- Mị Nhi...
Thân thể Tiêu Lãng run lên, nhớ tới nữ hài giống như tinh linh kia, tinh thần có chút hoảng hốt.
Hắn không ngờ được nàng lại đúng là tiểu công chúa của bộ tộc Tử Mị Đằng? Chỉ có điều nghĩ tới tàn hồn thần bí kia khi còn sống chính là Thiên Tôn, Tiêu Lãng cũng trở lại bình thường. Nhưng hắn vẫn có chút nghi hoặc. Nếu như Mị Nhi có thân phận tôn quý như thế, cho dù gia tộc nàng xuất hiện nội chiến, vì sao lại lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không ai đến tìm?
Thiên Tôn Hiên Viên đã bay xuống phía dưới. Tiêu Lãng chỉ có thể đuổi theo. Một đám người nhanh chóng bay xuống tiến vào trong cung điện, lưu lại những ánh mắt hâm mộ.
Cung điện rất lớn, cực kỳ khí thế. Trên đường đi, hắn đều nhìn thấy những thị nữ xinh đẹp và hộ vệ. Bên trong cũng rực rỡ, thể hiện hết khí thế bá chủ của biển sao Hỗn Loạn.
Đi vào một đại điện, một đám nữ tử yêu tộc ăn mặc có chút hở hang đang khiêu vũ. Tiếng chuông cổ cầm sắt kêu lên không dứt. Tình cảnh hủ bại lại khiến người ta chấn động.
Nữ tử Yêu tộc đang khiêu vũ không biết là chủng tộc gì, toàn thân mềm mại không xương, eo thon miễn cưỡng nắm chặt, bộ ngực trắng như tuyết lại cao vút, da thịt trắng mịn, toàn thân chỉ có ba điểm được che kín một chút nhưng càng hiện ra vẻ mê hoặc. Mắt nàng là mắt phượng gần giống với Trương Khả Tinh Quân, câu nhân đoạt phách. Chí ít ánh mắt của đám người Hiên Viên Thiên Minh liền trở nên nóng rực.
Ngược lại, Tiêu Lãng từng nhìn thấy vẻ tuyệt sắc của hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, bản thân Mộc Tiểu Yêu cũng là nữ tử đỉnh cấp, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt. Độc Long trời sinh tính tình mộc mạc, cũng thản nhiên nhìn lướt qua rồi cúi đầu.
Trương Khả Tinh Quân ngồi trên chủ vị, nhìn lướt qua Tiêu Lãng cười khẽ, ánh mắt rơi vào trên đám người Hiên Viên Thiên Minh, cười nói:
- Chư vị đường xa đến là khách quý của Trương Khả. Nếu coi trọng nữ tử nào, buổi tối gọi các nàng tới thị tẩm? Huyết Kỵ ta biết ngươi không coi trọng điều này nên thôi. Người đâu, lấy rượu nếp Trần ta cất giữ năm vạn lên đây. Hôm nay ta muốn Huyết Kỵ huynh không say không về.
Đám người Hiên Viên Thiên Minh vừa nghe, nhất thời toàn thân khô nóng. Ngay cả Thiên Tâm tâm thần cũng có chút không yên. Nhưng sau khi ánh mắt Thiên Tôn Hiên Viên lạnh lùng quét qua, tất cả lập tức ngồi yên, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía những nữ tử kia...
Tiêu Lãng được Thiên Tôn Hiên Viên dẫn theo ngồi ở bên cạnh. Bên trái đều người của bọn họ, bên phải cũng có không ít người tiếp khách. Đó là người của Trương Khả Tinh Quân, thực lực hết sức bất phàm.
Thiên Tôn Hiên Viên bưng một chén rượu ngon lên, từ phía xa quay về phía Trương Khả Tinh Quân nói:
- Trương Khả, ta không nói nhiều lời khách khí, trước tiên uống cạn. Lần sau đi Thần Vực nhất định phải tới chỗ của ta một chút. Ta sẽ dẫn ngươi tìm đại nhân Tu La uống rượu.
- Đại nhân Tu La?
