- Ô ô ô, tiểu thúc, phu quân bị tên rác rưởi này đâm mười mấy đao, cổ cũng bóp gãy! Tiểu thúc không làm chủ giúp Ngư Nhi, Ngư Nhi không sống nữa...
Tu Ngư Nhi chạy vội lại, nắm lấy cánh tay Tu Duyên không ngừng khóc tố khổ, khuôn mặt giống như mặt mèo con, bộ dáng kia xem ra cực kỳ đáng thương. Tu Duyên càng thêm âm trầm, ánh mắt quét qua, hỏi:
- Cụ thể là chuyện gì? Ai giải thích cho ta?
Một trưởng lão Thiên Ma tộc lập tức đứng ra chắp tay nói:
- Đại nhân Tu Duyên, gần đây một đội buôn Mai gia đi ngang qua Thiên Ma Lĩnh. Người chúng ta theo lệ thu phí qua đường của đội buôn, nhưng không nghĩ tới người Mai gia dựa vào sau lưng có Chí Cao Thần Thanh Thứ, một tử thánh thạch cũng không giao. Sau đó phát sinh xung đột với đội canh gác ở Ma Đô Thành. Người Mai gia không nói thêm lời nào đã chém giết mấy chục người chúng ta. Đại công tử bất đắc dĩ phái người bắt giữ đội buôn. Kết quả hôm qua tên Tiêu Lãng này dẫn người đến, nói có hai bằng hữu bị bắt, muốn chúng ta thả người. Đại công tử xem như nể mặt Thiên Tôn Hiên Viên, nói chỉ cần đưa năm ngàn vạn tử thánh thạch lập tức thả người. Nhưng tên Tiêu Lãng này lại đột nhiên ra tay bắt đại công tử, đồng thời đánh đại công tử thành trọng thương, còn đâm mười mấy đao. Giờ phút này đại công tử đang được cứu, còn không biết có thể sống hay không...
- Ngươi thối lắm!
Đám người Tiêu Lãng vừa nghe tất cả đều phẫn nộ không thể nhịn được. Tiểu Đao tính tình nóng nảy lập tức nổi giận rống lớn. Hắn còn chưa nói hết lời ánh mắt Tu Duyên đã quét qua gầm thét:
- Ta cho các ngươi nói chuyện sao? Còn dám nói nửa câu, giết không tha!
Tiểu Đao còn muốn nói điều gì, Tiêu Lãng đã trừng mắt. Hắn lập tức im lặng. Hiện tại Tu Duyên dáng vẻ như nói đạo lý, nhưng thật ra rõ ràng là muốn ép bên này. Cho bên Thiên Ma tộc nói, cho dù có lý cũng biến thành vô lý! Lại nói nữa... thế giới này lúc nào cần tới đạo lý? Nắm tay to quyết định mới là đạo lí.
Cho nên khi ánh mắt Tu Duyên quét tới, hỏi đám người Tiêu Lãng có gì muốn nói, Tiêu Lãng một câu cũng không nói. Trái lại Hiên Viên Thiên Tâm cung kính nói:
- Đại nhân Tu Duyên, việc này ta cũng có mặt ở đó. Tuy rằng Tiêu Lãng có chút lỗ mãng, nhưng không phải vì bị Ma Đằng ép tới nóng nảy sao? Tiểu tử Ma Đằng đi khắp nơi đánh cờ hiệu của Tu gia, ngay cả phụ thân ta cũng không để vào mắt, lại trực tiếp gọi tên phụ thân ta. Hơn nữa thương thế Ma Đằng không nghiêm trọng. Sau khi Tiêu Lãng thả hắn ra đã ổn định. Như vậy hiện tại hắn chết, là ai giết còn chưa chắc chắn...
- Ngươi!
Trưởng lão Thiên Ma tộc lập tức kêu lên, tức giận thiếu chút nữa hộc máu. Tu Duyên nhìn qua hắn lại không dám nói tiếp nữa. Tu Duyên trầm ngâm, một lát sau mới lên tiếng:
- Chuyện này bất luận thế nào, tiểu tử này động thủ chính là hắn không đúng. Hiên Viên Thiên Tâm, Hoàn Nhan Tuyệt Sát, các ngươi lui ra đi. Ân oán giữa tiểu tử này và Thiên Ma tộc, để tự bọn họ kết thúc đi. Ta không quản...
Quả là thế!
