- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Trong miệng Tiêu Thanh Y liên tục lẩm bẩm. Nàng không biết hài tử này của mình ở bên ngoài đã trải qua bao nhiêu cực khổ, cũng không biết hài tử của nàng giờ phút này đạt được cảnh giới gì, có uy danh tới mức nào? Nàng chỉ biết hài tử của nàng bình an trở lại. Chuyện này... quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
- Tiểu nam nhân! Tiểu thiếu gia!
Trong sân lại có hai thân ảnh lao ra. Người đi đầu là nữ tử toàn thân đầy mị hoặc, sắc mặt có chút hồng hào, vẻ dung toả sáng xinh đẹp không gì tả nổi. Đó không phải là Nhã phu nhân sao? Người phía sau chính là Thiện Lão nhưng đã già hơn, lưng cũng còng hơn. Hắn không ngừng dụi mắt, sợ mình nhìn lầm.
Cùng lúc đó, trong sân lại lộ ra hai cái đầu nhỏ, rụt rè nhìn Tiêu Lãng, khiến thân thể Tiêu Lãng bỗng nhiên chấn động. Hắn lại nghe Thiên Tầm nhếch miệng cười nói:
- Thiên Tiêu, Thiên Lãng lén lút ở đó nhìn cái gì? Còn không đi gọi mẫu thân các ngươi. Còn cả mười một di nương nữa lại đây bái kiến công tử?
Tiêu Lãng đỡ Tiêu Thanh Y đứng lên, sau đó ôm lấy Nhã phu nhân đang chạy vội tới. Nhã phu nhân nhìn thấy Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào hai đứa bé kia, có chút xấu hổ cúi đầu:
-Tiểu nam nhân, Nhã Nhi đã khiến chàng thất vọng, không có mang thai!
- Ha ha, không cần lo lắng. sau này thời gian còn dài!
Tiêu Lãng nở nụ cười, hôn lên trán Nhã phu nhân một chút. Trong sân lại có một đám nữ tử có tư sắc thượng giai đi ra. Trong đó còn có bốn cái bụng nổi lên, xếp thành một hàng cúi đầu hành lễ với Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng ngẩn ra, vội vàng khách khí trả lễ cho các nàng. Sau đó hắn trừng mắt với Thiên Tầm một cái, truyền âm nói:
- Mẹ nhà nó... Thiên Tầm ngươi không tồi, còn cưới mười hai thê tử? Thành thật nói xem, có phải ép buộc người ta hay không? Nếu như có ta lột da của ngươi ra!
Thiên Tầm làm dáng hất đầu, cười hì hì truyền âm nói:
- Làm sao có khả năng? Công tử cũng không phải không biết thủ đoạn của Thiên Tầm ta? Mấy nữ này đều có chút lòng thành. Không tin công tử cứ hỏi tiểu thư Thanh Y!
- Mẫu thân, vị này chính là thúc thúc Tiêu Lãng phụ thân đã nói sao?
Hai đứa bé không ngờ lại là sinh đôi. Tuy rằng chỉ một tuổi nhưng khoẻ mạnh kháu khỉnh, xem ra giống với hài tử ba tuổi của nhà bình thường. Thiên Tầm hiển nhiên vận dụng linh dược bắt đầu bồi dưỡng từ trong thai. Giờ phút này cả hai đang trốn ở phía sau một nữ tử áo hồng, tò mò nhìn Tiêu Lãng.
Thiên Tầm lại nghiêm mặt, quát lớn lên:
- Không biết lớn nhỏ. Nhanh dập đầu với công tử, gọi lão gia!
- Cút đi, đừng dọa hài tử nữa!
Tiêu Lãng trừng mắt. Sau đó hắn ngồi xổm người xuống, đưa tay vẫy về phía hai tiểu gia hỏa nói:
- Tiểu tử lại đây, cho thúc thúc xem nào!
Cảm nhận được thiện trên người Tiêu Lãng ý, hai đứa bé cũng không sợ, từ phía sau mẫu thân chạy ra. Khi chạy đến trước người Tiêu Lãng, chúng nói với giọng đầy ngây ngơ:
- Có phải thúc thúc cho chúng ta ăn đường không?
