Sau khi Tiêu Lãng đưa ra vấn đề này, Thiên Tôn Hiên Viên cũng thấy không biết phải làm sao. Hắn chưa từng thấy tình trạng nào giống như Tiêu Lãng. Hắn cẩn thận dò xét đan điền của Tiêu Lãng, phát hiện đan điền đã hoàn toàn khô kiệt. Nếu muốn phục hồi như cũ thật sự rất khó khăn.
Hắn trầm ngâm rất lâu, mới an ủi nói:
- Tiêu Lãng đừng nhụt chí. Chờ lần này sau khi từ Yêu Vực trở về, ngươi đi tìm tìm Thiên Tôn Mộc Long, xem có biện pháp nào khôi phục đan điền của ngươi hay không. Nếu như thực sự không được, ta dẫn ngươi đi gặp đại nhân Tu La, xem có biện pháp nào hay không.
- Đại nhân Tu La sao?
Tinh thần Tiêu Lãng chấn động. Đừng nói có đại nhân Tu La hỗ trợ, cho dù chỉ có thể gặp mặt một lần, hắn cũng sẽ cảm giác cực kỳ vinh hạnh. Đây chính là cường giả tuyệt thế đứng trên đỉnh cao của võ giả.
Thiên Tôn Hiên Viên đột nhiên nhớ tới điều gì. Hắn cau mày lại, thần thức không ngừng tra xét trên người Tiêu Lãng, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Ừm, Tiêu Lãng, Bàn Nhược Chưởng này của ngươi và ta tu luyện kỳ thực không giống nhau. Thời điểm ta vận chuyển Bàn Nhược Chưởng, chỉ tập trung năng lượng vào trong huyệt đạo, tổ hợp thành đại trận khiến chiến lực chấn động. Nhưng năng lượng trong huyệt đạo của ngươi kết hợp thành kim châu. Ngươi có thể cân nhắc một chút, ngưng tụ huyệt đạo biến thành từng cái đan điền nhỏ? Nếu như có thể, lực chiến đấu của ngươi tuyệt đối sẽ vô cùng hung tàn...
- Ngưng tụ huyệt đạo thành đan điền nhỏ sao?
Mắt Tiêu Lãng sáng ngời. Thiên Tôn Hiên Viên suy nghĩ như vậy thật sự rất tốt. Nếu thật sự ngưng tụ tất cả huyệt đạo thành đan điền nhỏ, đây chính là muốn nghịch thiên. Không nói gì khác, chỉ năng lượng trong 1008 đan điền nhỏ dâng trào như vậy, tùy tiện đánh ra một chưởng, có thể đánh chết Thần Tổ không?
Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Lãng hứng trí bừng bừng, Thiên Tôn Hiên Viên giội một thùng nước lạnh:
- Ngươi đừng cao hứng quá sớm. Huyệt đạo đối với thân thể vô cùng quan trọng. Ngươi không thấy huyệt đạo liên thông với gân mạch sao? Cái này một khi làm không tốt, huyệt đạo bị phế bỏ, cả đời này ngươi nhất định sẽ là phế vật. Cho nên việc này ngươi nhất thiết phải cẩn thận. Nếu thực sự không được tuyệt đối không nên miễn cưỡng. Hiểu không?
Tiêu Lãng trịnh trọng gật đầu, trong lòng hứng trí bừng bừng rời đi, trong đầu bắt đầu nhanh chóng chuyển động, tìm kiếm biện pháp khả thi.
Thiên Tôn Hiên Viên cũng không nói chuyện, thản nhiên uống nước trà, nhắm mắt dưỡng thần. Đối với Tiêu Lãng hắn rất thoả mãn.
Chỉ điểm nhiều như vậy, có thể đạt được thành tích thế nào chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.
Độc Long đã sớm trở lại tu luyện. Hắn trời sinh tính tình chất phác, dường như ngoại trừ tu luyện ra, không còn niềm vui nào khác. Ngoại trừ Hiên Viên Thiên Tâm khống chế phi vân bàn ra, các Thần Tổ còn lại cũng trở về tu luyện.
