Mộc Sơn Quỷ không nói gì, Tiêu Lãng tất nhiên không dám mở miệng. Hơn nữa giờ phút này Mộc Sơn Quỷ đang tập trung tinh thần câu cá, Tiêu Lãng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ học câu cá. Mặc dù hắn không biết lấy cái gì câu, câu cái gì.
Thời gian dần dần trôi qua. Trong lòng Tiêu Lãng lại hoàn toàn không có cảm giác nôn nóng. Trong đầu hắn cũng không có tạp niệm, trái lại cảm giác rất thanh tỉnh. Loại cảm giác này vô cùng quái dị, cũng cực kỳ hoang đường. Hắn dường như cảm giác mình thật sự đang toàn tâm toàn ý vào chuyện thả câu.
Mộc Sơn Quỷ vẫn không để ý đến Tiêu Lãng, thậm chí thân thể cũng không có nhúc nhích, con mắt không nháy mắt một cái. Hai người cứ ngồi yên lặng như vậy, từ sáng sớm đến lúc mặt trời lặn.
Phía xa ánh tà dương chiếu xuống hồ nước, phát ra những ánh sáng lấp lánh, khiến người ta hoa mắt. Mộc Sơn Quỷ cũng rốt cuộc thu hồi cần câu, liếc mắt nhìn Tiêu Lãng một cái, lại cười nói:
- Tiêu Lãng, tư chất của ngươi quả nhiên rất tốt.
- Ừm?
Tiêu Lãng vẫn đang chìm trong trạng thái yên tĩnh, cảm giác trong đầu không hề có tạp niệm, chợt giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hắn nghe thấy giọng nói của Mộc Sơn Quỷ mới giật mình tỉnh lại. Hắn nhìn lướt qua xung quanh phát hiện đã đến lúc mặt trời lặn, trong lòng cả kinh. Nhưng hắn lập tức đứng dậy cung kính nói:
- Mộc gia gia quá khen. Thật ra vừa nãy tiểu tử thất thần, bất tri bất giác lại ngồi cả ngày, xấu hổ!
- Ha ha, không phải ngươi thất thần, là ta dùng thiên đạo đại địa tự nhiên ảnh hưởng tới ngươi!
Mộc Sơn Quỷ đứng lên, chậm rãi đi về phía trước, ra hiệu Tiêu Lãng đuổi theo, vừa giải thích:
- Lão phu cảm ngộ thiên đạo rất đặc biệt. Tất cả vạn pháp tự nhiên, ngươi vẫn không cảm ngộ được thiên đạo, tự nhiên sẽ bị lão phu ảnh hưởng. Năm đó thời điểm Tiểu Đao trở về gia tộc, ta cũng từng bảo hắn ở đây ngồi với ta. Chỉ có điều hắn vẫn kém xa so với ngươi. Hắn chỉ ngồi tới lúc chính ngọ, mà ngươi lại ngồi được cả ngày!
- Như vậy có gì khác nhau?
Tiêu Lãng vô cùng kinh ngạc hỏi.
Mộc Sơn Quỷ lại cười nói:
- Tất nhiên có khác nhau. Thiên đạo thương quang, võ giả cuối cùng nếu muốn thu được lực lượng mạnh mẽ, như vậy nhất định cần mượn lực thiên đạo. Ba ngàn đại đạo, cảm ngộ bất kỳ thiên đạo nào đến mức sâu vô cùng đều có thể cuốn lấy phong vân, sớm nắng chiều mưa! Nếu muốn cảm ngộ thiên đạo, ngộ tính khổ tu của võ giả rất quan trọng. Quan trọng nhất là mức độ hòa hợp với thiên đạo. Mà trong số những thiếu niên lão phu từng gặp, ngươi là một người có mắc độ hòa hợp với thiên đạo cao nhất.
Trên mặt Tiêu Lãng hoàn toàn không có vẻ đắc chí trái lại cực kỳ hoang mang nói:
- A... Mộc gia gia, vậy vì sao ta cảm giác cảm ngộ thiên đạo cực kỳ khó khăn? Ta bây giờ vẫn không chạm tới bất kỳ giới hạn nào, cảm giác thiên đạo này giống như này bầu trời mênh mông vô tận vậy, thấy không rõ không sờ được, hư vô mờ mịt đến cực điểm!
