Phần mộ của Tiêu Bất Tử và vợ chồng Tiêu Thanh Đế nằm song song với nhau, đều ở Thanh Đế Các. Thanh Đế Các không lớn, cho nên người bình thường là không có tư cách đi vào. Chỉ có Tiêu Lãng từ Thần Hồn Thành dẫn theo một nhóm người đi vào.
Ánh mắt Tiêu Lãng nhìn hai phần mộ, thấy phần mộ đều được dùng đá xếp chỉnh tề. Trong sân cũng được quét dọn rất sạch sẽ. Trước phần mộ còn có nén hương vẫn cháy. Hiển nhiên những năm qua Tiêu Bất Hoặc cảm thấy thẹn trong lòng, cố ý sai người ta sửa chữa lại.
Ầm!
Điều khiến mọi người ngẩn ra chính là, người quỳ xuống trước hết lại là Tiêu Bất Hoặc. Hắn khóc nức nở gọi một tiếng:
- Bất Tử.
Sau đó hắn quỳ gối trước phần mộ Tiêu Bất Tử, khom người xuống cũng không nói gì, chỉ có điều nước mắt không ngừng chảy xuống, thân thể hơi run rẩy dường như đang cố gắng hết sức áp chế tâm tình trong lòng.
Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu liếc mắt nhìn nhau. Tiêu Bất Hoặc vẫn tính là thông minh. Cái quỳ này, bộ dạng này, không nói Tiêu Lãng tha thứ cho bọn họ, chí ít sẽ không tiếp tục gây phiền toái cho Tiêu gia!
Trên thực tế, Tiêu Lãng cũng chưa hề nghĩ tới chuyện gây phiền phức cho Tiêu gia. Bằng không thời điểm vừa nhìn thấy Tiêu Thanh Long, Tiêu Cuồng hắn đã ra tay. Có lẽ những năm qua đã trải qua quá nhiều chuyện, hắn không muốn làm cho gia gia hắn thương tâm.
Hắn vẫn biết, Tiêu Bất Tử rất để ý tới Tiêu gia, cũng hi vọng hắn đưa Tiêu gia đi tới phồn hoa. Cho nên khi Tiêu Thanh Y bảo Tiêu Bất Hoặc tìm đám người Tiêu Thanh Long trở về, hắn không nói một câu nào.
Tiêu Lãng cũng không thèm quan tâm Tiêu Bất Hoặc có phải thật sự hổ thẹn sám hối hay không. Hắn chỉ nhìn phần mộ Tiêu Bất Tử, suy nghĩ đến xuất thần. Trong đầu hiện lên thân ảnh thấp bé gầy gò kia. Lão già này vô cùng bá đạo lưu manh thô bạo, nhưng vẫn ra sức che chở cưng chiều hắn.
Ầm!
Hắn rốt cuộc quỳ xuống, dập đầu trước phần mộ của Tiêu Bất Tử. Tiêu Thanh Y cũng âm thầm rơi lệ quỳ xuống dập đầu. Còn đám người Tiểu Đao, Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân, Thiện Lão đã sớm quỳ xuống.
Tiêu Lãng quỳ như vậy khiến Ẩn đế và đám người Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu có chút khó xử. Theo bối phận Ẩn đế vẫn là trưởng bối của Tiêu Bất Tử. Trong một phần mộ phía trước còn hợp táng vợ chồng Tiêu Thanh Đế, cũng là vãn bối. Nghịch Huyết Trà còn là con gái của Nghịch Thủy Lưu...
Bọn họ không quỳ cũng không dễ, quỳ cũng không dễ!
- Gia gia Đông Phương, các ngươi đi về trước đi. Chút nữa chúng ta còn muốn đi tới nhà ngươi ở. Các ngươi đi sắp xếp một chút. Ta ở đây cùng gia gia và phụ thân!
Giọng nói của Tiêu Lãng vang lên, khiến mấy người Đông Phương Bạch thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Lãng cũng để Hồng Đậu về nhà gặp cha mẹ người thân của nàng trước. Tiểu Đao, Thiện Lão, Nhã phu nhân theo các nàng rời đi, chỉ lưu lại Tiêu Thanh Y và hai người bọn họ, đứng ở bên cạnh phần mộ.
