Địa ngục trần gian!
Bệ Ngạn thú nổi giận, bốn phía là vô số võ giả bao vây, kết cuộc quá rõ ràng. Một đám võ giả bị ánh sáng trắng bắn trúng biến thành hư vô, không chừa chút bột phấn.
Nhưng mọi người không dám lùi lại, nếu không thì Bệ Ngạn thú tiến vào vực sâu không đáy, bọn họ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn có tổn thất quá nhiều người.
Mắt các võ giả đỏ rực, bất chấp sinh tử bắt đầu công kích. Từngm iếng vảy của Bệ Ngạn thú rơi xuống khiến các võ giả trông thấy hy vọng.
Bệ Ngạn thú bị thương chứng minh năng lượng trong người nó tiêu hao quá nhiều, lực phòng ngự bắt đầu hạ thấp, cứ tiếp tục thì thắng lợi ngay trước mắt.
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Vù vù vù vù vù!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng quá thú gầm, năng lượng bùng nổ, tiếng nổ không dứt bên tai. Bệ Ngạn thú nổi giận, một đám người bị giết chết. Chỉ hai ngày mà số người chết đã lên đến trên mười vạn nhưng vảy toàn thân Bệ Ngạn thú có một nửa rơi rụng, người chảy ra máu đen sậm, tốc độ công kích biến chậm rãi, uy lực yếu đi.
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Rốt cuộc Bệ Ngạn thú sợ hãi. Một đám nhân loại nhỏ bé lại làm nó suy yếu, dường như Bệ Ngạn thú biết cứ tiếp tục như vậy thì nó chỉ có một con đường chết, bắt đầu liều mạng chạy như điên. Bệ Ngạn thú chạy nhanh vào trong vực sâu không đáy.
Long Kỵ công tử tập kích một chiêu, nhanh chóng lùi lại.
Long Kỵ công tử hét to:
- Muốn trốn sao? Dốc sức công kích, ngoài ra sắp xếp người đi vực sâu không đáy, san bằng núi gần đó, tìm cách lấp đầy vực sâu không đáy cho ta!
Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê hiểu ra, vội vàng sắp xếp người đi xung quanh, dù có phải san bằng mấy siêu cấp sơn mạch gần đó cũng quyết lấp đầy vực sâu không đáy, vậy thì Bệ Ngạn thú không có đường trốn nữa.
Thế là mấy chục vạn người tiếp tục dây dưa Bệ Ngạn thú, làm giảm tốc độ chạy trốn của nó. Mấy vạn người khác thì chạy nhanh như điên đi đén gần vực sâu không đáy. Bọn họ oanh tạc mặt đất gần đó, đi sơn mạch xung quanh, lợi dụng năng lượng cường đại đánh sụp từng mảng sơn mạch, đổ đá vụn, bùn đất vào vực sâu không đáy.
Nguyên Quỷ Tà vực diện lung lay, nhiều võ giả dốc sức công kích, nếu không phải Quỷ Tà vực diện rất quái dị thì chắc đã bị vỡ ra thành nhiều mảnh.
Năm ngày!
Bệ Ngạn thú người đầy vết thương rốt cuộc chạy đến gần vực sâu không đáy. Nhưng vực sâu không đáy đã không tồn tại, thậm chí Bệ Ngạn thú không nhận ra. Bên này đều biến thành lòng chảo, sơn mạch xung quanh bị san bằng, phong cảnh biến thành đáy nồi, vực sâu không đáy to lớn không còn.
Thanh âm sung sướng của Long Kỵ công tử vang vọng khắp nơi:
- Hay lắm! Bệ Ngạn thú, để xem ngươi còn trốn đi đâu nữa? Giết, tất cả giết cho ta'!
Các võ giả phấn chấn tinh thần, nhìn Bệ Ngạn thú con mắt tối đi dường như trông thấy thân hình khổng lồ đó sắp ngã xuống.
Bệ Ngạn thú bỗng ngửa đầu cuồng rống:
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Thân thể Bệ Ngạn thú biến đổi, to lớn gấp đôi, từ bốn con mắt biến thành tám. Bệ Ngạn thú không chạy trốn mà xông hướng đám người.
Vù vù vù vù vù!