Thời gian trôi qua từng chút một. Tốc độ của phi vân bàn này rất nhanh. Chỉ trong thời gian ba ngày, bọn họ đã hoàn toàn tiến vào trong biển sao Hỗn Loạn. Những ngôi sao xung quanh lóe sáng. Toàn bộ biển sao Hỗn Loạn tuyệt đẹp. Đặt mình vào trong đó càng cảm giác như mộng như ảo.
Vèo!
Thời điểm phi vân bàn đi ngang qua một tinh vực, trong tinh vực kia có mấy chục phi vân bàn từ bốn phương tám hướng bay tới, bao vây phi vân bàn của bọn họ. Không ngờ bọn lại bị người ta chặn giết...
Thiên Tôn Hiên Viên mở mắt, thần thức nhìn lướt qua xung quanh, nhíu mày nói:
- Thiên Tâm ngừng bay, các ngươi ra ngoài giết tất cả cho ta.
Hiên Viên Thiên Tâm cười hì hì, khống chế phi vân bàn dừng lại, mở vòng bảo hộ của phi vân bàn ra, thân thể phóng mạnh ra ngoài. Vô số cửa phòng bên trong cũng mở ra. Hai mươi Thần Tổ đỉnh phong đều lao ra, lần lượt tìm tới một phi vân bàn để tấn công.
Tiêu Lãng đang chìm trong suy tư, cảm nhận được sát khí gần đó giật mình tỉnh lại. Hắn vừa đưa mắt nhìn, lập tức trở nên hưng phấn. Đây chính là cuộc chiến giữa các cường giả Thần Tổ.
Trước tiên, hắn truyền âm cho Độc Long, để hắn đi ra quan sát cuộc chiến học tập.
Trong khoảnh khắc, chiến đấu bạo phát, vô số phi vân bàn đồng thời biến mất. Từng đám võ giả đứng sững trong không trung. Tất cả đều mặc chiến giáp màu xanh, đầu cũng được chiến giáp che phủ. Tất cả phải lên tới hơn một trăm người. Thực lực thấp nhất cũng là Thần Quân. Thần Tổ có bốn mươi, năm mươi người. Thần Tổ đỉnh phong cũng có bảy, tám người.
- Bọn họ lại không trốn?
Tiêu Lãng nghi hoặc nhìn sang phía Thiên Tôn Hiên Viên đang thản nhiên ngồi. Nhưng lại thấy trên người hắn không có một tia khí tức, mình ở ngay bên cạnh cũng không cảm ứng được, hiển nhiên người ở phía ngoài khẳng định cũng không cảm ngộ được.
Tiêu Lãng lập tức hiểu được, Thiên Tôn Hiên Viên đã giấu đi khí tức, để đám người Hiên Viên Thiên Tâm dễ xử lý.
Chiến đấu bên ngoài cực kỳ sôi động. Từng công kích năng lượng gào thét lao về phía chân trời. Không gian ở bốn phía tám phương xuất hiện vô số vết rạn nứt, giống như một giấy trắng bị xé rácg, dữ tợn xấu xí. Uy áp và khí tức khủng bố kia, khiến Tiêu Lãng và Độc Long cũng không thở nổi.
Hai mươi người Hiên Viên Thiên Tâm, thân thể như du long bay lượn trên không trung, trong tay không ngừng bắn ra công kích năng lượng, Tiêu Lãng còn chứng kiến Hiên Viên Thiên Tâm đánh ra Bàn Nhược Chưởng. Uy lực quả nhiên doạ người. Hiên Viên Thiên Tâm với thực lực Thần Tổ đỉnh phong. Mỗi lần đánh ra Bàn Nhược Chưởng, không gian gần đó đều liên tục nứt ra. Bất kỳ võ giả nào bị hắn chú ý, tất cả đều bị đánh thành huyết vụ.
