất định sẽ sống tốt...
Bọn họ tiếp tục chạy. Cường giả bay về phía tây càng ngày càng nhiều. Sắc mặt Tiêu Lãng trở nên ngưng trọng. Xem ra phía tây đã xảy ra chuyện gì đó. Mọi người cũng đi về hướng tây, sợ là sẽ đụng phải đám cường giả này. Đến lúc đó cường giả quá nhiều, cho dù có thể thông qua kiến kim thạch sớm tra xét, một khi gặp phải vẫn không thể tránh khỏi khai chiến.
- Chuyển hướng! Đi về phía bên này!
Để bảo đảm an toàn, Tiêu Lãng quyết định đi một vòng. Hắn chuyển hướng đi về phía tây bắc. Thật ra mọi người không ý kiến, Tiêu Lãng đi đâu thì bọn họ đi theo đó.
Quả nhiên, đi về phía tây bắc, trên đường bọn họ gặp phải ít người hơn nhiều. Mọi người một đường xuyên qua, sau bảy, tám ngày lại bắt đầu vòng trở về, đi về phía tây nam đi. Chỉ cần mấy ngày nữa, bọn họ sẽ xuyên qua Bán Dạ Lĩnh.
- Dừng lại!
Nhanh chóng chạy vào bên trong, Tiêu Lãng đột nhiên ngừng lại. Ánh mắt như tia chớp quét về hướng đông nam. Thân thể hắn bỗng nhiên chạy nhanh vào một rừng cây, dẫn theo mọi người ẩn nấp. Mà kiến kim thạch xung quanh nhanh chóng tập trung đến bên này.
- Có rất nhiều cường giả, hay là hoang thú?
Lần đầu tiên Độc Long thấy Tiêu Lãng khẩn trương như vậy, nhỏ giọng hỏi. Mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào về phía đông, không ngừng khống chế kiến kim thạch tập trung đến bên này, không nói gì!
- Cứt chó!
Chỉ một lát sau Tiêu Lãng thầm mắng một câu. Lúc này hắn mới quay đầu lại nói với mọi người:
- Các ngươi đều trốn ở trong này không nên cử động. Phía trước có một con hoang thú vô cùng cường đại đến! Kiến kim thạch bị thuấn sát một mảnh. Ta và Độc Long sẽ dụ nó rời đi.
Độc Long theo Tiêu Lãng chạy về phía trước mấy ngàn mét. Lúc này Tiêu Lãng mới quay đầu nói:
- Độc Long, chúng ta có khả năng gặp được... Con hoang thú khiến mười mấy sơn lĩnh này đại chiến rồi!
- A?
Trên khuôn mặt Độc Long xuất hiện vẻ kinh ngạc, lập tức nghi hoặc hỏi:
- Vì sao không để kiến kim thạch dẫn nó ra ngoài?
- Vì sao phải dẫn nó ra ngoài?
Trong mắt Tiêu Lãng lộ ra một sự quyết tuyệt, sát khí lẫm liệt nói:
- Tuy rằng con hoang thú này vô cùng cường đại, nhưng đã bị thương nặng. Hiển nhiên nó bị người ta liên tục truy sát lâu như vậy, giống như chiếc đèn cạn dầu rồi! Chúng ta vừa vặn đi săn nó. Thật ra ta muốn xem thử con hoang thú khiến cường giả mười mấy sơn lĩnh đều truy sát rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt?
Thứ này quá bá đạo. Tiêu Lãng âm thầm nghĩ sau đó tuyệt đối chỉ có thể xem nó như thần thông bảo mệnh để sử dụng. Đương nhiên nếu như năng lượng bên trong thân thể hắn cường đại hơn gấp mười lần, có lẽ có thể tùy tiện đánh ra.
- Ừm! Luyện hóa tử thánh thạch thôi. Lạc Thủy cho mười vạn tử thánh thạch. Nếu luyện hóa tất cả, cũng có thể tăng cường một chút thực lực!
Tiêu Lãng quyết định chủ ý. Thật ra có kiến kim thạch, cho dù có người lục soát cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Thời gian một tháng vừa vặn để bọn họ lục soát gần đó mấy lần, mất công trở ra.
Không để ý đến mọi người, Tiêu Lãng bắt đầu luyện hóa tử thánh thạch. Tình tuyệt phát ra khiến mọi người khiếp sợ, vừa vặn khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời. Một đoàn đội chỉ cần một thủ lĩnh. Những người còn lại chỉ cần phục tùng là được. Tâm tư mọi người một khi không cùng một mối, rất dễ dàng có chuyện.
Tử thánh thạch dễ luyện hóa hơn so với huyền thạch. Tử thánh thạch vừa tiến vào bên trong thân thể, tự động bị 1008 huyệt đạo chia cắt. Tiêu Lãng cũng không cần vận công. Những năng lượng kia tiến vào trong huyệt đạo, bị vòng xoáy trong huyệt đạo hấp thu, cuối cùng dung hợp tiến vào trong năng lượng kim châu.
