Tiêu Lãng vẫn không dẫn một người nào, chỉ mang theo Tiểu Bạch, ngày đêm liên tục truyền tống. Sau khi truyền tống suốt năm ngày năm đêm hắn mới ngừng lại, nghỉ ngơi cả đêm, rồi lại đường. Vào ngày thứ tám, Tiêu Lãng cuối cùng đã đặt chân lên phủ vực lớn nhất phía bắc, Ma Đế phủ.
Liên tục truyền tống mấy ngày mấy đêm, Tiêu Lãng cũng cảm thấy mệt mỏi. Hành trình tiếp theo không thể truyền tống được nữa. Trừ phi Tiêu Lãng đi tìm thành chủ Ma Đế Thành, thỉnh cầu người của Ma gia hỗ trợ mở truyền tống trận ra truyền tống đến trong vực diện Bắc Minh. Chỉ có điều quan hệ giữa Tiêu Lãng và Ma gia không tốt. Tốc độ chiến xa chí tôn rất nhanh. Hắn cũng không muốn tự mình làm mất mặt mình.
Tìm một lữ quán, Tiêu Lãng nghênh ngang đi vào. Hắn gọi một cái bàn với rượu ngon và thức ăn, ăn uống thỏa thuê. Ngày xưa ở bên ngoài Hắc Lân Thành, Ma Đế không dám bắt hắn. Vậy giờ phút này ở trong Ma Đế Thành, Tiêu Lãng tất nhiên không cần lo lắng Ma Đế sẽ đối phó với hắn.
Tiêu Lãng không lo lắng, nhưng người của Ma gia lại bị Tiêu Lãng doạ.
Thời điểm Tiêu Lãng vừa truyền tống đến Ma Đế thành, hộ vệ Ma gia đã nhận ra hắn. Một mái tóc bạc bắt mắt, còn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến tứ trọng, thiên hạ này chỉ có một người.
Tin tức lập tức được truyền báo lên. Cao tầng Ma gia và đám người công tử Ma Tiêu bị doạ. Giờ phút này không người nào dám động tới Tiêu Lãng, nhưng hắn lại có thể tùy tiện động vào người khác. Nếu như Tiêu Lãng để Thảo Đằng của hắn lượn một vòng trong Ma Đế Thành, thuận tiện dùng Vô Tình Kiếm chém mấy lần... sợ là Ma Đế Thành sẽ bị san thành bình địa!
Sau khi Ma Đế từ Hắc Lân Thành trở về, lập tức bế quan. Hai Thiên Đế Ma gia, công tử Ma Tiêu và một đám trưởng lão lập tức tổ chức một hội nghị, tìm kiếm phương châm ứng phó.
Cuối cùng bọn họ quyết định để một Thiên Đế liên tục theo dõi mọi hành động của Tiêu Lãng, tới thời điểm cần thiết sẽ vận dụng thánh uy Thiên Đế trói buộc Tiêu Lãng. Mê Thần Cung muốn bảo vệ Tiêu Lãng mười năm, chỉ cần không giết chết hắn, Mê Thần Cung hiển nhiên sẽ không nổi giận. Đồng thời các trưởng lão Ma gia quyết định để Ma Tiêu đi gặp Tiêu Lãng một lần, mang theo vô số lễ vật, hi vọng biến chiến tranh thành tơ lụa.
Ma Tiêu đến, không khiến Tiêu Lãng bất ngờ. Chỉ có điều hắn không đứng dậy, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục ăn uống không coi ai ra gì.
Nữ nhân mình yêu nhất bị người ta đoạt, mặt bị người ta đánh sưng lên, cường giả của gia tộc bị người ta giết, giờ phút này lại phải tươi cười đi gặp mặt người ta?
Trong lòng Ma Tiêu rất uất ức, rất phẫn nộ. Nhưng bản thân hắn là đệ nhất công tử Ma gia, hắn nhất định phải đè nén tất cả khó chịu trong lòng, đặt lợi ích của gia tộc lên vị trí hàng đầu.
