- Đuổi theo!
Long Kỵ công tử nổi giận, vịt sắp đến bên miệng mà bay đi mất? Không thể nhẫn nhịn được nữa!
Thủ lĩnh yêu tộc ngoái đầu lại gằn giọng:
- Bích Ngọc, con thỏ của ngươi làm sao vậy?
Nữ nhân yêu tộc cũng không biết có chuyện gì, bối rối. Con linh sủng bình thường nghe lời vậy mà vì sao bây giờ nó làm phản?
Thủ lĩnh yêu tộc đã xông lên, hét chói tai:
- Còn ngẩn ra làm gì? Đuổi theo!
Cường giả Thần Vực, yêu tộc lập tức tỉnh ngộ lại, kết quả như ong vỡ tổ xông hướng đường hầm. Không cần nói nhiều, đường hầm chỉ có bây nhiêu, bị vô số Thổ Lang chặn lại, hai bên không thể tránh khỏi phát sinh xung đột. Vốn mới rồi đã giương cung rút kiếm giờ thì xảy ra hỗn chiến.
- Đi mau, đi mau!
Thấy con tiểu kim long bay vào ngực Tiêu Lãng, Hiên Viên Thiên Tâm mừng sắp điên lên. Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! Hiên Viên Thiên Tâm mặc kệ tất cả, lập tức xông lên.
Tiêu Lãng kích động truyền âm:
- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch ném con Linh Manh Điểu hấp hối cho Tiêu Lãng, nó biến thành con mèo nhỏ cỡ nắm tay chui vào ống tay áo của hắn.
Huyễn ma thú Tiểu Bạch truyền âm:
- Chủ nhân, Tiểu Bạch nhớ ngươi muốn chết, ta còn tưởng đời này không thể gặp ngươi nữa.
Hiên Viên Thiên Tâm thấy Tiêu Lãng không nhúc nhích thì sốt ruột truyền âm:
- Chạy mau. Tiêu Lãng, còn ngẩn ra đó làm gì? Có chuyện gì đợi sau này lại nói!
Hiên Viên Thiên Tâm thấy Tiêu Lãng luống cuống chạy đi, định ném Linh Manh Điểu vào trong không gian giới chỉ hù gã sợ toát mồ hôi lạnh.
Hiên Viên Thiên Tâm lớn tiếng truyền âm:
- Tiêu Lãng, ngươi điên rồi! Linh Manh Điểu chết không đáng giá một Tử Thánh Thạch, đừng bỏ vào không gian giới chỉ!
- A!
Tiêu Lãng bắt chặt Linh Manh Điểu cùng đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu chạy nhanh ra ngoài, vừa khống chế Thổ Lang vừa không sợ chết công kích đám võ giả.
- Chạy mau, chạy mau!
Người Hàn gia vừa hưng phấn vừa căng thẳng. Tiêu Lãng bắt được Linh Manh Điểu là hai ức Tử Thánh Thạch vào tay. Nhưng rất có thể đắc tội Long Kỵ công tử, Tu Kiếm. Tuy nhiên, bây giờ đã đắc tội rồi, chạy trước rồi nói.
Thần thức của Long Kỵ công tử cực kỳ cường đại, tuy đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu chạy rất nhanh, dù Thanh Ngư công tử và yêu tộc hỗn chiến ngăn bước chân của bọn họ nhưng gã vẫn dễ dàng điều tra ra Tiêu Lãng.
Long Kỵ công tử tức giận quát:
- Tiêu Lãng, ngươi dám cướp đồ của bản công tử? Ta giết cả nhà ngươi!
Sống lưng Tiêu Lãng lạnh toát, tăng nhanh tốc độ. Đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu nhanh chóng ra khỏi Hồng sơn mạch, thấy bên kia người phó gia vẫn còn chiến đấu với võ giả của Ma Vực.
Tiêu Lãng liếc nhanh, hét lên:
- Đi vào rừng!
Vù vù vù vù vù!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch bay ra khỏi tay áo Tiêu Lãng, biến thành hình dạng Linh Manh Điểu. Huyễn ma thú Tiểu Bạch bay nhanh như chớp sang hướng khác.
Huyễn ma thú Tiểu Bạch truyền âm cho Tiêu Lãng:
- Chủ nhân, ngươi trốn trước đi. Hiện tại tốc độ của ta rất nhanh, trong bọn họ không ai đuổi kịp ta. Ta đi trước dụ bọn họ, lát nữa tìm chủ nhân!