Tiêu Lãng lắc đầu, hắn đoán không sai. Tu Duyên này ra mặt, cưỡng chế Hoàn Nhan Tuyệt Sát và Hiên Viên Thiên Tâm, để hắn và đám người Độc Long khai chiến với một đám Thần Tổ.
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm sốt ruột lo lắng. Tại sao giờ phút này Thiên Tôn Hiên Viên còn chưa tới? Chẳng lẽ là do Thần Chí Cao ra lệnh? Hoặc là chuyện phục sinh Tiểu Vũ đến thời khắc quan trọng nhất?
Vèo!
Đột nhiên truyền tống trận sáng lên. Mọi người nhất thời vui vẻ, còn tưởng rằng Thiên Tôn Hiên Viên đến. Nhưng chờ tới khi hào quang truyền tống yếu đi, tất cả mọi người ngạc nhiên. Trong truyền tống trận chỉ có ba người, ba vị nữ tử. Mà người đi đầu tiên, Tiêu Lãng có quen. Đó là Mộc Ly Nhi.
Mộc Ly Nhi nhìn Tiêu Lãng khẽ cười, sau đó cúi người hành lễ với Tu Duyên, cung kính nói:
- Đại nhân Tu Duyên, tổ nãi nãi nhà ta nói có thể cho nàng chút mặt mũi được không? Tiêu Lãng và nàng có chút ngọn nguồn, chuyện này đừng thấy máu?
Tinh thần Hoàn Nhan Tuyệt Sát chấn động. Thiên Tôn Mộc Long ra mặt, Tu Duyên sẽ cho chút mặt mũi chứ? Ngược lại Hiên Viên Thiên Tâm có chút lo lắng. Nếu Tu Duyên đã ra mặt, không gây ra chuyện gì, làm sao chịu để yên?
Quả nhiên, Tu Duyên thản nhiên nhìn Mộc Ly Nhi một chút, truyền âm nói:
- Trở lại nói cho tổ nãi nãi nhà ngươi biết, dưới gối ta không có con cái. Ta đã nhìn Ngư Nhi lớn lên. Chuyện hôm nay Tu Duyên đành thất lễ.
Mộc Ly Nhi thản nhiên thở dài, lắc đầu xoay người tiến vào truyền tống trận, một câu nói cũng không nói. Tuy rằng mọi người không biết Tu Duyên truyền âm nói cái gì, nhưng hiển nhiên mặt mũi này không cho.
- Đại ca Thiên Tâm, Thúc thúc Hoàn Nhan, mọi người đứng qua một bên đi! Chuyện hôm nay ta có thể xử lý.
Tiêu Lãng đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu cực kỳ kiên quyết, ánh mắt càng không cho người khác từ chối. Sắc mặt Hoàn Nhan Tuyệt Sát trầm xuống, đang muốn nói gì, Tiêu Lãng truyền âm qua:
- Yên tâm, ta có biện pháp tự vệ. Thúc thúc Hoàn Nhan, thúc thúc còn con cháu Hoàn Nhan gia, tất cả phải lấy lợi ích Hoàn Nhan gia làm chủ.
Hoàn Nhan Tuyệt Sát lắc đầu lui tới bên cạnh trưởng lão Long Hổ. Tiêu Lãng nhìn Hiên Viên Thiên Tâm ánh mắt hai người giao lưu chút. Hiên Viên Thiên Tâm quát lên nói:
- Đi!
Vòng vây của Thiên Ma tộc tránh ra tạo thành một con đường cho mọi người rời đi.
Lúc này Tiêu Lãng mới đảo mắt nhìn vô số người của Thiên Ma tộc, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tu Duyên, lấy ra từ trong nhẫn không gian một tấm lệnh bài và một ngọc phù nói:
- Đại nhân Tu Duyên, đây là lệnh bài do Dạ Hậu Tử Mị Đằng tự mình cho ta. Đây còn có một ngọc phù truyền tin. Nàng nói nếu như ta có khó khăn, lập tức truyền tin bộ tộc Tử Mị sẽ cứu ta một lần! Chuyện hôm nay, ta thừa nhận ta có kích động, nhưng có thể cho Dạ Hậu một chút mặt mũi? Giải quyết hòa bình?
Một đám người xôn xao. Tiêu Lãng vận dụng đại sát khí, lệnh bài của thê tử Thần Chí Cao. Tuy rằng Yêu Vực và Thần Vực xung khắc như nước với lửa. Nhưng mặt mũi Tử Mị Hoàng ai dám không cho? Cho dù Thần Chí Cao Tu La cũng phải đối đãi thận trọng chứ?
