Bạch Dạ Thành?
Tiêu Lãng tùy tiện nhìn lướt qua địa đồ, lập tức xác định được địa điểm. Đây là một thành trì trong Bán Dạ Lĩnh. Tiêu Lãng lập tức hiểu rõ, đây là do gia tộc Phong Ảnh động thủ.
Những gia tộc khác không biết được nguyên đan của hoang thú Toan Nghê ở trong tay hắn. Hơn nữa trong thư nói rõ phải đi tới Bạch Dạ Thành. Điều này nói rõ hắn muốn mượn lực của Thiên tôn Bán Dạ, khiến Hoàn Nhan gia Hiên Viên gia và Mai gia ở sau lưng Tiêu Lãng có phần cố kỵ. Bởi vì Bạch Dạ Thành cách vị trí Bán Dạ Thành của Thiên tôn Bán Dạ vị trí chỉ có mấy ngàn dặm. Đây là lãnh địa một người con trai của Thiên tôn Bán Dạ.
Đám người Tiêu Ma Thần bị bắt, Tiêu Lãng hoàn toàn không có ý trách Mai phu nhân. Dù sao nếu như gia tộc Phong Ảnh dự định động thủ, nhất định trước đó đã mưu tính kỹ càng. Mấy người Tiêu Ma Thần cũng không thể vĩnh viễn ở lại bên trong Mai phu nhân, chung quy sẽ có cơ hội cho kẻ địch ra tay.
Lúc Tiêu Lãng rời đi, Ma Thanh Thanh thực lực cao nhất chỉ là Đại Thần đỉnh phong. Gia tộc Phong Ảnh có mấy trăm Thần Quân, còn có Thần Tổ. Bọn họ bị bắt cũng là chuyện rất bình thường.
Về phần tại sao gia tộc Phong Ảnh lại đi bắt đám người Tiểu Đao, Tiêu Lãng cũng hiểu được. Chủ yếu bởi vì thần khí thể của hắn quá dễ nhận ra. Gia tộc Phong Ảnh một khi vận dụng toàn lực điều tra, rất dễ dàng phát hiện ra hắn đã từ trong Tuyết Mai Thành đi ra. Tất nhiên bọn họ cũng có thể biết được đám người Tiêu Ma Thần, Tiểu Đao đã từng ở chung một chỗ với hắn. Dù sao ở Tuyết Mai Thành hắn đã từng quyết đấu một trận náo nhiệt như vậy...
- Cảm ơn đại nhân, người về trước đi!
Tiêu Lãng phất tay, bảo Thần Tổ truyền tin trở lại. Tiêu Lãng bắt đầu suy nghĩ.
Hắn nhất định phải đi Bạch Dạ Thành, nhưng cũng không thể đi một mình. Không phải hắn sợ chết. Hắn rất thông hiểu sự tàn khốc của Thần Vực. Nếu như hắn một mình đi tới đó, không chỉ không cứu nổi đám người Tiêu Ma Thần, trái lại còn khiến mình bị liên lụy.
Hắn trầm ngâm một lát, lấy ra ngọc phù truyền tin của Hoàn Nhan Nhược Thủy, truyền tin này cho nàng biết. Hắn không phải muốn mượn người của Hoàn Nhan gia, mà chỉ muốn mượn cái đầu với trí tuệ thông thiên của nàng để suy nghĩ biện pháp. Sau khi truyền tin xong, hắn lập tức đi ra khỏi viện, tiến về phía phòng của Hiên Viên Thiên Tâm.
Vèo!
Tốc độ của hắn rất nhanh. Hiên Viên Thiên Tâm đang ngồi một mình uống trà, nhìn thấy hắn với khuôn mặt lạnh như sương xông vào, lập tức biết đã có chuyện xảy ra. Hắn lập tức đứng dậy hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện rất phiền phức!
