Lão tổ tông của Hoàn Nhan gia là hậu kỳ Thần Tổ cảnh, bởi vì tu luyện thiên đạo đặc biệt nên thực lực xếp mười hàng đầu trong Thần Tổ cảnh Hủy Diệt chi địa. Tuy nhiên, lão tổ tông của Hoàn Nhan gia liên tục đại na di, phát hiện cách Tiêu Lãng càng lúc càng xa. Lão tổ tông của Hoàn Nhan gia tu luyện nhiều năm như vậy mà không đuổi kịp hậu sinh chỉ mới tu luyện ba mươi năm?
Giờ phút này, gia tộc lớn nhỏ khắp Hủy Diệt chi địa đều chú ý việc này, vô số Trinh sát truyền tống theo dõi, điều này khiến lão tổ tông của Hoàn Nhan gia thấy mặt nóng ran. Mắt thấy Thiên Ma thành ngày càng gần, trong lòng lão tổ tông của Hoàn Nhan gia cuống cuồng, cuối cùng dứt khoát dừng lại. Lão tổ tông của Hoàn Nhan gia muốn nhìn xem Tiêu Lãng giết Ma Đằng công tử như thế nào.
Không thể để một mình bản thân mất mặt đúng không?
Lão tổ tông của Hoàn Nhan gia quyết định chờ Tiêu Lãng đại náo Thiên Ma thành rồi mới đi qua, vậy thì có thể dời sức chú ý của mọi người đi, cũng thêm một Thiên Ma lão tổ truy sát Tiêu Lãng. Dĩ nhiên càng nhiều nguyên nhân là lão tổ tông của Hoàn Nhan gia không nắm chắc một mình giết nổi Tiêu Lãng, thần thông na di của hắn quá quỷ dị, có thể nháy mắt na di đi. Khi bọn họ na di cần thời gian, lão tổ tông của Hoàn Nhan gia không đuổi kịp Tiêu Lãng.
Khi Tiêu Lãng hét to một tiếng trong Hoàn Nhan thành thì truyền tống trận bên ngoài Thiên Ma thành không ngừng sáng lên. Trinh sát của các gia tộc gần đó đều truyền tống đến, ẩn núp chờ xem kịch hay để trước tiên báo tin về gia tộc.
Tiêu Lãng nhanh chóng đến nơi.
Hủy Diệt chi địa rất lớn nhưng chỉ là khoảng cách bảy, tám lần na di. Tiêu Lãng na di không cần mất thời gian, Trinh sát của các gia tộc mới truyền đến thì hắn đã xuất hiện trên quảng trường Thiên Ma thành.
Tiêu Lãng rống to:
- Ma Đằng, cút ra đây chịu chết!
Sát khí ngập trời truyền khắp Thiên Ma thành, làm Trinh sát của các gia tộc run rẩy. Tên này đúng là điên, trước khi giết người muốn quang minh chính đại tuyên chiến? Cái này là chờ Thiên Ma lão tổ đi ra giết.
Một tiếng hừ lạnh vang lên:
- Hừ!
Trong Thiên Ma bảo có vô số bóng người bay lên. Một lão nhân mặc áo đen, khí thế như núi tựa bão tố bay vút ra. Lão nhân ở giữa không trung mà ưng trảo khổng lồ đã ngưng tụ cào xuống Tiêu Lãng đứng trên quảng trường.
Lão nhân mặc áo đen tức giận quát:
- Dám gây chuyện trong Thiên Ma thành? Tiêu Lãng, cho dù Tử Mị Hoàng, Hình Thiên có đến cũng không cứu được ngươi.
Tiêu Lãng lạnh lùng cười:
- Vậy sao?thế thì thử xem. Tình Nộ...!
Tiêu Lãng không tránh né, vô số chữ tình rít gào bay ra, một thiết quyền to lớn ngưng tụ hùng dũng đánh hướng ưng trảo.
- Trốn...
