Nếu muốn thành không bị phá, nhất định phải giết chết miêu long thú. Bằng không cho dù ngày hôm nay đứng vững, một ngày nào đó thành trì sẽ bị phá. Dù sao Mộc Tinh Dã không thể nào ở mãi tại Thần Hồn Phủ, Hắc Sa Thành cũng không thể nào tụ tập nhiều cường giả Nhân Hoàng như vậy.
Bỏ thành càng không thể. Nếu không cần tới Hắc Sa Thành, hung thú còn có thể tiếp tục bao vây tấn công một thành trì khác. Khi võ giả Thần Hồn Phủ biết được phủ chủ của bọn họ không bảo hộ được bọn họ, tất cả sẽ từ từ rời đi. Đến lúc đó Thần Hồn Phủ sẽ biến thành một phế phủ.
Cho nên nhất định phải giết chết miêu long thú này. Hơn nữa còn không thể dựa vào cường giả Thiên Đế bên ngoài phủ giết chết. Như vậy mới có thể khiến võ giả trong phủ vực cảm giác an toàn, cũng có thể khiến võ giả Thần Hồn Phủ hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Sau này Trà Mộc quản lý cũng càng thoải mái hơn.
Thảo Đằng tiếp tục cắn nuốt, chuyên tìm hung thú cấp thấp, một mảnh gào thét qua, lưu lại một đống hài cốt. Đương nhiên rất nhiều phân thân Thảo Đằng cũng sẽ bị một vài hung thú công kích tổn hao. Chỉ có điều rõ ràng sự bổ sung càng nhanh hơn. Hơn nữa phân thân Thảo Đằng đều hóa thành hư ảnh, có thể ở dưới đất lao ra, khó lòng phòng bị.
Vèo!
Con miêu long thú kia cứ sau một quãng thời gian sẽ bắn ra hai cột sáng, công kích khiến vòng bảo hộ dao động một hồi. Nếu như giờ phút này trong thành không phải có nhiều cường giả Nhân Hoàng đồng thời bổ sung năng lượng như thế, sợ là vòng bảo hộ đã sớm bị phá hủy.
Sau khi miêu long thú công kích tới lần thứ năm, vòng bảo hộ vẫn chưa bị phá. Tiêu Lãng hoàn toàn yên tâm. Hắn không dám đi trêu chọc miêu long thú, sợ làm cho nó nổi giận, phát ra công kích càng cường đại hơn. Hắn tiếp tục để Thảo Đằng cắn nuốt hung thú cấp thấp, đặc biệt là cắn nuốt những hung thú cấp thấp có năng lượng công kích đặc biệt. Như vậy có thể giảm bớt tổn thất nguồn năng lượng cho vòng bảo hộ.
Thảo Đằng nhanh chóng cắn nuốt, hung thú bắt đầu từ từ giảm bớt. Bên ngoài thành đầy xương trắng nằm chất đống, giống như địa ngục. Võ giả cấp thấp trong thành cũng từ từ an tâm hơn. Ít nhất xem tình huống này, hôm nay thành trì rất có thể được bảo vệ. Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay, sẽ có nhiều võ giả cấp thấp hơn được truyền tống rời đi.
Nửa đêm, hung thú cấp thấp bên ngoài thành trì đã bị cắn nuốt hết 300 đến 400 ngàn con. Số lượng hung thú giảm bớt gần một nửa. Chỉ có điều, số hung thú bị cắn nuốt đều là hung thú cấp thấp. Hiện tại còn lại đều là hung thú trung cấp mười vạn năm trở lên, cùng với mấy chục con hung thú cao cấp năm mươi vạn năm trở lên. Đương nhiên còn có cả con miêu long thú kia nữa.
Mức độ công thành đã giảm bớt. Hung thú bên ngoài thành đánh lâu không xong, rất nhiều hung thú đã trở nên bất an, không tiếp tục sử dụng thần thông công kích, trái lại dùng đầu, thân thể va chạm. Lực công kích như vậy trái lại nhỏ hơn một chút. Tổn thất năng lượng của vòng bảo hộ cũng chậm lại một chút.