Chờ mọi người rời đi, lúc này Tiêu Thanh Y mới lộ ra một nụ cười yếu ớt, đi tới giữa hai phần mộ, hai tay nhẹ vỗ về bia mộ, nhẹ giọng than thở:
- Phụ thân, ca ca chị dâu, Lãng nhi đã trở lại! Hắn không để các người thất vọng. Hắn đã giúp các người báo thù, cũng có tiền đồ, các ngươi có thể mỉm cười dưới cửu tuyền rồi!
Tiêu Lãng đi tới trước phần mộ Tiêu Bất Tử, nhẹ giọng than thở:
- Lão gia, Thiên Tầm đã đi chém đầu tất cả người Huyết Tông mang về. Đầu cha con Vân Phi Dương ta nhất định sẽ giúp người mang về. Người một lòng hướng về Tiêu gia, ta cũng sẽ không gây phiền phức cho Tiêu gia. Ngươi có thể yên tâm. Đương nhiên ta cũng không cần tới Tiêu gia này. Ta đi Thiên Châu tự tạo ra một Tiêu gia. Người ờ trên trời có linh thiêng, có thể nhìn thấy Tiêu gia mới ở Thiên Châu không ngừng lớn mạnh, biến thành đại gia tộc siêu cấp, uy chấn Thiên Châu.
Tiêu Thanh Y không ngừng rơi nước mắt, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tuyệt mỹ, giống như một đóa hoa bách hợp. Nàng nhắm mắt lại, không tiếp tục nói nữa.
Tiêu Lãng cũng trầm mặc không nói. Hai người đứng ở trong Thanh Đế Các một lúc lâu.
Một lúc lâu sau, Tiêu Lãng mở miệng lần nữa nói:
- Cô cô, nếu không đưa phần mộ dời đến Ẩn Tông đi? Hay là dời đến Thiên Châu?
Tiêu Thanh Y lắc đầu nói:
- Gia gia ngươi coi trọng dòng họ nhất. Ngươi dẫn hắn rời khỏi, hắn sẽ không vui!
Dường như bởi vì Tiêu Lãng nhắc tới Ẩn Tông, Tiêu Thanh Y nhớ ra điều gì đó. Sắc mặt nàng đột nhiên lờ đờ, trong mắt cũng xuất hiện một chút tưởng niệm. Trong một khắc kia Tiêu Thanh Y dường như già đi mười tuổi. Ngay cả thân thể cũng suýt nữa ngã sấp xuống.
Tiêu Lãng cả kinh. Hắn lập tức nghĩ tới Độc Cô Hành, vội vàng nói:
- Cô cô, ta ở Thiên Châu quen biết rất nhiều nhân vật lớn. Gia tộc Tiểu Đao cũng là đại gia tộc siêu cấp đứng thứ hai ở Thiên Châu. Chờ chút nữa, chúng ta đưa quan tài băng của nghĩa phụ tới Thiên Châu. Tàn hồn của nghĩa phụ vẫn còn, thân thể cũng bị đóng băng. Ta sẽ mời nhân vật lớn ra tay, nhất định có thể phục sinh cho nghĩa phụ!
- Thật sự có thể sao?
Ánh mắt Tiêu Thanh Y sáng lên, có chút hồ nghi hỏi.
- Khẳng định có thể!
Tiêu Lãng rất kiên định nói. Đương nhiên trong lòng hắn cũng không chắc, chỉ an ủi Tiêu Thanh Y mà thôi. Nhưng bề ngoài hắn lại tỏ ra hoàn toàn tự tin nói:
- Cô cô, cô cô không biết đám chí cường giả ở Thiên Châu mạnh tới mức nào đâu? Bọn họ đánh một chưởng có thể hủy diệt đại lục Thần Hồn, càng có những thần thông không thể tưởng tượng nổi. Tàn hồn của nghĩa phụ vẫn còn, nhất định có thể phục sinh!
- Ừm!