- Ha ha!
Mộc Sơn Quỷ cười dài một tiếng nói:
- Đừng nói ngươi, cho dù là chúng ta cũng cảm giác hư vô mờ mịt. Cảm ngộ thiên đạo này không thể nói tới truyền đạt ý tưởng. Bất luận người nào cũng không dạy ngươi được. Chỉ có chính ngươi cảm ngộ được bao nhiêu thì cảm ngộ thôi. Nếu cảm ngộ không được, cả đời cũng không cảm ngộ được. Hơn nữa chúng ta cũng sẽ không dạy ngươi. Bởi vì mỗi người cảm ngộ thiên đạo của mình mới là phù hợp nhất. Không nên nóng vội! Ngươi còn trẻ tuổi, chỉ cần tĩnh tâm nghiên cứu, lão phu tin tưởng ngươi nhất định sẽ cảm ngộ được, còn là thiên đạo vô cùng cường đại!
- Thiên đạo vô cùng cường đại? Thiên đạo này còn có phân chia mạnh yếu sao?
Tiêu Lãng lại khiêm tốn thỉnh giáo.
Mộc Sơn Quỷ dừng lại, trầm ngâm một lát lúc này mới giải thích:
- Ba ngàn đại đạo, mỗi cái có thể nhận. Chỉ có điều các loại thiên đạo có thể mang cho võ giả lực công kích, thần thông có phân chia mạnh yếu. Ví dụ như giết chóc chi đạo, hủy diệt chi đạo, sẽ nhận được lực công kích mạnh nhất. Mà ta là tự nhiên đại địa chi đạo là phòng ngự mạnh nhất. Lạc Diệp Tùng là chớp giật chi đạo là tốc độ nhanh nhất. Mà ví dụ như Ngân Hà cảm ngộ đại địa chi đạo, rõ ràng thấp hơn so với lão phu thiên đạo đại địa tự nhiên một cấp bậc, lực phòng ngự cũng yếu hơn nhiều. Đây chính là sự khác nhau!
- Thì ra là như vậy!
Tiêu Lãng trở nên trầm lặng. Cảm ngộ thiên đạo này, nhìn ra là dựa vào duyên phận và vận may. Có thể cảm ngộ thiên đạo chí cường hay không phải xem tạo hóa của chính mình, có cưỡng cầu cũng không được.
Mộc Sơn Quỷ không bàn luận về thiên đạo nữa, dẫn theo Tiêu Lãng đi vào lầu các, cuối cùng đi tới một phòng khách.
Thị nữ dâng chè thơm, lúc này hắn mới mở miệng hỏi:
- Tiêu Lãng, lần này ngươi lại đây có phải là có chuyện gì quan trọng hay không? Hiện nay Thần Khải phủ có tương đối nhiều chuyện. Gia gia chắc hẳn không có thời gian ở cùng ngươi. Có thời gian thì bảo Tiểu Đao, Tiểu Yêu đi cùng ngươi cũng được.
Tiêu Lãng cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Mộc gia gia, người đã từng nghe nói, người đã chết có thể phục sinh hay không?
- Phục sinh?
Mộc Sơn Quỷ nghiêm mặt, hỏi:
- Vì sao lại hỏi như vậy?
Tiêu Lãng vội vàng kể vê tình hình của Độc Cô Hành một lượt, sau đó khẩn trương nhìn hắn. Mộc Sơn Quỷ tuổi rất lớn, thời điểm cưới vợ sinh con đã sắp tới năm mươi tuổi. Hiện tại hắn đã hơn một trăm tuổi. Hắn kiến thức rộng lớn. Nếu như hắn cũng không hiểu, vậy việc này phiền toái lớn.
Mộc Sơn Quỷ trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vươn tay nói:
- Đưa mật quyển bảo tồn tàn hồn cho ta xem qua một chút!
Tiêu Lãng vội vàng lấy mật quyển Ẩn đế vô ý thu được năm đó ra. Mộc Sơn Quỷ xem xét tỉ mỉ một phen, lại trở nên trầm mặc. Một lúc lâu sau hắn mới lắc đầu đưa ra đáp án:
- Gần như... Không có khả năng!
