- Tuân theo ý muốn của mình? Ha ha!
Mộc Sơn Quỷ mỉm cười, không tiếp tục nói gì nữa. Mỗi người, thời còn trẻ đều như vậy, vẫn muốn kiên trì theo lý tưởng của mình, tuân theo ý muốn của mình, làm chuyện mình muốn làm. Chỉ có điều... Người nào không bị thời gian, bị thế giới tàn khốc này, bị vô số đau khổ chậm rãi san bằng góc cạnh của mình? Cuối cùng sẽ trở thành nước chảy bèo trôi, trở nên lạnh lùng vô tình, trở thành một bức vẽ chỉ biết có lợi ích?
Năm đó Mộc Sơn Quỷ cũng là một người cố chấp. Chính bởi vì tính cách như vậy mới cảm ứng được đạo đại địa tự nhiên. Chỉ sau khi hắn trở thành tộc trưởng gia tộc Thần Khải, bởi vì gia tộc bởi vì hàng ngàn hàng vạn con dân Thần Khải phủ, hắn không tránh được phải làm một vài chuyện trái với ý muốn của mình.
Chính vì như thế, hắn mới kẹt ở bước cuối cùng. Hắn biết rõ điểm này, nhưng không có cách nào phá giải. Hắn không thể nào vứt bỏ con cháu của mình, vứt bỏ gia tộc mình tiếp tục cố chấp, cuối cùng mang đến cho gia tộc tai họa mang tính chất hủy diệt.
Người của gia tộc Hắc Lân đã rời đi, chuyện còn lại thì dễ làm. Mộc Tinh Dã phân công mấy vạn người đi ra ngoài, truyền tống tới các thành thị lớn nhỏ, triệu tập tất cả các gia tộc lớn nhỏ trong thành trì đến Hắc Lân Thành, bái kiến phủ chủ mới là Tiêu Lãng này, sắp xếp các chuyện khác bên trong phủ. Mặt khác hắn sai các võ giả trong Hắc Lân Thành bắt đầu xây lại các lầu các đã tổn thất trong trận đại chiến, khôi phục lại trật tự.
May mà những việc vặt vãnh này, có đám người Mộc Tinh Dã hỗ trợ. Nếu để cho Tiêu Lãng ra tay sắp xếp, sợ là sẽ bận rộn đến mấy tháng. Tiêu Lãng cũng hất tay cho chưởng quỹ, cùng Mộc Sơn Quỷ dẫn theo một nhóm người đi vào phủ thành chủ. Hắn nhìn phủ thành chủ cao to uy áp xúc động một hồi. Hôm qua hắn vẫn lo lắng bị cường giả Thiên Châu khắp thế giới truy sát. Hiện tại lại có thể quang minh chính đại trở thành chủ nhân một phủ?
Nhìn Đông Phương Hồng Đậu trong lòng vẫn đang ngủ say, khóe miệng Tiêu Lãng lộ ra một chút ôn nhu. Hắn dường như vẫn nợ nữ tử này một hôn lễ long trọng? Bây giờ nhìn lại rốt cuộc có thể thực hiện lời hứa.
Đi vào bên trong đại sảnh phủ thành chủ, lại lập tức có thị nữ đi vào châm trà hầu hạ. Tuy rằng những thị nữ này có chút nơm nớp lo sợ, nhìn hắn và Mộc Sơn Quỷ cực kỳ sợ hãi, nhưng làm việc vẫn rất nhanh nhẹn. Điều này khiến Tiêu Lãng càng bội phục đối với năng lực làm việc của Mộc Tinh Dã. Hắn nhìn Đông Phương Hồng Đậu đột trong lòng nhiên nghi hoặc mở miệng nói:
- Ồ? Mộc gia gia, tại sao Hồng Đậu vẫn chưa tỉnh lại?
Trong mắt Mộc Sơn Quỷ sáng lên một ánh hào quang, nhìn Đông Phương Hồng Đậu một lát, rồi mới lên tiếng:
-Trí nhớ của nàng bị phong ấn cũng chưa hoàn toàn mở ra. Mới chỉ mở ra một nửa. Vừa nãy chịu đòn nghiêm trọng, linh hồn tạm thời ngủ say. Không có chuyện gì đâu. Quá một, hai ngày sẽ tỉnh lại thôi!