Tu Duyên cũng thầm ngẩn người ra, thần thức quét qua xác định đúng là lệnh bài của Tử Mị Hoàng không sai. Bởi vì bên trong có một cỗ khí tức vô cùng cường đại. Hắn không nghĩ tới Tiêu Lãng lại có lai lịch lớn như vậy? Nếu như việc này vỡ lở ra, hắn tất nhiên không sợ bị bộ tộc Tử Mị Đằng giết chết. Vấn đề là hắn... ở trong lòng Thần Chí Cao Tu La phân lượng sẽ nhẹ đi, không trọng đại cục.
Vù!
Nhẫn không gian của Tiêu Lãng lại sáng ngời. Một tấm lệnh bài màu đen lại xuất hiện lần nữa. Mặt trên có một chữ Hình lớn. Tiêu Lãng lãnh đạm nói:
- Đây là lệnh bài Tinh quân Hình Thiên của biển sao Hỗn Loạn. Đại nhân Tu Duyên, có đủ hay không? Không đủ ta còn có nữa!
Lần này trong thành hoàn toàn bạo động. Vô số người trợn mắt há hốc mồm. Nếu như lệnh bài của Dạ Hậu chỉ mang tính uy hiếp, vậy lệnh bài Hình Thiên chính là dọa người. Dù sao người Thần Vực không đi Yêu Vực, nhưng thường xuyên đi biển sao Hỗn Loạn lang bạt. Chọc giận Hình Thiên ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện đi tới biển sao Hỗn Loạn nữa...
Đứng ở một bên, Hiên Viên Thiên Tâm bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn đã sớm biết Tiêu Lãng muốn vận dụng lệnh bài kia, lúc này mới đi ra. Hắn cũng biết lệnh bài kia có lực chấn động. Vấn đề là lệnh bài kia chỉ có thể dùng một lần, ân tình nhạt đi một phần. Đổi lại ngươi là nhân vật lớn, ngươi cho một lệnh bài, hậu bối không ngừng sử dụng, còn có thể coi trọng hắn nữa sao?
Không ngừng sử dụng, điều này nói rõ ngươi là kẻ vô dụng, có chuyện gì đều cần nhờ người khác. Không nói tới chuyện khác, phân lượng trong lòng hắn sẽ nhẹ đi. Chắc hẳn sau này có gặp ngươi hay không cũng không biết nữa!
Vù!
Lúc này, không gian trong thành đột nhiên vặn vẹo. Một bóng người chậm rãi ngưng tụ. Hiên Viên Thiên Tâm quét mắt qua nhất thời vui mừng. Thiên Tôn Hiên Viên rốt cuộc đã chạy đến. Hắn không sử dụng truyền tống trận, trực tiếp dùng Đại Na Di lại đây, hiển nhiên vừa nãy thực sự có việc nên mới chậm trễ.
- Ha ha ha!
Sau khi Thiên Tôn Hiên Viên nhìn thấy Tiêu Lãng còn chưa chết liền cười dài một tiếng, toàn thân cảm thấy thoải mái hơn. Ánh mắt hắn quét qua Tu Duyên nói:
- Tu Duyên, ngươi làm gì là có ý gì? Chứng tỏ muốn đánh ép cháu ta sao? Ta đã từng tuyên bố ra ngoài, ai dám đụng đến cháu ta, ta sẽ không để hắn yên.
Vù!
Không trung lại vặn vẹo. Tinh thân mọi người lại căng thẳng. Lại có cường giả Đại Na Di đến đây sao?
Chờ sau khi thân ảnh người kia chậm rãi ngưng tụ, tất cả đều ngạc nhiên. Bởi vì mấy người trong thành đều biết người này. Không ngờ lại có thể là người số một dưới trướng của Thần Chí Cao Luyến Ca, Thiên Tôn Luyến Tâm.
- Ha ha! Huyết Kỵ huynh cũng ở đây sao!
Thiên Tôn Luyến Tâm nhìn Hiên Viên Huyết Kỵ khẽ cười một tiếng. Hắn hoàn toàn không thèm nhìn Tu Duyên một cái, chỉ nhìn Tiêu Lãng cười nói:
- Tiêu Lãng, lăn lộn ở Hủy Diệt Chi Địa không tốt sao? Vậy tới Luyến Ca Chi Địa đi. Đại nhân Thần Chí Cao đã chính miệng nói sẽ che chở ngươi.