Tiêu Lãng ngẩn ra. Hắn làm sao có đường được?
Hắn đưa tay xoa đầu hai đứa bé, cười cười nói:
- Thúc thúc không có đường, chỉ có điều thúc thúc cho các ngươi một vài bảo thạch, xem như lễ ra mắt!
Nói xong, Tiêu Lãng lấy từ trong Tu Di Giới ra vô số huyền thạch, có tới mấy ngàn viên, sau đó lại lấy ra hai Tu Di Giới khác nhau, bỏ huyền thạch vào trong, giao cho hai đứa bé.
- Đây là...
Con ngươi Thiên Tầm và Tiêu Thanh Y co lại. Năng lượng trong huyền thạch tinh thuần cuộn trào như vậy, bọn họ tất nhiên có thể cảm nhận được. Năng lượng này so với huyễn thạch còn cường đại gấp vạn lần. Thiên Tầm càng từng nhìn thấy Tiêu Lãng luyện hóa huyền thạch, giờ phút này vẫn không tin nổi hỏi:
- Công tử... Đây là huyền thạch?
- Đúng!
Tiêu Lãng gật đầu, Thiên Tầm lập tức chạy tới, cuống quít lấy Tu Di Giới từ trong tay hai đứa bé, kín đáo đưa cho Tiêu Lãng nói:
- Công tử, huyền thạch trân quý như vậy, công tử sao có thể tùy tiện cho hài tử xem là món đồ chơi được? Công tử nhanh thu lại. Việc tu luyện của công tử quan trọng nhất!
- Oa oa!
Hai hài tử bị lấy mất món đồ chơi, lập tức oan ức khóc lớn.
Tiêu Lãng giận, đập vào trên đầu Thiên Tầm, đánh hắn bay ra xa mấy mét, trợn mắt mắng:
- Ầm ĩ cái gì, không phải là một chút huyền thạch sao? Khẩn trương cái gì! Ta có rất nhiều huyền thạch. Chiến xa này bán đi cũng được một trăm vạn huyền thạch. Nạc nhiên chưa? Làm đám hài tử khóc rồi. Ngoan nào, không khóc, cầm lấy đi! Sau này phụ thân ngươi còn dám bắt nạt các ngươi, nói cho thúc thúc biết, thúc thúc giúp các ngươi đánh hắn!
Hai đứa bé nín khóc mỉm cười. Chúng cầm Tu Di Giới lại trốn trở về phía sau lưng mẫu thân mình. Tiêu Thanh Y và Thiên Tầm nhìn chằm chằm vào chiến xa trong sân trên mặt đầy kinh sợ. Chiến xa này có thể đổi được một trăm vạn... huyền thạch?
Thiên Tầm vò đầu, xúc động một hồi, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Lãng nói:
- Công tử phát tài rồi sao? Ở đâu có bảo vật như vậy? Còn nữa, cảnh giới của công tử bây giờ là gì? Tại sao ta cảm giác còn mạnh hơn Ẩn đế rất nhiều!
- Những chuyện này sau này sẽ giải thích với mọi người sau. Hiện tại, Hồng Đậu và Tiểu Đao vẫn đang chờ chúng ta ở Thần Hồn Thành. Trước tiên, ta đưa các ngươi về đại lục Thần Hồn đã!
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ và kinh sợ của hai người, Tiêu Lãng biết nhất thời không thể nói không rõ rang được. Hắn tùy tiện bàn giao vài câu, sau đó nhìn Thiên Tầm cười khà khà nói:
- Thiên Tầm trước đây ngươi không phải nói muốn làm hoàng đế đại lục Thần Hồn sao? Sau khi trở về ta giúp ngươi nhất thống đại lục, cho ngươi làm hoàng đế!
- A!