Tiêu Thanh Y gật đầu, trong mắt lại xuất hiện một chút hy vọng.
Tiêu Lãng nhìn sắc mặt Tiêu Thanh Y, hắn âm thầm xin thề sau khi trở lại Thiên Châu nhất định phải nghĩ biện pháp cứu sống Độc Cô Hành. Bằng không xem bộ dạng Tiêu Thanh Y thế này, cho dù không tìm tới cái chết, sợ cũng không sống nổi được bao lâu.
Cuộc đời Tiêu Thanh Y quá khổ. Thời điểm vẫn còn là tiểu thư, Tiêu Bất Tử đã bị Long Hổ Sơn trấn áp. Vợ chồng Tiêu Thanh Đế bị giết chết. Nàng còn bị Tiêu gia lạnh nhạt. Sau khi dẫn theo Tiêu Lãng một mình lang bạt, không ngừng bị Hắc Long Hội truy sát. Thật vất vả Tiêu Bất Tử mới đi ra, nàng cùng Độc Cô Hành mến nhau. Cuối cùng Tiêu Bất Tử lại chết, Độc Cô Hành cũng đã chết...
Hiện tại Tiêu Lãng có tiền đồ, thù cũng đã báo. Tất cả lo lắng trong lòng nàng đã mất. Tiêu Lãng rất hiểu tính cách của Tiêu Thanh Y. Nếu như Độc Cô Hành không thể cứu sống được, nàng thật sự... có thể tìm tới cái chết!
Hai người ở lại Thanh Đế Các một lát, sau đó trực tiếp rời đi. Tiêu Bất Hoặc và một đám cao tầng Tiêu gia đều chờ ở bên ngoài. Bọn họ không dám giữ lại, càng không có mặt mũi nào giữ lại.
Ra khỏi Tiêu gia đại viện, Tiêu Lãng dẫn theo Tiêu Thanh Y lên chiếc xe ngựa do Đông Phương Bạch đã chuẩn bị kỹ, thẳng đến đại viện Đông Phương.
Đại viện Đông Phương Gia rất náo nhiệt. Những người có tư cách đều đến. Chuyện đã hoàn toàn truyền khắp nơi. Toàn bộ đế đô giống như xảy ra trận động đất lớn siêu cấp.
Sau khi Hắc Phí thành lập hoàng triều, Đế hậu Phi Vũ cũng trở thành Đế hậu của đại lục Thần Hồn, bắt đầu âm thầm chèn ép hai đại vương triều còn lại.
Nếu như nói thảm nhất phải kể tới Chiến Vương Triều. Bởi vì nơi này chính là cố hương của Tiêu Lãng. Nếu như không phải Tiêu Lãng trở về nhanh, sợ rằng thêm thời gian một, hai năm nữa, mười đại gia tộc, bốn đại thế gia siêu cấp cũng sẽ không còn. Như đám người Trà Mộc, Nghịch Thương, Long Nha Phỉ Nhi, năm đó càng có giao hảo với Tiêu Lãng, càng bị vô số người lạnh nhạt, sợ rước họa vào thân.
Tiêu Lãng cường thế trở về, giết chết Hắc Phí, còn sử dụng truyền tống trận của gia tộc Hắc Lân trở về? Tuy rằng rất nhiều người cực kỳ hoang mang, nhưng bất kể nói thế nào, giờ phút này Tiêu Lãng chính là vương giả của đại lục Thần Hồn. Hơn nữa còn nghe nói... Tiêu Lãng chuẩn bị thành lập vương triều mới, cho Thiên Tầm người từng là hộ vệ của hắn làm hoàng đế?
Mà khi màn đêm buông xuống, Thiên Tầm dẫn theo một đám Chiến Đế, cầm theo vô số đầu người trở lại, đế đô càng thêm chấn động. Nhiều đầu người như vậy, lẽ nào... tất cả cường giả hoàng tộc Huyết Tông và Huyết Vương Triều đều bị giết?