Sắc mặt Trương Khả thoáng thay đổi, trong ánh mắt đầy hồi ức và sùng bái. Bỗng nhiên hắn uống cạn một chén rượu, lúc này mới thở dài nói:
- Năm đó may mắn từng gặp đại nhân một mình chiến đấu với hai mươi tám Thiên Tôn hậu kỳ, phong thái tuyệt thế, sợ là đời này Trương Khả cũng không quên được. Cũng chính nhờ có đại nhân Trương Khả mới có cảm ngộ, đạt được chút danh mỏng như hiện tại. Huyết Kỵ huynh, lần sau đi tới Thần Vực vẫn thỉnh cầu huynh dẫn ta tới gặp đại nhân một chút. Không nói uống rượu, chỉ cần có thể gặp mặt một lần, Trương Khả cũng đủ thỏa mãn.
- Một người chiến đấu với hai mươi tám Thiên Tôn hậu kỳ?
Đám người Tiêu Lãng nghe được âm thầm líu lưỡi. Năm đó đại nhân Tu La lang bạt biển sao Hỗn Loạn vẫn còn là Thiên Tôn đỉnh phong? Hắn có thể đột phá thần tài chí cao trở lại Hủy Diệt Chi Địa. Thiên Tôn đỉnh phong đã có năng lực chiến đấu với hai mươi tám Thiên Tôn hậu kỳ, điều này cũng quá kinh khủng?
Hiên Viên Thiên Tâm là Thần Tổ đỉnh phong? Nhưng hắn có năng lực chiến đấu với hai mươi tám Thần Tổ hậu kỳ không? Sợ là năm tên cũng đã khó khăn?
Phía trên, hai nhân vật lớn lại nói chuyện phiếm một hồi. Đột nhiên ánh mắt Trương Khả Tinh Quân nhìn về phía Tiêu Lãng, nâng chén cười nói:
- Tiêu Lãng, tuy rằng giờ phút này Trương Khả không còn ở trong bộ tộc Tử Mị Đằng, nhưng nếu ngươi là bằng hữu của tiểu công chúa, ta vẫn mời ngươi một chén.
Tiêu Lãng vội vàng đứng lên, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi, nâng chén nói:
- Tinh Quân đại nhân khách khí, hẳn là ta kính đại nhân mới đúng.
Bảy đại bá chủ biển sao Hỗn Loạn đều là Thiên Tôn đỉnh phong. Hơn nữa bản thân mỗi người có thần thông cường đại nghịch thiên, thực lực có thể quét ngang Thiên Tôn cảnh, gần như chính là cấp bậc tương đương với Thiên Tôn Lưu Hỏa. Cường giả như vậy cho dù trong lòng Tiêu Lãng không kinh hoàng, ngoài mặt cũng phải giả vờ một chút.
Thiên Tôn Hiên Viên đột nhiên mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, nghe nói ngươi và Độc Long phối hợp trực tiếp giết chết một Thần Tổ sơ kỳ?
- Ừm?
Trương Khả Tinh Quân và một đám cường giả trong tinh vực đều lộ vẻ kinh ngạc. Tiêu Lãng là bằng hữu của Mị Nhi, đó là đáng tôn trọng. Nhưng không có nghĩa là bọn họ tán thành thực lực của Tiêu Lãng. Thiên Tôn Hiên Viên nói câu này khiến mọi người vô cùng bất ngờ. Người có thể đi vào đại điện này, ngoại trừ thị nữ ra, ít nhất đều là cường giả Thần Tổ hậu kỳ. Có ai không nhìn ra Tiêu Lãng là thần khí thể?
Tiêu Lãng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong lòng vẫn khẽ thở dài, thầm nói chính hắn là một thần khí thể quả nhiên không được coi trọng. Hắn khiêm tốn cười một tiếng nói:
- May mắn mà thôi, may mắn mà thôi.