Tất cả mọi người ở đó tưởng chừng như nằm mộng rồi...
...
Tu Ngư Nhi chạy vội lại, nắm lấy cánh tay Tu Duyên không ngừng khóc tố khổ, khuôn mặt giống như mặt mèo con, bộ dáng kia xem ra cực kỳ đáng thương. Tu Duyên càng thêm âm trầm, ánh mắt quét qua, hỏi:
- Cụ thể là chuyện gì? Ai giải thích cho ta?
Một trưởng lão Thiên Ma tộc lập tức đứng ra chắp tay nói:
- Đại nhân Tu Duyên, gần đây một đội buôn Mai gia đi ngang qua Thiên Ma Lĩnh. Người chúng ta theo lệ thu phí qua đường của đội buôn, nhưng không nghĩ tới người Mai gia dựa vào sau lưng có Chí Cao Thần Thanh Thứ, một tử thánh thạch cũng không giao. Sau đó phát sinh xung đột với đội canh gác ở Ma Đô Thành. Người Mai gia không nói thêm lời nào đã chém giết mấy chục người chúng ta. Đại công tử bất đắc dĩ phái người bắt giữ đội buôn. Kết quả hôm qua tên Tiêu Lãng này dẫn người đến, nói có hai bằng hữu bị bắt, muốn chúng ta thả người. Đại công tử xem như nể mặt Thiên Tôn Hiên Viên, nói chỉ cần đưa năm ngàn vạn tử thánh thạch lập tức thả người. Nhưng tên Tiêu Lãng này lại đột nhiên ra tay bắt đại công tử, đồng thời đánh đại công tử thành trọng thương, còn đâm mười mấy đao. Giờ phút này đại công tử đang được cứu, còn không biết có thể sống hay không...
- Ngươi thối lắm!
Đám người Tiêu Lãng vừa nghe tất cả đều phẫn nộ không thể nhịn được. Tiểu Đao tính tình nóng nảy lập tức nổi giận rống lớn. Hắn còn chưa nói hết lời ánh mắt Tu Duyên đã quét qua gầm thét:
- Ta cho các ngươi nói chuyện sao? Còn dám nói nửa câu, giết không tha!
Tiểu Đao còn muốn nói điều gì, Tiêu Lãng đã trừng mắt. Hắn lập tức im lặng. Hiện tại Tu Duyên dáng vẻ như nói đạo lý, nhưng thật ra rõ ràng là muốn ép bên này. Cho bên Thiên Ma tộc nói, cho dù có lý cũng biến thành vô lý! Lại nói nữa... thế giới này lúc nào cần tới đạo lý? Nắm tay to quyết định mới là đạo lí.
Cho nên khi ánh mắt Tu Duyên quét tới, hỏi đám người Tiêu Lãng có gì muốn nói, Tiêu Lãng một câu cũng không nói. Trái lại Hiên Viên Thiên Tâm cung kính nói:
- Đại nhân Tu Duyên, việc này ta cũng có mặt ở đó. Tuy rằng Tiêu Lãng có chút lỗ mãng, nhưng không phải vì bị Ma Đằng ép tới nóng nảy sao? Tiểu tử Ma Đằng đi khắp nơi đánh cờ hiệu của Tu gia, ngay cả phụ thân ta cũng không để vào mắt, lại trực tiếp gọi tên phụ thân ta. Hơn nữa thương thế Ma Đằng không nghiêm trọng. Sau khi Tiêu Lãng thả hắn ra đã ổn định. Như vậy hiện tại hắn chết, là ai giết còn chưa chắc chắn...
- Ngươi!
Trưởng lão Thiên Ma tộc lập tức kêu lên, tức giận thiếu chút nữa hộc máu. Tu Duyên nhìn qua hắn lại không dám nói tiếp nữa. Tu Duyên trầm ngâm, một lát sau mới lên tiếng:
- Chuyện này bất luận thế nào, tiểu tử này động thủ chính là hắn không đúng. Hiên Viên Thiên Tâm, Hoàn Nhan Tuyệt Sát, các ngươi lui ra đi. Ân oán giữa tiểu tử này và Thiên Ma tộc, để tự bọn họ kết thúc đi. Ta không quản...
Quả là thế!
Tiêu Lãng lắc đầu, hắn đoán không sai. Tu Duyên này ra mặt, cưỡng chế Hoàn Nhan Tuyệt Sát và Hiên Viên Thiên Tâm, để hắn và đám người Độc Long khai chiến với một đám Thần Tổ.