Tiêu Lãng vội vàng nói rõ ràng mọi chuyện. Hiên Viên Thiên Tâm vừa nghe liền cười giận nói:
- Phong Bất Quần đúng là muốn chết, lại dám động vào người của ngươi sao? Đi, chúng ta đi Bạch Dạ Thành.
Tiêu Lãng ngẩn người ra nói:
- Cứ đi như vậy sao?
- Ngươi yên tâm! Bằng hữu của ngươi đến một sợi lông cũng không thiếu. Ta giúp ngươi san bằng gia tộc Phong Ảnh.
Trong xương cốt Hiên Viên Thiên Tâm tản ra hàn khí làm người run sợ. Bản thân hắn nợ Tiêu Lãng ân tình, muốn làm chút gì đó cho Tiêu Lãng. Hiện tại Đại thần Thiên Vũ có thể phục sinh hay không chỉ có thể hi vọng vào chuyến đi tới Yêu Vực của Tiêu Lãng.
Nếu như Tiêu Lãng mở miệng, đừng nói là đối phó với một tiểu gia tộc, cho dù là Thiên tôn Bán Dạ, hắn cũng sẽ khai chiến rồi nói sau.
Vù!
Lúc này ngọc phù truyền tin sáng lên. Tiêu Lãng nhìn thấy phía trên chỉ có một câu, Hoàn Nhan Nhược Thủy bảo Tiêu Lãng cứ chạy tới Bạch Dạ Thành là được.
- Đi!
Tiêu Lãng không do dự. Nếu Hoàn Nhan Nhược Thủy đã nói như vậy, khẳng định đã có sắp xếp. Cái đầu của tiểu cô nương kia khẳng định còn xoay chuyển nhanh hơn hắn...
Hai người bước nhanh ra ngoài. Tiêu Lãng bảo Hiên Viên Thiên Tâm chờ một chút. Hắn trực tiếp đi tới cung điện lớn nhất, chuẩn bị từ biệt Thiên Tôn Mộc Long.
Thiên Tôn Mộc Long đang ngồi trong một gian phòng uống trà đọc sách. Mộc Ly Nhi hầu hạ ở bên cạnh. Thấy Tiêu Lãng tỏ ra vô cùng lo lắng đi tới, nàng liền nhíu mày.
- Thiên Tôn, ta có chút việc gấp muốn hạ sơn một chuyến. Ngày sau có thời gian ta sẽ tới nói chuyện với ngài.
Tiêu Lãng chắp tay hành lễ, cũng không giải thích chuyện gì. Thiên Tôn Mộc Long khẽ mỉm cười nói:
- Vậy được. Để Ly Nhi dẫn bằng hữu ngươi tới.
Mộc Ly Nhi nhìn thấy Thiên Tôn Mộc Long nhìn lướt qua, âm thầm gật đầu. Nàng dẫn theo Tiêu Lãng đi ra ngoài, rất nhanh đã sắp xếp người dẫn Độc Long tới.
Tiêu Lãng vừa nhìn đã phát hiện Độc Long tỏ ra rất thoả mãn nhìn mình gật đầu. Hắn không nhiều lời, quay về phía Mộc Ly Nhi chắp tay nói:
- Ly Nhi, sau này còn gặp lại.
Ba người lập tức bay về phía trong Mộc Long Thành, gặp lại đám người Cao Sơn Cao Hà đang chờ ở bên dưới ngọn núi. Tất cả nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Mộc Ly Nhi.
Mộc Ly Nhi không trở về cung điện, trái lại lấy ra một ngọc phù truyền tin bắt đầu truyền tin. Đồng thời nàng gọi một cường giả Thần Tổ tới, căn dặn vài câu. Lúc này nàng mới xoay người bay về phía Mộc Long Thành nhẹ nhàng như một cánh chim nhạn...
...
