Chơi đệ nhất tiểu thư biển sao Hỗn Loạn tất nhiên rất kích động. Không nói gì khác, chỉ riêng thân phận này cũng đủ làm cho nam nhân bạo phát. Còn không nói tới chuyện nha đầu này có chút tuyệt sắc. Đặc biệt là hai cái đùi thon dài tuyệt đẹp, quả thực mê chết người không đền mạng.
Tiêu Lãng là người tính khí thế nào?
Cho dù hắn là một con lừa, mắng không đi, đánh không lùi về phía sau. Hình Thiên đối xử tốtvới hắn, hắn đương nhiên sẽ không giết tiểu nha đầu này, cũng sẽ không phế bỏ nàng. Nhưng hôm nay hắn chịu sự tra tấn như vậy, không trừng phạt nàng một chút làm sao xả được cơn giận này?
Lập tức hắn không phí lời, cánh tay ở trên eo Hình Hinh Nguyệt bỗng nhiên cào một cái. Tiếng áo bào bị xé rách vang lên. Áo giáp màu hồng phấn tuyệt đẹp của nàng lập tức chia năm xẻ bảy, lộ ra bộ áo lót màu đỏ bên trong. Áo lót này có chút lộ liễu, chỉ che được phần ngực no đủ, còn phần bụng và vai trắng như tuyết hoàn toàn để lộ ra trong không trung.
Cánh tay Tiêu Lãng nhanh như tia chớp lại vòng trên eo thon của Hình Hinh Nguyệt. Trước khi nàng kịp có phản ứng, hắn đã tiếp tục dùng năng lượng khống chế thân thể của nàng, khiến nàng không thể động đậy. Cảm nhận làn da trắng mịn trên eo thon của nàng, trong thân thể nàng truyền đến mùi thơm của xử nữ, Tiêu Lãng không tránh được thấy tâm thần rung động, vội vàng vận công chống lại tà hỏa, thuận tiện chữa thương.
- A, a, a!
Hình Hinh Nguyệt cảm giác thân thể mát lạnh, nhất thời kinh sợ giống như một con thỏ bị kinh sợ nhắm mắt kêu to. Ấm thanh cực lớn chấn động đến mức tai Tiêu Lãng cũng cảm thấy tê dại.
Tiêu Lãng xoay thân thể tách ra một chút, khinh bỉ nhìn vị thiên kim đại tiểu thư này. Chờ tới lúc nàng không còn rít gào nữa, lúc này hắn mới lộ ra vẻ mặt cười xấu xa nói:
- Đại tiểu thư, ta còn chưa bắt đầu, tại sao nàng đã bắt đầu kêu rồi? Lẽ nào toàn thân nàng lại nhạy cảm như vậy sao? Tùy tiện một màn đã đạt được hưng phấn tới đỉnh điểm rồi sao?
Hình Hinh Nguyệt giống như một con nhím, lộ vẻ tàn bạo nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, dùng giọng điệu oán độc nhất của mình chửi Tiêu Lãng.
- Ngươi chết đi! Cả nhà ngươi đều chết đi. Tất cả các ngươi đều chết không được tử tế. Ngươi lại dám đối xử với bản tiểu thư như vậy sao? Ngươi lại dám không tôn trọng bản tiểu thư. Trên trời dưới đất, cho dù là Thần Chí Cao cũng không cứu nổi ngươi. A...
- A.
Phía dưới mát lạnh thành công khiến những lời chửi mắng đầy tức giận của Hình Hinh Nguyệt chuyển thành tiếng rít gào. Tiêu Lãng nghe thấy phiền, tay trượt đi, năng lượng chấn động, dễ dàng xé bỏ chiếc quần ngoài che cặp mông đầy đặn và bắp đùi thon dài, lộ ra một chiếc quần lót màu phấn hồng mỏng.
Bắp đùi và mông của nha đầu này thực sự tuyệt đẹp, có thể nói là hoàn mỹ. Quân lót mỏng càng khiến người ta liếc mắt nhìn liền kích động muốn chảy máu mũi.