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm sốt ruột lo lắng. Tại sao giờ phút này Thiên Tôn Hiên Viên còn chưa tới? Chẳng lẽ là do Thần Chí Cao ra lệnh? Hoặc là chuyện phục sinh Tiểu Vũ đến thời khắc quan trọng nhất?
Vèo!
Đột nhiên truyền tống trận sáng lên. Mọi người nhất thời vui vẻ, còn tưởng rằng Thiên Tôn Hiên Viên đến. Nhưng chờ tới khi hào quang truyền tống yếu đi, tất cả mọi người ngạc nhiên. Trong truyền tống trận chỉ có ba người, ba vị nữ tử. Mà người đi đầu tiên, Tiêu Lãng có quen. Đó là Mộc Ly Nhi.
Mộc Ly Nhi nhìn Tiêu Lãng khẽ cười, sau đó cúi người hành lễ với Tu Duyên, cung kính nói:
- Đại nhân Tu Duyên, tổ nãi nãi nhà ta nói có thể cho nàng chút mặt mũi được không? Tiêu Lãng và nàng có chút ngọn nguồn, chuyện này đừng thấy máu?
Tinh thần Hoàn Nhan Tuyệt Sát chấn động. Thiên Tôn Mộc Long ra mặt, Tu Duyên sẽ cho chút mặt mũi chứ? Ngược lại Hiên Viên Thiên Tâm có chút lo lắng. Nếu Tu Duyên đã ra mặt, không gây ra chuyện gì, làm sao chịu để yên?
Quả nhiên, Tu Duyên thản nhiên nhìn Mộc Ly Nhi một chút, truyền âm nói:
- Trở lại nói cho tổ nãi nãi nhà ngươi biết, dưới gối ta không có con cái. Ta đã nhìn Ngư Nhi lớn lên. Chuyện hôm nay Tu Duyên đành thất lễ.
Mộc Ly Nhi thản nhiên thở dài, lắc đầu xoay người tiến vào truyền tống trận, một câu nói cũng không nói. Tuy rằng mọi người không biết Tu Duyên truyền âm nói cái gì, nhưng hiển nhiên mặt mũi này không cho.
- Đại ca Thiên Tâm, Thúc thúc Hoàn Nhan, mọi người đứng qua một bên đi! Chuyện hôm nay ta có thể xử lý.
Tiêu Lãng đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu cực kỳ kiên quyết, ánh mắt càng không cho người khác từ chối. Sắc mặt Hoàn Nhan Tuyệt Sát trầm xuống, đang muốn nói gì, Tiêu Lãng truyền âm qua:
- Yên tâm, ta có biện pháp tự vệ. Thúc thúc Hoàn Nhan, thúc thúc còn con cháu Hoàn Nhan gia, tất cả phải lấy lợi ích Hoàn Nhan gia làm chủ.
Hoàn Nhan Tuyệt Sát lắc đầu lui tới bên cạnh trưởng lão Long Hổ. Tiêu Lãng nhìn Hiên Viên Thiên Tâm ánh mắt hai người giao lưu chút. Hiên Viên Thiên Tâm quát lên nói:
- Đi!
Vòng vây của Thiên Ma tộc tránh ra tạo thành một con đường cho mọi người rời đi.
Lúc này Tiêu Lãng mới đảo mắt nhìn vô số người của Thiên Ma tộc, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tu Duyên, lấy ra từ trong nhẫn không gian một tấm lệnh bài và một ngọc phù nói:
- Đại nhân Tu Duyên, đây là lệnh bài do Dạ Hậu Tử Mị Đằng tự mình cho ta. Đây còn có một ngọc phù truyền tin. Nàng nói nếu như ta có khó khăn, lập tức truyền tin bộ tộc Tử Mị sẽ cứu ta một lần! Chuyện hôm nay, ta thừa nhận ta có kích động, nhưng có thể cho Dạ Hậu một chút mặt mũi? Giải quyết hòa bình?
Một đám người xôn xao. Tiêu Lãng vận dụng đại sát khí, lệnh bài của thê tử Thần Chí Cao. Tuy rằng Yêu Vực và Thần Vực xung khắc như nước với lửa. Nhưng mặt mũi Tử Mị Hoàng ai dám không cho? Cho dù Thần Chí Cao Tu La cũng phải đối đãi thận trọng chứ?