- Ký ức phong ấn vẫn chưa hoàn toàn mở ra sao?
Tiêu Lãng cả kinh. Tiểu Đao cũng lộ ra vẻ khẩn trương. Tiêu Lãng lập tức hỏi:
- Vậy không phải là nói, nàng có khả năng lại không nhận ra ta? Chuyện này... Mộc gia gia, ngài không thể hoàn toàn phá giải phong ấn ký ức của nàng sao?
- Đương nhiên có thể. Chỉ có điều cứng rắn phá tan phong ấn sẽ có ảnh hưởng đối với linh hồn nàng!
Mộc Sơn Quỷ giải thích:
- Phong ấn ký ức của nàng đã buông lỏng hơn nửa. Ngươi dành nhiều thời gian nói chuyện với nàng về những chuyện xảy ra lúc trước. Rất nhanh nàng sẽ khôi phục lại. Khôi phục như vậy sẽ có ảnh hưởng không đối với linh hồn. Cho nên tốt nhất không nên cứng rắn phá giải phong ấn!
- Ồ!
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Hắn gọi một thị nữ tới, để nàng ôm Đông Phương Hồng Đậu đưa vào trong điện nghỉ ngơi. Hắn đưa ra một vấn đề nghi ngờ đã lâu:
- Mộc gia gia, ngài... vì sao không hỏi ta về chuyện vực sâu tử vong?
Nam tử đầu trọc Mê Thần Cung đi đã, tất cả cường giả Thiên Đế đều đã rời khỏi, ngay cả lão già điên Âu Dương gia cũng lập tức rời đi, hắn lại không muốn hỏi thăm chuyện mình ở trong vực sâu tử vong? Nhớ tới việc này Tiêu Lãng lại nghĩ tới Vô Tình Kiếm. Giờ phút này thần binh chí tôn vẫn ở trong tay Âu Dương Lãnh Yên. Lúc đi một câu nói cũng không nói. Lẽ nào muốn lấy không Vô Tình Kiếm hắn? Hoặc là dùng để bồi thường tổn thất mình đã gây ra cho nàng?
Mộc Sơn Quỷ giải đáp nghi hoặc cho Tiêu Lãng:
- Đại nhân Mê Thần Cung, đã truyền tin cho chúng ta, ngươi có thể đi ra khỏi vực sâu tử vong hoàn toàn là nhờ Thanh Đế! Nói cách khác, chúng ta đi vào, vẫn là một đi không trở lại!
- Ồ?
Tiêu Lãng càng kinh ngạc hơn, kỳ quái hỏi:
- Làm sao hắn biết được? Lẽ nào hắn đã đi vào? Không đúng! Cho dù đi vào, cũng không thể nào biết chuyện đã xảy ra lúc đó. Lẽ nào hắn tìm được phá... ?
- Đừng đoán bậy!
Mộc Sơn Quỷ lắc đầu nói:
- Vị đại nhân kia tu luyện thiên đạo linh hồn, chắc hẳn hắn vừa nhìn ngươi, là có thể nhìn thấy tất cả ký ức trong đầu của ngươi. Đừng nói ngươi! Cho dù cường giả Thiên Đế bình thường, hắn muốn tra xét ký ức cũng là chuyện vô cùng đơn giản. Đương nhiên, nếu muốn lặng lẽ tra xét linh hồn của chúng ta mà không để lại chút dấu vết nào, khẳng định là không được!
- A!
Tiêu Lãng kinh hãi, nhớ tới cặp mắt sâu như biển kia, trong lòng liền rung động. Chẳng trách lúc đó mình có cảm giác, dường như bị hắn nhìn thấu tất cả. Chẳng trách ở ngoài phần mộ của Thanh Đế, nam tử đầu trọc này không nói một lời nào, nhưng cái gì hắn cũng biết!
Hắn cảm khái nói:
- Mộc gia gia, vị đại nhân kia là võ giả cấp bậc gì? Bán Thần Cảnh sao?
Tiêu Lãng nói liền khiến mắt Mộc Tiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu sáng ngời, hiếu kỳ không gì sánh được lên. Thực lực của vị đại nhân kia cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi, đã vượt ra khỏi cảnh giới hiểu biết. Võ giả đối với cường giả đều tràn ngập hiếu kỳ.
