Long Nha Phỉ Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực không ai bì nổi đi vào trong. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng chỉ có thể mặt âm trầm đi theo, để lại mọi người nhìn nhau. Khuôn mặt quyến rũ của Nam Cung Ngọc Nhi tràn ngập nghi hoặc. Liễu tướng quân luôn ở đây tại sao mới đầu không ngăn cản, phút cuối suýt gây ra chuyện lớn, và che chở Long Nha Phỉ Nhi như vậy?
Đám người phó Thống lĩnh Phong Sát mặt như đưa đám. Hôm nay bọn họ không xông lên, khi trở về chắc chắn Long Nha Phỉ Nhi sẽ không tha cho họ.
Nhưng trong tình huống đó ai dám xông lên?
Sợ là chỉ có hai tên tộc nhân A Lý Sơn tộc ngu như heo mới làm vậy đi?
Bước vào Vân Yên các, mắt Tiêu Lãng chớp lóe nhìn quanh nhưng không thấy bóng đen kia.
Mơi nãy Tiêu Lãng dám xông lên bởi vì có bóng đen kia, hắn biết mình sẽ không ra chuyện gì.
Thanh Minh!
Có cận vệ của Quân Thần Độc Cô Hành ở thì có thể xảy ra chuyện gì?
Giờ phút này, Tiêu Lãng muốn tìm Thanh Minh, hắn không muốn cùng Long Nha Phỉ Nhi tham gia yến hội quái quỷ gì. Ánh mắt đầu tiên Vân Tử Sam đã nghi ngờ hắn rồi, đi vào tham gia yến hội, có nhiều lão bằng hữu lỡ bị ai nhận ra thì... Tổ cha nó!
Nhưng Thanh Minh không xuất hiện nữa. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đành cắn răng đi theo Long Nha Phỉ Nhi hăng hái như mới đánh thắng trận khải hoàn trở về, cùng nhau bước vào đại điện.
"Trong thiên hạ chỉ có một người có thể luyện chế ra Dịch Dung đan, thân phận sẽ không bị lộ!"
Tiêu Lãng nhớ lại lời Quân Thần Độc Cô Hành nói, trầm ngâm giây lát, ánh mắt bất chấp tất cả. Cứ tránh né như vậy không bằng nghênh ngang đi vào. Chỉ cần chính mình không thừa nhận thì dù có người nghi ngờ rồi sao? Quân Thần Độc Cô Hành đã nói sẽ không làm lộ vậy thì có ai điều tra gã sẽ xử lý, còn sợ cái quái gì?
Tiêu Lãng lo lắng hơi dư thừa.
Đại điện yến hội rất lớn, bên trong ngồi đầy Thống lĩnh, các công tử, tiểu thư ở đế đô. Long Nha Phỉ Nhi mới đi vào, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã được người mang tới trong góc đại điện ngồi chung với hộ vệ của các Thống lĩnh, chẳng chút bắt mắt.
Yến hội chưa bắt đầu, các nhân vật chính chưa lên sân khấu. Chỉ có Thống lĩnh Đông Phương Ngạo Nhiên, Tả Kiếm và một đám người trò chuyện vui vẻ. Đừng nói là Quân Thần Độc Cô Hành, không có tướng quân nào có mặt. Tiêu Lãng liếc trộm không phát hiện người quen nào, thầm thở phào.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng lặng lẽ di chuyển vị trí núp sau lưng đám hộ vệ, nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện được.
Long Nha Phỉ Nhi vừa đến liền khiến cả đống người chú ý. Đám người Đông Phương Ngạo Nhiên, Tả Kiếm ngừng nói chuyện, tiến tới chào hỏi. Đông Phương Ngạo Nhiên vừa mới thành công dựa vào 'năng lực', 'can đảm' xông vào, tâm tình tốt hào khí vạn trượng, không để ý đến Tả Kiếm, nói chuyện vui vẻ với Thống lĩnh trẻ Đông Phương Ngạo Nhiên, vẻ mặt đắc ý.