Tiêu Lãng cố nén tà hỏa trong lòng, chờ tiếng rít gào khủng bố của nàng dừng lại, lúc này mới trêu tức đến gần cười nói:
- Tiếp tục mắng đi. Lần sau ta xem quần lót của nàng có tốt không?
Hình Hinh Nguyệt không dám mắng nữa. Nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Lần này nàng thực sự bị dọa tới phát sợ. Từ nhỏ đến lớn có người nào nhìn thấy nàng không khách khí nịnh nọt? Bởi vì nàng được Hình Thiên sủng ái, cho dù là cha mẹ nàng cũng không dám trách mắng nàng. Thân thể của nàng càng quý giá hơn. Mẫu thân nàng có thể không ngừng lải nhải với nàng, sau này nàng nhất định sẽ gả cho một công tử tuyệt thế, phải coi trọng thân phận không được tùy tiện có hành động ám muội với nam tử...
Hiện tại đừng nói là ám muội, thân thể cũng thiếu chút nữa bị nhìn thấy hết. Nếu việc này truyền ra ngoài nàng còn có thể lập gia đình được nữa sao?
Trong đầu Hình Hinh Nguyệt vô cùng rối loạn. Ánh mắt của nàng oán độc nhìn Tiêu Lãng nhưng không dám mắng, trái lại bởi vì sợ sệt thân thể có chút run lẩy bẩy. Nàng sợ hôm nay kích động Tiêu Lãng, đúng là sẽ bị ác ma này cưỡng ép.
Tiêu Lãng thấy nàng chịu thua, cũng không tiếp tục hù dọa nàng nữa. Mắt hắn xoay một cái đến gần nói:
- Hình tiểu thư, nàng có biết đêm qua đại nhân Tinh Quân nói gì không?
Hình Hinh Nguyệt oán hận nhìn Tiêu Lãng không nói lời nào, Tiêu Lãng cũng không quan tâm, thản nhiên cười một tiếng nói:
- Đêm qua Tinh Quân nói, nếu như để ý Tiểu ma nữ nhà ta, con rể Hình Thiên Cung như ngươi, ta muốn! Ha ha, ý tứ của Tinh Quân là chỉ cần ta gật đầu, sau này nàng chính là nữ nhân của ta.
- Hỗn đản, ngươi nói bậy. Lão tổ tông sao có thể nói lời như vậy được? Ngươi còn muốn cưới bản tiểu thư sao? Ngươi nằm mơ đi!
Trên mặt Hình Hinh Nguyệt đầy vẻ trào phúng khinh thường nói.
Tiêu Lãng lắc đầu nói:
- Lúc đó còn có rất nhiều đại nhân của Hình Thiên Cung ở đó. Nàng tùy tiện đi hỏi thăm một chút là biết. Chuyện lớn như vậy ta có thể lừa nàng sao? Kỳ thực... Ta đối với nha đầu như nàng không mấy hài lòng. Chỉ có điều hôm nay, nàng tra tấn ta như vậy, cho nên ta chuẩn bị đợi lát nữa ra ngoài sẽ lập tức truyền tin cho đại nhân Tinh Quân, nói cho đại nhân biết ta đồng ý cưới nàng. Ta sẽ cưới nàng vào cửa, sau đó mỗi ngày tra tấn nàng, lột sạch quần áo của nàng, treo ngược lên đánh!
- Ngươi nằm mơ đi. Thứ rác rưởi như ngươi còn muốn cưới bản tiểu thư sao? Chờ lão tổ tông trở lại, điều đầu tiên ta làm là bảo lão tổ tông giết ngươi! Không... Chờ sau này ra ngoài ta sẽ bảo Hình Phi xé xác ngươi ra!
