Tu La Chí Cao Thần nói lời nhất ngôn cửu định, nói xong gã biến mất như chưa từng đến.
Tiêu Lãng và Hiên Viên Thiên Tôn ở phía xa liếc nhau, khóe môi cong lên. Lúc trước Hiên Viên Thiên Tôn có kể cho Tiêu Lãng nghe vài sự tích của Tu La Chí Cao Thần. Tu La Chí Cao Thần kiêu ngạo nhất, không sợ chết nhất, nếu không thì năm xưa sẽ không một mình đơn độc đấu với hai mươi tám Thiên Tôn. Tiêu Lãng tỏ rõ xa mã khai chiến, thắng được Tu La Chí Cao Thần ủng hộ, thành công đánh vào ngạo khí của gã.
Như Tu La Chí Cao Thần đã nói, có nhiều tộc nhân Tu La gia như vậy không lẽ đánh không lại một mình Tiêu Lãng sao? Vậy giữ lại có ích gì?
Thật ra Tiêu Lãng không có ý định giết Tu Kiếm, Tu Duyên. Như Hiên Viên Thiên Tôn đã nói, không liên quan nhiều đến Tu Kiếm, Tu Duyên. Oan có đầu nợ có chủ, Tiêu Lãng không phải là võ giả của Ma Vực gặp ai cũng cắn.
Tiêu Lãng ở trong Thiên Ma thành tuyên bố muốn giết Tu Kiếm, Tu Duyên là vì dụ Tu La Chí Cao Thần đi ra. Tiêu Lãng có ẩn ý khác trong trận chiến này, đó là tuyên bố với nguyên Thần Vực.
Muốn chơi thì chiều, để Thiên Tôn của các ngươi ra chơi, nhưng Chí Cao Thần mà ra tay là mất mặt. Hôm nay Tu La Chí Cao Thần đã tuyên bố lời như vậy, Tiêu Lãng đi Thanh Long sơn quậy cỡ nào thì chắc Chí Cao Thần sẽ không ra mặt.
Người ngoài thấy Tiêu Lãng đã điên, thật ra trong thời gian này hắn bình tĩnh hơn bất cứ ai. Tiêu Lãng đã bất chấp tất cả, không quan tâm sống chết. Nhưng trước khi chết phải đổi lấy giá trị lớn nhất, đó là điều Tiêu Lãng băn khoăn. Tiêu Lãng rất vừa lòng hiệu quả trước mắt.
Tiêu Lãng đưa mắt nhìn Thiên Ma lão tổ, lão tổ tông của Hoàn Nhan gia.
Tiêu Lãng chậm rãi nói:
- Bây giờ là cuộc chiến của ta với Tu La gia, người không liên quan lập tức đi ra. Đương nhiên... Nếu các ngươi cảm thấy không cần quan tâm lời của Chí Cao Thần thì cùng nhau lên đi.
Hiên Viên Thiên Tôn cầm cây búa đen, phối hợp lên tiếng:
- Ai dám làm trái lời của đại nhân hãy hỏi Chiến Ma phủ của ta trước. Toàn bộ lui ra!
Thiên Ma lão tổ, lão tổ tông của Hoàn Nhan gia giận điên lên. Cho dù lão tổ tông của Hoàn Nhan gia, Thiên Ma lão tổ có xông lên thật thì chắc Tu La Chí Cao Thần cũng không nói cái gì, rõ ràng Hiên Viên Huyết Kỵ đang thiên vị Tiêu Lãng.
Vù vù vù vù vù!
Nhưng nhiều Thiên Tôn lập tức rút lui. Có mệnh lệnh của Chí Cao Thần, bọn họ xem kịch vui là được, ai dám đắc tội tên điên Tiêu Lãng? Nếu hôm nay Tiêu Lãng không chết, đi gia tộc của họ giết lung tung thì rõ ràng thiệt to.
Mọi người đều rút nhưng lão tổ tông của Hoàn Nhan gia, Thiên Ma lão tổ không lùi. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy mà không thể giết Tiêu Lãng thì sau này dựa vào lão tổ tông của Hoàn Nhan gia, Thiên Ma lão tổ còn cơ may nào nữa?
Vù vù vù vù vù!
Không gian trên bầu trời rung động, một khe nứt xuất hiện, một nam nhân tóc quăn đỏ máu xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng liếc thế cục trong sân.
