Thiên Tầm đóng cửa lại, bình tĩnh đi ra bên ngoài dạo một vòng, lại trở về canh giữ bên cạnh Tiêu Lãng. Nguyên một ngày, mãi đến nửa đêm Tiêu Lãng mới mở mắt ra, thở một hơi.
Tiêu Lãng thân thiết hỏi Thiên Tầm:
- Có nước không?
Thiên Tầm vội bưng âm nước đến gần. Tiêu Lãng uống ừng ực hết sạch.
Tiêu Lãng thở dài nói:
- Là ta quá nóng nảy, dược lực của đan dược kỳ diệu này bị ta lãng phí hết một nửa, đáng tiếc.
Thiên Tầm kinh ngạc nói:
- A?
Thiên Tầm cười nói:
- Không sao, lãng phí thì kệ nó, thân thể của ngươi khỏe mạnh là được, sau này có dịp lại lấy đan dược. Phải rồi, đan dược này là cái gì?
Tiêu Lãng cười khổ, nói nhỏ:
- Nếu ta không đoán sai thì chắc là đan dược thánh phẩm trong sách ghi chép, Hỏa Vân đan.
-...
Thiên Tầm không biết nên nói cái gì, Tiêu Lãng dám tùy tiện ăn đan dược thánh phẩm? Không lãng phí một nửa dược lực mới lạ! Đan dược cỡ này cần cường giả có mặt ức chế, xong rồi phải dùng chung với đan dược khác, nếu không thì dược lực tán loạn, phí của trời.
Tiêu Lãng cũng không biết nên nói cái gì, làm sao hắn biết đây là đan dược thánh phẩm? Tiêu Lãng cứ tưởng cùng lắm là thiên giai, sau khi dùng xong dựa vào cảm nhận trong người, nhớ đến một quyển sách về đan dược thánh phẩm từng thấy trong tàng thư các của Tiêu gia mới biết đây là Hỏa Vân đan.
Quân Thần Độc Cô Hành không có võ lực, không mấy để ý đến đan dược, quan trọng nhất là đan dược thánh phẩm không quá quý giá trong Ẩn tông. Nếu bị Cẩu Họa Dược Vương biết Tiêu Lãng lãng phí đan dược lão vất vả luyện thành thì chắc chắn lão sẽ nổi điên.
Tiêu Lãng cảm nhận dược lực như biển ẩn nấp trong cơ thể, hơi hưng phấn. Chờ những dược lực này phát huy thì thân thể của Tiêu Lãng sẽ mạnh gấp mấy lần, có tộc trưởng phối hợp tu luyện, hắn có nắm chắc trong vòng mấy tháng đạt được Chiến Suất cảnh.
Ngày tháng trở về bình tĩnh, Tiêu Lãng càng tu luyện càng hăng, làm đám binh sĩ Hồng Y Vệ chấn động ngẩn ngơ. Tu luyện điên cuồng không cần mạng như vậy quả nhiên là man di A Lý Sơn, trong người có cuồng tính.
Dường như Long Nha Phỉ Nhi đã quên Hồng Y Vệ, chưa từng bước vào nơi này nửa bước. Hồng Y Vệ không nhận được mệnh lệnh, không thể đi ra ngoài.
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đến phủ tướng quân Long Nha đã nửa tháng, có cơ hội ra ngoài nghỉ ngơi một ngày. Vốn Tiêu Lãng không muốn đi ra ngoài, Thiên Tầm sợ hắn tu luyện nhập ma , quyết kéo hắn đi ra ngoài giải sầu.
Tiêu Lãng và đám binh sĩ Hồng Y Vệ có quan hệ lạnh nhạt, Thiên Tầm thì có chiêu riêng, quan hệ cùng hai tên binh sĩ khá thân. Bản thân Thiên Tầm có thực lực cao, lại là đội trưởng Trinh sát vậy mà cúi người, cho nên gã dễ dàng lấy được tư liệu Long Nha thành từ đám lính.
Đi ra phủ tướng quân Long Nha, mắt Thiên Tầm mông lung nhìn chằm chằm thân thể nữ nhân trên đường.
Thiên Tầm xấu xa nói:
- Yêu Tà, phía nam Long Nha thành có một lâu tử rất nổi tiếng, nghe nói có mấy hồng bài lãng không chịu nổi, không bằng cùng nhau... hì hì.
- Lâu tử? À...