Hình Hinh Nguyệt không ngừng gào thét, chỉ có điều mắt đã bắt đầu rớm lệ. Hiển nhiên nàng có phần tin tưởng vào lời Tiêu Lãng nói. Khi nàng bắt Tiêu Lãng, hai thị nữ thiếp thân đã từng nhắc nhở nàng, Tiêu Lãng rất được Tinh quân Hình Thiên coi trọng. Lúc đó nàng không cho là đúng. Một thần khí thể làm sao có thể được lão tổ tông coi trọng được?
- Như vậy sao?
Tiêu Lãng vừa nghe, sắc mặt lại trở nên yêu khí lẫm liệt, nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt cũng không nói chuyện. Chỉ có điều ánh mắt hắn không ngừng quét tới quét lui ở trên người nàng. Hắn nhìn ra được toàn thân nàng đang run rẩy, trong lòng không ngừng sợ hãi, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra cứng rắn.
- Nàng đã muốn Hình Phi giết ta, vậy ta không thể không tự vệ!
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Lãng mở miệng. Thân thể hắn tiến tới, tay nắm lấy cổ Hình Hinh Nguyệt bóp một cái, nắm lấy người nàng, kéo mặt nàng ngửa lên, hắn từ trên cao nhìn xuống nói với nàng:
- Hình tiểu thư, nàng nói xem nếu như ta và nàng xảy ra quan hệ, mà Hình Phi biết Tinh quân Hình Thiên muốn ta làm cháu rể, hắn còn dám đụng đến ta hay không đây? Sự trong sạch của nàng bị ta hủy hoại, việc này làm sao giấu được. Cả đời này nàng cũng không còn mặt mũi nào đi lập gia đình chứ? Cho dù Tinh Quân biết được, cuối cùng cũng chỉ mắng ta một trận? Nàng nói xem ý này của ta thế nào?
Hình Hinh Nguyệt hoàn toàn khiếp sợ, nhưng vẫn vịt chết mạnh miệng, lại mắng:
- Ngươi dám. Tiêu Lãng, nếu ngươi dám làm như thế, ta xin thề cả đời này sẽ giết toàn gia ngươi. A, A!
- A!
Lại một tiếng y phục bị xé vang lên. Hình Hinh Nguyệt lại hét ầm lên. Trên người nàng chỉ còn một chiếc áo lót và một chiếc quần lót. Giờ phút này thứ bị xé rách chính là áo lót. Hai quả cầu giống như châu tròn ngọc sáng của nàng đã lộ ra trong tầm mắt của Tiêu Lãng...
Tiêu Lãng không dám nhìn xuống, sợ mình sẽ làm ra chuyện cầm thú. Hắn nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt khóe miệng lộ ra một tà ý, cười híp mắt nói:
- Nàng nói xem ta có dám hay không?
Hai hàng lệ chảy xuống. Toàn thân Hình Hinh Nguyệt không ngừng run rẩy. Nàng khẽ lắc đầu sợ hãi nhìn Tiêu Lãng, nghẹn ngào mở miệng nói:
- Không cần, Tiêu Lãng, không cần!
Tiêu Lãng chợt mềm lòng. Nói cho cùng đây chính là một nha đầu chưa trưởng thành!
Chỉ có điều trên mặt hắn vẫn hoàn toàn không biểu thị ra, trái lại tàn bạo nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt nói:
- Nha đầu, nghe lời gia! Ta không muốn chơi với nàng, cũng không thời gian chơi với nàng, càng không muốn cưới nàng! Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ rời đi. Ta sẽ đi Yêu Vực sau đó lại trở về Thần Vực. Cả đời này chúng ta sẽ không gặp mặt nữa. Nếu như nàng dám tới tìm ta để gây sự lần nữa, hoặc là tìm người giết chết ta gì đó, ta bảo đảm sẽ lập tức thỉnh cầu Tinh Quân gả nàng cho ta, sau đó tra tấn nàng cả đời. Nàng có thể nghe hiểu ý của ta không?
Hình Hinh Nguyệt khó nhọc gật đầu. Nàng thật sự bị dọa tới phát sợ. Cả đời này nàng đúng là vẫn chưa từng gặp phải kẻ ác nào như Tiêu Lãng. Chắc hẳn chuyện ngày hôm nay sẽ trở thành bóng tối trong cả đời nàng.