Tiêu Lãng ngẩn ra, sốt ruột truyền âm:
- A? Tiểu Bạch, đừng mạo hiểm!
Nhưng Huyễn ma thú Tiểu Bạch bất chấp tất cả bay hướng người Phó gia. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu ngẩn ngơ, vốn định chạy theo nhưng thấy Linh Manh Điểu trong tay Tiêu Lãng thì đứng lại.
Tiêu Lãng xác nhận tốc độ của Huyễn ma thú Tiểu Bạch rất nhanh thì không bận tâm nữa, mang người chạy vào bên phải khu rừng.
- Đó là linh thú của ta biến ra, nó đi dụ địch, chúng ta chạy!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch biến thân thành công hấp dẫn người Phó gia, võ giả của Ma Vực.
- Oa, là Linh Manh Điểu!
Hai bên ngừng chiến đấu, cùng lao vào Huyễn ma thú Tiểu Bạch. Huyễn ma thú Tiểu Bạch rất thông minh, quay đầu bay hướng đường hầm. Không hiểu tại sao tốc độ của Huyễn ma thú Tiểu Bạch nhanh như vậy, trong Quỷ Tà vực diện có trọng lực gấp vạn lần bên ngoài mà không bị ảnh hưởng tốc độ và nó chưa biến hình?
Có rất nhiều việc lạ Tiêu Lãng nghĩ nát óc mà không ra, nhưng hắn không dám tra xét nhiều. Tiêu Lãng dẫn đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu lẻn vào rừng sâu. Bên này, đám người Long Kỵ công tử trong đường hầm học khôn, không đánh nhau tiếp mà vọt ra. Bọn họ thấy Linh Manh Điểu bay đi, mặc kệ có phải là bẫy rập hay không, một đám người đuổi theo.
Đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu mừng như điên, cắm đầu chạy thẳng vào rừng sâu. Vẻ mặt Tiêu Lãng đầy lo lắng, dù sao có nhiều cường giả như vậy, lỡ như xảy ra sơ xuất thì Huyễn ma thú Tiểu Bạch sẽ tiêu đời.
Chạy nhanh mấy canh giờ, đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu đến tận cùng rừng rậm, trước mặt là một tòa sơn mạch to lớn. Trên đường đi Tiêu Lãng tuần phục khá nhiều Thổ Lang, vừa lúc hữu dụng, cùng vào vô số sơn động dò đường.
- Bên này!
Tiêu Lãng dò xét một phen, dứt khoát dẫn đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu chạy nhanh vào sơn động.
Tiêu Lãng vừa chạy vừa truyền âm với Hiên Viên Thiên Tâm:
- Thiên Tâm đại ca, không bằng cho người Hàn gia một ít Hắc Huyết Thạch rồi khiến bọn họ mỗi người một ngả?
Trước kia Tiêu Lãng từng bị Thanh Mộc Thạch bán rẻ, hai lần nên giờ vẫn còn chim sợ cành cong. Giờ phút này, Linh Manh Điểu đã vào tay, mang theo một đám người ngoài cứ thấy không yên lòng. Hiên Viên Thiên Tâm nghe xong cảm giác có lý, chủ yếu là Hàn Liễu đòi Tử Thánh Thạch làm gã thấy thất vọng.
Đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu đi sâu vào sơn mạch. Hiên Viên Thiên Tâm bỗng nhiên đứng lại, nhìn người Hàn gia vẻ mặt kinh ngạc.
Hiên Viên Thiên Tâm nói:
- Tiêu Lãng, lấy vài Hắc Huyết Thạch ra đây. Nếu Linh Manh Điểu đã vào tay thì không làm phiền huynh đệ Hàn gia nữa.
Tiêu Lãng phối hợp lấy ra một đống Hắc Huyết Thạch.
Hiên Viên Thiên Tâm lên tiếng:
- Những Hắc Huyết Thạch có thể bán hai ức Tử Thánh Thạch. Hàn Liễu, chúng ta tách ra đi, tránh cho liên lụy các ngươi.
Mặt Hàn Liễu lộ vẻ lúng túng. Bây giờ đi theo Tiêu Lãng không tính là liên lụy, ít nhất có nhiều Thổ Lang theo cùng, có nhiều tai mắt có thể dễ dàng tránh đi võ giả. Nếu đám người Hàn gia đi lung tung một mình thì dù cầm Hắc Huyết Thạch cũng không mang về được.
Mặt Hiên Viên Thiên Tâm lạnh lùng hỏi:
- Như thế nào? Chê ít?