Hắn cũng là một nhân vật không tầm thường. Cho dù Tiêu Lãng không để ý tới hắn, hắn vẫn cười chắp tay nói:
- Ha ha, Lãng công tử, công tử làm vậy là không đúng. Công tử đường xa đến đây lại không thông báo cho Ma Tiêu một tiếng? Cũng tiện để Ma Tiêu làm tròn nghĩa vụ của một chủ nhà!
Đưa tay không đánh khuôn mặt người tươi cười. Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:
- Công tử Ma Tiêu quá khách khí. Ta chỉ đi ngang qua mà thôi!
- Đi ngang qua?
Công tử Ma Tiêu hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân. Hắn cầm Tu Di Giới trong tay đặt lên bàn, khách khí nói:
- Bất kể như thế nào, đến Ma Đế Thành chính là khách. Đây là một chút lễ vật nhỏ, hy vọng có thể kết giao bằng hữu với Lãng huynh, quên đi dĩ vãng không vui! Lời nói thật lòng, tuy rằng Hồng Đậu bị huynh đoạt lấy, nhưng Ma Tiêu thật lòng bội phụ Lãng huynh. Thế giới này người có thể làm cho Ma Tiêu bội phục không nhiều. Ma Tiêu cũng chân thành muốn kết giao bằng hữu với Lãng huynh!
Không thể không nói Ma Tiêu thực sự là một nhân vật không tầm thường. Hắn nói mấy câu đó rất chân thành. Người bình thường cho dù kẻ địch nghe xong chắc hẳn cũng sẽ rất thoải mái. Cho dù không kết giao bằng hữu, ngoài mặt cũng sẽ khách khí đáp lại một hồi. Nhưng lời này nghe vào trong tai Tiêu Lãng, lại làm cho hắn nổi giận.
Hồng Đậu bị ngươi đoạt?
Hồng Đậu vốn chính là người yêu của hắn, cái gì gọi là bị hắn đoạt?
Hơn nữa trong lòng Ma Tiêu hận hắn tận xương, ngoài mặt lại giả mù sa mưa càng khiến hắn khó chịu. Cho nên hắn không them nhìn Tu Di Giới trên bàn, trực tiếp đứng dậy đi lên lầu, thản nhiên lưu lại một câu nói:
-Đêm đã khuya, công tử Ma Tiêu mời trở về đi!
Không hài lòng không nói nửa câu, chứ đừng nói đã từng là thù địch. Sau đó cũng có thể là kẻ địch, Tiêu Lãng cũng lười nói nhiều.
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Lãng chậm rãi biến mất ở trên thang lầu, trên mặt Ma Tiêu đột nhiên lạnh xuống. Hắn hạ thấp thân phận đè nén sự tức giận trong lòng, cười làm lành lấy lòng như vậy, nhưng đổi lại là sự vô tình nhục nhã của Tiêu Lãng?
Trên mặt mấy hộ vệ Nhân Hoàng đỉnh phong bên cạnh cũng lạnh xuống. Chỉ có điều mọi người không dám hành động, trầm mặc rời đi. Ma gia tiếp tục lưu lại một cường giả Thiên Đế theo dõi hành động của Tiêu Lãng, đề phòng hắn đột nhiên nổi cơn giết người.
Ầm!
Vừa về tới sân Ma gia, lửa giận trong lòng Ma Tiêu hoàn toàn phát tác. Hắn ở trong lầu các, đập phá tất cả những thứ có thể đập được. Thậm chí có mấy thị nữ bị một chưởng của hắn đánh gần chết. Trong mắt hắn đều là lửa giận ngập trời. Tối nay thái độ của Tiêu Lãng lạnh lùng coi khinh như vậy, khiến hắn bị tổn thương sâu hơn cả lúc ở Hắc Lân Thành.