Thân thể Thiên Tầm run lên, nhưng vẫn còn có chút không dám tin, sờ sờ mũi nở nụ cười. Hắn không quan tâm có thể làm hoàng đế hay không. Tiêu Lãng có thể trở về là hắn cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng lông mày Tiêu Thanh Y lại nhíu lại, khẩn trương nói:
- Hồng Đậu và Tiểu Đao? Hồng Đậu không chết sao? Lãng nhi gặp được Tiểu Đao?
- Ừm, Hồng Đậu không có chuyện gì. Việc này nói đến rất phức tạp... để trên đường đi sẽ nói sau!
Tiêu Lãng mỉm cười nói. Sau đó hắn nhìn Thiên Tầm nói:
- Chiến xa một lần không mang được nhiều người như vậy. Thê tử và hài tử của người tạm thời ở lại đây không sao chứ?
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì!
Thiên Tầm lập tức vỗ ngực nói:
- Trong hải đảo này đều là người của ta. Bọn họ nhìn thấy ta như nhìn thấy quỷ, không ai dám loạn. Công tử đi mau đi. Ta đã rất lâu không gặp Đao công tử và tiểu thư Hồng Đậu rồi!
Nhã phu nhân nghe thấy hai chữ Hồng Đậu, thân thể khẽ run lên. Hiển nhiên nàng có chút bối rối. Dù sao nàng là một quả phụ, thân phận địa vị kém xa so với Đông Phương Hồng Đậu. Nàng có chút sợ hãi khi gặp Hồng Đậu.
Năng lực nhận biết của Tiêu Lãng nhạy cảm tới mức nào? Hắn lập tức cảm giác được, vỗ vào lưng nàng, truyền âm nói:
- Chuyện của chúng ta, ta đã sớm nói với Hồng Đậu. Không cần lo lắng, Hồng Đậu sẽ cố gắng đối xử tốt với nàng. Tất cả còn có ta!
Nhã phu nhân trầm mặc gật đầu. Tuy rằng trong long nàng vẫn có chút bất an, nhưng đã khá hơn trước. Tiêu Lãng để Thiên Tầm đi sắp xếp một chút, sau đó lập tức dẫn theo bốn người lên chiến xa Thiên Cơ. Chiến xa rất rộng rãi, năm người ngồi cũng không chen chúc. Tiêu Lãng khống chế chiến xa phóng lên trời, bay về hướng Thần Hồn Thành.
- Oa, tốc độ này!
Chiến xa vừa bay, con mắt Thiên Tầm lập tức mở tròn vo. Tiêu Thanh Y vừa khôi phục lại sắc mặt thản nhiên, hiện tại cũng bị doạ. Còn Nhã phu nhân và Thiện Lão không ngừng run rẩy, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Dường như đang nghĩ tốc độ nhanh như vậy, vạn nhất ngã xuống không phải tan xương nát thịt sao?
- Ha ha, đừng cần lo lắng. Sẽ không ngã xuống! Cái này gọi là chiến xa Thiên Cơ, kỳ thực chiếc này vẫn không tính là nhanh. Trước đây ta có chiếc chiến xa chí tôn, tốc độ còn nhanh hơn so với cái này. Toàn bộ thiên hạ chỉ có mười chiếc. Chỉ có điều cuối cùng bị ta đặt cọc một ngàn vạn huyền thạch, mua một Hỏa Vân Vũ Y. Ừm... Thời gian không nhiều, ta sẽ nói sơ qua một chút về chuyện xảy ra trong những năm qua. Năm đó ta một đường khống chế hải thú đi biển Thần Hồn...
Trên đường bay, Tiêu Lãng kể cho mọi người nghe về chuyện đã xảy ra trong hai năm qua. Thiên Tầm không ngừng kêu than sợ hãi. Sắc mặt ba người Tiêu Thanh Y không ngừng thay đổi. Cuối cùng thời điểm sắp tới Thần Hồn Thành, Tiêu Lãng nói mình tiêu diệt mộtn Thiên Đế, tru diệt mấy chục vạn cường giả, đã khiên mọi người khiếp sợ đến tê dại da đầu, nói không ra lời...