Tiêu Lãng phản ứng nhanh chóng, nhớ đến Liên Hoa các trong Yên Vũ sơn trang của Bát gia, nhìn vẻ mặt háo hức của Thiên Tầm, hiển nhiên gã chuẩn bị đi mua vui.
Nhớ đến Yên Vũ sơn trang của Bát gia thì Tiêu Lãng chợt nghĩ một nữ nhân tràn ngập quyến rũ phong tình, Liễu Nhã. Tiêu Lãng thở dài, tình huống hiện nay như vậy, hắn không thể đi tìm Liễu Nhã, càng không thể đón nàng đến Bắc Cương. Chỉ có thể chờ sau này có cơ hội Tiêu Lãng sẽ đi Dược Vương thành một chuyến.
Bản thân Tiêu Lãng không thích cô nương trong kỹ viện, giờ càng không có hứng thú.
Tiêu Lãng miễn cưỡng cười nói:
- Ngươi đi đi, ta không đi cùng. Phải rồi, trong Long Nha thành có văn thân sư không?
- Phía đông Long Nha thành có, ngươi đi trước đi. Ta tới trễ một chút, chơi một lúc đã, hì hì.
Thiên Tầm ham thích tìm vui, cũng hiểu Tiêu Lãng không nhìn trúng những dong chi tục phấn này. Thiên Tầm nói vài câu xong nhanh chóng chạy đi.
Hình xăm rất phổ biến với binh sĩ, binh sĩ sống sót sau đại chiến có ai trong tay không gặt hái một, hai mạng người? Nghe nói xăm người có thể hù chạy oan hồn đến lấy mạng, bởi vậy các binh sĩ đều xăm lên người.
Nhưng phái đông Long Nha thành có một lão văn thân sư rất lấy làm lạ, từng thấy các loại hình dăm kỳ dị nhưng chưa thấy khách nào yêu cầu đặc biệt như vậy.
Binh sĩ này yêu cầu xăm một đóa hoa hồng trên đầu trọc của mình?
Một nam nhân mà xăm hình hoa hồng thì ra cái gì? Lại còn ở trên đầu.
Tiêu Lãng mỉm cười, thản nhiên nói:
- Có thể xăm được không? Không thì ta đổi nhà khác.
Lão văn thân sư vội gật đầu, nói:
- Có thể, có thể!
Việc làm ăn đến cửa có ai đẩy ra?
Lão văn thân sư mỉm cười nói:
- Công tử muốn xăm hoa gì?
Tiêu Lãng khẽ thở dài:
- Hoa đào.
Trong đầu Tiêu Lãng nhớ lại cánh rừng hoa đào, nhớ đến dưới nhánh hoa Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao đưa tiễn mình, vẻ mặt Tiêu Lãng buồn bã.
Lão văn thân sư làm rất nhanh tay, theo Tiêu Lãng yêu cầu bôi dầu đặc biệt lên đầu hắn, để đầu hắn không mọc tóc nữa. Lão văn thân sư nhanh chóng xăm hình, động tác nhẹ nhàng, Tiêu Lãng không cảm thấy đau đớn.
Xăm được một nửa thì trong cửa hàng có hai binh sĩ đi vào, lão văn thân sư lập tức tiến lên nghênh đón.
- Chào hai vị khách quan, hãy ngồi chờ chút, sắp xong ngay!
Hai tên binh sĩ không để ý, ngồi xuống ghế bên cạnh, trò chuyện.
Tiêu Lãng thấy là bình sĩ bình thường thì không để ý, nhắm mắt dưỡng thần.
- Nghe nói chưa? Trước đó không lâu chúng ta đánh thắng trận chiến, diệt mấy chục vạn Huyết Man tử, đế đô rốt cuộc truyền đến tin tức , muốn khao thưởng quân sĩ Bắc Cương hậu hĩnh. Chắc lần này sẽ có hàng đống tiền xài, chờ phát tiền thưởng ta muốn bao hoa khôi của Xuân Phong Lâu ba ngày ba đêm, làm nàng chết đi sống lại.
- Ừm! Ta cũng nghe nói , nghe nói đoàn sử tiết khao thưởng đã rời khỏi đế đô, ngươi có biết ai dẫn đoàn không?
- Là ai?
- Công chúa mà bệ hạ yêu thích nhất, đồn là xinh đẹp như tiên nữ, tư chất tuyệt đỉnh, cực kỳ thông minh, Tử Sam công chúa! Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ Tôn lão nhị ta đời này có thể thấy mặt một vị công chúa, sống không uổng!