Tám luồng sáng trắng mang đi mấy trăm sinh mạng võ giả, uy lực ánh sáng trắng quay về tình trạng ban đầu, hung uy tăng gấp mấy lần, áp lực cường đại kia đè ép võ giả Thần Tổ cảnh giảm tốc độ.
Long Kỵ công tử hét lên:
- Mọi người đừng hoảng, đó là Bệ Ngạn thú giãy dụa sắp chết thôi, nó hấp hối rồi, mọi người tăng sức công kích đi!
Long Kỵ công tử nhanh chóng lùi lại. Long Kỵ công tử không nói dối, Long Ngạo Chí Cao Thần sớm sai người liên lạc, khi Bệ Ngạn thú biến thân là lúc nó sắp chết, chỉ cần chống một, hai ngày là nó chết chắc.
Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê không ngu, bắt chước Long Kỵ công tử quát to giục võ giả xông tới, mình thì thụt lùi. Đám võ giả tin tưởng liều mạng công kích, kết quả là... Đi đời nhà ma.
Nửa ngày sau...
Bệ Ngạn thú chảy càng nhiều máu nhưng khí thế ngày càng mạnh mẽ, công kích cũng càng lúc càng thường xuyên, dường như là hồi quang phản chiếu. Nhưng có hơn mười vạn võ giả. Vốn có trăm vạn võ giả bây giờ còn chưa đến năm mươi vạn.
Đám võ giả bắt đầu sợ, rốt cuộc tỉnh ngộ lại, rút lui ra sau. Mọi người đều vững tin rằng Bệ Ngạn thú sẽ chết, vấn đề là nó chết rồi bọn họ sẽ được ích lợi gì? Nếu trước khi Bệ Ngạn thú chết mà mình chết thì chắc chỉ được trăm vạn, ngàn vạn Tử Thánh Thạch cho tộc nhân, vậy thì có ý nghĩa gì?
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Bệ Ngạn thú phát cuồng truy sát võ giả khắp nơi, ở đâu có người là nó chạy theo tới đó. Đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê ở phía xa chực chờ, đợi Bệ Ngạn thú hao hết chút năng lượng cuối cùng, hoàn toàn chết đi.
Hai ngày, ba ngày!
Bệ Ngạn thú truy sát võ giả vượt qua nửa Quỷ Tà vực diện. Võ giả bị Bệ Ngạn thú giết lại tăng thêm mấy vạn, rốt cuộc khí thế trên người nó yếu đi, tốc độ biến càng chậm, uy lực ánh sáng trắng công kích yếu đi một nửa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cái đuôi to lớn quét gần đó san bằng một đám rừng, đè bép vô số Thổ Lang bên trong. Phía trước có một dãy núi và vô số võ giả chạy vào trong sơn mạch tránh né. Mắt Bệ Ngạn thú lóe ánh sáng đỏ, lại phát cuồng lên.
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Thân thể Bệ Ngạn thú bỗng tăng tốc đụng vào trong sơn mạch.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sơn mạch bị Bệ Ngạn thú đụng ra một hiệp cốc lớn. Võ giả trốn vào trong đường hầm có nhiều người bị Bệ Ngạn thú giẫm bẹp, có rất nhiều người bị chôn sống. Đám người kinh khủng lao ra khỏi đất đá, bị ánh sáng trắng đánh trúng giữa không trung hóa thành hư vô.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân thể khổng lồ của Bệ Ngạn thú rốt cuộc ngã xuống, cái đuôi to vẫn liên tục quét qua quét lại, quét ngã cây cối xung quanh, làm sơn mạch vốn đã rạn nứt sụp đổ, san bằng hồ nhỏ gần đó.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đáy hồ nhỏ có một sơn động, Bệ Ngạn thú quét lung tung làm sập sơn động, khiến mật thất ở bên trong bị sập.
- Đây là quái thú gì?
Mật thất bỗng nhiên sụp đổ, thần thức của vực sâu không đáy lập tức bắn phá bốn phương tám hướng, vốn tưởng bị người công kích đang định liều mạng nhưng bây giờ thì không dám nhúc nhích.