Tiêu Lãng, lão nhân mặc áo đen phóng ra công kích hù sợ vô số người ngơ ngác trên quảng trường. Lực công kích của Tiêu Lãng đã đạt đến Thần Tổ cảnh, hai Thần Tổ cảnh chiến đấu, võ giả bình thường tới gần là sẽ bị xé nát ngay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên Ma lão tổ cũng là hậu kỳ Thần Tổ cảnh, sức chiến đấu xếp mười hàng đầu trong Hủy Diệt chi địa. Thực lực cường đại như vậy dĩ nhiên công kích của Tiêu Lãng không thể đỡ nổi, dễ dàng bị đánh tan. ưng trảo màu đen to lớn chỉ bị tiêu hao một chút năng lượng, màu sắc nhạt một chút, nhanh chóng bao phủ phạm vi vài dặm nơi Tiêu Lãng đứng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đất đá tung bay, bụi bay lên hóa thành cái nấm to lớn phóng lên cao, nguyên hải tặc hỗn độn rung rinh.tuy võ giả quanh quảng trường đã sớm chạy ra nhưng vẫn có nhiều người bị khí lãng cường đại hất văng ra.
- A...
Vô số Trinh sát ẩn núp các nơi giật nảy mình.
Thần thức của bọn họ quét quảng trường nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Lãng đâu, không lẽ hắn dễ dàng bị giết như vậy sao? Tiêu Lãng làm sao trốn thoát trong Hoàn Nhan thành?
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người hiện ra sau lưng Thiên Ma lão tổ, hai luồng sáng đen như tia chớp xẹt tới nhưng mục tiêu không phải Thiên Ma lão tổ mà là Thần Tổ cảnh Thiên Ma gia bên cạnh lão.
- Muốn chết!
Tốc độ của Toan Nghê Sát quá nhanh, tuy Thiên Ma lão tổ phản ứng mau nhưng bởi vì lúc nãy do dự có phải Tiêu Lãng đã chết chưa nên khi lão đánh ra công kích định đập tan Toan Nghê Sát thì đã quá muộn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiêu Lãng công kích hai Thần Tổ cảnh trung kỳ, chút thực lực đó làm sao đỡ nổi Toan Nghê Sát? Chớp mắt vòng bảo hộ của hai trung kỳ Thần Tổ cảnh vỡ ra, thân thể hóa thành bột phấn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên Ma lão tổ lại ngưng tụ ra một ưng trảo rít gào bay đi, khi nó tới gần Tiêu Lãng thì hắn đã biến mất giữa không trung, ưng trảo đánh vào một thổ bảo to lớn trong Thiên Ma bảo. Lực công kích của Thiên Ma lão tổ thì khỏi nói, mấy thổ bảo xung quanh chợt biến thành bụi đất, tộc nhân Thiên Ma gia bên trong đều chết không kịp ngáp.
- A a a!
Thiên Ma lão tổ điên cuồng, người như thương long bay đến chỗ Tiêu Lãng mới xuất hiện, không dám phóng ra năng lượng công kích nữa. Một dây roi xuất hiện trong tay Thiên Ma lão tổ, roi lấp lánh ánh sáng đen bỗng quét hướng Tiêu Lãng. Nơi roi đi qua là không gian chấn động tầng tầng, sấm chớp gió giật không dứt, khí thế ngút trời làm vô số võ giả cấp thấp trong thành trì khó thể đứng vững.
Tiêu Lãng lạnh lùng cười:
- Không đập nữa? Vậy để ta làm!
Tiêu Lãng lại biến mất, tay ngưng tụ ra một Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng mạnh đập xuống thổ bảo phía xa.