- Không biết những năng lượng kim châu này khi lớn lên, không hấp thu năng lượng nữa, thân thể của ta có thể ngưng tụ thần thể không?
Tiêu Lãng vừa luyện hóa, vừa âm thầm huyễn suy nghĩ một chút về chuyện thần thể. Không phải thần thể và là thần thể vẫn có sự khác biệt về bản chất. Nếu như giờ phút này Tiêu Lãng là thần thể, chắc hẳn thực lực có thể nâng cao hơn một chút. Hơn nữa đối với phát triển sau đó có ảnh hưởng rất lớn.
Phàm thể là hài tử, thần thể là người trưởng thành. Hài tử dù có nghịch thiên cường đại hơn nữa, bị thể chất bản thân ảnh hưởng chỉ có thể phát huy ra một mức độ lực lượng xác định, cuối cùng khẳng định không đánh được người trưởng thành.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Độc Long cũng luyện hóa xong số tử thánh thạch còn lại. Tiêu Lãng nói giữ lại là lãng phí. Số tử thánh thạch này chính là thứ khốn kiếp, dùng hết rồi kiếm lại được. Nhưng thực lực không cường đại, mạng cũng mất giữ lại tử thánh thạch chỉ có thể tiện nghi cho người khác.
Thời gian một tháng đã trôi qua, Tiêu Lãng đúng thời điểm ngừng tu luyện! Tử thánh thạch còn có một chút, hắn giữ lại dự phòng. Hiện tại là thời điểm cần lên đường. Chuyện hắn đã đáp ứng Đại thần Thiên Vũ, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó.
- Đi thôi!
Tiêu Lãng đổi y phục dạ hành, che mặt, phất tay với mọi người sau đó phóng ra ngoài.
- A!
Chạy cùng với đám người Tiêu Lãng còn có vô số kiến kim thạch đi theo, giống như cấm vệ quân hộ giá, khiến trong lòng tiểu thiếu gia và mấy người còn lại cảm thấy bình tĩnh hơn.
Vừa đi ra ngoài sơn động, Tiêu Lãng liền vung tay lên, chạy hết tốc lực, dường như hoàn toàn không lo lắng tới nguy hiểm gần đó. Hắn cũng không hề tra xét. Độc Long trầm mặc đuổi theo. Tiểu thiếu gia và mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, cắn răng đuổi theo. Hai Đại Thần đỉnh phong lần lượt dẫn theo hai người, tốc độ gần như đã tận cùng.
Tiêu Lãng chạy ở phía trước, tốc độ nhanh như u ảnh, dường như hoàn toàn không để ý xem phía trước có nguy hiểm hay không. Càng chạy, bốn người tiểu thiếu gia càng lo lắng. Bởi vì bọn họ không nhìn thấy những con kiến kim thạch kia. Con đường Tiêu Lãng đi cũng không theo một hướng nào, xem ra giống như một con ruồi bay tán loạn xung quanh.
Nhưng chuyện cực kỳ kỳ quái xảy ra. Mọi người đã chạy năm, sáu ngày, không chỉ không gặp một bóng người, ngay cả hoang thú cũng không gặp phải một con...
Tiểu thiếu gia và hai Đại Thần đỉnh phong không ngừng giao lưu ánh mắt, nhưng trước sau vẫn nghĩ không ra. Rốt cuộc là Tiêu Lãng vận khí tốt, hay là hắn có thần thông quỷ dị? Hoặc là con hoang thú trân quý kia chạy trốn tới sơn lĩnh khác, dẫn đám người bên này đều chạy về hướng về bên kia?
- Tất cả dừng lại!
Ngày thứ tám, Tiêu Lãng đang chạy đột nhiên ngừng lại, phóng vào một lùm cây bên cạnh. Mọi người hồ nghi đuổi theo. Trời còn sớm tại sao lại chuẩn bị qua đêm?
- Tất cả thu liễm khí tức, không được vọng động!
Sắc mặt Tiêu Lãng ngưng trọng căn dặn. Sau khi ẩn núp vào bên trong lùm cây, ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào bầu trời phía đông. Mọi người vội vàng ẩn núp, không dám phát ra chút tiếng động nào. Ánh mắt bọn họ cũng nhìn về phía trời đông.
Vèo!
Bầu trời phía đông chợt có mấy chục bạch quang lóe lên, khí thế bàng bạc lại cường đại. Năm, sáu người đi phía trước rõ ràng là cường giả Thần Tổ.
- Cúi đầu, không nên nhìn nữa!
Tiêu Lãng truyền âm một câu. Cường giả có thể cảm ứng được. Nếu chẳng may hắn cảm ứng có mấy người đang lén lút nhìn hắn, tiện tay đánh một chiêu tiêu diệt bọn họ thì phiền phức.
Vèo!