Trong miệng Tiêu Thanh Y liên tục lẩm bẩm. Nàng không biết hài tử này của mình ở bên ngoài đã trải qua bao nhiêu cực khổ, cũng không biết hài tử của nàng giờ phút này đạt được cảnh giới gì, có uy danh tới mức nào? Nàng chỉ biết hài tử của nàng bình an trở lại. Chuyện này... quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
- Tiểu nam nhân! Tiểu thiếu gia!
Trong sân lại có hai thân ảnh lao ra. Người đi đầu là nữ tử toàn thân đầy mị hoặc, sắc mặt có chút hồng hào, vẻ dung toả sáng xinh đẹp không gì tả nổi. Đó không phải là Nhã phu nhân sao? Người phía sau chính là Thiện Lão nhưng đã già hơn, lưng cũng còng hơn. Hắn không ngừng dụi mắt, sợ mình nhìn lầm.
Cùng lúc đó, trong sân lại lộ ra hai cái đầu nhỏ, rụt rè nhìn Tiêu Lãng, khiến thân thể Tiêu Lãng bỗng nhiên chấn động. Hắn lại nghe Thiên Tầm nhếch miệng cười nói:
- Thiên Tiêu, Thiên Lãng lén lút ở đó nhìn cái gì? Còn không đi gọi mẫu thân các ngươi. Còn cả mười một di nương nữa lại đây bái kiến công tử?
Tiêu Lãng đỡ Tiêu Thanh Y đứng lên, sau đó ôm lấy Nhã phu nhân đang chạy vội tới. Nhã phu nhân nhìn thấy Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào hai đứa bé kia, có chút xấu hổ cúi đầu:
-Tiểu nam nhân, Nhã Nhi đã khiến chàng thất vọng, không có mang thai!
- Ha ha, không cần lo lắng. sau này thời gian còn dài!
Tiêu Lãng nở nụ cười, hôn lên trán Nhã phu nhân một chút. Trong sân lại có một đám nữ tử có tư sắc thượng giai đi ra. Trong đó còn có bốn cái bụng nổi lên, xếp thành một hàng cúi đầu hành lễ với Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng ngẩn ra, vội vàng khách khí trả lễ cho các nàng. Sau đó hắn trừng mắt với Thiên Tầm một cái, truyền âm nói:
- Mẹ nhà nó... Thiên Tầm ngươi không tồi, còn cưới mười hai thê tử? Thành thật nói xem, có phải ép buộc người ta hay không? Nếu như có ta lột da của ngươi ra!
Thiên Tầm làm dáng hất đầu, cười hì hì truyền âm nói:
- Làm sao có khả năng? Công tử cũng không phải không biết thủ đoạn của Thiên Tầm ta? Mấy nữ này đều có chút lòng thành. Không tin công tử cứ hỏi tiểu thư Thanh Y!
- Mẫu thân, vị này chính là thúc thúc Tiêu Lãng phụ thân đã nói sao?
Hai đứa bé không ngờ lại là sinh đôi. Tuy rằng chỉ một tuổi nhưng khoẻ mạnh kháu khỉnh, xem ra giống với hài tử ba tuổi của nhà bình thường. Thiên Tầm hiển nhiên vận dụng linh dược bắt đầu bồi dưỡng từ trong thai. Giờ phút này cả hai đang trốn ở phía sau một nữ tử áo hồng, tò mò nhìn Tiêu Lãng.
Thiên Tầm lại nghiêm mặt, quát lớn lên:
- Không biết lớn nhỏ. Nhanh dập đầu với công tử, gọi lão gia!
- Cút đi, đừng dọa hài tử nữa!
Tiêu Lãng trừng mắt. Sau đó hắn ngồi xổm người xuống, đưa tay vẫy về phía hai tiểu gia hỏa nói:
- Tiểu tử lại đây, cho thúc thúc xem nào!
Cảm nhận được thiện trên người Tiêu Lãng ý, hai đứa bé cũng không sợ, từ phía sau mẫu thân chạy ra. Khi chạy đến trước người Tiêu Lãng, chúng nói với giọng đầy ngây ngơ:
- Có phải thúc thúc cho chúng ta ăn đường không?