Tiêu Lãng thừa nhận việc này, Thiên Tôn Hiên Viên sẽ không bắn tên không đích. Ánh mắt Trương Khả Tinh Quân nhìn Tiêu Lãng càng nhu hòa hơn mấy phần, gật đầu nói:
- Tiêu Lãng, thần khí thể không có gì ghê gớm. Đại nhân Hình Thiên còn là thái hỗn thể, giờ phút này thực lực không phải vẫn thông thiên sao? Chỉ cần có tâm, dụng tâm không hẳn không thể đứng trên đỉnh cao. Có người đã từng nói tiểu công chúa Mị Nhi còn nhận ngươi làm chủ nhân? Vậy ngươi hẳn càng ghê gớm hơn! Bộ tộc Tử Mị Đằng cho dù là ấu thể, cũng sẽ không nhận người bình thường làm chủ nhân. Nỗ lực tu luyện, ta rất trông cậy vào ngươi.
Trương Khả Tinh Quân nói mấy câu, khiến ánh mắt mọi người trong đại điện bao gồm cả Thiên Tôn Hiên Viên nhìn Tiêu Lãng cũng ôn hòa hơn. Có thể làm chủ nhân tiểu công chúa bộ tộc Tử Mị Đằng, đời này sao có thể là tên phế vật được?
Tiêu Lãng vội vàng cảm ơn, đúng mực ngồi xuống, cũng không nói chuyện, một lòng uống rượu nếp Trần năm vạn năm của Trương Khả Thiên Tôn. Trong lòng hắn lại bắt đầu do dự. Năm đó, vì sao Mị Nhi lại muốn nhận mình làm chủ nhân? Chẳng lẽ mình thật sự có chỗ nào đặc biệt sao? Ngẫm lại bản thân Tiêu Lãng cũng nở nụ cười, nếu như nói mình có chỗ nào đặc biệt, vậy chỉ có thần khí thể...
Sau khi uống rượu hai canh giờ, đương nhiên phần lớn thời gian đều do Thiên Tôn Hiên Viên và Trương Khả Tinh Quân nói chuyện, giảng giải cho một đám hạ nhân một chút về sự uy mãnh năm đó, nói khoác nịnh hót, nâng đối phương lên một chút, khiến đám thủ hạ cảm khái và thổn thức một hồi.
Một lát sau Thiên Tôn Hiên Viên nói tửu lượng không tốt rút lui. Trương Khả Tinh Quân cũng căn dặn thủ hạ cố gắng chiêu đãi quý khách một chút cũng rút lui. Chờ sau khi hai vị đại lão lui xuống, tình cảnh nhất thời trở nên kiều diễm không thể tả lên.
Thủ hạ Trương Khả lập tức vung tay lên, bảo hơn ba mươi nữ tử Yêu tộc đang khiêu vũ tách ra. Hiên Viên Thiên Tâm và Tiêu Lãng mỗi người hai nữ tử. Những người còn lại mỗi người một nữ tử. Chính bọn họ cũng lần lượt gọi một nữ tử, bắt đầu chuẩn bị làm một bữa tiệc rượu.
Đám người Hiên Viên Thiên Minh, Thiên Cương không nhịn nổi nữa, đưa tay ôm lấy nữ tử Yêu tộc sử dụng cả tay chân hưởng thụ sự phong tình của mỹ nữ dị tộc. Có lẽ bọn họ chơi đùa với rất nhiều nữ tử Nhân tộc, nhưng đúng là chưa từng chơi đùa với mỹ nữ yêu tộc bao giờ...
Hiên Viên Thiên Tâm cũng khá động lòng, chỉ có điều bị vướng bởi Tiêu Lãng là hậu bối ở bên cạnh nên không tiện ra tay. Từ ánh mắt hắn không ngừng liếc về phía mình, Tiêu Lãng có thể thấy được, nếu như mình động, sợ là hắn sẽ lập tức xuất thủ chứ?
- Đại nhân...
Hai giọng nói kiều mị vang lên. Bên cạnh Tiêu Lãng có một mỹ nữ Yêu tộc đã quỳ xuống. Bởi vì nàng quỳ, trước ngực hoàn toàn lộ ra. Lại thêm hai khuôn mặt hồ mị câu nhân, khiến Tiêu Lãng thiếu chút nữa cũng nhịn không được.