Cũng may Tiêu Lãng không gây sự, ngày hôm sau lặng lẽ tiến về phía bắc, cuối cùng ra biển lên chiến xa Thiên Cơ bay về phía Bắc Minh. Điều này khiến mọi người trong Ma gia thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tiêu Lãng đi Bắc Minh làm gì?
- Đi tới Bắc Minh?
Sau khi công tử Ma Tiêu nhận được tin tức, mắt đột nhiên sáng ngời. Hắn thu dọn trong sân viện xong đi tới đi lui. Cuối cùng trong mắt hắn lóe lên hàn ý, quay lại cường giả Nhân Hoàng vừa đến truyền tin nói:
- Ma Cao, ngươi lén lút đi Bắc Minh một chuyến!
- Đi Bắc Minh?
Cường giả Nhân Hoàng ngây người, sau đó bỗng nhiên thức tỉnh, lắc đầu nói:
- Không được, công tử không thể làm việc này, Tiêu Lãng không giết được! Nếu như để Mê Thần Cung biết được, Ma Đế phủ sẽ bị diệt phủ!
- Ai nói ta muốn giết Tiêu Lãng?
Trong mắt Ma Tiêu loé lên một tia hung tàn, oán hận nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ, ta cũng không bảo ngươi tìm người giết Tiêu Lãng, ta cũng không có ý giết Tiêu Lãng. Ngươi đi tới mấy vực diện lớn trong Bắc Minh, truyền ra ân oán giữa ta và Tiêu Lãng, đồng thời biểu thị... Ta hết sức khó chịu về Tiêu Lãng! Ngươi không cần nói Tiêu Lãng là người Mê Thần Cung muốn bảo vệ. Chúng ta cái gì cũng không làm. Những người ở vực diện này muốn làm gì, chúng ta cũng ngăn không được, không phải sao?
Mượn đao giết người!
Con ngươi của cường giả Nhân Hoàng kia thoáng lại. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó nở nụ cười, liên tục gật đầu nói:
- Công tử ta đã hiểu. Chúng ta không đưa ra bất cứ mệnh lệnh gì. Bản thân người phía dưới muốn ra mặt giúp công tử. Cho dù Mê Thần Cung trách tội xuống, cũng không liên quan đến Ma Đế phủ. Tuyệt diệu, tuyệt diệu! Trong khoảng thời gian này bên trong phủ vừa vặn muốn an bài Tuần Sát Sứ đi tới vực diện tuần tra. Thuộc hạ làm khách mời thay Tuần Sát Sứ đi một chuyến!
- Đi thôi. Nhớ kỹ, ta không có ý giết Tiêu Lãng, ta chỉ nhìn hắn khó chịu. Ngươi không được có bất kỳ động tác nào, không được truyền bất cứ mệnh lệnh gì xuống! Ngươi chỉ theo thông lệ tuần tra!
Khóe miệng công tử Ma Tiêu lộ ra một nụ cười độc ác. Hắn căn dặn vài tiếng, cường giả Nhân Hoàng này nhanh chóng thối lui rời đi.
Công tử Ma Tiêu còn lại một mình đi lại trong sân một hồi. Sau khi không thấy trưởng lão trong tộc có bất kỳ phản ứng nào hắn mới hoàn toàn an tâm.
Chuyện lớn như vậy, Ma Cao không thể nào không bẩm báo cho các trưởng lão trong tộc biết. Bọn họ không có phản ứng, chứng tỏ đã chấp nhận kế hoạch của mình.
- Người đâu, lấy rượu đến đây!
Tâm tình công tử Ma Tiêu nhất thời tốt lên. Hắn hét lớn một tiếng, ánh mắt nhìn về phía bắc thâm trầm nói:
- Nước Bắc Minh sâu như vậy, vạn tộc san sát, cường giả nhiều như mây. Cho dù là cường giả Thiên Đế cũng nửa bước khó đi. Ha ha... Tiêu Lãng à Tiêu Lãng, ngươi một thân một mình, xem ngươi làm sao đối mặt với ám sát vô cùng vô tận đó?