Tuy rằng Vân Phi Dương và Vân Tử Sam đã đi, nhưng người Vân Gia còn rất nhiều. Con cháu Tả gia càng lúc càng kinh sợ. Lẽ nào Tiêu Lãng chuẩn bị thanh tẩy toàn đại lục Thần Hồn?
Ánh mắt Tiêu Lãng nhìn hai phần mộ, thấy phần mộ đều được dùng đá xếp chỉnh tề. Trong sân cũng được quét dọn rất sạch sẽ. Trước phần mộ còn có nén hương vẫn cháy. Hiển nhiên những năm qua Tiêu Bất Hoặc cảm thấy thẹn trong lòng, cố ý sai người ta sửa chữa lại.
Ầm!
Điều khiến mọi người ngẩn ra chính là, người quỳ xuống trước hết lại là Tiêu Bất Hoặc. Hắn khóc nức nở gọi một tiếng:
- Bất Tử.
Sau đó hắn quỳ gối trước phần mộ Tiêu Bất Tử, khom người xuống cũng không nói gì, chỉ có điều nước mắt không ngừng chảy xuống, thân thể hơi run rẩy dường như đang cố gắng hết sức áp chế tâm tình trong lòng.
Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu liếc mắt nhìn nhau. Tiêu Bất Hoặc vẫn tính là thông minh. Cái quỳ này, bộ dạng này, không nói Tiêu Lãng tha thứ cho bọn họ, chí ít sẽ không tiếp tục gây phiền toái cho Tiêu gia!
Trên thực tế, Tiêu Lãng cũng chưa hề nghĩ tới chuyện gây phiền phức cho Tiêu gia. Bằng không thời điểm vừa nhìn thấy Tiêu Thanh Long, Tiêu Cuồng hắn đã ra tay. Có lẽ những năm qua đã trải qua quá nhiều chuyện, hắn không muốn làm cho gia gia hắn thương tâm.
Hắn vẫn biết, Tiêu Bất Tử rất để ý tới Tiêu gia, cũng hi vọng hắn đưa Tiêu gia đi tới phồn hoa. Cho nên khi Tiêu Thanh Y bảo Tiêu Bất Hoặc tìm đám người Tiêu Thanh Long trở về, hắn không nói một câu nào.
Tiêu Lãng cũng không thèm quan tâm Tiêu Bất Hoặc có phải thật sự hổ thẹn sám hối hay không. Hắn chỉ nhìn phần mộ Tiêu Bất Tử, suy nghĩ đến xuất thần. Trong đầu hiện lên thân ảnh thấp bé gầy gò kia. Lão già này vô cùng bá đạo lưu manh thô bạo, nhưng vẫn ra sức che chở cưng chiều hắn.
Ầm!
Hắn rốt cuộc quỳ xuống, dập đầu trước phần mộ của Tiêu Bất Tử. Tiêu Thanh Y cũng âm thầm rơi lệ quỳ xuống dập đầu. Còn đám người Tiểu Đao, Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân, Thiện Lão đã sớm quỳ xuống.
Tiêu Lãng quỳ như vậy khiến Ẩn đế và đám người Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu có chút khó xử. Theo bối phận Ẩn đế vẫn là trưởng bối của Tiêu Bất Tử. Trong một phần mộ phía trước còn hợp táng vợ chồng Tiêu Thanh Đế, cũng là vãn bối. Nghịch Huyết Trà còn là con gái của Nghịch Thủy Lưu...
Bọn họ không quỳ cũng không dễ, quỳ cũng không dễ!
- Gia gia Đông Phương, các ngươi đi về trước đi. Chút nữa chúng ta còn muốn đi tới nhà ngươi ở. Các ngươi đi sắp xếp một chút. Ta ở đây cùng gia gia và phụ thân!
Giọng nói của Tiêu Lãng vang lên, khiến mấy người Đông Phương Bạch thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Lãng cũng để Hồng Đậu về nhà gặp cha mẹ người thân của nàng trước. Tiểu Đao, Thiện Lão, Nhã phu nhân theo các nàng rời đi, chỉ lưu lại Tiêu Thanh Y và hai người bọn họ, đứng ở bên cạnh phần mộ.