Chỉ có điều cuối cùng Tiêu Lãng vẫn áp chế xuống. Cũng không phải hắn là chính nhân quân tử. Chỉ có điều hắn vừa trải qua mấy trận đại chiến, mấy lần suýt chết, khiến hắn cảm ngộ rất sâu.
Ôn nhu hương chính là mộ chôn anh hùng. Một khi trầm mê vào, ý chí chiến đấu khó tránh khỏi bị tiêu diệt. Một khi võ giả không còn ý chí chiến đấu, đi ngược dòng nước, đời này sợ là phải chấm dứt...
Hắn quả quyết đứng lên nhìn Hiên Viên Thiên Tâm mỉm cười, nói:
- Đại nhân, ta hơi mệt một chút. Muốn về nghỉ ngơi.
- Ừ, ngươi đi về trước. Chờ lát nữa ta sẽ tới!
Hiên Viên Thiên Tâm kinh ngạc gật đầu. Chờ sau khi Tiêu Lãng chắp tay, đi ra ngoài, hai tay hắn lập tức tìm kiếm ôm hai nữ tử Yêu tộc vào trong lòng, miệng rộng bỗng nhiên quay về ngực một nữ tử yêu tộc gặm...
Độc Long cũng đi ra theo. Hai người được thị nữ dẫn trở lại gian phòng nơi Trương Khả Tinh Quân thu xếp cho bọn họ. Đi tới cửa, Tiêu Lãng quay đầu lại thoáng nhìn cười nói:
- Độc Long, tại sao ngươi không vui đùa một chút?
- Chủ nhân không chơi, ta không chơi! Nếu chủ nhân chơi, ta sẽ chơi cùng một lúc!
Độc Long chất phác nói, khiến Tiêu Lãng liếc mắt khinh thường. Tiểu tử này đúng là một tên đầu gỗ. Chẳng lẽ mình nhìn lên trời đánh phi cơ, hắn cũng đánh phi cơ theo?
...
Thân thể Tiêu Lãng run lên, nhớ tới nữ hài giống như tinh linh kia, tinh thần có chút hoảng hốt.
Hắn không ngờ được nàng lại đúng là tiểu công chúa của bộ tộc Tử Mị Đằng? Chỉ có điều nghĩ tới tàn hồn thần bí kia khi còn sống chính là Thiên Tôn, Tiêu Lãng cũng trở lại bình thường. Nhưng hắn vẫn có chút nghi hoặc. Nếu như Mị Nhi có thân phận tôn quý như thế, cho dù gia tộc nàng xuất hiện nội chiến, vì sao lại lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không ai đến tìm?
Thiên Tôn Hiên Viên đã bay xuống phía dưới. Tiêu Lãng chỉ có thể đuổi theo. Một đám người nhanh chóng bay xuống tiến vào trong cung điện, lưu lại những ánh mắt hâm mộ.
Cung điện rất lớn, cực kỳ khí thế. Trên đường đi, hắn đều nhìn thấy những thị nữ xinh đẹp và hộ vệ. Bên trong cũng rực rỡ, thể hiện hết khí thế bá chủ của biển sao Hỗn Loạn.
Đi vào một đại điện, một đám nữ tử yêu tộc ăn mặc có chút hở hang đang khiêu vũ. Tiếng chuông cổ cầm sắt kêu lên không dứt. Tình cảnh hủ bại lại khiến người ta chấn động.
Nữ tử Yêu tộc đang khiêu vũ không biết là chủng tộc gì, toàn thân mềm mại không xương, eo thon miễn cưỡng nắm chặt, bộ ngực trắng như tuyết lại cao vút, da thịt trắng mịn, toàn thân chỉ có ba điểm được che kín một chút nhưng càng hiện ra vẻ mê hoặc. Mắt nàng là mắt phượng gần giống với Trương Khả Tinh Quân, câu nhân đoạt phách. Chí ít ánh mắt của đám người Hiên Viên Thiên Minh liền trở nên nóng rực.