Tâm Tiêu Lãng đột nhiên trầm xuống. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi:
- Mộc gia gia, ngài thật sự không có bất kỳ biện pháp nào sao?
- Không phải ta, mà tất cả kỳ nhân dị sĩ Thiên Châu hẳn cũng không có cách nào!
Mộc Sơn Quỷ cười khổ giải thích:
- Thân thể hồn phách là tồn tại thần kỳ nhất. Có lẽ sau khi chúng ta chết đi, có thể cố gắng bảo tồn một tia tàn hồn Thiên Đế. Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể phục sinh. Bởi vì sinh lão bệnh tử là thiên đạo luân hồi. Thế giới này có sự ràng buộc của thiên đạo, có ràng buộc về trật tự quy tắc. Cho dù sức con người cường đại hơn nữa, làm sao có thể chống lại quy tắc của thiên đạo? Đại đế cường đại đến mức nào? Cuối cùng không phải vẫn tử vong sao? Đại đế còn không thể trường sinh bất tử, ai có năng lực nghịch thiên, đối kháng với luân hồi?
Tiêu Lãng đã hiểu, nhưng trong lòng càng trầm ngâm hơn. Võ giả tu luyện chính là thiên đạo, làm sao có khả năng chống lại thiên đạo? Sinh lão bệnh tử là thiên đạo luân hồi. Bất kỳ ai cũng không thể nghịch chuyển. Nói cách khác... bất luận thần thông cường đại thế nào, thực lực có nghịch thiên hơn nữa, bất kỳ ai cũng không có thể phục sinh Độc Cô Hành!
Số mệnh sao?
Khóe miệng Tiêu Lãng lộ vẻ cay đắng. Năm đó Độc Cô Hành biết Tiêu Thanh Y hết thuốc chữa, đã sớm phát động đại chiến siêu cấp, chuẩn bị làm bạn Tiêu Thanh Y mấy năm, cuối cùng sẽ ra đi cùng nàng. Kết quả Tiêu Thanh Y lại bất ngờ sống lại, Độc Cô Hành vĩnh cửu ngủ say. Hiện tại Tiêu Thanh Y chuẩn bị đi vào con đường xưa của Độc Cô Hành, cùng hắn rời đi.
Nghĩ đến phản ứng của Tiêu Thanh Y sau khi nghe thấy tin tức kia, trong lòng Tiêu Lãng đau như đao cắt. Nữ tử này quá khổ, vì mình bỏ dở cả cuộc đời. Lẽ nào cuối cùng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi?
Tiêu Lãng vô cùng thống khổ. Mộc Sơn Quỷ nhìn thấy thần sắc hắn như vậy nhưng chỉ có thể thở dài, không thể làm gì khác.
Một lúc lâu sau, chân mày Mộc Sơn Quỷ đột nhiên nhíu lại. Hắn nghĩ tới một khả năng, có chút do dự mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, tình hình người ngươi muốn phục sinh có chút đặc biệt. Linh hồn và thân thể chưa hoàn toàn chết đi, đã bị tách ra bảo tồn. Có lẽ còn có một cơ hội phục sinh! Chỉ có điều... ngươi phải đi cầu một người. Nếu như người này cũng không có cách nào, vậy thì thật sự không có biện pháp.
- Ai?
Mắt Tiêu Lãng đột nhiên sáng như sao.
Ánh mắt Mộc Sơn Quỷ nhìn về phía tây, thần sắc trở nên cung kính:
- Cung chủ Mê Thần Cung!
- Mê Thần Cung?
Trong lòng Tiêu Lãng chấn động, dấy lên một tia hi vọng. Mê Thần Cung cường đại như vậy, một người tùy tiện đi ra đã có thể khiến không người nào ở Thiên Châu dám trêu chọc mình. Vậy cung chủ của bọn họ phải mạnh tới mức nào?
Chỉ có điều, lần trước nam tử đầu trọc mặc giáp trắng kia đã từng nói, hắn tới trả nhân tình? Bọn họ đã giúp mình một lần, ân tình đã trả lại. Nam tử giáp trắng đầu trọc kia trước khi rời đi, cũng không chào hỏi mình. Mình mạo muội đi cầu cung chủ của bọn họ, có thể được gặp hay không cũng là một vấn đề.