Liên tục truyền tống mấy ngày mấy đêm, Tiêu Lãng cũng cảm thấy mệt mỏi. Hành trình tiếp theo không thể truyền tống được nữa. Trừ phi Tiêu Lãng đi tìm thành chủ Ma Đế Thành, thỉnh cầu người của Ma gia hỗ trợ mở truyền tống trận ra truyền tống đến trong vực diện Bắc Minh. Chỉ có điều quan hệ giữa Tiêu Lãng và Ma gia không tốt. Tốc độ chiến xa chí tôn rất nhanh. Hắn cũng không muốn tự mình làm mất mặt mình.
Tìm một lữ quán, Tiêu Lãng nghênh ngang đi vào. Hắn gọi một cái bàn với rượu ngon và thức ăn, ăn uống thỏa thuê. Ngày xưa ở bên ngoài Hắc Lân Thành, Ma Đế không dám bắt hắn. Vậy giờ phút này ở trong Ma Đế Thành, Tiêu Lãng tất nhiên không cần lo lắng Ma Đế sẽ đối phó với hắn.
Tiêu Lãng không lo lắng, nhưng người của Ma gia lại bị Tiêu Lãng doạ.
Thời điểm Tiêu Lãng vừa truyền tống đến Ma Đế thành, hộ vệ Ma gia đã nhận ra hắn. Một mái tóc bạc bắt mắt, còn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến tứ trọng, thiên hạ này chỉ có một người.
Tin tức lập tức được truyền báo lên. Cao tầng Ma gia và đám người công tử Ma Tiêu bị doạ. Giờ phút này không người nào dám động tới Tiêu Lãng, nhưng hắn lại có thể tùy tiện động vào người khác. Nếu như Tiêu Lãng để Thảo Đằng của hắn lượn một vòng trong Ma Đế Thành, thuận tiện dùng Vô Tình Kiếm chém mấy lần... sợ là Ma Đế Thành sẽ bị san thành bình địa!
Sau khi Ma Đế từ Hắc Lân Thành trở về, lập tức bế quan. Hai Thiên Đế Ma gia, công tử Ma Tiêu và một đám trưởng lão lập tức tổ chức một hội nghị, tìm kiếm phương châm ứng phó.
Cuối cùng bọn họ quyết định để một Thiên Đế liên tục theo dõi mọi hành động của Tiêu Lãng, tới thời điểm cần thiết sẽ vận dụng thánh uy Thiên Đế trói buộc Tiêu Lãng. Mê Thần Cung muốn bảo vệ Tiêu Lãng mười năm, chỉ cần không giết chết hắn, Mê Thần Cung hiển nhiên sẽ không nổi giận. Đồng thời các trưởng lão Ma gia quyết định để Ma Tiêu đi gặp Tiêu Lãng một lần, mang theo vô số lễ vật, hi vọng biến chiến tranh thành tơ lụa.
Ma Tiêu đến, không khiến Tiêu Lãng bất ngờ. Chỉ có điều hắn không đứng dậy, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục ăn uống không coi ai ra gì.
Nữ nhân mình yêu nhất bị người ta đoạt, mặt bị người ta đánh sưng lên, cường giả của gia tộc bị người ta giết, giờ phút này lại phải tươi cười đi gặp mặt người ta?
Trong lòng Ma Tiêu rất uất ức, rất phẫn nộ. Nhưng bản thân hắn là đệ nhất công tử Ma gia, hắn nhất định phải đè nén tất cả khó chịu trong lòng, đặt lợi ích của gia tộc lên vị trí hàng đầu.