Tiêu Lãng xuất hiện rồi biến mất, dẫn Thiên Ma lão tổ đi vòng quanh Thiên Ma thành. Tiêu Lãng liên tục bắn ra các loại công kích, oanh tạc Thiên Ma bảo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Có rất nhiều thổ bảo trong Thiên Ma bảo, bên trong toàn là tộc nhân trực hệ nhất Thiên Ma tộc ngụ ở. Trừ Thần Tổ cảnh ra, những người khác đều ở trong thổ bảo. Tiêu Lãng đập phá thế này san bằng nhiều thành bảo, vô số tộc nhân bên trong bị chôn sống.
- Tiêu Lãng, không tai họa người nhà, sao ngươi làm bị thương người vô tội? Ngươi đảo hành nghịch thi, thiên địa bất dung.
Thiên Ma lão tổ hoàn toàn điên cuồng, tóc đen bay phất phới, tốc độ đạt đến cực hạn. Roi dài múa may trên bầu trời nhưng không trúng một cọng lông của Tiêu Lãng. Thiên Ma lão tổ không hiểu thần thông không gian giam cầm, hoàn toàn không thể ngăn cản Tiêu Lãng na di không gian, chỉ có thể rơ mắt nhìn từng thổ bảo hóa thành bụi trần.
- Không tai họa người nhà? Con mẹ nó, nói câu này không biết xấu hổ sao? Ngươi dám nói ngươi không biết Ma Đằng khiến người đi Thiên Châu diệt thế? Thiên Ma gia các ngươi không nhúng tay vào? Mấy vạn ức người Thiên Châu không ohải là con người? Tử tôn ành ngươi mới là người? Lần này đến Thiên Châu thành, nếu đã bắt cóc tộc nhân, người thân của ta thì thôi đi, tại sao xuống tay với dân chúng Thiên Châu vô tội? Đừng nói đạo lý chó má gì với ta, cũng đừng đòi chứng cứ gì đó! Tại Thần Vực đạo lý có nghĩa địa gì? Ngươi có thực lực thì cứ đến giết ta, nếu không giết được thì đừng nói nhảm! Cái mặt già của ngươi không thấy xấu hổ đỏ mặt sao?
Tiếng rống tức giận của Tiêu Lãng vang vọng toàn thành nhưng hắn không giết lung tung người vô tội nữa. Tiêu Lãng biến mất giữa không trung, giây tiếp theo xuất hiện trong một thổ bảo, Liệt Thần Thủ mạnh chộp một mật thất, dễ dàng bóp nát.
Khi Tiêu Lãng bay vào liền phóng ra Tình Tuyệt, biến linh hồn một thanh niên tuấn tú bên trong hỗn loạn, giơ tay bóp cổ gã rồi vọt lên trên rời.
Mật thất này do Hạt Huyết Thạch tạo ra, mới đầu thần thức của Tiêu Lãng cứ quét qua quét lại nhưng không phát hiện ra. Sau khi Tiêu Lãng đập phá tùm lum, mật thất bị chấn động lộ ra chút dấu vết bị Tiêu Lãng phát hiện, hắn biết Ma Đằng công tử núp ở bên trong.
Vù vù vù vù vù!
Có một nữ nhân xinh đẹp cùng với Tiêu Lãng bay lên.
Nữ nhân kinh khủng nhìn Tiêu Lãng, cao giọng quát:
- Tiêu Lãng, lão tổ tông đã nói là chuyện này cho qua mà ngươi còn dám tới giết phu quân của ta? Lão tổ tông tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Răng rắc!
Đáp lại Tu Ngư Nhi là tiếng cổ bị bẻ gãy.
Tiêu Lãng cười dài nói:
- Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới Chí Cao Thần? Chuyện này cho qua? Tu Ngư Nhi, ngươi hãy thề với Chí Cao Thần nhà ngươi là phu quân của ngươi không giết con dân Thiên Châu đi? Bản thân ngươi không biết việc này? Lời lúc trước Chí Cao Thần nói các ngươi xem như gió thoảng bên tai! Chí Cao Thần không cho Tiêu Lãng ta một lời giải thích thì ta đành tự mình lấy lại công bằng! Ngươi yên tâm, Tu La gia các ngươi có ai tham gia vào việc này thì ta không bỏ qua một người! Tu Kiếm, Tu Duyên... Phải chết!