Thời gian dần dần trôi qua. Trong lòng Tiêu Lãng lại hoàn toàn không có cảm giác nôn nóng. Trong đầu hắn cũng không có tạp niệm, trái lại cảm giác rất thanh tỉnh. Loại cảm giác này vô cùng quái dị, cũng cực kỳ hoang đường. Hắn dường như cảm giác mình thật sự đang toàn tâm toàn ý vào chuyện thả câu.
Mộc Sơn Quỷ vẫn không để ý đến Tiêu Lãng, thậm chí thân thể cũng không có nhúc nhích, con mắt không nháy mắt một cái. Hai người cứ ngồi yên lặng như vậy, từ sáng sớm đến lúc mặt trời lặn.
Phía xa ánh tà dương chiếu xuống hồ nước, phát ra những ánh sáng lấp lánh, khiến người ta hoa mắt. Mộc Sơn Quỷ cũng rốt cuộc thu hồi cần câu, liếc mắt nhìn Tiêu Lãng một cái, lại cười nói:
- Tiêu Lãng, tư chất của ngươi quả nhiên rất tốt.
- Ừm?
Tiêu Lãng vẫn đang chìm trong trạng thái yên tĩnh, cảm giác trong đầu không hề có tạp niệm, chợt giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hắn nghe thấy giọng nói của Mộc Sơn Quỷ mới giật mình tỉnh lại. Hắn nhìn lướt qua xung quanh phát hiện đã đến lúc mặt trời lặn, trong lòng cả kinh. Nhưng hắn lập tức đứng dậy cung kính nói:
- Mộc gia gia quá khen. Thật ra vừa nãy tiểu tử thất thần, bất tri bất giác lại ngồi cả ngày, xấu hổ!
- Ha ha, không phải ngươi thất thần, là ta dùng thiên đạo đại địa tự nhiên ảnh hưởng tới ngươi!
Mộc Sơn Quỷ đứng lên, chậm rãi đi về phía trước, ra hiệu Tiêu Lãng đuổi theo, vừa giải thích:
- Lão phu cảm ngộ thiên đạo rất đặc biệt. Tất cả vạn pháp tự nhiên, ngươi vẫn không cảm ngộ được thiên đạo, tự nhiên sẽ bị lão phu ảnh hưởng. Năm đó thời điểm Tiểu Đao trở về gia tộc, ta cũng từng bảo hắn ở đây ngồi với ta. Chỉ có điều hắn vẫn kém xa so với ngươi. Hắn chỉ ngồi tới lúc chính ngọ, mà ngươi lại ngồi được cả ngày!
- Như vậy có gì khác nhau?
Tiêu Lãng vô cùng kinh ngạc hỏi.
Mộc Sơn Quỷ lại cười nói:
- Tất nhiên có khác nhau. Thiên đạo thương quang, võ giả cuối cùng nếu muốn thu được lực lượng mạnh mẽ, như vậy nhất định cần mượn lực thiên đạo. Ba ngàn đại đạo, cảm ngộ bất kỳ thiên đạo nào đến mức sâu vô cùng đều có thể cuốn lấy phong vân, sớm nắng chiều mưa! Nếu muốn cảm ngộ thiên đạo, ngộ tính khổ tu của võ giả rất quan trọng. Quan trọng nhất là mức độ hòa hợp với thiên đạo. Mà trong số những thiếu niên lão phu từng gặp, ngươi là một người có mắc độ hòa hợp với thiên đạo cao nhất.
Trên mặt Tiêu Lãng hoàn toàn không có vẻ đắc chí trái lại cực kỳ hoang mang nói:
- A... Mộc gia gia, vậy vì sao ta cảm giác cảm ngộ thiên đạo cực kỳ khó khăn? Ta bây giờ vẫn không chạm tới bất kỳ giới hạn nào, cảm giác thiên đạo này giống như này bầu trời mênh mông vô tận vậy, thấy không rõ không sờ được, hư vô mờ mịt đến cực điểm!
- Ha ha!