Hắn cũng là một nhân vật không tầm thường. Cho dù Tiêu Lãng không để ý tới hắn, hắn vẫn cười chắp tay nói:
- Ha ha, Lãng công tử, công tử làm vậy là không đúng. Công tử đường xa đến đây lại không thông báo cho Ma Tiêu một tiếng? Cũng tiện để Ma Tiêu làm tròn nghĩa vụ của một chủ nhà!
Đưa tay không đánh khuôn mặt người tươi cười. Tiêu Lãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:
- Công tử Ma Tiêu quá khách khí. Ta chỉ đi ngang qua mà thôi!
- Đi ngang qua?
Công tử Ma Tiêu hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân. Hắn cầm Tu Di Giới trong tay đặt lên bàn, khách khí nói:
- Bất kể như thế nào, đến Ma Đế Thành chính là khách. Đây là một chút lễ vật nhỏ, hy vọng có thể kết giao bằng hữu với Lãng huynh, quên đi dĩ vãng không vui! Lời nói thật lòng, tuy rằng Hồng Đậu bị huynh đoạt lấy, nhưng Ma Tiêu thật lòng bội phụ Lãng huynh. Thế giới này người có thể làm cho Ma Tiêu bội phục không nhiều. Ma Tiêu cũng chân thành muốn kết giao bằng hữu với Lãng huynh!
Không thể không nói Ma Tiêu thực sự là một nhân vật không tầm thường. Hắn nói mấy câu đó rất chân thành. Người bình thường cho dù kẻ địch nghe xong chắc hẳn cũng sẽ rất thoải mái. Cho dù không kết giao bằng hữu, ngoài mặt cũng sẽ khách khí đáp lại một hồi. Nhưng lời này nghe vào trong tai Tiêu Lãng, lại làm cho hắn nổi giận.
Hồng Đậu bị ngươi đoạt?
Hồng Đậu vốn chính là người yêu của hắn, cái gì gọi là bị hắn đoạt?
Hơn nữa trong lòng Ma Tiêu hận hắn tận xương, ngoài mặt lại giả mù sa mưa càng khiến hắn khó chịu. Cho nên hắn không them nhìn Tu Di Giới trên bàn, trực tiếp đứng dậy đi lên lầu, thản nhiên lưu lại một câu nói:
-Đêm đã khuya, công tử Ma Tiêu mời trở về đi!
Không hài lòng không nói nửa câu, chứ đừng nói đã từng là thù địch. Sau đó cũng có thể là kẻ địch, Tiêu Lãng cũng lười nói nhiều.
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Lãng chậm rãi biến mất ở trên thang lầu, trên mặt Ma Tiêu đột nhiên lạnh xuống. Hắn hạ thấp thân phận đè nén sự tức giận trong lòng, cười làm lành lấy lòng như vậy, nhưng đổi lại là sự vô tình nhục nhã của Tiêu Lãng?
Trên mặt mấy hộ vệ Nhân Hoàng đỉnh phong bên cạnh cũng lạnh xuống. Chỉ có điều mọi người không dám hành động, trầm mặc rời đi. Ma gia tiếp tục lưu lại một cường giả Thiên Đế theo dõi hành động của Tiêu Lãng, đề phòng hắn đột nhiên nổi cơn giết người.
Ầm!
Vừa về tới sân Ma gia, lửa giận trong lòng Ma Tiêu hoàn toàn phát tác. Hắn ở trong lầu các, đập phá tất cả những thứ có thể đập được. Thậm chí có mấy thị nữ bị một chưởng của hắn đánh gần chết. Trong mắt hắn đều là lửa giận ngập trời. Tối nay thái độ của Tiêu Lãng lạnh lùng coi khinh như vậy, khiến hắn bị tổn thương sâu hơn cả lúc ở Hắc Lân Thành.
Cũng may Tiêu Lãng không gây sự, ngày hôm sau lặng lẽ tiến về phía bắc, cuối cùng ra biển lên chiến xa Thiên Cơ bay về phía Bắc Minh. Điều này khiến mọi người trong Ma gia thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tiêu Lãng đi Bắc Minh làm gì?