Người đám người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương phát ra sát ý. Hàn Liễu lúng túng cười, đành nhận Hắc Huyết Thạch.
Hàn Liễu cười khổ nói:
- Vậy thì ta đành nhận, chờ quay về Hủy Diệt chi địa sẽ đến cửa tạ tội.
Hàn Liễu mang người đi hướng đường hầm khác. Đám người Tiêu Lãng nhanh chóng rời đi. Đám người Tiêu Lãng rời đi nửa canh giờ sau, Hàn Liễu dẫn người lui ra, lao vào trong rừng.
Một võ giả của Hàn gia khó hiểu hỏi:
- Liễu ca? Chúng ta lại trở về làm gì? Bên kia có nhiều cường giả.
Bốn người khác vẻ mặt nghi hoặc, cái này là đi chịu chết đi.
Hàn Liễu khựng lại, vẻ mặt độc ác nói:
- Hiên Viên Thiên Tâm đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, chúng ta muốn sống sót quay về chỉ có đi tìm Long Kỵ, Tu Kiếm. Nếu không thì ngươi cho rằng mấy người chúng ta có thể đi ra Quỷ Tà vực diện sao?
Mọi người dừng bước.
Một võ giả của Hàn gia do dự nói:
- Nhưng mới rồi chúng ta đi chung với đám Hiên Viên Thiên Tâm, dù có đi tìm nhóm Long Kỵ thì có khi nào bị giết không?
Hàn Liễu cốc đầu người hỏi, chửi:
- Ngu ngốc, chúng ta có địa điểm Linh Manh Điểu thật sự, hơn nữa ta động tay chân trên người Tiêu Lãng. Có công như vậy, Long Kỵ sẽ giết chúng ta sao? Ta muốn hốt Tử Thánh Thạch từ tay Long Kỵ nữa, nếu có thêm hai ức thì lần này trở về chắc chắn lão tổ tông sẽ không trách ta.
Mấy người khác hiểu ra, giơ ngón cái lên, nhưng sống lưng lạnh toát. Hàn Liễu quá ác, trước đó đã động tay chân trên người Tiêu Lãng, có khi nào cũng bán đứng bọn họ không?
Long Kỵ công tử nổi giận, vịt sắp đến bên miệng mà bay đi mất? Không thể nhẫn nhịn được nữa!
Thủ lĩnh yêu tộc ngoái đầu lại gằn giọng:
- Bích Ngọc, con thỏ của ngươi làm sao vậy?
Nữ nhân yêu tộc cũng không biết có chuyện gì, bối rối. Con linh sủng bình thường nghe lời vậy mà vì sao bây giờ nó làm phản?
Thủ lĩnh yêu tộc đã xông lên, hét chói tai:
- Còn ngẩn ra làm gì? Đuổi theo!
Cường giả Thần Vực, yêu tộc lập tức tỉnh ngộ lại, kết quả như ong vỡ tổ xông hướng đường hầm. Không cần nói nhiều, đường hầm chỉ có bây nhiêu, bị vô số Thổ Lang chặn lại, hai bên không thể tránh khỏi phát sinh xung đột. Vốn mới rồi đã giương cung rút kiếm giờ thì xảy ra hỗn chiến.
- Đi mau, đi mau!
Thấy con tiểu kim long bay vào ngực Tiêu Lãng, Hiên Viên Thiên Tâm mừng sắp điên lên. Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! Hiên Viên Thiên Tâm mặc kệ tất cả, lập tức xông lên.
Tiêu Lãng kích động truyền âm:
- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch ném con Linh Manh Điểu hấp hối cho Tiêu Lãng, nó biến thành con mèo nhỏ cỡ nắm tay chui vào ống tay áo của hắn.
Huyễn ma thú Tiểu Bạch truyền âm:
- Chủ nhân, Tiểu Bạch nhớ ngươi muốn chết, ta còn tưởng đời này không thể gặp ngươi nữa.
Hiên Viên Thiên Tâm thấy Tiêu Lãng không nhúc nhích thì sốt ruột truyền âm:
- Chạy mau. Tiêu Lãng, còn ngẩn ra đó làm gì? Có chuyện gì đợi sau này lại nói!
Hiên Viên Thiên Tâm thấy Tiêu Lãng luống cuống chạy đi, định ném Linh Manh Điểu vào trong không gian giới chỉ hù gã sợ toát mồ hôi lạnh.