- Ngươi lại biết Bán Thần Cảnh?
Mộc Sơn Quỷ ngẩn ra. Hắn lập tức trầm ngâm, chỉ một lát sau mới giải thích:
- Vị đại nhân kia tu luyện chính là thiên đạo linh hồn. Thực lực hẳn là đạt được tới mức độ của đại đế các đời, nhưng vẫn không đột phá Bán Thần Cảnh. Những chuyện còn lại, hiện tại các ngươi không có tư cách biết! Chỉ có cảm ngộ thiên đạo đến Thiên Đế Cảnh, mới có thể miễn cưỡng nhận được một vài tư liệu liên quan với Mê Thần Cung. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, Thiên Châu có hai thế lực hết sức cường đại. Một là Mê Thần Cung. Một là Diệt Hồn Điện. Hai thế lực này đều có thể dễ dàng nhất thống Thiên Châu. Chỉ có điều bọn họ cơ bản không hỏi tới chuyện Thiên Châu, cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt thế nhân. Trừ phi Thiên Châu gặp phải đại nạn, hoặc là lúc Thiên Châu đại hỗn chiến mới có thể xuất hiện!
- Mê Thần Cung, Diệt Hồn Điện!
Tiêu Lãng và Mộc Tiểu Đao liếc mắt nhìn nhau, âm thầm kinh hãi, cũng âm thầm nghi hoặc. Loại thế lực lớn siêu cấp này, tùy tiện phái một người đi ra đều có thực lực đại đế các đời. Vì sao bọn họ chưa bao giờ nhất thống Thiên Châu? Cũng không hiện rõ ra? Không phải vì chuyện của Tiêu Lãng hôm nay, sợ là võ giả bình thường ngay cả ba chữ Mê Thần Cung cũng chưa từng nghe nói tới?
Mộc Sơn Quỷ không nói thêm lời nào, ba người Tiêu Lãng cũng không tiện hỏi nhiều. Sau gần nửa canh giờ, Mộc Tinh Dã đã tiến vào. Sau khi hành lễ với Mộc Sơn Quỷ, lúc này hắn mới nói với Tiêu Lãng:
- Lãng công tử, hơn 3 vạn gia tộc tộc trưởng trong các thành trì lơn nhỏ của Hắc Lân Phủ đều đến đông đủ. Công tử xem có lập tức triệu kiến bọn họ, xác định vị trí phủ chủ của công tử, sắp xếp một chút hay không?
Tiêu Lãng không có tâm trạng để ý tới những chuyện này. Hắn trầm ngâm một chút nói:
- Để bọn họ chờ một chút đi. Trước tiên chờ Hồng Đậu tỉnh lại rồi nói sau. Đã khiến đại nhân cực khổ rồi, đại nhân Tinh Dã!
- Ha ha!
Mộc Sơn Quỷ đột nhiên đứng dậy, cười một tiếng nói:
- Tinh Dã, ngươi dẫn một ngàn người trước hết ở lại Hắc Lân Phủ giúp Tiêu Lãng quản lý Hắc Lân Phủ, thuận tiện trấn áp hung thú trong rừng rậm nguyền rủa một chút. Chờ Tiêu Lãng lo xong mọi việc thì để hắn tiếp nhận. Tiêu Lãng, Hắc Lân Phủ không tính là lớn, nhưng chuyện cũng tương đối nhiều. Nếu ngươi muốn an tâm làm phủ chủ, an tâm tu luyện, ngươi nhất định phải bồi dưỡng một vài thủ hạ. Lão phu về Thần Khải phủ trước. Đây là một khối ngọc phù truyền tin. Có bất luận chuyện gì ngươi có thể truyền tin cho ta. Ừm... trong Tu Di Giới này có một ít huyền thạch, ngươi làm phủ chủ chung quy cũng không thể nào quá keo kiệt. Trước tiên cứ dùng đi đã!
Mộc Sơn Quỷ không cho phép từ chối, trực tiếp ném một Tu Di Giới và một khối ngọc phù ném cho Tiêu Lãng. Sau khi căn dặn một hồi, hắn quay đầu lại nói vớiTiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu:
- Hai người các ngươi theo gia gia trở lại, hay lưu lại nơi này chơi một thời gian?