Chiến cuộc rất nhanh ổn định. Hai mươi người Hiên Viên Thiên Tâm đều là Thần Tổ đỉnh phong, bên kia mặc dù nhân số nhiều, nhưng Thần Tổ đỉnh phong chỉ có bảy, tám người. Những võ giả Thần Quân, Thần Tổ sơ kỳ này công kích, hoàn toàn không thể tạo thành tổn thương đối với đám người Hiên Viên Thiên Tâm. Mà bọn họ hai mươi người căn bản không giao chiến trực diện với những Thần Tổ đỉnh phong này, chỉ không ngừng đi khắp nơi giết chết các võ giả Thần Quân, Thần Tổ sơ kỳ.
Sau mấy đợt giao phong, hai mươi người chỉ có một người bị thương. Trong khi đó, võ giả đối phương đã bị chết hơn năm mươi người. Vô số nhẫn không gian trôi nổi trong không trung. Sau khi võ giả chết, ngoại trừ nhẫn không gian bị đánh nổ ra, còn lại đều tự động rời khỏi chủ nhân trôi nổi ở trong không trung.
- Lui lại!
Một Thần Tổ đỉnh phong đối phương thấy nếu tiếp tục kéo dài, bọn họ tử thương càng nghiêm trọng hơn, ưu thế trên phương diện nhân số hoàn toàn không thể chiếm vị trí thượng phong, hắn liền quát một tiếng chói tai bắt đầu bỏ chạy về phía tinh vực ngoài xa.
- Còn muốn trốn?
Thiên Tôn Hiên Viên đặt chén trà xuống, nở nụ cười lạnh lùng, khí thế trên người nhất thời lao ra, bao phủ lấy mọi người.
Uy áp Thiên Tôn hậu kỳ hết sức khủng bố. Tất cả Thần Quân phía bên đối phương không nhúc nhích được. Tốc độ cường giả Thần Tổ cũng không nhanh. Nhưng đám người Hiên Viên Thiên Tâm hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
- Giết!
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, thân thể đều hóa thành tàn ảnh, tạo thành từng vạch đen lao nhanh trên không trung. Lần này bọn họ không đi giết chết võ giả cấp thấp nữa. Trên tay thoáng hiện binh khí, tất cả phóng ra công kích mạnh nhất, tập trung công kích bảy, tám Thần Tổ đỉnh phong kia.
- Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Thiên Tôn Hiên Viên vừa phóng ra khí thế, võ giả phía đối phương hoàn toàn không còn chút ý chí chiến đấu nào. Rất nhiều võ giả cấp thấp đều quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ. Có Thiên Tôn ở đây, hôm nay bọn họ không đầu hàng đó chính là chết.
Đáp lại bọn họ chính là công kích càng cuồng bạo hơn. Nếu như hôm nay không có Thiên Tôn Hiên Viên ở đây, có lẽ Hiên Viên Thiên Tâm sẽ đắn đo tiếp nhận đầu hàng. Nhưng hắn biết rõ tính tình của phụ thân thân lòng dạ độc ác nhất, cũng không chấp nhận một chút mềm lòng.
Chiến đấu rất nhanh liền kết thúc. Có uy áp của Thiên Tôn Hiên Viên hỗ trợ, hai mươi Thần Tổ đỉnh phong trong khoảnh khắc đã giết chết bảy, tám Thần Tổ đỉnh phong dễ dàng giống như giết gà làm thịt chó. Số võ giả cấp thấp còn lại, tùy tiện càn quét một lần, thân thể liền nổ tung cuối cùng hóa thành hài cốt trôi nổi ở trong không trung...
- Thiên Tôn, ta đi bế quan!
Nhìn một trận chiến đấu kinh tâm động phách của cả cường giả, Tiêu Lãng dường như có phần ngộ ra. Sau khi hắn chắp tay hành lễ với Thiên Tôn Hiên Viên, liền đi vào một gian phòng.
Hắn mở cấm chế trong gian phòng ra, sau đó lập tức lấy ra thi thể hoang thú Toan Nghê, trong mắt sáng trưng, trong lòng vô cùng hăng hái.