Vèo!
Hai chùm sáng lại phá không đến. Nhưng lần này chỉ khiến hào quang của vòng bảo hộ ảm đạm, mà không dao động. Hiển nhiên sức mạnh tấn công của đám hung thú còn lại đã giảm bớt. Công kích của miêu long thú hoàn toàn không có khả năng uy hiếp phá thành nữa.
- Gần được rồi!
Ánh mắt Tiêu Lãng không tập trung ở những con hung thú trung cấp nữa, trái lại tập trung vào con miêu long thú kia. Hắn chuẩn bị ra tay!
Thảo Đằng lén lút phân ra mấy vạn phân thân, ẩn nấp ở dưới đất rời đi. Số phân thân còn lại tiếp tục tìm hung thú khá dễ dàng ra tay cắn nuốt. Thảo Đằng ở dưới mặt đất tiềm hành lặng lẽ không khí tức. Con miêu long thú căn bản không phát hiện được. Rất nhanh Thảo Đằng đã ẩn nấp đến phía dưới thân thể cực lớn của con miêu long thú kia.
Vèo!
Mấy vạn phân thân Thảo Đằng nhanh chóng bắn mạnh ra, quấn quanh hai cái chân cực lớn của miêu long thú. Khí băng hàn và lửa độc đồng thời bắn ra, khiến hai chân của miêu long thú không ngừng bị dày bò trong băng lửa cửu thiên. Cực nóng và cực lạnh sẽ khiến tất cả những thứ cường đại trở nên yếu hơn, lại cắn nuốt càng nhẹ nhàng hơn. Đây cũng là nguyên nhân khiến thân thể cường giả Thiên Đế cường đại như vậy, lại có thể bị Thảo Đằng dễ dàng cắn nuốt.
Hiển nhiên, phòng ngự của miêu long thú càng cường đại hơn!
Lớp vảy giáp màu vàng đất phía ngoài của nó có thể so sánh với vòng bảo hộ thiên lực của Thiên Đế. Mấy vạn Thảo Đằng lao ra, cắn nuốt một hồi lâu, con miêu long thú kia lại không để ý tới. Giống như mấy trăm con kiến bò trên người một con voi lớn cắn vậy, căn bản không đáng để ý chút nào.
- Phòng ngự này...
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Hung thú trăm vạn năm quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu như cắn nuốt tiếp, sợ là ba tới năm tháng cũng không cắn nuốt xong hai cái chân rồng lớn như thế. Còn có thời gian nửa đêm, vậy Thảo Đằng nhiều nhất chỉ có thể cắn nuốt được một vài vảy phía ngoài...
Mắt Tiêu Lãng bắt đầu chuyển động, đảo qua trên người mấy chục vạn con hung thú ở ngoài thành. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở trên người con Bạo Nhãn Lệ Viên kia.
- Thấy ngươi rồi!
Tiêu Lãng âm thầm cầu khẩn một tiếng. Thảo Đằng không tiếp tục cắn nuốt hai chân của miêu long thú nữa, trái lại phân ra mấy ngàn phân thân bắn nhanh lên phía trên, bay đến trên đầu miêu long thú, bao phủ lấy hai con mắt cực lớn của nó, bắt đầu cắn nuốt.
Bất luận là quái vật võ giả hung thú nào, con mắt đều vô cùng quan trọng. Không nói Thảo Đằng muốn cắn nuốt con mắt của miêu long thú, cho dù che khuất tầm mắt của nó, cũng sẽ để nó không ngừng giận dữ. Cho nên nó nổi giận bắn ra hai cột sáng, dễ dàng biến mấy ngàn phân thân che khuất con mắt của mình thành hư vô.
- Tiếp tục!