Nam nhân tóc quăn đỏ máu mở miệng nói:
- Hoàn Nhan Liệt, Ma Hồ, lùi xuống. Trừ đệ tử Tu La gia ra, những người khác không được công kích Tiêu Lãng. Tiêu Lãng, ngươi có thể chiến đấu. Ngươi yên tâm, có ta ở, không ai dám làm bậy. Khi công kích ngươi hãy chú ý chút, đừng bị thương người vô tội.
Lưu Hỏa Thiên Tôn đã trở lại. Lão tổ tông của Hoàn Nhan gia, Thiên Ma lão tổ đành ngoan ngoãn đứng sang bên. Tiêu Lãng gật đầu. Trong lời nói của Lưu Hỏa Thiên Tôn có ẩn ý, hôm nay hắn quậy như thế nào đều được nhưng tốt nhất là... Đừng ra mạng người.
Một thanh âm dịu dàng chợt vang bên tai Tiêu Lãng:
- Tiêu đại ca phải sống, chỉ cần ngươi sống thì dù Nhược Thủy phải bỏ trốn cũng quyết gả cho ngươi!
Mắt Tiêu Lãng như điện quét bên trái, thấy hai đóa hoa tỷ muội xinh đẹp đang nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu Lãng mỉm cười, không truyền âm, khí thế đột nhiên tăng vọt, mái tóc bạc bay phần phật như ma thần.
Tiêu Lãng kiêu ngạo cười to bảo:
- Được rồi, người Tu La gia có thể xông lên. Cái mạng của Tiêu Lãng đặt ở đây, các ngươi có bản lĩnh thì đến lấy đi.
- Tiêu Lãng, chịu chết đi!
Tu Duyên sớm không nhịn được, tay cầm kiếm bạc múa may giữa không trung, kiếm bạc phát ra ánh sáng đỏ lấp lánh, hỏa cầu bay đầy trời bắn hướng Tiêu Lãng.
- Ra tay!
Năm Thiên Tôn của Tu La gia trong đó có một là hậu kỳ Thiên Tôn, toàn bộ hành động. Năm người như thương ưng bay hướng Tiêu Lãng, khí thế hùng hồn phát ra nhưng không công kích, chỉ chấn động không gian, định ngăn cản hắn na di.
- Tu Kiếm, hãy đỡ một nhát của ta!
Thực lực của Tu Kiếm chỉ có đỉnh Thần Tổ cảnh nhưng trong tay cầm trường phủ màu đen, giống y như búa của Hiên Viên Thiên Tôn, khí thế hùng hồn, cũng là một thanh thần binh Chí Cao.
Tu Kiếm bỗng ném búa to tới trước, búa lớn xoay tròn hình thành gió rít trên không trung, giống y như lúc trước Hiên Viên Thiên Tôn sử dụng. Nếu Tiêu Lãng tới gần thì thân thể sẽ bị cuốn vào.
- Tình Không!
Tiêu Lãng không ngốc, khi Tu Duyên ra tay liền phóng Tình Không, nếu không thì dù hắn có là đỉnh Thiên Tôn cũng không chịu nổi nhiều người công kích.
Tiêu Lãng xuất hiện phía bên phải mọi người, trước tiên phóng ra Toan Nghê Sát bắn hướng Thiên Tôn, ngưng tụ Tình Nộ đánh xuống mọi người.
Hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia lạnh lùng quát:
- Tài mọn!
Hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia tùy tay vỗ ra một chưởng, dễ dàng đánh tan Toan Nghê Sát, Tình Nộ của Tiêu Lãng. Năng lượng công kích của hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia quá cường đại, chút sức mạnh năng lượng của Tiêu Lãng hoàn toàn không đáng xem.
Vù vù vù vù vù!
Bảy người lại hóa thành thương long bay hướng Tiêu Lãng. Bảy người không tách ra, Tiêu Lãng thì chớp lóe giữa không trung nhưng phóng ra công kích toàn bị hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia dễ dàng đập tan. Tuy nhiên, Tình Không của Tiêu Lãng quá quái dị, công kích của bảy người hoàn toàn không đuổi kịp hắn.
Vù vù vù vù vù!
Năng lượng công kích của mọi người đều đánh trước văng sang bốn phương tám hướng. May có Hiên Viên Thiên Tôn, Lưu Hỏa Thiên Tôn, một nam một bắc đứng khống chế cục diện. Nếu không thì công kích cường đại như vậy có thể nổ nát Tu La thành, Tu La sơn. Tiểu sơn phong dưới đất thì đáng thương, bị tạc nổ. Tu Duyên tu luyện hỏa chi đạo, cây cối hoa cỏ bên dưới, bao gồm cả bùn đất đều cháy đen.