Mộc Sơn Quỷ cười dài một tiếng nói:
- Đừng nói ngươi, cho dù là chúng ta cũng cảm giác hư vô mờ mịt. Cảm ngộ thiên đạo này không thể nói tới truyền đạt ý tưởng. Bất luận người nào cũng không dạy ngươi được. Chỉ có chính ngươi cảm ngộ được bao nhiêu thì cảm ngộ thôi. Nếu cảm ngộ không được, cả đời cũng không cảm ngộ được. Hơn nữa chúng ta cũng sẽ không dạy ngươi. Bởi vì mỗi người cảm ngộ thiên đạo của mình mới là phù hợp nhất. Không nên nóng vội! Ngươi còn trẻ tuổi, chỉ cần tĩnh tâm nghiên cứu, lão phu tin tưởng ngươi nhất định sẽ cảm ngộ được, còn là thiên đạo vô cùng cường đại!
- Thiên đạo vô cùng cường đại? Thiên đạo này còn có phân chia mạnh yếu sao?
Tiêu Lãng lại khiêm tốn thỉnh giáo.
Mộc Sơn Quỷ dừng lại, trầm ngâm một lát lúc này mới giải thích:
- Ba ngàn đại đạo, mỗi cái có thể nhận. Chỉ có điều các loại thiên đạo có thể mang cho võ giả lực công kích, thần thông có phân chia mạnh yếu. Ví dụ như giết chóc chi đạo, hủy diệt chi đạo, sẽ nhận được lực công kích mạnh nhất. Mà ta là tự nhiên đại địa chi đạo là phòng ngự mạnh nhất. Lạc Diệp Tùng là chớp giật chi đạo là tốc độ nhanh nhất. Mà ví dụ như Ngân Hà cảm ngộ đại địa chi đạo, rõ ràng thấp hơn so với lão phu thiên đạo đại địa tự nhiên một cấp bậc, lực phòng ngự cũng yếu hơn nhiều. Đây chính là sự khác nhau!
- Thì ra là như vậy!
Tiêu Lãng trở nên trầm lặng. Cảm ngộ thiên đạo này, nhìn ra là dựa vào duyên phận và vận may. Có thể cảm ngộ thiên đạo chí cường hay không phải xem tạo hóa của chính mình, có cưỡng cầu cũng không được.
Mộc Sơn Quỷ không bàn luận về thiên đạo nữa, dẫn theo Tiêu Lãng đi vào lầu các, cuối cùng đi tới một phòng khách.
Thị nữ dâng chè thơm, lúc này hắn mới mở miệng hỏi:
- Tiêu Lãng, lần này ngươi lại đây có phải là có chuyện gì quan trọng hay không? Hiện nay Thần Khải phủ có tương đối nhiều chuyện. Gia gia chắc hẳn không có thời gian ở cùng ngươi. Có thời gian thì bảo Tiểu Đao, Tiểu Yêu đi cùng ngươi cũng được.
Tiêu Lãng cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Mộc gia gia, người đã từng nghe nói, người đã chết có thể phục sinh hay không?
- Phục sinh?
Mộc Sơn Quỷ nghiêm mặt, hỏi:
- Vì sao lại hỏi như vậy?
Tiêu Lãng vội vàng kể vê tình hình của Độc Cô Hành một lượt, sau đó khẩn trương nhìn hắn. Mộc Sơn Quỷ tuổi rất lớn, thời điểm cưới vợ sinh con đã sắp tới năm mươi tuổi. Hiện tại hắn đã hơn một trăm tuổi. Hắn kiến thức rộng lớn. Nếu như hắn cũng không hiểu, vậy việc này phiền toái lớn.
Mộc Sơn Quỷ trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vươn tay nói:
- Đưa mật quyển bảo tồn tàn hồn cho ta xem qua một chút!
Tiêu Lãng vội vàng lấy mật quyển Ẩn đế vô ý thu được năm đó ra. Mộc Sơn Quỷ xem xét tỉ mỉ một phen, lại trở nên trầm mặc. Một lúc lâu sau hắn mới lắc đầu đưa ra đáp án:
- Gần như... Không có khả năng!
Tâm Tiêu Lãng đột nhiên trầm xuống. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi:
- Mộc gia gia, ngài thật sự không có bất kỳ biện pháp nào sao?