Con đường cường giả cực kỳ gian khổ. Có lẽ cả đời này hắn cũng không thể trở thành cường giả chân chính, nhưng hắn quyết định nỗ lực thử xem.
Bất luận kết cục thế sao, hắn cũng không muốn mình phải hối hận.
Hắn trầm ngâm rất lâu, mới an ủi nói:
- Tiêu Lãng đừng nhụt chí. Chờ lần này sau khi từ Yêu Vực trở về, ngươi đi tìm tìm Thiên Tôn Mộc Long, xem có biện pháp nào khôi phục đan điền của ngươi hay không. Nếu như thực sự không được, ta dẫn ngươi đi gặp đại nhân Tu La, xem có biện pháp nào hay không.
- Đại nhân Tu La sao?
Tinh thần Tiêu Lãng chấn động. Đừng nói có đại nhân Tu La hỗ trợ, cho dù chỉ có thể gặp mặt một lần, hắn cũng sẽ cảm giác cực kỳ vinh hạnh. Đây chính là cường giả tuyệt thế đứng trên đỉnh cao của võ giả.
Thiên Tôn Hiên Viên đột nhiên nhớ tới điều gì. Hắn cau mày lại, thần thức không ngừng tra xét trên người Tiêu Lãng, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Ừm, Tiêu Lãng, Bàn Nhược Chưởng này của ngươi và ta tu luyện kỳ thực không giống nhau. Thời điểm ta vận chuyển Bàn Nhược Chưởng, chỉ tập trung năng lượng vào trong huyệt đạo, tổ hợp thành đại trận khiến chiến lực chấn động. Nhưng năng lượng trong huyệt đạo của ngươi kết hợp thành kim châu. Ngươi có thể cân nhắc một chút, ngưng tụ huyệt đạo biến thành từng cái đan điền nhỏ? Nếu như có thể, lực chiến đấu của ngươi tuyệt đối sẽ vô cùng hung tàn...
- Ngưng tụ huyệt đạo thành đan điền nhỏ sao?
Mắt Tiêu Lãng sáng ngời. Thiên Tôn Hiên Viên suy nghĩ như vậy thật sự rất tốt. Nếu thật sự ngưng tụ tất cả huyệt đạo thành đan điền nhỏ, đây chính là muốn nghịch thiên. Không nói gì khác, chỉ năng lượng trong 1008 đan điền nhỏ dâng trào như vậy, tùy tiện đánh ra một chưởng, có thể đánh chết Thần Tổ không?
Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Lãng hứng trí bừng bừng, Thiên Tôn Hiên Viên giội một thùng nước lạnh:
- Ngươi đừng cao hứng quá sớm. Huyệt đạo đối với thân thể vô cùng quan trọng. Ngươi không thấy huyệt đạo liên thông với gân mạch sao? Cái này một khi làm không tốt, huyệt đạo bị phế bỏ, cả đời này ngươi nhất định sẽ là phế vật. Cho nên việc này ngươi nhất thiết phải cẩn thận. Nếu thực sự không được tuyệt đối không nên miễn cưỡng. Hiểu không?
Tiêu Lãng trịnh trọng gật đầu, trong lòng hứng trí bừng bừng rời đi, trong đầu bắt đầu nhanh chóng chuyển động, tìm kiếm biện pháp khả thi.
Thiên Tôn Hiên Viên cũng không nói chuyện, thản nhiên uống nước trà, nhắm mắt dưỡng thần. Đối với Tiêu Lãng hắn rất thoả mãn.
Chỉ điểm nhiều như vậy, có thể đạt được thành tích thế nào chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.
Độc Long đã sớm trở lại tu luyện. Hắn trời sinh tính tình chất phác, dường như ngoại trừ tu luyện ra, không còn niềm vui nào khác. Ngoại trừ Hiên Viên Thiên Tâm khống chế phi vân bàn ra, các Thần Tổ còn lại cũng trở về tu luyện.