Bởi vì con quái thú toát ra áp lực cường đại đang ở bên trên sơn động vạn thước, đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương còn dò xét được có nhiều võ giả bay ra khỏi sơn mạch bị ánh sáng trắng từ mắt quái thú bắn trúng, hóa thành hư vô.
Tiêu Lãng mở mắt ra, truyền âm cho đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương:
- Mọi người đừng nhúc nhích, tuyệt đối đối đừng phát ra hơi thở, tốt nhất là linh hồn đừng dò xét, nếu không thì chúng ta chết chắc.
Tiêu Lãng sớm dò xét được tình hình, bên ngoài có hai con Thổ Lang may mắn chưa chết. Khi Bệ Ngạn thú đụng vào sơn mạch thì Tiêu Lãng ngừng tu luyện, vốn kêu mọi người chạy trốn nhưng cố gắng bình tĩnh lại, bây giờ ai dám chui đầu ra là chết chắc.
- Thật nhiều võ giả xông hướng bên này, ít nhất cỡ mấy chục người.
Hiên Viên Thiên Tâm âm thầm cảm ứng rồi thu thần thức lại ngay. Hiên Viên Thiên Tâm không biết tình huống cụ thể bên ngoài nhưng gã biết sơ sẩy một cái là mọi người sẽ chết hết.
Tiêu Lãng tập trung tinh thần vào liên kết với con Thổ Lang, thông qua Thổ Lang nhìn tình huống bên ngoài. Khi Tiêu Lãng tra xét được trên sơn mạch có vô số võ giả vọt tới, dò xét thấy một đám võ giả như đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê chạy như điên đến thì lòng hắn trầm xuống.
Tuy mật thất sụp đổ nhưng thân thể đám người Tiêu Lãng được Hắc Huyết Thạch, Hạt Huyết Thạch che phủ, nếu thần thức của đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê tập trung vào quái thú kia thì bọn họ vẫn có cơ hội né thoát.
Nhưng loại khả năng này không lớn, dù sao có quá nhiều võ giả. Tiêu Lãng chỉ có thể kêu đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương tuyệt đối đừng nhúc nhích, thầm cầu nguyện, hy vọng có thể tránh thoát một kiếp.
Bệ Ngạn thú nổi giận, bốn phía là vô số võ giả bao vây, kết cuộc quá rõ ràng. Một đám võ giả bị ánh sáng trắng bắn trúng biến thành hư vô, không chừa chút bột phấn.
Nhưng mọi người không dám lùi lại, nếu không thì Bệ Ngạn thú tiến vào vực sâu không đáy, bọn họ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn có tổn thất quá nhiều người.
Mắt các võ giả đỏ rực, bất chấp sinh tử bắt đầu công kích. Từngm iếng vảy của Bệ Ngạn thú rơi xuống khiến các võ giả trông thấy hy vọng.
Bệ Ngạn thú bị thương chứng minh năng lượng trong người nó tiêu hao quá nhiều, lực phòng ngự bắt đầu hạ thấp, cứ tiếp tục thì thắng lợi ngay trước mắt.
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Vù vù vù vù vù!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng quá thú gầm, năng lượng bùng nổ, tiếng nổ không dứt bên tai. Bệ Ngạn thú nổi giận, một đám người bị giết chết. Chỉ hai ngày mà số người chết đã lên đến trên mười vạn nhưng vảy toàn thân Bệ Ngạn thú có một nửa rơi rụng, người chảy ra máu đen sậm, tốc độ công kích biến chậm rãi, uy lực yếu đi.
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Rốt cuộc Bệ Ngạn thú sợ hãi. Một đám nhân loại nhỏ bé lại làm nó suy yếu, dường như Bệ Ngạn thú biết cứ tiếp tục như vậy thì nó chỉ có một con đường chết, bắt đầu liều mạng chạy như điên. Bệ Ngạn thú chạy nhanh vào trong vực sâu không đáy.
Long Kỵ công tử tập kích một chiêu, nhanh chóng lùi lại.
Long Kỵ công tử hét to:
- Muốn trốn sao? Dốc sức công kích, ngoài ra sắp xếp người đi vực sâu không đáy, san bằng núi gần đó, tìm cách lấp đầy vực sâu không đáy cho ta!
Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê hiểu ra, vội vàng sắp xếp người đi xung quanh, dù có phải san bằng mấy siêu cấp sơn mạch gần đó cũng quyết lấp đầy vực sâu không đáy, vậy thì Bệ Ngạn thú không có đường trốn nữa.
Thế là mấy chục vạn người tiếp tục dây dưa Bệ Ngạn thú, làm giảm tốc độ chạy trốn của nó. Mấy vạn người khác thì chạy nhanh như điên đi đén gần vực sâu không đáy. Bọn họ oanh tạc mặt đất gần đó, đi sơn mạch xung quanh, lợi dụng năng lượng cường đại đánh sụp từng mảng sơn mạch, đổ đá vụn, bùn đất vào vực sâu không đáy.
Nguyên Quỷ Tà vực diện lung lay, nhiều võ giả dốc sức công kích, nếu không phải Quỷ Tà vực diện rất quái dị thì chắc đã bị vỡ ra thành nhiều mảnh.
Năm ngày!
Bệ Ngạn thú người đầy vết thương rốt cuộc chạy đến gần vực sâu không đáy. Nhưng vực sâu không đáy đã không tồn tại, thậm chí Bệ Ngạn thú không nhận ra. Bên này đều biến thành lòng chảo, sơn mạch xung quanh bị san bằng, phong cảnh biến thành đáy nồi, vực sâu không đáy to lớn không còn.
Thanh âm sung sướng của Long Kỵ công tử vang vọng khắp nơi:
- Hay lắm! Bệ Ngạn thú, để xem ngươi còn trốn đi đâu nữa? Giết, tất cả giết cho ta'!
Các võ giả phấn chấn tinh thần, nhìn Bệ Ngạn thú con mắt tối đi dường như trông thấy thân hình khổng lồ đó sắp ngã xuống.
Bệ Ngạn thú bỗng ngửa đầu cuồng rống:
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Thân thể Bệ Ngạn thú biến đổi, to lớn gấp đôi, từ bốn con mắt biến thành tám. Bệ Ngạn thú không chạy trốn mà xông hướng đám người.
Vù vù vù vù vù!
Tám luồng sáng trắng mang đi mấy trăm sinh mạng võ giả, uy lực ánh sáng trắng quay về tình trạng ban đầu, hung uy tăng gấp mấy lần, áp lực cường đại kia đè ép võ giả Thần Tổ cảnh giảm tốc độ.
Long Kỵ công tử hét lên:
- Mọi người đừng hoảng, đó là Bệ Ngạn thú giãy dụa sắp chết thôi, nó hấp hối rồi, mọi người tăng sức công kích đi!
Long Kỵ công tử nhanh chóng lùi lại. Long Kỵ công tử không nói dối, Long Ngạo Chí Cao Thần sớm sai người liên lạc, khi Bệ Ngạn thú biến thân là lúc nó sắp chết, chỉ cần chống một, hai ngày là nó chết chắc.
Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê không ngu, bắt chước Long Kỵ công tử quát to giục võ giả xông tới, mình thì thụt lùi. Đám võ giả tin tưởng liều mạng công kích, kết quả là... Đi đời nhà ma.
Nửa ngày sau...
Bệ Ngạn thú chảy càng nhiều máu nhưng khí thế ngày càng mạnh mẽ, công kích cũng càng lúc càng thường xuyên, dường như là hồi quang phản chiếu. Nhưng có hơn mười vạn võ giả. Vốn có trăm vạn võ giả bây giờ còn chưa đến năm mươi vạn.
Đám võ giả bắt đầu sợ, rốt cuộc tỉnh ngộ lại, rút lui ra sau. Mọi người đều vững tin rằng Bệ Ngạn thú sẽ chết, vấn đề là nó chết rồi bọn họ sẽ được ích lợi gì? Nếu trước khi Bệ Ngạn thú chết mà mình chết thì chắc chỉ được trăm vạn, ngàn vạn Tử Thánh Thạch cho tộc nhân, vậy thì có ý nghĩa gì?
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Bệ Ngạn thú phát cuồng truy sát võ giả khắp nơi, ở đâu có người là nó chạy theo tới đó. Đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê ở phía xa chực chờ, đợi Bệ Ngạn thú hao hết chút năng lượng cuối cùng, hoàn toàn chết đi.