- Tiêu đại ca...
Mắt hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc sáng rỡ nhìn chằm chằm bóng dáng phía xa không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc không phát ra thanh âm lớn hay truyền âm kêu Tiêu Lãng cẩn thận. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc cầm chặt tay nhau, vì tim đập nhanh mà gò núi phập phồng, mấy công tử đứng gần đó nhìn nuốt nước miếng.
- Ài.
Mộc Long Thiên Tôn, Hoàn Nhan Tuyệt Sát liếc nhau, khẽ thở dài, dường như không xem trọng Tiêu Lãng.
Tình hình giằng co. Tiêu Lãng không thể bị thương một người của Tu La gia, hắn cũng không dám vào trong Tu La thành bị thương đệ tử Tu La gia. Bảy người Tu La gia bó tay với Tiêu Lãng. Nếu có người nào trong số bảy người đạt đến thực lực như Lưu Hỏa Thiên Tôn, Hiên Viên Huyết Kỵ thì có thể một chiêu diệt Tiêu Lãng ngay. Tiếc rằng một đám đệ tử trưởng thành dưới cánh chim của Tu La Chí Cao Thần thì sức chiến đấu có thể cao bao nhiêu?
Nhưng mà!
Rõ ràng người Tu La gia khống chế thế cục. Cường giả hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia rất thông minh, chỉ cần bảy người không tách ra thì thủ đoạn công kích của Tiêu Lãng không đáng sợ. Lấy độ mạnh linh hồn của Tiêu Lãng có thể kéo dài na di bao nhiêu lần? Một khi tinh thần lực mệt mỏi chính là lúc Tiêu Lãng chết.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng lại phóng ra Tình Không xuất hiện ở phương xa, mắt tràn ngập mệt mỏi, suy yếu. Dường như liên tục phóng ra Tình Không làm linh hồn Tiêu Lãng tiêu hao quá độ, biểu tình hơi sốt ruột. Nếu hôm nay Tiêu Lãng đã huênh hoang đòi chiến đấu công bình, phế đi Tu Kiếm, Tu Duyên, nếu hắn nửa đường chạy trốn thì đã ngỗ nghịch ý chí của Chí Cao Thần. Khi đó tất cả Thiên Tôn sẽ truy sát Tiêu Lãng, hiện tại còn có Lưu Hỏa Thiên Tôn là tử trung với Tu La Chí Cao Thần, sợ là hắn không chạy bao xa đã bị giết chết.
Tiêu Lãng nhìn bảy người xé gió bay đến, cắn răng làm quyết định điên cuồng.
Tiêu Lãng lắc người, lại phóng ra Tình Không, đột ngột xuất hiện cáh sau lưng bảy người mấy thước. Tiêu Lãng phóng ra Tình Tuyệt, bao phủ cả chính mình. Toan Nghê Sát rít gào bay hướng hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia, Liệt Thần Thủ hóa thành mấy trăm bóng vuốt bao phủ sáu người Tu Kiếm, Tu Duyên.
Tiêu Lãng đột ngột công kích nhưng đám người Tu Kiếm, Tu Duyên không hề kinh hoàng mà cất tiếng cười to.
- Ha ha ha ha ha ha! Sớm đoán được ngươi sẽ tập kích. Tiêu Lãng, chết đi!
Thân thể bảy người lóe ánh sáng vòng bảo hộ, xuất hiện những sợi chỉ xâu chuỗi năng lượng của mọi người lại. Vòng bảo hộ trên người Tu Kiếm, Tu Duyên tỏa sáng gấp mấy lần, lực phòng ngự cường đại hơn mấy phần.
Liên hoành phòng ngự?
Tiêu Lãng thầm than không ổn, năm đó Sát Đế cũng có loại chiến trận hợp kích có thể tập hợp năng lượng của mọi người cùng nhau công kích, phòng ngự, không ngờ người Tu La gia biết chiêu này và càng cao cấp hơn.
Tiêu Lãng bỗng biến thành mấy trăm người, rống to:
- Nếu các ngươi đã muốn giết chết ta thì cùng nhau ngọc thạch câu phần đi! Hãy nhìn chung cực thần kỹ của ta, Đồ Thần Diệt Ma Trảm!