Tiêu Lãng thầm lắc đầu, nói:
- Ngu ngốc!
Long Nha Phỉ Nhi còn chưa biết người khác nịnh nọt, theo đuổi hắn hoàn toàn là vì Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược. Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược chỉ có một đứa con gái duy nhất, dù là ai lấy được nàng tương đương có năm vạn đại quân Long Nha thành. Đệ tử trẻ tuổi của bốn siêu cấp thế gia, mười gia tộc và vô số gia tộc khác ồ ạt tới Bắc Cương là vì cái gì? Chẳng phải là vì giúp gia tộc nắm giữ càng nhiều quân quyền sao?
Mặt mũi Long Nha Phỉ Nhi khá đẹp, xem như thượng thượng phẩm, thành công theo đuổi Long Nha Phỉ Nhi tương đương với tay nắm binh quyền và ôm mỹ nhân. Dù tính cách của Long Nha Phỉ Nhi có tệ hơn, điêu ngoa hơn, ngu ngốc hơn thì đám công tử ca sẽ liều mạng biểu đạt tình yêu. Tiêu Lãng khắc sâu cảm nhận thủ đoạn của đám công tử ca, gia tộc, chỉ cần có đủ ích lợi thì dù xấu như con heo cũng được họ lấy về nhà.
Tiêu Lãng không để ý tới Long Nha Phỉ Nhi, cũng không tâm tình nghen lén đám công tử, tiểu thư nói chuyện. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng núp ở phía sau ăn no uống đã, bộ dạng thô lỗ cộng với hai cái đầu trọc yêu diễm thành công làm các hộ vệ không có tâm tình nói khách sáo với hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng.
Dần có nhiều người hơn, lục tục vài tướng quân có mặt. Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược thấy Long Nha Phỉ Nhi đến đây thì lấy làm lạ, nhìn Đông Phương Ngạo Nhiên ngồi cạnh nàng thì thoải mái, mỉm cười, không để ý tới.
Nửa canh giờ sau, chính chủ đến. Vài quan văn võ tướng đế đô dẫn theo một đám công tử, tiểu thư đi đến. Trong phút chốc toàn trường sôi trào, tiếng trò chuyện, khách sáo, nịnh nọt không dứt bên tai.
Đám hộ vệ ngồi đằng trước Tiêu Lãng hưng phấn, sùng bái, ngưỡng mộ nhìn các công tử, tiểu thư ở đế đô, quan lớn danh tướng trong triều ở trong đại điện, kiêu ngạo vì được thấy nhiều đại nhân vật đỉnh cấp. Những đại nhân vật thì không thèm liếc mắt cái nào, xem đám hộ vệ là không khí.
Tiêu Lãng liếc trộm một lúc sau không dám nhìn nữa, che giấu thân hình.
- Thật nhiều bằng hữu cũ...
Khóe môi Tiêu Lãng cong lên nụ cười khổ, quen biết hoặc không đều đến đông đủ.
Đệ nhất công tử của Nghịch gia, Nghịch Thương, Đông Phương Mạc Nhiên, Trà Mộc, Nam Cung Mạn Nhi, công tử Hà gia, tiểu thư Lý gia.
Gần như các công tử, tiểu thư ở đế đô Tiêu Lãng từng gặp, trừ Tiêu gia, Tả gia ra đều đến đông đủ.
Trong đại điện, võ tướng quan văn tụ tập cùng một chỗ, các công tử, tiểu thư ngồi với nhau, đều ăn mặc cung trang. Các công tử, tiểu thư vẻ mặt hoặc thong dong, hoặc ôn hòa, hoặc thân thiết, hoặc dè dặt, hoặc nhiệt tình, hoặc đa tình. Họ trò chuyện vui vẻ, Tiêu Lãng nhìn thở dài thườn thượt.