Mộc Long Lĩnh ở phía nam Hủy Diệt Chi Địa. Bán Dạ Lĩnh lại ở miền trung. Cho dù liên tục truyền tống cũng phải mất một, hai ngày. Truyền tống trận ở Thần Vực, không giống như Thiên Châu. Ở nơi này mỗi lần truyền tống đều mất một khoảng thời gian nhất định, bởi vì khoảng cách quá xa. Hơn nữa truyền tống rất tiêu hao tâm thần, dễ dàng khiến người ta mệt mỏi.
Chỉ có điều Tiêu Lãng sốt ruột muốn cứu người, vội vàng truyền tống, không nghỉ ngơi dù chỉ nửa khắc. Thời điểm hắn từ Phong Hỏa Sơn xuống là hoàng hôn, sau khi truyền tống suốt đêm, mãi đến khi buổi chiều ngày hôm sau mới tới Vũ Nguyên Lĩnh gần Bán Dạ Lĩnh.
- Chờ một chút!
Tiêu Lãng đang chuẩn bị tiếp tục truyền tống, Hiên Viên Thiên Tâm lại đột nhiên khoát tay áo ngăn hắn lại. Thiên Tâm không giải thích, chỉ cùng Tiêu Lãng đứng chờ ở trên quảng trường. Chỉ một lát sau, truyền tống trận đột nhiên sáng lên. Một đám cường giả xuất hiện ở trong truyền tống trận. Tiêu Lãng thoáng nhìn, chân mày lập tức nhíu lại, vô cùng kinh ngạc nói:
- Sao Thiên Tôn lại tới đây?
Cao Sơn Cao Hà cũng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì mấy chục cường giả vừa xuất hiện trong truyền tống trận đều là Thần Tổ hậu kỳ và Thần Tổ đỉnh phong. Quan trọng nhất, lão già kia không phải là Thiên Tôn Hiên Viên sao?
Vèo!
Khí tức của Thiên Tôn Hiên Viên và một đám cường giả quá cường đại. Một cổ bảo giữa thành lập tức có mấy trăm người bay lên. Đám hộ vệ trên quảng trường cũng giống như gặp đại địch.
- Hiên Viên đại nhân, có chuyện gì lại trịnh trọng như vậy? Còn dẫn theo nhiều người như vậy đến Vũ Nguyên Thành?
Một tiếng hét lớn có chút ngưng trọng vang lên. Tiêu Lãng quay đầu nhìn lại, lập tức cảm ứng được khí tức của cường giả vừa lên tiếng. Không ngờ đó lại là Thiên Tôn. Hiển nhiên đây chính là lão đại của Vũ Nguyên Lĩnh, Thiên Tôn Vũ Nguyên.
- Không sao. Vũ Nguyên lão quỷ, lão tiếp tục trở lại ôm tiểu thiếp của mình ngủ đi. Ta tìm xúi quẩy cho Bán Dạ tiểu nhi, nên đi ngang qua mà thôi.
Thiên Tôn Hiên Viên tùy ý khoát tay áo, có chút thiếu kiên nhẫn nói. Muốn truyền tống qua đây, lại bị người ta chất vấn. Chỉ có điều việc này cũng không trách được được người khác. Bình thường Thiên Tôn rất ít khi dẫn theo nhiều cường giả như vậy truyền tống. Thiên Tôn Hiên Viên là một trong mười người có thực lực đứng đầu Hủy Diệt Chi Địa Thiên Tôn. Ai có thể không khẩn trương được?
Nghe thấy Thiên Tôn Hiên Viên nói vậy, Thiên Tôn Vũ Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Hắn âm thầm cầu khẩn cho Thiên tôn Bán Dạ. Thiên Tôn Hiên Viên vung tay lên rất khí phách nói:
- Đi, hiền chất, ta giúp ngươi hả giận!
Tiêu Lãng cảm kích nhìn Thiên Tôn Hiên Viên, sau đó không nói một lời nào, đi vào truyền tống trận, truyền tống tới Bán Dạ Thành.
Vù!