Hai tên binh sĩ nói rất nhỏ nhưng tai Tiêu Lãng cực kỳ thính. Tiêu Lãng chợt mở to mắt, đầu hơi lắc, nếu không phải lão văn thân sư mau tay thì sợ là hắn không còn miếng da.
Tiêu Lãng thầm giật mình.
"Vân Tử Sam sắp đến Bắc Cương?"
Tiêu Lãng không dám nhúc nhích đầu, mắt chớp lóe liên tục, nghiêng tai tiếp tục nghe hai tên binh sĩ tán gẫu.
- A... Không ngờ là Tử Sam công chúa dẫn đội khao thưởng, chắc lần này các quân sĩ toàn Bắc Cương sẽ điên cuồng.
- Suỵt, nhỏ giọng chút, đừng đồn lung tung. Đây là biểu ca của ta làm Hiệu úy lén nói cho ta biết. Ta nói với ngươi, lần này không chỉ Tử Sam công chúa đến mà còn có một vị tuyệt thế mỹ nữ cũng đến.
- A? Là ai?
- Ha ha ha ha ha ha! Là nữ nhân tuyệt thế dưới bút của Thiếu Niên Hầu!
- Thiếu Niên Hầu? Không lẽ là... phương bắc có giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, Đông Phương Hồng Đậu tiểu thư? Trời ạ, đóa hoa của Chiến Vương triều, đệ nhất mỹ nữ cũng đến Bắc Cương? a... Không được, để ta xỉu một lúc.
Mắt Tiêu Lãng lại chớp lóe, lần này đầu không lắc, mắt sáng lên, tập trung vãnh tai nghe tộm.
Binh sĩ thu được tin mật đắc ý cười cợt, nhìn bốn phía, giễu cợt nói:
- Nhìn bộ dáng ngu ngốc của ngươi kìa. Nếu như ta nói với ngươi lần này trừ công tử, tiểu thư của Tiêu gia, Tả gia ra, còn lại các công tử, tiểu thư nổi danh của Nghịch gia, Đông Phương gia, còn có mười đại gia tộc đế đô đều đi theo đoàn thì ngươi có bị sợ chết không?
-...
Binh sĩ kia thật sự bị hù sợ. Tiêu Lãng nheo mắt, nhướng mày, hai chân mày dựng thẳng như hai bảo kiếm ra khỏi vỏ lộ mũi nhọn.
Tiêu Lãng thân thiết hỏi Thiên Tầm:
- Có nước không?
Thiên Tầm vội bưng âm nước đến gần. Tiêu Lãng uống ừng ực hết sạch.
Tiêu Lãng thở dài nói:
- Là ta quá nóng nảy, dược lực của đan dược kỳ diệu này bị ta lãng phí hết một nửa, đáng tiếc.
Thiên Tầm kinh ngạc nói:
- A?
Thiên Tầm cười nói:
- Không sao, lãng phí thì kệ nó, thân thể của ngươi khỏe mạnh là được, sau này có dịp lại lấy đan dược. Phải rồi, đan dược này là cái gì?
Tiêu Lãng cười khổ, nói nhỏ:
- Nếu ta không đoán sai thì chắc là đan dược thánh phẩm trong sách ghi chép, Hỏa Vân đan.
-...
Thiên Tầm không biết nên nói cái gì, Tiêu Lãng dám tùy tiện ăn đan dược thánh phẩm? Không lãng phí một nửa dược lực mới lạ! Đan dược cỡ này cần cường giả có mặt ức chế, xong rồi phải dùng chung với đan dược khác, nếu không thì dược lực tán loạn, phí của trời.
Tiêu Lãng cũng không biết nên nói cái gì, làm sao hắn biết đây là đan dược thánh phẩm? Tiêu Lãng cứ tưởng cùng lắm là thiên giai, sau khi dùng xong dựa vào cảm nhận trong người, nhớ đến một quyển sách về đan dược thánh phẩm từng thấy trong tàng thư các của Tiêu gia mới biết đây là Hỏa Vân đan.
Quân Thần Độc Cô Hành không có võ lực, không mấy để ý đến đan dược, quan trọng nhất là đan dược thánh phẩm không quá quý giá trong Ẩn tông. Nếu bị Cẩu Họa Dược Vương biết Tiêu Lãng lãng phí đan dược lão vất vả luyện thành thì chắc chắn lão sẽ nổi điên.