Các công tử, tiểu thư ở đế đô vĩnh viễn có khí chất, phong độ phiên phiên, ngôn ngữ khéo léo trong yến hội, cười say lòng người, đầy ẩn tình. Ngầm thì đang mắng người này tiện nhân, người kia khốn kiếp, chuẩn bị ngày mai xử ai, ngầm giải quyết ai.
Đầy miệng nhân nghĩa đạo đức nhưng bên trong thì nam đạo nữ xướng, đây chính là xã hội thượng lưu mà Tiêu Lãng trông thấy.
Vân Tử Sam, Tiêu Cuồng, Tả Minh, Tiêu Thanh Long, Tiêu Thanh Báo, từng bóng người xẹt qua trong đầu Tiêu Lãng, trùng hợp với hình ảnh trước mắt làm hắn cảm thấy vẻ mặt nhiều những người này càng lúc càng buồn nôn.
Cuối cùng trong đầu Tiêu Lãng đọng lại một khuôn mặt, thân thể bốc lửa như ma quỷ. Biểu tình của Tiêu Lãng dịu lại. Đông Phương Hồng Đậu dám yêu dám hận, Trà Mộc nghĩa bạc vân thiên, có lẽ là hai người là công tử, tiểu thư quyền quý duy nhất khiến Tiêu Lãng có hảo cảm.
Bát giác hình ảnh trong đầu Tiêu Lãng trùng lặp với hình ảnh trước mắt. Mắt Tiêu Lãng sáng lên, vì hắn trông thấy một thân hình yểu điệu đi tới. Tiêu Lãng ngơ ngác nhìn thân hình mềm mại xinh đẹp, khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, chợt thấy xót xa.
Tiêu Lãng thất thần nói nhỏ:
- Hồng Đậu tiểu thư, nàng gầy...
Sau khi Đông Phương Hồng Đậu đi vào vẻ mặt lạnh lùng đáp lễ các thiếu niên tuấn ngạn như ruồi bọ quay xung quanh hắn, dáng vẻ ủ rũ.
Nhưng ngay sau đó...
Đông Phương Hồng Đậu trực giác vô tình nhìn hướng Tiêu Lãng, vừa lúc ánh mắt giao nhau với hắn.
Trong khoảnh khắc này hai người run lên như bị điện giật. Đôi mắt vô thần chợt sáng ngời, khóe môi cong lên nụ cười xinh đẹp đến khó tả. Đám thanh niên tài tuấn nhìn lâng lâng.
Tiêu Lãng sợ muốn rớt tim, vô số cặp mắt nhìn lại chỉ thấy cái đầu trọc yêu diễm.
Trà Mộc ngồi gần đó trên đường đi chưa từng thấy Đông Phương Hồng Đậu nở nụ cười như bây giờ.
Trà Mộc cảnh giác nhìn một lúc, nghi hoặc hỏi:
- Hồng Đậu tiểu thư đang nhìn cái gì mà cười vui vẻ như vậy?
Đông Phương Hồng Đậu đưa mắt nhìn Trà Mộc, cười nói:
- Tên đầu trọc kia rất đặc biệt, xăm đóa hoa đào trên đầu.
Trà Mộc ngộ ra.
Tả Kiếm ngồi bên cạnh cười giải thích rằng:
- Đông Phương tiểu thư, binh sĩ Bắc Cương có thói quen xăm mình, có rất nhiều binh sĩ là man di có ham mê phong tục đặc biệt.
Long Nha Phỉ Nhi xấu hổ giải thích:
- Đó là hộ vệ của ta, tộc nhân A Lý Sơn tộc, tập tục khác với chúng ta, đã để Đông Phương tiểu thư chê cười.