Tiêu Lãng và Hiên Viên Thiên Tôn ở phía xa liếc nhau, khóe môi cong lên. Lúc trước Hiên Viên Thiên Tôn có kể cho Tiêu Lãng nghe vài sự tích của Tu La Chí Cao Thần. Tu La Chí Cao Thần kiêu ngạo nhất, không sợ chết nhất, nếu không thì năm xưa sẽ không một mình đơn độc đấu với hai mươi tám Thiên Tôn. Tiêu Lãng tỏ rõ xa mã khai chiến, thắng được Tu La Chí Cao Thần ủng hộ, thành công đánh vào ngạo khí của gã.
Như Tu La Chí Cao Thần đã nói, có nhiều tộc nhân Tu La gia như vậy không lẽ đánh không lại một mình Tiêu Lãng sao? Vậy giữ lại có ích gì?
Thật ra Tiêu Lãng không có ý định giết Tu Kiếm, Tu Duyên. Như Hiên Viên Thiên Tôn đã nói, không liên quan nhiều đến Tu Kiếm, Tu Duyên. Oan có đầu nợ có chủ, Tiêu Lãng không phải là võ giả của Ma Vực gặp ai cũng cắn.
Tiêu Lãng ở trong Thiên Ma thành tuyên bố muốn giết Tu Kiếm, Tu Duyên là vì dụ Tu La Chí Cao Thần đi ra. Tiêu Lãng có ẩn ý khác trong trận chiến này, đó là tuyên bố với nguyên Thần Vực.
Muốn chơi thì chiều, để Thiên Tôn của các ngươi ra chơi, nhưng Chí Cao Thần mà ra tay là mất mặt. Hôm nay Tu La Chí Cao Thần đã tuyên bố lời như vậy, Tiêu Lãng đi Thanh Long sơn quậy cỡ nào thì chắc Chí Cao Thần sẽ không ra mặt.
Người ngoài thấy Tiêu Lãng đã điên, thật ra trong thời gian này hắn bình tĩnh hơn bất cứ ai. Tiêu Lãng đã bất chấp tất cả, không quan tâm sống chết. Nhưng trước khi chết phải đổi lấy giá trị lớn nhất, đó là điều Tiêu Lãng băn khoăn. Tiêu Lãng rất vừa lòng hiệu quả trước mắt.
Tiêu Lãng đưa mắt nhìn Thiên Ma lão tổ, lão tổ tông của Hoàn Nhan gia.
Tiêu Lãng chậm rãi nói:
- Bây giờ là cuộc chiến của ta với Tu La gia, người không liên quan lập tức đi ra. Đương nhiên... Nếu các ngươi cảm thấy không cần quan tâm lời của Chí Cao Thần thì cùng nhau lên đi.
Hiên Viên Thiên Tôn cầm cây búa đen, phối hợp lên tiếng:
- Ai dám làm trái lời của đại nhân hãy hỏi Chiến Ma phủ của ta trước. Toàn bộ lui ra!
Thiên Ma lão tổ, lão tổ tông của Hoàn Nhan gia giận điên lên. Cho dù lão tổ tông của Hoàn Nhan gia, Thiên Ma lão tổ có xông lên thật thì chắc Tu La Chí Cao Thần cũng không nói cái gì, rõ ràng Hiên Viên Huyết Kỵ đang thiên vị Tiêu Lãng.
Vù vù vù vù vù!
Nhưng nhiều Thiên Tôn lập tức rút lui. Có mệnh lệnh của Chí Cao Thần, bọn họ xem kịch vui là được, ai dám đắc tội tên điên Tiêu Lãng? Nếu hôm nay Tiêu Lãng không chết, đi gia tộc của họ giết lung tung thì rõ ràng thiệt to.
Mọi người đều rút nhưng lão tổ tông của Hoàn Nhan gia, Thiên Ma lão tổ không lùi. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy mà không thể giết Tiêu Lãng thì sau này dựa vào lão tổ tông của Hoàn Nhan gia, Thiên Ma lão tổ còn cơ may nào nữa?
Vù vù vù vù vù!
Không gian trên bầu trời rung động, một khe nứt xuất hiện, một nam nhân tóc quăn đỏ máu xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng liếc thế cục trong sân.