Tiêu Lãng lại khống chế phân thân Thảo Đằng tiếp tục bay về phía mắt của miêu long thú. Chỉ có điều lần này hắn chỉ khống chế mấy trăm phân thân Thảo Đằng. Dù sao mỗi lần tổn thất mấy ngàn, hoàn toàn không thể bổ sung kịp.
Tiêu Lãng đã sớm quan sát, con miêu long thú này muốn phát ra cột sáng màu trắng kia cần có một khoảng thời gian nhất định. Đây nhất định là một thần thông cường đại của miêu long thú. Nếu muốn phát ra loại thần thông này, nhất định phải tập trung năng lượng.
Quả nhiên, miêu long thú không tiếp tục bắn ra cột sáng. Trái lại, nó nhắm mắt, vô cùng tức giận dùng lợi trảo vung lên ở phía trước mắt. Chỉ có điều Thảo Đằng là hư ảnh, công kích vật lý không có bao nhieu hiệu quả.
Vèo!
Phân thân Thảo Đằng giống như từng bầy ruồi chán ghét, không ngừng bay đi chờ mắt miêu long thú mở ra, lập tức mãnh liệt va chạm vào hai con mắt cực lớn của nó, lấy tốc độ nhanh nhất để cắn nuốt.
Con mắt là bộ phận vô cùng quan trọng của động vật. Bên trong có rất nhiều thần kinh. Một khi tổn hao sẽ trở thành mù. Tuy rằng mỗi lần Thảo Đằng trùng kích cắn nuốt, cũng không thể tạo thành vết thương quá lớn đối với mắt của miêu long thú, nhưng cũng thành công khiến hai con mắt nó trở thành huyết hồng. Hiển nhiên điều này đã quấy rầy con miêu long thú, khiến nó vô cùng tức giận.
Vèo!
Tiếp tục quấy rầy, tiếp tục quay xung quanh thân thể miêu long thú, phân thân Thảo Đằng bắt đầu không còn chỗ nào chui lọt. Không ít Thảo Đằng chui cả vào trong hai lỗ tai của miêu long thú. Cho dù cắn nuốt vẫn rất chậm, nhưng có thể khiến cho thính lực của miêu long thú xuất hiện những tiếng nổ vang, càng làm nó tức giận hơn. Thảo Đằng còn tiến vào trong lỗ mũi nó, khiến nó cực kỳ không thoải mái.
Mà... khi mấy trăm Thảo Đằng, từ phía dưới hoa cúc của miêu long thú chui vào trong ruột nó, bắt đầu cắn nuốt trực tràng của nó, miêu long thú đã hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ.
Cái đuôi cực lớn không ngừng quét qua quét lại trên mặt đất. Đồng thời trong mắt nó bắn ra cột sáng màu trắng với tần suất cao hơn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cái đuôi thép dài mấy ngàn mét đập ở trên đất tạo thành những khe nứt không nhìn thấy đáy. Ngẫu nhiên sẽ có một vài hung thú gần đó trực tiếp bị tới máu thịt be bét. Cột sáng công kích của nó cũng không có phương hướng, bắn loạn xung quanh khiến một vài hung thú hóa thành hư vô.
- Tốt!
Mộc Tinh Dã và rất nhiều cường giả Nhân Hoàng luôn ở chú ý tới đại gia hoả bên ngoài kia, tất nhiên cũng hiểu rõ là Tiêu Lãng đang làm trò quỷ. Con miêu long thú này tuy rằng trở nên nổi giận, nhưng công kích trái lại trở nên hỗn loạn. Như vậy áp lực thủ thành càng nhỏ hơn.
- Các ngươi chú ý, đợi lát nữa miêu long thú sẽ càng nổi giận hơn, Sức mạnh tấn công có thể sẽ lớn chưa từng có! Chuẩn bị toàn lực bổ sung năng lượng. Ta muốn đánh trọng thương con miêu long thú này!
Tiêu Lãng gầm thét một tiếng, mắt càng thêm âm lãnh. Đám người Mộc Tinh Dã chấn động tinh thần, chuẩn bị toàn lực phòng ngự. Ánh mắt tập trung vào con miêu long thú bên ngoài, muốn xem thử rốt cuộc Tiêu Lãng làm sao để trọng thương con đại gia hỏa cường đại hung tàn này.