Đến Bán Dạ thành, khi hào quang truyền tống yếu đi, Tiêu Lãng khôi phục thị lực nhìn lướt qua xung quanh, hắn lập tức trợn tròn mắt.
Bầu không khí trong Bán Dạ Thành hết sức nặng nề. Giữa không trung đều là võ giả. Bên trái là một thiếu phụ xinh đẹp mặc áo lông cáo dẫn theo bốn mươi, năm mươi cường giả Thần Tổ hậu kỳ, đỉnh phong, đang đứng đối diện với Bán Dạ quân. Không ngờ đó chính là Mai phu nhân.
Mà một phía khác còn có một đám người đang đứng. Tiêu Lãng còn nhận ra được rất nhiều người trong số đó. Ở giữa là một vị nam tử trung niên tuấn tú, cao lớn đang mỉm cười với hắn. Đó lại là Hoàn Nhan Tuyệt Sát.
Phía trước Bán Dạ quân là một lão già sắc mặt cực kỳ thâm trầm. Tuy rằng hắn là Thiên Tôn, nhưng thực lực của hắn cũng không quá cường đại. Không nói thế lực Mai gia trải rộng Thần Vực, chỉ nói tới Thiên Tôn Hoàn Nhan ở phía sau lưng Hoàn Nhan Tuyệt Sát, sức chiến đấu đã mạnh hơn hắn vài lần.
- Bán Dạ tiểu nhi, Phong Bất Quần làm chuyện gì, ngươi có biết không?
Thiên Tôn Hiên Viên vừa mở miệng nói một câu, đã khiến sắc mặt Thiên tôn Bán Dạ âm trầm thêm mấy phần.
Thời điểm Thiên tôn Bán Dạ muốn nói vài câu, truyền tống trận lại sáng lên. Chờ tới khi hắn nhìn thấy Mộc Ly Nhi dẫn theo một đám võ giả Thần Tổ hậu kỳ đỉnh phong xuất hiện, hắn càng kích động muốn bóp chết Phong Bất Quần...
...
...
Tiêu Lãng tùy tiện nhìn lướt qua địa đồ, lập tức xác định được địa điểm. Đây là một thành trì trong Bán Dạ Lĩnh. Tiêu Lãng lập tức hiểu rõ, đây là do gia tộc Phong Ảnh động thủ.
Những gia tộc khác không biết được nguyên đan của hoang thú Toan Nghê ở trong tay hắn. Hơn nữa trong thư nói rõ phải đi tới Bạch Dạ Thành. Điều này nói rõ hắn muốn mượn lực của Thiên tôn Bán Dạ, khiến Hoàn Nhan gia Hiên Viên gia và Mai gia ở sau lưng Tiêu Lãng có phần cố kỵ. Bởi vì Bạch Dạ Thành cách vị trí Bán Dạ Thành của Thiên tôn Bán Dạ vị trí chỉ có mấy ngàn dặm. Đây là lãnh địa một người con trai của Thiên tôn Bán Dạ.
Đám người Tiêu Ma Thần bị bắt, Tiêu Lãng hoàn toàn không có ý trách Mai phu nhân. Dù sao nếu như gia tộc Phong Ảnh dự định động thủ, nhất định trước đó đã mưu tính kỹ càng. Mấy người Tiêu Ma Thần cũng không thể vĩnh viễn ở lại bên trong Mai phu nhân, chung quy sẽ có cơ hội cho kẻ địch ra tay.
Lúc Tiêu Lãng rời đi, Ma Thanh Thanh thực lực cao nhất chỉ là Đại Thần đỉnh phong. Gia tộc Phong Ảnh có mấy trăm Thần Quân, còn có Thần Tổ. Bọn họ bị bắt cũng là chuyện rất bình thường.