Hiên Viên Thiên Tâm lớn tiếng truyền âm:
- Tiêu Lãng, ngươi điên rồi! Linh Manh Điểu chết không đáng giá một Tử Thánh Thạch, đừng bỏ vào không gian giới chỉ!
- A!
Tiêu Lãng bắt chặt Linh Manh Điểu cùng đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu chạy nhanh ra ngoài, vừa khống chế Thổ Lang vừa không sợ chết công kích đám võ giả.
- Chạy mau, chạy mau!
Người Hàn gia vừa hưng phấn vừa căng thẳng. Tiêu Lãng bắt được Linh Manh Điểu là hai ức Tử Thánh Thạch vào tay. Nhưng rất có thể đắc tội Long Kỵ công tử, Tu Kiếm. Tuy nhiên, bây giờ đã đắc tội rồi, chạy trước rồi nói.
Thần thức của Long Kỵ công tử cực kỳ cường đại, tuy đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu chạy rất nhanh, dù Thanh Ngư công tử và yêu tộc hỗn chiến ngăn bước chân của bọn họ nhưng gã vẫn dễ dàng điều tra ra Tiêu Lãng.
Long Kỵ công tử tức giận quát:
- Tiêu Lãng, ngươi dám cướp đồ của bản công tử? Ta giết cả nhà ngươi!
Sống lưng Tiêu Lãng lạnh toát, tăng nhanh tốc độ. Đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu nhanh chóng ra khỏi Hồng sơn mạch, thấy bên kia người phó gia vẫn còn chiến đấu với võ giả của Ma Vực.
Tiêu Lãng liếc nhanh, hét lên:
- Đi vào rừng!
Vù vù vù vù vù!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch bay ra khỏi tay áo Tiêu Lãng, biến thành hình dạng Linh Manh Điểu. Huyễn ma thú Tiểu Bạch bay nhanh như chớp sang hướng khác.
Huyễn ma thú Tiểu Bạch truyền âm cho Tiêu Lãng:
- Chủ nhân, ngươi trốn trước đi. Hiện tại tốc độ của ta rất nhanh, trong bọn họ không ai đuổi kịp ta. Ta đi trước dụ bọn họ, lát nữa tìm chủ nhân!
Tiêu Lãng ngẩn ra, sốt ruột truyền âm:
- A? Tiểu Bạch, đừng mạo hiểm!
Nhưng Huyễn ma thú Tiểu Bạch bất chấp tất cả bay hướng người Phó gia. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu ngẩn ngơ, vốn định chạy theo nhưng thấy Linh Manh Điểu trong tay Tiêu Lãng thì đứng lại.
Tiêu Lãng xác nhận tốc độ của Huyễn ma thú Tiểu Bạch rất nhanh thì không bận tâm nữa, mang người chạy vào bên phải khu rừng.
- Đó là linh thú của ta biến ra, nó đi dụ địch, chúng ta chạy!
Huyễn ma thú Tiểu Bạch biến thân thành công hấp dẫn người Phó gia, võ giả của Ma Vực.
- Oa, là Linh Manh Điểu!
Hai bên ngừng chiến đấu, cùng lao vào Huyễn ma thú Tiểu Bạch. Huyễn ma thú Tiểu Bạch rất thông minh, quay đầu bay hướng đường hầm. Không hiểu tại sao tốc độ của Huyễn ma thú Tiểu Bạch nhanh như vậy, trong Quỷ Tà vực diện có trọng lực gấp vạn lần bên ngoài mà không bị ảnh hưởng tốc độ và nó chưa biến hình?
Có rất nhiều việc lạ Tiêu Lãng nghĩ nát óc mà không ra, nhưng hắn không dám tra xét nhiều. Tiêu Lãng dẫn đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu lẻn vào rừng sâu. Bên này, đám người Long Kỵ công tử trong đường hầm học khôn, không đánh nhau tiếp mà vọt ra. Bọn họ thấy Linh Manh Điểu bay đi, mặc kệ có phải là bẫy rập hay không, một đám người đuổi theo.
Đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu mừng như điên, cắm đầu chạy thẳng vào rừng sâu. Vẻ mặt Tiêu Lãng đầy lo lắng, dù sao có nhiều cường giả như vậy, lỡ như xảy ra sơ xuất thì Huyễn ma thú Tiểu Bạch sẽ tiêu đời.
Chạy nhanh mấy canh giờ, đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu đến tận cùng rừng rậm, trước mặt là một tòa sơn mạch to lớn. Trên đường đi Tiêu Lãng tuần phục khá nhiều Thổ Lang, vừa lúc hữu dụng, cùng vào vô số sơn động dò đường.