Chờ mọi người rời đi, lúc này Tiêu Thanh Y mới lộ ra một nụ cười yếu ớt, đi tới giữa hai phần mộ, hai tay nhẹ vỗ về bia mộ, nhẹ giọng than thở:
- Phụ thân, ca ca chị dâu, Lãng nhi đã trở lại! Hắn không để các người thất vọng. Hắn đã giúp các người báo thù, cũng có tiền đồ, các ngươi có thể mỉm cười dưới cửu tuyền rồi!
Tiêu Lãng đi tới trước phần mộ Tiêu Bất Tử, nhẹ giọng than thở:
- Lão gia, Thiên Tầm đã đi chém đầu tất cả người Huyết Tông mang về. Đầu cha con Vân Phi Dương ta nhất định sẽ giúp người mang về. Người một lòng hướng về Tiêu gia, ta cũng sẽ không gây phiền phức cho Tiêu gia. Ngươi có thể yên tâm. Đương nhiên ta cũng không cần tới Tiêu gia này. Ta đi Thiên Châu tự tạo ra một Tiêu gia. Người ờ trên trời có linh thiêng, có thể nhìn thấy Tiêu gia mới ở Thiên Châu không ngừng lớn mạnh, biến thành đại gia tộc siêu cấp, uy chấn Thiên Châu.
Tiêu Thanh Y không ngừng rơi nước mắt, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tuyệt mỹ, giống như một đóa hoa bách hợp. Nàng nhắm mắt lại, không tiếp tục nói nữa.
Tiêu Lãng cũng trầm mặc không nói. Hai người đứng ở trong Thanh Đế Các một lúc lâu.
Một lúc lâu sau, Tiêu Lãng mở miệng lần nữa nói:
- Cô cô, nếu không đưa phần mộ dời đến Ẩn Tông đi? Hay là dời đến Thiên Châu?
Tiêu Thanh Y lắc đầu nói:
- Gia gia ngươi coi trọng dòng họ nhất. Ngươi dẫn hắn rời khỏi, hắn sẽ không vui!
Dường như bởi vì Tiêu Lãng nhắc tới Ẩn Tông, Tiêu Thanh Y nhớ ra điều gì đó. Sắc mặt nàng đột nhiên lờ đờ, trong mắt cũng xuất hiện một chút tưởng niệm. Trong một khắc kia Tiêu Thanh Y dường như già đi mười tuổi. Ngay cả thân thể cũng suýt nữa ngã sấp xuống.
Tiêu Lãng cả kinh. Hắn lập tức nghĩ tới Độc Cô Hành, vội vàng nói:
- Cô cô, ta ở Thiên Châu quen biết rất nhiều nhân vật lớn. Gia tộc Tiểu Đao cũng là đại gia tộc siêu cấp đứng thứ hai ở Thiên Châu. Chờ chút nữa, chúng ta đưa quan tài băng của nghĩa phụ tới Thiên Châu. Tàn hồn của nghĩa phụ vẫn còn, thân thể cũng bị đóng băng. Ta sẽ mời nhân vật lớn ra tay, nhất định có thể phục sinh cho nghĩa phụ!
- Thật sự có thể sao?
Ánh mắt Tiêu Thanh Y sáng lên, có chút hồ nghi hỏi.
- Khẳng định có thể!
Tiêu Lãng rất kiên định nói. Đương nhiên trong lòng hắn cũng không chắc, chỉ an ủi Tiêu Thanh Y mà thôi. Nhưng bề ngoài hắn lại tỏ ra hoàn toàn tự tin nói:
- Cô cô, cô cô không biết đám chí cường giả ở Thiên Châu mạnh tới mức nào đâu? Bọn họ đánh một chưởng có thể hủy diệt đại lục Thần Hồn, càng có những thần thông không thể tưởng tượng nổi. Tàn hồn của nghĩa phụ vẫn còn, nhất định có thể phục sinh!
- Ừm!
Tiêu Thanh Y gật đầu, trong mắt lại xuất hiện một chút hy vọng.