- Không phải ta, mà tất cả kỳ nhân dị sĩ Thiên Châu hẳn cũng không có cách nào!
Mộc Sơn Quỷ cười khổ giải thích:
- Thân thể hồn phách là tồn tại thần kỳ nhất. Có lẽ sau khi chúng ta chết đi, có thể cố gắng bảo tồn một tia tàn hồn Thiên Đế. Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể phục sinh. Bởi vì sinh lão bệnh tử là thiên đạo luân hồi. Thế giới này có sự ràng buộc của thiên đạo, có ràng buộc về trật tự quy tắc. Cho dù sức con người cường đại hơn nữa, làm sao có thể chống lại quy tắc của thiên đạo? Đại đế cường đại đến mức nào? Cuối cùng không phải vẫn tử vong sao? Đại đế còn không thể trường sinh bất tử, ai có năng lực nghịch thiên, đối kháng với luân hồi?
Tiêu Lãng đã hiểu, nhưng trong lòng càng trầm ngâm hơn. Võ giả tu luyện chính là thiên đạo, làm sao có khả năng chống lại thiên đạo? Sinh lão bệnh tử là thiên đạo luân hồi. Bất kỳ ai cũng không thể nghịch chuyển. Nói cách khác... bất luận thần thông cường đại thế nào, thực lực có nghịch thiên hơn nữa, bất kỳ ai cũng không có thể phục sinh Độc Cô Hành!
Số mệnh sao?
Khóe miệng Tiêu Lãng lộ vẻ cay đắng. Năm đó Độc Cô Hành biết Tiêu Thanh Y hết thuốc chữa, đã sớm phát động đại chiến siêu cấp, chuẩn bị làm bạn Tiêu Thanh Y mấy năm, cuối cùng sẽ ra đi cùng nàng. Kết quả Tiêu Thanh Y lại bất ngờ sống lại, Độc Cô Hành vĩnh cửu ngủ say. Hiện tại Tiêu Thanh Y chuẩn bị đi vào con đường xưa của Độc Cô Hành, cùng hắn rời đi.
Nghĩ đến phản ứng của Tiêu Thanh Y sau khi nghe thấy tin tức kia, trong lòng Tiêu Lãng đau như đao cắt. Nữ tử này quá khổ, vì mình bỏ dở cả cuộc đời. Lẽ nào cuối cùng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi?
Tiêu Lãng vô cùng thống khổ. Mộc Sơn Quỷ nhìn thấy thần sắc hắn như vậy nhưng chỉ có thể thở dài, không thể làm gì khác.
Một lúc lâu sau, chân mày Mộc Sơn Quỷ đột nhiên nhíu lại. Hắn nghĩ tới một khả năng, có chút do dự mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, tình hình người ngươi muốn phục sinh có chút đặc biệt. Linh hồn và thân thể chưa hoàn toàn chết đi, đã bị tách ra bảo tồn. Có lẽ còn có một cơ hội phục sinh! Chỉ có điều... ngươi phải đi cầu một người. Nếu như người này cũng không có cách nào, vậy thì thật sự không có biện pháp.
- Ai?
Mắt Tiêu Lãng đột nhiên sáng như sao.
Ánh mắt Mộc Sơn Quỷ nhìn về phía tây, thần sắc trở nên cung kính:
- Cung chủ Mê Thần Cung!
- Mê Thần Cung?
Trong lòng Tiêu Lãng chấn động, dấy lên một tia hi vọng. Mê Thần Cung cường đại như vậy, một người tùy tiện đi ra đã có thể khiến không người nào ở Thiên Châu dám trêu chọc mình. Vậy cung chủ của bọn họ phải mạnh tới mức nào?
Chỉ có điều, lần trước nam tử đầu trọc mặc giáp trắng kia đã từng nói, hắn tới trả nhân tình? Bọn họ đã giúp mình một lần, ân tình đã trả lại. Nam tử giáp trắng đầu trọc kia trước khi rời đi, cũng không chào hỏi mình. Mình mạo muội đi cầu cung chủ của bọn họ, có thể được gặp hay không cũng là một vấn đề.
/1202
|