Tiêu Lãng cảm nhận dược lực như biển ẩn nấp trong cơ thể, hơi hưng phấn. Chờ những dược lực này phát huy thì thân thể của Tiêu Lãng sẽ mạnh gấp mấy lần, có tộc trưởng phối hợp tu luyện, hắn có nắm chắc trong vòng mấy tháng đạt được Chiến Suất cảnh.
Ngày tháng trở về bình tĩnh, Tiêu Lãng càng tu luyện càng hăng, làm đám binh sĩ Hồng Y Vệ chấn động ngẩn ngơ. Tu luyện điên cuồng không cần mạng như vậy quả nhiên là man di A Lý Sơn, trong người có cuồng tính.
Dường như Long Nha Phỉ Nhi đã quên Hồng Y Vệ, chưa từng bước vào nơi này nửa bước. Hồng Y Vệ không nhận được mệnh lệnh, không thể đi ra ngoài.
Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đến phủ tướng quân Long Nha đã nửa tháng, có cơ hội ra ngoài nghỉ ngơi một ngày. Vốn Tiêu Lãng không muốn đi ra ngoài, Thiên Tầm sợ hắn tu luyện nhập ma , quyết kéo hắn đi ra ngoài giải sầu.
Tiêu Lãng và đám binh sĩ Hồng Y Vệ có quan hệ lạnh nhạt, Thiên Tầm thì có chiêu riêng, quan hệ cùng hai tên binh sĩ khá thân. Bản thân Thiên Tầm có thực lực cao, lại là đội trưởng Trinh sát vậy mà cúi người, cho nên gã dễ dàng lấy được tư liệu Long Nha thành từ đám lính.
Đi ra phủ tướng quân Long Nha, mắt Thiên Tầm mông lung nhìn chằm chằm thân thể nữ nhân trên đường.
Thiên Tầm xấu xa nói:
- Yêu Tà, phía nam Long Nha thành có một lâu tử rất nổi tiếng, nghe nói có mấy hồng bài lãng không chịu nổi, không bằng cùng nhau... hì hì.
- Lâu tử? À...
Tiêu Lãng phản ứng nhanh chóng, nhớ đến Liên Hoa các trong Yên Vũ sơn trang của Bát gia, nhìn vẻ mặt háo hức của Thiên Tầm, hiển nhiên gã chuẩn bị đi mua vui.
Nhớ đến Yên Vũ sơn trang của Bát gia thì Tiêu Lãng chợt nghĩ một nữ nhân tràn ngập quyến rũ phong tình, Liễu Nhã. Tiêu Lãng thở dài, tình huống hiện nay như vậy, hắn không thể đi tìm Liễu Nhã, càng không thể đón nàng đến Bắc Cương. Chỉ có thể chờ sau này có cơ hội Tiêu Lãng sẽ đi Dược Vương thành một chuyến.
Bản thân Tiêu Lãng không thích cô nương trong kỹ viện, giờ càng không có hứng thú.
Tiêu Lãng miễn cưỡng cười nói:
- Ngươi đi đi, ta không đi cùng. Phải rồi, trong Long Nha thành có văn thân sư không?
- Phía đông Long Nha thành có, ngươi đi trước đi. Ta tới trễ một chút, chơi một lúc đã, hì hì.
Thiên Tầm ham thích tìm vui, cũng hiểu Tiêu Lãng không nhìn trúng những dong chi tục phấn này. Thiên Tầm nói vài câu xong nhanh chóng chạy đi.
Hình xăm rất phổ biến với binh sĩ, binh sĩ sống sót sau đại chiến có ai trong tay không gặt hái một, hai mạng người? Nghe nói xăm người có thể hù chạy oan hồn đến lấy mạng, bởi vậy các binh sĩ đều xăm lên người.
Nhưng phái đông Long Nha thành có một lão văn thân sư rất lấy làm lạ, từng thấy các loại hình dăm kỳ dị nhưng chưa thấy khách nào yêu cầu đặc biệt như vậy.
Binh sĩ này yêu cầu xăm một đóa hoa hồng trên đầu trọc của mình?
Một nam nhân mà xăm hình hoa hồng thì ra cái gì? Lại còn ở trên đầu.
Tiêu Lãng mỉm cười, thản nhiên nói:
- Có thể xăm được không? Không thì ta đổi nhà khác.
Lão văn thân sư vội gật đầu, nói:
- Có thể, có thể!
Việc làm ăn đến cửa có ai đẩy ra?
Lão văn thân sư mỉm cười nói:
- Công tử muốn xăm hoa gì?