Mộc Sơn Quỷ mỉm cười, không tiếp tục nói gì nữa. Mỗi người, thời còn trẻ đều như vậy, vẫn muốn kiên trì theo lý tưởng của mình, tuân theo ý muốn của mình, làm chuyện mình muốn làm. Chỉ có điều... Người nào không bị thời gian, bị thế giới tàn khốc này, bị vô số đau khổ chậm rãi san bằng góc cạnh của mình? Cuối cùng sẽ trở thành nước chảy bèo trôi, trở nên lạnh lùng vô tình, trở thành một bức vẽ chỉ biết có lợi ích?
Năm đó Mộc Sơn Quỷ cũng là một người cố chấp. Chính bởi vì tính cách như vậy mới cảm ứng được đạo đại địa tự nhiên. Chỉ sau khi hắn trở thành tộc trưởng gia tộc Thần Khải, bởi vì gia tộc bởi vì hàng ngàn hàng vạn con dân Thần Khải phủ, hắn không tránh được phải làm một vài chuyện trái với ý muốn của mình.
Chính vì như thế, hắn mới kẹt ở bước cuối cùng. Hắn biết rõ điểm này, nhưng không có cách nào phá giải. Hắn không thể nào vứt bỏ con cháu của mình, vứt bỏ gia tộc mình tiếp tục cố chấp, cuối cùng mang đến cho gia tộc tai họa mang tính chất hủy diệt.
Người của gia tộc Hắc Lân đã rời đi, chuyện còn lại thì dễ làm. Mộc Tinh Dã phân công mấy vạn người đi ra ngoài, truyền tống tới các thành thị lớn nhỏ, triệu tập tất cả các gia tộc lớn nhỏ trong thành trì đến Hắc Lân Thành, bái kiến phủ chủ mới là Tiêu Lãng này, sắp xếp các chuyện khác bên trong phủ. Mặt khác hắn sai các võ giả trong Hắc Lân Thành bắt đầu xây lại các lầu các đã tổn thất trong trận đại chiến, khôi phục lại trật tự.
May mà những việc vặt vãnh này, có đám người Mộc Tinh Dã hỗ trợ. Nếu để cho Tiêu Lãng ra tay sắp xếp, sợ là sẽ bận rộn đến mấy tháng. Tiêu Lãng cũng hất tay cho chưởng quỹ, cùng Mộc Sơn Quỷ dẫn theo một nhóm người đi vào phủ thành chủ. Hắn nhìn phủ thành chủ cao to uy áp xúc động một hồi. Hôm qua hắn vẫn lo lắng bị cường giả Thiên Châu khắp thế giới truy sát. Hiện tại lại có thể quang minh chính đại trở thành chủ nhân một phủ?
Nhìn Đông Phương Hồng Đậu trong lòng vẫn đang ngủ say, khóe miệng Tiêu Lãng lộ ra một chút ôn nhu. Hắn dường như vẫn nợ nữ tử này một hôn lễ long trọng? Bây giờ nhìn lại rốt cuộc có thể thực hiện lời hứa.
Đi vào bên trong đại sảnh phủ thành chủ, lại lập tức có thị nữ đi vào châm trà hầu hạ. Tuy rằng những thị nữ này có chút nơm nớp lo sợ, nhìn hắn và Mộc Sơn Quỷ cực kỳ sợ hãi, nhưng làm việc vẫn rất nhanh nhẹn. Điều này khiến Tiêu Lãng càng bội phục đối với năng lực làm việc của Mộc Tinh Dã. Hắn nhìn Đông Phương Hồng Đậu đột trong lòng nhiên nghi hoặc mở miệng nói:
- Ồ? Mộc gia gia, tại sao Hồng Đậu vẫn chưa tỉnh lại?
Trong mắt Mộc Sơn Quỷ sáng lên một ánh hào quang, nhìn Đông Phương Hồng Đậu một lát, rồi mới lên tiếng:
-Trí nhớ của nàng bị phong ấn cũng chưa hoàn toàn mở ra. Mới chỉ mở ra một nửa. Vừa nãy chịu đòn nghiêm trọng, linh hồn tạm thời ngủ say. Không có chuyện gì đâu. Quá một, hai ngày sẽ tỉnh lại thôi!