Phát điên!
Giờ phút này, trong đầu người toàn thành trì chỉ có một suy nghĩ nhất là Tiêu Lãng điên rồi.
Giờ phút này, gia tộc lớn nhỏ khắp Hủy Diệt chi địa đều chú ý việc này, vô số Trinh sát truyền tống theo dõi, điều này khiến lão tổ tông của Hoàn Nhan gia thấy mặt nóng ran. Mắt thấy Thiên Ma thành ngày càng gần, trong lòng lão tổ tông của Hoàn Nhan gia cuống cuồng, cuối cùng dứt khoát dừng lại. Lão tổ tông của Hoàn Nhan gia muốn nhìn xem Tiêu Lãng giết Ma Đằng công tử như thế nào.
Không thể để một mình bản thân mất mặt đúng không?
Lão tổ tông của Hoàn Nhan gia quyết định chờ Tiêu Lãng đại náo Thiên Ma thành rồi mới đi qua, vậy thì có thể dời sức chú ý của mọi người đi, cũng thêm một Thiên Ma lão tổ truy sát Tiêu Lãng. Dĩ nhiên càng nhiều nguyên nhân là lão tổ tông của Hoàn Nhan gia không nắm chắc một mình giết nổi Tiêu Lãng, thần thông na di của hắn quá quỷ dị, có thể nháy mắt na di đi. Khi bọn họ na di cần thời gian, lão tổ tông của Hoàn Nhan gia không đuổi kịp Tiêu Lãng.
Khi Tiêu Lãng hét to một tiếng trong Hoàn Nhan thành thì truyền tống trận bên ngoài Thiên Ma thành không ngừng sáng lên. Trinh sát của các gia tộc gần đó đều truyền tống đến, ẩn núp chờ xem kịch hay để trước tiên báo tin về gia tộc.
Tiêu Lãng nhanh chóng đến nơi.
Hủy Diệt chi địa rất lớn nhưng chỉ là khoảng cách bảy, tám lần na di. Tiêu Lãng na di không cần mất thời gian, Trinh sát của các gia tộc mới truyền đến thì hắn đã xuất hiện trên quảng trường Thiên Ma thành.
Tiêu Lãng rống to:
- Ma Đằng, cút ra đây chịu chết!
Sát khí ngập trời truyền khắp Thiên Ma thành, làm Trinh sát của các gia tộc run rẩy. Tên này đúng là điên, trước khi giết người muốn quang minh chính đại tuyên chiến? Cái này là chờ Thiên Ma lão tổ đi ra giết.
Một tiếng hừ lạnh vang lên:
- Hừ!
Trong Thiên Ma bảo có vô số bóng người bay lên. Một lão nhân mặc áo đen, khí thế như núi tựa bão tố bay vút ra. Lão nhân ở giữa không trung mà ưng trảo khổng lồ đã ngưng tụ cào xuống Tiêu Lãng đứng trên quảng trường.
Lão nhân mặc áo đen tức giận quát:
- Dám gây chuyện trong Thiên Ma thành? Tiêu Lãng, cho dù Tử Mị Hoàng, Hình Thiên có đến cũng không cứu được ngươi.
Tiêu Lãng lạnh lùng cười:
- Vậy sao?thế thì thử xem. Tình Nộ...!
Tiêu Lãng không tránh né, vô số chữ tình rít gào bay ra, một thiết quyền to lớn ngưng tụ hùng dũng đánh hướng ưng trảo.
- Trốn...