Về phần tại sao gia tộc Phong Ảnh lại đi bắt đám người Tiểu Đao, Tiêu Lãng cũng hiểu được. Chủ yếu bởi vì thần khí thể của hắn quá dễ nhận ra. Gia tộc Phong Ảnh một khi vận dụng toàn lực điều tra, rất dễ dàng phát hiện ra hắn đã từ trong Tuyết Mai Thành đi ra. Tất nhiên bọn họ cũng có thể biết được đám người Tiêu Ma Thần, Tiểu Đao đã từng ở chung một chỗ với hắn. Dù sao ở Tuyết Mai Thành hắn đã từng quyết đấu một trận náo nhiệt như vậy...
- Cảm ơn đại nhân, người về trước đi!
Tiêu Lãng phất tay, bảo Thần Tổ truyền tin trở lại. Tiêu Lãng bắt đầu suy nghĩ.
Hắn nhất định phải đi Bạch Dạ Thành, nhưng cũng không thể đi một mình. Không phải hắn sợ chết. Hắn rất thông hiểu sự tàn khốc của Thần Vực. Nếu như hắn một mình đi tới đó, không chỉ không cứu nổi đám người Tiêu Ma Thần, trái lại còn khiến mình bị liên lụy.
Hắn trầm ngâm một lát, lấy ra ngọc phù truyền tin của Hoàn Nhan Nhược Thủy, truyền tin này cho nàng biết. Hắn không phải muốn mượn người của Hoàn Nhan gia, mà chỉ muốn mượn cái đầu với trí tuệ thông thiên của nàng để suy nghĩ biện pháp. Sau khi truyền tin xong, hắn lập tức đi ra khỏi viện, tiến về phía phòng của Hiên Viên Thiên Tâm.
Vèo!
Tốc độ của hắn rất nhanh. Hiên Viên Thiên Tâm đang ngồi một mình uống trà, nhìn thấy hắn với khuôn mặt lạnh như sương xông vào, lập tức biết đã có chuyện xảy ra. Hắn lập tức đứng dậy hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện rất phiền phức!
Tiêu Lãng vội vàng nói rõ ràng mọi chuyện. Hiên Viên Thiên Tâm vừa nghe liền cười giận nói:
- Phong Bất Quần đúng là muốn chết, lại dám động vào người của ngươi sao? Đi, chúng ta đi Bạch Dạ Thành.
Tiêu Lãng ngẩn người ra nói:
- Cứ đi như vậy sao?
- Ngươi yên tâm! Bằng hữu của ngươi đến một sợi lông cũng không thiếu. Ta giúp ngươi san bằng gia tộc Phong Ảnh.
Trong xương cốt Hiên Viên Thiên Tâm tản ra hàn khí làm người run sợ. Bản thân hắn nợ Tiêu Lãng ân tình, muốn làm chút gì đó cho Tiêu Lãng. Hiện tại Đại thần Thiên Vũ có thể phục sinh hay không chỉ có thể hi vọng vào chuyến đi tới Yêu Vực của Tiêu Lãng.
Nếu như Tiêu Lãng mở miệng, đừng nói là đối phó với một tiểu gia tộc, cho dù là Thiên tôn Bán Dạ, hắn cũng sẽ khai chiến rồi nói sau.
Vù!
Lúc này ngọc phù truyền tin sáng lên. Tiêu Lãng nhìn thấy phía trên chỉ có một câu, Hoàn Nhan Nhược Thủy bảo Tiêu Lãng cứ chạy tới Bạch Dạ Thành là được.
- Đi!
Tiêu Lãng không do dự. Nếu Hoàn Nhan Nhược Thủy đã nói như vậy, khẳng định đã có sắp xếp. Cái đầu của tiểu cô nương kia khẳng định còn xoay chuyển nhanh hơn hắn...
Hai người bước nhanh ra ngoài. Tiêu Lãng bảo Hiên Viên Thiên Tâm chờ một chút. Hắn trực tiếp đi tới cung điện lớn nhất, chuẩn bị từ biệt Thiên Tôn Mộc Long.