Bỏ thành càng không thể. Nếu không cần tới Hắc Sa Thành, hung thú còn có thể tiếp tục bao vây tấn công một thành trì khác. Khi võ giả Thần Hồn Phủ biết được phủ chủ của bọn họ không bảo hộ được bọn họ, tất cả sẽ từ từ rời đi. Đến lúc đó Thần Hồn Phủ sẽ biến thành một phế phủ.
Cho nên nhất định phải giết chết miêu long thú này. Hơn nữa còn không thể dựa vào cường giả Thiên Đế bên ngoài phủ giết chết. Như vậy mới có thể khiến võ giả trong phủ vực cảm giác an toàn, cũng có thể khiến võ giả Thần Hồn Phủ hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Sau này Trà Mộc quản lý cũng càng thoải mái hơn.
Thảo Đằng tiếp tục cắn nuốt, chuyên tìm hung thú cấp thấp, một mảnh gào thét qua, lưu lại một đống hài cốt. Đương nhiên rất nhiều phân thân Thảo Đằng cũng sẽ bị một vài hung thú công kích tổn hao. Chỉ có điều rõ ràng sự bổ sung càng nhanh hơn. Hơn nữa phân thân Thảo Đằng đều hóa thành hư ảnh, có thể ở dưới đất lao ra, khó lòng phòng bị.
Vèo!
Con miêu long thú kia cứ sau một quãng thời gian sẽ bắn ra hai cột sáng, công kích khiến vòng bảo hộ dao động một hồi. Nếu như giờ phút này trong thành không phải có nhiều cường giả Nhân Hoàng đồng thời bổ sung năng lượng như thế, sợ là vòng bảo hộ đã sớm bị phá hủy.
Sau khi miêu long thú công kích tới lần thứ năm, vòng bảo hộ vẫn chưa bị phá. Tiêu Lãng hoàn toàn yên tâm. Hắn không dám đi trêu chọc miêu long thú, sợ làm cho nó nổi giận, phát ra công kích càng cường đại hơn. Hắn tiếp tục để Thảo Đằng cắn nuốt hung thú cấp thấp, đặc biệt là cắn nuốt những hung thú cấp thấp có năng lượng công kích đặc biệt. Như vậy có thể giảm bớt tổn thất nguồn năng lượng cho vòng bảo hộ.
Thảo Đằng nhanh chóng cắn nuốt, hung thú bắt đầu từ từ giảm bớt. Bên ngoài thành đầy xương trắng nằm chất đống, giống như địa ngục. Võ giả cấp thấp trong thành cũng từ từ an tâm hơn. Ít nhất xem tình huống này, hôm nay thành trì rất có thể được bảo vệ. Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay, sẽ có nhiều võ giả cấp thấp hơn được truyền tống rời đi.
Nửa đêm, hung thú cấp thấp bên ngoài thành trì đã bị cắn nuốt hết 300 đến 400 ngàn con. Số lượng hung thú giảm bớt gần một nửa. Chỉ có điều, số hung thú bị cắn nuốt đều là hung thú cấp thấp. Hiện tại còn lại đều là hung thú trung cấp mười vạn năm trở lên, cùng với mấy chục con hung thú cao cấp năm mươi vạn năm trở lên. Đương nhiên còn có cả con miêu long thú kia nữa.
Mức độ công thành đã giảm bớt. Hung thú bên ngoài thành đánh lâu không xong, rất nhiều hung thú đã trở nên bất an, không tiếp tục sử dụng thần thông công kích, trái lại dùng đầu, thân thể va chạm. Lực công kích như vậy trái lại nhỏ hơn một chút. Tổn thất năng lượng của vòng bảo hộ cũng chậm lại một chút.
Vèo!