Tu Duyên cũng thầm ngẩn người ra, thần thức quét qua xác định đúng là lệnh bài của Tử Mị Hoàng không sai. Bởi vì bên trong có một cỗ khí tức vô cùng cường đại. Hắn không nghĩ tới Tiêu Lãng lại có lai lịch lớn như vậy? Nếu như việc này vỡ lở ra, hắn tất nhiên không sợ bị bộ tộc Tử Mị Đằng giết chết. Vấn đề là hắn... ở trong lòng Thần Chí Cao Tu La phân lượng sẽ nhẹ đi, không trọng đại cục.
Vù!
Nhẫn không gian của Tiêu Lãng lại sáng ngời. Một tấm lệnh bài màu đen lại xuất hiện lần nữa. Mặt trên có một chữ Hình lớn. Tiêu Lãng lãnh đạm nói:
- Đây là lệnh bài Tinh quân Hình Thiên của biển sao Hỗn Loạn. Đại nhân Tu Duyên, có đủ hay không? Không đủ ta còn có nữa!
Lần này trong thành hoàn toàn bạo động. Vô số người trợn mắt há hốc mồm. Nếu như lệnh bài của Dạ Hậu chỉ mang tính uy hiếp, vậy lệnh bài Hình Thiên chính là dọa người. Dù sao người Thần Vực không đi Yêu Vực, nhưng thường xuyên đi biển sao Hỗn Loạn lang bạt. Chọc giận Hình Thiên ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện đi tới biển sao Hỗn Loạn nữa...
Đứng ở một bên, Hiên Viên Thiên Tâm bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn đã sớm biết Tiêu Lãng muốn vận dụng lệnh bài kia, lúc này mới đi ra. Hắn cũng biết lệnh bài kia có lực chấn động. Vấn đề là lệnh bài kia chỉ có thể dùng một lần, ân tình nhạt đi một phần. Đổi lại ngươi là nhân vật lớn, ngươi cho một lệnh bài, hậu bối không ngừng sử dụng, còn có thể coi trọng hắn nữa sao?
Không ngừng sử dụng, điều này nói rõ ngươi là kẻ vô dụng, có chuyện gì đều cần nhờ người khác. Không nói tới chuyện khác, phân lượng trong lòng hắn sẽ nhẹ đi. Chắc hẳn sau này có gặp ngươi hay không cũng không biết nữa!
Vù!
Lúc này, không gian trong thành đột nhiên vặn vẹo. Một bóng người chậm rãi ngưng tụ. Hiên Viên Thiên Tâm quét mắt qua nhất thời vui mừng. Thiên Tôn Hiên Viên rốt cuộc đã chạy đến. Hắn không sử dụng truyền tống trận, trực tiếp dùng Đại Na Di lại đây, hiển nhiên vừa nãy thực sự có việc nên mới chậm trễ.
- Ha ha ha!
Sau khi Thiên Tôn Hiên Viên nhìn thấy Tiêu Lãng còn chưa chết liền cười dài một tiếng, toàn thân cảm thấy thoải mái hơn. Ánh mắt hắn quét qua Tu Duyên nói:
- Tu Duyên, ngươi làm gì là có ý gì? Chứng tỏ muốn đánh ép cháu ta sao? Ta đã từng tuyên bố ra ngoài, ai dám đụng đến cháu ta, ta sẽ không để hắn yên.
Vù!
Không trung lại vặn vẹo. Tinh thân mọi người lại căng thẳng. Lại có cường giả Đại Na Di đến đây sao?
Chờ sau khi thân ảnh người kia chậm rãi ngưng tụ, tất cả đều ngạc nhiên. Bởi vì mấy người trong thành đều biết người này. Không ngờ lại có thể là người số một dưới trướng của Thần Chí Cao Luyến Ca, Thiên Tôn Luyến Tâm.
- Ha ha! Huyết Kỵ huynh cũng ở đây sao!
Thiên Tôn Luyến Tâm nhìn Hiên Viên Huyết Kỵ khẽ cười một tiếng. Hắn hoàn toàn không thèm nhìn Tu Duyên một cái, chỉ nhìn Tiêu Lãng cười nói:
- Tiêu Lãng, lăn lộn ở Hủy Diệt Chi Địa không tốt sao? Vậy tới Luyến Ca Chi Địa đi. Đại nhân Thần Chí Cao đã chính miệng nói sẽ che chở ngươi.
Tất cả mọi người ở đó tưởng chừng như nằm mộng rồi...
...
/1202
|