Mọi người thu lại ánh mắt, lười chú ý tiếp. Đông Phương Hồng Đậu không nhìn Tiêu Lãng một cái nào, nhưng nàng cười xong thì người như sống lại, mắt long lanh rực rỡ, người phấn chấn lên. Tất cả công tử nhìn nổi lòng ái mộ, giai nhân tuyệt thế dưới bút của Thiếu Niên Hầu quả nhiên danh bất hư truyền.
Đám người phó Thống lĩnh Phong Sát mặt như đưa đám. Hôm nay bọn họ không xông lên, khi trở về chắc chắn Long Nha Phỉ Nhi sẽ không tha cho họ.
Nhưng trong tình huống đó ai dám xông lên?
Sợ là chỉ có hai tên tộc nhân A Lý Sơn tộc ngu như heo mới làm vậy đi?
Bước vào Vân Yên các, mắt Tiêu Lãng chớp lóe nhìn quanh nhưng không thấy bóng đen kia.
Mơi nãy Tiêu Lãng dám xông lên bởi vì có bóng đen kia, hắn biết mình sẽ không ra chuyện gì.
Thanh Minh!
Có cận vệ của Quân Thần Độc Cô Hành ở thì có thể xảy ra chuyện gì?
Giờ phút này, Tiêu Lãng muốn tìm Thanh Minh, hắn không muốn cùng Long Nha Phỉ Nhi tham gia yến hội quái quỷ gì. Ánh mắt đầu tiên Vân Tử Sam đã nghi ngờ hắn rồi, đi vào tham gia yến hội, có nhiều lão bằng hữu lỡ bị ai nhận ra thì... Tổ cha nó!
Nhưng Thanh Minh không xuất hiện nữa. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đành cắn răng đi theo Long Nha Phỉ Nhi hăng hái như mới đánh thắng trận khải hoàn trở về, cùng nhau bước vào đại điện.
"Trong thiên hạ chỉ có một người có thể luyện chế ra Dịch Dung đan, thân phận sẽ không bị lộ!"
Tiêu Lãng nhớ lại lời Quân Thần Độc Cô Hành nói, trầm ngâm giây lát, ánh mắt bất chấp tất cả. Cứ tránh né như vậy không bằng nghênh ngang đi vào. Chỉ cần chính mình không thừa nhận thì dù có người nghi ngờ rồi sao? Quân Thần Độc Cô Hành đã nói sẽ không làm lộ vậy thì có ai điều tra gã sẽ xử lý, còn sợ cái quái gì?
Tiêu Lãng lo lắng hơi dư thừa.
Đại điện yến hội rất lớn, bên trong ngồi đầy Thống lĩnh, các công tử, tiểu thư ở đế đô. Long Nha Phỉ Nhi mới đi vào, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã được người mang tới trong góc đại điện ngồi chung với hộ vệ của các Thống lĩnh, chẳng chút bắt mắt.
Yến hội chưa bắt đầu, các nhân vật chính chưa lên sân khấu. Chỉ có Thống lĩnh Đông Phương Ngạo Nhiên, Tả Kiếm và một đám người trò chuyện vui vẻ. Đừng nói là Quân Thần Độc Cô Hành, không có tướng quân nào có mặt. Tiêu Lãng liếc trộm không phát hiện người quen nào, thầm thở phào.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng lặng lẽ di chuyển vị trí núp sau lưng đám hộ vệ, nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện được.
Long Nha Phỉ Nhi vừa đến liền khiến cả đống người chú ý. Đám người Đông Phương Ngạo Nhiên, Tả Kiếm ngừng nói chuyện, tiến tới chào hỏi. Đông Phương Ngạo Nhiên vừa mới thành công dựa vào 'năng lực', 'can đảm' xông vào, tâm tình tốt hào khí vạn trượng, không để ý đến Tả Kiếm, nói chuyện vui vẻ với Thống lĩnh trẻ Đông Phương Ngạo Nhiên, vẻ mặt đắc ý.
Tiêu Lãng thầm lắc đầu, nói:
- Ngu ngốc!