- Ký ức phong ấn vẫn chưa hoàn toàn mở ra sao?
Tiêu Lãng cả kinh. Tiểu Đao cũng lộ ra vẻ khẩn trương. Tiêu Lãng lập tức hỏi:
- Vậy không phải là nói, nàng có khả năng lại không nhận ra ta? Chuyện này... Mộc gia gia, ngài không thể hoàn toàn phá giải phong ấn ký ức của nàng sao?
- Đương nhiên có thể. Chỉ có điều cứng rắn phá tan phong ấn sẽ có ảnh hưởng đối với linh hồn nàng!
Mộc Sơn Quỷ giải thích:
- Phong ấn ký ức của nàng đã buông lỏng hơn nửa. Ngươi dành nhiều thời gian nói chuyện với nàng về những chuyện xảy ra lúc trước. Rất nhanh nàng sẽ khôi phục lại. Khôi phục như vậy sẽ có ảnh hưởng không đối với linh hồn. Cho nên tốt nhất không nên cứng rắn phá giải phong ấn!
- Ồ!
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Hắn gọi một thị nữ tới, để nàng ôm Đông Phương Hồng Đậu đưa vào trong điện nghỉ ngơi. Hắn đưa ra một vấn đề nghi ngờ đã lâu:
- Mộc gia gia, ngài... vì sao không hỏi ta về chuyện vực sâu tử vong?
Nam tử đầu trọc Mê Thần Cung đi đã, tất cả cường giả Thiên Đế đều đã rời khỏi, ngay cả lão già điên Âu Dương gia cũng lập tức rời đi, hắn lại không muốn hỏi thăm chuyện mình ở trong vực sâu tử vong? Nhớ tới việc này Tiêu Lãng lại nghĩ tới Vô Tình Kiếm. Giờ phút này thần binh chí tôn vẫn ở trong tay Âu Dương Lãnh Yên. Lúc đi một câu nói cũng không nói. Lẽ nào muốn lấy không Vô Tình Kiếm hắn? Hoặc là dùng để bồi thường tổn thất mình đã gây ra cho nàng?
Mộc Sơn Quỷ giải đáp nghi hoặc cho Tiêu Lãng:
- Đại nhân Mê Thần Cung, đã truyền tin cho chúng ta, ngươi có thể đi ra khỏi vực sâu tử vong hoàn toàn là nhờ Thanh Đế! Nói cách khác, chúng ta đi vào, vẫn là một đi không trở lại!
- Ồ?
Tiêu Lãng càng kinh ngạc hơn, kỳ quái hỏi:
- Làm sao hắn biết được? Lẽ nào hắn đã đi vào? Không đúng! Cho dù đi vào, cũng không thể nào biết chuyện đã xảy ra lúc đó. Lẽ nào hắn tìm được phá... ?
- Đừng đoán bậy!
Mộc Sơn Quỷ lắc đầu nói:
- Vị đại nhân kia tu luyện thiên đạo linh hồn, chắc hẳn hắn vừa nhìn ngươi, là có thể nhìn thấy tất cả ký ức trong đầu của ngươi. Đừng nói ngươi! Cho dù cường giả Thiên Đế bình thường, hắn muốn tra xét ký ức cũng là chuyện vô cùng đơn giản. Đương nhiên, nếu muốn lặng lẽ tra xét linh hồn của chúng ta mà không để lại chút dấu vết nào, khẳng định là không được!
- A!
Tiêu Lãng kinh hãi, nhớ tới cặp mắt sâu như biển kia, trong lòng liền rung động. Chẳng trách lúc đó mình có cảm giác, dường như bị hắn nhìn thấu tất cả. Chẳng trách ở ngoài phần mộ của Thanh Đế, nam tử đầu trọc này không nói một lời nào, nhưng cái gì hắn cũng biết!
Hắn cảm khái nói:
- Mộc gia gia, vị đại nhân kia là võ giả cấp bậc gì? Bán Thần Cảnh sao?
Tiêu Lãng nói liền khiến mắt Mộc Tiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu sáng ngời, hiếu kỳ không gì sánh được lên. Thực lực của vị đại nhân kia cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi, đã vượt ra khỏi cảnh giới hiểu biết. Võ giả đối với cường giả đều tràn ngập hiếu kỳ.