Thời gian trôi qua từng chút một. Tốc độ của phi vân bàn này rất nhanh. Chỉ trong thời gian ba ngày, bọn họ đã hoàn toàn tiến vào trong biển sao Hỗn Loạn. Những ngôi sao xung quanh lóe sáng. Toàn bộ biển sao Hỗn Loạn tuyệt đẹp. Đặt mình vào trong đó càng cảm giác như mộng như ảo.
Vèo!
Thời điểm phi vân bàn đi ngang qua một tinh vực, trong tinh vực kia có mấy chục phi vân bàn từ bốn phương tám hướng bay tới, bao vây phi vân bàn của bọn họ. Không ngờ bọn lại bị người ta chặn giết...
Thiên Tôn Hiên Viên mở mắt, thần thức nhìn lướt qua xung quanh, nhíu mày nói:
- Thiên Tâm ngừng bay, các ngươi ra ngoài giết tất cả cho ta.
Hiên Viên Thiên Tâm cười hì hì, khống chế phi vân bàn dừng lại, mở vòng bảo hộ của phi vân bàn ra, thân thể phóng mạnh ra ngoài. Vô số cửa phòng bên trong cũng mở ra. Hai mươi Thần Tổ đỉnh phong đều lao ra, lần lượt tìm tới một phi vân bàn để tấn công.
Tiêu Lãng đang chìm trong suy tư, cảm nhận được sát khí gần đó giật mình tỉnh lại. Hắn vừa đưa mắt nhìn, lập tức trở nên hưng phấn. Đây chính là cuộc chiến giữa các cường giả Thần Tổ.
Trước tiên, hắn truyền âm cho Độc Long, để hắn đi ra quan sát cuộc chiến học tập.
Trong khoảnh khắc, chiến đấu bạo phát, vô số phi vân bàn đồng thời biến mất. Từng đám võ giả đứng sững trong không trung. Tất cả đều mặc chiến giáp màu xanh, đầu cũng được chiến giáp che phủ. Tất cả phải lên tới hơn một trăm người. Thực lực thấp nhất cũng là Thần Quân. Thần Tổ có bốn mươi, năm mươi người. Thần Tổ đỉnh phong cũng có bảy, tám người.
- Bọn họ lại không trốn?
Tiêu Lãng nghi hoặc nhìn sang phía Thiên Tôn Hiên Viên đang thản nhiên ngồi. Nhưng lại thấy trên người hắn không có một tia khí tức, mình ở ngay bên cạnh cũng không cảm ứng được, hiển nhiên người ở phía ngoài khẳng định cũng không cảm ngộ được.
Tiêu Lãng lập tức hiểu được, Thiên Tôn Hiên Viên đã giấu đi khí tức, để đám người Hiên Viên Thiên Tâm dễ xử lý.
Chiến đấu bên ngoài cực kỳ sôi động. Từng công kích năng lượng gào thét lao về phía chân trời. Không gian ở bốn phía tám phương xuất hiện vô số vết rạn nứt, giống như một giấy trắng bị xé rácg, dữ tợn xấu xí. Uy áp và khí tức khủng bố kia, khiến Tiêu Lãng và Độc Long cũng không thở nổi.
Hai mươi người Hiên Viên Thiên Tâm, thân thể như du long bay lượn trên không trung, trong tay không ngừng bắn ra công kích năng lượng, Tiêu Lãng còn chứng kiến Hiên Viên Thiên Tâm đánh ra Bàn Nhược Chưởng. Uy lực quả nhiên doạ người. Hiên Viên Thiên Tâm với thực lực Thần Tổ đỉnh phong. Mỗi lần đánh ra Bàn Nhược Chưởng, không gian gần đó đều liên tục nứt ra. Bất kỳ võ giả nào bị hắn chú ý, tất cả đều bị đánh thành huyết vụ.
Chiến cuộc rất nhanh ổn định. Hai mươi người Hiên Viên Thiên Tâm đều là Thần Tổ đỉnh phong, bên kia mặc dù nhân số nhiều, nhưng Thần Tổ đỉnh phong chỉ có bảy, tám người. Những võ giả Thần Quân, Thần Tổ sơ kỳ này công kích, hoàn toàn không thể tạo thành tổn thương đối với đám người Hiên Viên Thiên Tâm. Mà bọn họ hai mươi người căn bản không giao chiến trực diện với những Thần Tổ đỉnh phong này, chỉ không ngừng đi khắp nơi giết chết các võ giả Thần Quân, Thần Tổ sơ kỳ.