Nam nhân tóc quăn đỏ máu mở miệng nói:
- Hoàn Nhan Liệt, Ma Hồ, lùi xuống. Trừ đệ tử Tu La gia ra, những người khác không được công kích Tiêu Lãng. Tiêu Lãng, ngươi có thể chiến đấu. Ngươi yên tâm, có ta ở, không ai dám làm bậy. Khi công kích ngươi hãy chú ý chút, đừng bị thương người vô tội.
Lưu Hỏa Thiên Tôn đã trở lại. Lão tổ tông của Hoàn Nhan gia, Thiên Ma lão tổ đành ngoan ngoãn đứng sang bên. Tiêu Lãng gật đầu. Trong lời nói của Lưu Hỏa Thiên Tôn có ẩn ý, hôm nay hắn quậy như thế nào đều được nhưng tốt nhất là... Đừng ra mạng người.
Một thanh âm dịu dàng chợt vang bên tai Tiêu Lãng:
- Tiêu đại ca phải sống, chỉ cần ngươi sống thì dù Nhược Thủy phải bỏ trốn cũng quyết gả cho ngươi!
Mắt Tiêu Lãng như điện quét bên trái, thấy hai đóa hoa tỷ muội xinh đẹp đang nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu Lãng mỉm cười, không truyền âm, khí thế đột nhiên tăng vọt, mái tóc bạc bay phần phật như ma thần.
Tiêu Lãng kiêu ngạo cười to bảo:
- Được rồi, người Tu La gia có thể xông lên. Cái mạng của Tiêu Lãng đặt ở đây, các ngươi có bản lĩnh thì đến lấy đi.
- Tiêu Lãng, chịu chết đi!
Tu Duyên sớm không nhịn được, tay cầm kiếm bạc múa may giữa không trung, kiếm bạc phát ra ánh sáng đỏ lấp lánh, hỏa cầu bay đầy trời bắn hướng Tiêu Lãng.
- Ra tay!
Năm Thiên Tôn của Tu La gia trong đó có một là hậu kỳ Thiên Tôn, toàn bộ hành động. Năm người như thương ưng bay hướng Tiêu Lãng, khí thế hùng hồn phát ra nhưng không công kích, chỉ chấn động không gian, định ngăn cản hắn na di.
- Tu Kiếm, hãy đỡ một nhát của ta!
Thực lực của Tu Kiếm chỉ có đỉnh Thần Tổ cảnh nhưng trong tay cầm trường phủ màu đen, giống y như búa của Hiên Viên Thiên Tôn, khí thế hùng hồn, cũng là một thanh thần binh Chí Cao.
Tu Kiếm bỗng ném búa to tới trước, búa lớn xoay tròn hình thành gió rít trên không trung, giống y như lúc trước Hiên Viên Thiên Tôn sử dụng. Nếu Tiêu Lãng tới gần thì thân thể sẽ bị cuốn vào.
- Tình Không!
Tiêu Lãng không ngốc, khi Tu Duyên ra tay liền phóng Tình Không, nếu không thì dù hắn có là đỉnh Thiên Tôn cũng không chịu nổi nhiều người công kích.
Tiêu Lãng xuất hiện phía bên phải mọi người, trước tiên phóng ra Toan Nghê Sát bắn hướng Thiên Tôn, ngưng tụ Tình Nộ đánh xuống mọi người.
Hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia lạnh lùng quát:
- Tài mọn!
Hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia tùy tay vỗ ra một chưởng, dễ dàng đánh tan Toan Nghê Sát, Tình Nộ của Tiêu Lãng. Năng lượng công kích của hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia quá cường đại, chút sức mạnh năng lượng của Tiêu Lãng hoàn toàn không đáng xem.
Vù vù vù vù vù!
Bảy người lại hóa thành thương long bay hướng Tiêu Lãng. Bảy người không tách ra, Tiêu Lãng thì chớp lóe giữa không trung nhưng phóng ra công kích toàn bị hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia dễ dàng đập tan. Tuy nhiên, Tình Không của Tiêu Lãng quá quái dị, công kích của bảy người hoàn toàn không đuổi kịp hắn.
Vù vù vù vù vù!
Năng lượng công kích của mọi người đều đánh trước văng sang bốn phương tám hướng. May có Hiên Viên Thiên Tôn, Lưu Hỏa Thiên Tôn, một nam một bắc đứng khống chế cục diện. Nếu không thì công kích cường đại như vậy có thể nổ nát Tu La thành, Tu La sơn. Tiểu sơn phong dưới đất thì đáng thương, bị tạc nổ. Tu Duyên tu luyện hỏa chi đạo, cây cối hoa cỏ bên dưới, bao gồm cả bùn đất đều cháy đen.