Tiêu Lãng là người tính khí thế nào?
Cho dù hắn là một con lừa, mắng không đi, đánh không lùi về phía sau. Hình Thiên đối xử tốtvới hắn, hắn đương nhiên sẽ không giết tiểu nha đầu này, cũng sẽ không phế bỏ nàng. Nhưng hôm nay hắn chịu sự tra tấn như vậy, không trừng phạt nàng một chút làm sao xả được cơn giận này?
Lập tức hắn không phí lời, cánh tay ở trên eo Hình Hinh Nguyệt bỗng nhiên cào một cái. Tiếng áo bào bị xé rách vang lên. Áo giáp màu hồng phấn tuyệt đẹp của nàng lập tức chia năm xẻ bảy, lộ ra bộ áo lót màu đỏ bên trong. Áo lót này có chút lộ liễu, chỉ che được phần ngực no đủ, còn phần bụng và vai trắng như tuyết hoàn toàn để lộ ra trong không trung.
Cánh tay Tiêu Lãng nhanh như tia chớp lại vòng trên eo thon của Hình Hinh Nguyệt. Trước khi nàng kịp có phản ứng, hắn đã tiếp tục dùng năng lượng khống chế thân thể của nàng, khiến nàng không thể động đậy. Cảm nhận làn da trắng mịn trên eo thon của nàng, trong thân thể nàng truyền đến mùi thơm của xử nữ, Tiêu Lãng không tránh được thấy tâm thần rung động, vội vàng vận công chống lại tà hỏa, thuận tiện chữa thương.
- A, a, a!
Hình Hinh Nguyệt cảm giác thân thể mát lạnh, nhất thời kinh sợ giống như một con thỏ bị kinh sợ nhắm mắt kêu to. Ấm thanh cực lớn chấn động đến mức tai Tiêu Lãng cũng cảm thấy tê dại.
Tiêu Lãng xoay thân thể tách ra một chút, khinh bỉ nhìn vị thiên kim đại tiểu thư này. Chờ tới lúc nàng không còn rít gào nữa, lúc này hắn mới lộ ra vẻ mặt cười xấu xa nói:
- Đại tiểu thư, ta còn chưa bắt đầu, tại sao nàng đã bắt đầu kêu rồi? Lẽ nào toàn thân nàng lại nhạy cảm như vậy sao? Tùy tiện một màn đã đạt được hưng phấn tới đỉnh điểm rồi sao?
Hình Hinh Nguyệt giống như một con nhím, lộ vẻ tàn bạo nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, dùng giọng điệu oán độc nhất của mình chửi Tiêu Lãng.
- Ngươi chết đi! Cả nhà ngươi đều chết đi. Tất cả các ngươi đều chết không được tử tế. Ngươi lại dám đối xử với bản tiểu thư như vậy sao? Ngươi lại dám không tôn trọng bản tiểu thư. Trên trời dưới đất, cho dù là Thần Chí Cao cũng không cứu nổi ngươi. A...
- A.
Phía dưới mát lạnh thành công khiến những lời chửi mắng đầy tức giận của Hình Hinh Nguyệt chuyển thành tiếng rít gào. Tiêu Lãng nghe thấy phiền, tay trượt đi, năng lượng chấn động, dễ dàng xé bỏ chiếc quần ngoài che cặp mông đầy đặn và bắp đùi thon dài, lộ ra một chiếc quần lót màu phấn hồng mỏng.
Bắp đùi và mông của nha đầu này thực sự tuyệt đẹp, có thể nói là hoàn mỹ. Quân lót mỏng càng khiến người ta liếc mắt nhìn liền kích động muốn chảy máu mũi.
Tiêu Lãng cố nén tà hỏa trong lòng, chờ tiếng rít gào khủng bố của nàng dừng lại, lúc này mới trêu tức đến gần cười nói:
- Tiếp tục mắng đi. Lần sau ta xem quần lót của nàng có tốt không?