Sau mấy đợt giao phong, hai mươi người chỉ có một người bị thương. Trong khi đó, võ giả đối phương đã bị chết hơn năm mươi người. Vô số nhẫn không gian trôi nổi trong không trung. Sau khi võ giả chết, ngoại trừ nhẫn không gian bị đánh nổ ra, còn lại đều tự động rời khỏi chủ nhân trôi nổi ở trong không trung.
- Lui lại!
Một Thần Tổ đỉnh phong đối phương thấy nếu tiếp tục kéo dài, bọn họ tử thương càng nghiêm trọng hơn, ưu thế trên phương diện nhân số hoàn toàn không thể chiếm vị trí thượng phong, hắn liền quát một tiếng chói tai bắt đầu bỏ chạy về phía tinh vực ngoài xa.
- Còn muốn trốn?
Thiên Tôn Hiên Viên đặt chén trà xuống, nở nụ cười lạnh lùng, khí thế trên người nhất thời lao ra, bao phủ lấy mọi người.
Uy áp Thiên Tôn hậu kỳ hết sức khủng bố. Tất cả Thần Quân phía bên đối phương không nhúc nhích được. Tốc độ cường giả Thần Tổ cũng không nhanh. Nhưng đám người Hiên Viên Thiên Tâm hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
- Giết!
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, thân thể đều hóa thành tàn ảnh, tạo thành từng vạch đen lao nhanh trên không trung. Lần này bọn họ không đi giết chết võ giả cấp thấp nữa. Trên tay thoáng hiện binh khí, tất cả phóng ra công kích mạnh nhất, tập trung công kích bảy, tám Thần Tổ đỉnh phong kia.
- Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Thiên Tôn Hiên Viên vừa phóng ra khí thế, võ giả phía đối phương hoàn toàn không còn chút ý chí chiến đấu nào. Rất nhiều võ giả cấp thấp đều quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ. Có Thiên Tôn ở đây, hôm nay bọn họ không đầu hàng đó chính là chết.
Đáp lại bọn họ chính là công kích càng cuồng bạo hơn. Nếu như hôm nay không có Thiên Tôn Hiên Viên ở đây, có lẽ Hiên Viên Thiên Tâm sẽ đắn đo tiếp nhận đầu hàng. Nhưng hắn biết rõ tính tình của phụ thân thân lòng dạ độc ác nhất, cũng không chấp nhận một chút mềm lòng.
Chiến đấu rất nhanh liền kết thúc. Có uy áp của Thiên Tôn Hiên Viên hỗ trợ, hai mươi Thần Tổ đỉnh phong trong khoảnh khắc đã giết chết bảy, tám Thần Tổ đỉnh phong dễ dàng giống như giết gà làm thịt chó. Số võ giả cấp thấp còn lại, tùy tiện càn quét một lần, thân thể liền nổ tung cuối cùng hóa thành hài cốt trôi nổi ở trong không trung...
- Thiên Tôn, ta đi bế quan!
Nhìn một trận chiến đấu kinh tâm động phách của cả cường giả, Tiêu Lãng dường như có phần ngộ ra. Sau khi hắn chắp tay hành lễ với Thiên Tôn Hiên Viên, liền đi vào một gian phòng.
Hắn mở cấm chế trong gian phòng ra, sau đó lập tức lấy ra thi thể hoang thú Toan Nghê, trong mắt sáng trưng, trong lòng vô cùng hăng hái.
Con đường cường giả cực kỳ gian khổ. Có lẽ cả đời này hắn cũng không thể trở thành cường giả chân chính, nhưng hắn quyết định nỗ lực thử xem.
Bất luận kết cục thế sao, hắn cũng không muốn mình phải hối hận.
/1202
|