- Bên này!
Tiêu Lãng dò xét một phen, dứt khoát dẫn đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hàn Liễu chạy nhanh vào sơn động.
Tiêu Lãng vừa chạy vừa truyền âm với Hiên Viên Thiên Tâm:
- Thiên Tâm đại ca, không bằng cho người Hàn gia một ít Hắc Huyết Thạch rồi khiến bọn họ mỗi người một ngả?
Trước kia Tiêu Lãng từng bị Thanh Mộc Thạch bán rẻ, hai lần nên giờ vẫn còn chim sợ cành cong. Giờ phút này, Linh Manh Điểu đã vào tay, mang theo một đám người ngoài cứ thấy không yên lòng. Hiên Viên Thiên Tâm nghe xong cảm giác có lý, chủ yếu là Hàn Liễu đòi Tử Thánh Thạch làm gã thấy thất vọng.
Đám người Tiêu Lãng, Hàn Liễu đi sâu vào sơn mạch. Hiên Viên Thiên Tâm bỗng nhiên đứng lại, nhìn người Hàn gia vẻ mặt kinh ngạc.
Hiên Viên Thiên Tâm nói:
- Tiêu Lãng, lấy vài Hắc Huyết Thạch ra đây. Nếu Linh Manh Điểu đã vào tay thì không làm phiền huynh đệ Hàn gia nữa.
Tiêu Lãng phối hợp lấy ra một đống Hắc Huyết Thạch.
Hiên Viên Thiên Tâm lên tiếng:
- Những Hắc Huyết Thạch có thể bán hai ức Tử Thánh Thạch. Hàn Liễu, chúng ta tách ra đi, tránh cho liên lụy các ngươi.
Mặt Hàn Liễu lộ vẻ lúng túng. Bây giờ đi theo Tiêu Lãng không tính là liên lụy, ít nhất có nhiều Thổ Lang theo cùng, có nhiều tai mắt có thể dễ dàng tránh đi võ giả. Nếu đám người Hàn gia đi lung tung một mình thì dù cầm Hắc Huyết Thạch cũng không mang về được.
Mặt Hiên Viên Thiên Tâm lạnh lùng hỏi:
- Như thế nào? Chê ít?
Người đám người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương phát ra sát ý. Hàn Liễu lúng túng cười, đành nhận Hắc Huyết Thạch.
Hàn Liễu cười khổ nói:
- Vậy thì ta đành nhận, chờ quay về Hủy Diệt chi địa sẽ đến cửa tạ tội.
Hàn Liễu mang người đi hướng đường hầm khác. Đám người Tiêu Lãng nhanh chóng rời đi. Đám người Tiêu Lãng rời đi nửa canh giờ sau, Hàn Liễu dẫn người lui ra, lao vào trong rừng.
Một võ giả của Hàn gia khó hiểu hỏi:
- Liễu ca? Chúng ta lại trở về làm gì? Bên kia có nhiều cường giả.
Bốn người khác vẻ mặt nghi hoặc, cái này là đi chịu chết đi.
Hàn Liễu khựng lại, vẻ mặt độc ác nói:
- Hiên Viên Thiên Tâm đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, chúng ta muốn sống sót quay về chỉ có đi tìm Long Kỵ, Tu Kiếm. Nếu không thì ngươi cho rằng mấy người chúng ta có thể đi ra Quỷ Tà vực diện sao?
Mọi người dừng bước.
Một võ giả của Hàn gia do dự nói:
- Nhưng mới rồi chúng ta đi chung với đám Hiên Viên Thiên Tâm, dù có đi tìm nhóm Long Kỵ thì có khi nào bị giết không?
Hàn Liễu cốc đầu người hỏi, chửi:
- Ngu ngốc, chúng ta có địa điểm Linh Manh Điểu thật sự, hơn nữa ta động tay chân trên người Tiêu Lãng. Có công như vậy, Long Kỵ sẽ giết chúng ta sao? Ta muốn hốt Tử Thánh Thạch từ tay Long Kỵ nữa, nếu có thêm hai ức thì lần này trở về chắc chắn lão tổ tông sẽ không trách ta.
Mấy người khác hiểu ra, giơ ngón cái lên, nhưng sống lưng lạnh toát. Hàn Liễu quá ác, trước đó đã động tay chân trên người Tiêu Lãng, có khi nào cũng bán đứng bọn họ không?
/1202
|