Đám người kia chạy đi rất vội vàng, lóe lên rất nhanh biến mất ở bầu trời phía tây. Chờ bọn họ đi hết, lúc này Tiêu Lãng mới nhảy ra, vung tay lên nói:
- Đi, tiếp tục chạy!
Tiểu thiếu gia và hai Đại Thần đỉnh phong liếc mắt nhìn nhau, nhận thấy sự khiếp sợ từ trong mắt đối phương. Mấy ngày nay không phải vận khí Tiêu Lãng tốt, mà hắn có thể điều tra được tình hình xung quanh!
Rất nhanh, Tiêu Lãng lại xác định năng lực của hắn. Bọn họ đi chưa lâu, phía nam lại có một đám người bay tới, cũng bay về phía tây. Tất cả đều rất vội vàng. Tiêu Lãng đã sớm báo trước nên dễ dàng tránh được.
Hai Đại Thần đỉnh phong nghĩ tới tình cảnh Tiêu Lãng thuần hóa những con kiến kim thạch kia, trong lòng đã nắm chắc, cũng trở nên hưng phấn. Có nhiều kiến kim thạch như thế tra xét tình huống gần đó, hi vọng bọn họ có thể còn sống đi tới Hoàn Nhan Lĩnh sẽ tăng lên rất nhiều.
Bọn họ lại nghĩ tới chuyện có thể thành công trở lại Hoàn Nhan Lĩnh, thân phận của tiểu thiếu gia được thông báo ra ngoài, bọn họ và tiểu thiếu gia đồng hội đồng thuyền, sau đó nhất định sẽ sống tốt...
Bọn họ tiếp tục chạy. Cường giả bay về phía tây càng ngày càng nhiều. Sắc mặt Tiêu Lãng trở nên ngưng trọng. Xem ra phía tây đã xảy ra chuyện gì đó. Mọi người cũng đi về hướng tây, sợ là sẽ đụng phải đám cường giả này. Đến lúc đó cường giả quá nhiều, cho dù có thể thông qua kiến kim thạch sớm tra xét, một khi gặp phải vẫn không thể tránh khỏi khai chiến.
- Chuyển hướng! Đi về phía bên này!
Để bảo đảm an toàn, Tiêu Lãng quyết định đi một vòng. Hắn chuyển hướng đi về phía tây bắc. Thật ra mọi người không ý kiến, Tiêu Lãng đi đâu thì bọn họ đi theo đó.
Quả nhiên, đi về phía tây bắc, trên đường bọn họ gặp phải ít người hơn nhiều. Mọi người một đường xuyên qua, sau bảy, tám ngày lại bắt đầu vòng trở về, đi về phía tây nam đi. Chỉ cần mấy ngày nữa, bọn họ sẽ xuyên qua Bán Dạ Lĩnh.
- Dừng lại!
Nhanh chóng chạy vào bên trong, Tiêu Lãng đột nhiên ngừng lại. Ánh mắt như tia chớp quét về hướng đông nam. Thân thể hắn bỗng nhiên chạy nhanh vào một rừng cây, dẫn theo mọi người ẩn nấp. Mà kiến kim thạch xung quanh nhanh chóng tập trung đến bên này.
- Có rất nhiều cường giả, hay là hoang thú?
Lần đầu tiên Độc Long thấy Tiêu Lãng khẩn trương như vậy, nhỏ giọng hỏi. Mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào về phía đông, không ngừng khống chế kiến kim thạch tập trung đến bên này, không nói gì!
- Cứt chó!
Chỉ một lát sau Tiêu Lãng thầm mắng một câu. Lúc này hắn mới quay đầu lại nói với mọi người:
- Các ngươi đều trốn ở trong này không nên cử động. Phía trước có một con hoang thú vô cùng cường đại đến! Kiến kim thạch bị thuấn sát một mảnh. Ta và Độc Long sẽ dụ nó rời đi.
Độc Long theo Tiêu Lãng chạy về phía trước mấy ngàn mét. Lúc này Tiêu Lãng mới quay đầu nói:
- Độc Long, chúng ta có khả năng gặp được... Con hoang thú khiến mười mấy sơn lĩnh này đại chiến rồi!
- A?
Trên khuôn mặt Độc Long xuất hiện vẻ kinh ngạc, lập tức nghi hoặc hỏi:
- Vì sao không để kiến kim thạch dẫn nó ra ngoài?
- Vì sao phải dẫn nó ra ngoài?
Trong mắt Tiêu Lãng lộ ra một sự quyết tuyệt, sát khí lẫm liệt nói:
- Tuy rằng con hoang thú này vô cùng cường đại, nhưng đã bị thương nặng. Hiển nhiên nó bị người ta liên tục truy sát lâu như vậy, giống như chiếc đèn cạn dầu rồi! Chúng ta vừa vặn đi săn nó. Thật ra ta muốn xem thử con hoang thú khiến cường giả mười mấy sơn lĩnh đều truy sát rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt?
/1202
|