Ngược lại, Tiêu Lãng từng nhìn thấy vẻ tuyệt sắc của hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, bản thân Mộc Tiểu Yêu cũng là nữ tử đỉnh cấp, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt. Độc Long trời sinh tính tình mộc mạc, cũng thản nhiên nhìn lướt qua rồi cúi đầu.
Trương Khả Tinh Quân ngồi trên chủ vị, nhìn lướt qua Tiêu Lãng cười khẽ, ánh mắt rơi vào trên đám người Hiên Viên Thiên Minh, cười nói:
- Chư vị đường xa đến là khách quý của Trương Khả. Nếu coi trọng nữ tử nào, buổi tối gọi các nàng tới thị tẩm? Huyết Kỵ ta biết ngươi không coi trọng điều này nên thôi. Người đâu, lấy rượu nếp Trần ta cất giữ năm vạn lên đây. Hôm nay ta muốn Huyết Kỵ huynh không say không về.
Đám người Hiên Viên Thiên Minh vừa nghe, nhất thời toàn thân khô nóng. Ngay cả Thiên Tâm tâm thần cũng có chút không yên. Nhưng sau khi ánh mắt Thiên Tôn Hiên Viên lạnh lùng quét qua, tất cả lập tức ngồi yên, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía những nữ tử kia...
Tiêu Lãng được Thiên Tôn Hiên Viên dẫn theo ngồi ở bên cạnh. Bên trái đều người của bọn họ, bên phải cũng có không ít người tiếp khách. Đó là người của Trương Khả Tinh Quân, thực lực hết sức bất phàm.
Thiên Tôn Hiên Viên bưng một chén rượu ngon lên, từ phía xa quay về phía Trương Khả Tinh Quân nói:
- Trương Khả, ta không nói nhiều lời khách khí, trước tiên uống cạn. Lần sau đi Thần Vực nhất định phải tới chỗ của ta một chút. Ta sẽ dẫn ngươi tìm đại nhân Tu La uống rượu.
- Đại nhân Tu La?
Sắc mặt Trương Khả thoáng thay đổi, trong ánh mắt đầy hồi ức và sùng bái. Bỗng nhiên hắn uống cạn một chén rượu, lúc này mới thở dài nói:
- Năm đó may mắn từng gặp đại nhân một mình chiến đấu với hai mươi tám Thiên Tôn hậu kỳ, phong thái tuyệt thế, sợ là đời này Trương Khả cũng không quên được. Cũng chính nhờ có đại nhân Trương Khả mới có cảm ngộ, đạt được chút danh mỏng như hiện tại. Huyết Kỵ huynh, lần sau đi tới Thần Vực vẫn thỉnh cầu huynh dẫn ta tới gặp đại nhân một chút. Không nói uống rượu, chỉ cần có thể gặp mặt một lần, Trương Khả cũng đủ thỏa mãn.
- Một người chiến đấu với hai mươi tám Thiên Tôn hậu kỳ?
Đám người Tiêu Lãng nghe được âm thầm líu lưỡi. Năm đó đại nhân Tu La lang bạt biển sao Hỗn Loạn vẫn còn là Thiên Tôn đỉnh phong? Hắn có thể đột phá thần tài chí cao trở lại Hủy Diệt Chi Địa. Thiên Tôn đỉnh phong đã có năng lực chiến đấu với hai mươi tám Thiên Tôn hậu kỳ, điều này cũng quá kinh khủng?
Hiên Viên Thiên Tâm là Thần Tổ đỉnh phong? Nhưng hắn có năng lực chiến đấu với hai mươi tám Thần Tổ hậu kỳ không? Sợ là năm tên cũng đã khó khăn?
Phía trên, hai nhân vật lớn lại nói chuyện phiếm một hồi. Đột nhiên ánh mắt Trương Khả Tinh Quân nhìn về phía Tiêu Lãng, nâng chén cười nói:
- Tiêu Lãng, tuy rằng giờ phút này Trương Khả không còn ở trong bộ tộc Tử Mị Đằng, nhưng nếu ngươi là bằng hữu của tiểu công chúa, ta vẫn mời ngươi một chén.