Hai ngày, ba ngày!
Bệ Ngạn thú truy sát võ giả vượt qua nửa Quỷ Tà vực diện. Võ giả bị Bệ Ngạn thú giết lại tăng thêm mấy vạn, rốt cuộc khí thế trên người nó yếu đi, tốc độ biến càng chậm, uy lực ánh sáng trắng công kích yếu đi một nửa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cái đuôi to lớn quét gần đó san bằng một đám rừng, đè bép vô số Thổ Lang bên trong. Phía trước có một dãy núi và vô số võ giả chạy vào trong sơn mạch tránh né. Mắt Bệ Ngạn thú lóe ánh sáng đỏ, lại phát cuồng lên.
- Khốt khốt! Khốt khốt!
Thân thể Bệ Ngạn thú bỗng tăng tốc đụng vào trong sơn mạch.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sơn mạch bị Bệ Ngạn thú đụng ra một hiệp cốc lớn. Võ giả trốn vào trong đường hầm có nhiều người bị Bệ Ngạn thú giẫm bẹp, có rất nhiều người bị chôn sống. Đám người kinh khủng lao ra khỏi đất đá, bị ánh sáng trắng đánh trúng giữa không trung hóa thành hư vô.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân thể khổng lồ của Bệ Ngạn thú rốt cuộc ngã xuống, cái đuôi to vẫn liên tục quét qua quét lại, quét ngã cây cối xung quanh, làm sơn mạch vốn đã rạn nứt sụp đổ, san bằng hồ nhỏ gần đó.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đáy hồ nhỏ có một sơn động, Bệ Ngạn thú quét lung tung làm sập sơn động, khiến mật thất ở bên trong bị sập.
- Đây là quái thú gì?
Mật thất bỗng nhiên sụp đổ, thần thức của vực sâu không đáy lập tức bắn phá bốn phương tám hướng, vốn tưởng bị người công kích đang định liều mạng nhưng bây giờ thì không dám nhúc nhích.
Bởi vì con quái thú toát ra áp lực cường đại đang ở bên trên sơn động vạn thước, đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương còn dò xét được có nhiều võ giả bay ra khỏi sơn mạch bị ánh sáng trắng từ mắt quái thú bắn trúng, hóa thành hư vô.
Tiêu Lãng mở mắt ra, truyền âm cho đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương:
- Mọi người đừng nhúc nhích, tuyệt đối đối đừng phát ra hơi thở, tốt nhất là linh hồn đừng dò xét, nếu không thì chúng ta chết chắc.
Tiêu Lãng sớm dò xét được tình hình, bên ngoài có hai con Thổ Lang may mắn chưa chết. Khi Bệ Ngạn thú đụng vào sơn mạch thì Tiêu Lãng ngừng tu luyện, vốn kêu mọi người chạy trốn nhưng cố gắng bình tĩnh lại, bây giờ ai dám chui đầu ra là chết chắc.
- Thật nhiều võ giả xông hướng bên này, ít nhất cỡ mấy chục người.
Hiên Viên Thiên Tâm âm thầm cảm ứng rồi thu thần thức lại ngay. Hiên Viên Thiên Tâm không biết tình huống cụ thể bên ngoài nhưng gã biết sơ sẩy một cái là mọi người sẽ chết hết.
Tiêu Lãng tập trung tinh thần vào liên kết với con Thổ Lang, thông qua Thổ Lang nhìn tình huống bên ngoài. Khi Tiêu Lãng tra xét được trên sơn mạch có vô số võ giả vọt tới, dò xét thấy một đám võ giả như đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê chạy như điên đến thì lòng hắn trầm xuống.
Tuy mật thất sụp đổ nhưng thân thể đám người Tiêu Lãng được Hắc Huyết Thạch, Hạt Huyết Thạch che phủ, nếu thần thức của đám người Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông, Thanh Lê tập trung vào quái thú kia thì bọn họ vẫn có cơ hội né thoát.
Nhưng loại khả năng này không lớn, dù sao có quá nhiều võ giả. Tiêu Lãng chỉ có thể kêu đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương tuyệt đối đừng nhúc nhích, thầm cầu nguyện, hy vọng có thể tránh thoát một kiếp.
/1202
|