Thiên Tôn Mộc Long đang ngồi trong một gian phòng uống trà đọc sách. Mộc Ly Nhi hầu hạ ở bên cạnh. Thấy Tiêu Lãng tỏ ra vô cùng lo lắng đi tới, nàng liền nhíu mày.
- Thiên Tôn, ta có chút việc gấp muốn hạ sơn một chuyến. Ngày sau có thời gian ta sẽ tới nói chuyện với ngài.
Tiêu Lãng chắp tay hành lễ, cũng không giải thích chuyện gì. Thiên Tôn Mộc Long khẽ mỉm cười nói:
- Vậy được. Để Ly Nhi dẫn bằng hữu ngươi tới.
Mộc Ly Nhi nhìn thấy Thiên Tôn Mộc Long nhìn lướt qua, âm thầm gật đầu. Nàng dẫn theo Tiêu Lãng đi ra ngoài, rất nhanh đã sắp xếp người dẫn Độc Long tới.
Tiêu Lãng vừa nhìn đã phát hiện Độc Long tỏ ra rất thoả mãn nhìn mình gật đầu. Hắn không nhiều lời, quay về phía Mộc Ly Nhi chắp tay nói:
- Ly Nhi, sau này còn gặp lại.
Ba người lập tức bay về phía trong Mộc Long Thành, gặp lại đám người Cao Sơn Cao Hà đang chờ ở bên dưới ngọn núi. Tất cả nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Mộc Ly Nhi.
Mộc Ly Nhi không trở về cung điện, trái lại lấy ra một ngọc phù truyền tin bắt đầu truyền tin. Đồng thời nàng gọi một cường giả Thần Tổ tới, căn dặn vài câu. Lúc này nàng mới xoay người bay về phía Mộc Long Thành nhẹ nhàng như một cánh chim nhạn...
...
Mộc Long Lĩnh ở phía nam Hủy Diệt Chi Địa. Bán Dạ Lĩnh lại ở miền trung. Cho dù liên tục truyền tống cũng phải mất một, hai ngày. Truyền tống trận ở Thần Vực, không giống như Thiên Châu. Ở nơi này mỗi lần truyền tống đều mất một khoảng thời gian nhất định, bởi vì khoảng cách quá xa. Hơn nữa truyền tống rất tiêu hao tâm thần, dễ dàng khiến người ta mệt mỏi.
Chỉ có điều Tiêu Lãng sốt ruột muốn cứu người, vội vàng truyền tống, không nghỉ ngơi dù chỉ nửa khắc. Thời điểm hắn từ Phong Hỏa Sơn xuống là hoàng hôn, sau khi truyền tống suốt đêm, mãi đến khi buổi chiều ngày hôm sau mới tới Vũ Nguyên Lĩnh gần Bán Dạ Lĩnh.
- Chờ một chút!
Tiêu Lãng đang chuẩn bị tiếp tục truyền tống, Hiên Viên Thiên Tâm lại đột nhiên khoát tay áo ngăn hắn lại. Thiên Tâm không giải thích, chỉ cùng Tiêu Lãng đứng chờ ở trên quảng trường. Chỉ một lát sau, truyền tống trận đột nhiên sáng lên. Một đám cường giả xuất hiện ở trong truyền tống trận. Tiêu Lãng thoáng nhìn, chân mày lập tức nhíu lại, vô cùng kinh ngạc nói:
- Sao Thiên Tôn lại tới đây?
Cao Sơn Cao Hà cũng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì mấy chục cường giả vừa xuất hiện trong truyền tống trận đều là Thần Tổ hậu kỳ và Thần Tổ đỉnh phong. Quan trọng nhất, lão già kia không phải là Thiên Tôn Hiên Viên sao?
Vèo!
Khí tức của Thiên Tôn Hiên Viên và một đám cường giả quá cường đại. Một cổ bảo giữa thành lập tức có mấy trăm người bay lên. Đám hộ vệ trên quảng trường cũng giống như gặp đại địch.