Tiêu Lãng, lão nhân mặc áo đen phóng ra công kích hù sợ vô số người ngơ ngác trên quảng trường. Lực công kích của Tiêu Lãng đã đạt đến Thần Tổ cảnh, hai Thần Tổ cảnh chiến đấu, võ giả bình thường tới gần là sẽ bị xé nát ngay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên Ma lão tổ cũng là hậu kỳ Thần Tổ cảnh, sức chiến đấu xếp mười hàng đầu trong Hủy Diệt chi địa. Thực lực cường đại như vậy dĩ nhiên công kích của Tiêu Lãng không thể đỡ nổi, dễ dàng bị đánh tan. ưng trảo màu đen to lớn chỉ bị tiêu hao một chút năng lượng, màu sắc nhạt một chút, nhanh chóng bao phủ phạm vi vài dặm nơi Tiêu Lãng đứng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đất đá tung bay, bụi bay lên hóa thành cái nấm to lớn phóng lên cao, nguyên hải tặc hỗn độn rung rinh.tuy võ giả quanh quảng trường đã sớm chạy ra nhưng vẫn có nhiều người bị khí lãng cường đại hất văng ra.
- A...
Vô số Trinh sát ẩn núp các nơi giật nảy mình.
Thần thức của bọn họ quét quảng trường nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Lãng đâu, không lẽ hắn dễ dàng bị giết như vậy sao? Tiêu Lãng làm sao trốn thoát trong Hoàn Nhan thành?
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người hiện ra sau lưng Thiên Ma lão tổ, hai luồng sáng đen như tia chớp xẹt tới nhưng mục tiêu không phải Thiên Ma lão tổ mà là Thần Tổ cảnh Thiên Ma gia bên cạnh lão.
- Muốn chết!
Tốc độ của Toan Nghê Sát quá nhanh, tuy Thiên Ma lão tổ phản ứng mau nhưng bởi vì lúc nãy do dự có phải Tiêu Lãng đã chết chưa nên khi lão đánh ra công kích định đập tan Toan Nghê Sát thì đã quá muộn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiêu Lãng công kích hai Thần Tổ cảnh trung kỳ, chút thực lực đó làm sao đỡ nổi Toan Nghê Sát? Chớp mắt vòng bảo hộ của hai trung kỳ Thần Tổ cảnh vỡ ra, thân thể hóa thành bột phấn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên Ma lão tổ lại ngưng tụ ra một ưng trảo rít gào bay đi, khi nó tới gần Tiêu Lãng thì hắn đã biến mất giữa không trung, ưng trảo đánh vào một thổ bảo to lớn trong Thiên Ma bảo. Lực công kích của Thiên Ma lão tổ thì khỏi nói, mấy thổ bảo xung quanh chợt biến thành bụi đất, tộc nhân Thiên Ma gia bên trong đều chết không kịp ngáp.
- A a a!
Thiên Ma lão tổ điên cuồng, người như thương long bay đến chỗ Tiêu Lãng mới xuất hiện, không dám phóng ra năng lượng công kích nữa. Một dây roi xuất hiện trong tay Thiên Ma lão tổ, roi lấp lánh ánh sáng đen bỗng quét hướng Tiêu Lãng. Nơi roi đi qua là không gian chấn động tầng tầng, sấm chớp gió giật không dứt, khí thế ngút trời làm vô số võ giả cấp thấp trong thành trì khó thể đứng vững.
Tiêu Lãng lạnh lùng cười:
- Không đập nữa? Vậy để ta làm!
Tiêu Lãng lại biến mất, tay ngưng tụ ra một Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng mạnh đập xuống thổ bảo phía xa.
Tiêu Lãng xuất hiện rồi biến mất, dẫn Thiên Ma lão tổ đi vòng quanh Thiên Ma thành. Tiêu Lãng liên tục bắn ra các loại công kích, oanh tạc Thiên Ma bảo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Có rất nhiều thổ bảo trong Thiên Ma bảo, bên trong toàn là tộc nhân trực hệ nhất Thiên Ma tộc ngụ ở. Trừ Thần Tổ cảnh ra, những người khác đều ở trong thổ bảo. Tiêu Lãng đập phá thế này san bằng nhiều thành bảo, vô số tộc nhân bên trong bị chôn sống.