Long Nha Phỉ Nhi còn chưa biết người khác nịnh nọt, theo đuổi hắn hoàn toàn là vì Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược. Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược chỉ có một đứa con gái duy nhất, dù là ai lấy được nàng tương đương có năm vạn đại quân Long Nha thành. Đệ tử trẻ tuổi của bốn siêu cấp thế gia, mười gia tộc và vô số gia tộc khác ồ ạt tới Bắc Cương là vì cái gì? Chẳng phải là vì giúp gia tộc nắm giữ càng nhiều quân quyền sao?
Mặt mũi Long Nha Phỉ Nhi khá đẹp, xem như thượng thượng phẩm, thành công theo đuổi Long Nha Phỉ Nhi tương đương với tay nắm binh quyền và ôm mỹ nhân. Dù tính cách của Long Nha Phỉ Nhi có tệ hơn, điêu ngoa hơn, ngu ngốc hơn thì đám công tử ca sẽ liều mạng biểu đạt tình yêu. Tiêu Lãng khắc sâu cảm nhận thủ đoạn của đám công tử ca, gia tộc, chỉ cần có đủ ích lợi thì dù xấu như con heo cũng được họ lấy về nhà.
Tiêu Lãng không để ý tới Long Nha Phỉ Nhi, cũng không tâm tình nghen lén đám công tử, tiểu thư nói chuyện. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng núp ở phía sau ăn no uống đã, bộ dạng thô lỗ cộng với hai cái đầu trọc yêu diễm thành công làm các hộ vệ không có tâm tình nói khách sáo với hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng.
Dần có nhiều người hơn, lục tục vài tướng quân có mặt. Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược thấy Long Nha Phỉ Nhi đến đây thì lấy làm lạ, nhìn Đông Phương Ngạo Nhiên ngồi cạnh nàng thì thoải mái, mỉm cười, không để ý tới.
Nửa canh giờ sau, chính chủ đến. Vài quan văn võ tướng đế đô dẫn theo một đám công tử, tiểu thư đi đến. Trong phút chốc toàn trường sôi trào, tiếng trò chuyện, khách sáo, nịnh nọt không dứt bên tai.
Đám hộ vệ ngồi đằng trước Tiêu Lãng hưng phấn, sùng bái, ngưỡng mộ nhìn các công tử, tiểu thư ở đế đô, quan lớn danh tướng trong triều ở trong đại điện, kiêu ngạo vì được thấy nhiều đại nhân vật đỉnh cấp. Những đại nhân vật thì không thèm liếc mắt cái nào, xem đám hộ vệ là không khí.
Tiêu Lãng liếc trộm một lúc sau không dám nhìn nữa, che giấu thân hình.
- Thật nhiều bằng hữu cũ...
Khóe môi Tiêu Lãng cong lên nụ cười khổ, quen biết hoặc không đều đến đông đủ.
Đệ nhất công tử của Nghịch gia, Nghịch Thương, Đông Phương Mạc Nhiên, Trà Mộc, Nam Cung Mạn Nhi, công tử Hà gia, tiểu thư Lý gia.
Gần như các công tử, tiểu thư ở đế đô Tiêu Lãng từng gặp, trừ Tiêu gia, Tả gia ra đều đến đông đủ.
Trong đại điện, võ tướng quan văn tụ tập cùng một chỗ, các công tử, tiểu thư ngồi với nhau, đều ăn mặc cung trang. Các công tử, tiểu thư vẻ mặt hoặc thong dong, hoặc ôn hòa, hoặc thân thiết, hoặc dè dặt, hoặc nhiệt tình, hoặc đa tình. Họ trò chuyện vui vẻ, Tiêu Lãng nhìn thở dài thườn thượt.
Các công tử, tiểu thư ở đế đô vĩnh viễn có khí chất, phong độ phiên phiên, ngôn ngữ khéo léo trong yến hội, cười say lòng người, đầy ẩn tình. Ngầm thì đang mắng người này tiện nhân, người kia khốn kiếp, chuẩn bị ngày mai xử ai, ngầm giải quyết ai.