- Tiêu đại ca...
Mắt hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc sáng rỡ nhìn chằm chằm bóng dáng phía xa không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc không phát ra thanh âm lớn hay truyền âm kêu Tiêu Lãng cẩn thận. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc cầm chặt tay nhau, vì tim đập nhanh mà gò núi phập phồng, mấy công tử đứng gần đó nhìn nuốt nước miếng.
- Ài.
Mộc Long Thiên Tôn, Hoàn Nhan Tuyệt Sát liếc nhau, khẽ thở dài, dường như không xem trọng Tiêu Lãng.
Tình hình giằng co. Tiêu Lãng không thể bị thương một người của Tu La gia, hắn cũng không dám vào trong Tu La thành bị thương đệ tử Tu La gia. Bảy người Tu La gia bó tay với Tiêu Lãng. Nếu có người nào trong số bảy người đạt đến thực lực như Lưu Hỏa Thiên Tôn, Hiên Viên Huyết Kỵ thì có thể một chiêu diệt Tiêu Lãng ngay. Tiếc rằng một đám đệ tử trưởng thành dưới cánh chim của Tu La Chí Cao Thần thì sức chiến đấu có thể cao bao nhiêu?
Nhưng mà!
Rõ ràng người Tu La gia khống chế thế cục. Cường giả hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia rất thông minh, chỉ cần bảy người không tách ra thì thủ đoạn công kích của Tiêu Lãng không đáng sợ. Lấy độ mạnh linh hồn của Tiêu Lãng có thể kéo dài na di bao nhiêu lần? Một khi tinh thần lực mệt mỏi chính là lúc Tiêu Lãng chết.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng lại phóng ra Tình Không xuất hiện ở phương xa, mắt tràn ngập mệt mỏi, suy yếu. Dường như liên tục phóng ra Tình Không làm linh hồn Tiêu Lãng tiêu hao quá độ, biểu tình hơi sốt ruột. Nếu hôm nay Tiêu Lãng đã huênh hoang đòi chiến đấu công bình, phế đi Tu Kiếm, Tu Duyên, nếu hắn nửa đường chạy trốn thì đã ngỗ nghịch ý chí của Chí Cao Thần. Khi đó tất cả Thiên Tôn sẽ truy sát Tiêu Lãng, hiện tại còn có Lưu Hỏa Thiên Tôn là tử trung với Tu La Chí Cao Thần, sợ là hắn không chạy bao xa đã bị giết chết.
Tiêu Lãng nhìn bảy người xé gió bay đến, cắn răng làm quyết định điên cuồng.
Tiêu Lãng lắc người, lại phóng ra Tình Không, đột ngột xuất hiện cáh sau lưng bảy người mấy thước. Tiêu Lãng phóng ra Tình Tuyệt, bao phủ cả chính mình. Toan Nghê Sát rít gào bay hướng hậu kỳ Thiên Tôn của Tu La gia, Liệt Thần Thủ hóa thành mấy trăm bóng vuốt bao phủ sáu người Tu Kiếm, Tu Duyên.
Tiêu Lãng đột ngột công kích nhưng đám người Tu Kiếm, Tu Duyên không hề kinh hoàng mà cất tiếng cười to.
- Ha ha ha ha ha ha! Sớm đoán được ngươi sẽ tập kích. Tiêu Lãng, chết đi!
Thân thể bảy người lóe ánh sáng vòng bảo hộ, xuất hiện những sợi chỉ xâu chuỗi năng lượng của mọi người lại. Vòng bảo hộ trên người Tu Kiếm, Tu Duyên tỏa sáng gấp mấy lần, lực phòng ngự cường đại hơn mấy phần.
Liên hoành phòng ngự?
Tiêu Lãng thầm than không ổn, năm đó Sát Đế cũng có loại chiến trận hợp kích có thể tập hợp năng lượng của mọi người cùng nhau công kích, phòng ngự, không ngờ người Tu La gia biết chiêu này và càng cao cấp hơn.
Tiêu Lãng bỗng biến thành mấy trăm người, rống to:
- Nếu các ngươi đã muốn giết chết ta thì cùng nhau ngọc thạch câu phần đi! Hãy nhìn chung cực thần kỹ của ta, Đồ Thần Diệt Ma Trảm!
/1202
|