Hình Hinh Nguyệt không dám mắng nữa. Nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Lần này nàng thực sự bị dọa tới phát sợ. Từ nhỏ đến lớn có người nào nhìn thấy nàng không khách khí nịnh nọt? Bởi vì nàng được Hình Thiên sủng ái, cho dù là cha mẹ nàng cũng không dám trách mắng nàng. Thân thể của nàng càng quý giá hơn. Mẫu thân nàng có thể không ngừng lải nhải với nàng, sau này nàng nhất định sẽ gả cho một công tử tuyệt thế, phải coi trọng thân phận không được tùy tiện có hành động ám muội với nam tử...
Hiện tại đừng nói là ám muội, thân thể cũng thiếu chút nữa bị nhìn thấy hết. Nếu việc này truyền ra ngoài nàng còn có thể lập gia đình được nữa sao?
Trong đầu Hình Hinh Nguyệt vô cùng rối loạn. Ánh mắt của nàng oán độc nhìn Tiêu Lãng nhưng không dám mắng, trái lại bởi vì sợ sệt thân thể có chút run lẩy bẩy. Nàng sợ hôm nay kích động Tiêu Lãng, đúng là sẽ bị ác ma này cưỡng ép.
Tiêu Lãng thấy nàng chịu thua, cũng không tiếp tục hù dọa nàng nữa. Mắt hắn xoay một cái đến gần nói:
- Hình tiểu thư, nàng có biết đêm qua đại nhân Tinh Quân nói gì không?
Hình Hinh Nguyệt oán hận nhìn Tiêu Lãng không nói lời nào, Tiêu Lãng cũng không quan tâm, thản nhiên cười một tiếng nói:
- Đêm qua Tinh Quân nói, nếu như để ý Tiểu ma nữ nhà ta, con rể Hình Thiên Cung như ngươi, ta muốn! Ha ha, ý tứ của Tinh Quân là chỉ cần ta gật đầu, sau này nàng chính là nữ nhân của ta.
- Hỗn đản, ngươi nói bậy. Lão tổ tông sao có thể nói lời như vậy được? Ngươi còn muốn cưới bản tiểu thư sao? Ngươi nằm mơ đi!
Trên mặt Hình Hinh Nguyệt đầy vẻ trào phúng khinh thường nói.
Tiêu Lãng lắc đầu nói:
- Lúc đó còn có rất nhiều đại nhân của Hình Thiên Cung ở đó. Nàng tùy tiện đi hỏi thăm một chút là biết. Chuyện lớn như vậy ta có thể lừa nàng sao? Kỳ thực... Ta đối với nha đầu như nàng không mấy hài lòng. Chỉ có điều hôm nay, nàng tra tấn ta như vậy, cho nên ta chuẩn bị đợi lát nữa ra ngoài sẽ lập tức truyền tin cho đại nhân Tinh Quân, nói cho đại nhân biết ta đồng ý cưới nàng. Ta sẽ cưới nàng vào cửa, sau đó mỗi ngày tra tấn nàng, lột sạch quần áo của nàng, treo ngược lên đánh!
- Ngươi nằm mơ đi. Thứ rác rưởi như ngươi còn muốn cưới bản tiểu thư sao? Chờ lão tổ tông trở lại, điều đầu tiên ta làm là bảo lão tổ tông giết ngươi! Không... Chờ sau này ra ngoài ta sẽ bảo Hình Phi xé xác ngươi ra!
Hình Hinh Nguyệt không ngừng gào thét, chỉ có điều mắt đã bắt đầu rớm lệ. Hiển nhiên nàng có phần tin tưởng vào lời Tiêu Lãng nói. Khi nàng bắt Tiêu Lãng, hai thị nữ thiếp thân đã từng nhắc nhở nàng, Tiêu Lãng rất được Tinh quân Hình Thiên coi trọng. Lúc đó nàng không cho là đúng. Một thần khí thể làm sao có thể được lão tổ tông coi trọng được?