Hai chùm sáng lại phá không đến. Nhưng lần này chỉ khiến hào quang của vòng bảo hộ ảm đạm, mà không dao động. Hiển nhiên sức mạnh tấn công của đám hung thú còn lại đã giảm bớt. Công kích của miêu long thú hoàn toàn không có khả năng uy hiếp phá thành nữa.
- Gần được rồi!
Ánh mắt Tiêu Lãng không tập trung ở những con hung thú trung cấp nữa, trái lại tập trung vào con miêu long thú kia. Hắn chuẩn bị ra tay!
Thảo Đằng lén lút phân ra mấy vạn phân thân, ẩn nấp ở dưới đất rời đi. Số phân thân còn lại tiếp tục tìm hung thú khá dễ dàng ra tay cắn nuốt. Thảo Đằng ở dưới mặt đất tiềm hành lặng lẽ không khí tức. Con miêu long thú căn bản không phát hiện được. Rất nhanh Thảo Đằng đã ẩn nấp đến phía dưới thân thể cực lớn của con miêu long thú kia.
Vèo!
Mấy vạn phân thân Thảo Đằng nhanh chóng bắn mạnh ra, quấn quanh hai cái chân cực lớn của miêu long thú. Khí băng hàn và lửa độc đồng thời bắn ra, khiến hai chân của miêu long thú không ngừng bị dày bò trong băng lửa cửu thiên. Cực nóng và cực lạnh sẽ khiến tất cả những thứ cường đại trở nên yếu hơn, lại cắn nuốt càng nhẹ nhàng hơn. Đây cũng là nguyên nhân khiến thân thể cường giả Thiên Đế cường đại như vậy, lại có thể bị Thảo Đằng dễ dàng cắn nuốt.
Hiển nhiên, phòng ngự của miêu long thú càng cường đại hơn!
Lớp vảy giáp màu vàng đất phía ngoài của nó có thể so sánh với vòng bảo hộ thiên lực của Thiên Đế. Mấy vạn Thảo Đằng lao ra, cắn nuốt một hồi lâu, con miêu long thú kia lại không để ý tới. Giống như mấy trăm con kiến bò trên người một con voi lớn cắn vậy, căn bản không đáng để ý chút nào.
- Phòng ngự này...
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi. Hung thú trăm vạn năm quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu như cắn nuốt tiếp, sợ là ba tới năm tháng cũng không cắn nuốt xong hai cái chân rồng lớn như thế. Còn có thời gian nửa đêm, vậy Thảo Đằng nhiều nhất chỉ có thể cắn nuốt được một vài vảy phía ngoài...
Mắt Tiêu Lãng bắt đầu chuyển động, đảo qua trên người mấy chục vạn con hung thú ở ngoài thành. Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở trên người con Bạo Nhãn Lệ Viên kia.
- Thấy ngươi rồi!
Tiêu Lãng âm thầm cầu khẩn một tiếng. Thảo Đằng không tiếp tục cắn nuốt hai chân của miêu long thú nữa, trái lại phân ra mấy ngàn phân thân bắn nhanh lên phía trên, bay đến trên đầu miêu long thú, bao phủ lấy hai con mắt cực lớn của nó, bắt đầu cắn nuốt.
Bất luận là quái vật võ giả hung thú nào, con mắt đều vô cùng quan trọng. Không nói Thảo Đằng muốn cắn nuốt con mắt của miêu long thú, cho dù che khuất tầm mắt của nó, cũng sẽ để nó không ngừng giận dữ. Cho nên nó nổi giận bắn ra hai cột sáng, dễ dàng biến mấy ngàn phân thân che khuất con mắt của mình thành hư vô.
- Tiếp tục!
Tiêu Lãng lại khống chế phân thân Thảo Đằng tiếp tục bay về phía mắt của miêu long thú. Chỉ có điều lần này hắn chỉ khống chế mấy trăm phân thân Thảo Đằng. Dù sao mỗi lần tổn thất mấy ngàn, hoàn toàn không thể bổ sung kịp.