- Ngươi lại biết Bán Thần Cảnh?
Mộc Sơn Quỷ ngẩn ra. Hắn lập tức trầm ngâm, chỉ một lát sau mới giải thích:
- Vị đại nhân kia tu luyện chính là thiên đạo linh hồn. Thực lực hẳn là đạt được tới mức độ của đại đế các đời, nhưng vẫn không đột phá Bán Thần Cảnh. Những chuyện còn lại, hiện tại các ngươi không có tư cách biết! Chỉ có cảm ngộ thiên đạo đến Thiên Đế Cảnh, mới có thể miễn cưỡng nhận được một vài tư liệu liên quan với Mê Thần Cung. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, Thiên Châu có hai thế lực hết sức cường đại. Một là Mê Thần Cung. Một là Diệt Hồn Điện. Hai thế lực này đều có thể dễ dàng nhất thống Thiên Châu. Chỉ có điều bọn họ cơ bản không hỏi tới chuyện Thiên Châu, cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt thế nhân. Trừ phi Thiên Châu gặp phải đại nạn, hoặc là lúc Thiên Châu đại hỗn chiến mới có thể xuất hiện!
- Mê Thần Cung, Diệt Hồn Điện!
Tiêu Lãng và Mộc Tiểu Đao liếc mắt nhìn nhau, âm thầm kinh hãi, cũng âm thầm nghi hoặc. Loại thế lực lớn siêu cấp này, tùy tiện phái một người đi ra đều có thực lực đại đế các đời. Vì sao bọn họ chưa bao giờ nhất thống Thiên Châu? Cũng không hiện rõ ra? Không phải vì chuyện của Tiêu Lãng hôm nay, sợ là võ giả bình thường ngay cả ba chữ Mê Thần Cung cũng chưa từng nghe nói tới?
Mộc Sơn Quỷ không nói thêm lời nào, ba người Tiêu Lãng cũng không tiện hỏi nhiều. Sau gần nửa canh giờ, Mộc Tinh Dã đã tiến vào. Sau khi hành lễ với Mộc Sơn Quỷ, lúc này hắn mới nói với Tiêu Lãng:
- Lãng công tử, hơn 3 vạn gia tộc tộc trưởng trong các thành trì lơn nhỏ của Hắc Lân Phủ đều đến đông đủ. Công tử xem có lập tức triệu kiến bọn họ, xác định vị trí phủ chủ của công tử, sắp xếp một chút hay không?
Tiêu Lãng không có tâm trạng để ý tới những chuyện này. Hắn trầm ngâm một chút nói:
- Để bọn họ chờ một chút đi. Trước tiên chờ Hồng Đậu tỉnh lại rồi nói sau. Đã khiến đại nhân cực khổ rồi, đại nhân Tinh Dã!
- Ha ha!
Mộc Sơn Quỷ đột nhiên đứng dậy, cười một tiếng nói:
- Tinh Dã, ngươi dẫn một ngàn người trước hết ở lại Hắc Lân Phủ giúp Tiêu Lãng quản lý Hắc Lân Phủ, thuận tiện trấn áp hung thú trong rừng rậm nguyền rủa một chút. Chờ Tiêu Lãng lo xong mọi việc thì để hắn tiếp nhận. Tiêu Lãng, Hắc Lân Phủ không tính là lớn, nhưng chuyện cũng tương đối nhiều. Nếu ngươi muốn an tâm làm phủ chủ, an tâm tu luyện, ngươi nhất định phải bồi dưỡng một vài thủ hạ. Lão phu về Thần Khải phủ trước. Đây là một khối ngọc phù truyền tin. Có bất luận chuyện gì ngươi có thể truyền tin cho ta. Ừm... trong Tu Di Giới này có một ít huyền thạch, ngươi làm phủ chủ chung quy cũng không thể nào quá keo kiệt. Trước tiên cứ dùng đi đã!
Mộc Sơn Quỷ không cho phép từ chối, trực tiếp ném một Tu Di Giới và một khối ngọc phù ném cho Tiêu Lãng. Sau khi căn dặn một hồi, hắn quay đầu lại nói vớiTiểu Đao và Mộc Tiểu Yêu:
- Hai người các ngươi theo gia gia trở lại, hay lưu lại nơi này chơi một thời gian?
/1202
|