- Như vậy sao?
Tiêu Lãng vừa nghe, sắc mặt lại trở nên yêu khí lẫm liệt, nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt cũng không nói chuyện. Chỉ có điều ánh mắt hắn không ngừng quét tới quét lui ở trên người nàng. Hắn nhìn ra được toàn thân nàng đang run rẩy, trong lòng không ngừng sợ hãi, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra cứng rắn.
- Nàng đã muốn Hình Phi giết ta, vậy ta không thể không tự vệ!
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Lãng mở miệng. Thân thể hắn tiến tới, tay nắm lấy cổ Hình Hinh Nguyệt bóp một cái, nắm lấy người nàng, kéo mặt nàng ngửa lên, hắn từ trên cao nhìn xuống nói với nàng:
- Hình tiểu thư, nàng nói xem nếu như ta và nàng xảy ra quan hệ, mà Hình Phi biết Tinh quân Hình Thiên muốn ta làm cháu rể, hắn còn dám đụng đến ta hay không đây? Sự trong sạch của nàng bị ta hủy hoại, việc này làm sao giấu được. Cả đời này nàng cũng không còn mặt mũi nào đi lập gia đình chứ? Cho dù Tinh Quân biết được, cuối cùng cũng chỉ mắng ta một trận? Nàng nói xem ý này của ta thế nào?
Hình Hinh Nguyệt hoàn toàn khiếp sợ, nhưng vẫn vịt chết mạnh miệng, lại mắng:
- Ngươi dám. Tiêu Lãng, nếu ngươi dám làm như thế, ta xin thề cả đời này sẽ giết toàn gia ngươi. A, A!
- A!
Lại một tiếng y phục bị xé vang lên. Hình Hinh Nguyệt lại hét ầm lên. Trên người nàng chỉ còn một chiếc áo lót và một chiếc quần lót. Giờ phút này thứ bị xé rách chính là áo lót. Hai quả cầu giống như châu tròn ngọc sáng của nàng đã lộ ra trong tầm mắt của Tiêu Lãng...
Tiêu Lãng không dám nhìn xuống, sợ mình sẽ làm ra chuyện cầm thú. Hắn nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt khóe miệng lộ ra một tà ý, cười híp mắt nói:
- Nàng nói xem ta có dám hay không?
Hai hàng lệ chảy xuống. Toàn thân Hình Hinh Nguyệt không ngừng run rẩy. Nàng khẽ lắc đầu sợ hãi nhìn Tiêu Lãng, nghẹn ngào mở miệng nói:
- Không cần, Tiêu Lãng, không cần!
Tiêu Lãng chợt mềm lòng. Nói cho cùng đây chính là một nha đầu chưa trưởng thành!
Chỉ có điều trên mặt hắn vẫn hoàn toàn không biểu thị ra, trái lại tàn bạo nhìn chằm chằm vào Hình Hinh Nguyệt nói:
- Nha đầu, nghe lời gia! Ta không muốn chơi với nàng, cũng không thời gian chơi với nàng, càng không muốn cưới nàng! Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ rời đi. Ta sẽ đi Yêu Vực sau đó lại trở về Thần Vực. Cả đời này chúng ta sẽ không gặp mặt nữa. Nếu như nàng dám tới tìm ta để gây sự lần nữa, hoặc là tìm người giết chết ta gì đó, ta bảo đảm sẽ lập tức thỉnh cầu Tinh Quân gả nàng cho ta, sau đó tra tấn nàng cả đời. Nàng có thể nghe hiểu ý của ta không?
Hình Hinh Nguyệt khó nhọc gật đầu. Nàng thật sự bị dọa tới phát sợ. Cả đời này nàng đúng là vẫn chưa từng gặp phải kẻ ác nào như Tiêu Lãng. Chắc hẳn chuyện ngày hôm nay sẽ trở thành bóng tối trong cả đời nàng.
/1202
|