Tiêu Lãng khẽ thở dài:
- Hoa đào.
Trong đầu Tiêu Lãng nhớ lại cánh rừng hoa đào, nhớ đến dưới nhánh hoa Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao đưa tiễn mình, vẻ mặt Tiêu Lãng buồn bã.
Lão văn thân sư làm rất nhanh tay, theo Tiêu Lãng yêu cầu bôi dầu đặc biệt lên đầu hắn, để đầu hắn không mọc tóc nữa. Lão văn thân sư nhanh chóng xăm hình, động tác nhẹ nhàng, Tiêu Lãng không cảm thấy đau đớn.
Xăm được một nửa thì trong cửa hàng có hai binh sĩ đi vào, lão văn thân sư lập tức tiến lên nghênh đón.
- Chào hai vị khách quan, hãy ngồi chờ chút, sắp xong ngay!
Hai tên binh sĩ không để ý, ngồi xuống ghế bên cạnh, trò chuyện.
Tiêu Lãng thấy là bình sĩ bình thường thì không để ý, nhắm mắt dưỡng thần.
- Nghe nói chưa? Trước đó không lâu chúng ta đánh thắng trận chiến, diệt mấy chục vạn Huyết Man tử, đế đô rốt cuộc truyền đến tin tức , muốn khao thưởng quân sĩ Bắc Cương hậu hĩnh. Chắc lần này sẽ có hàng đống tiền xài, chờ phát tiền thưởng ta muốn bao hoa khôi của Xuân Phong Lâu ba ngày ba đêm, làm nàng chết đi sống lại.
- Ừm! Ta cũng nghe nói , nghe nói đoàn sử tiết khao thưởng đã rời khỏi đế đô, ngươi có biết ai dẫn đoàn không?
- Là ai?
- Công chúa mà bệ hạ yêu thích nhất, đồn là xinh đẹp như tiên nữ, tư chất tuyệt đỉnh, cực kỳ thông minh, Tử Sam công chúa! Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ Tôn lão nhị ta đời này có thể thấy mặt một vị công chúa, sống không uổng!
Hai tên binh sĩ nói rất nhỏ nhưng tai Tiêu Lãng cực kỳ thính. Tiêu Lãng chợt mở to mắt, đầu hơi lắc, nếu không phải lão văn thân sư mau tay thì sợ là hắn không còn miếng da.
Tiêu Lãng thầm giật mình.
"Vân Tử Sam sắp đến Bắc Cương?"
Tiêu Lãng không dám nhúc nhích đầu, mắt chớp lóe liên tục, nghiêng tai tiếp tục nghe hai tên binh sĩ tán gẫu.
- A... Không ngờ là Tử Sam công chúa dẫn đội khao thưởng, chắc lần này các quân sĩ toàn Bắc Cương sẽ điên cuồng.
- Suỵt, nhỏ giọng chút, đừng đồn lung tung. Đây là biểu ca của ta làm Hiệu úy lén nói cho ta biết. Ta nói với ngươi, lần này không chỉ Tử Sam công chúa đến mà còn có một vị tuyệt thế mỹ nữ cũng đến.
- A? Là ai?
- Ha ha ha ha ha ha! Là nữ nhân tuyệt thế dưới bút của Thiếu Niên Hầu!
- Thiếu Niên Hầu? Không lẽ là... phương bắc có giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, Đông Phương Hồng Đậu tiểu thư? Trời ạ, đóa hoa của Chiến Vương triều, đệ nhất mỹ nữ cũng đến Bắc Cương? a... Không được, để ta xỉu một lúc.
Mắt Tiêu Lãng lại chớp lóe, lần này đầu không lắc, mắt sáng lên, tập trung vãnh tai nghe tộm.
Binh sĩ thu được tin mật đắc ý cười cợt, nhìn bốn phía, giễu cợt nói:
- Nhìn bộ dáng ngu ngốc của ngươi kìa. Nếu như ta nói với ngươi lần này trừ công tử, tiểu thư của Tiêu gia, Tả gia ra, còn lại các công tử, tiểu thư nổi danh của Nghịch gia, Đông Phương gia, còn có mười đại gia tộc đế đô đều đi theo đoàn thì ngươi có bị sợ chết không?
-...
Binh sĩ kia thật sự bị hù sợ. Tiêu Lãng nheo mắt, nhướng mày, hai chân mày dựng thẳng như hai bảo kiếm ra khỏi vỏ lộ mũi nhọn.
/1202
|