Tiêu Lãng ngẩn ra. Hắn làm sao có đường được?
Hắn đưa tay xoa đầu hai đứa bé, cười cười nói:
- Thúc thúc không có đường, chỉ có điều thúc thúc cho các ngươi một vài bảo thạch, xem như lễ ra mắt!
Nói xong, Tiêu Lãng lấy từ trong Tu Di Giới ra vô số huyền thạch, có tới mấy ngàn viên, sau đó lại lấy ra hai Tu Di Giới khác nhau, bỏ huyền thạch vào trong, giao cho hai đứa bé.
- Đây là...
Con ngươi Thiên Tầm và Tiêu Thanh Y co lại. Năng lượng trong huyền thạch tinh thuần cuộn trào như vậy, bọn họ tất nhiên có thể cảm nhận được. Năng lượng này so với huyễn thạch còn cường đại gấp vạn lần. Thiên Tầm càng từng nhìn thấy Tiêu Lãng luyện hóa huyền thạch, giờ phút này vẫn không tin nổi hỏi:
- Công tử... Đây là huyền thạch?
- Đúng!
Tiêu Lãng gật đầu, Thiên Tầm lập tức chạy tới, cuống quít lấy Tu Di Giới từ trong tay hai đứa bé, kín đáo đưa cho Tiêu Lãng nói:
- Công tử, huyền thạch trân quý như vậy, công tử sao có thể tùy tiện cho hài tử xem là món đồ chơi được? Công tử nhanh thu lại. Việc tu luyện của công tử quan trọng nhất!
- Oa oa!
Hai hài tử bị lấy mất món đồ chơi, lập tức oan ức khóc lớn.
Tiêu Lãng giận, đập vào trên đầu Thiên Tầm, đánh hắn bay ra xa mấy mét, trợn mắt mắng:
- Ầm ĩ cái gì, không phải là một chút huyền thạch sao? Khẩn trương cái gì! Ta có rất nhiều huyền thạch. Chiến xa này bán đi cũng được một trăm vạn huyền thạch. Nạc nhiên chưa? Làm đám hài tử khóc rồi. Ngoan nào, không khóc, cầm lấy đi! Sau này phụ thân ngươi còn dám bắt nạt các ngươi, nói cho thúc thúc biết, thúc thúc giúp các ngươi đánh hắn!
Hai đứa bé nín khóc mỉm cười. Chúng cầm Tu Di Giới lại trốn trở về phía sau lưng mẫu thân mình. Tiêu Thanh Y và Thiên Tầm nhìn chằm chằm vào chiến xa trong sân trên mặt đầy kinh sợ. Chiến xa này có thể đổi được một trăm vạn... huyền thạch?
Thiên Tầm vò đầu, xúc động một hồi, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Lãng nói:
- Công tử phát tài rồi sao? Ở đâu có bảo vật như vậy? Còn nữa, cảnh giới của công tử bây giờ là gì? Tại sao ta cảm giác còn mạnh hơn Ẩn đế rất nhiều!
- Những chuyện này sau này sẽ giải thích với mọi người sau. Hiện tại, Hồng Đậu và Tiểu Đao vẫn đang chờ chúng ta ở Thần Hồn Thành. Trước tiên, ta đưa các ngươi về đại lục Thần Hồn đã!
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ và kinh sợ của hai người, Tiêu Lãng biết nhất thời không thể nói không rõ rang được. Hắn tùy tiện bàn giao vài câu, sau đó nhìn Thiên Tầm cười khà khà nói:
- Thiên Tầm trước đây ngươi không phải nói muốn làm hoàng đế đại lục Thần Hồn sao? Sau khi trở về ta giúp ngươi nhất thống đại lục, cho ngươi làm hoàng đế!
- A!