Tiêu Lãng nhìn sắc mặt Tiêu Thanh Y, hắn âm thầm xin thề sau khi trở lại Thiên Châu nhất định phải nghĩ biện pháp cứu sống Độc Cô Hành. Bằng không xem bộ dạng Tiêu Thanh Y thế này, cho dù không tìm tới cái chết, sợ cũng không sống nổi được bao lâu.
Cuộc đời Tiêu Thanh Y quá khổ. Thời điểm vẫn còn là tiểu thư, Tiêu Bất Tử đã bị Long Hổ Sơn trấn áp. Vợ chồng Tiêu Thanh Đế bị giết chết. Nàng còn bị Tiêu gia lạnh nhạt. Sau khi dẫn theo Tiêu Lãng một mình lang bạt, không ngừng bị Hắc Long Hội truy sát. Thật vất vả Tiêu Bất Tử mới đi ra, nàng cùng Độc Cô Hành mến nhau. Cuối cùng Tiêu Bất Tử lại chết, Độc Cô Hành cũng đã chết...
Hiện tại Tiêu Lãng có tiền đồ, thù cũng đã báo. Tất cả lo lắng trong lòng nàng đã mất. Tiêu Lãng rất hiểu tính cách của Tiêu Thanh Y. Nếu như Độc Cô Hành không thể cứu sống được, nàng thật sự... có thể tìm tới cái chết!
Hai người ở lại Thanh Đế Các một lát, sau đó trực tiếp rời đi. Tiêu Bất Hoặc và một đám cao tầng Tiêu gia đều chờ ở bên ngoài. Bọn họ không dám giữ lại, càng không có mặt mũi nào giữ lại.
Ra khỏi Tiêu gia đại viện, Tiêu Lãng dẫn theo Tiêu Thanh Y lên chiếc xe ngựa do Đông Phương Bạch đã chuẩn bị kỹ, thẳng đến đại viện Đông Phương.
Đại viện Đông Phương Gia rất náo nhiệt. Những người có tư cách đều đến. Chuyện đã hoàn toàn truyền khắp nơi. Toàn bộ đế đô giống như xảy ra trận động đất lớn siêu cấp.
Sau khi Hắc Phí thành lập hoàng triều, Đế hậu Phi Vũ cũng trở thành Đế hậu của đại lục Thần Hồn, bắt đầu âm thầm chèn ép hai đại vương triều còn lại.
Nếu như nói thảm nhất phải kể tới Chiến Vương Triều. Bởi vì nơi này chính là cố hương của Tiêu Lãng. Nếu như không phải Tiêu Lãng trở về nhanh, sợ rằng thêm thời gian một, hai năm nữa, mười đại gia tộc, bốn đại thế gia siêu cấp cũng sẽ không còn. Như đám người Trà Mộc, Nghịch Thương, Long Nha Phỉ Nhi, năm đó càng có giao hảo với Tiêu Lãng, càng bị vô số người lạnh nhạt, sợ rước họa vào thân.
Tiêu Lãng cường thế trở về, giết chết Hắc Phí, còn sử dụng truyền tống trận của gia tộc Hắc Lân trở về? Tuy rằng rất nhiều người cực kỳ hoang mang, nhưng bất kể nói thế nào, giờ phút này Tiêu Lãng chính là vương giả của đại lục Thần Hồn. Hơn nữa còn nghe nói... Tiêu Lãng chuẩn bị thành lập vương triều mới, cho Thiên Tầm người từng là hộ vệ của hắn làm hoàng đế?
Mà khi màn đêm buông xuống, Thiên Tầm dẫn theo một đám Chiến Đế, cầm theo vô số đầu người trở lại, đế đô càng thêm chấn động. Nhiều đầu người như vậy, lẽ nào... tất cả cường giả hoàng tộc Huyết Tông và Huyết Vương Triều đều bị giết?
Tuy rằng Vân Phi Dương và Vân Tử Sam đã đi, nhưng người Vân Gia còn rất nhiều. Con cháu Tả gia càng lúc càng kinh sợ. Lẽ nào Tiêu Lãng chuẩn bị thanh tẩy toàn đại lục Thần Hồn?
/1202
|