- Tiêu Lãng, không tai họa người nhà, sao ngươi làm bị thương người vô tội? Ngươi đảo hành nghịch thi, thiên địa bất dung.
Thiên Ma lão tổ hoàn toàn điên cuồng, tóc đen bay phất phới, tốc độ đạt đến cực hạn. Roi dài múa may trên bầu trời nhưng không trúng một cọng lông của Tiêu Lãng. Thiên Ma lão tổ không hiểu thần thông không gian giam cầm, hoàn toàn không thể ngăn cản Tiêu Lãng na di không gian, chỉ có thể rơ mắt nhìn từng thổ bảo hóa thành bụi trần.
- Không tai họa người nhà? Con mẹ nó, nói câu này không biết xấu hổ sao? Ngươi dám nói ngươi không biết Ma Đằng khiến người đi Thiên Châu diệt thế? Thiên Ma gia các ngươi không nhúng tay vào? Mấy vạn ức người Thiên Châu không ohải là con người? Tử tôn ành ngươi mới là người? Lần này đến Thiên Châu thành, nếu đã bắt cóc tộc nhân, người thân của ta thì thôi đi, tại sao xuống tay với dân chúng Thiên Châu vô tội? Đừng nói đạo lý chó má gì với ta, cũng đừng đòi chứng cứ gì đó! Tại Thần Vực đạo lý có nghĩa địa gì? Ngươi có thực lực thì cứ đến giết ta, nếu không giết được thì đừng nói nhảm! Cái mặt già của ngươi không thấy xấu hổ đỏ mặt sao?
Tiếng rống tức giận của Tiêu Lãng vang vọng toàn thành nhưng hắn không giết lung tung người vô tội nữa. Tiêu Lãng biến mất giữa không trung, giây tiếp theo xuất hiện trong một thổ bảo, Liệt Thần Thủ mạnh chộp một mật thất, dễ dàng bóp nát.
Khi Tiêu Lãng bay vào liền phóng ra Tình Tuyệt, biến linh hồn một thanh niên tuấn tú bên trong hỗn loạn, giơ tay bóp cổ gã rồi vọt lên trên rời.
Mật thất này do Hạt Huyết Thạch tạo ra, mới đầu thần thức của Tiêu Lãng cứ quét qua quét lại nhưng không phát hiện ra. Sau khi Tiêu Lãng đập phá tùm lum, mật thất bị chấn động lộ ra chút dấu vết bị Tiêu Lãng phát hiện, hắn biết Ma Đằng công tử núp ở bên trong.
Vù vù vù vù vù!
Có một nữ nhân xinh đẹp cùng với Tiêu Lãng bay lên.
Nữ nhân kinh khủng nhìn Tiêu Lãng, cao giọng quát:
- Tiêu Lãng, lão tổ tông đã nói là chuyện này cho qua mà ngươi còn dám tới giết phu quân của ta? Lão tổ tông tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Răng rắc!
Đáp lại Tu Ngư Nhi là tiếng cổ bị bẻ gãy.
Tiêu Lãng cười dài nói:
- Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới Chí Cao Thần? Chuyện này cho qua? Tu Ngư Nhi, ngươi hãy thề với Chí Cao Thần nhà ngươi là phu quân của ngươi không giết con dân Thiên Châu đi? Bản thân ngươi không biết việc này? Lời lúc trước Chí Cao Thần nói các ngươi xem như gió thoảng bên tai! Chí Cao Thần không cho Tiêu Lãng ta một lời giải thích thì ta đành tự mình lấy lại công bằng! Ngươi yên tâm, Tu La gia các ngươi có ai tham gia vào việc này thì ta không bỏ qua một người! Tu Kiếm, Tu Duyên... Phải chết!
Phát điên!
Giờ phút này, trong đầu người toàn thành trì chỉ có một suy nghĩ nhất là Tiêu Lãng điên rồi.
/1202
|