Tiêu Lãng vội vàng đứng lên, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi, nâng chén nói:
- Tinh Quân đại nhân khách khí, hẳn là ta kính đại nhân mới đúng.
Bảy đại bá chủ biển sao Hỗn Loạn đều là Thiên Tôn đỉnh phong. Hơn nữa bản thân mỗi người có thần thông cường đại nghịch thiên, thực lực có thể quét ngang Thiên Tôn cảnh, gần như chính là cấp bậc tương đương với Thiên Tôn Lưu Hỏa. Cường giả như vậy cho dù trong lòng Tiêu Lãng không kinh hoàng, ngoài mặt cũng phải giả vờ một chút.
Thiên Tôn Hiên Viên đột nhiên mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, nghe nói ngươi và Độc Long phối hợp trực tiếp giết chết một Thần Tổ sơ kỳ?
- Ừm?
Trương Khả Tinh Quân và một đám cường giả trong tinh vực đều lộ vẻ kinh ngạc. Tiêu Lãng là bằng hữu của Mị Nhi, đó là đáng tôn trọng. Nhưng không có nghĩa là bọn họ tán thành thực lực của Tiêu Lãng. Thiên Tôn Hiên Viên nói câu này khiến mọi người vô cùng bất ngờ. Người có thể đi vào đại điện này, ngoại trừ thị nữ ra, ít nhất đều là cường giả Thần Tổ hậu kỳ. Có ai không nhìn ra Tiêu Lãng là thần khí thể?
Tiêu Lãng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong lòng vẫn khẽ thở dài, thầm nói chính hắn là một thần khí thể quả nhiên không được coi trọng. Hắn khiêm tốn cười một tiếng nói:
- May mắn mà thôi, may mắn mà thôi.
Tiêu Lãng thừa nhận việc này, Thiên Tôn Hiên Viên sẽ không bắn tên không đích. Ánh mắt Trương Khả Tinh Quân nhìn Tiêu Lãng càng nhu hòa hơn mấy phần, gật đầu nói:
- Tiêu Lãng, thần khí thể không có gì ghê gớm. Đại nhân Hình Thiên còn là thái hỗn thể, giờ phút này thực lực không phải vẫn thông thiên sao? Chỉ cần có tâm, dụng tâm không hẳn không thể đứng trên đỉnh cao. Có người đã từng nói tiểu công chúa Mị Nhi còn nhận ngươi làm chủ nhân? Vậy ngươi hẳn càng ghê gớm hơn! Bộ tộc Tử Mị Đằng cho dù là ấu thể, cũng sẽ không nhận người bình thường làm chủ nhân. Nỗ lực tu luyện, ta rất trông cậy vào ngươi.
Trương Khả Tinh Quân nói mấy câu, khiến ánh mắt mọi người trong đại điện bao gồm cả Thiên Tôn Hiên Viên nhìn Tiêu Lãng cũng ôn hòa hơn. Có thể làm chủ nhân tiểu công chúa bộ tộc Tử Mị Đằng, đời này sao có thể là tên phế vật được?
Tiêu Lãng vội vàng cảm ơn, đúng mực ngồi xuống, cũng không nói chuyện, một lòng uống rượu nếp Trần năm vạn năm của Trương Khả Thiên Tôn. Trong lòng hắn lại bắt đầu do dự. Năm đó, vì sao Mị Nhi lại muốn nhận mình làm chủ nhân? Chẳng lẽ mình thật sự có chỗ nào đặc biệt sao? Ngẫm lại bản thân Tiêu Lãng cũng nở nụ cười, nếu như nói mình có chỗ nào đặc biệt, vậy chỉ có thần khí thể...
Sau khi uống rượu hai canh giờ, đương nhiên phần lớn thời gian đều do Thiên Tôn Hiên Viên và Trương Khả Tinh Quân nói chuyện, giảng giải cho một đám hạ nhân một chút về sự uy mãnh năm đó, nói khoác nịnh hót, nâng đối phương lên một chút, khiến đám thủ hạ cảm khái và thổn thức một hồi.