- Hiên Viên đại nhân, có chuyện gì lại trịnh trọng như vậy? Còn dẫn theo nhiều người như vậy đến Vũ Nguyên Thành?
Một tiếng hét lớn có chút ngưng trọng vang lên. Tiêu Lãng quay đầu nhìn lại, lập tức cảm ứng được khí tức của cường giả vừa lên tiếng. Không ngờ đó lại là Thiên Tôn. Hiển nhiên đây chính là lão đại của Vũ Nguyên Lĩnh, Thiên Tôn Vũ Nguyên.
- Không sao. Vũ Nguyên lão quỷ, lão tiếp tục trở lại ôm tiểu thiếp của mình ngủ đi. Ta tìm xúi quẩy cho Bán Dạ tiểu nhi, nên đi ngang qua mà thôi.
Thiên Tôn Hiên Viên tùy ý khoát tay áo, có chút thiếu kiên nhẫn nói. Muốn truyền tống qua đây, lại bị người ta chất vấn. Chỉ có điều việc này cũng không trách được được người khác. Bình thường Thiên Tôn rất ít khi dẫn theo nhiều cường giả như vậy truyền tống. Thiên Tôn Hiên Viên là một trong mười người có thực lực đứng đầu Hủy Diệt Chi Địa Thiên Tôn. Ai có thể không khẩn trương được?
Nghe thấy Thiên Tôn Hiên Viên nói vậy, Thiên Tôn Vũ Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Hắn âm thầm cầu khẩn cho Thiên tôn Bán Dạ. Thiên Tôn Hiên Viên vung tay lên rất khí phách nói:
- Đi, hiền chất, ta giúp ngươi hả giận!
Tiêu Lãng cảm kích nhìn Thiên Tôn Hiên Viên, sau đó không nói một lời nào, đi vào truyền tống trận, truyền tống tới Bán Dạ Thành.
Vù!
Đến Bán Dạ thành, khi hào quang truyền tống yếu đi, Tiêu Lãng khôi phục thị lực nhìn lướt qua xung quanh, hắn lập tức trợn tròn mắt.
Bầu không khí trong Bán Dạ Thành hết sức nặng nề. Giữa không trung đều là võ giả. Bên trái là một thiếu phụ xinh đẹp mặc áo lông cáo dẫn theo bốn mươi, năm mươi cường giả Thần Tổ hậu kỳ, đỉnh phong, đang đứng đối diện với Bán Dạ quân. Không ngờ đó chính là Mai phu nhân.
Mà một phía khác còn có một đám người đang đứng. Tiêu Lãng còn nhận ra được rất nhiều người trong số đó. Ở giữa là một vị nam tử trung niên tuấn tú, cao lớn đang mỉm cười với hắn. Đó lại là Hoàn Nhan Tuyệt Sát.
Phía trước Bán Dạ quân là một lão già sắc mặt cực kỳ thâm trầm. Tuy rằng hắn là Thiên Tôn, nhưng thực lực của hắn cũng không quá cường đại. Không nói thế lực Mai gia trải rộng Thần Vực, chỉ nói tới Thiên Tôn Hoàn Nhan ở phía sau lưng Hoàn Nhan Tuyệt Sát, sức chiến đấu đã mạnh hơn hắn vài lần.
- Bán Dạ tiểu nhi, Phong Bất Quần làm chuyện gì, ngươi có biết không?
Thiên Tôn Hiên Viên vừa mở miệng nói một câu, đã khiến sắc mặt Thiên tôn Bán Dạ âm trầm thêm mấy phần.
Thời điểm Thiên tôn Bán Dạ muốn nói vài câu, truyền tống trận lại sáng lên. Chờ tới khi hắn nhìn thấy Mộc Ly Nhi dẫn theo một đám võ giả Thần Tổ hậu kỳ đỉnh phong xuất hiện, hắn càng kích động muốn bóp chết Phong Bất Quần...
...
...
/1202
|