Thân thể Thiên Tầm run lên, nhưng vẫn còn có chút không dám tin, sờ sờ mũi nở nụ cười. Hắn không quan tâm có thể làm hoàng đế hay không. Tiêu Lãng có thể trở về là hắn cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng lông mày Tiêu Thanh Y lại nhíu lại, khẩn trương nói:
- Hồng Đậu và Tiểu Đao? Hồng Đậu không chết sao? Lãng nhi gặp được Tiểu Đao?
- Ừm, Hồng Đậu không có chuyện gì. Việc này nói đến rất phức tạp... để trên đường đi sẽ nói sau!
Tiêu Lãng mỉm cười nói. Sau đó hắn nhìn Thiên Tầm nói:
- Chiến xa một lần không mang được nhiều người như vậy. Thê tử và hài tử của người tạm thời ở lại đây không sao chứ?
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì!
Thiên Tầm lập tức vỗ ngực nói:
- Trong hải đảo này đều là người của ta. Bọn họ nhìn thấy ta như nhìn thấy quỷ, không ai dám loạn. Công tử đi mau đi. Ta đã rất lâu không gặp Đao công tử và tiểu thư Hồng Đậu rồi!
Nhã phu nhân nghe thấy hai chữ Hồng Đậu, thân thể khẽ run lên. Hiển nhiên nàng có chút bối rối. Dù sao nàng là một quả phụ, thân phận địa vị kém xa so với Đông Phương Hồng Đậu. Nàng có chút sợ hãi khi gặp Hồng Đậu.
Năng lực nhận biết của Tiêu Lãng nhạy cảm tới mức nào? Hắn lập tức cảm giác được, vỗ vào lưng nàng, truyền âm nói:
- Chuyện của chúng ta, ta đã sớm nói với Hồng Đậu. Không cần lo lắng, Hồng Đậu sẽ cố gắng đối xử tốt với nàng. Tất cả còn có ta!
Nhã phu nhân trầm mặc gật đầu. Tuy rằng trong long nàng vẫn có chút bất an, nhưng đã khá hơn trước. Tiêu Lãng để Thiên Tầm đi sắp xếp một chút, sau đó lập tức dẫn theo bốn người lên chiến xa Thiên Cơ. Chiến xa rất rộng rãi, năm người ngồi cũng không chen chúc. Tiêu Lãng khống chế chiến xa phóng lên trời, bay về hướng Thần Hồn Thành.
- Oa, tốc độ này!
Chiến xa vừa bay, con mắt Thiên Tầm lập tức mở tròn vo. Tiêu Thanh Y vừa khôi phục lại sắc mặt thản nhiên, hiện tại cũng bị doạ. Còn Nhã phu nhân và Thiện Lão không ngừng run rẩy, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Dường như đang nghĩ tốc độ nhanh như vậy, vạn nhất ngã xuống không phải tan xương nát thịt sao?
- Ha ha, đừng cần lo lắng. Sẽ không ngã xuống! Cái này gọi là chiến xa Thiên Cơ, kỳ thực chiếc này vẫn không tính là nhanh. Trước đây ta có chiếc chiến xa chí tôn, tốc độ còn nhanh hơn so với cái này. Toàn bộ thiên hạ chỉ có mười chiếc. Chỉ có điều cuối cùng bị ta đặt cọc một ngàn vạn huyền thạch, mua một Hỏa Vân Vũ Y. Ừm... Thời gian không nhiều, ta sẽ nói sơ qua một chút về chuyện xảy ra trong những năm qua. Năm đó ta một đường khống chế hải thú đi biển Thần Hồn...
Trên đường bay, Tiêu Lãng kể cho mọi người nghe về chuyện đã xảy ra trong hai năm qua. Thiên Tầm không ngừng kêu than sợ hãi. Sắc mặt ba người Tiêu Thanh Y không ngừng thay đổi. Cuối cùng thời điểm sắp tới Thần Hồn Thành, Tiêu Lãng nói mình tiêu diệt mộtn Thiên Đế, tru diệt mấy chục vạn cường giả, đã khiên mọi người khiếp sợ đến tê dại da đầu, nói không ra lời...
/1202
|