Một lát sau Thiên Tôn Hiên Viên nói tửu lượng không tốt rút lui. Trương Khả Tinh Quân cũng căn dặn thủ hạ cố gắng chiêu đãi quý khách một chút cũng rút lui. Chờ sau khi hai vị đại lão lui xuống, tình cảnh nhất thời trở nên kiều diễm không thể tả lên.
Thủ hạ Trương Khả lập tức vung tay lên, bảo hơn ba mươi nữ tử Yêu tộc đang khiêu vũ tách ra. Hiên Viên Thiên Tâm và Tiêu Lãng mỗi người hai nữ tử. Những người còn lại mỗi người một nữ tử. Chính bọn họ cũng lần lượt gọi một nữ tử, bắt đầu chuẩn bị làm một bữa tiệc rượu.
Đám người Hiên Viên Thiên Minh, Thiên Cương không nhịn nổi nữa, đưa tay ôm lấy nữ tử Yêu tộc sử dụng cả tay chân hưởng thụ sự phong tình của mỹ nữ dị tộc. Có lẽ bọn họ chơi đùa với rất nhiều nữ tử Nhân tộc, nhưng đúng là chưa từng chơi đùa với mỹ nữ yêu tộc bao giờ...
Hiên Viên Thiên Tâm cũng khá động lòng, chỉ có điều bị vướng bởi Tiêu Lãng là hậu bối ở bên cạnh nên không tiện ra tay. Từ ánh mắt hắn không ngừng liếc về phía mình, Tiêu Lãng có thể thấy được, nếu như mình động, sợ là hắn sẽ lập tức xuất thủ chứ?
- Đại nhân...
Hai giọng nói kiều mị vang lên. Bên cạnh Tiêu Lãng có một mỹ nữ Yêu tộc đã quỳ xuống. Bởi vì nàng quỳ, trước ngực hoàn toàn lộ ra. Lại thêm hai khuôn mặt hồ mị câu nhân, khiến Tiêu Lãng thiếu chút nữa cũng nhịn không được.
Chỉ có điều cuối cùng Tiêu Lãng vẫn áp chế xuống. Cũng không phải hắn là chính nhân quân tử. Chỉ có điều hắn vừa trải qua mấy trận đại chiến, mấy lần suýt chết, khiến hắn cảm ngộ rất sâu.
Ôn nhu hương chính là mộ chôn anh hùng. Một khi trầm mê vào, ý chí chiến đấu khó tránh khỏi bị tiêu diệt. Một khi võ giả không còn ý chí chiến đấu, đi ngược dòng nước, đời này sợ là phải chấm dứt...
Hắn quả quyết đứng lên nhìn Hiên Viên Thiên Tâm mỉm cười, nói:
- Đại nhân, ta hơi mệt một chút. Muốn về nghỉ ngơi.
- Ừ, ngươi đi về trước. Chờ lát nữa ta sẽ tới!
Hiên Viên Thiên Tâm kinh ngạc gật đầu. Chờ sau khi Tiêu Lãng chắp tay, đi ra ngoài, hai tay hắn lập tức tìm kiếm ôm hai nữ tử Yêu tộc vào trong lòng, miệng rộng bỗng nhiên quay về ngực một nữ tử yêu tộc gặm...
Độc Long cũng đi ra theo. Hai người được thị nữ dẫn trở lại gian phòng nơi Trương Khả Tinh Quân thu xếp cho bọn họ. Đi tới cửa, Tiêu Lãng quay đầu lại thoáng nhìn cười nói:
- Độc Long, tại sao ngươi không vui đùa một chút?
- Chủ nhân không chơi, ta không chơi! Nếu chủ nhân chơi, ta sẽ chơi cùng một lúc!
Độc Long chất phác nói, khiến Tiêu Lãng liếc mắt khinh thường. Tiểu tử này đúng là một tên đầu gỗ. Chẳng lẽ mình nhìn lên trời đánh phi cơ, hắn cũng đánh phi cơ theo?
...
/1202
|