Đầy miệng nhân nghĩa đạo đức nhưng bên trong thì nam đạo nữ xướng, đây chính là xã hội thượng lưu mà Tiêu Lãng trông thấy.
Vân Tử Sam, Tiêu Cuồng, Tả Minh, Tiêu Thanh Long, Tiêu Thanh Báo, từng bóng người xẹt qua trong đầu Tiêu Lãng, trùng hợp với hình ảnh trước mắt làm hắn cảm thấy vẻ mặt nhiều những người này càng lúc càng buồn nôn.
Cuối cùng trong đầu Tiêu Lãng đọng lại một khuôn mặt, thân thể bốc lửa như ma quỷ. Biểu tình của Tiêu Lãng dịu lại. Đông Phương Hồng Đậu dám yêu dám hận, Trà Mộc nghĩa bạc vân thiên, có lẽ là hai người là công tử, tiểu thư quyền quý duy nhất khiến Tiêu Lãng có hảo cảm.
Bát giác hình ảnh trong đầu Tiêu Lãng trùng lặp với hình ảnh trước mắt. Mắt Tiêu Lãng sáng lên, vì hắn trông thấy một thân hình yểu điệu đi tới. Tiêu Lãng ngơ ngác nhìn thân hình mềm mại xinh đẹp, khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, chợt thấy xót xa.
Tiêu Lãng thất thần nói nhỏ:
- Hồng Đậu tiểu thư, nàng gầy...
Sau khi Đông Phương Hồng Đậu đi vào vẻ mặt lạnh lùng đáp lễ các thiếu niên tuấn ngạn như ruồi bọ quay xung quanh hắn, dáng vẻ ủ rũ.
Nhưng ngay sau đó...
Đông Phương Hồng Đậu trực giác vô tình nhìn hướng Tiêu Lãng, vừa lúc ánh mắt giao nhau với hắn.
Trong khoảnh khắc này hai người run lên như bị điện giật. Đôi mắt vô thần chợt sáng ngời, khóe môi cong lên nụ cười xinh đẹp đến khó tả. Đám thanh niên tài tuấn nhìn lâng lâng.
Tiêu Lãng sợ muốn rớt tim, vô số cặp mắt nhìn lại chỉ thấy cái đầu trọc yêu diễm.
Trà Mộc ngồi gần đó trên đường đi chưa từng thấy Đông Phương Hồng Đậu nở nụ cười như bây giờ.
Trà Mộc cảnh giác nhìn một lúc, nghi hoặc hỏi:
- Hồng Đậu tiểu thư đang nhìn cái gì mà cười vui vẻ như vậy?
Đông Phương Hồng Đậu đưa mắt nhìn Trà Mộc, cười nói:
- Tên đầu trọc kia rất đặc biệt, xăm đóa hoa đào trên đầu.
Trà Mộc ngộ ra.
Tả Kiếm ngồi bên cạnh cười giải thích rằng:
- Đông Phương tiểu thư, binh sĩ Bắc Cương có thói quen xăm mình, có rất nhiều binh sĩ là man di có ham mê phong tục đặc biệt.
Long Nha Phỉ Nhi xấu hổ giải thích:
- Đó là hộ vệ của ta, tộc nhân A Lý Sơn tộc, tập tục khác với chúng ta, đã để Đông Phương tiểu thư chê cười.
Mọi người thu lại ánh mắt, lười chú ý tiếp. Đông Phương Hồng Đậu không nhìn Tiêu Lãng một cái nào, nhưng nàng cười xong thì người như sống lại, mắt long lanh rực rỡ, người phấn chấn lên. Tất cả công tử nhìn nổi lòng ái mộ, giai nhân tuyệt thế dưới bút của Thiếu Niên Hầu quả nhiên danh bất hư truyền.
/1202
|