- Đi tới Bắc Minh?
Sau khi công tử Ma Tiêu nhận được tin tức, mắt đột nhiên sáng ngời. Hắn thu dọn trong sân viện xong đi tới đi lui. Cuối cùng trong mắt hắn lóe lên hàn ý, quay lại cường giả Nhân Hoàng vừa đến truyền tin nói:
- Ma Cao, ngươi lén lút đi Bắc Minh một chuyến!
- Đi Bắc Minh?
Cường giả Nhân Hoàng ngây người, sau đó bỗng nhiên thức tỉnh, lắc đầu nói:
- Không được, công tử không thể làm việc này, Tiêu Lãng không giết được! Nếu như để Mê Thần Cung biết được, Ma Đế phủ sẽ bị diệt phủ!
- Ai nói ta muốn giết Tiêu Lãng?
Trong mắt Ma Tiêu loé lên một tia hung tàn, oán hận nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ, ta cũng không bảo ngươi tìm người giết Tiêu Lãng, ta cũng không có ý giết Tiêu Lãng. Ngươi đi tới mấy vực diện lớn trong Bắc Minh, truyền ra ân oán giữa ta và Tiêu Lãng, đồng thời biểu thị... Ta hết sức khó chịu về Tiêu Lãng! Ngươi không cần nói Tiêu Lãng là người Mê Thần Cung muốn bảo vệ. Chúng ta cái gì cũng không làm. Những người ở vực diện này muốn làm gì, chúng ta cũng ngăn không được, không phải sao?
Mượn đao giết người!
Con ngươi của cường giả Nhân Hoàng kia thoáng lại. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó nở nụ cười, liên tục gật đầu nói:
- Công tử ta đã hiểu. Chúng ta không đưa ra bất cứ mệnh lệnh gì. Bản thân người phía dưới muốn ra mặt giúp công tử. Cho dù Mê Thần Cung trách tội xuống, cũng không liên quan đến Ma Đế phủ. Tuyệt diệu, tuyệt diệu! Trong khoảng thời gian này bên trong phủ vừa vặn muốn an bài Tuần Sát Sứ đi tới vực diện tuần tra. Thuộc hạ làm khách mời thay Tuần Sát Sứ đi một chuyến!
- Đi thôi. Nhớ kỹ, ta không có ý giết Tiêu Lãng, ta chỉ nhìn hắn khó chịu. Ngươi không được có bất kỳ động tác nào, không được truyền bất cứ mệnh lệnh gì xuống! Ngươi chỉ theo thông lệ tuần tra!
Khóe miệng công tử Ma Tiêu lộ ra một nụ cười độc ác. Hắn căn dặn vài tiếng, cường giả Nhân Hoàng này nhanh chóng thối lui rời đi.
Công tử Ma Tiêu còn lại một mình đi lại trong sân một hồi. Sau khi không thấy trưởng lão trong tộc có bất kỳ phản ứng nào hắn mới hoàn toàn an tâm.
Chuyện lớn như vậy, Ma Cao không thể nào không bẩm báo cho các trưởng lão trong tộc biết. Bọn họ không có phản ứng, chứng tỏ đã chấp nhận kế hoạch của mình.
- Người đâu, lấy rượu đến đây!
Tâm tình công tử Ma Tiêu nhất thời tốt lên. Hắn hét lớn một tiếng, ánh mắt nhìn về phía bắc thâm trầm nói:
- Nước Bắc Minh sâu như vậy, vạn tộc san sát, cường giả nhiều như mây. Cho dù là cường giả Thiên Đế cũng nửa bước khó đi. Ha ha... Tiêu Lãng à Tiêu Lãng, ngươi một thân một mình, xem ngươi làm sao đối mặt với ám sát vô cùng vô tận đó?
/1202
|