Tiêu Lãng đã sớm quan sát, con miêu long thú này muốn phát ra cột sáng màu trắng kia cần có một khoảng thời gian nhất định. Đây nhất định là một thần thông cường đại của miêu long thú. Nếu muốn phát ra loại thần thông này, nhất định phải tập trung năng lượng.
Quả nhiên, miêu long thú không tiếp tục bắn ra cột sáng. Trái lại, nó nhắm mắt, vô cùng tức giận dùng lợi trảo vung lên ở phía trước mắt. Chỉ có điều Thảo Đằng là hư ảnh, công kích vật lý không có bao nhieu hiệu quả.
Vèo!
Phân thân Thảo Đằng giống như từng bầy ruồi chán ghét, không ngừng bay đi chờ mắt miêu long thú mở ra, lập tức mãnh liệt va chạm vào hai con mắt cực lớn của nó, lấy tốc độ nhanh nhất để cắn nuốt.
Con mắt là bộ phận vô cùng quan trọng của động vật. Bên trong có rất nhiều thần kinh. Một khi tổn hao sẽ trở thành mù. Tuy rằng mỗi lần Thảo Đằng trùng kích cắn nuốt, cũng không thể tạo thành vết thương quá lớn đối với mắt của miêu long thú, nhưng cũng thành công khiến hai con mắt nó trở thành huyết hồng. Hiển nhiên điều này đã quấy rầy con miêu long thú, khiến nó vô cùng tức giận.
Vèo!
Tiếp tục quấy rầy, tiếp tục quay xung quanh thân thể miêu long thú, phân thân Thảo Đằng bắt đầu không còn chỗ nào chui lọt. Không ít Thảo Đằng chui cả vào trong hai lỗ tai của miêu long thú. Cho dù cắn nuốt vẫn rất chậm, nhưng có thể khiến cho thính lực của miêu long thú xuất hiện những tiếng nổ vang, càng làm nó tức giận hơn. Thảo Đằng còn tiến vào trong lỗ mũi nó, khiến nó cực kỳ không thoải mái.
Mà... khi mấy trăm Thảo Đằng, từ phía dưới hoa cúc của miêu long thú chui vào trong ruột nó, bắt đầu cắn nuốt trực tràng của nó, miêu long thú đã hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ.
Cái đuôi cực lớn không ngừng quét qua quét lại trên mặt đất. Đồng thời trong mắt nó bắn ra cột sáng màu trắng với tần suất cao hơn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cái đuôi thép dài mấy ngàn mét đập ở trên đất tạo thành những khe nứt không nhìn thấy đáy. Ngẫu nhiên sẽ có một vài hung thú gần đó trực tiếp bị tới máu thịt be bét. Cột sáng công kích của nó cũng không có phương hướng, bắn loạn xung quanh khiến một vài hung thú hóa thành hư vô.
- Tốt!
Mộc Tinh Dã và rất nhiều cường giả Nhân Hoàng luôn ở chú ý tới đại gia hoả bên ngoài kia, tất nhiên cũng hiểu rõ là Tiêu Lãng đang làm trò quỷ. Con miêu long thú này tuy rằng trở nên nổi giận, nhưng công kích trái lại trở nên hỗn loạn. Như vậy áp lực thủ thành càng nhỏ hơn.
- Các ngươi chú ý, đợi lát nữa miêu long thú sẽ càng nổi giận hơn, Sức mạnh tấn công có thể sẽ lớn chưa từng có! Chuẩn bị toàn lực bổ sung năng lượng. Ta muốn đánh trọng thương con miêu long thú này!
Tiêu Lãng gầm thét một tiếng, mắt càng thêm âm lãnh. Đám người Mộc Tinh Dã chấn động tinh thần, chuẩn bị toàn lực phòng ngự. Ánh mắt tập trung vào con miêu long thú bên ngoài, muốn xem thử rốt cuộc Tiêu Lãng làm sao để trọng thương con đại gia hỏa cường đại hung tàn này.
/1202
|